Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 797
Editor: Phương Hằng + La Pluie
Beta: La Pluie
"Về nhà? Chỉ sợ là trốn đi thôi?" Manh Tiểu Nam hùng hổ, tiến lên phía trước một bước, liền bị nữ sinh kia kéo về phía sau một bước.
"Giang Nam! Theo tớ trở về!" An Sơ Hạ vài bước tiến lên giữ chặt cô: "Nghe lời, đừng làm náo loạn."
"Tớ không muốn! Tớ phải ở chỗ này đợi cho Hứa Niệm Niệm đi ra!" Manh Tiểu Nam hất tay cô ra, nói từng chữ từng câu: "Đáng ra lúc ấy tớ thật sự không nên đi, tớ mà ở đó, trực tiếp theo cô ta lên sân khấu! Xem cô ta làm cách nào nói xấu người khác!"
"Người nào vu oan rồi hả? Mỗi câu nói của chị Niệm Niệm đều có lý!" Một nữ sinh nhịn không được nói, nhưng bị Manh Tiểu Nam trừng mắt nhìn liền lui lại một bước.
"Các cô ở nơi này làm gì vậy?"
Là tiếng Tiêu Minh Lạc.
Tim Manh Tiểu Nam đập mạnh, quay đầu đi: "Không dính dáng tới anh, hôm nay không về cùng anh, anh đi trước đi!"
"Em..." Tiêu Minh Lạc nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía Hàn Thất Lục, nhưng dáng vẻ Hàn Thất Lục cũng tỏ ra khó hiểu.
An Sơ Hạ do dự, đi đến trước mặt Tiêu Minh Lạc nói: "Anh dẫn cậu ấy trở về đi, tôi sợ cậu ấy quá kích động."
Nơi này là cửa lớp Hứa Niệm Niệm, Tiêu Minh Lạc đảo mắt, lập tức liền hiểu tất cả mọi chuyện.
Anh gật gật đầu, đi lên phía trước kéo tay Manh Tiểu Nam, cong môi cười nói: "Tiểu mỹ nữ, không có gì đáng ngại, cùng anh về nhà đi."
Manh Tiểu Nam đang nổi nóng a, trực tiếp hất tay anh ra: "Em nói anh đi trước, anh không nghe thấy sao?"
Tiêu Minh Lạc sửng sốt, rũ bỏ khuôn mặt tươi cười, miệng nói một câu: "Tha thứ cho anh a". Tiện đà ngay trước mặt tất cả mọi người, anh khom lưng, trực tiếp bế Manh Tiểu Nam lên vai.
Lúc này toàn thân đột nhiên bị di chuyển, Manh Tiểu Nam lắc lư eo: "Tiêu Minh Lạc anh là đồ khốn nạn! Buông em ra!"
"Thật sự xin lỗi! Anh không thể để em bị kích động!" Tiêu Minh Lạc nói một câu như vậy, đi đến trước mặt Hàn Thất Lục, nói tiếp: "Cậu đi đến sân bóng rổ trước, tớ đưa cô ấy về nhà."
Hàn Thất Lục gật đầu, mọi người trơ mắt nhìn Manh Tiểu Nam bị bế xuống cầu thang.
"Thời gian không còn sớm, em cũng mau trở về đi thôi, trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi." Hàn Thất Lục vỗ đầu cô một cái, xoay người mang theo đội bóng rổ rời đi.
"Tạm biệt phu nhân đội trưởng!" Mấy nam sin nghịch ngợm hướng về phía cô vẫy tay.
"Phu nhân đội trưởng?" Phỉ Lỵ Á bật cười thành tiếng: "Xưng hô không sai."
"Cậu đi chết đi!" An Sơ Hạ lườm Phỉ Lỵ Á, rồi trở về trong lớp cùng mấy học sinh khác. Cô còn phải dọn dẹp đồ dùng, mang theo một vài cuốn sách về nhà, để Chủ nhật có thứ để đọc.
Học viện Tư Đế Lan có một đặc điểm là Chủ nhật chưa bao giờ học thêm, ba cấp đều như vậy. Nhưng một số học sinh lại lén học thêm.
An Sơ Hạ dọn dẹp đồ đạc xong nhanh chóng chạy ra cổng trường, Hàn quản gia sớm đã chờ ở chỗ này. Một người đứng ở phía bên kia, cũng là cha mẹ đến đón con nhịn không được đi lên phía trước, chào hỏi khách sáo vài câu với ông.
Hàn quản gia tuy là một quản gia, nhưng chỉ một chữ"Hàn", cũng mang uy nghi lớn. Ai cũng biết Hàn quản gia có địa vị nhưlà bậc nguyên lão. Tại nhà họ Hàn, ông chỉ cần nói một câu trước mặt Hàn Lục Hải,có thể sánh bằng đưa lên một tờ chi phiếu.
Đương nhiên, Hàn quản gia đối với nhà họ Hàn thật sự có thể dùng "Trời đấtchứng giám" để hình dung, ông chưa bao giờ quá nhiều lời ở nhà họ Hàn,cũng chưa bao giờ lấy việc công làm việc tư, lén lút kiếm tiền.
Riêng điểm này, Hàn quản gia cũng tuyệt đối là người khiến người khác phải kínhnể.
Chờ đợi một hồi lâu, khuôn mặt Hàn quản gia đầy lo lắng, mãi cho đến khi ôngnhìn thấy An Sơ Hạ, biểu hiện trên khuôn mặt ông mới buông lỏng trở lại, mỉm cườihiền lành tới nghênh đón: "Thiếu phu nhân, cô đã tan học, nhanh lên xe đi.Phu nhân sợ cô đói bụng, cho nên giao cho tôi chuẩn bị một chút điểm tâm, để côăn trên xe."
An Sơ Hạ cảm kích gật đầu, lập tức hỏi: "Hàn quản gia, buổi chiều liệu trờicó mưa không ạ? Nếu trời mưa thì chuẩn bị cho Hàn Thất Lục một cái ô."
"Chuyện này cô không cần lo lắng, nếu trời mưa, tôi sẽ đến sân bóng rổ chờ."Hàn quản gia mỉm cười, vẫn dáng vẻ hiền lành như trước.
Chiếc xe từ từ chạy tới, An Sơ Hạ bình tĩnh mở cửa ra, đang ăn điểm tâm KhươngViên Viên chuẩn bị, điện thoại đột nhiên phát sáng lên.
Màn hình hiển thị là Viên lão gọi tới.
Có phải Nam Cung Tử Phi đã xảy ra chuyện gì sao? An Sơ Hạ không do dự giơ taychạm xuống nút nghe, nuốt miếng bánh ngọt hương táo xuống.
Hàn quản gia nhìn qua kính chiếu hậu, lấy chai nước khoáng bên phía ghế lái đưacho cô.
"Cảm ơn bác." An Sơ Hạ nhận lấy nước khoáng, uống một ngụm, lúc này mớinuốt toàn bộ bánh ngọt ở cổ họng xuống.
"Tiểu nha đầu, các cháu tan học rồi phải không?" Viên lão trực tiếp hỏithẳng vào vấn đề, ông luôn luôn không phải người thích nói chuyện vòng vo.
"Vâng ạ." An Sơ Hạ gật đầu, hắng giọng nói: "Thế nhưng, cháunghe Hàn Thất Lục nói, câu lạc bộ bóng rổ sẽ ở lại sân bóng rổ huấn luyện, chắclà buổi chiều năm giờ mọi người mới huấn luyện xong."
"Khó mà thực hiện được." Viên lão bình tĩnh và uy nghiêm nói: "Bốngiờ chiều ta sẽ đáp chuyến bay đi Pháp. Chuyến đi này chắc phải mất mấy tháng,cho nên nó phải hoàn thành xong trước ba giờ chiều, đến quán cà phê phía đôngsân bay gặp mặt ta."
"Vâng..." An Sơ Hạ do dự nói: "Việc này cháu sẽ thử hỏi anh ấy mộtchút, dù sao..."
"Được, cháu giúp lão già này một chút, nếu thật sự không được mà nói, chỉcó thể chờ sau khi ta về nước rồi." Viên lão nói xong thở dài một tiếng.
An Sơ Hạ nghe vậy cảm thấy hơi chút chua xót trong lòng: "Cháu sẽ cố gắng."
"Vậy thì phiền cháu rồi." Viên lão nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này, Hàn Thất Lục đã nói qua, hôm nay cơm trưa do trường học miễn phí cungcấp, cho nên Nam Cung Tử Phi chắc còn đang ở trường học, rất có khả năng điệnthoại để chế độ im lặng.
"Vẫn nên gửi một tin nhắn đi."
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định gửi tin nhắn.
"Tử phi, Viên lão bốn giờ chiều sẽ bay đi Pháp, hi vọng trước khi lên máybay có thể gặp anh một lần. Ông hẹn thời gian là ba giờ chiều, tại quán cả phêphía đông sân bay. Anh có thể giành một chút thời gia không?"
Bấm liên tiếp một tin nhắn thật dài gửi đi, cô vốn tưởng rằng phải rất lâu sauNam Cung Tử Phi mới có thể trả lời, lại không ngờ rằng cô vừa mới đặt điện thoạidi động xuống, màn hình lại phát sáng lên.
Cư nhiên là tin nhắn trả lời!
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
"Được, em cùng đi với tôi."
Chỉ năm chữ, nhưng đã hoàn toàn giải thích sự việc trên.
An Sơ Hạ thở dài, suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Hàn Thất Lục, anh sẽđồng ý cho cô cùng đi với Nam Cung Tử Phi sao? Sợ là khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, Khương Viên Viên trở về phòng làm việc của bà viết tiểu thuyết.Tiểu thuyết của bà sắp kết thúc, mấy ngày nay cần đặc biệt chú ý thời gian sángtác.
An Sơ Hạ không lên lầu, mà đi tìm Phách Thiên chơi đùa, người giúp việc mới vừađồ thức ăn vào trong bát cho Phách Thiên, Phách Thiên đang cúi đầu tập trungăn.
"Thiếu phu nhân, cô đến chơi đùa với Phách Thiên sao?" Chuyên gia phụtrách sinh hoạt hàng ngày cho Phách Thiên nhìn thấy An Sơ Hạ, thân mật gật đầu,hiểu ý chuyển chai nước trong tay cho cô: "Đợi lát nữa Phách Thiên ănxong, cô có thể lấy cái này cho nó uống. Nhưng không thể uống quá nhiều..., đồăn cho chó rất giàu năng lượng, ăn quá nhiều sẽ thừa dinh dưỡng."
"Được." An Sơ Hạ vui vẻ nhận lấy chai, trên mặt chai viết một hàng chữtiếng Anh cô đọc không hiểu lăm, nhưng DOGDRINK là hai từ đơn giản dễ dàng hiểuđược.
Tuy nhiên, đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe nói còn có đồ uống chuyên giànhcho chó.
Phách Thiên rất nhanh giải quyết song bát thức ăn kia, ngoe nguẩy cái đuôi dichuyển xung quanh cô, nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chai nước trong taycô.
"Đại quỷ thèm ăn!" An Sơ Hạ nhịn không được bật cười một trận, ngồi xổmxuống rót đồ uống vào bát cho Phách Thiên, dựa theo lời chuyên gia kia nói, côkhông dám đổ nhiều.
May mà Phách Thiên cũng không tham lam, uống xong đồ uống trong bát cũng khôngđòi thêm, mà lôi kéo cô đến trước sân, rồi cắn chiếc đĩa ném đến trước mặt cô.
"Là muốn ta chơi cùng với ngươi phải không?" An Sơ Hạ mỉm cười, cầm lấyđĩa ném, đứng lên dùng lực ném nó về phía trước mặt.
Không biết cô vừa mới ném khỏi tay thủ khoảng cách vài mát, Phách Thiên đã phithân một liền đớp được đĩa ném, tư thế này, hoàn toàn không thể dùng hai chữ"Đẹp trai" để hình dung hết được.
An Sơ Hạ kinh ngạc hét to: "Phách Thiên, đây là ngươi thi chạy sao? Tuy gọingươi là Phách Thiên, nhưng...cũng không cần trâu như vậy..."
Chuông điện thoại di động vào thời điểm này vang lên, Phách Thiên cắn chiếc đĩaném chạy đến trước mặt cô, An Sơ Hạ sốt ruột muốn nghe điện thoại, liền tiệntay dồn hết sức lực ném chiếc đĩa ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô rút kinh nghiệm từ lần trước, ném đĩa ném cao hơn một chút,Phách Thiên cũng phi thân lên, nhưng không đớp được đĩa ném, sủa một tiếng rồichạy theo chiếc đĩa.
"An Sơ Hạ, em đang làm gì vậy?" Mang theo tiếng thở nhẹ, nhưng Hàn ThấtLục không mất đi khí phách, hỏi: "Có phải đang nhớ đến bản thiếu gia đúngkhông?"
Quả thực là không biết xấu hổ!
An Sơ Hạ hung hăng trợn trừng mắt, hận không thể mở hết cỡ mí mắt lên.
"Đại thiếu gia, quá tự luyến sẽ giảm thọ, giảm thọ đó hiểu không?" AnSơ Hạ nói xong, đặt mông ngồi trên mặt cỏ. Mặt cỏ vừa mới được tân trang lại,tuy đang là cuối mùa thu, nhưng vẫn một thảm xanh mượt như cũ.
"Giảm thọ thì giảm thọ luôn đi? Dù sao bản thiếu gia sống một vạn năm cũnglà quá dài rồi." Hàn Thất Lục trêu đùa xong, lúc này mới nói vào chuyệnchính: "Năm giờ ba mươi, đúng giờ đứng chờ anh ở cổng nhà, bản thiếu giađưa em đi chơi, nghe rõ không?"
Năm giờ ba mươi...
Viên lão sẽ bay lúc bốn giờ, từ sân bay về đến đây đại khái cũng mất gần một giờđồng hồ, không sai lệch lắm.
An Sơ Hạ nghĩ như vậy, liền gật đầu hỏi: "Được rồi, em sẽ chú ý thời gian,đúng giờ chờ ở chỗ đó. Tuy nhiên... anh muốn đưa em đi chơi ở đâu?"
"Chuyện này em không cần quản, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, anh đi huấnluyện, nhớ rõ đúng giờ chờ ở chỗ đó!" Hàn Thất Lục nói xong liền cúp điệnthoại, thậm chí cũng không cho cô có thời gian nói một chứ "Vâng".
Thật là...
An Sơ Hạ phủi váy đứng lên, lúc này mới nhớ tới một vẫn đề cô đã quên! Muốn nóivới Hàn Thất Lục một chút về chuyện cô sẽ đi đến sân bay!
Nghĩ như vậy, cô vội vàng mở khóa màn hình. Nhưng ngay tại thời điểm tay chạmxuống màn hình chuẩn bị quay số điện thoại, cô tự nhiên lại tắt màn hình đi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, dù sao cô cũng không phải vụngtrộm lén lút đi làm chuyện gì. Rõ ràng không cần nói cho anh biết, miễn cho anhnhất thời xúc động lại phát sinh chuyện khác, chi bằng gạt anh...
Nhưng lúc này, An Sơ Hạ không biết là, ngay tại nhà họ Giang, Giang Nam đang nổigiận đùng đùng.
Beta: La Pluie
"Về nhà? Chỉ sợ là trốn đi thôi?" Manh Tiểu Nam hùng hổ, tiến lên phía trước một bước, liền bị nữ sinh kia kéo về phía sau một bước.
"Giang Nam! Theo tớ trở về!" An Sơ Hạ vài bước tiến lên giữ chặt cô: "Nghe lời, đừng làm náo loạn."
"Tớ không muốn! Tớ phải ở chỗ này đợi cho Hứa Niệm Niệm đi ra!" Manh Tiểu Nam hất tay cô ra, nói từng chữ từng câu: "Đáng ra lúc ấy tớ thật sự không nên đi, tớ mà ở đó, trực tiếp theo cô ta lên sân khấu! Xem cô ta làm cách nào nói xấu người khác!"
"Người nào vu oan rồi hả? Mỗi câu nói của chị Niệm Niệm đều có lý!" Một nữ sinh nhịn không được nói, nhưng bị Manh Tiểu Nam trừng mắt nhìn liền lui lại một bước.
"Các cô ở nơi này làm gì vậy?"
Là tiếng Tiêu Minh Lạc.
Tim Manh Tiểu Nam đập mạnh, quay đầu đi: "Không dính dáng tới anh, hôm nay không về cùng anh, anh đi trước đi!"
"Em..." Tiêu Minh Lạc nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía Hàn Thất Lục, nhưng dáng vẻ Hàn Thất Lục cũng tỏ ra khó hiểu.
An Sơ Hạ do dự, đi đến trước mặt Tiêu Minh Lạc nói: "Anh dẫn cậu ấy trở về đi, tôi sợ cậu ấy quá kích động."
Nơi này là cửa lớp Hứa Niệm Niệm, Tiêu Minh Lạc đảo mắt, lập tức liền hiểu tất cả mọi chuyện.
Anh gật gật đầu, đi lên phía trước kéo tay Manh Tiểu Nam, cong môi cười nói: "Tiểu mỹ nữ, không có gì đáng ngại, cùng anh về nhà đi."
Manh Tiểu Nam đang nổi nóng a, trực tiếp hất tay anh ra: "Em nói anh đi trước, anh không nghe thấy sao?"
Tiêu Minh Lạc sửng sốt, rũ bỏ khuôn mặt tươi cười, miệng nói một câu: "Tha thứ cho anh a". Tiện đà ngay trước mặt tất cả mọi người, anh khom lưng, trực tiếp bế Manh Tiểu Nam lên vai.
Lúc này toàn thân đột nhiên bị di chuyển, Manh Tiểu Nam lắc lư eo: "Tiêu Minh Lạc anh là đồ khốn nạn! Buông em ra!"
"Thật sự xin lỗi! Anh không thể để em bị kích động!" Tiêu Minh Lạc nói một câu như vậy, đi đến trước mặt Hàn Thất Lục, nói tiếp: "Cậu đi đến sân bóng rổ trước, tớ đưa cô ấy về nhà."
Hàn Thất Lục gật đầu, mọi người trơ mắt nhìn Manh Tiểu Nam bị bế xuống cầu thang.
"Thời gian không còn sớm, em cũng mau trở về đi thôi, trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi." Hàn Thất Lục vỗ đầu cô một cái, xoay người mang theo đội bóng rổ rời đi.
"Tạm biệt phu nhân đội trưởng!" Mấy nam sin nghịch ngợm hướng về phía cô vẫy tay.
"Phu nhân đội trưởng?" Phỉ Lỵ Á bật cười thành tiếng: "Xưng hô không sai."
"Cậu đi chết đi!" An Sơ Hạ lườm Phỉ Lỵ Á, rồi trở về trong lớp cùng mấy học sinh khác. Cô còn phải dọn dẹp đồ dùng, mang theo một vài cuốn sách về nhà, để Chủ nhật có thứ để đọc.
Học viện Tư Đế Lan có một đặc điểm là Chủ nhật chưa bao giờ học thêm, ba cấp đều như vậy. Nhưng một số học sinh lại lén học thêm.
An Sơ Hạ dọn dẹp đồ đạc xong nhanh chóng chạy ra cổng trường, Hàn quản gia sớm đã chờ ở chỗ này. Một người đứng ở phía bên kia, cũng là cha mẹ đến đón con nhịn không được đi lên phía trước, chào hỏi khách sáo vài câu với ông.
Hàn quản gia tuy là một quản gia, nhưng chỉ một chữ"Hàn", cũng mang uy nghi lớn. Ai cũng biết Hàn quản gia có địa vị nhưlà bậc nguyên lão. Tại nhà họ Hàn, ông chỉ cần nói một câu trước mặt Hàn Lục Hải,có thể sánh bằng đưa lên một tờ chi phiếu.
Đương nhiên, Hàn quản gia đối với nhà họ Hàn thật sự có thể dùng "Trời đấtchứng giám" để hình dung, ông chưa bao giờ quá nhiều lời ở nhà họ Hàn,cũng chưa bao giờ lấy việc công làm việc tư, lén lút kiếm tiền.
Riêng điểm này, Hàn quản gia cũng tuyệt đối là người khiến người khác phải kínhnể.
Chờ đợi một hồi lâu, khuôn mặt Hàn quản gia đầy lo lắng, mãi cho đến khi ôngnhìn thấy An Sơ Hạ, biểu hiện trên khuôn mặt ông mới buông lỏng trở lại, mỉm cườihiền lành tới nghênh đón: "Thiếu phu nhân, cô đã tan học, nhanh lên xe đi.Phu nhân sợ cô đói bụng, cho nên giao cho tôi chuẩn bị một chút điểm tâm, để côăn trên xe."
An Sơ Hạ cảm kích gật đầu, lập tức hỏi: "Hàn quản gia, buổi chiều liệu trờicó mưa không ạ? Nếu trời mưa thì chuẩn bị cho Hàn Thất Lục một cái ô."
"Chuyện này cô không cần lo lắng, nếu trời mưa, tôi sẽ đến sân bóng rổ chờ."Hàn quản gia mỉm cười, vẫn dáng vẻ hiền lành như trước.
Chiếc xe từ từ chạy tới, An Sơ Hạ bình tĩnh mở cửa ra, đang ăn điểm tâm KhươngViên Viên chuẩn bị, điện thoại đột nhiên phát sáng lên.
Màn hình hiển thị là Viên lão gọi tới.
Có phải Nam Cung Tử Phi đã xảy ra chuyện gì sao? An Sơ Hạ không do dự giơ taychạm xuống nút nghe, nuốt miếng bánh ngọt hương táo xuống.
Hàn quản gia nhìn qua kính chiếu hậu, lấy chai nước khoáng bên phía ghế lái đưacho cô.
"Cảm ơn bác." An Sơ Hạ nhận lấy nước khoáng, uống một ngụm, lúc này mớinuốt toàn bộ bánh ngọt ở cổ họng xuống.
"Tiểu nha đầu, các cháu tan học rồi phải không?" Viên lão trực tiếp hỏithẳng vào vấn đề, ông luôn luôn không phải người thích nói chuyện vòng vo.
"Vâng ạ." An Sơ Hạ gật đầu, hắng giọng nói: "Thế nhưng, cháunghe Hàn Thất Lục nói, câu lạc bộ bóng rổ sẽ ở lại sân bóng rổ huấn luyện, chắclà buổi chiều năm giờ mọi người mới huấn luyện xong."
"Khó mà thực hiện được." Viên lão bình tĩnh và uy nghiêm nói: "Bốngiờ chiều ta sẽ đáp chuyến bay đi Pháp. Chuyến đi này chắc phải mất mấy tháng,cho nên nó phải hoàn thành xong trước ba giờ chiều, đến quán cà phê phía đôngsân bay gặp mặt ta."
"Vâng..." An Sơ Hạ do dự nói: "Việc này cháu sẽ thử hỏi anh ấy mộtchút, dù sao..."
"Được, cháu giúp lão già này một chút, nếu thật sự không được mà nói, chỉcó thể chờ sau khi ta về nước rồi." Viên lão nói xong thở dài một tiếng.
An Sơ Hạ nghe vậy cảm thấy hơi chút chua xót trong lòng: "Cháu sẽ cố gắng."
"Vậy thì phiền cháu rồi." Viên lão nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này, Hàn Thất Lục đã nói qua, hôm nay cơm trưa do trường học miễn phí cungcấp, cho nên Nam Cung Tử Phi chắc còn đang ở trường học, rất có khả năng điệnthoại để chế độ im lặng.
"Vẫn nên gửi một tin nhắn đi."
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định gửi tin nhắn.
"Tử phi, Viên lão bốn giờ chiều sẽ bay đi Pháp, hi vọng trước khi lên máybay có thể gặp anh một lần. Ông hẹn thời gian là ba giờ chiều, tại quán cả phêphía đông sân bay. Anh có thể giành một chút thời gia không?"
Bấm liên tiếp một tin nhắn thật dài gửi đi, cô vốn tưởng rằng phải rất lâu sauNam Cung Tử Phi mới có thể trả lời, lại không ngờ rằng cô vừa mới đặt điện thoạidi động xuống, màn hình lại phát sáng lên.
Cư nhiên là tin nhắn trả lời!
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
"Được, em cùng đi với tôi."
Chỉ năm chữ, nhưng đã hoàn toàn giải thích sự việc trên.
An Sơ Hạ thở dài, suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Hàn Thất Lục, anh sẽđồng ý cho cô cùng đi với Nam Cung Tử Phi sao? Sợ là khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, Khương Viên Viên trở về phòng làm việc của bà viết tiểu thuyết.Tiểu thuyết của bà sắp kết thúc, mấy ngày nay cần đặc biệt chú ý thời gian sángtác.
An Sơ Hạ không lên lầu, mà đi tìm Phách Thiên chơi đùa, người giúp việc mới vừađồ thức ăn vào trong bát cho Phách Thiên, Phách Thiên đang cúi đầu tập trungăn.
"Thiếu phu nhân, cô đến chơi đùa với Phách Thiên sao?" Chuyên gia phụtrách sinh hoạt hàng ngày cho Phách Thiên nhìn thấy An Sơ Hạ, thân mật gật đầu,hiểu ý chuyển chai nước trong tay cho cô: "Đợi lát nữa Phách Thiên ănxong, cô có thể lấy cái này cho nó uống. Nhưng không thể uống quá nhiều..., đồăn cho chó rất giàu năng lượng, ăn quá nhiều sẽ thừa dinh dưỡng."
"Được." An Sơ Hạ vui vẻ nhận lấy chai, trên mặt chai viết một hàng chữtiếng Anh cô đọc không hiểu lăm, nhưng DOGDRINK là hai từ đơn giản dễ dàng hiểuđược.
Tuy nhiên, đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe nói còn có đồ uống chuyên giànhcho chó.
Phách Thiên rất nhanh giải quyết song bát thức ăn kia, ngoe nguẩy cái đuôi dichuyển xung quanh cô, nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chai nước trong taycô.
"Đại quỷ thèm ăn!" An Sơ Hạ nhịn không được bật cười một trận, ngồi xổmxuống rót đồ uống vào bát cho Phách Thiên, dựa theo lời chuyên gia kia nói, côkhông dám đổ nhiều.
May mà Phách Thiên cũng không tham lam, uống xong đồ uống trong bát cũng khôngđòi thêm, mà lôi kéo cô đến trước sân, rồi cắn chiếc đĩa ném đến trước mặt cô.
"Là muốn ta chơi cùng với ngươi phải không?" An Sơ Hạ mỉm cười, cầm lấyđĩa ném, đứng lên dùng lực ném nó về phía trước mặt.
Không biết cô vừa mới ném khỏi tay thủ khoảng cách vài mát, Phách Thiên đã phithân một liền đớp được đĩa ném, tư thế này, hoàn toàn không thể dùng hai chữ"Đẹp trai" để hình dung hết được.
An Sơ Hạ kinh ngạc hét to: "Phách Thiên, đây là ngươi thi chạy sao? Tuy gọingươi là Phách Thiên, nhưng...cũng không cần trâu như vậy..."
Chuông điện thoại di động vào thời điểm này vang lên, Phách Thiên cắn chiếc đĩaném chạy đến trước mặt cô, An Sơ Hạ sốt ruột muốn nghe điện thoại, liền tiệntay dồn hết sức lực ném chiếc đĩa ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô rút kinh nghiệm từ lần trước, ném đĩa ném cao hơn một chút,Phách Thiên cũng phi thân lên, nhưng không đớp được đĩa ném, sủa một tiếng rồichạy theo chiếc đĩa.
"An Sơ Hạ, em đang làm gì vậy?" Mang theo tiếng thở nhẹ, nhưng Hàn ThấtLục không mất đi khí phách, hỏi: "Có phải đang nhớ đến bản thiếu gia đúngkhông?"
Quả thực là không biết xấu hổ!
An Sơ Hạ hung hăng trợn trừng mắt, hận không thể mở hết cỡ mí mắt lên.
"Đại thiếu gia, quá tự luyến sẽ giảm thọ, giảm thọ đó hiểu không?" AnSơ Hạ nói xong, đặt mông ngồi trên mặt cỏ. Mặt cỏ vừa mới được tân trang lại,tuy đang là cuối mùa thu, nhưng vẫn một thảm xanh mượt như cũ.
"Giảm thọ thì giảm thọ luôn đi? Dù sao bản thiếu gia sống một vạn năm cũnglà quá dài rồi." Hàn Thất Lục trêu đùa xong, lúc này mới nói vào chuyệnchính: "Năm giờ ba mươi, đúng giờ đứng chờ anh ở cổng nhà, bản thiếu giađưa em đi chơi, nghe rõ không?"
Năm giờ ba mươi...
Viên lão sẽ bay lúc bốn giờ, từ sân bay về đến đây đại khái cũng mất gần một giờđồng hồ, không sai lệch lắm.
An Sơ Hạ nghĩ như vậy, liền gật đầu hỏi: "Được rồi, em sẽ chú ý thời gian,đúng giờ chờ ở chỗ đó. Tuy nhiên... anh muốn đưa em đi chơi ở đâu?"
"Chuyện này em không cần quản, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, anh đi huấnluyện, nhớ rõ đúng giờ chờ ở chỗ đó!" Hàn Thất Lục nói xong liền cúp điệnthoại, thậm chí cũng không cho cô có thời gian nói một chứ "Vâng".
Thật là...
An Sơ Hạ phủi váy đứng lên, lúc này mới nhớ tới một vẫn đề cô đã quên! Muốn nóivới Hàn Thất Lục một chút về chuyện cô sẽ đi đến sân bay!
Nghĩ như vậy, cô vội vàng mở khóa màn hình. Nhưng ngay tại thời điểm tay chạmxuống màn hình chuẩn bị quay số điện thoại, cô tự nhiên lại tắt màn hình đi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, dù sao cô cũng không phải vụngtrộm lén lút đi làm chuyện gì. Rõ ràng không cần nói cho anh biết, miễn cho anhnhất thời xúc động lại phát sinh chuyện khác, chi bằng gạt anh...
Nhưng lúc này, An Sơ Hạ không biết là, ngay tại nhà họ Giang, Giang Nam đang nổigiận đùng đùng.
Bình luận facebook