Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767
Hàn Thất Lục nói những lời đó, thật sự là quá dễ dàng rồi...
Cô vươn tay ra tắt đèn, ánh trăng lửng lơ sáng rõ chiếu vào, tấm thảm màu vàng nâu dương như được phủ lên một lớp giáp bạc. Cô suy tính sẽ ngủ một lúc, đang làm chuyện gì đều không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gà gáy.
Mặc dù ngày trước khi còn khó khăn, khi cô cùng mẹ ở phòng trọ cũ, phòng trọ ở nơi hẻo lánh trong thành phố. Nhưng cũng không đến mức như khu vực nông thôn này. Đột nhiên vang lên một tiếng gà gáy, trực tiếp đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Dù sao không phải giường của chính mình, cô không thể ngủ nướng, không chút càu nhàu bật dậy. Bởi vì giường người khác, quần áo cô thậm chí không cởi ra.
Thời gian lúc này còn rất sớm, mặt trời vừa mới mọc lên, sáng sớm bầu không trong lành theo song sắt cửa sổ bay vào, lan toả trong không khí đều là hương hoa.
Cô nhất thời tỉnh táo lại, đi giày xong, lấy điện thoại di động, tuỳ tiện lấy tay vuốt tóc qua loa một chút rồi bước ra ngoài.
Thời điểm vừa bước xuống cầu thang, cô phát hiện, Hàn Thất Lục cùng Tố Viện hai người đã không thấy đâu nữa. Để lại một giá vẽ trơ chọi cũng với các loại màu vẽ trong hộp gỗ. Cô vừa đến gần liền thấy, ngay cả bức hoạ trên giá vẽ cũng biến mất.
"Đi đâu rồi..." cô nho nhỏ nói thầm, xiết chặt điện thoại di động bước ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, cô liền nghe thấy tiếng nói Hàn Thất Lục.
Cô nhìn về phía hai người quay lưng về phía mình, đang đứng bên cạnh khu đất trồng các loại rau.
"Vì sao muốn thiêu hủy." Hàn Thất Lục ngữ khí nghe qua có chút tiếc nuối.
Tiếp theo là âm thanh bật lửa vang lên, An Sơ Hạ nhìn Tố Viện cầm trong tay bức hoạ vừa bắt lửa, từng đợt từng đợt khói xanh bay lên. Rất nhanh, bức họa đều bị ngọn lửa liếm không còn một mảnh.
"Đã nói là tưởng niệm thanh xuân. Tưởng niệm? Như thế nào là tưởng niệm? Đương nhiên là phải hỏa thiêu." Tố Viện đứng lên, xoay người lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy An Sơ Hạ đang đứng ở cửa.
"Buổi sáng tốt lành." An Sơ Hạ cong lên khóe miệng: "Các người đang làm gì vậy?"
Thực sự một màn kia, cô nhìn thấy, nghe thấy rõ ràng. Nhưng tất yếu vẫn hỏi một câu. Bởi vì, cô muốn giả bộ như tối qua cô cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy được. Nếu không, sợ là Hàn Thất Lục sẽ cảm thấy mất mặt.
"À, đốt rác bỏ đi." Hàn Thất Lục vài bước chạy tới, bị Tố Viện trừng mắt nhìn một cái.
Một buổi tối ở chung, Tố Viện dường như tâm tình tốt lên rất nhiều. Cho nên chủ động đi tới chào hỏi cùng cô: "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có quen không?"
"Quen." An Sơ Hạ vội vàng gật đầu: "Quấy rầy cô cả đêm, rõ là..."
"Những lời khách sáo không cần nói, tôi không thích nghe." Tố Viện trực tiếp liền ngắt lời cô. Việc này làm cho cô vừa mới cảm thấy Tố Viện trở nên dễ gần hơn, nhưng hiện nay An Sở Hạ đã muốn đem suy nghĩ kia thu về.
Tố Viện nói xong câu nói kia liền vào phòng, Hàn Thất Lục không cùng đi vào, chăm chú nhìn mặt An Sơ Hạ một lúc, bỗng nhiên xấu tính nói: "Không rửa mặt đi? Nhìn xem gỉ mắt của em!"
An Sơ Hạ mặt như bị bỏng, cánh tay vội vàng muốn đưa lên sờ, tay vừa ở giữa không trung liền bị Hàn Thất Lục ngăn lại. Anh kéo tay cô, một mạch đi ra bên ngoài.
"Đi đâu vậy?" An Sơ Hạ hỏi một câu.
Nói xong một lúc, Hàn Thất Lục đã mang theo cô đi ra sân, đến khu vực cách sân khoảng mười thước. Nơi đó có một cái giếng, xem ra vừa đào chưa lâu, miệng giếng vết khoan đục đẽo vẫn còn rất mới. Bên cạnh giếng đặt hai xô nước buộc dây thừng.
Hàn Thất Lục buông tay cô ra, chủ động cầm lấy xô nước kia, nắm một đầu dây thừng, sau đó ném xô nước xuống giếng.
Xô nước lúc ẩn lúc hiện dưới giếng, càng không ngừng vấp phải trở ngại, nhưng vẫn không lấy được nước. Hàn Thất Lục dường như mất hết kiên nhẫn, dùng sức càng ngày càng nhiều, phía dưới xô nước phát ra tiếng "Thình thịch thình thịch".
An Sơ Hạ lắc lắc đầu: "Để em."
Múc nước dùng sức mạnh là không thể được.
An Sơ Hạ lấy dây thừng trong tay Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng dùng lực, xô nước đương nhiên liền nghiêng chìm xuống. Chỉ chốc lát sau, nước liền đầy một xô.
Cô đắc ý nháy mắt với Hàn Thất Lục, khiến anh trong lòng lại càng hậm hực, giật lại dây thừng trong tay cô, thuần thục kéo xô nước lên.
"Em sao có thể làm được?" Thừa dịp An Sơ Hạ rửa mặt, Hàn Thất Lục nhịn không được hỏi.
Anh nhớ lại có chút không hiểu vì sao mình bỏ sức rất nhiều, nhưng so với một chút sức lực của An Sơ Hạ vẫn là đồ bỏ, đến một xô nước đều không múc lên được.
Cô vươn tay ra tắt đèn, ánh trăng lửng lơ sáng rõ chiếu vào, tấm thảm màu vàng nâu dương như được phủ lên một lớp giáp bạc. Cô suy tính sẽ ngủ một lúc, đang làm chuyện gì đều không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gà gáy.
Mặc dù ngày trước khi còn khó khăn, khi cô cùng mẹ ở phòng trọ cũ, phòng trọ ở nơi hẻo lánh trong thành phố. Nhưng cũng không đến mức như khu vực nông thôn này. Đột nhiên vang lên một tiếng gà gáy, trực tiếp đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Dù sao không phải giường của chính mình, cô không thể ngủ nướng, không chút càu nhàu bật dậy. Bởi vì giường người khác, quần áo cô thậm chí không cởi ra.
Thời gian lúc này còn rất sớm, mặt trời vừa mới mọc lên, sáng sớm bầu không trong lành theo song sắt cửa sổ bay vào, lan toả trong không khí đều là hương hoa.
Cô nhất thời tỉnh táo lại, đi giày xong, lấy điện thoại di động, tuỳ tiện lấy tay vuốt tóc qua loa một chút rồi bước ra ngoài.
Thời điểm vừa bước xuống cầu thang, cô phát hiện, Hàn Thất Lục cùng Tố Viện hai người đã không thấy đâu nữa. Để lại một giá vẽ trơ chọi cũng với các loại màu vẽ trong hộp gỗ. Cô vừa đến gần liền thấy, ngay cả bức hoạ trên giá vẽ cũng biến mất.
"Đi đâu rồi..." cô nho nhỏ nói thầm, xiết chặt điện thoại di động bước ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, cô liền nghe thấy tiếng nói Hàn Thất Lục.
Cô nhìn về phía hai người quay lưng về phía mình, đang đứng bên cạnh khu đất trồng các loại rau.
"Vì sao muốn thiêu hủy." Hàn Thất Lục ngữ khí nghe qua có chút tiếc nuối.
Tiếp theo là âm thanh bật lửa vang lên, An Sơ Hạ nhìn Tố Viện cầm trong tay bức hoạ vừa bắt lửa, từng đợt từng đợt khói xanh bay lên. Rất nhanh, bức họa đều bị ngọn lửa liếm không còn một mảnh.
"Đã nói là tưởng niệm thanh xuân. Tưởng niệm? Như thế nào là tưởng niệm? Đương nhiên là phải hỏa thiêu." Tố Viện đứng lên, xoay người lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy An Sơ Hạ đang đứng ở cửa.
"Buổi sáng tốt lành." An Sơ Hạ cong lên khóe miệng: "Các người đang làm gì vậy?"
Thực sự một màn kia, cô nhìn thấy, nghe thấy rõ ràng. Nhưng tất yếu vẫn hỏi một câu. Bởi vì, cô muốn giả bộ như tối qua cô cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy được. Nếu không, sợ là Hàn Thất Lục sẽ cảm thấy mất mặt.
"À, đốt rác bỏ đi." Hàn Thất Lục vài bước chạy tới, bị Tố Viện trừng mắt nhìn một cái.
Một buổi tối ở chung, Tố Viện dường như tâm tình tốt lên rất nhiều. Cho nên chủ động đi tới chào hỏi cùng cô: "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có quen không?"
"Quen." An Sơ Hạ vội vàng gật đầu: "Quấy rầy cô cả đêm, rõ là..."
"Những lời khách sáo không cần nói, tôi không thích nghe." Tố Viện trực tiếp liền ngắt lời cô. Việc này làm cho cô vừa mới cảm thấy Tố Viện trở nên dễ gần hơn, nhưng hiện nay An Sở Hạ đã muốn đem suy nghĩ kia thu về.
Tố Viện nói xong câu nói kia liền vào phòng, Hàn Thất Lục không cùng đi vào, chăm chú nhìn mặt An Sơ Hạ một lúc, bỗng nhiên xấu tính nói: "Không rửa mặt đi? Nhìn xem gỉ mắt của em!"
An Sơ Hạ mặt như bị bỏng, cánh tay vội vàng muốn đưa lên sờ, tay vừa ở giữa không trung liền bị Hàn Thất Lục ngăn lại. Anh kéo tay cô, một mạch đi ra bên ngoài.
"Đi đâu vậy?" An Sơ Hạ hỏi một câu.
Nói xong một lúc, Hàn Thất Lục đã mang theo cô đi ra sân, đến khu vực cách sân khoảng mười thước. Nơi đó có một cái giếng, xem ra vừa đào chưa lâu, miệng giếng vết khoan đục đẽo vẫn còn rất mới. Bên cạnh giếng đặt hai xô nước buộc dây thừng.
Hàn Thất Lục buông tay cô ra, chủ động cầm lấy xô nước kia, nắm một đầu dây thừng, sau đó ném xô nước xuống giếng.
Xô nước lúc ẩn lúc hiện dưới giếng, càng không ngừng vấp phải trở ngại, nhưng vẫn không lấy được nước. Hàn Thất Lục dường như mất hết kiên nhẫn, dùng sức càng ngày càng nhiều, phía dưới xô nước phát ra tiếng "Thình thịch thình thịch".
An Sơ Hạ lắc lắc đầu: "Để em."
Múc nước dùng sức mạnh là không thể được.
An Sơ Hạ lấy dây thừng trong tay Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng dùng lực, xô nước đương nhiên liền nghiêng chìm xuống. Chỉ chốc lát sau, nước liền đầy một xô.
Cô đắc ý nháy mắt với Hàn Thất Lục, khiến anh trong lòng lại càng hậm hực, giật lại dây thừng trong tay cô, thuần thục kéo xô nước lên.
"Em sao có thể làm được?" Thừa dịp An Sơ Hạ rửa mặt, Hàn Thất Lục nhịn không được hỏi.
Anh nhớ lại có chút không hiểu vì sao mình bỏ sức rất nhiều, nhưng so với một chút sức lực của An Sơ Hạ vẫn là đồ bỏ, đến một xô nước đều không múc lên được.
Bình luận facebook