Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460 Mày cứ đợi đó đi...”
Tiếng động rơi xuống đất cực lớn như pháo đạn đang rơi xuống, sức lực khủng khiếp khiến cho bụi trên đất bay tứ tung.
“Phụt...”
Bốn người phun ra màu đỏ và trắng gần như cùng một lúc.
Đỏ là màu của máu, còn trắng là màu của răng, trộn lẫn với cả nước bọt, vô cùng thê thảm.
“Nhóc, nhóc con, mày giỏi lắm, mày dám chống lại băng nhóm Lưu Xà, lần này, đến cả ông trời cũng không cứu được mày, mày cứ đợi đó đi...”
Tên đàn ông đầu tiên hơi sững sờ, sau đó cuối cùng mới phản ứng lại kịp, trên mặt mang theo chút sợ hãi mà nhìn Tiếu Sách một cái, cơ thể không ngừng lùi về sau, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy, chỉ đành để lại câu nói đó.
“Cút, đừng để tạo nhìn thấy bọn mày nữa, nếu không thì sẽ không đơn giản như bây giờ đâu...”
Khoé môi Tiêu Sách nở nụ cười như có như không, sau đó nói với bốn tên đàn ông đầu trọc cao to.
Bốn tên đàn ông đầu trọc cao to nghe thấy lời của Tiêu Sách thì có hơi tức giận, nhưng tình hình bây giờ đã khác, huống chi bốn người bọn họ đều không phải là đối thủ của Tiêu Sách, chỉ đành nhìn Tiêu Sách một cách căm hận, sau đó vừa ăn vừa bò đứng dậy, rất nhanh đã biến mất.
Sau khi bốn tên đàn ông đầu trọc cao kia biến mất, nơi này chìm vào trong sự im lặng chết chóc.
Các thôn dân đứng ở một bên đều dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Tiêu Sách, giống như anh vừa gây ra chuyện gì động trời vậy.
Cuối cùng, một thôn dân hơi già đi ra từ đám người, lo lắng nói với Tiêu Sách: “Cậu trai trẻ, đám người này là băng nhóm Lưu Xà đó, hôm nay cậu đánh thành viên của bọn họ, có lẽ rất nhanh thôi những thành viên khác của băng nhóm Lưu Xà sẽ tìm đến đây, cậu mau chóng đưa cô bé này đi đi, nếu không sợ là hai người sẽ không phải là đối thủ của băng nhóm Lưu Xà đâu.”
Những thôn dân khác mau chóng gật gật đầu, tỏ ý Tiêu Sách mau đưa Ôn Liễu rời khỏi nơi này đi.
Tiêu Sách từ chối khéo ý tốt của ông cụ, sau đó dẫn theo Ôn Liễu đi đến trước mặt Thuỷ 0a.
Vừa nãy, nếu không phải vì Tiêu Sách muốn dẫn dụ thêm nhiều người của băng nhóm Lưu Xà ra, muốn khiến cho băng nhóm này tan rã, có lẽ chân của bốn tên đàn ông đầu trọc cao to này đã bị một cú của Tiêu Sách đã gãy rồi.
“Đội trưởng, anh mau đi đi, cho dù bản lĩnh của anh có tốt thế nào thì sợ là cũng không phải là đối thủ của nhiều người trong băng nhóm Lưu Xà như vậy, huống chi trong tay của băng nhóm Lưu Xà còn có pháo”
Cuối cùng Thuỷ Ma cũng hoàn hồn, hơi lo lắng nhìn Ôn Liễu và Tiêu Sách, sau đó dặn dò.
Nếu chỉ có một mình Tiêu Sách, Thuỷ Ma cũng sẽ không quá lo lắng, lúc trước khi đội trưởng thực hiện nhiệm vụ, đã từng trải qua trăm ngàn nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn thế này.
Nhưng bây giờ bên cạnh Tiêu Sách còn dẫn theo một người, trong tình huống đối phương người đồng thế mạnh lại có súng, anh muốn bảo vệ một người có vẻ hơi khó.
Thực ra Tiêu Sách cũng biết nỗi lo lắng của Thuỷ Oa.
Hơn nữa, pháo mà Thuỷ Oa nói chính là súng ống mà những người đi săn lên núi săn bắt dùng gần đây, trong vỏ sủng ngoại trừ đạn còn có sắt sa khoáng, một khi nổ thì sẽ gây ra lực sát thương trong phạm vi nhất định, còn rộng hơn phạm vi sát thương của súng lục.
Hơn nữa một khi sắt sa khoáng bị uy lực của đạn thúc đẩy thì còn ghê gớm hơn ám khí, Ôn Liễu ở bên cạnh Tiêu Sách đúng là mang đến thêm cho anh rất nhiều sự phiền phức không cần thiết.
Nhưng đương nhiên là Tiêu Sách không thể bỏ Ôn Liễu lại.
“Thuỷ Oa, sự an toàn của Ôn Liễu giao lại cho anh, anh cố gắng tránh đi trước, một lát đừng ra mặt..”
Trong ánh mắt của Tiêu Sách mang theo sự chết chóc rét lạnh.
Một nơi hoang vu vắng vẻ như Tiểu Hưng An Lĩnh này, an ninh trật tự có thể hơi hỗn loạn, dẫn đến những tên thổ phỉ ở nơi này vô cùng hung hăng ngang ngược.
Mặc dù băng nhóm Lưu Xà này không phải thổ phỉ, nhưng người của băng nhóm này dụ dỗ các thôn dân mượn tiền, cho vay nặng lãi quy mô lớn, có không dưới năm người nông dân đã bị băng nhóm Lưu Xà này ép chết rồi, việc làm này thật là tảng tận lương tâm mà
Thậm chí, trong lúc nói chuyện với Thuỷ Oa, Tiêu Sách lại còn biết được anh ta cũng mượn không ít tiền từ băng nhóm Lưu Xà, bây giờ, tiền gốc cộng thêm tiền lãi đã đến bước đường không thể trả nổi rồi...
Nghe đến đây, Tiêu Sách hơi thở dài một tiếng.
Thuỷ Ca như vậy vẫn xem như là còn đỡ, trong thôn trang này, còn có rất nhiều người còn thê thảm hơn cả Thuỷ Oa.
Rất nhiều người lúc đầu chỉ mượn vài ngàn, nhưng sau vài tháng, băng nhóm Lưu Xà đã lấy mọi lý do, lợi dụng câu chữ trong thỏa thuận, ép buộc biến mấy ngàn thành mấy vạn, thủ đoạn vô cùng ghê tởm.
“Phụt...”
Bốn người phun ra màu đỏ và trắng gần như cùng một lúc.
Đỏ là màu của máu, còn trắng là màu của răng, trộn lẫn với cả nước bọt, vô cùng thê thảm.
“Nhóc, nhóc con, mày giỏi lắm, mày dám chống lại băng nhóm Lưu Xà, lần này, đến cả ông trời cũng không cứu được mày, mày cứ đợi đó đi...”
Tên đàn ông đầu tiên hơi sững sờ, sau đó cuối cùng mới phản ứng lại kịp, trên mặt mang theo chút sợ hãi mà nhìn Tiếu Sách một cái, cơ thể không ngừng lùi về sau, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy, chỉ đành để lại câu nói đó.
“Cút, đừng để tạo nhìn thấy bọn mày nữa, nếu không thì sẽ không đơn giản như bây giờ đâu...”
Khoé môi Tiêu Sách nở nụ cười như có như không, sau đó nói với bốn tên đàn ông đầu trọc cao to.
Bốn tên đàn ông đầu trọc cao to nghe thấy lời của Tiêu Sách thì có hơi tức giận, nhưng tình hình bây giờ đã khác, huống chi bốn người bọn họ đều không phải là đối thủ của Tiêu Sách, chỉ đành nhìn Tiêu Sách một cách căm hận, sau đó vừa ăn vừa bò đứng dậy, rất nhanh đã biến mất.
Sau khi bốn tên đàn ông đầu trọc cao kia biến mất, nơi này chìm vào trong sự im lặng chết chóc.
Các thôn dân đứng ở một bên đều dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Tiêu Sách, giống như anh vừa gây ra chuyện gì động trời vậy.
Cuối cùng, một thôn dân hơi già đi ra từ đám người, lo lắng nói với Tiêu Sách: “Cậu trai trẻ, đám người này là băng nhóm Lưu Xà đó, hôm nay cậu đánh thành viên của bọn họ, có lẽ rất nhanh thôi những thành viên khác của băng nhóm Lưu Xà sẽ tìm đến đây, cậu mau chóng đưa cô bé này đi đi, nếu không sợ là hai người sẽ không phải là đối thủ của băng nhóm Lưu Xà đâu.”
Những thôn dân khác mau chóng gật gật đầu, tỏ ý Tiêu Sách mau đưa Ôn Liễu rời khỏi nơi này đi.
Tiêu Sách từ chối khéo ý tốt của ông cụ, sau đó dẫn theo Ôn Liễu đi đến trước mặt Thuỷ 0a.
Vừa nãy, nếu không phải vì Tiêu Sách muốn dẫn dụ thêm nhiều người của băng nhóm Lưu Xà ra, muốn khiến cho băng nhóm này tan rã, có lẽ chân của bốn tên đàn ông đầu trọc cao to này đã bị một cú của Tiêu Sách đã gãy rồi.
“Đội trưởng, anh mau đi đi, cho dù bản lĩnh của anh có tốt thế nào thì sợ là cũng không phải là đối thủ của nhiều người trong băng nhóm Lưu Xà như vậy, huống chi trong tay của băng nhóm Lưu Xà còn có pháo”
Cuối cùng Thuỷ Ma cũng hoàn hồn, hơi lo lắng nhìn Ôn Liễu và Tiêu Sách, sau đó dặn dò.
Nếu chỉ có một mình Tiêu Sách, Thuỷ Ma cũng sẽ không quá lo lắng, lúc trước khi đội trưởng thực hiện nhiệm vụ, đã từng trải qua trăm ngàn nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn thế này.
Nhưng bây giờ bên cạnh Tiêu Sách còn dẫn theo một người, trong tình huống đối phương người đồng thế mạnh lại có súng, anh muốn bảo vệ một người có vẻ hơi khó.
Thực ra Tiêu Sách cũng biết nỗi lo lắng của Thuỷ Oa.
Hơn nữa, pháo mà Thuỷ Oa nói chính là súng ống mà những người đi săn lên núi săn bắt dùng gần đây, trong vỏ sủng ngoại trừ đạn còn có sắt sa khoáng, một khi nổ thì sẽ gây ra lực sát thương trong phạm vi nhất định, còn rộng hơn phạm vi sát thương của súng lục.
Hơn nữa một khi sắt sa khoáng bị uy lực của đạn thúc đẩy thì còn ghê gớm hơn ám khí, Ôn Liễu ở bên cạnh Tiêu Sách đúng là mang đến thêm cho anh rất nhiều sự phiền phức không cần thiết.
Nhưng đương nhiên là Tiêu Sách không thể bỏ Ôn Liễu lại.
“Thuỷ Oa, sự an toàn của Ôn Liễu giao lại cho anh, anh cố gắng tránh đi trước, một lát đừng ra mặt..”
Trong ánh mắt của Tiêu Sách mang theo sự chết chóc rét lạnh.
Một nơi hoang vu vắng vẻ như Tiểu Hưng An Lĩnh này, an ninh trật tự có thể hơi hỗn loạn, dẫn đến những tên thổ phỉ ở nơi này vô cùng hung hăng ngang ngược.
Mặc dù băng nhóm Lưu Xà này không phải thổ phỉ, nhưng người của băng nhóm này dụ dỗ các thôn dân mượn tiền, cho vay nặng lãi quy mô lớn, có không dưới năm người nông dân đã bị băng nhóm Lưu Xà này ép chết rồi, việc làm này thật là tảng tận lương tâm mà
Thậm chí, trong lúc nói chuyện với Thuỷ Oa, Tiêu Sách lại còn biết được anh ta cũng mượn không ít tiền từ băng nhóm Lưu Xà, bây giờ, tiền gốc cộng thêm tiền lãi đã đến bước đường không thể trả nổi rồi...
Nghe đến đây, Tiêu Sách hơi thở dài một tiếng.
Thuỷ Ca như vậy vẫn xem như là còn đỡ, trong thôn trang này, còn có rất nhiều người còn thê thảm hơn cả Thuỷ Oa.
Rất nhiều người lúc đầu chỉ mượn vài ngàn, nhưng sau vài tháng, băng nhóm Lưu Xà đã lấy mọi lý do, lợi dụng câu chữ trong thỏa thuận, ép buộc biến mấy ngàn thành mấy vạn, thủ đoạn vô cùng ghê tởm.
Bình luận facebook