Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501 Rốt cuộc tôi đổ oan cho anh cái gì?"
Nửa tiếng sau, bốn người Tiêu Sách và đám người Lộ Bá đã bị Tổng Chỉ Vân nhốt trong cục cảnh sát.
Còn Tiêu Sách, Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa cũng bị nhốt riêng ra, Tống Chỉ Vân lại nhốt Tiêu Sách ở nơi thẩm vấn lần trước.
Lúc Tiêu Sách nhìn thấy phòng thẩm vấn này, trong đầu anh không kìm được chợt hiện ra chuyện ngoài ý muốn lần trước của anh và Tống Chỉ Vân, bỗng chốc khóe miệng anh nhếch lên lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Cũng không biết lần này Tống Chỉ Vân lại muốn dùng cách nào để chỉnh đốn anh.
Nhưng Tiêu Sách cũng không hề lo lắng quá.
Sau khi Tiêu Sách bị nhốt vào trong phòng tạm giam, một lát sau Tống Chỉ Vân dẫn theo hai cảnh sát, mang theo sổ ghi lời khi, ngồi trước mặt Tiêu Sách.
"Tiêu Sách, không ngờ anh lại không biết hối cải, lần này lại bị tôi bắt được, xem ra lần này anh chuẩn bị ăn cơm tù rồi..." Tống Chỉ Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Sách nói.
"Cô Tống, cô đừng dọa tôi, tôi cũng không phải đồ ngốc, tôi đã phạm phải tội gì mà phải ăn cơm tù? Cho dù cô căm thù tôi, cũng không thể hắt nước bẩn lên người tôi được.
Tiêu Sách thấy vẻ phẫn nộ trên mặt Tống Chỉ Vân, trong lòng anh chợt rùng mình, im miệng ngay lập tức.
Phụ nữ giống như Tống Chỉ Vân, bớt trêu chọc vào thì hơn.
Dù sao thì cũng không chắc khi nào Tống Chỉ Vân sẽ nổi giận, anh không dám chọc vào đóa
hoa hồng có gai này.
"Hù dọa anh?" Tống Chỉ Vân cười chế giễu, sau đó nói với cấp dưới: "Cậu đi lấy báo cáo xét nghiệm y học cho tôi xem..."
Chẳng bao lâu sau, một bản báo cáo y học đã xuất hiện trước mặt Tiêu Sách.
Tiêu Sách khẽ lật ra xem vài trang, những điều được ghi lại trên đó, đương nhiên là tình trạng thương tật của những tên đàn em côn đồ của Lộ Bá.
Tuy không đến nổi tàn phế, nhưng Phương Bác và Cố Minh cũng ra tay rất mạnh, đa số đều gãy xương, bây giờ đoán chừng đám du côn đó đã được đưa vào bệnh viện rồi.
"Lần này, bốn người các anh lại đánh nhiều người như vậy, chưa nói đến chuyện bồi thường
tiền thuốc men, các anh còn phải chịu trách nhiệm hình sự..."
Tống Chỉ Vân nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, không ngừng tạo áp lực cho Tiêu Sách nói.
"Oan uổng quá, chúng tôi cũng buộc lòng phải làm vậy thôi, chuyện này cũng không còn cách nào khác... hơn nữa, lần này chúng tôi cũng trừ hại cho dân, lẽ nào không có cờ thi đua gì sao?"
Tiêu Sách vội rũ sạch mọi liên quan đến mình.
"Còn đòi cờ thi đua nữa? Anh nằm mơ đi, anh nói xem, rốt cuộc tôi đổ oan cho anh cái gì?"
Tống Chỉ Vân nghe thấy Tiêu Sách đổi trắng thay đen như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, khiến Tiêu Sách cảm nhận được từng đợt nước bọt bắn tới.
"May mà đoán trước được..."
Tiêu Sách lúc này nhìn vào gương mặt tinh xảo của Tổng Chỉ Vân, sau đó lại nhìn vật phập phồng đang bị đồ đồng phục ôm chặt lấy, làm anh nhớ đến đêm xuân của anh và Tống Chỉ Vân ngày hôm ấy.
"Đang hỏi anh đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo.."
Lúc Tống Chỉ Vân thấy Tiêu Sách đang nhìn ngắm lung tung trên người mình, cô thật muốn tiến lên tát Tiêu Sách vài bạt tai, nhưng hiện tại vẫn còn cấp dưới ở đây, hơn nữa phải chấp hành pháp luật văn minh, Tống Chỉ Vân đành phải nhẫn nhịn.
"Chuyện là thế này, tôi và vài người bạn đi ngang qua quán bar Đế Hào, vài tên côn đồ ở quán bar Đế Hào bắt đầu kiếm chuyện nói mấy người chúng tôi trông đẹp trai quá, muốn dạy dỗ chúng tôi... nhưng chúng tôi cũng không phải người giải chịu đựng, hết năm lần bảy lượt, chúng tôi đã dạy dỗ lại bọn họ.."
"Nhưng không thể nào ngờ được, bọn họ là là người của băng nhóm Triệu Quân, chưa được
mười phút đã có hơn ba mươi người đến, bao vây chúng tôi lại, hơn nữa còn muốn giết chúng tôi."
"Khi đó tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, thề phải thoát ra khỏi vòng vây, sau đó đã xảy ra. xung đột với bọn họ... nhưng sau cùng tôi vẫn rơi vào tay Lộ Bá, bị anh ta bắt làm con tin, suýt chút đã bị Lộ Bá giết rồi, quả thật nguy hiểm quả..."
Tiêu Sách miêu tả rất sinh động, đẩy hết trách nhiệm lên người Lộ Bá.
"Còn trông quá đẹp trai nên muốn dạy dỗ anh sao? Tôi nói cho anh biết, Tiêu Sách, hôm nay nếu anh không thành thật khai báo, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo..."
Tổng Chỉ Vân ra sức đập bàn, vẻ mặt vô cùng giận dữ nói.
Sao cô lại không biết Tiêu Sách đang muốn qua mặt cô, nhưng lúc này cô thật sự không có cách nào khác.
Lúc cô đuổi đến hiện trường, quả thật Lộ Bá đang cầm dao uy hiếp Tiêu Sách, đây chắc chắn là sự thật.
Nhưng Tống Chỉ Vân đã từng điều tra tư liệu về Tiêu Sách, tuy chỉ bằng hạt cát trong sa mạc nhưng như thế cũng khiến cô cảm động lắm rồi.
Hơn nữa chuyện này còn phải nhờ đến các mối quan hệ của ông cụ, tốn bao công sức mới điều tra ra được chút tư liệu này.
Đó chính là, Tiêu Sách từng tham gia nghĩa vụ quân sự trong bộ đội đặc chủng bí ẩn nhất quân đội, còn về đơn vị nào thì trong tư liệu không nhắc đến.
Tuy chỉ là chút tư liệu ít ỏi, nhưng đó cũng đủ để Tống Chỉ Vân suy đoán ra nhiều thứ.
Đừng nói là Lộ Bả, dù là lính đánh thuế giỏi nhất thành phố Giang Lăng, sợ là cũng khó làm lay động Tiêu Sách, bộ đội bí ẩn nhất nước Hoa không đùa được đâu.
Còn Tiêu Sách, Phương Bác, Cố Minh và Thủy Oa cũng bị nhốt riêng ra, Tống Chỉ Vân lại nhốt Tiêu Sách ở nơi thẩm vấn lần trước.
Lúc Tiêu Sách nhìn thấy phòng thẩm vấn này, trong đầu anh không kìm được chợt hiện ra chuyện ngoài ý muốn lần trước của anh và Tống Chỉ Vân, bỗng chốc khóe miệng anh nhếch lên lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Cũng không biết lần này Tống Chỉ Vân lại muốn dùng cách nào để chỉnh đốn anh.
Nhưng Tiêu Sách cũng không hề lo lắng quá.
Sau khi Tiêu Sách bị nhốt vào trong phòng tạm giam, một lát sau Tống Chỉ Vân dẫn theo hai cảnh sát, mang theo sổ ghi lời khi, ngồi trước mặt Tiêu Sách.
"Tiêu Sách, không ngờ anh lại không biết hối cải, lần này lại bị tôi bắt được, xem ra lần này anh chuẩn bị ăn cơm tù rồi..." Tống Chỉ Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Sách nói.
"Cô Tống, cô đừng dọa tôi, tôi cũng không phải đồ ngốc, tôi đã phạm phải tội gì mà phải ăn cơm tù? Cho dù cô căm thù tôi, cũng không thể hắt nước bẩn lên người tôi được.
Tiêu Sách thấy vẻ phẫn nộ trên mặt Tống Chỉ Vân, trong lòng anh chợt rùng mình, im miệng ngay lập tức.
Phụ nữ giống như Tống Chỉ Vân, bớt trêu chọc vào thì hơn.
Dù sao thì cũng không chắc khi nào Tống Chỉ Vân sẽ nổi giận, anh không dám chọc vào đóa
hoa hồng có gai này.
"Hù dọa anh?" Tống Chỉ Vân cười chế giễu, sau đó nói với cấp dưới: "Cậu đi lấy báo cáo xét nghiệm y học cho tôi xem..."
Chẳng bao lâu sau, một bản báo cáo y học đã xuất hiện trước mặt Tiêu Sách.
Tiêu Sách khẽ lật ra xem vài trang, những điều được ghi lại trên đó, đương nhiên là tình trạng thương tật của những tên đàn em côn đồ của Lộ Bá.
Tuy không đến nổi tàn phế, nhưng Phương Bác và Cố Minh cũng ra tay rất mạnh, đa số đều gãy xương, bây giờ đoán chừng đám du côn đó đã được đưa vào bệnh viện rồi.
"Lần này, bốn người các anh lại đánh nhiều người như vậy, chưa nói đến chuyện bồi thường
tiền thuốc men, các anh còn phải chịu trách nhiệm hình sự..."
Tống Chỉ Vân nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, không ngừng tạo áp lực cho Tiêu Sách nói.
"Oan uổng quá, chúng tôi cũng buộc lòng phải làm vậy thôi, chuyện này cũng không còn cách nào khác... hơn nữa, lần này chúng tôi cũng trừ hại cho dân, lẽ nào không có cờ thi đua gì sao?"
Tiêu Sách vội rũ sạch mọi liên quan đến mình.
"Còn đòi cờ thi đua nữa? Anh nằm mơ đi, anh nói xem, rốt cuộc tôi đổ oan cho anh cái gì?"
Tống Chỉ Vân nghe thấy Tiêu Sách đổi trắng thay đen như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, khiến Tiêu Sách cảm nhận được từng đợt nước bọt bắn tới.
"May mà đoán trước được..."
Tiêu Sách lúc này nhìn vào gương mặt tinh xảo của Tổng Chỉ Vân, sau đó lại nhìn vật phập phồng đang bị đồ đồng phục ôm chặt lấy, làm anh nhớ đến đêm xuân của anh và Tống Chỉ Vân ngày hôm ấy.
"Đang hỏi anh đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo.."
Lúc Tống Chỉ Vân thấy Tiêu Sách đang nhìn ngắm lung tung trên người mình, cô thật muốn tiến lên tát Tiêu Sách vài bạt tai, nhưng hiện tại vẫn còn cấp dưới ở đây, hơn nữa phải chấp hành pháp luật văn minh, Tống Chỉ Vân đành phải nhẫn nhịn.
"Chuyện là thế này, tôi và vài người bạn đi ngang qua quán bar Đế Hào, vài tên côn đồ ở quán bar Đế Hào bắt đầu kiếm chuyện nói mấy người chúng tôi trông đẹp trai quá, muốn dạy dỗ chúng tôi... nhưng chúng tôi cũng không phải người giải chịu đựng, hết năm lần bảy lượt, chúng tôi đã dạy dỗ lại bọn họ.."
"Nhưng không thể nào ngờ được, bọn họ là là người của băng nhóm Triệu Quân, chưa được
mười phút đã có hơn ba mươi người đến, bao vây chúng tôi lại, hơn nữa còn muốn giết chúng tôi."
"Khi đó tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, thề phải thoát ra khỏi vòng vây, sau đó đã xảy ra. xung đột với bọn họ... nhưng sau cùng tôi vẫn rơi vào tay Lộ Bá, bị anh ta bắt làm con tin, suýt chút đã bị Lộ Bá giết rồi, quả thật nguy hiểm quả..."
Tiêu Sách miêu tả rất sinh động, đẩy hết trách nhiệm lên người Lộ Bá.
"Còn trông quá đẹp trai nên muốn dạy dỗ anh sao? Tôi nói cho anh biết, Tiêu Sách, hôm nay nếu anh không thành thật khai báo, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo..."
Tổng Chỉ Vân ra sức đập bàn, vẻ mặt vô cùng giận dữ nói.
Sao cô lại không biết Tiêu Sách đang muốn qua mặt cô, nhưng lúc này cô thật sự không có cách nào khác.
Lúc cô đuổi đến hiện trường, quả thật Lộ Bá đang cầm dao uy hiếp Tiêu Sách, đây chắc chắn là sự thật.
Nhưng Tống Chỉ Vân đã từng điều tra tư liệu về Tiêu Sách, tuy chỉ bằng hạt cát trong sa mạc nhưng như thế cũng khiến cô cảm động lắm rồi.
Hơn nữa chuyện này còn phải nhờ đến các mối quan hệ của ông cụ, tốn bao công sức mới điều tra ra được chút tư liệu này.
Đó chính là, Tiêu Sách từng tham gia nghĩa vụ quân sự trong bộ đội đặc chủng bí ẩn nhất quân đội, còn về đơn vị nào thì trong tư liệu không nhắc đến.
Tuy chỉ là chút tư liệu ít ỏi, nhưng đó cũng đủ để Tống Chỉ Vân suy đoán ra nhiều thứ.
Đừng nói là Lộ Bả, dù là lính đánh thuế giỏi nhất thành phố Giang Lăng, sợ là cũng khó làm lay động Tiêu Sách, bộ đội bí ẩn nhất nước Hoa không đùa được đâu.
Bình luận facebook