Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534 E là phải khiến các người thất vọng rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Không tệ, so với mấy hôm trước đã tiến bộ hơn rất nhiều đấy, nhưng vẫn chưa sử dụng được khối năng lượng đó một cách linh hoạt..” Tiêu Sách ngồi cửa văn phòng, nhẹ nhàng bình phẩm một câu.
Tuy là hai người đã kích hoạt được năng lượng của Tiên Thiên Công, đã thích ứng tốt hơn với năng lượng khổng lồ của tầng ba Tiên Thiên Công, nhưng nếu đụng phải cao thủ thực sự, thì e là hai người cũng không đấu lại được.
Ví dụ như Tô Mạnh vẫn còn đang đứng một bên.
Tuy Tiêu Sách không hề quen biết Tô Mạnh, nhưng với năng lực quan sát vô cùng nhạy bén của mình, Tiêu Sách có thể cảm nhận được Tô Mạnh chính là một cao thủ rất lợi hại, là nòng cốt thực sự của băng nhóm Triệu Quân.
Cao thủ này một khi đã ra tay thì e là Cổ Minh và Phương Bác không phải là đối thủ của anh ta.
Chỉ là, để cho hai người đó biết được thế nào là một cao thủ thật sự cũng sẽ giúp hai người bọn họ nâng cao thực lực, nghĩ đến đây, Tiêu Sách vẫn ngồi trên ghế tiếp tục hướng ánh mắt ra ngoài sân.
Ở giữa sân.
Phương Bác và Cố Minh đánh hơn hai mươi tên sát thủ đến nỗi không có sức để đánh trả, cả đám bọn chúng ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Lần này Tô Mạnh tự mình mang cao thủ tới là để ra oai với đối phương, đồng thời bắt những người chống lại băng nhóm Triệu Quân về.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, không những không bắt được hai người đó về mà còn khiến hơn hai mươi cao thủ bị hai người kia đánh cho đến nỗi không còn sức đánh trả, bọn chúng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ là, nghĩ đến việc đằng sau băng nhóm Triệu Quân còn có Tô Mạnh áp chế, lúc này trong lòng bọn chúng mới dễ chịu hơn một chút.
Trong lúc tất cả mọi người cùng mong chờ, Tô Mạnh ở phía sau cuối cùng cũng đứng lên.
“Thân thủ tốt đấy, chẳng trách lại dám chống lại băng nhóm Triệu Quân, chỉ là, nếu các người chỉ có mỗi bản lĩnh này thôi, thì e là phải khiến các người thất vọng rồi.”
Dáng người Tô Mạnh không phải dạng cao to, cũng không quá dũng mãnh, nhìn qua thì cũng không khác người bình thường lắm.
Khi anh ta từng bước hướng đến chỗ Phương Bác và Cố Minh, khí thế trên người Tô Mạnh cũng không tăng thêm chút nào.
Đợi đến khi đã đi đến trước mặt Phương Bác và Cố Minh thì khí thế của Tô Mạnh mới được nâng lên đến đỉnh điểm, cũng chẳng thua kém gì so với khí thế của Phương Bác và Cố Minh.
“Anh là ai? Ông nội Phương đây không đánh nhau với hạng người vô danh.”
Khi thấy được khí thế mạnh mẽ trên người Tô Mạnh, ánh mắt Phương Bác lập tức trở nên dè dặt.
Kể từ khi thực lực của anh ấy được cải thiện phần lớn thì tâm tính cũng có chút thay đổi.
Nhưng dù cho Phương Bác có kiêu căng đến thế nào đi nữa, anh ấy cũng biết người trước mặt anh ấy là một cao thủ còn lợi hại hơn hai người bọn họ.
Lúc này, tuy tướng mạo của Tô Mạnh rất bình thường, cũng chẳng hề có cảm giác dũng mãnh, nhưng dựa vào khí thế toát ra từ người anh ta, Phương Bác và Cố Minh có thể cảm nhận được người này là một đối thủ mạnh...
Nhưng hai người bọn họ cũng không có chút sợ sệt nào, ánh mắt hiện lên sự hiếu chiến...
Chỉ có gặp được cao thủ như thế này, hai người mới có thể đánh một trận thật mạnh tay, kiểm chứng được sức mạnh đỉnh nhất của mình, xem thực lực của mình rốt cuộc đang ở cấp độ nào...
Sau khi đã cảm nhận được khí thế trên người của Phương Bác và Cố Minh, Tô Mạnh không mảy may để ý, chỉ bình thản nhìn hai người, nói: “Nhớ kỹ này, người đánh bại các người hôm nay, là Tô Mạnh.”
Vừa nói, Tô Mạnh lao ra như một mũi tên, ra tay với Phương Bác và Cố Minh.
“Bịch bịch bịch...”
Tô Mạnh một chọi hai, hai nắm đấm của anh ta cực kỳ kinh người, không ngừng hướng về phía hai người, cuộc đọ sức phát ra âm thanh vô cùng quyết liệt.
Nếu như Phương Bác và Cố Minh mới đi theo Thủy Oa học võ thuật chiến đấu Sanda trong vòng hai ngày, vừa bước vào ngưỡng cửa võ công, thì giờ phút này Tô Mạnh đã là cao thủ võ lâm rồi.
Mỗi một đòn đánh ra đều có lực đạp vừa phải, khiến Phương Bác và Cố Minh đối phó vô cùng vất vả, được một lúc lại bị Tô Mạnh áp chế, rơi vào thế bất lợi.
“Không tệ, so với mấy hôm trước đã tiến bộ hơn rất nhiều đấy, nhưng vẫn chưa sử dụng được khối năng lượng đó một cách linh hoạt..” Tiêu Sách ngồi cửa văn phòng, nhẹ nhàng bình phẩm một câu.
Tuy là hai người đã kích hoạt được năng lượng của Tiên Thiên Công, đã thích ứng tốt hơn với năng lượng khổng lồ của tầng ba Tiên Thiên Công, nhưng nếu đụng phải cao thủ thực sự, thì e là hai người cũng không đấu lại được.
Ví dụ như Tô Mạnh vẫn còn đang đứng một bên.
Tuy Tiêu Sách không hề quen biết Tô Mạnh, nhưng với năng lực quan sát vô cùng nhạy bén của mình, Tiêu Sách có thể cảm nhận được Tô Mạnh chính là một cao thủ rất lợi hại, là nòng cốt thực sự của băng nhóm Triệu Quân.
Cao thủ này một khi đã ra tay thì e là Cổ Minh và Phương Bác không phải là đối thủ của anh ta.
Chỉ là, để cho hai người đó biết được thế nào là một cao thủ thật sự cũng sẽ giúp hai người bọn họ nâng cao thực lực, nghĩ đến đây, Tiêu Sách vẫn ngồi trên ghế tiếp tục hướng ánh mắt ra ngoài sân.
Ở giữa sân.
Phương Bác và Cố Minh đánh hơn hai mươi tên sát thủ đến nỗi không có sức để đánh trả, cả đám bọn chúng ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Lần này Tô Mạnh tự mình mang cao thủ tới là để ra oai với đối phương, đồng thời bắt những người chống lại băng nhóm Triệu Quân về.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, không những không bắt được hai người đó về mà còn khiến hơn hai mươi cao thủ bị hai người kia đánh cho đến nỗi không còn sức đánh trả, bọn chúng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ là, nghĩ đến việc đằng sau băng nhóm Triệu Quân còn có Tô Mạnh áp chế, lúc này trong lòng bọn chúng mới dễ chịu hơn một chút.
Trong lúc tất cả mọi người cùng mong chờ, Tô Mạnh ở phía sau cuối cùng cũng đứng lên.
“Thân thủ tốt đấy, chẳng trách lại dám chống lại băng nhóm Triệu Quân, chỉ là, nếu các người chỉ có mỗi bản lĩnh này thôi, thì e là phải khiến các người thất vọng rồi.”
Dáng người Tô Mạnh không phải dạng cao to, cũng không quá dũng mãnh, nhìn qua thì cũng không khác người bình thường lắm.
Khi anh ta từng bước hướng đến chỗ Phương Bác và Cố Minh, khí thế trên người Tô Mạnh cũng không tăng thêm chút nào.
Đợi đến khi đã đi đến trước mặt Phương Bác và Cố Minh thì khí thế của Tô Mạnh mới được nâng lên đến đỉnh điểm, cũng chẳng thua kém gì so với khí thế của Phương Bác và Cố Minh.
“Anh là ai? Ông nội Phương đây không đánh nhau với hạng người vô danh.”
Khi thấy được khí thế mạnh mẽ trên người Tô Mạnh, ánh mắt Phương Bác lập tức trở nên dè dặt.
Kể từ khi thực lực của anh ấy được cải thiện phần lớn thì tâm tính cũng có chút thay đổi.
Nhưng dù cho Phương Bác có kiêu căng đến thế nào đi nữa, anh ấy cũng biết người trước mặt anh ấy là một cao thủ còn lợi hại hơn hai người bọn họ.
Lúc này, tuy tướng mạo của Tô Mạnh rất bình thường, cũng chẳng hề có cảm giác dũng mãnh, nhưng dựa vào khí thế toát ra từ người anh ta, Phương Bác và Cố Minh có thể cảm nhận được người này là một đối thủ mạnh...
Nhưng hai người bọn họ cũng không có chút sợ sệt nào, ánh mắt hiện lên sự hiếu chiến...
Chỉ có gặp được cao thủ như thế này, hai người mới có thể đánh một trận thật mạnh tay, kiểm chứng được sức mạnh đỉnh nhất của mình, xem thực lực của mình rốt cuộc đang ở cấp độ nào...
Sau khi đã cảm nhận được khí thế trên người của Phương Bác và Cố Minh, Tô Mạnh không mảy may để ý, chỉ bình thản nhìn hai người, nói: “Nhớ kỹ này, người đánh bại các người hôm nay, là Tô Mạnh.”
Vừa nói, Tô Mạnh lao ra như một mũi tên, ra tay với Phương Bác và Cố Minh.
“Bịch bịch bịch...”
Tô Mạnh một chọi hai, hai nắm đấm của anh ta cực kỳ kinh người, không ngừng hướng về phía hai người, cuộc đọ sức phát ra âm thanh vô cùng quyết liệt.
Nếu như Phương Bác và Cố Minh mới đi theo Thủy Oa học võ thuật chiến đấu Sanda trong vòng hai ngày, vừa bước vào ngưỡng cửa võ công, thì giờ phút này Tô Mạnh đã là cao thủ võ lâm rồi.
Mỗi một đòn đánh ra đều có lực đạp vừa phải, khiến Phương Bác và Cố Minh đối phó vô cùng vất vả, được một lúc lại bị Tô Mạnh áp chế, rơi vào thế bất lợi.