Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 "Đừng sợ, đã không sao nữa rồi."
*Chương có nội dung hình ảnh
"Đại ca, phí lời với bọn chúng làm gì, nếu đã bị bọn chúng phát hiện rồi, vậy thì tiêu diệt bọn chúng đi!"
Lúc này, một đàn em phía sau anh Xà cục súc nói, cậu ta trước đây chưa từng thấy cảnh tượng Tiêu Sách hành hung anh Xà, vì vậy không hề biết Tiêu Sách đáng sợ thế nào.
Mà cậu ta vừa dứt lời, vẻ mặt anh Xà bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, chỉ muốn quay người đánh chết đàn em này.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã hối hận, tại sao bản thân không quay người đánh chết tên đàn em đó, bởi vì tên đàn em đó vừa dứt lời, lại còn rút dao găm ra, trực tiếp bổ nhào về phía Tiêu Sách.
"Thằng nhóc, giả vờ thể hiện gì chứ, làm hỏng chuyện của các anh đây, hôm nay phải cho bọn bây chết!"
Ngay lúc này, anh Xà cũng đã có ý nghĩ muốn chết rồi, anh ta chỉ có thể trở mắt ra nhìn đàn em cầm dao găm xông về phía Tiêu Sách, sau đó bị Tiêu Sách đá bay trở lại, ngã trên mặt đất rơi vào trạng thái mơ màng.
Vào lúc này, anh Xà chỉ cảm thấy dưới bàn chân lạnh ngắt, anh ta thấy Tiêu Sách cười lạnh lùng, bèn run cầm cập nói: "Anh Sách, chuyện này không liên quan đến tôi..."
Tiêu Sách cười khanh khách, không cho anh Xà có cơ hội nói tiếp, bỗng nhiên đá anh ta bay ra ngoài.
Anh Xà đã được mở mang tầm mắt hai lần, rốt cuộc Tiêu Sách ghê gớm cỡ nào, nhưng cho dù đối mặt đến lần thứ ba, anh ta vẫn không có khả năng đánh trả.
Anh ta đã cố hết sức tránh ra, nhưng chân của Tiêu Sách giống như có gắn hệ thống định vị, đá vào tim của anh ta vô cùng chuẩn xác, anh ta không kìm được suýt chút đã ngất đi.
Tiêu Sách không dừng động tác lại, cũng đá bay một tên đàn em phía sau anh Xà giống như vậy.
Đến lúc này, ba người anh Xà hầu như không thể nào chống lại được, tất cả đều bị trừng phạt, vẻ mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, chờ Tiêu Sách xử lý.
Tiêu Sách lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nhưng không lập tức hành động, mà là nhìn về phía cô gái ngực to Trầm Y.
Trầm Y trước đó lẽ ra cũng đã hết hy vọng rồi, cô biết sau khi mình vào trong căn phòng này, thứ đang chờ cô chắc chắn là sự chà đạp và làm nhục của anh Xà.
Nhưng khi cô nhìn thấy Tiêu Sách trong phòng khách, đôi mắt lập tức trợn tròn lên.
Khi Tiêu Sách dễ dàng đá bay ba người anh Xà ngã trên mặt đất, cô lại càng cảm động đến phát khóc, cảm giác sống sót sau tai nạn đó, chỉ có người đã từng trải qua mới thật sự hiểu được, vào lúc này, Tiêu Sách trong mắt cô lúc trước, bỗng nhiên đã trở nên vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước nhìn Tiêu Sách, nếu không phải miệng bị vải bố bịt lại, cô đã khóc rống lên từ lâu!
Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của cô lúc này, bỗng thấy hơi đồng cảm với người phụ nữ này, anh bước lên phía trước cởi trói tay chân cho cô, lôi miếng vải bố trong miệng cô ra.
Nhưng ngay lập tức, Tiêu Sách đã cảm giác được sự mềm mại ập vào lòng, cơ thể đầy đặn đó của Trầm Y đã xông vào trong lòng anh.
Bởi vì sợ hãi nên cơ thể cô đang run lên bần bật, ôm chặt lấy Tiêu Sách, khóc nấc lên, giống như người bị đuối nước tìm thấy cơ hội sống duy nhất, ôm lấy anh thật chặt, thế nào cũng không muốn buông ra.
Như thế này phút chốc khiến Tiêu Sách cũng hơi ngẩn người, sau đó trợn tròn đôi mắt.
Anh hoàn toàn không ngờ đến cảnh tượng như thế này, bỗng chốc
"Đại ca, phí lời với bọn chúng làm gì, nếu đã bị bọn chúng phát hiện rồi, vậy thì tiêu diệt bọn chúng đi!"
Lúc này, một đàn em phía sau anh Xà cục súc nói, cậu ta trước đây chưa từng thấy cảnh tượng Tiêu Sách hành hung anh Xà, vì vậy không hề biết Tiêu Sách đáng sợ thế nào.
Mà cậu ta vừa dứt lời, vẻ mặt anh Xà bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, chỉ muốn quay người đánh chết đàn em này.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã hối hận, tại sao bản thân không quay người đánh chết tên đàn em đó, bởi vì tên đàn em đó vừa dứt lời, lại còn rút dao găm ra, trực tiếp bổ nhào về phía Tiêu Sách.
"Thằng nhóc, giả vờ thể hiện gì chứ, làm hỏng chuyện của các anh đây, hôm nay phải cho bọn bây chết!"
Ngay lúc này, anh Xà cũng đã có ý nghĩ muốn chết rồi, anh ta chỉ có thể trở mắt ra nhìn đàn em cầm dao găm xông về phía Tiêu Sách, sau đó bị Tiêu Sách đá bay trở lại, ngã trên mặt đất rơi vào trạng thái mơ màng.
Vào lúc này, anh Xà chỉ cảm thấy dưới bàn chân lạnh ngắt, anh ta thấy Tiêu Sách cười lạnh lùng, bèn run cầm cập nói: "Anh Sách, chuyện này không liên quan đến tôi..."
Tiêu Sách cười khanh khách, không cho anh Xà có cơ hội nói tiếp, bỗng nhiên đá anh ta bay ra ngoài.
Anh Xà đã được mở mang tầm mắt hai lần, rốt cuộc Tiêu Sách ghê gớm cỡ nào, nhưng cho dù đối mặt đến lần thứ ba, anh ta vẫn không có khả năng đánh trả.
Anh ta đã cố hết sức tránh ra, nhưng chân của Tiêu Sách giống như có gắn hệ thống định vị, đá vào tim của anh ta vô cùng chuẩn xác, anh ta không kìm được suýt chút đã ngất đi.
Tiêu Sách không dừng động tác lại, cũng đá bay một tên đàn em phía sau anh Xà giống như vậy.
Đến lúc này, ba người anh Xà hầu như không thể nào chống lại được, tất cả đều bị trừng phạt, vẻ mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, chờ Tiêu Sách xử lý.
Tiêu Sách lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nhưng không lập tức hành động, mà là nhìn về phía cô gái ngực to Trầm Y.
Trầm Y trước đó lẽ ra cũng đã hết hy vọng rồi, cô biết sau khi mình vào trong căn phòng này, thứ đang chờ cô chắc chắn là sự chà đạp và làm nhục của anh Xà.
Nhưng khi cô nhìn thấy Tiêu Sách trong phòng khách, đôi mắt lập tức trợn tròn lên.
Khi Tiêu Sách dễ dàng đá bay ba người anh Xà ngã trên mặt đất, cô lại càng cảm động đến phát khóc, cảm giác sống sót sau tai nạn đó, chỉ có người đã từng trải qua mới thật sự hiểu được, vào lúc này, Tiêu Sách trong mắt cô lúc trước, bỗng nhiên đã trở nên vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước nhìn Tiêu Sách, nếu không phải miệng bị vải bố bịt lại, cô đã khóc rống lên từ lâu!
Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của cô lúc này, bỗng thấy hơi đồng cảm với người phụ nữ này, anh bước lên phía trước cởi trói tay chân cho cô, lôi miếng vải bố trong miệng cô ra.
Nhưng ngay lập tức, Tiêu Sách đã cảm giác được sự mềm mại ập vào lòng, cơ thể đầy đặn đó của Trầm Y đã xông vào trong lòng anh.
Bởi vì sợ hãi nên cơ thể cô đang run lên bần bật, ôm chặt lấy Tiêu Sách, khóc nấc lên, giống như người bị đuối nước tìm thấy cơ hội sống duy nhất, ôm lấy anh thật chặt, thế nào cũng không muốn buông ra.
Như thế này phút chốc khiến Tiêu Sách cũng hơi ngẩn người, sau đó trợn tròn đôi mắt.
Anh hoàn toàn không ngờ đến cảnh tượng như thế này, bỗng chốc
Last edited:
Bình luận facebook