Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 540 Đây là một sức hút chết người đối với đàn ông.
*Chương có nội dung hình ảnh
"Việc này, trong thời gian anh vắng mặt, tôi đã tự mình bôi thuốc..." Thiên Diệp mở miệng nói.
Khi nghe thấy những lời này, Tiêu Sách lập tức ngẩn người ra, sau đó anh mới nhìn về phía bàn tay của Thiên Diệp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi: "Giai đoạn đầu tiên của việc bôi thuốc đã xong? Cô đã hoàn thành nó một mình?"
Thiên Diệp mạnh mẽ gật đầu.
Advertisement
Mấy ngày nay, Thiên Diệp đang cố gắng nâng cao thực lực, kiên trì khổ luyện tầng ba của Tiên Thiên Công để nâng cao thể chất.
Cuối cùng cô ta cũng có thể chịu được cơn đau xuyên thấu, mặc dù quá trình này đã khiến Thiên Diệp gần như gục ngã vô số lần, nhưng cô ta đã thành công.
Dựa vào sức mạnh và ý chí của mình, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của việc bôi thuốc!
Điều này khiến Tiêu Sách phải hít một hơi thật sâu, anh biết cơn đau của việc bôi thuốc không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được. Thủy Oa và Hổ Tử đều không chịu được, nhưng Thiên Diệp đã làm được!
Phải cần biết bao nhiêu ý chí, nhưng Thiên Diệp chỉ là một người phụ nữ!
Advertisement
Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp, sau khi ngạc nhiên thì vẻ mặt của anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc, anh biết nguyên nhân duy nhất khiến Thiên Diệp có thể kiên trì như vậy chính là chấp niệm trong lòng cô ta!
Nhưng chấp niệm này chính xác là gì, đến bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa biết.
Nhưng cho dù có như thế nào, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đầu của việc bôi thuốc, và sức mạnh của cô ta đã tăng lên rất nhiều, dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt, nhưng đối với Thiên Diệp, rõ ràng là chưa đủ.
Tiêu Sách do dự một lúc rồi nói: "Giai đoạn rèn luyện thứ hai sẽ còn đau đớn hơn giai đoạn đầu, cô có chắc muốn tiếp tục cố gắng không?"
Tiêu Sách có chút đau lòng nhìn Thiên Diệp, và ôm lấy cơ thể mềm yếu của cô ta, âu yếm nói.
Nếu nói Tiêu Sách ngạc nhiên trước sự kiên trì của Thiên Diệp khi cô ta trải qua giai đoạn bội thuốc đầu tiên, thì giờ đây, trong lòng Tiêu Sách chính là đau lòng, tràn ngập sự dịu dàng vô tận.
Người phụ nữ này, dù sao cũng đã trở thành người phụ nữ của anh, Tiêu Sách không bao giờ muốn nhìn thấy người phụ nữ của mình phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy từ việc bồi thuốc...
Dù sao thì Tiêu Sách cũng đã tự mình nếm trải qua loại đau đớn này, lúc trước khi bôi thuốc toàn thân, suýt chút nữa anh đã không thể kiên trì được, ý chí hoàn toàn sụp đổ.
Nếu ý chí sụp đổ, thì anh sẽ trở thành một tên ngốc.
Tuy rằng Thiên Diệp chỉ bôi thuốc một bàn tay, không cách nào so sánh được với Tiêu Sách bôi thuốc toàn thân, có điều khi bôi thuốc bàn tay, giai đoạn thứ hai vô cùng đau đớn và khủng khiếp, rất có thể sẽ làm cho ý chí Thiên Diệp sụp đổ, đây không phải là điều Tiêu Sách muốn nhìn thấy...
"A! Tôi chắc chắn, tôi nhất định phải hoàn thành nó. Chỉ cần đó là thứ có thể cải thiện sức mạnh của tôi, tôi sẽ không từ bỏ... Tiêu Sách, cảm ơn vì đã cho tôi gặp được anh trong đời. Nếu không có anh, tôi sẽ không biết làm cách nào để giải quyết nỗi hận quá lớn mà tôi mang theo..."
Nghe Tiêu Sách hỏi, đôi mắt Thiên Diệp hiện rõ vẻ quyết tâm.
Sau đó, ánh mắt của Thiên Diệp dịu dàng như nước nhìn Tiêu Sách, thể hiện tình yêu trọn vẹn của mình với Tiêu Sách.
Lúc này, hai tay Thiên Diệp ôm chặt lấy cổ Tiêu Sách, chưa bao giờ Thiên Diệp lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Chính vì người đàn ông này giúp cô ta có hy vọng trả thù...
Lúc này, ánh mắt của Thiên Diệp dần trở nên mờ mịt, thân thể mềm mại dịu dàng của cô ta từ từ áp lên khuôn ngực rắn chắc và đôi môi đỏ mọng của Tiêu Sách, từ từ đặt lên miệng của Tiêu Sách...
Tình cảnh này e là không có người đàn ông nào có thể chịu được.
Kể từ khi Thiên Diệp trở thành người phụ nữ của Tiêu Sách, tính tình của cô ta đã thay đổi đáng kể.
Phải nói là trước kia Thiên Diệp có một chút ngây ngô, nhưng sau khi trở thành người phụ nữ của Tiêu Sách, sự ngây ngô này đã không còn nữa, thay vào đó là nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Đây là một sức hút chết người đối với đàn ông.
Tiêu Sách tự nhiên không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Thiên Diệp.
Hơn nữa, đối với Tiêu Sách mà nói, căn bản anh không hề muốn tránh né thứ diễm phúc này, anh dùng hai tay của mình dùng sức ép thân thể mềm mại của Thiên Diệp áp chặt vào ngực mình, cảm nhận được sự đàn hồi đáng kinh ngạc của từng tấc da trên cơ thể.
"Việc này, trong thời gian anh vắng mặt, tôi đã tự mình bôi thuốc..." Thiên Diệp mở miệng nói.
Khi nghe thấy những lời này, Tiêu Sách lập tức ngẩn người ra, sau đó anh mới nhìn về phía bàn tay của Thiên Diệp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi: "Giai đoạn đầu tiên của việc bôi thuốc đã xong? Cô đã hoàn thành nó một mình?"
Thiên Diệp mạnh mẽ gật đầu.
Advertisement
Mấy ngày nay, Thiên Diệp đang cố gắng nâng cao thực lực, kiên trì khổ luyện tầng ba của Tiên Thiên Công để nâng cao thể chất.
Cuối cùng cô ta cũng có thể chịu được cơn đau xuyên thấu, mặc dù quá trình này đã khiến Thiên Diệp gần như gục ngã vô số lần, nhưng cô ta đã thành công.
Dựa vào sức mạnh và ý chí của mình, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của việc bôi thuốc!
Điều này khiến Tiêu Sách phải hít một hơi thật sâu, anh biết cơn đau của việc bôi thuốc không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được. Thủy Oa và Hổ Tử đều không chịu được, nhưng Thiên Diệp đã làm được!
Phải cần biết bao nhiêu ý chí, nhưng Thiên Diệp chỉ là một người phụ nữ!
Advertisement
Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp, sau khi ngạc nhiên thì vẻ mặt của anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc, anh biết nguyên nhân duy nhất khiến Thiên Diệp có thể kiên trì như vậy chính là chấp niệm trong lòng cô ta!
Nhưng chấp niệm này chính xác là gì, đến bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa biết.
Nhưng cho dù có như thế nào, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đầu của việc bôi thuốc, và sức mạnh của cô ta đã tăng lên rất nhiều, dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt, nhưng đối với Thiên Diệp, rõ ràng là chưa đủ.
Tiêu Sách do dự một lúc rồi nói: "Giai đoạn rèn luyện thứ hai sẽ còn đau đớn hơn giai đoạn đầu, cô có chắc muốn tiếp tục cố gắng không?"
Tiêu Sách có chút đau lòng nhìn Thiên Diệp, và ôm lấy cơ thể mềm yếu của cô ta, âu yếm nói.
Nếu nói Tiêu Sách ngạc nhiên trước sự kiên trì của Thiên Diệp khi cô ta trải qua giai đoạn bội thuốc đầu tiên, thì giờ đây, trong lòng Tiêu Sách chính là đau lòng, tràn ngập sự dịu dàng vô tận.
Người phụ nữ này, dù sao cũng đã trở thành người phụ nữ của anh, Tiêu Sách không bao giờ muốn nhìn thấy người phụ nữ của mình phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy từ việc bồi thuốc...
Dù sao thì Tiêu Sách cũng đã tự mình nếm trải qua loại đau đớn này, lúc trước khi bôi thuốc toàn thân, suýt chút nữa anh đã không thể kiên trì được, ý chí hoàn toàn sụp đổ.
Nếu ý chí sụp đổ, thì anh sẽ trở thành một tên ngốc.
Tuy rằng Thiên Diệp chỉ bôi thuốc một bàn tay, không cách nào so sánh được với Tiêu Sách bôi thuốc toàn thân, có điều khi bôi thuốc bàn tay, giai đoạn thứ hai vô cùng đau đớn và khủng khiếp, rất có thể sẽ làm cho ý chí Thiên Diệp sụp đổ, đây không phải là điều Tiêu Sách muốn nhìn thấy...
"A! Tôi chắc chắn, tôi nhất định phải hoàn thành nó. Chỉ cần đó là thứ có thể cải thiện sức mạnh của tôi, tôi sẽ không từ bỏ... Tiêu Sách, cảm ơn vì đã cho tôi gặp được anh trong đời. Nếu không có anh, tôi sẽ không biết làm cách nào để giải quyết nỗi hận quá lớn mà tôi mang theo..."
Nghe Tiêu Sách hỏi, đôi mắt Thiên Diệp hiện rõ vẻ quyết tâm.
Sau đó, ánh mắt của Thiên Diệp dịu dàng như nước nhìn Tiêu Sách, thể hiện tình yêu trọn vẹn của mình với Tiêu Sách.
Lúc này, hai tay Thiên Diệp ôm chặt lấy cổ Tiêu Sách, chưa bao giờ Thiên Diệp lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Chính vì người đàn ông này giúp cô ta có hy vọng trả thù...
Lúc này, ánh mắt của Thiên Diệp dần trở nên mờ mịt, thân thể mềm mại dịu dàng của cô ta từ từ áp lên khuôn ngực rắn chắc và đôi môi đỏ mọng của Tiêu Sách, từ từ đặt lên miệng của Tiêu Sách...
Tình cảnh này e là không có người đàn ông nào có thể chịu được.
Kể từ khi Thiên Diệp trở thành người phụ nữ của Tiêu Sách, tính tình của cô ta đã thay đổi đáng kể.
Phải nói là trước kia Thiên Diệp có một chút ngây ngô, nhưng sau khi trở thành người phụ nữ của Tiêu Sách, sự ngây ngô này đã không còn nữa, thay vào đó là nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Đây là một sức hút chết người đối với đàn ông.
Tiêu Sách tự nhiên không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Thiên Diệp.
Hơn nữa, đối với Tiêu Sách mà nói, căn bản anh không hề muốn tránh né thứ diễm phúc này, anh dùng hai tay của mình dùng sức ép thân thể mềm mại của Thiên Diệp áp chặt vào ngực mình, cảm nhận được sự đàn hồi đáng kinh ngạc của từng tấc da trên cơ thể.