Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437-443
Lúc này vẫn còn cách công xưởng phế liệu một đoạn nữa, tên sát thủ ngay sát đằng sau lưng, nhưng Tiêu Sách không hề sốt ruột.
Với thực lực của anh và Thiên Diệp, chỉ cần bọn họ muốn là có thể dễ dàng hất văng tên sát thủ đằng sau ra, bọn họ căn bản là không có cơ hội đuổi theo.
Nhưng anh không làm vậy, ngược lại còn giảm tốc độ, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết để sát thủ đằng sau có thể lần theo bọn họ.
Đương nhiên anh chỉ để bọn họ có cơ hội bám theo nhưng tuyệt đối sẽ không có cơ hội ra tay, chỉ là nhử bọn họ mà thôi.
Mà muốn làm được việc đó lại không hề dễ dàng, cũng may kinh nghiệm của Tiêu Sách phong phú, cộng thêm trên đường cũng không thiếu chỗ ẩn náu, cho nên mới khiến cho sát thủ phía sau không có bất kỳ cơ hội nào.
Rất nhanh, bọn họ đã rời khỏi khu vực có người ở, đến chỗ công trường cách đó không xa.
Lúc này, núp sau cái cây to trong công trường có thể nhìn thấy đường ranh và sát thủ ở phía sau, cách chỗ Tiêu Sách với Thiên Diệp tầm hai trăm mét
nữa.
Đằng trước bọn họ chỉ còn lại một rừng cây nhỏ và một nhà máy bỏ hoang giữa rừng cây.
"Đi, chúng ta vào trong trước."
Đi tới đây, Tiêu Sách không còn cố ý muốn dụ sát thủ đằng sau theo mình nữa, lúc này anh lập tức kéo Thiên Diệp chạy nhanh, chạy thẳng vào nhà máy bỏ hoang kia.
Mấy phút sau, Tiêu Sách và Thiên Diệp đã vào tới bên trong nhà máy.
Khoảng mười mấy năm về trước, tòa công xưởng bỏ hoang này rất có tiếng
thành phố Giang Lăng, có thể nói nó là một trong những công xưởng lớn nhất ở thành phố Giang Lăng, vào giai đoạn hưng thịnh còn có khoảng mấy chục ngàn nhân viên.
Khu mà Tiêu Sách sống tạm hiện giờ chính là chỗ ở trước đây của công nhân công xưởng này.
Cho nên phòng xưởng trong tòa công xưởng này có thể nói là vô cùng rộng lớn, diện tích khoảng mấy ngàn mét vuông, kiến trúc trong này cũng đều là những tấm gang thép đã bị mục nát, hoen gỉ, từng tầng cao thấp đan xen, người không thạo đường mà đi vào đây sẽ rất dễ đi lạc.
Đằng sau công xưởng chính là ống dẫn các chất thải hướng ra Viên Giang trong thành phố Giang Lăng.
Nhắc tới vụ phá sản của công xưởng này vào mười mấy năm trước, cũng có liên quan rất lớn tới Viễn Giang, hồi đầu công trình kiến trúc ở đây rất cao, lại
sâu trong thành phố, dần dần nhà máy xả thải nước bẩn ra Viễn Giang quá nhiều, lại không có người quản lý, lâu ngày cả dòng Viễn Giang đều bị làm cho ô nhiễm nặng nề.
Bởi vì Viễn Giang chảy trong thành phố cho nên những người dân sống gần con sông này đều không tài nào chịu nổi, đã nhiều lần ý kiến lên trên.
Nhưng mà ông chủ của công xưởng lại có cơ to, cho dù bị nhiều người dân đứng lên khiếu nại nhưng ông ta vẫn cứ việc tôi tôi làm, tiếp tục xả thải nước bẩn, kể cả rác ra Viễn Giang.
Cuối cùng cũng có một ngày xảy ra chuyện.
Một loại chất hóa học kịch độc bị rò rỉ đổ ra Viên Giang, khiến cho toàn bộ vùng hạ lưu cũng như mạch nước ngầm trong thành phố Giang Lăng bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Thậm chí còn có người trúng phải độc tố trong nước mà tử vong.
Đến mức độ này, kể cả cơ cấu của ông chủ công xưởng có to đến mấy cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chính vì thế mà ông ta lâm vào cảnh mất trắng cơ nghiệp.
Bởi vì chuyện này mà tòa công xưởng to như vậy lập tức sụp đổ, rơi vào cảnh phá sản.
Hơn nữa cũng có một vài bộ phận dân chúng sinh sống bên vờ Viễn Giang nổi giận, mãi vẫn không nguôi giận được, bọn họ tụ tập lại đập phá công xưởng, khiến nó chỉ còn là đống sắt vụn, không những thế họ còn phóng hỏa đốt cháy rụi.
Mặc dù cơn hỏa hoạn không thiêu rụi cả công xưởng nhưng những gì còn sót lại cũng chỉ còn là đồng phế liệu bỏ đi.
2
Sau đó lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố Giang Lăng đã tận lực xử lý vấn đề ô nhiễm ở Viền Giang, tên bờ sông và những công xưởng xung quanh, đều cho trồng rất nhiều cây xanh để cải thiện lại môi trường.
Cho nên mới có được cảnh tượng như ngày hôm nay...
Hồi Tiêu Sách còn nhỏ, lúc đó công xưởng vừa mới bị phá sản nên anh cũng thường hay tới đó chơi, "thó" được vài vật nhỏ từ trong công xưởng rồi đem bán cho người thu mua đồng nát.
Vậy nên Tiêu Sách rất quen thuộc nơi này, không bao giờ có chuyện anh bị lạc đường.
Anh dẫn theo Thiên Diệp, nhanh chóng băng qua nhà máy bỏ hoang đến tận phía tít sâu sau nhà máy, tới gần một bờ sông khá cao bên dòng Viễn Giang.
Bờ sông vô cùng dốc, hồi trước ở đây có rào một hàng rào để phòng có công nhân nhà máy bị rơi xuống, mà hiện giờ bởi vì lâu rồi không có ai lui tới tu sửa nên mọc lên rất nhiều cỏ dại, cả một bức tường chắn thì gần như đều đã bị đổ rồi.
Cho dù như vậy thì tới đây cũng là đường cùng rồi, lòng sông rộng phải đến mấy trăm mét, giống như phản chiếu cả bầu trời, trừ phi vượt sông mà đi bằng không chẳng còn đường nào nữa cả.
Cũng may lúc này nước sông chảy cũng không siết lắm, thôi thì vượt sông cũng không thành vấn đề.
Có điều bên bờ bên kia đang vào giờ tăng ca, công trường đang ra sức làm việc, đèn điện trong công xưởng sáng choang, rọi sáng cả một vùng mặt sông.
Nếu như vượt sông rời khỏi đây, trừ phi là một hơi lặn xuống nước bơi qua, bằng không chỉ cần có một tên sát thủ đứng ở bờ sông chắc chắn sẽ phát hiện ra dấu tích của bọn họ.
Mà ở trong nước, cho dù thể lực có tốt đến mấy cũng khó mà im lặng không gây ra động tĩnh gì, ví dụ như tiếng bọt nước nổi lên.
Cho nên Tiêu Sách đưa Thiên Diệp tới đây, đương nhiên không phải muốn vượt sông qua bên kia bờ, cũng sẽ không có sát thủ cảm giác được, Tiêu Sách sẽ tới chỗ của Cao Cấn Băng rồi từ chỗ cô ta vượt sông rời khỏi.
Mà lúc này Thiên Diệp cũng nhìn Tiêu Sách đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Sách lại đưa cô ta tới đây.
Tiêu Sách mỉm cười, nói: "Thiên Diệp, tới đây rồi, kế hoạch của tôi cũng coi như hoàn thành xong một nửa, những chuyện còn lại không cần cô phối hợp nữa, cho nên, cô rời khỏi đây đi."
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời cau mày đáp: "Có ý gì? Tiêu Sách, tôi có thể giúp anh!"
"Đương nhiên tôi biết cô có thể giúp tôi, nhưng một mình tôi cũng có thể giải quyết được chuyện này, tôi là đàn ông, tối nay ở đây sẽ xảy ra đâm chém đẫm máu, tôi không muốn người phụ nữ của tôi phải trải qua điều đó!"
Nghe những lời của Tiêu Sách, đặc biệt là câu người phụ nữ của tôi kia, cơ thể Thiên Diệp bất giác run lên, cô ta cắn chặt răng.
Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói tiếp: "Vậy tôi cũng không đi! Tôi biết anh rất khỏe, tôi cũng tin một mình anh cũng có thể giải quyết, nhưng ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì sao? Cho nên tôi phải ở lại đây, anh yên tâm, tôi sẽ không làm vướng chân anh, bởi vì tôi là người... người phụ nữ của anh, cho nên tôi cần phải cùng anh đối mặt."
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Thiên Diệp thoáng ửng hồng, để cô ta tự nói mình là người phụ nữ của Tiêu Sách cũng thật khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Sách nghe xong cũng cảm thấy có chút gì đó ấm áp trong lòng.
Nhưng chuyện tiếp theo anh muốn làm hơi có gì đó không thể tưởng tượng nổi, nếu không muốn nói là ác độc, Tiêu Sách tuyệt đối không muốn để Thiên Diệp nhìn thấy, nhất định phải để cô ta rời khỏi đây trước.
Cho nên anh vẫn một mực lắc đầu, đồng thời nắm lấy bả vai Thiên Diệp, nói: "Thiên Diệp, cô nghe tôi nói, hiện giờ cô chủ đang một mình ở công ty, không có sự bảo vệ của cô, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên giờ cô không cần ở lại đây giúp tôi mà phải về bảo vệ cô chủ trước!"
Tiêu Sách biết rõ, người mà Thiên Diệp quan tâm nhất chính là Cao Cấn Băng.
Cho nên có duy nhất có thể khiến Thiên Diệp rời khỏi đây chính là sự an nguy của Cao Cấn Bằng.
Quả nhiên sau khi nghe Tiêu Sách nhắc tới Cao Cấn Băng, trên gương mặt Thiên Diệp lập tức thoáng hiện lên vẻ lo lắng, rõ ràng là cô ta đang do dự, cô ta cắn môi đắn đo, bộ dạng rất là sốt ruột.
Điều này càng khiến Tiêu Sách cảm động hơn.
Bởi vì anh biết rõ, sự an nguy của Cao Cấn Băng tuyệt đối đứng trước nhất trong lòng Thiên Diệp, không một thứ gì khác có thể sánh bằng.
Mà bây giờ, Thiên Diệp đã do dự, chứng tỏ rằng trong lòng cô ta, Tiêu Sách đã càng ngày càng trở nên quan trọng rồi.
Có lẽ chưa quan trọng bằng Cao Cấn Băng nhưng cũng đã sớm vượt qua được những thứ khác.
Anh không nhịn được mà nâng khuôn mặt của Thiên Diệp lên nhìn, sau đó lại đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì gương mặt cô ta lúc này giống y hệt gương mặt của Cao Cấn Băng.
Điều này khiến Tiêu Sách có cảm giác giống như anh đang nâng khuôn mặt của Cao Cấn Băng lên vậy.
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, rồi lại mở miệng nói: "Cô phải tin tôi, tôi có thể tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn nhiều người có thể uy hiếp đến cô chủ ở thành phố Giang Lăng này nữa, đến lúc đó cô có thể thoải mái hơn chút rồi, chúng ta cũng sẽ có thêm nhiều thời gian bên cạnh nhau."
"Ai muốn ở cùng anh chứ..."
"Đồ lưu manh! Bây giờ gương mặt này của tôi... là bộ dạng của chị đây! Không cho phép gần gũi!"
Nói xong, mặt Thiên Diệp đã đỏ tới tận dưới cổ rồi!
Tiêu Sách cười ngốc một tiếng, không dám tiếp nhận cái chủ đề nói chuyện này, thế là anh nói: "Cô nhanh quay về đi, yên tâm, tôi đảm bảo tối nay muộn một chút tôi sẽ về, tắm sạch sẽ đợi tôi!"
"Hừ!"
Nghe thấy lời lưu manh của Tiêu Sách, Thiên Diệp lại trợn trừng mắt nhìn
anh.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nhíu mày: "Tôi rời đi bằng cách nào? Nếu ra đường lớn thì chỉ e sẽ có nhiều sát thủ, nếu bơi qua sông, nếu có sát thủ ở bờ bên kia nhìn thấy tôi, vậy thì tôi sẽ..."
Tiêu Sách nghe xong bèn cười nhàn nhạt, nói: "Công xưởng có một đường ống dẫn nước thải, xả trực tiếp sang bờ bên kia sông, sớm đã bỏ hoang mười mấy năm nay, rất ít người biết đến nó, mà từ nhỏ tới lớn tôi đều ở gần đây, vừa hay biết được, chờ lát nữa cô đi từ đường ống đó ra rồi về nhà."
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời khóe miệng hơi hé ra, dường như cô ta muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra thành lời.
Cô ta lo lắng nhìn Tiêu Sách, nói: "Anh phải đảm bảo với tôi, nhất định phải an toàn trở về, nếu không... nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!"
Tiêu Sách ra sức gật đầu: "Nhất định, tôi sẽ về sớm."
Cuối cùng, Thiên Diệp đành rời đi.
Thấy Thiên Diệp chui vào trong đường ống xả thải, không bao lâu sau đã xuất hiện ở bên kia bờ sông, lúc này Tiêu Sách mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, ánh mắt anh lóe lên một tia sát ý vô tận.
Giết chóc đẫm máu bắt đầu rồi!
Anh đã vì những tên sát thủ Hắc Bang kia mà tính toán tìm nơi để đổ máu, để chôn thấy bọn họ, bây giờ kế hoạch sắp thành công rồi, tiếp theo chính là bước thu hoạch!
Lúc này, chỉ e toàn bộ những tên sát thủ Hắc Bang ở thành phố Giang Lăng đều đã tiến gần tới khu công xưởng bỏ hoang này rồi!
Có điều, công xưởng bỏ hoang này rất rộng lớn, bọn họ tưởng rằng Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng" đang trốn ở bên trong, nếu muốn lục soát thì sẽ tốn thời gian, mà giờ lại là thời điểm Tiêu Sách đi thu hoạch.
Từ khi giải ngũ tới giờ, đã rất lâu rồi anh chưa mặc sức chém giết!
Ngay cả bản thân anh cũng đã quên mất cảm giác của mình khi ở trên chiến trường, mà hôm nay, toàn bộ nhà máy bỏ hoang này chính là chiến trường của anh, tất cả những tên sát thủ Hắc Bang đều trở thành con mồi của anh!
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, anh mỉm cười, vận động tứ chi một chút, sau đó đi trở vào.
Màn đêm đen đặc hoàn toàn bao phủ, khung gian trong công xưởng vô cùng mờ mịt, bóng dáng Tiêu Sách rất nhanh đã hòa lẫn với đêm đen, trong bóng tối, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy một tên sát thủ Hắc Bang.
Lý Căn Giang là một sát thủ chuyên nghiệp, một sát thủ chuyên nghiệp đồng thời cũng là người địa phương thuộc thành phố Giang Lăng.
Lý Căn Giang của mười mấy năm về trước, chỉ là một thằng côn đồ đầu đường xó chợ, lúc còn trẻ, ngày nào anh ta cũng gây chuyện đánh nhau với người khác, ra tay tàn độc, không hề quan tâm tới hậu quả.
Một lần vì làm người khác bị thương ngoài ý muốn mà anh ta bị bắt giam, đi tù năm năm.
Năm năm sau ra tù, Lý Căn Giang không hề có tí thay đổi nào, vẫn chứng nào tật đấy đi đánh lộn ẩu đả, bởi vì không có bất kỳ một kỹ năng sinh tồn nào khác, cuộc sống mà anh ta trải qua vô cùng túng quẫn.
Lúc này, anh ta quen một người tên Kiệt Hùng.
Kiệt Hùng tìm đến anh ta, đưa cho anh ta một vạn rồi sai anh ta đi đánh gãy chân một người, anh ta lập tức đi làm ngay, hơn nữa còn rất thành công, không chỉ đánh gãy chân mục tiêu mà còn tặng kèm thêm một cánh tay bị chặt đứt.
Kiệt Hùng thấy vậy thì rất hài lòng, bèn thưởng thêm cho anh ta hai ngàn nữa.
Kể từ lần đó, Lý Căn Giang mới biết, hóa ra anh ta có thể kiếm tiền bằng cách này.
Từ đó về sau, mỗi năm Kiệt Hùng sẽ tìm đến anh ta mấy lần, không phải là nhờ anh ta đi chặt tay người này thì lại là đánh gãy chân người nọ, tiền công cũng bởi vậy mà tăng từ một ngàn lên mấy chục ngàn.
Dần dần, Lý Căn Giang nếm được vị ngọt, anh ta bắt đầu làm nhiều nhiệm vụ hơn cho Việt Hùng.
Lúc này, Kiệt Hùng mới nói cho Lý Căn Giang biết về tình hình của tổ chức sát thủ Hắc Bang, anh ta nghe xong không hề có chút do dự nào, lập tức đồng ý trở thành một tên sát thủ Hắc Bang, còn Kiệt Hùng chính là người mối lại cho anh ta.
Mấy năm tiếp theo, Lý Căn Giang cũng không lập tức tham gia vào nhiệm vụ nào mà anh ta được Việt Hùng đưa tới một trại huấn luyện trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển, khổ luyện hai năm để trở thành một sát thủ thực thụ!
Sau khi anh ta từ trại huấn luyện trở về, Kiệt Hùng bắt đầu sắp xếp những người cấp độ khó hơn cho anh ta, động một chút là giết người, lấy mạng, nhưng cũng vì thế mà thù lao càng cao.
Giết một người bình thường, thù lao ít nhất cũng có được mấy trăm ngàn!
Cái này đối với Lý Căn Giang mà nói thực sự là cách nhanh nhất để có tiền, lúc mới đầu anh ta còn có chút sợ hãi, nhưng càng ngày càng giết nhiều người, vả lại trước giờ cũng chưa từng bị bắt cho nên anh ta dần không còn biết dè chừng nữa.
Trong khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi, anh ta đã giết khoảng mấy chục người, nhưng đều do Kiệt Hùng xử lý ổn thỏa hết, dần dần, anh ta trở thành sát thủ bạch kim trong Hắc Bang.
Mà tài sản anh ta có được đã lên tới con số hơn mười triệu, đủ mua được một căn biệt thự nhỏ ở thành phố Giang Lăng này.
Sau đó, anh ta lại hết tiền.
Lúc này, Kiệt Hùng nói với anh ta rằng ở thành phố Giang Lăng có một nhiệm vụ rất lớn, chỉ cần hoàn thành thì nửa đời sau của hai người bọn họ sẽ không phải làm bất kỳ việc gì khác nữa.
Nhiệm vụ này đương nhiên chính là giết chết Cao Cấn Băng, hoặc là phải bắt sống cô ấy.
Sau khi Lý Căn Giang hiểu rõ nhiệm vụ, dường như anh ta chẳng hề cho chút do dự nào mà dồn toàn bộ thời gian và sức lực để nghiên cứu xem làm sao để hoàn thành nhiệm vụ này.
Vốn dĩ anh ta là người địa phương trong Giang Lăng, có ưu thế về địa hình đã là có được tỷ lệ thắng cao hơn người khác rồi.
Lý Căn Giang vô cùng tự tin vào chính mình, theo như phân tích của anh ta thì cái khó ở nhiệm vụ lần này không nằm ở làm cách nào để giết chết được Cao Cấn Băng mà là làm thế nào để giành công giết chết được cô trước những tên sát thủ khác.
Chỉ cần Cao Cấn Băng để lộ sơ hở là anh ta lập tức sẽ nắm được, đấy chính là sự tự tin mà anh ta cóp nhặt được qua mấy chục nhiệm vụ chưa từng thất bại trong vài năm qua.
Mà để chờ Cao Cấn Băng lộ ra sơ hở, anh ta đã chờ mấy năm rồi.
Trong khoảng thời gian này, Cao Cấn Băng lại chỉ đi ra ngoài có mấy lần, mấy ngày trước lúc anh ta nhận được tin tức thì Cao Cấn Băng đã trở về rồi, vì thế mà anh ta vô cùng chán nản.
May mắn là những sát thủ khác cũng không có cơ hội bắt Cao Cấn Bằng.
Mà lần này, cuối cùng Cao Cấn Băng cũng lại ra ngoài, lại còn để lộ dấu vết cực kỳ rõ ràng, rốt cuộc thì cô cũng bị bọn họ dồn tới khu công xưởng bỏ hoang này.
Lý Căn Giang là người Giang Lăng bản địa, anh ta rất tường tận kết cấu trong khu công xưởng bỏ hoang này, biết được đằng sau nhà máy là Viễn Giang rộng lớn, bọn họ chắc chắn không thể dễ dàng trốn đi được.
Vậy nên Lý Căn Giang kết luận Cao Cấn Băng và vệ sĩ của cô chắc chắn là đang ẩn náu tại một nơi nào đó trong nhà máy bỏ hoang này, chờ đợi cứu viện.
Anh ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, chính là phải nhanh chóng tìm ra Cao Cẩn Băng, sau đó giết chết cô trước mặt những người đồng hành khác, cuối cùng sẽ đi lĩnh tiền công.
Với số tiền thù lao trăm triệu mà trở thành thù lao riêng của mình thì nửa đời còn lại của Lý Căn Giang, dù sống ở đất nước nào cũng sẽ trải qua cuộc sống xa hoa giàu có.
Vậy nên, ỷ vào sự thành thạo đường đi lối lại trong công xưởng bỏ hoang, Lý Căn Giang đã nhanh chóng vượt qua những người đồng hành khác, xông thẳng về phía trước, trong tay anh ta có súng, chỉ cần nghe thấy chút tiếng động, anh ta sẽ có thể là người đầu tiên nổ súng, giết chết mục tiêu.
Trong bóng tối, anh ta cảm thấy mình như một vị vua!
Mà dưới tình huống này, Tiêu Sách lại đụng mặt Lý Căn Giang!
Có lẽ là bởi mối quan hệ " Vô danh khí công" này, trong bóng tối, tầm nhìn của Tiêu Sách lại tốt hơn hẳn người bình thường, mặc dù không thể rõ như ban ngày nhưng cũng có cảm giác như đang nhìn dưới ánh đèn lờ mờ.
Cách đó rất xa, Tiêu Sách đã có thể nhìn thấy vẻ mặt tham lam lẫn hưng phấn điên cuồng của Lý Căn Giang, đồng thời anh cũng cảm nhận được hơi thở chết người phát ra từ người anh ta.
Lại thêm khẩu súng có thể được bóp cò bất cứ lúc nào trên tay Lý Căn Giang, chẳng cần suy nghĩ Tiêu Sách cũng có thể biết ngay người này chính là sát thủ Hắc Bang tới để giết Cao Cấn Băng!
Ngay lập tức, Tiêu Sách nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trong bóng tối, Tiêu Sách giống như một con báo, vừa lặng lẽ vừa nhanh nhạy tiến gần tới chỗ Lý Căn Giang.
Mà Lý Căn Giang lúc này lại chẳng hề hay biết Tiêu Sách đang ở rất gần anh ta, càng chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động nào, anh ta chỉ đang hưng phấn nghĩ tới việc bắt được Cao Cấn Bằng, sau đó giết chết cô ấy!
Nếu không phải do người đồng hành phía sau còn rất nhiều, thì thậm chí anh ta còn muốn bắt sống Cao Cấn Bằng, sau đó dùng cô để thỏa mãn cơn thú tính của mình một lúc cơ!
Dù sao, Cao Cấn Băng cũng là một trong bốn người phụ nữ đẹp nhất nhì thành phố Giang Lăng này, kể cả là lúc Lý Căn Giang sống giàu có dư dả thì anh ta cũng chưa từng được thử qua loại phụ nữ nào như cô.
Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp khiến người ta mê đắm của Cao Cấn Băng, Lý Căn Giang lại càng trở nên hưng phấn.
Sau đó ngay lập tức, đột nhiên Lý Căn Giang phát hiện ra phía trước mình xuất hiện một bóng đen mờ nhạt, Lý Căn Giang nhất thời hơi khựng lại, với sức mạnh của anh ta mà lại có kẻ có khả năng tiến lại gần chỗ anh ta ư?
Trong nháy mắt, da gà da vịt trên người Lý Căn Giang thi nhau nổi lên, anh ta lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đi về phía sau, cánh tay nâng lên, chuẩn bị muốn bắn.
Lý Căn Giang lại nghĩ đó hẳn là một trong số những người đồng hành, nhưng bất luận có phải vậy hay không, nếu kẻ đó dám lén lút mò tới bên cạnh anh ta thì đều gây uy hiếp tới anh ta.
Vậy anh ta cũng cần phải bắn bỏ!
Phản ứng của anh ta đã đủ nhanh rồi, nhưng thật tiếc, cánh tay anh ta không thể nâng lên!
Vài giây sau, Lý Căn Giang cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể giống như mất kiểm soát, ý thức nhanh chóng mất đi, tan ra, không làm cách nào ngưng tụ lại được nữa.
Từ đó, chết rồi.
Thậm chí đến lúc chết, Lý Căn Giang cũng không thể lý giải nổi rốt cuộc là ai giết anh ta, làm cách nào để giết chết anh ta.
Có điều, anh ta chẳng còn cơ hội mà hỏi mà chứng thực nữa, thân thể anh ta ngã nhào xuống mặt đất, toàn thân ngoại trừ lỗ màu đỏ thẫm giữa mi tâm kia ra thì không còn bất kỳ vết thương nào khác.
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, thu lại cây kim trong tay mình, cây kim dài khoảng ba mét.
Phần đầu của cây kim thép có một giọt máu rỏ xuống.
Anh không làm lỡ thời gian, lập tức dùng cây kim đâm nát bàn tay mình, rồi đặt tay lên thân thể Lý Căn Giang, khoảng chừng mười giây sau, toàn bộ cơ thể Lý Căn Giang đều biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mà từ lúc phát hiện ra Lý Căn Giang, đến khi tiếp cận gần anh ta, thẳng tay giết chết, sau đó lại dùng đại thực bào cường mạnh để hủy thi diệt tích, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong lòng hai mươi giây!
Bên trong cơ thể Tiêu Sách, nội khí tăng vụt!
Hồi trước bởi vì giúp Thiên Diệp đột phá Tiên Thiên Công mà nội khí của Tiêu Sách bị tiêu hao nhiều, hiện giờ không chỉ bổ sung hoàn chỉnh mà còn tăng lên đáng kể.
Tựa hồ như Lý Căn Giang đã giúp anh hấp thụ được nội khí, nhiều hơn hẳn so với hai tên sát thủ Hắc Bang trước đó.
"Chẳng lẽ, người có thực lực càng mạnh, sau khi bị đại thực vào cắn nuốt sẽ chuyển hóa thành nội khí cường mạnh sao?" Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, tiếp theo anh sẽ có cơ hội để chứng minh.
Anh không dừng lại mà tiếp tục đi tìm một tên sát thủ Hắc Bang khác, thậm chí trong bóng tối, động tác của anh còn linh hoạt và uyển chuyển hơn loài báo.
Lúc này có bao nhiêu sát thủ Hắc Bang đã tiến vào bên trong tòa công xưởng bỏ hoang, Tiêu Sách không biết, e là cũng chẳng có ai biết được.
Nhưng theo phỏng đoán của Tiêu Sách thì ít nhất cũng phải hơn hai mươi tên!
Hai mươi tên nghe thì thấy không ít, nhưng đối với tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn này mà nói thì rõ ràng là rất ít, dù sao thì vào thời kỳ hưng thịnh, nhà máy này cũng có tới hơn mấy ngàn công nhân làm việc ở đây cơ mà.
Dường như tất cả các sát thủ đều chung một vẻ điên cuồng lùng sục hòng tìm ra Cao Cấn Băng, bọn họ đều tự tin rằng chỉ cần là người đầu tiên tìm ra Cao Cấn Bằng là sẽ có thể giết chết được cô ấy, đến lúc đó bọn họ sẽ được thừa hưởng số tiền công kếch xù đủ sống xa hoa cả đời.
Đối với mỗi sát thủ, mục tiêu chỉ là Cao Cấn Băng và vệ sĩ của cô, nhưng đối thủ cạnh tranh cũng rất nhiều.
Còn đối với Tiêu Sách thì tất cả đều là địch, chỉ cần đụng phải là giết!
Tên sát thủ Hắc Bang lần này là một người đàn ông béo lùn da ngăm, nhìn giống người nước Hoa, cũng giống người của một nước Đông Nam Á nào đó.
Có điều đối với Tiêu Sách mà nói cũng chẳng vấn đề gì...
Anh giống như ma quỷ di chuyển tới gần tên đó, sau đó lại dùng cây kim thép dài ba mét, trước khi đối phương kịp thời phản ứng, anh đã lập tức xiên kim vào não người kia, lập tức gây chết người.
Mười mấy giây sau, tất cả lại hoàn toàn tan biến như chưa từng có gì xảy ra, Tiêu Sách lại hòa vào bóng tối, tiếp tục công cuộc săn con mồi.
Một tên, hai tên.
Ba tên, bốn tên.
Chín tên, mười tên!
Tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn chìm trong bóng tối, dường như đã biến thành một cái cối xay thịt, còn Tiêu Sách trở thành một lưỡi dao bầu sắc bén, anh đi đến đâu, chết chóc xảy ra ở đó.
Vậy mà cả tòa công xưởng bỏ hoang, trước sau vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Những tên sát thủ Hắc Bang chết trong tay Tiêu Sách kia không hề phát ra tiếng hét thảm thiết đáng sợ nào, toàn bộ đều là im hơi lặng tiếng ngã xuống, sau đó tan biến.
Thật ra thực lực của những tên sát thủ Hắc Bang đó đều không hề tầm thường chút nào, thậm chí cũng đã đạt tới trình độ bạch kim.
Nếu chỉ là ám sát thì cho dù là những ông chủ trong giới kinh doanh như Vưu Chính hay Lâm Vân đều có cơ hội ám sát thành công, mỗi người bọn họ đều là những nhân vật nguy hiểm.
Nhưng rất tiếc, người mà bọn họ đụng phải lại là Tiêu Sách, bọn họ tiến vào chiến trường săn bắt của anh, vậy thì chỉ đành trở thành con mồi của anh mà thôi.
Mà càng lúc anh lại càng tùy ý giết chóc những tên sát thủ Hắc Bang kia, Tiêu Sách lại càng cảm thấy nội khí trong người mình tăng mạnh, nồng nặc hơn, càng lúc càng hừng hực và nóng bỏng.
Lúc này nội khí đã tăng lên gấp mấy lần so với ban đầu!
Tiêu Sách cảm thấy nội khí nóng hổi đang chuyển động, dường như muốn thiêu đốt cả cơ thể anh.
Rất nhanh, có khoảng hơn hai mươi tên sát thủ Hắc Bang dưới sự truy đuổi của Tiêu Sách lần lượt bỏ mạng.
"Lúc này cũng nên thanh tịnh một chút rồi..."
Tìm một hồi lâu không còn thấy tên sát thủ Hắc Bang nào, trên gương mặt Tiêu Sách bèn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Hơn hai mươi tên sát thủ đều bị Tiêu Sách giết chết, e là vẫn còn để lọt mất con cá nào đó, nhưng cũng không nhiều, mà bọn họ đều không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.
Bằng không sáng ngày mai hơn hai mươi thi thể này bại lộ, mọi chuyện lan truyền ra bên ngoài, e là sẽ gây nên một làn sóng chấn động, đến lúc đó Tiêu Sách cũng sẽ gặp phải rắc rối cực lớn.
Nhưng mà lúc này Tiêu Sách đã không còn tâm trí nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.
Cắn nuốt hơn hai mươi tên sát thủ này xong, anh cảm thấy nội khí trong cơ thể mình ít nhất đã tăng lên gấp năm lần, nhiệt độ toàn thân nóng như lửa, sắc mặt đỏ lên bất thường.
Cái này khiến Tiêu Sách không nhịn được hơi hơi cau mày lại, đây không phải cảm giác dễ chịu gì...
"Xem ra, trên đời thực sự chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả..."
Tiêu Sách đứng giữa công xưởng, có cảm giác trong cơ thể mình đang có
một luồng sức mạnh sục sôi mãnh liệt, dường như có chút không thể chế trụ lại, nội tâm anh cũng hơi hơi hiểu ra.
Vốn là ở phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, được cô tiêm vào một dược chất miễn dịch siêu cấp, cơ thể của Tiêu Sách xuất hiện năng lực chiếm đoạt, khiến anh nhìn thấy một đường thăng cấp vô thượng huy hoàng sáng chói.
Có điều trên đời làm gì có chuyện lạ lùng như thế...
Lúc này, ngoại trừ nội khí và nhiệt độ tăng vọt thì Tiêu Sách còn cảm nhận được bên trong nội khí của mình còn có một vài thứ khác, Tiêu Sách chưa thể đoán ra những thứ này là gì, nhưng chúng ẩn vào bên trong nội khí khiến Tiêu Sách có cảm giác bất an.
Nếu không kịp thời thanh trừ trạng thái kỳ lạ bên trong cơ thể thì e là thân thể của anh sẽ lưu lại tai họa khôn lường, sẽ vô cùng bất lợi cho việc tu hành sau này của anh.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách càng cau chặt mày lại.
Lại cảm ứng kỹ càng lần nữa tòa công xưởng bỏ hoang này, sau khi không còn bất cứ tên sát thủ Hắc Bang nào khác nữa, Tiêu Sách mới quyết định rời khỏi đây.
Có điều anh không đi ra đường lớn mà chọn đi qua đường ống dẫn chất thải sau nhà máy.
Nửa tiếng sau, Tiêu Sách lại có mặt tại tòa nhà dược phẩm Tinh Quang.
Chắc Thiên Diệp đã sớm trở về rồi, Tiêu Sách đi thẳng lên tầng trên rồi vào phòng Thiên Diệp, nhưng lại phát hiện cô ta không có trong phòng.
Sau một hồi tìm kiếm, Tiêu Sách mới tìm thấy Thiên Diệp, cô ta ở trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, hiện giờ còn đang nằm co ro trên ghế số pha mà ngủ.
Cô ta vẫn chưa tẩy trang, cho nên khuôn mặt vẫn rất giống Cao Cấn Băng.
Vô cùng xinh đẹp.
Không chỉ có gương mặt đẹp mà vóc dáng cũng hoàn mỹ, to chỗ cần to, nhỏ chỗ cần nhỏ, quả thật là đường cong khiến người ta mê đắm.
Tiêu Sách cảm thấy vóc dáng của Thiên Diệp chẳng hề kém so với Cao Cẩn Băng.
Nhìn Thiên Diệp lúc này, Tiêu Sách bỗng có cảm giác bụng dưới của mình có một luồng khí nóng bốc lên, anh liếm liếm môi, dục vọng bên trong bắt đầu trỗi dậy.
Đặc biệt là Thiên Diệp lúc này còn mang gương mặt của Cao Cấn Băng, nằm ngủ trong phòng làm việc của cô nữa!
Đột nhiên Tiêu Sách nghĩ tới lần trước đã làm chuyện đó với Thiên Diệp ở ngay trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, nghĩ thế trong người anh lại càng sục sôi hơn.
Nếu có thể cùng với Thiên Diệp- hiện giờ đang mang bộ mặt của Cao Cấn Băng này, làm chuyện đó lần nữa ngay tại nơi đây, thì quả thực là vô cùng kích thích!
Nghĩ vậy, Tiêu Sách nhất thời có hơi không thể khống chế chính mình!
Vả lại sẵn việc nội khí bên trong cơ thể đã có chút không thể điều khiển được, tới đây lại càng trở nên cuồng loạn hơn, lúc này sợi dây thần kinh căng thẳng trong não Tiêu Sách, đột nhiên đứt rồi...
"Rầm..."
Nội khí vẫn luôn cuộn trào bên trong cơ thể Tiêu Sách, giống như ngọn núi lửa đã đến lúc phát nổ.
Một luồng xung động không cách nào khống chế được không ngừng sản sinh ra bên trong cơ thể anh, loại xung động kỳ lạ này ăn mòn lý trí của Tiêu Sách từng chút, từng chút một.
Cái này càng kích thích dục vọng và thú tính của anh lên mức đỉnh điểm nhất.
Sắc đỏ quỷ dị của máu dần bao trùm lấy con ngươi đen láy của Tiêu Sách, trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự nóng bỏng vô tận bên trong cơ thể mình.
Lúc này, "khí" trong người Tiêu Sách đã đạt tới điểm giới hạn, không thể hỗn loạn hơn được nữa, chỉ hận một nỗi không thể lập tức phát tiết vào đâu đó.
Mà nơi để anh phát tiết bây giờ, không ai khác chính là Thiên Diệp!
Anh thở hổn hển, đột nhiên cúi xuống hôn vào môi Thiên Diệp đang còn say giấc kia, hai tay bắt đầu sờ mó cơ thể cô ta, nhanh chóng cởi sạch quần áo của cô.
Rất nhanh anh đã lột sạch toàn bộ đồ trên người Thiên Diệp, bản thân anh cũng đã trần như nhộng từ bao giờ!
Sau đó, toàn bộ cơ thể Tiêu Sách phủ phục lên người Thiên Diệp, mà động tác ngang ngược thô bạo của anh đã lập tức làm Thiên Diệp tỉnh giấc, hai mắt cô mở trừng trừng.
Đầu tiên ánh mắt của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, sau đó là mê man, sau đó nữa là khiếp sợ và cuối cùng là kinh hãi.
Cô cố sức muốn đẩy Tiêu Sách ra, nhưng cô làm sao chống lại được sức mạnh của Tiêu Sách, cô muốn mở miệng nói, muốn hét lên, nhưng Tiêu Sách đã ngậm chặt lấy môi cô, hung hăng cắn mút.
Nếu lúc này Tiêu Sách tỉnh táo thì anh sẽ cảm nhận được Thiên Diệp lúc này không giống lắm với bình thường.
Chỉ đáng tiếc rằng lúc này đầu óc Tiêu Sách đã hoàn toàn mù mịt rồi, trong đầu anh giờ chỉ toàn dục vọng cuồng nhiệt không cách nào đè nén được, sự chống lại của người phụ nữ dưới thân càng làm anh trở nên kích thích hơn.
Cao Cấn Bằng trợn tròn mắt ra sức giãy dụa, lại càng khiến phản ứng của Tiêu Sách thêm thô bạo hơn, anh như muốn phát điên.
Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được mình và Tiêu Sách hiện giờ đã giống như hai hòa làm một, hai cơ thể nóng rực không ngừng ma sát với nhau.
Điên rồi!
Cao Cấn Bằng điên rồi, cô cảm tưởng như chính mình đang nằm mơ.
Nhất định là khoảng thời gian này cô quá chuyên tâm nghiên cứu, đã mấy ngày trời không ra khỏi phòng thí nghiệm, không chợp mắt ngủ một giấc, tận hôm nay mới không chịu được thêm nữa mà đi nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp tới phòng nghỉ đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha ở phòng làm việc, mà bây giờ, nhất định là cô đang mơ.
Về phần tại sao lại mơ ra giấc mơ ướt át thế này, Cao Cấn Băng cũng tự an ủi chính mình, đó là dù sao thì cô cũng là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, làm người thì nhất định sẽ có dục vọng, nhất định cũng sẽ ảo tưởng...
Mà cô, cũng là phụ nữ, không phải thần tiên.
Về phần tại sao đối tượng trong giấc mơ ướt át thế này lại là Tiêu Sách thì có lẽ bởi người đàn ông duy nhất gần gũi với cô lâu nay, chỉ có mình Tiêu Sách.
Với thực lực của anh và Thiên Diệp, chỉ cần bọn họ muốn là có thể dễ dàng hất văng tên sát thủ đằng sau ra, bọn họ căn bản là không có cơ hội đuổi theo.
Nhưng anh không làm vậy, ngược lại còn giảm tốc độ, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết để sát thủ đằng sau có thể lần theo bọn họ.
Đương nhiên anh chỉ để bọn họ có cơ hội bám theo nhưng tuyệt đối sẽ không có cơ hội ra tay, chỉ là nhử bọn họ mà thôi.
Mà muốn làm được việc đó lại không hề dễ dàng, cũng may kinh nghiệm của Tiêu Sách phong phú, cộng thêm trên đường cũng không thiếu chỗ ẩn náu, cho nên mới khiến cho sát thủ phía sau không có bất kỳ cơ hội nào.
Rất nhanh, bọn họ đã rời khỏi khu vực có người ở, đến chỗ công trường cách đó không xa.
Lúc này, núp sau cái cây to trong công trường có thể nhìn thấy đường ranh và sát thủ ở phía sau, cách chỗ Tiêu Sách với Thiên Diệp tầm hai trăm mét
nữa.
Đằng trước bọn họ chỉ còn lại một rừng cây nhỏ và một nhà máy bỏ hoang giữa rừng cây.
"Đi, chúng ta vào trong trước."
Đi tới đây, Tiêu Sách không còn cố ý muốn dụ sát thủ đằng sau theo mình nữa, lúc này anh lập tức kéo Thiên Diệp chạy nhanh, chạy thẳng vào nhà máy bỏ hoang kia.
Mấy phút sau, Tiêu Sách và Thiên Diệp đã vào tới bên trong nhà máy.
Khoảng mười mấy năm về trước, tòa công xưởng bỏ hoang này rất có tiếng
thành phố Giang Lăng, có thể nói nó là một trong những công xưởng lớn nhất ở thành phố Giang Lăng, vào giai đoạn hưng thịnh còn có khoảng mấy chục ngàn nhân viên.
Khu mà Tiêu Sách sống tạm hiện giờ chính là chỗ ở trước đây của công nhân công xưởng này.
Cho nên phòng xưởng trong tòa công xưởng này có thể nói là vô cùng rộng lớn, diện tích khoảng mấy ngàn mét vuông, kiến trúc trong này cũng đều là những tấm gang thép đã bị mục nát, hoen gỉ, từng tầng cao thấp đan xen, người không thạo đường mà đi vào đây sẽ rất dễ đi lạc.
Đằng sau công xưởng chính là ống dẫn các chất thải hướng ra Viên Giang trong thành phố Giang Lăng.
Nhắc tới vụ phá sản của công xưởng này vào mười mấy năm trước, cũng có liên quan rất lớn tới Viễn Giang, hồi đầu công trình kiến trúc ở đây rất cao, lại
sâu trong thành phố, dần dần nhà máy xả thải nước bẩn ra Viễn Giang quá nhiều, lại không có người quản lý, lâu ngày cả dòng Viễn Giang đều bị làm cho ô nhiễm nặng nề.
Bởi vì Viễn Giang chảy trong thành phố cho nên những người dân sống gần con sông này đều không tài nào chịu nổi, đã nhiều lần ý kiến lên trên.
Nhưng mà ông chủ của công xưởng lại có cơ to, cho dù bị nhiều người dân đứng lên khiếu nại nhưng ông ta vẫn cứ việc tôi tôi làm, tiếp tục xả thải nước bẩn, kể cả rác ra Viễn Giang.
Cuối cùng cũng có một ngày xảy ra chuyện.
Một loại chất hóa học kịch độc bị rò rỉ đổ ra Viên Giang, khiến cho toàn bộ vùng hạ lưu cũng như mạch nước ngầm trong thành phố Giang Lăng bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Thậm chí còn có người trúng phải độc tố trong nước mà tử vong.
Đến mức độ này, kể cả cơ cấu của ông chủ công xưởng có to đến mấy cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chính vì thế mà ông ta lâm vào cảnh mất trắng cơ nghiệp.
Bởi vì chuyện này mà tòa công xưởng to như vậy lập tức sụp đổ, rơi vào cảnh phá sản.
Hơn nữa cũng có một vài bộ phận dân chúng sinh sống bên vờ Viễn Giang nổi giận, mãi vẫn không nguôi giận được, bọn họ tụ tập lại đập phá công xưởng, khiến nó chỉ còn là đống sắt vụn, không những thế họ còn phóng hỏa đốt cháy rụi.
Mặc dù cơn hỏa hoạn không thiêu rụi cả công xưởng nhưng những gì còn sót lại cũng chỉ còn là đồng phế liệu bỏ đi.
2
Sau đó lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố Giang Lăng đã tận lực xử lý vấn đề ô nhiễm ở Viền Giang, tên bờ sông và những công xưởng xung quanh, đều cho trồng rất nhiều cây xanh để cải thiện lại môi trường.
Cho nên mới có được cảnh tượng như ngày hôm nay...
Hồi Tiêu Sách còn nhỏ, lúc đó công xưởng vừa mới bị phá sản nên anh cũng thường hay tới đó chơi, "thó" được vài vật nhỏ từ trong công xưởng rồi đem bán cho người thu mua đồng nát.
Vậy nên Tiêu Sách rất quen thuộc nơi này, không bao giờ có chuyện anh bị lạc đường.
Anh dẫn theo Thiên Diệp, nhanh chóng băng qua nhà máy bỏ hoang đến tận phía tít sâu sau nhà máy, tới gần một bờ sông khá cao bên dòng Viễn Giang.
Bờ sông vô cùng dốc, hồi trước ở đây có rào một hàng rào để phòng có công nhân nhà máy bị rơi xuống, mà hiện giờ bởi vì lâu rồi không có ai lui tới tu sửa nên mọc lên rất nhiều cỏ dại, cả một bức tường chắn thì gần như đều đã bị đổ rồi.
Cho dù như vậy thì tới đây cũng là đường cùng rồi, lòng sông rộng phải đến mấy trăm mét, giống như phản chiếu cả bầu trời, trừ phi vượt sông mà đi bằng không chẳng còn đường nào nữa cả.
Cũng may lúc này nước sông chảy cũng không siết lắm, thôi thì vượt sông cũng không thành vấn đề.
Có điều bên bờ bên kia đang vào giờ tăng ca, công trường đang ra sức làm việc, đèn điện trong công xưởng sáng choang, rọi sáng cả một vùng mặt sông.
Nếu như vượt sông rời khỏi đây, trừ phi là một hơi lặn xuống nước bơi qua, bằng không chỉ cần có một tên sát thủ đứng ở bờ sông chắc chắn sẽ phát hiện ra dấu tích của bọn họ.
Mà ở trong nước, cho dù thể lực có tốt đến mấy cũng khó mà im lặng không gây ra động tĩnh gì, ví dụ như tiếng bọt nước nổi lên.
Cho nên Tiêu Sách đưa Thiên Diệp tới đây, đương nhiên không phải muốn vượt sông qua bên kia bờ, cũng sẽ không có sát thủ cảm giác được, Tiêu Sách sẽ tới chỗ của Cao Cấn Băng rồi từ chỗ cô ta vượt sông rời khỏi.
Mà lúc này Thiên Diệp cũng nhìn Tiêu Sách đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Sách lại đưa cô ta tới đây.
Tiêu Sách mỉm cười, nói: "Thiên Diệp, tới đây rồi, kế hoạch của tôi cũng coi như hoàn thành xong một nửa, những chuyện còn lại không cần cô phối hợp nữa, cho nên, cô rời khỏi đây đi."
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời cau mày đáp: "Có ý gì? Tiêu Sách, tôi có thể giúp anh!"
"Đương nhiên tôi biết cô có thể giúp tôi, nhưng một mình tôi cũng có thể giải quyết được chuyện này, tôi là đàn ông, tối nay ở đây sẽ xảy ra đâm chém đẫm máu, tôi không muốn người phụ nữ của tôi phải trải qua điều đó!"
Nghe những lời của Tiêu Sách, đặc biệt là câu người phụ nữ của tôi kia, cơ thể Thiên Diệp bất giác run lên, cô ta cắn chặt răng.
Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói tiếp: "Vậy tôi cũng không đi! Tôi biết anh rất khỏe, tôi cũng tin một mình anh cũng có thể giải quyết, nhưng ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì sao? Cho nên tôi phải ở lại đây, anh yên tâm, tôi sẽ không làm vướng chân anh, bởi vì tôi là người... người phụ nữ của anh, cho nên tôi cần phải cùng anh đối mặt."
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Thiên Diệp thoáng ửng hồng, để cô ta tự nói mình là người phụ nữ của Tiêu Sách cũng thật khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Sách nghe xong cũng cảm thấy có chút gì đó ấm áp trong lòng.
Nhưng chuyện tiếp theo anh muốn làm hơi có gì đó không thể tưởng tượng nổi, nếu không muốn nói là ác độc, Tiêu Sách tuyệt đối không muốn để Thiên Diệp nhìn thấy, nhất định phải để cô ta rời khỏi đây trước.
Cho nên anh vẫn một mực lắc đầu, đồng thời nắm lấy bả vai Thiên Diệp, nói: "Thiên Diệp, cô nghe tôi nói, hiện giờ cô chủ đang một mình ở công ty, không có sự bảo vệ của cô, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên giờ cô không cần ở lại đây giúp tôi mà phải về bảo vệ cô chủ trước!"
Tiêu Sách biết rõ, người mà Thiên Diệp quan tâm nhất chính là Cao Cấn Băng.
Cho nên có duy nhất có thể khiến Thiên Diệp rời khỏi đây chính là sự an nguy của Cao Cấn Bằng.
Quả nhiên sau khi nghe Tiêu Sách nhắc tới Cao Cấn Băng, trên gương mặt Thiên Diệp lập tức thoáng hiện lên vẻ lo lắng, rõ ràng là cô ta đang do dự, cô ta cắn môi đắn đo, bộ dạng rất là sốt ruột.
Điều này càng khiến Tiêu Sách cảm động hơn.
Bởi vì anh biết rõ, sự an nguy của Cao Cấn Băng tuyệt đối đứng trước nhất trong lòng Thiên Diệp, không một thứ gì khác có thể sánh bằng.
Mà bây giờ, Thiên Diệp đã do dự, chứng tỏ rằng trong lòng cô ta, Tiêu Sách đã càng ngày càng trở nên quan trọng rồi.
Có lẽ chưa quan trọng bằng Cao Cấn Băng nhưng cũng đã sớm vượt qua được những thứ khác.
Anh không nhịn được mà nâng khuôn mặt của Thiên Diệp lên nhìn, sau đó lại đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì gương mặt cô ta lúc này giống y hệt gương mặt của Cao Cấn Băng.
Điều này khiến Tiêu Sách có cảm giác giống như anh đang nâng khuôn mặt của Cao Cấn Băng lên vậy.
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, rồi lại mở miệng nói: "Cô phải tin tôi, tôi có thể tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn nhiều người có thể uy hiếp đến cô chủ ở thành phố Giang Lăng này nữa, đến lúc đó cô có thể thoải mái hơn chút rồi, chúng ta cũng sẽ có thêm nhiều thời gian bên cạnh nhau."
"Ai muốn ở cùng anh chứ..."
"Đồ lưu manh! Bây giờ gương mặt này của tôi... là bộ dạng của chị đây! Không cho phép gần gũi!"
Nói xong, mặt Thiên Diệp đã đỏ tới tận dưới cổ rồi!
Tiêu Sách cười ngốc một tiếng, không dám tiếp nhận cái chủ đề nói chuyện này, thế là anh nói: "Cô nhanh quay về đi, yên tâm, tôi đảm bảo tối nay muộn một chút tôi sẽ về, tắm sạch sẽ đợi tôi!"
"Hừ!"
Nghe thấy lời lưu manh của Tiêu Sách, Thiên Diệp lại trợn trừng mắt nhìn
anh.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nhíu mày: "Tôi rời đi bằng cách nào? Nếu ra đường lớn thì chỉ e sẽ có nhiều sát thủ, nếu bơi qua sông, nếu có sát thủ ở bờ bên kia nhìn thấy tôi, vậy thì tôi sẽ..."
Tiêu Sách nghe xong bèn cười nhàn nhạt, nói: "Công xưởng có một đường ống dẫn nước thải, xả trực tiếp sang bờ bên kia sông, sớm đã bỏ hoang mười mấy năm nay, rất ít người biết đến nó, mà từ nhỏ tới lớn tôi đều ở gần đây, vừa hay biết được, chờ lát nữa cô đi từ đường ống đó ra rồi về nhà."
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời khóe miệng hơi hé ra, dường như cô ta muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra thành lời.
Cô ta lo lắng nhìn Tiêu Sách, nói: "Anh phải đảm bảo với tôi, nhất định phải an toàn trở về, nếu không... nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!"
Tiêu Sách ra sức gật đầu: "Nhất định, tôi sẽ về sớm."
Cuối cùng, Thiên Diệp đành rời đi.
Thấy Thiên Diệp chui vào trong đường ống xả thải, không bao lâu sau đã xuất hiện ở bên kia bờ sông, lúc này Tiêu Sách mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, ánh mắt anh lóe lên một tia sát ý vô tận.
Giết chóc đẫm máu bắt đầu rồi!
Anh đã vì những tên sát thủ Hắc Bang kia mà tính toán tìm nơi để đổ máu, để chôn thấy bọn họ, bây giờ kế hoạch sắp thành công rồi, tiếp theo chính là bước thu hoạch!
Lúc này, chỉ e toàn bộ những tên sát thủ Hắc Bang ở thành phố Giang Lăng đều đã tiến gần tới khu công xưởng bỏ hoang này rồi!
Có điều, công xưởng bỏ hoang này rất rộng lớn, bọn họ tưởng rằng Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng" đang trốn ở bên trong, nếu muốn lục soát thì sẽ tốn thời gian, mà giờ lại là thời điểm Tiêu Sách đi thu hoạch.
Từ khi giải ngũ tới giờ, đã rất lâu rồi anh chưa mặc sức chém giết!
Ngay cả bản thân anh cũng đã quên mất cảm giác của mình khi ở trên chiến trường, mà hôm nay, toàn bộ nhà máy bỏ hoang này chính là chiến trường của anh, tất cả những tên sát thủ Hắc Bang đều trở thành con mồi của anh!
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, anh mỉm cười, vận động tứ chi một chút, sau đó đi trở vào.
Màn đêm đen đặc hoàn toàn bao phủ, khung gian trong công xưởng vô cùng mờ mịt, bóng dáng Tiêu Sách rất nhanh đã hòa lẫn với đêm đen, trong bóng tối, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy một tên sát thủ Hắc Bang.
Lý Căn Giang là một sát thủ chuyên nghiệp, một sát thủ chuyên nghiệp đồng thời cũng là người địa phương thuộc thành phố Giang Lăng.
Lý Căn Giang của mười mấy năm về trước, chỉ là một thằng côn đồ đầu đường xó chợ, lúc còn trẻ, ngày nào anh ta cũng gây chuyện đánh nhau với người khác, ra tay tàn độc, không hề quan tâm tới hậu quả.
Một lần vì làm người khác bị thương ngoài ý muốn mà anh ta bị bắt giam, đi tù năm năm.
Năm năm sau ra tù, Lý Căn Giang không hề có tí thay đổi nào, vẫn chứng nào tật đấy đi đánh lộn ẩu đả, bởi vì không có bất kỳ một kỹ năng sinh tồn nào khác, cuộc sống mà anh ta trải qua vô cùng túng quẫn.
Lúc này, anh ta quen một người tên Kiệt Hùng.
Kiệt Hùng tìm đến anh ta, đưa cho anh ta một vạn rồi sai anh ta đi đánh gãy chân một người, anh ta lập tức đi làm ngay, hơn nữa còn rất thành công, không chỉ đánh gãy chân mục tiêu mà còn tặng kèm thêm một cánh tay bị chặt đứt.
Kiệt Hùng thấy vậy thì rất hài lòng, bèn thưởng thêm cho anh ta hai ngàn nữa.
Kể từ lần đó, Lý Căn Giang mới biết, hóa ra anh ta có thể kiếm tiền bằng cách này.
Từ đó về sau, mỗi năm Kiệt Hùng sẽ tìm đến anh ta mấy lần, không phải là nhờ anh ta đi chặt tay người này thì lại là đánh gãy chân người nọ, tiền công cũng bởi vậy mà tăng từ một ngàn lên mấy chục ngàn.
Dần dần, Lý Căn Giang nếm được vị ngọt, anh ta bắt đầu làm nhiều nhiệm vụ hơn cho Việt Hùng.
Lúc này, Kiệt Hùng mới nói cho Lý Căn Giang biết về tình hình của tổ chức sát thủ Hắc Bang, anh ta nghe xong không hề có chút do dự nào, lập tức đồng ý trở thành một tên sát thủ Hắc Bang, còn Kiệt Hùng chính là người mối lại cho anh ta.
Mấy năm tiếp theo, Lý Căn Giang cũng không lập tức tham gia vào nhiệm vụ nào mà anh ta được Việt Hùng đưa tới một trại huấn luyện trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển, khổ luyện hai năm để trở thành một sát thủ thực thụ!
Sau khi anh ta từ trại huấn luyện trở về, Kiệt Hùng bắt đầu sắp xếp những người cấp độ khó hơn cho anh ta, động một chút là giết người, lấy mạng, nhưng cũng vì thế mà thù lao càng cao.
Giết một người bình thường, thù lao ít nhất cũng có được mấy trăm ngàn!
Cái này đối với Lý Căn Giang mà nói thực sự là cách nhanh nhất để có tiền, lúc mới đầu anh ta còn có chút sợ hãi, nhưng càng ngày càng giết nhiều người, vả lại trước giờ cũng chưa từng bị bắt cho nên anh ta dần không còn biết dè chừng nữa.
Trong khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi, anh ta đã giết khoảng mấy chục người, nhưng đều do Kiệt Hùng xử lý ổn thỏa hết, dần dần, anh ta trở thành sát thủ bạch kim trong Hắc Bang.
Mà tài sản anh ta có được đã lên tới con số hơn mười triệu, đủ mua được một căn biệt thự nhỏ ở thành phố Giang Lăng này.
Sau đó, anh ta lại hết tiền.
Lúc này, Kiệt Hùng nói với anh ta rằng ở thành phố Giang Lăng có một nhiệm vụ rất lớn, chỉ cần hoàn thành thì nửa đời sau của hai người bọn họ sẽ không phải làm bất kỳ việc gì khác nữa.
Nhiệm vụ này đương nhiên chính là giết chết Cao Cấn Băng, hoặc là phải bắt sống cô ấy.
Sau khi Lý Căn Giang hiểu rõ nhiệm vụ, dường như anh ta chẳng hề cho chút do dự nào mà dồn toàn bộ thời gian và sức lực để nghiên cứu xem làm sao để hoàn thành nhiệm vụ này.
Vốn dĩ anh ta là người địa phương trong Giang Lăng, có ưu thế về địa hình đã là có được tỷ lệ thắng cao hơn người khác rồi.
Lý Căn Giang vô cùng tự tin vào chính mình, theo như phân tích của anh ta thì cái khó ở nhiệm vụ lần này không nằm ở làm cách nào để giết chết được Cao Cấn Băng mà là làm thế nào để giành công giết chết được cô trước những tên sát thủ khác.
Chỉ cần Cao Cấn Băng để lộ sơ hở là anh ta lập tức sẽ nắm được, đấy chính là sự tự tin mà anh ta cóp nhặt được qua mấy chục nhiệm vụ chưa từng thất bại trong vài năm qua.
Mà để chờ Cao Cấn Băng lộ ra sơ hở, anh ta đã chờ mấy năm rồi.
Trong khoảng thời gian này, Cao Cấn Băng lại chỉ đi ra ngoài có mấy lần, mấy ngày trước lúc anh ta nhận được tin tức thì Cao Cấn Băng đã trở về rồi, vì thế mà anh ta vô cùng chán nản.
May mắn là những sát thủ khác cũng không có cơ hội bắt Cao Cấn Bằng.
Mà lần này, cuối cùng Cao Cấn Băng cũng lại ra ngoài, lại còn để lộ dấu vết cực kỳ rõ ràng, rốt cuộc thì cô cũng bị bọn họ dồn tới khu công xưởng bỏ hoang này.
Lý Căn Giang là người Giang Lăng bản địa, anh ta rất tường tận kết cấu trong khu công xưởng bỏ hoang này, biết được đằng sau nhà máy là Viễn Giang rộng lớn, bọn họ chắc chắn không thể dễ dàng trốn đi được.
Vậy nên Lý Căn Giang kết luận Cao Cấn Băng và vệ sĩ của cô chắc chắn là đang ẩn náu tại một nơi nào đó trong nhà máy bỏ hoang này, chờ đợi cứu viện.
Anh ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, chính là phải nhanh chóng tìm ra Cao Cẩn Băng, sau đó giết chết cô trước mặt những người đồng hành khác, cuối cùng sẽ đi lĩnh tiền công.
Với số tiền thù lao trăm triệu mà trở thành thù lao riêng của mình thì nửa đời còn lại của Lý Căn Giang, dù sống ở đất nước nào cũng sẽ trải qua cuộc sống xa hoa giàu có.
Vậy nên, ỷ vào sự thành thạo đường đi lối lại trong công xưởng bỏ hoang, Lý Căn Giang đã nhanh chóng vượt qua những người đồng hành khác, xông thẳng về phía trước, trong tay anh ta có súng, chỉ cần nghe thấy chút tiếng động, anh ta sẽ có thể là người đầu tiên nổ súng, giết chết mục tiêu.
Trong bóng tối, anh ta cảm thấy mình như một vị vua!
Mà dưới tình huống này, Tiêu Sách lại đụng mặt Lý Căn Giang!
Có lẽ là bởi mối quan hệ " Vô danh khí công" này, trong bóng tối, tầm nhìn của Tiêu Sách lại tốt hơn hẳn người bình thường, mặc dù không thể rõ như ban ngày nhưng cũng có cảm giác như đang nhìn dưới ánh đèn lờ mờ.
Cách đó rất xa, Tiêu Sách đã có thể nhìn thấy vẻ mặt tham lam lẫn hưng phấn điên cuồng của Lý Căn Giang, đồng thời anh cũng cảm nhận được hơi thở chết người phát ra từ người anh ta.
Lại thêm khẩu súng có thể được bóp cò bất cứ lúc nào trên tay Lý Căn Giang, chẳng cần suy nghĩ Tiêu Sách cũng có thể biết ngay người này chính là sát thủ Hắc Bang tới để giết Cao Cấn Băng!
Ngay lập tức, Tiêu Sách nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trong bóng tối, Tiêu Sách giống như một con báo, vừa lặng lẽ vừa nhanh nhạy tiến gần tới chỗ Lý Căn Giang.
Mà Lý Căn Giang lúc này lại chẳng hề hay biết Tiêu Sách đang ở rất gần anh ta, càng chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động nào, anh ta chỉ đang hưng phấn nghĩ tới việc bắt được Cao Cấn Bằng, sau đó giết chết cô ấy!
Nếu không phải do người đồng hành phía sau còn rất nhiều, thì thậm chí anh ta còn muốn bắt sống Cao Cấn Bằng, sau đó dùng cô để thỏa mãn cơn thú tính của mình một lúc cơ!
Dù sao, Cao Cấn Băng cũng là một trong bốn người phụ nữ đẹp nhất nhì thành phố Giang Lăng này, kể cả là lúc Lý Căn Giang sống giàu có dư dả thì anh ta cũng chưa từng được thử qua loại phụ nữ nào như cô.
Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp khiến người ta mê đắm của Cao Cấn Băng, Lý Căn Giang lại càng trở nên hưng phấn.
Sau đó ngay lập tức, đột nhiên Lý Căn Giang phát hiện ra phía trước mình xuất hiện một bóng đen mờ nhạt, Lý Căn Giang nhất thời hơi khựng lại, với sức mạnh của anh ta mà lại có kẻ có khả năng tiến lại gần chỗ anh ta ư?
Trong nháy mắt, da gà da vịt trên người Lý Căn Giang thi nhau nổi lên, anh ta lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đi về phía sau, cánh tay nâng lên, chuẩn bị muốn bắn.
Lý Căn Giang lại nghĩ đó hẳn là một trong số những người đồng hành, nhưng bất luận có phải vậy hay không, nếu kẻ đó dám lén lút mò tới bên cạnh anh ta thì đều gây uy hiếp tới anh ta.
Vậy anh ta cũng cần phải bắn bỏ!
Phản ứng của anh ta đã đủ nhanh rồi, nhưng thật tiếc, cánh tay anh ta không thể nâng lên!
Vài giây sau, Lý Căn Giang cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể giống như mất kiểm soát, ý thức nhanh chóng mất đi, tan ra, không làm cách nào ngưng tụ lại được nữa.
Từ đó, chết rồi.
Thậm chí đến lúc chết, Lý Căn Giang cũng không thể lý giải nổi rốt cuộc là ai giết anh ta, làm cách nào để giết chết anh ta.
Có điều, anh ta chẳng còn cơ hội mà hỏi mà chứng thực nữa, thân thể anh ta ngã nhào xuống mặt đất, toàn thân ngoại trừ lỗ màu đỏ thẫm giữa mi tâm kia ra thì không còn bất kỳ vết thương nào khác.
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, thu lại cây kim trong tay mình, cây kim dài khoảng ba mét.
Phần đầu của cây kim thép có một giọt máu rỏ xuống.
Anh không làm lỡ thời gian, lập tức dùng cây kim đâm nát bàn tay mình, rồi đặt tay lên thân thể Lý Căn Giang, khoảng chừng mười giây sau, toàn bộ cơ thể Lý Căn Giang đều biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mà từ lúc phát hiện ra Lý Căn Giang, đến khi tiếp cận gần anh ta, thẳng tay giết chết, sau đó lại dùng đại thực bào cường mạnh để hủy thi diệt tích, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong lòng hai mươi giây!
Bên trong cơ thể Tiêu Sách, nội khí tăng vụt!
Hồi trước bởi vì giúp Thiên Diệp đột phá Tiên Thiên Công mà nội khí của Tiêu Sách bị tiêu hao nhiều, hiện giờ không chỉ bổ sung hoàn chỉnh mà còn tăng lên đáng kể.
Tựa hồ như Lý Căn Giang đã giúp anh hấp thụ được nội khí, nhiều hơn hẳn so với hai tên sát thủ Hắc Bang trước đó.
"Chẳng lẽ, người có thực lực càng mạnh, sau khi bị đại thực vào cắn nuốt sẽ chuyển hóa thành nội khí cường mạnh sao?" Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, tiếp theo anh sẽ có cơ hội để chứng minh.
Anh không dừng lại mà tiếp tục đi tìm một tên sát thủ Hắc Bang khác, thậm chí trong bóng tối, động tác của anh còn linh hoạt và uyển chuyển hơn loài báo.
Lúc này có bao nhiêu sát thủ Hắc Bang đã tiến vào bên trong tòa công xưởng bỏ hoang, Tiêu Sách không biết, e là cũng chẳng có ai biết được.
Nhưng theo phỏng đoán của Tiêu Sách thì ít nhất cũng phải hơn hai mươi tên!
Hai mươi tên nghe thì thấy không ít, nhưng đối với tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn này mà nói thì rõ ràng là rất ít, dù sao thì vào thời kỳ hưng thịnh, nhà máy này cũng có tới hơn mấy ngàn công nhân làm việc ở đây cơ mà.
Dường như tất cả các sát thủ đều chung một vẻ điên cuồng lùng sục hòng tìm ra Cao Cấn Băng, bọn họ đều tự tin rằng chỉ cần là người đầu tiên tìm ra Cao Cấn Bằng là sẽ có thể giết chết được cô ấy, đến lúc đó bọn họ sẽ được thừa hưởng số tiền công kếch xù đủ sống xa hoa cả đời.
Đối với mỗi sát thủ, mục tiêu chỉ là Cao Cấn Băng và vệ sĩ của cô, nhưng đối thủ cạnh tranh cũng rất nhiều.
Còn đối với Tiêu Sách thì tất cả đều là địch, chỉ cần đụng phải là giết!
Tên sát thủ Hắc Bang lần này là một người đàn ông béo lùn da ngăm, nhìn giống người nước Hoa, cũng giống người của một nước Đông Nam Á nào đó.
Có điều đối với Tiêu Sách mà nói cũng chẳng vấn đề gì...
Anh giống như ma quỷ di chuyển tới gần tên đó, sau đó lại dùng cây kim thép dài ba mét, trước khi đối phương kịp thời phản ứng, anh đã lập tức xiên kim vào não người kia, lập tức gây chết người.
Mười mấy giây sau, tất cả lại hoàn toàn tan biến như chưa từng có gì xảy ra, Tiêu Sách lại hòa vào bóng tối, tiếp tục công cuộc săn con mồi.
Một tên, hai tên.
Ba tên, bốn tên.
Chín tên, mười tên!
Tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn chìm trong bóng tối, dường như đã biến thành một cái cối xay thịt, còn Tiêu Sách trở thành một lưỡi dao bầu sắc bén, anh đi đến đâu, chết chóc xảy ra ở đó.
Vậy mà cả tòa công xưởng bỏ hoang, trước sau vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Những tên sát thủ Hắc Bang chết trong tay Tiêu Sách kia không hề phát ra tiếng hét thảm thiết đáng sợ nào, toàn bộ đều là im hơi lặng tiếng ngã xuống, sau đó tan biến.
Thật ra thực lực của những tên sát thủ Hắc Bang đó đều không hề tầm thường chút nào, thậm chí cũng đã đạt tới trình độ bạch kim.
Nếu chỉ là ám sát thì cho dù là những ông chủ trong giới kinh doanh như Vưu Chính hay Lâm Vân đều có cơ hội ám sát thành công, mỗi người bọn họ đều là những nhân vật nguy hiểm.
Nhưng rất tiếc, người mà bọn họ đụng phải lại là Tiêu Sách, bọn họ tiến vào chiến trường săn bắt của anh, vậy thì chỉ đành trở thành con mồi của anh mà thôi.
Mà càng lúc anh lại càng tùy ý giết chóc những tên sát thủ Hắc Bang kia, Tiêu Sách lại càng cảm thấy nội khí trong người mình tăng mạnh, nồng nặc hơn, càng lúc càng hừng hực và nóng bỏng.
Lúc này nội khí đã tăng lên gấp mấy lần so với ban đầu!
Tiêu Sách cảm thấy nội khí nóng hổi đang chuyển động, dường như muốn thiêu đốt cả cơ thể anh.
Rất nhanh, có khoảng hơn hai mươi tên sát thủ Hắc Bang dưới sự truy đuổi của Tiêu Sách lần lượt bỏ mạng.
"Lúc này cũng nên thanh tịnh một chút rồi..."
Tìm một hồi lâu không còn thấy tên sát thủ Hắc Bang nào, trên gương mặt Tiêu Sách bèn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Hơn hai mươi tên sát thủ đều bị Tiêu Sách giết chết, e là vẫn còn để lọt mất con cá nào đó, nhưng cũng không nhiều, mà bọn họ đều không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.
Bằng không sáng ngày mai hơn hai mươi thi thể này bại lộ, mọi chuyện lan truyền ra bên ngoài, e là sẽ gây nên một làn sóng chấn động, đến lúc đó Tiêu Sách cũng sẽ gặp phải rắc rối cực lớn.
Nhưng mà lúc này Tiêu Sách đã không còn tâm trí nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.
Cắn nuốt hơn hai mươi tên sát thủ này xong, anh cảm thấy nội khí trong cơ thể mình ít nhất đã tăng lên gấp năm lần, nhiệt độ toàn thân nóng như lửa, sắc mặt đỏ lên bất thường.
Cái này khiến Tiêu Sách không nhịn được hơi hơi cau mày lại, đây không phải cảm giác dễ chịu gì...
"Xem ra, trên đời thực sự chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả..."
Tiêu Sách đứng giữa công xưởng, có cảm giác trong cơ thể mình đang có
một luồng sức mạnh sục sôi mãnh liệt, dường như có chút không thể chế trụ lại, nội tâm anh cũng hơi hơi hiểu ra.
Vốn là ở phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, được cô tiêm vào một dược chất miễn dịch siêu cấp, cơ thể của Tiêu Sách xuất hiện năng lực chiếm đoạt, khiến anh nhìn thấy một đường thăng cấp vô thượng huy hoàng sáng chói.
Có điều trên đời làm gì có chuyện lạ lùng như thế...
Lúc này, ngoại trừ nội khí và nhiệt độ tăng vọt thì Tiêu Sách còn cảm nhận được bên trong nội khí của mình còn có một vài thứ khác, Tiêu Sách chưa thể đoán ra những thứ này là gì, nhưng chúng ẩn vào bên trong nội khí khiến Tiêu Sách có cảm giác bất an.
Nếu không kịp thời thanh trừ trạng thái kỳ lạ bên trong cơ thể thì e là thân thể của anh sẽ lưu lại tai họa khôn lường, sẽ vô cùng bất lợi cho việc tu hành sau này của anh.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách càng cau chặt mày lại.
Lại cảm ứng kỹ càng lần nữa tòa công xưởng bỏ hoang này, sau khi không còn bất cứ tên sát thủ Hắc Bang nào khác nữa, Tiêu Sách mới quyết định rời khỏi đây.
Có điều anh không đi ra đường lớn mà chọn đi qua đường ống dẫn chất thải sau nhà máy.
Nửa tiếng sau, Tiêu Sách lại có mặt tại tòa nhà dược phẩm Tinh Quang.
Chắc Thiên Diệp đã sớm trở về rồi, Tiêu Sách đi thẳng lên tầng trên rồi vào phòng Thiên Diệp, nhưng lại phát hiện cô ta không có trong phòng.
Sau một hồi tìm kiếm, Tiêu Sách mới tìm thấy Thiên Diệp, cô ta ở trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, hiện giờ còn đang nằm co ro trên ghế số pha mà ngủ.
Cô ta vẫn chưa tẩy trang, cho nên khuôn mặt vẫn rất giống Cao Cấn Băng.
Vô cùng xinh đẹp.
Không chỉ có gương mặt đẹp mà vóc dáng cũng hoàn mỹ, to chỗ cần to, nhỏ chỗ cần nhỏ, quả thật là đường cong khiến người ta mê đắm.
Tiêu Sách cảm thấy vóc dáng của Thiên Diệp chẳng hề kém so với Cao Cẩn Băng.
Nhìn Thiên Diệp lúc này, Tiêu Sách bỗng có cảm giác bụng dưới của mình có một luồng khí nóng bốc lên, anh liếm liếm môi, dục vọng bên trong bắt đầu trỗi dậy.
Đặc biệt là Thiên Diệp lúc này còn mang gương mặt của Cao Cấn Băng, nằm ngủ trong phòng làm việc của cô nữa!
Đột nhiên Tiêu Sách nghĩ tới lần trước đã làm chuyện đó với Thiên Diệp ở ngay trong phòng làm việc của Cao Cấn Băng, nghĩ thế trong người anh lại càng sục sôi hơn.
Nếu có thể cùng với Thiên Diệp- hiện giờ đang mang bộ mặt của Cao Cấn Băng này, làm chuyện đó lần nữa ngay tại nơi đây, thì quả thực là vô cùng kích thích!
Nghĩ vậy, Tiêu Sách nhất thời có hơi không thể khống chế chính mình!
Vả lại sẵn việc nội khí bên trong cơ thể đã có chút không thể điều khiển được, tới đây lại càng trở nên cuồng loạn hơn, lúc này sợi dây thần kinh căng thẳng trong não Tiêu Sách, đột nhiên đứt rồi...
"Rầm..."
Nội khí vẫn luôn cuộn trào bên trong cơ thể Tiêu Sách, giống như ngọn núi lửa đã đến lúc phát nổ.
Một luồng xung động không cách nào khống chế được không ngừng sản sinh ra bên trong cơ thể anh, loại xung động kỳ lạ này ăn mòn lý trí của Tiêu Sách từng chút, từng chút một.
Cái này càng kích thích dục vọng và thú tính của anh lên mức đỉnh điểm nhất.
Sắc đỏ quỷ dị của máu dần bao trùm lấy con ngươi đen láy của Tiêu Sách, trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự nóng bỏng vô tận bên trong cơ thể mình.
Lúc này, "khí" trong người Tiêu Sách đã đạt tới điểm giới hạn, không thể hỗn loạn hơn được nữa, chỉ hận một nỗi không thể lập tức phát tiết vào đâu đó.
Mà nơi để anh phát tiết bây giờ, không ai khác chính là Thiên Diệp!
Anh thở hổn hển, đột nhiên cúi xuống hôn vào môi Thiên Diệp đang còn say giấc kia, hai tay bắt đầu sờ mó cơ thể cô ta, nhanh chóng cởi sạch quần áo của cô.
Rất nhanh anh đã lột sạch toàn bộ đồ trên người Thiên Diệp, bản thân anh cũng đã trần như nhộng từ bao giờ!
Sau đó, toàn bộ cơ thể Tiêu Sách phủ phục lên người Thiên Diệp, mà động tác ngang ngược thô bạo của anh đã lập tức làm Thiên Diệp tỉnh giấc, hai mắt cô mở trừng trừng.
Đầu tiên ánh mắt của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, sau đó là mê man, sau đó nữa là khiếp sợ và cuối cùng là kinh hãi.
Cô cố sức muốn đẩy Tiêu Sách ra, nhưng cô làm sao chống lại được sức mạnh của Tiêu Sách, cô muốn mở miệng nói, muốn hét lên, nhưng Tiêu Sách đã ngậm chặt lấy môi cô, hung hăng cắn mút.
Nếu lúc này Tiêu Sách tỉnh táo thì anh sẽ cảm nhận được Thiên Diệp lúc này không giống lắm với bình thường.
Chỉ đáng tiếc rằng lúc này đầu óc Tiêu Sách đã hoàn toàn mù mịt rồi, trong đầu anh giờ chỉ toàn dục vọng cuồng nhiệt không cách nào đè nén được, sự chống lại của người phụ nữ dưới thân càng làm anh trở nên kích thích hơn.
Cao Cấn Bằng trợn tròn mắt ra sức giãy dụa, lại càng khiến phản ứng của Tiêu Sách thêm thô bạo hơn, anh như muốn phát điên.
Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được mình và Tiêu Sách hiện giờ đã giống như hai hòa làm một, hai cơ thể nóng rực không ngừng ma sát với nhau.
Điên rồi!
Cao Cấn Bằng điên rồi, cô cảm tưởng như chính mình đang nằm mơ.
Nhất định là khoảng thời gian này cô quá chuyên tâm nghiên cứu, đã mấy ngày trời không ra khỏi phòng thí nghiệm, không chợp mắt ngủ một giấc, tận hôm nay mới không chịu được thêm nữa mà đi nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp tới phòng nghỉ đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha ở phòng làm việc, mà bây giờ, nhất định là cô đang mơ.
Về phần tại sao lại mơ ra giấc mơ ướt át thế này, Cao Cấn Băng cũng tự an ủi chính mình, đó là dù sao thì cô cũng là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, làm người thì nhất định sẽ có dục vọng, nhất định cũng sẽ ảo tưởng...
Mà cô, cũng là phụ nữ, không phải thần tiên.
Về phần tại sao đối tượng trong giấc mơ ướt át thế này lại là Tiêu Sách thì có lẽ bởi người đàn ông duy nhất gần gũi với cô lâu nay, chỉ có mình Tiêu Sách.