Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Edit: Thanh Tuê An
Beta: Na
"Tôi rất ổn. "
Cô trả lời, sau đó dựa lưng vào phía sau, hai mắt nhắm lại làm ngơ
Hàn Thất Lục bĩu môi, lòng dạ cô gái này thật khó lắm bắt như mò kim đáy bể vậy. Anh khởi động xe:
"Đúng rồi! Sáng anh không ăn, trưa anh cũng không ăn, anh không thấy đói sao?" Đột nhiên nghĩ ra chuyện này, cô lập tức lấy lại tinh thần. Nếu anh lái xe mà chết đói không phải cô cũng phải bị chôn theo sao?
OH NO! Cô không muốn!
" Tôi có ăn chút rồi " anh nhàn nhã liếc nhìn cô
" Lúc đi lấy thuốc tôi đã mua chút bánh mì, đều tại cô, làm tôi cơm trưa cũng không được ăn. Đi mua thuốc cho cô đã không cảm ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như kiểu tôi thiếu tiền cô không bằng"
Câu nói kế tiếp cô đều không nghe được, chỉ nghe được mỗi một câu trọng điểm trừng mắt nhìn anh nói: "Anh ăn trưa bằng bánh mì?"
Cô vẫn cảm thấy kẻ có tiền chẳng bao giờ ăn bữa trưa bằng bánh mì cả. Chẳng lẽ nhận thức của cô là sai?
Liếc xéo cô, Hàn Thất Lục lắc đầu: "Tôi cũng là người, tôi cũng sẽ đói, vào thời điểm đó ăn gì cũng cảm thấy ngon."
Anh làm vậy chỉ vì cô gái tên Hướng Mạn Quỳ?
Cảm ơn anh?
Kiếp sau đi!
Trên đời ghét nhất chính là kẻ tự cao không coi ai ra gì. Cô bĩu môi không thèm để ý đến Hàn Thất Lục, nhắm mắt, chớp mắt. Lúc mở to mắt:
"~A" nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ phóng đại trước mắt. Trong lòng cả kinh, quay người lại không thương tiếc mà "Bộp" một tiếng, cô ngã xuống đất. Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc cuống quít đỡ cô dậy.
" An Sơ Hạ, lá gan của em quả là quá nhỏ, nhìn thấy bọn anh suất chúng, sợ quá nên bị ngã xuống đất phải không?" Tiêu Minh Lạc một tay đỡ cô dậy, miệng vừa cười, vừa chế nhạo.
Nhìn xung quanh, không nhìn thấy Hàn Thất Lục, ở đây không có gì. Bowling, là một sân bóng rổ lớn @@ tới đây chơi bowling sao? Không phải chứ?
"Ở đây sao? Còn có! Hai anh, vì sao lúc tôi ngủ lại đến gần? Có biết như vậy là vô lễ không?" Cô chống nạnh, mười phần giống phụ nữ chua ngoa, hoàn toàn khác hình tượng ngoan ngoãn thục nữ của cô tại Hàn gia. Cô đến Hàn gia là vì mẹ cô, vì mẹ nên cô như thế nào cũng không phản kháng.
Tiêu Minh Lạc nhún vai đi đến trước mặt cô ôm lấy cổ cô nói: "An sơ Hạ. Vì sao lại muốn khóc vậy?"
"Khóc" cô nhíu mày, phản xạ có chút chậm sờ lên má, mới phát hiện nơi đó có chút ẩm ướt. Vừa rồi cô lại nhớ lại cảnh đó....
Cái ngày An Dịch Sơn muốn li hôn với mẹ cô. Mẹ cô khóc lóc cầu xin ông ta đừng li hôn nhưng ông ta vẫn kéo mẹ cô đi làm thủ tục li hôn.
Ngày đó đối với cô như ngày tận thế. Ngày đó là ngày chính thức cô không có cha. Lăng Hàn Vũ lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô và nói với giọng điệu không hài lòng: " Ghét nhất loại con gái mít ướt, nhanh lau mặt cho sạch sẽ."
Tiêu Minh Lạc sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lăng Hàn Vũ. Sau đó rất nhanh thu hồi lại. Thằng nhóc Hàn Vũ này luôn ghét con gái.... Nhưng... Thôi không quan tâm tới cậu ta nữa!
Beta: Na
"Tôi rất ổn. "
Cô trả lời, sau đó dựa lưng vào phía sau, hai mắt nhắm lại làm ngơ
Hàn Thất Lục bĩu môi, lòng dạ cô gái này thật khó lắm bắt như mò kim đáy bể vậy. Anh khởi động xe:
"Đúng rồi! Sáng anh không ăn, trưa anh cũng không ăn, anh không thấy đói sao?" Đột nhiên nghĩ ra chuyện này, cô lập tức lấy lại tinh thần. Nếu anh lái xe mà chết đói không phải cô cũng phải bị chôn theo sao?
OH NO! Cô không muốn!
" Tôi có ăn chút rồi " anh nhàn nhã liếc nhìn cô
" Lúc đi lấy thuốc tôi đã mua chút bánh mì, đều tại cô, làm tôi cơm trưa cũng không được ăn. Đi mua thuốc cho cô đã không cảm ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như kiểu tôi thiếu tiền cô không bằng"
Câu nói kế tiếp cô đều không nghe được, chỉ nghe được mỗi một câu trọng điểm trừng mắt nhìn anh nói: "Anh ăn trưa bằng bánh mì?"
Cô vẫn cảm thấy kẻ có tiền chẳng bao giờ ăn bữa trưa bằng bánh mì cả. Chẳng lẽ nhận thức của cô là sai?
Liếc xéo cô, Hàn Thất Lục lắc đầu: "Tôi cũng là người, tôi cũng sẽ đói, vào thời điểm đó ăn gì cũng cảm thấy ngon."
Anh làm vậy chỉ vì cô gái tên Hướng Mạn Quỳ?
Cảm ơn anh?
Kiếp sau đi!
Trên đời ghét nhất chính là kẻ tự cao không coi ai ra gì. Cô bĩu môi không thèm để ý đến Hàn Thất Lục, nhắm mắt, chớp mắt. Lúc mở to mắt:
"~A" nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ phóng đại trước mắt. Trong lòng cả kinh, quay người lại không thương tiếc mà "Bộp" một tiếng, cô ngã xuống đất. Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc cuống quít đỡ cô dậy.
" An Sơ Hạ, lá gan của em quả là quá nhỏ, nhìn thấy bọn anh suất chúng, sợ quá nên bị ngã xuống đất phải không?" Tiêu Minh Lạc một tay đỡ cô dậy, miệng vừa cười, vừa chế nhạo.
Nhìn xung quanh, không nhìn thấy Hàn Thất Lục, ở đây không có gì. Bowling, là một sân bóng rổ lớn @@ tới đây chơi bowling sao? Không phải chứ?
"Ở đây sao? Còn có! Hai anh, vì sao lúc tôi ngủ lại đến gần? Có biết như vậy là vô lễ không?" Cô chống nạnh, mười phần giống phụ nữ chua ngoa, hoàn toàn khác hình tượng ngoan ngoãn thục nữ của cô tại Hàn gia. Cô đến Hàn gia là vì mẹ cô, vì mẹ nên cô như thế nào cũng không phản kháng.
Tiêu Minh Lạc nhún vai đi đến trước mặt cô ôm lấy cổ cô nói: "An sơ Hạ. Vì sao lại muốn khóc vậy?"
"Khóc" cô nhíu mày, phản xạ có chút chậm sờ lên má, mới phát hiện nơi đó có chút ẩm ướt. Vừa rồi cô lại nhớ lại cảnh đó....
Cái ngày An Dịch Sơn muốn li hôn với mẹ cô. Mẹ cô khóc lóc cầu xin ông ta đừng li hôn nhưng ông ta vẫn kéo mẹ cô đi làm thủ tục li hôn.
Ngày đó đối với cô như ngày tận thế. Ngày đó là ngày chính thức cô không có cha. Lăng Hàn Vũ lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô và nói với giọng điệu không hài lòng: " Ghét nhất loại con gái mít ướt, nhanh lau mặt cho sạch sẽ."
Tiêu Minh Lạc sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lăng Hàn Vũ. Sau đó rất nhanh thu hồi lại. Thằng nhóc Hàn Vũ này luôn ghét con gái.... Nhưng... Thôi không quan tâm tới cậu ta nữa!
Bình luận facebook