Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499 "Đành vậy, làm con tin thôi..."
Tên côn đồ bị Thủy Oa hạ gục, lúc này mắt mũi đã bầm tím, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thủy Oa, vội vàng nhận tội.
"Cướp người bên cạnh tôi?"
Thủy Oa cuối cùng cũng buông nắm đấm xuống, vẻ mặt hơi khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lộ Bá xuất hiện sau lưng Tiêu Sách, đang lén lén lút lút muốn ra tay với Tiêu Sách.
"Anh ta tiêu đời rồi..."
Lúc Thủy Oa nhìn thấy Lộ Bá thật sự muốn ra tay trước mặt Tiêu Sách, trong lúc kích động, anh ta lại đấm tên côn đồ thêm một cái.
"Me..."
Trước khi sắp ngất đi, tên côn đồ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Thủy Oa nói ai tiêu đời...
Trong sân.
Tiêu Sách đang nhàn nhã xem chiêu thức trong trận của Phương Bác và Cổ Minh, anh lại cảm nhận được sau lưng xuất hiện thái độ thù địch, Tiêu Sách chợt giật mình, sau đó liếc mắt về phía sau quan sát.
Ỗ Lộ Bả, vậy mà lại là Lộ Bá.
Lúc này Lộ Bá đang cầm dao găm, lén lút trốn trong đám người, chờ cơ hội ra tay.
Trong nháy mắt, Tiêu Sách đã hiểu ra, thì ra Lộ Bá này muốn ra tay, nhưng khoảng cách giữa anh và Lộ Bá dường như hơi xa, không nằm trong phạm vi kiểm soát của Lộ Bá.
Sau khi hiểu rõ vấn đề này, vậy thì dễ giải quyết rồi, Tiêu Sách cố tình bước về phía Lộ Bả vài bước, cố ý tạo cơ hội cho Lộ Bá.
"Cơ hội tốt..."
Thấy khoảng cách giữa mình và Tiêu Sách đã đủ, Lộ Bá cuối cùng cũng ra tay, cầm dao găm trong tay bổ nhào đến sau lưng Tiêu Sách.
Dù sao thì Lộ Bá đã tham gia đánh nhau với bọn côn đồ vô số lần, tố chất cơ thể rất tốt, hơn nữa lại vô cùng nhanh nhẹn, vừa giơ tay ra đã gác dao găm lên cổ Tiêu Sách rồi.
Nhưng vào lúc Tiêu Sách muốn ra tay, phía xa lại vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Mę kiếp..."
Tiêu Sách hơi khó hiểu, lẽ nào Lộ Bá báo cảnh sát sao? Không giống mà... cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng...
Nhưng cho dù là ai làm, cảnh sát cũng đã đến rồi, đây là sự thật không thể chối cãi, Tiêu Sách thấy hơi đau đầu.
Anh ngại nhất là phải tiếp xúc với cảnh sát, trước mắt, anh dẫn theo Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa đánh gục mười mấy người của Lộ Bả, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ...
"Đành vậy, làm con tin thôi..."
Phút chốc, trong đầu Tiêu Sách chợt nảy ra một cách, khóe môi anh lộ ra một nụ cười đầy khinh bỉ.
"Đứng im, còn động đậy nữa tao không khách sáo đầu..."
Lộ Bá cầm dao găm kề cổ Tiêu Sách, lần đánh úp này của Lộ Bả, cuối cùng cũng thành công.
"Oắt con, mau bảo bọn chúng dừng tay, nếu bọn chúng còn đánh nhau nữa thì đừng trách tạo không khách sáo với mày..."
Lộ Bá cầm dao găm kề lên cổ Tiêu Sách, đe dọa Tiêu Sách.
"Tiểu Bác, cậu Cố, hai người qua đây, đừng đánh nữa..."
Tiêu Sách không hề phản kháng mà còn gọi Phương Bác và Cố Minh đến, ra hiệu hai người dừng tay lại.
Vừa rồi tiếng còi cảnh sát đã truyền đến đây, chắc hẳn bây giờ đã đến rồi, nếu Phương Bác và Cố Minh còn đánh nhau nữa, bị cảnh sát nhìn thấy cũng không hay.
"Vãi thật, anh dám động vào anh Sách sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Bác và Cổ Minh.
Hai người vừa định ra tay đã bị ánh mắt Tiêu Sách ngăn lại.
Hai người thấy hơi khó hiểu, không biết Tiêu Sách đang định giở trò gì.
"Bảo bọn chúng bỏ vũ khí xuống, nếu không thì tao sẽ cắt cái đầu mày xuống.." Lộ Bá cuối cùng cũng cảm nhận được quyền kiểm soát trong sân đã thuộc về mình, anh ta lập tức ra lệnh cho Tiêu Sách.
"Đã bảo các người bỏ vũ khí xuống thì các người bỏ vũ khí xuống đi..." Tiêu Sách thấy Phương Bác và Cố Minh mỗi người đang cầm một ống thép, nhìn chằm chằm vào Lộ Bá, anh vội vàng ngăn hai người lại, sau đó nói.
Tuy Phương Bác và Cổ Minh không biết lý do tại sao, nhưng vô cùng nghe lời của Tiêu Sách, lập tức vứt hai ống thép trong tay xuống.
Phút chốc, trong sân trừ Tiêu Sách ra, Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa đều không có vũ khí gì trong tay, bọn họ đứng trơ trọi trên mặt đất.
Còn những đàn em của Lộ Bá vừa rồi vẫn chưa kịp ra tay, lúc này thấy bốn người đã khoanh tay chịu trói, chúng lại bắt đầu bao vây, cầm chặt dao găm trong tay, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bốn người.
Vừa rồi, có một nửa anh em gục trong tay bốn người họ, bây giờ bốn người họ giống như hổ mất nhanh, bọn chúng chỉ đợi đại ca Lộ Bá ra lệnh một tiếng, chúng sẽ lập tức xông lên, đâm bốn người như cái mền rách.
"Oắt con, không phải chúng mày ghê gớm lắm sao, bây giờ đại ca của chúng mày đang nằm trong tay tao, mau quỳ xuống cho tao, nếu không tao sẽ giết nó.."
"Cướp người bên cạnh tôi?"
Thủy Oa cuối cùng cũng buông nắm đấm xuống, vẻ mặt hơi khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lộ Bá xuất hiện sau lưng Tiêu Sách, đang lén lén lút lút muốn ra tay với Tiêu Sách.
"Anh ta tiêu đời rồi..."
Lúc Thủy Oa nhìn thấy Lộ Bá thật sự muốn ra tay trước mặt Tiêu Sách, trong lúc kích động, anh ta lại đấm tên côn đồ thêm một cái.
"Me..."
Trước khi sắp ngất đi, tên côn đồ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Thủy Oa nói ai tiêu đời...
Trong sân.
Tiêu Sách đang nhàn nhã xem chiêu thức trong trận của Phương Bác và Cổ Minh, anh lại cảm nhận được sau lưng xuất hiện thái độ thù địch, Tiêu Sách chợt giật mình, sau đó liếc mắt về phía sau quan sát.
Ỗ Lộ Bả, vậy mà lại là Lộ Bá.
Lúc này Lộ Bá đang cầm dao găm, lén lút trốn trong đám người, chờ cơ hội ra tay.
Trong nháy mắt, Tiêu Sách đã hiểu ra, thì ra Lộ Bá này muốn ra tay, nhưng khoảng cách giữa anh và Lộ Bá dường như hơi xa, không nằm trong phạm vi kiểm soát của Lộ Bá.
Sau khi hiểu rõ vấn đề này, vậy thì dễ giải quyết rồi, Tiêu Sách cố tình bước về phía Lộ Bả vài bước, cố ý tạo cơ hội cho Lộ Bá.
"Cơ hội tốt..."
Thấy khoảng cách giữa mình và Tiêu Sách đã đủ, Lộ Bá cuối cùng cũng ra tay, cầm dao găm trong tay bổ nhào đến sau lưng Tiêu Sách.
Dù sao thì Lộ Bá đã tham gia đánh nhau với bọn côn đồ vô số lần, tố chất cơ thể rất tốt, hơn nữa lại vô cùng nhanh nhẹn, vừa giơ tay ra đã gác dao găm lên cổ Tiêu Sách rồi.
Nhưng vào lúc Tiêu Sách muốn ra tay, phía xa lại vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Mę kiếp..."
Tiêu Sách hơi khó hiểu, lẽ nào Lộ Bá báo cảnh sát sao? Không giống mà... cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng...
Nhưng cho dù là ai làm, cảnh sát cũng đã đến rồi, đây là sự thật không thể chối cãi, Tiêu Sách thấy hơi đau đầu.
Anh ngại nhất là phải tiếp xúc với cảnh sát, trước mắt, anh dẫn theo Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa đánh gục mười mấy người của Lộ Bả, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ...
"Đành vậy, làm con tin thôi..."
Phút chốc, trong đầu Tiêu Sách chợt nảy ra một cách, khóe môi anh lộ ra một nụ cười đầy khinh bỉ.
"Đứng im, còn động đậy nữa tao không khách sáo đầu..."
Lộ Bá cầm dao găm kề cổ Tiêu Sách, lần đánh úp này của Lộ Bả, cuối cùng cũng thành công.
"Oắt con, mau bảo bọn chúng dừng tay, nếu bọn chúng còn đánh nhau nữa thì đừng trách tạo không khách sáo với mày..."
Lộ Bá cầm dao găm kề lên cổ Tiêu Sách, đe dọa Tiêu Sách.
"Tiểu Bác, cậu Cố, hai người qua đây, đừng đánh nữa..."
Tiêu Sách không hề phản kháng mà còn gọi Phương Bác và Cố Minh đến, ra hiệu hai người dừng tay lại.
Vừa rồi tiếng còi cảnh sát đã truyền đến đây, chắc hẳn bây giờ đã đến rồi, nếu Phương Bác và Cố Minh còn đánh nhau nữa, bị cảnh sát nhìn thấy cũng không hay.
"Vãi thật, anh dám động vào anh Sách sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Bác và Cổ Minh.
Hai người vừa định ra tay đã bị ánh mắt Tiêu Sách ngăn lại.
Hai người thấy hơi khó hiểu, không biết Tiêu Sách đang định giở trò gì.
"Bảo bọn chúng bỏ vũ khí xuống, nếu không thì tao sẽ cắt cái đầu mày xuống.." Lộ Bá cuối cùng cũng cảm nhận được quyền kiểm soát trong sân đã thuộc về mình, anh ta lập tức ra lệnh cho Tiêu Sách.
"Đã bảo các người bỏ vũ khí xuống thì các người bỏ vũ khí xuống đi..." Tiêu Sách thấy Phương Bác và Cố Minh mỗi người đang cầm một ống thép, nhìn chằm chằm vào Lộ Bá, anh vội vàng ngăn hai người lại, sau đó nói.
Tuy Phương Bác và Cổ Minh không biết lý do tại sao, nhưng vô cùng nghe lời của Tiêu Sách, lập tức vứt hai ống thép trong tay xuống.
Phút chốc, trong sân trừ Tiêu Sách ra, Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa đều không có vũ khí gì trong tay, bọn họ đứng trơ trọi trên mặt đất.
Còn những đàn em của Lộ Bá vừa rồi vẫn chưa kịp ra tay, lúc này thấy bốn người đã khoanh tay chịu trói, chúng lại bắt đầu bao vây, cầm chặt dao găm trong tay, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bốn người.
Vừa rồi, có một nửa anh em gục trong tay bốn người họ, bây giờ bốn người họ giống như hổ mất nhanh, bọn chúng chỉ đợi đại ca Lộ Bá ra lệnh một tiếng, chúng sẽ lập tức xông lên, đâm bốn người như cái mền rách.
"Oắt con, không phải chúng mày ghê gớm lắm sao, bây giờ đại ca của chúng mày đang nằm trong tay tao, mau quỳ xuống cho tao, nếu không tao sẽ giết nó.."