Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91 Vận may không tồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Nói xong, Hoàng Mãnh bước đến chỗ cách bảng phóng phi tiêu trên tường năm mét, làm dáng sắp ném phi tiêu.
“Ba mũi tên thì chiến thắng, ai có tổng số điểm vòng cao nhất, người đó thắng!”
Nói xong, anh ta vừa định ném phi tiêu thì Tiêu Sách đã nhàn nhạt nói: “Quy luật thì không có vấn đề gì, nhưng vị trí mà anh đang đứng có phải là gần quá rồi không? Đúng là quá nhàm chán”
Hoàng Mãnh nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh lẽo nói: “Vậy anh nói xem khoảng cách bao xa mới phù hợp!”
Tiêu Sách liếc nhìn cảnh vật xung quanh, hờ hững nói: “Góc tường đằng kia đi, cách bảng phóng phi tiêu khoảng chừng hai mươi mét, tiếc là ở đây quá chật hẹp, xa nhất cũng chỉ có thể như thế này thôi, mặc dù không có quá nhiều hứng thú, nhưng miễn cưỡng chơi cho vui thôi, thắng hay thua đều được.”
Anh nói xong, sắc mặt của Hoàng Mãnh thay đổi ngay lập tức.
Anh ta ném phi tiêu vô cùng nhẹ nhàng, nó chỉ nặng có vài gram, rất nhẹ và khó kiểm soát, bảng phóng phi tiêu cũng rất nhỏ, cả thảy cũng chỉ bằng một lòng bàn tay mà thôi.
Mặc dù Hoàng Mãnh rất hứng thú với việc ném phi tiêu, luyện tập cũng rất nhiều, nhưng cũng chỉ ném được trong vòng mười mét, có thể tự tin ném trúng mấy vòng cao, hơn nữa nếu xa như vậy, đừng nói là ném vòng cao, ngay cả là ném trúng vào bảng phóng phi tiêu cũng chưa chắc.
Mà bây giờ, Tiêu Sách lại có thể đề nghị việc ném từ nơi cách bảng phóng phi tiêu hai mươi mét, điều này ngay lập tức khiến cho Hoàng Mãnh có chút giật mình, nhưng trong phút chốc, anh ta lại cảm thấy Tiêu Sách là đang giả vờ đe doạ.
Anh ta cười nhạt nói: “Anh là đang nói đùa sao? Anh vẫn cho là, ném ở nơi xa đích như thế này, nếu như mọi người đều ném trượt bia, thì anh cho rằng mình có thể bất phân thắng bại với tôi sao?”
Tiêu Sách nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lười giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Cái gì? Không phải là vì anh sợ thua nên không dám sao?”
“Nói đùa, Hoàng Mãnh tôi đã chơi ném phi tiêu hai mươi năm rồi, chẳng lẽ sẽ thua anh sao? Theo như lời anh nói, ném từ góc tường phía bên kia, nhưng cần phải thay đổi quy tắc một chút, tôi ném một cái, anh ném một cái!”
“Không thành vấn đề” Tiêu Sách nhẹ nhàng nói.
Hoàng Mãnh bước đến góc tường với vẻ mặt lạnh lùng, từ nơi đó nhìn về phía bảng phóng phi tiêu ở bức tường đối diện, chỉ là một chấm đen nhỏ xíu, ngay cả số vòng trên bảng phóng phi tiêu cũng không thể nhìn rõ.
Nếu như sử dụng súng bắn, ngược lại Hoàng Mãnh chắc chắn mình sẽ bắn trúng, nhưng đổi thành một chiếc phi tiêu nhẹ như bay, Hoàng Mãnh không hề có bất kỳ chắc chắn nào cả.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Hoàng Mãnh cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, anh ta tin rằng ngay cả khi anh ta không thể bắn trúng mục tiêu, thì chắc chắn rằng độ lệch cũng sẽ nhỏ hơn Tiêu Sách, dù gì cũng sẽ chiến thắng.
Sau khi chuẩn bị một lúc lâu, tay của Hoàng Mãnh bất chợt run một cái, phi tiêu bay ra giống như cung tên của dây cung.
Mặc dù trong phòng không có gió, nhưng phi tiêu xuyên qua không khí, bắt đầu rung nhẹ lên, theo khoảng cách càng ngày càng xa, sự lắc lư càng càng ngày càng mạnh hơn.
Khi cách bảng phóng phi tiêu còn năm mét, phi tiêu đã mất quỹ đạo ban đầu.
Trong tình huống như thế này, phi tiêu đương nhiên không thể trúng bảng phóng phi tiêu, cuối cùng nó cũng chạm vào được chỗ cách mép bảng phóng phi tiêu khoảng năm cen-ti mét, sau đó rơi xuống đất.
“Đến lượt anh đó.” Mặc dù đã dự liệu được từ trước, nhưng không ném trúng mục tiêu, Hoàng Mãnh vẫn rất khó chịu, lạnh lùng nói.
Tiêu Sách cười nhạt, cũng không cần chuẩn bị, lắc tay một cái rồi trực tiếp ném phi tiêu, tốc độ không phải là quá nhanh, nhưng bay cực kỳ ổn định, cứ chậm rì rì như vậy, cuối cùng bụp một cái, trúng ngay vòng thứ sáu của bảng phóng phi tiêu.
Điều này khiến cho sắc mặt của Hoàng Mãnh ngay lập tức ngưng trệ, trở nên rất khó coi.
“Vận, vận may không tồi!”
Anh ta không dám tin rằng đây là trình độ thực sự của Tiêu Sách, chỉ cho rằng đó nhất định là may mắn mà thôi, không tin được rằng việc ném phi tiêu mà bản thân mình tự tin nhất, lại thua Tiêu Sách!
Tuy nhiên, Tiêu Sách đã ném trúng vòng thứ sáu, nhưng đã là sự thật, nếu như ở vòng tiếp theo anh ta không thể ném được số vòng cao hơn, vậy thì anh ta nhất định sẽ thua.
Nói xong, Hoàng Mãnh bước đến chỗ cách bảng phóng phi tiêu trên tường năm mét, làm dáng sắp ném phi tiêu.
“Ba mũi tên thì chiến thắng, ai có tổng số điểm vòng cao nhất, người đó thắng!”
Nói xong, anh ta vừa định ném phi tiêu thì Tiêu Sách đã nhàn nhạt nói: “Quy luật thì không có vấn đề gì, nhưng vị trí mà anh đang đứng có phải là gần quá rồi không? Đúng là quá nhàm chán”
Hoàng Mãnh nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh lẽo nói: “Vậy anh nói xem khoảng cách bao xa mới phù hợp!”
Tiêu Sách liếc nhìn cảnh vật xung quanh, hờ hững nói: “Góc tường đằng kia đi, cách bảng phóng phi tiêu khoảng chừng hai mươi mét, tiếc là ở đây quá chật hẹp, xa nhất cũng chỉ có thể như thế này thôi, mặc dù không có quá nhiều hứng thú, nhưng miễn cưỡng chơi cho vui thôi, thắng hay thua đều được.”
Anh nói xong, sắc mặt của Hoàng Mãnh thay đổi ngay lập tức.
Anh ta ném phi tiêu vô cùng nhẹ nhàng, nó chỉ nặng có vài gram, rất nhẹ và khó kiểm soát, bảng phóng phi tiêu cũng rất nhỏ, cả thảy cũng chỉ bằng một lòng bàn tay mà thôi.
Mặc dù Hoàng Mãnh rất hứng thú với việc ném phi tiêu, luyện tập cũng rất nhiều, nhưng cũng chỉ ném được trong vòng mười mét, có thể tự tin ném trúng mấy vòng cao, hơn nữa nếu xa như vậy, đừng nói là ném vòng cao, ngay cả là ném trúng vào bảng phóng phi tiêu cũng chưa chắc.
Mà bây giờ, Tiêu Sách lại có thể đề nghị việc ném từ nơi cách bảng phóng phi tiêu hai mươi mét, điều này ngay lập tức khiến cho Hoàng Mãnh có chút giật mình, nhưng trong phút chốc, anh ta lại cảm thấy Tiêu Sách là đang giả vờ đe doạ.
Anh ta cười nhạt nói: “Anh là đang nói đùa sao? Anh vẫn cho là, ném ở nơi xa đích như thế này, nếu như mọi người đều ném trượt bia, thì anh cho rằng mình có thể bất phân thắng bại với tôi sao?”
Tiêu Sách nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lười giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Cái gì? Không phải là vì anh sợ thua nên không dám sao?”
“Nói đùa, Hoàng Mãnh tôi đã chơi ném phi tiêu hai mươi năm rồi, chẳng lẽ sẽ thua anh sao? Theo như lời anh nói, ném từ góc tường phía bên kia, nhưng cần phải thay đổi quy tắc một chút, tôi ném một cái, anh ném một cái!”
“Không thành vấn đề” Tiêu Sách nhẹ nhàng nói.
Hoàng Mãnh bước đến góc tường với vẻ mặt lạnh lùng, từ nơi đó nhìn về phía bảng phóng phi tiêu ở bức tường đối diện, chỉ là một chấm đen nhỏ xíu, ngay cả số vòng trên bảng phóng phi tiêu cũng không thể nhìn rõ.
Nếu như sử dụng súng bắn, ngược lại Hoàng Mãnh chắc chắn mình sẽ bắn trúng, nhưng đổi thành một chiếc phi tiêu nhẹ như bay, Hoàng Mãnh không hề có bất kỳ chắc chắn nào cả.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Hoàng Mãnh cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, anh ta tin rằng ngay cả khi anh ta không thể bắn trúng mục tiêu, thì chắc chắn rằng độ lệch cũng sẽ nhỏ hơn Tiêu Sách, dù gì cũng sẽ chiến thắng.
Sau khi chuẩn bị một lúc lâu, tay của Hoàng Mãnh bất chợt run một cái, phi tiêu bay ra giống như cung tên của dây cung.
Mặc dù trong phòng không có gió, nhưng phi tiêu xuyên qua không khí, bắt đầu rung nhẹ lên, theo khoảng cách càng ngày càng xa, sự lắc lư càng càng ngày càng mạnh hơn.
Khi cách bảng phóng phi tiêu còn năm mét, phi tiêu đã mất quỹ đạo ban đầu.
Trong tình huống như thế này, phi tiêu đương nhiên không thể trúng bảng phóng phi tiêu, cuối cùng nó cũng chạm vào được chỗ cách mép bảng phóng phi tiêu khoảng năm cen-ti mét, sau đó rơi xuống đất.
“Đến lượt anh đó.” Mặc dù đã dự liệu được từ trước, nhưng không ném trúng mục tiêu, Hoàng Mãnh vẫn rất khó chịu, lạnh lùng nói.
Tiêu Sách cười nhạt, cũng không cần chuẩn bị, lắc tay một cái rồi trực tiếp ném phi tiêu, tốc độ không phải là quá nhanh, nhưng bay cực kỳ ổn định, cứ chậm rì rì như vậy, cuối cùng bụp một cái, trúng ngay vòng thứ sáu của bảng phóng phi tiêu.
Điều này khiến cho sắc mặt của Hoàng Mãnh ngay lập tức ngưng trệ, trở nên rất khó coi.
“Vận, vận may không tồi!”
Anh ta không dám tin rằng đây là trình độ thực sự của Tiêu Sách, chỉ cho rằng đó nhất định là may mắn mà thôi, không tin được rằng việc ném phi tiêu mà bản thân mình tự tin nhất, lại thua Tiêu Sách!
Tuy nhiên, Tiêu Sách đã ném trúng vòng thứ sáu, nhưng đã là sự thật, nếu như ở vòng tiếp theo anh ta không thể ném được số vòng cao hơn, vậy thì anh ta nhất định sẽ thua.
Last edited:
Bình luận facebook