Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 Điều quan trọng nhất chính là xinh đẹp!
Tiêu Sách chỉ cảm thấy cánh tay cô mềm mại, êm ái, thật là dễ chịu, nên dĩ nhiên anh cũng không kháng cự.
Sau khi rời khỏi công ty, hai người đi đến một nhà hàng, lúc này Trầm Y mới đỏ mặt xấu hổ buông tay Tiêu Sách ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bắt đầu gọi món.
"Tiêu Sách, anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, chuyện gì vậy anh nói đi." Đồ ăn vừa được mang đến, Trầm Y bất ngờ mở miệng nói.
Tiêu Sách cười thản nhiên và nói: "Vậy thì tôi nói nhé, chuyện mà tôi muốn cô giúp có hơi quá đáng, nếu như làm cô khó xử thì cô có thể từ chối."
Trầm Y cảm thấy tò mò, chờ đợi Tiêu Sách nói tiếp.
Tiêu Sách chần chừ, lưỡng lự một chút rồi cuối cùng cũng nói ra: "Trầm Y, chuyện là thế này, tôi chuẩn bị xây dựng một nhà máy, quy mô ban đầu cũng không quá lớn, vẫn chưa tìm được người phù hợp phụ trách quản lí, bản thân tôi cũng không có kinh nghiệm, vì vậy nên tôi mới muốn hỏi cô xem cô có hứng thú giúp tôi không?"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Trầm Y lập tức bần thần, cô há miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, nhìn Tiêu Sách với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Cô không thể nào ngờ được, chuyện mà Tiêu Sách muốn nhờ cô giúp lại là muốn khai thác năng lực của cô, muốn cô rời khỏi Tập đoàn Dược Tinh Quang mà chuyển sang làm quản lí nhà máy cho Tiêu Sách.
Ngay sau đó cô đã im lặng, cúi đầu không nói gì.
Tiêu Sách tiếp tục nói: "Cô không cần phải trả lời vội đây, đây là ý tưởng mà tôi mới nghĩ ra chiều nay, thực ra thì nhà máy vẫn chưa ra đâu vào đâu... Nhưng nếu như thuận lợi thì chỉ sau khoảng một hai tháng nữa thì nhà máy sẽ được bắt tay vào xây dựng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc, sẽ cần một người giàu kinh nghiệm phụ trách, quản lí. Mà cô là người duy nhất tôi biết có đủ năng lực, vì vậy nên tôi muốn hỏi ý kiến cô xem cô có muốn đổi việc không."
Tiêu Sách không lừa dối Trầm ĩ, ý tưởng này thực sự đã đến một cách bất chợt.
Khỏi phải nói, tuy rằng hầu như lúc nào Tiêu Sách cũng rất tự tin, thậm chí là tự tin đến mức tự kiêu nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thành thạo trong việc quản lí công ty.
Huống chi, nhà máy chỉ là một phương thức để anh tự nâng cấp trình độ bản thân, anh không thể dành quá nhiều thời gian vào việc quản lí nhà máy.
Mà Phương Bác tuy là người anh em thân thiết nhất của Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng rất tin tưởng anh ấy nhưng Phương Bác chỉ tốt nghiệp trung học, cũng không có kinh nghiệm quản lí. Cho dù từ giờ trở đi có cố gắng ra sức học hỏi thì cũng sẽ không thể trong thời gian mà có thể hoàn thiện bản thân được, còn cần phải trau dồi và rèn luyện nhiều hơn nữa.
Mà Cố Minh, tuy rằng nhà cậu ấy cũng làm nhà máy công nghiệp nhưng cậu ấy chỉ là một cậu chủ nhỏ ăn mặc trải chuốt, chưa từng quản lí công ty của bố cậu ấy.
Vì vậy nên cho dù là anh ấy hay là Phương Bác, hoặc là Cố Minh đi chăng nữa thì cũng không thích hợp quản lí một nhà máy.
Trầm Y còn trẻ tuổi mà đã trở thành một giám đốc quản lí của một xí nghiệp lớn như là tập đoàn Dược Tinh Quang, cũng có thể coi là nhân viên quản lí cấp cao rồi, còn có hai bằng thạc sĩ, năng lực và sự thông minh của cô ấy là điều không thể phủ nhận được. Nếu cô ấy cai quản một nhà máy mới xây dựng từ đầu sẽ không có bất kì rắc rối nào.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là xinh đẹp!
Vì vậy nên buổi chiều, sau khi bảo Phương Bác trở về học hỏi, Tiêu Sách đã bất chợt nghĩ ra ý tưởng muốn khai thác đến từng ngóc ngách của Cao Cấn Băng, chiêu mộ Trầm Y về để trọng dụng.
Nhưng, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của một mình anh, Tiêu Sách không chắc chắn Trầm Y có đồng ý đổi việc hay không.
Dù sao thì, một bên là Dược phẩm Tinh Quang lớn mạnh như vậy, đãi ngộ rất hậu hĩnh, bước vào công ty lớn như Tinh Quang, một bên chỉ là một nhà máy nhỏ mới là ý tưởng trong đầu Tiêu Sách, đến cả cấu trúc thiết kế còn chưa được hoàn thiện. E là những người có trí óc bình thường, suy nghĩ điềm tĩnh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng, Tiêu Sách vẫn muốn thử một lần.
ít nhất thì một khi đã nói ra, cho dù là Trầm Y sẽ từ chối ngay lập tức nhưng cũng không có nghĩa là sau này vẫn từ chối.
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Trầm Y tỏ ra phân vân, do dự làm cho Tiêu Sách biết được rằng có lẽ lần đầu tiên thọc gậy bánh xe này chắc sẽ thất bại rồi.
Anh lập tức cười và nói: "Cô không đồng ý cũng không sao cả, dù gì thì nhà máy của tôi cũng vẫn chưa khởi công xây dựng."
Sau khi rời khỏi công ty, hai người đi đến một nhà hàng, lúc này Trầm Y mới đỏ mặt xấu hổ buông tay Tiêu Sách ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bắt đầu gọi món.
"Tiêu Sách, anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, chuyện gì vậy anh nói đi." Đồ ăn vừa được mang đến, Trầm Y bất ngờ mở miệng nói.
Tiêu Sách cười thản nhiên và nói: "Vậy thì tôi nói nhé, chuyện mà tôi muốn cô giúp có hơi quá đáng, nếu như làm cô khó xử thì cô có thể từ chối."
Trầm Y cảm thấy tò mò, chờ đợi Tiêu Sách nói tiếp.
Tiêu Sách chần chừ, lưỡng lự một chút rồi cuối cùng cũng nói ra: "Trầm Y, chuyện là thế này, tôi chuẩn bị xây dựng một nhà máy, quy mô ban đầu cũng không quá lớn, vẫn chưa tìm được người phù hợp phụ trách quản lí, bản thân tôi cũng không có kinh nghiệm, vì vậy nên tôi mới muốn hỏi cô xem cô có hứng thú giúp tôi không?"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Trầm Y lập tức bần thần, cô há miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, nhìn Tiêu Sách với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Cô không thể nào ngờ được, chuyện mà Tiêu Sách muốn nhờ cô giúp lại là muốn khai thác năng lực của cô, muốn cô rời khỏi Tập đoàn Dược Tinh Quang mà chuyển sang làm quản lí nhà máy cho Tiêu Sách.
Ngay sau đó cô đã im lặng, cúi đầu không nói gì.
Tiêu Sách tiếp tục nói: "Cô không cần phải trả lời vội đây, đây là ý tưởng mà tôi mới nghĩ ra chiều nay, thực ra thì nhà máy vẫn chưa ra đâu vào đâu... Nhưng nếu như thuận lợi thì chỉ sau khoảng một hai tháng nữa thì nhà máy sẽ được bắt tay vào xây dựng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc, sẽ cần một người giàu kinh nghiệm phụ trách, quản lí. Mà cô là người duy nhất tôi biết có đủ năng lực, vì vậy nên tôi muốn hỏi ý kiến cô xem cô có muốn đổi việc không."
Tiêu Sách không lừa dối Trầm ĩ, ý tưởng này thực sự đã đến một cách bất chợt.
Khỏi phải nói, tuy rằng hầu như lúc nào Tiêu Sách cũng rất tự tin, thậm chí là tự tin đến mức tự kiêu nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thành thạo trong việc quản lí công ty.
Huống chi, nhà máy chỉ là một phương thức để anh tự nâng cấp trình độ bản thân, anh không thể dành quá nhiều thời gian vào việc quản lí nhà máy.
Mà Phương Bác tuy là người anh em thân thiết nhất của Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng rất tin tưởng anh ấy nhưng Phương Bác chỉ tốt nghiệp trung học, cũng không có kinh nghiệm quản lí. Cho dù từ giờ trở đi có cố gắng ra sức học hỏi thì cũng sẽ không thể trong thời gian mà có thể hoàn thiện bản thân được, còn cần phải trau dồi và rèn luyện nhiều hơn nữa.
Mà Cố Minh, tuy rằng nhà cậu ấy cũng làm nhà máy công nghiệp nhưng cậu ấy chỉ là một cậu chủ nhỏ ăn mặc trải chuốt, chưa từng quản lí công ty của bố cậu ấy.
Vì vậy nên cho dù là anh ấy hay là Phương Bác, hoặc là Cố Minh đi chăng nữa thì cũng không thích hợp quản lí một nhà máy.
Trầm Y còn trẻ tuổi mà đã trở thành một giám đốc quản lí của một xí nghiệp lớn như là tập đoàn Dược Tinh Quang, cũng có thể coi là nhân viên quản lí cấp cao rồi, còn có hai bằng thạc sĩ, năng lực và sự thông minh của cô ấy là điều không thể phủ nhận được. Nếu cô ấy cai quản một nhà máy mới xây dựng từ đầu sẽ không có bất kì rắc rối nào.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là xinh đẹp!
Vì vậy nên buổi chiều, sau khi bảo Phương Bác trở về học hỏi, Tiêu Sách đã bất chợt nghĩ ra ý tưởng muốn khai thác đến từng ngóc ngách của Cao Cấn Băng, chiêu mộ Trầm Y về để trọng dụng.
Nhưng, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của một mình anh, Tiêu Sách không chắc chắn Trầm Y có đồng ý đổi việc hay không.
Dù sao thì, một bên là Dược phẩm Tinh Quang lớn mạnh như vậy, đãi ngộ rất hậu hĩnh, bước vào công ty lớn như Tinh Quang, một bên chỉ là một nhà máy nhỏ mới là ý tưởng trong đầu Tiêu Sách, đến cả cấu trúc thiết kế còn chưa được hoàn thiện. E là những người có trí óc bình thường, suy nghĩ điềm tĩnh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng, Tiêu Sách vẫn muốn thử một lần.
ít nhất thì một khi đã nói ra, cho dù là Trầm Y sẽ từ chối ngay lập tức nhưng cũng không có nghĩa là sau này vẫn từ chối.
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Trầm Y tỏ ra phân vân, do dự làm cho Tiêu Sách biết được rằng có lẽ lần đầu tiên thọc gậy bánh xe này chắc sẽ thất bại rồi.
Anh lập tức cười và nói: "Cô không đồng ý cũng không sao cả, dù gì thì nhà máy của tôi cũng vẫn chưa khởi công xây dựng."
Bình luận facebook