Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828
Edit & Beta: LaPluie, Kiều Anh + Team 4
Chỉnh tên: Ri (dù thấy rất nhảm nhưng tớ vẫn thíc cho vồ à *cười đểu*)
Biểu hiện trên khuôn mặt Từ Duyệt ngưng trệ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, điện thoại đang ở từ từ khởi động lại, cô không có nhìn lầm! Màn hình điện thoại di động thật sự sáng lên.
"Anh Thiên Hâm!"
Từ Duyệt hét to một tiếng, đánh thức Thiên Hâm đang trầm mặc suy nghĩ về điều gì đó, như lạc vào giữa cõi thần tiên trở về.
"Chuyện gì?" Thiên Hâm vẻ mặt ảm đạm, tâm trạng mười phần không tốt cả mười, giống như có gì đó cuống quýt.
"Điện thoại di động, điện thoại di động sáng lên!" Từ Duyệt kinh ngạc nói một câu như vậy.
Nghe Từ Duyệt nói lời này, trong mắt Thiên Hâm sự kinh ngạc cũng hiển hiện, nhìn về phía điện thoại di động trong tay Từ Duyệt, ngược lại màn hình thật sự sáng lên. Thế nhưng hai người đợi một lúc lâu, màn hình điện thoại chỉ là khoảng trống rỗng, không hiển thị bất cứ thứ gì, rõ ràng, chỉ là một màu trắng toát.
"Có lẽ mang lên trên thị trấn có thể sửa được." Thiên Hâm cất giọng trầm ấm: "Cái này nếu là di động của An Sơ, vậy thì rất có khả năng, là An Sơ để lại trước khi bị bọn buôn người bán đi. Cũng rất có khả năng có thể liên lạc với người nhà thật sự của An Sơ!"
"Nói như vậy, An Sơ không cần đi theo tên Nhị Lại Tử nữa?" Sau khi có được cái gật đầu của Thiên Hâm, ánh mắt Từ Duyệt cũng phát sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi! Em nghĩ cũng không muốn nhìn thấy loại người như tên Nhị Lại Tử này đắc ý!"
Lời này, tuy nói cô không muốn An Sơ đi theo tên Nhị Lại Tử vì không muốn nhìn thấy tên Nhị Lại Tử đắc ý, nhưng kỳ thật trong nội tâm của cô, lại vẫn là không muốn nhìn thấy An Sơ đi theo tên Nhị Lại Tử phải chịu cực khổ.
Khẩu xà tâm phật, câu thành ngữ này có thể để miêu tả chính xác về Từ Duyệt.
"Chúng ta cùng trở về nhà bà nội của các em, sau đó xác định tên Nhị Lại Tử có phải lừa người hay không, rồi chúng ta lại lên trên thị trấn." Đôi mắt Thiên Hâm sáng lấp lánh, phải là người trong lòng đang ngập tràn hi vọng thì trong mắt mới toả ra ánh hào quang như thế.
An Sơ, rút cuộc có hi vọng rồi!
"Vâng." Từ Duyệt mạnh miệng đồng ý: "Em muốn ăn kem."
"Đang là mùa đông, lại còn ăn kem!" Thiên Hâm liếc xéo cô, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Anh làm sao vậy? Anh Thiên Hâm?" Từ Duyệt nhìn ra manh mối, liền vội vàng hỏi: "Tại sao biểu hiện đột nhiên liền trở nên không vui rồi hả?"
Thiên Hâm khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Lúc An Sơ bị mang đi, là đang hôn mê bất tình. Tình hình lúc đó, anh cũng không thể ngăn chặn tên Nhị Lại Tử, cũng không biết hiện tại cô ấy đã tỉnh lại chưa. Càng không biết... Tên Nhị Lại Tử sẽ làm gì với cô ấy."
Tên Nhị Lại Tử này, tuy mười phương tám hương nổi tiếng là vô lại, thế nhưng, hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng lừa đảo kiếm ít tiền hoa hồng, hoặc là trộm con gà. Trái lại nhân phẩm cũng không xấu đến mức lợi dụng lúc An Sơ sinh bệnh, mà làm chuyện gì đó với An Sơ.
Mặc dù những lời này nói không hề sai, nhưng trong lòng anh vẫn không nhịn được mà lo lắng.
"Anh nói đúng." Từ Duyệt cắn cắn ngón trỏ, đột nhiên đề nghị: "Như vậy đi, Anh Thiên Hâm. Dù sao hiện tại bà nội cùng chị Từ Hân vẫn chưa trở về, chi bằng, chúng ta đến thăm An Sơ thế nào một phen?"
"Thăm An Sơ?" Thiên Hâm đang chuẩn bị đồng ý, lại bắt đầu do dự, hỏi: "Nhỡ đâu tên Nhị Lại Tử hỏi chúng ta đến làm gì? Chúng ta phải nói như thế nào? Nếu An Sơ thật sự bị tên Nhị Lại Tử mua về làm vợ, tên này là tên rắc rối, liệu có chú ý đến chúng ta không?"
"Ai dà!" Từ Duyệt dậm chân một cái, nói: "Bà nội không phải đào được dã sơn tham (nhân sâm dại) để cho An Sơ bồi bổ à? Vậy vừa hay chúng ta có thể nói là mang nhân sâm dại cho An Sơ nha! Như vậy, Tên Nhị Lại Tử còn có thể nói cái gì? Hắn còn phải cám ơn chúng ta!"
Đây là biện pháp tốt!
Thiên Hâm lập tức đồng ý, hai người cùng bước đi, bọc nhân sâm dại vào một gói giấy liền đi về hướng nhà Tên Nhị Lại Tử.
Thôn Thiên Hộ hộ dân rất thưa thớt, nhưng là diện tích đất lại lớn, nhà với nhà đều cách nhau rất xa. Khi hai người đi tới cửa nhà tên Nhị Lại Tử, đã thở hồng hộc.
Nhà của tên Nhị Lại Tử gia là nhà vách đất đã nhiều năm, vừa ẩm ướt lại vừa nhỏ, chỉ có hai gian nhà, một gian là phòng ngủ, còn lại là phòng bếp. Nhà không có nhiều đồ đạc, cũng không có sân, phía trước là một khoảng đất trống phủ xi-măng, lẻ loi một đống củi nhóm bếp chất đống ở đó.
Nhà của lão phu nhân so sánh với nơi này, vẫn là một thứ ở trên trời, một thứ ở dưới đất.
Hiện tại hai gian phòng cửa đều là đóng chặt, hai người cực kì ăn ý liếc nhau một cái, đi về hướng cửa sổ bên cạnh phòng ngủ.
Nhà tên Nhị Lại Tử làm cửa sổ rất thấp, khung cửa sổ được làm bằng gỗ, đều đã bị mối đục khoét ăn mòn rất nhiều.
Đôi mắt, từ từ mở ra.
Thị lực cũng được khôi phục lại gần như cùng thời điểm đó, An Sơ Hạ lập tức hoảng sợ. Một khuôn mặt xấu xí hiện ra cách mặt cô không đến hai mươi centimet! Cô hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào trong ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trung tuổi ngay trước mặt.
"Cô tỉnh lại?" Khuôn mặt tên Nhị Lại Tử lộ vẻ vui sướng nhìn qua, khi cười lộ ra hàm răng vàng khè. (La: Eo ghê...) (Ri:cảm thấy bà mạt đặt trên đúng với người ghê gớm =_=)
Trong lòng An Sơ Hạ vô cùng sợ hãi, nhưng lý trí nói với cô, hiện tại cần trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh lại! Ánh mắt cô nhìn xung quanh đánh giá nơi này, cô đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ, trước mắt vẫn là một người xa lạ, người đàn ông trung tuổi xấu xí.
Mà người đàn ông này còn dùng đôi mắt sáng loé nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập ham muốn chiếm hữu. Biểu hiện này, khiến cho tinh thần An Sơ Hạ lập tức rơi xuống đáy vực thẳm. Kí ức như trận tuyết lở ùa đến với cô. Người đàn ông trung niên này, nói là chi mười vạn cho để mua cô từ tay bọn buôn người về làm vợ.
Ông trời thương hại, để một lão phu nhân tốt bụng cứu cô, cô hiện tại mới còn sống. Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu đùa, đẩy cô đến nơi này!
Nếu thật sự về sau cô phải sinh sống cùng người đàn ông này tại đây, chẳng bằng đừng cứu cô sống sót làm gì!
Cô nghĩ không muốn khóc, thế nhưng lúc này nước mắt một chút cũng không chịu nghe lời, như là đê vỡ, ào ạt tuôn ra không thể ngừng lại.
"Ai dà...cô đừng khóc." Theo bản năng tên Nhị Lại Tử liền đưa tay ra.
Nhưng An Sơ Hạ lập tức lùi vào phía bên trong lẩn trốn, né tránh tay hắn, ánh mắt chán ghét, khiến cho động tác của tên Nhị Lại Tử lập tức liền ngưng trệ tại chỗ.
Đúng thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nguyện ý đi theo một người như hắn - tên Nhị Lại Tử?
Nhưng là!
Hắn đã lấy hết tất cả cam đảm, đưa ra bằng chứng giả mạo, dẫn cô đến nơi này, hối hận cũng không còn cách nào nữa! Hắn đã nói dối không ít lần, nhưng nói dối chuyện lớn như thế này, thật sự là lần đầu tiên hắn dám làm. Nếu chuyện này bị tố giác, hắn cũng không thể giả ngốc ở tại Thiên hộ này.
Nếu đã lấy hết cam đảm mang cô về, cũng không còn có thể có đường lui nữa!
"Cô sợ tôi." Tên Nhị Lại Tử rụt tay về thắt lưng lau lau, chân tay có vẻ luống cuống một chút, so với dáng vẻ vô lại bình thường trái lại tựa như là hai người khác nhau.
"Ông..." An Sơ Hạ há miệng thở dốc, cổ họng dấy lên một cơn đắng ngắt, một luồng khí lạnh từ ngực dẫn lên, khiến cô bỗng nhiên ho khan không ngừng.
Tên Nhị Lại Tử vội vàng đi lấy nước, lấy khăn tay lau vội miệng cốc, rón rén cẩn thận đưa cho cô: "Nước đây, cô uống nước đi."
An Sơ Hạ không nhận lấy, để mặc cho bản thân mình ho khan mãnh liệt. Nếu không ai tới cứu cô, cô suy nghĩ sẽ cứ như vậy khát đến chết, đói đến chết, cô không cần sống nữa làm gì!
"Cô uống ngụm nước đi." Trong giọng nói tên Nhị Lại Tử mang theo chút âm điệu cầu khẩn: "Cô không nên đối xử như vậy với bản thân mình! Tôi biết, cô cảm thấy đi theo tôi sẽ chịu thiệt thòi, nhưng tôi - Nhị Lại Tử trước kia là tên vô lại, sau khi có cô, tôi bảo đảm sẽ trở thành chính nhân quân tử."
Ánh mắt tên Nhị Lại Tử kiên định, trái lại từ đầu đến cuối thật sự có ý tứ.
Cơn ho khan của bản thân cuối cùng cũng lắng xuống, An Sơ Hạ nghiêng mặt đi, không nhìn đến tên Nhị Lại Tử, những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi trên khoé mắt.
"Nực cười..." Từ Duyệt không nhịn được bật cười, thấp giọng nói: "Không nghĩ rằng tên Nhị Lại Tử còn có lúc như thế này? Có lẽ, về sau nhất định hắn cố gắng làm chính nhân quân tử!"
Sắc mặt Thiên Hâm mang theo chút giận dữ, nhìn Từ Duyệt nhẫn nhịn nói: "Nếu hắn có thể cải tà quy chính, hắn cũng không xứng với An Sơ!"
"Là ai?!" Tên Nhị Lại Tử thốt lên một tiếng, hai người giật mình, vội vàng chạy ra khỏi cửa số, thời điểm vừa đến trước cửa, tên Nhị Lại Tử cũng vừa mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy là Từ Duyệt cùng Thiên Hâm, trong mắt tên Nhị Lại Tử không khỏi hiện lên chút cảnh giác, liền mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi tới làm gì?!"
"Đương nhiên là tới thăm An Sơ!" Từ Duyệt dương cằm, khinh miệt nói: "Chẳng lẽ lại là đến thăm tên Nhị Lại Tử nhà ngươi? Ngươi hỏi vấn đề này cũng là tự hạ thấp trí thông minh của mình rồi? À không, ngươi vốn dĩ làm gì có chỉ số thông minh."
Từ Duyệt nói chuyện luôn luôn như vậy cay nghiệt như vậy, tên Nhị Lại Tử ngoại trừ trừng mắt nhìn cô ta, cũng không thèm chấp nhặt.
Hắn chỉ nói: "Vợ của tôi vẫn tốt, các các người có thể không cần đến đây làm gì!"
"Chúng tôi muốn nhìn thấy An Sơ!" Thiên Hâm nói xong, giơ bóc giấy gói nhân sâm dại lên, tiếp lời: "Bà nội bảo chúng tôi mang nhân sâm dại này cho An Sơ bồi bổ, thuận tiện để chúng tôi nhìn xem cô ấy thế nào rồi."
Từ "bà nội" này mới vừa nói ra, tên Nhị Lại Tử hơi có chút dè chừng, nhưng vẫn lại là ương ngạnh không phép bọn họ bước vào.
Hắn cũng không sợ An Sơ nói với bọn họ, cô bị bọn buôn người bán đến chỗ này. Thứ nhất, bởi vì An Sơ cổ họng An Sơ đã bị khàn nặng, căn bản không có thể nói được câu gì rõ ràng. Thứ hai, dù cổ họng có hồi phục lại, cô có nói cho họ biết bản thân mình bị bán đến chỗ này, cũng không ai có thể tin được. Bởi vì không ai muốn thừa nhận bản thân mình bị bán đi mua lại.
Hắn chỉ sợ hai tên tiểu quỷ miệng lưỡi sắc bén này sẽ giở trò quỷ quái gì, hắn không thể mạo hiểm làm việc này!
"Ngươi định như thế nào đây?!" Từ Duyệt nhất tức giận, xắn tay áo lên cao, giọng nói cay nghiệt: "Tên Nhị Lại Tử kia! Đừng trách ta không tôn trọng người lớn tuổi, hôm nay ngươi định tính không cho ta vào sao, không cho ta vào, ta cứ xông vào bằng được đó!"
Tên Nhị Lại Tử là người đã gần bốn mươi tuổi, bình thường luôn say rượu hút thuốc, thân thể gầy guộc tựa như chỉ còn da bọc xương. Vì vậy hai người trẻ tuổi ở trước mặt, nếu bọn ho muốn xông vào, thật sự có thé xông vào bấy cứ lúc nào.
Tên Nhị Lại Tử mặt xanh lét, nhìn Từ Duyệt nói: "Từ Duyệt, Nhị Lại Tử ta là người thế nào ngươi còn không biết sao. Trong nhà ngươi còn có vài con gà đúng không?"
Từ Duyệt biến sắc, hắn ta nếu thật sự muốn đột nhập vào nhà cô, mấy con gà trong sân nhà kia chắc chắn gặp hoạ rồi. Tên Nhị vô là kẻ ăn trộm gà thành thần, tuy trong sân còn có một con chó vàng tên Nhạc Nhạc giữ nhà, nhưng tên Nhị Lại Tử có nhiều thủ đoạn ăn trộm gà!
"Tên Nhị Lại Tử! Ngươi không phải mới vừa nói ngươi phải trở thành chính nhân quân tử sao? Như thế nào? lúc này định đổi ý rồi hả?!" Từ Duyệt không nhịn được nói. Vừa dứt lời, Thiên Hâm liền đi lên bịt kín miệng của cô, nhưng lời đã nói ra mất rồi. Mặt cô biến sắc, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng rồi.
Tên Nhị Lại Tử sắc mặt cũng biến đổi, lửa giận bùng lên, cả khuôn mặt đều sung huyết đỏ bừng: "Hai người các ngươi dám nghe trộm sao?"
Chỉnh tên: Ri (dù thấy rất nhảm nhưng tớ vẫn thíc cho vồ à *cười đểu*)
Biểu hiện trên khuôn mặt Từ Duyệt ngưng trệ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, điện thoại đang ở từ từ khởi động lại, cô không có nhìn lầm! Màn hình điện thoại di động thật sự sáng lên.
"Anh Thiên Hâm!"
Từ Duyệt hét to một tiếng, đánh thức Thiên Hâm đang trầm mặc suy nghĩ về điều gì đó, như lạc vào giữa cõi thần tiên trở về.
"Chuyện gì?" Thiên Hâm vẻ mặt ảm đạm, tâm trạng mười phần không tốt cả mười, giống như có gì đó cuống quýt.
"Điện thoại di động, điện thoại di động sáng lên!" Từ Duyệt kinh ngạc nói một câu như vậy.
Nghe Từ Duyệt nói lời này, trong mắt Thiên Hâm sự kinh ngạc cũng hiển hiện, nhìn về phía điện thoại di động trong tay Từ Duyệt, ngược lại màn hình thật sự sáng lên. Thế nhưng hai người đợi một lúc lâu, màn hình điện thoại chỉ là khoảng trống rỗng, không hiển thị bất cứ thứ gì, rõ ràng, chỉ là một màu trắng toát.
"Có lẽ mang lên trên thị trấn có thể sửa được." Thiên Hâm cất giọng trầm ấm: "Cái này nếu là di động của An Sơ, vậy thì rất có khả năng, là An Sơ để lại trước khi bị bọn buôn người bán đi. Cũng rất có khả năng có thể liên lạc với người nhà thật sự của An Sơ!"
"Nói như vậy, An Sơ không cần đi theo tên Nhị Lại Tử nữa?" Sau khi có được cái gật đầu của Thiên Hâm, ánh mắt Từ Duyệt cũng phát sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi! Em nghĩ cũng không muốn nhìn thấy loại người như tên Nhị Lại Tử này đắc ý!"
Lời này, tuy nói cô không muốn An Sơ đi theo tên Nhị Lại Tử vì không muốn nhìn thấy tên Nhị Lại Tử đắc ý, nhưng kỳ thật trong nội tâm của cô, lại vẫn là không muốn nhìn thấy An Sơ đi theo tên Nhị Lại Tử phải chịu cực khổ.
Khẩu xà tâm phật, câu thành ngữ này có thể để miêu tả chính xác về Từ Duyệt.
"Chúng ta cùng trở về nhà bà nội của các em, sau đó xác định tên Nhị Lại Tử có phải lừa người hay không, rồi chúng ta lại lên trên thị trấn." Đôi mắt Thiên Hâm sáng lấp lánh, phải là người trong lòng đang ngập tràn hi vọng thì trong mắt mới toả ra ánh hào quang như thế.
An Sơ, rút cuộc có hi vọng rồi!
"Vâng." Từ Duyệt mạnh miệng đồng ý: "Em muốn ăn kem."
"Đang là mùa đông, lại còn ăn kem!" Thiên Hâm liếc xéo cô, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Anh làm sao vậy? Anh Thiên Hâm?" Từ Duyệt nhìn ra manh mối, liền vội vàng hỏi: "Tại sao biểu hiện đột nhiên liền trở nên không vui rồi hả?"
Thiên Hâm khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Lúc An Sơ bị mang đi, là đang hôn mê bất tình. Tình hình lúc đó, anh cũng không thể ngăn chặn tên Nhị Lại Tử, cũng không biết hiện tại cô ấy đã tỉnh lại chưa. Càng không biết... Tên Nhị Lại Tử sẽ làm gì với cô ấy."
Tên Nhị Lại Tử này, tuy mười phương tám hương nổi tiếng là vô lại, thế nhưng, hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng lừa đảo kiếm ít tiền hoa hồng, hoặc là trộm con gà. Trái lại nhân phẩm cũng không xấu đến mức lợi dụng lúc An Sơ sinh bệnh, mà làm chuyện gì đó với An Sơ.
Mặc dù những lời này nói không hề sai, nhưng trong lòng anh vẫn không nhịn được mà lo lắng.
"Anh nói đúng." Từ Duyệt cắn cắn ngón trỏ, đột nhiên đề nghị: "Như vậy đi, Anh Thiên Hâm. Dù sao hiện tại bà nội cùng chị Từ Hân vẫn chưa trở về, chi bằng, chúng ta đến thăm An Sơ thế nào một phen?"
"Thăm An Sơ?" Thiên Hâm đang chuẩn bị đồng ý, lại bắt đầu do dự, hỏi: "Nhỡ đâu tên Nhị Lại Tử hỏi chúng ta đến làm gì? Chúng ta phải nói như thế nào? Nếu An Sơ thật sự bị tên Nhị Lại Tử mua về làm vợ, tên này là tên rắc rối, liệu có chú ý đến chúng ta không?"
"Ai dà!" Từ Duyệt dậm chân một cái, nói: "Bà nội không phải đào được dã sơn tham (nhân sâm dại) để cho An Sơ bồi bổ à? Vậy vừa hay chúng ta có thể nói là mang nhân sâm dại cho An Sơ nha! Như vậy, Tên Nhị Lại Tử còn có thể nói cái gì? Hắn còn phải cám ơn chúng ta!"
Đây là biện pháp tốt!
Thiên Hâm lập tức đồng ý, hai người cùng bước đi, bọc nhân sâm dại vào một gói giấy liền đi về hướng nhà Tên Nhị Lại Tử.
Thôn Thiên Hộ hộ dân rất thưa thớt, nhưng là diện tích đất lại lớn, nhà với nhà đều cách nhau rất xa. Khi hai người đi tới cửa nhà tên Nhị Lại Tử, đã thở hồng hộc.
Nhà của tên Nhị Lại Tử gia là nhà vách đất đã nhiều năm, vừa ẩm ướt lại vừa nhỏ, chỉ có hai gian nhà, một gian là phòng ngủ, còn lại là phòng bếp. Nhà không có nhiều đồ đạc, cũng không có sân, phía trước là một khoảng đất trống phủ xi-măng, lẻ loi một đống củi nhóm bếp chất đống ở đó.
Nhà của lão phu nhân so sánh với nơi này, vẫn là một thứ ở trên trời, một thứ ở dưới đất.
Hiện tại hai gian phòng cửa đều là đóng chặt, hai người cực kì ăn ý liếc nhau một cái, đi về hướng cửa sổ bên cạnh phòng ngủ.
Nhà tên Nhị Lại Tử làm cửa sổ rất thấp, khung cửa sổ được làm bằng gỗ, đều đã bị mối đục khoét ăn mòn rất nhiều.
Đôi mắt, từ từ mở ra.
Thị lực cũng được khôi phục lại gần như cùng thời điểm đó, An Sơ Hạ lập tức hoảng sợ. Một khuôn mặt xấu xí hiện ra cách mặt cô không đến hai mươi centimet! Cô hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào trong ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trung tuổi ngay trước mặt.
"Cô tỉnh lại?" Khuôn mặt tên Nhị Lại Tử lộ vẻ vui sướng nhìn qua, khi cười lộ ra hàm răng vàng khè. (La: Eo ghê...) (Ri:cảm thấy bà mạt đặt trên đúng với người ghê gớm =_=)
Trong lòng An Sơ Hạ vô cùng sợ hãi, nhưng lý trí nói với cô, hiện tại cần trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh lại! Ánh mắt cô nhìn xung quanh đánh giá nơi này, cô đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ, trước mắt vẫn là một người xa lạ, người đàn ông trung tuổi xấu xí.
Mà người đàn ông này còn dùng đôi mắt sáng loé nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập ham muốn chiếm hữu. Biểu hiện này, khiến cho tinh thần An Sơ Hạ lập tức rơi xuống đáy vực thẳm. Kí ức như trận tuyết lở ùa đến với cô. Người đàn ông trung niên này, nói là chi mười vạn cho để mua cô từ tay bọn buôn người về làm vợ.
Ông trời thương hại, để một lão phu nhân tốt bụng cứu cô, cô hiện tại mới còn sống. Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu đùa, đẩy cô đến nơi này!
Nếu thật sự về sau cô phải sinh sống cùng người đàn ông này tại đây, chẳng bằng đừng cứu cô sống sót làm gì!
Cô nghĩ không muốn khóc, thế nhưng lúc này nước mắt một chút cũng không chịu nghe lời, như là đê vỡ, ào ạt tuôn ra không thể ngừng lại.
"Ai dà...cô đừng khóc." Theo bản năng tên Nhị Lại Tử liền đưa tay ra.
Nhưng An Sơ Hạ lập tức lùi vào phía bên trong lẩn trốn, né tránh tay hắn, ánh mắt chán ghét, khiến cho động tác của tên Nhị Lại Tử lập tức liền ngưng trệ tại chỗ.
Đúng thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nguyện ý đi theo một người như hắn - tên Nhị Lại Tử?
Nhưng là!
Hắn đã lấy hết tất cả cam đảm, đưa ra bằng chứng giả mạo, dẫn cô đến nơi này, hối hận cũng không còn cách nào nữa! Hắn đã nói dối không ít lần, nhưng nói dối chuyện lớn như thế này, thật sự là lần đầu tiên hắn dám làm. Nếu chuyện này bị tố giác, hắn cũng không thể giả ngốc ở tại Thiên hộ này.
Nếu đã lấy hết cam đảm mang cô về, cũng không còn có thể có đường lui nữa!
"Cô sợ tôi." Tên Nhị Lại Tử rụt tay về thắt lưng lau lau, chân tay có vẻ luống cuống một chút, so với dáng vẻ vô lại bình thường trái lại tựa như là hai người khác nhau.
"Ông..." An Sơ Hạ há miệng thở dốc, cổ họng dấy lên một cơn đắng ngắt, một luồng khí lạnh từ ngực dẫn lên, khiến cô bỗng nhiên ho khan không ngừng.
Tên Nhị Lại Tử vội vàng đi lấy nước, lấy khăn tay lau vội miệng cốc, rón rén cẩn thận đưa cho cô: "Nước đây, cô uống nước đi."
An Sơ Hạ không nhận lấy, để mặc cho bản thân mình ho khan mãnh liệt. Nếu không ai tới cứu cô, cô suy nghĩ sẽ cứ như vậy khát đến chết, đói đến chết, cô không cần sống nữa làm gì!
"Cô uống ngụm nước đi." Trong giọng nói tên Nhị Lại Tử mang theo chút âm điệu cầu khẩn: "Cô không nên đối xử như vậy với bản thân mình! Tôi biết, cô cảm thấy đi theo tôi sẽ chịu thiệt thòi, nhưng tôi - Nhị Lại Tử trước kia là tên vô lại, sau khi có cô, tôi bảo đảm sẽ trở thành chính nhân quân tử."
Ánh mắt tên Nhị Lại Tử kiên định, trái lại từ đầu đến cuối thật sự có ý tứ.
Cơn ho khan của bản thân cuối cùng cũng lắng xuống, An Sơ Hạ nghiêng mặt đi, không nhìn đến tên Nhị Lại Tử, những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi trên khoé mắt.
"Nực cười..." Từ Duyệt không nhịn được bật cười, thấp giọng nói: "Không nghĩ rằng tên Nhị Lại Tử còn có lúc như thế này? Có lẽ, về sau nhất định hắn cố gắng làm chính nhân quân tử!"
Sắc mặt Thiên Hâm mang theo chút giận dữ, nhìn Từ Duyệt nhẫn nhịn nói: "Nếu hắn có thể cải tà quy chính, hắn cũng không xứng với An Sơ!"
"Là ai?!" Tên Nhị Lại Tử thốt lên một tiếng, hai người giật mình, vội vàng chạy ra khỏi cửa số, thời điểm vừa đến trước cửa, tên Nhị Lại Tử cũng vừa mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy là Từ Duyệt cùng Thiên Hâm, trong mắt tên Nhị Lại Tử không khỏi hiện lên chút cảnh giác, liền mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi tới làm gì?!"
"Đương nhiên là tới thăm An Sơ!" Từ Duyệt dương cằm, khinh miệt nói: "Chẳng lẽ lại là đến thăm tên Nhị Lại Tử nhà ngươi? Ngươi hỏi vấn đề này cũng là tự hạ thấp trí thông minh của mình rồi? À không, ngươi vốn dĩ làm gì có chỉ số thông minh."
Từ Duyệt nói chuyện luôn luôn như vậy cay nghiệt như vậy, tên Nhị Lại Tử ngoại trừ trừng mắt nhìn cô ta, cũng không thèm chấp nhặt.
Hắn chỉ nói: "Vợ của tôi vẫn tốt, các các người có thể không cần đến đây làm gì!"
"Chúng tôi muốn nhìn thấy An Sơ!" Thiên Hâm nói xong, giơ bóc giấy gói nhân sâm dại lên, tiếp lời: "Bà nội bảo chúng tôi mang nhân sâm dại này cho An Sơ bồi bổ, thuận tiện để chúng tôi nhìn xem cô ấy thế nào rồi."
Từ "bà nội" này mới vừa nói ra, tên Nhị Lại Tử hơi có chút dè chừng, nhưng vẫn lại là ương ngạnh không phép bọn họ bước vào.
Hắn cũng không sợ An Sơ nói với bọn họ, cô bị bọn buôn người bán đến chỗ này. Thứ nhất, bởi vì An Sơ cổ họng An Sơ đã bị khàn nặng, căn bản không có thể nói được câu gì rõ ràng. Thứ hai, dù cổ họng có hồi phục lại, cô có nói cho họ biết bản thân mình bị bán đến chỗ này, cũng không ai có thể tin được. Bởi vì không ai muốn thừa nhận bản thân mình bị bán đi mua lại.
Hắn chỉ sợ hai tên tiểu quỷ miệng lưỡi sắc bén này sẽ giở trò quỷ quái gì, hắn không thể mạo hiểm làm việc này!
"Ngươi định như thế nào đây?!" Từ Duyệt nhất tức giận, xắn tay áo lên cao, giọng nói cay nghiệt: "Tên Nhị Lại Tử kia! Đừng trách ta không tôn trọng người lớn tuổi, hôm nay ngươi định tính không cho ta vào sao, không cho ta vào, ta cứ xông vào bằng được đó!"
Tên Nhị Lại Tử là người đã gần bốn mươi tuổi, bình thường luôn say rượu hút thuốc, thân thể gầy guộc tựa như chỉ còn da bọc xương. Vì vậy hai người trẻ tuổi ở trước mặt, nếu bọn ho muốn xông vào, thật sự có thé xông vào bấy cứ lúc nào.
Tên Nhị Lại Tử mặt xanh lét, nhìn Từ Duyệt nói: "Từ Duyệt, Nhị Lại Tử ta là người thế nào ngươi còn không biết sao. Trong nhà ngươi còn có vài con gà đúng không?"
Từ Duyệt biến sắc, hắn ta nếu thật sự muốn đột nhập vào nhà cô, mấy con gà trong sân nhà kia chắc chắn gặp hoạ rồi. Tên Nhị vô là kẻ ăn trộm gà thành thần, tuy trong sân còn có một con chó vàng tên Nhạc Nhạc giữ nhà, nhưng tên Nhị Lại Tử có nhiều thủ đoạn ăn trộm gà!
"Tên Nhị Lại Tử! Ngươi không phải mới vừa nói ngươi phải trở thành chính nhân quân tử sao? Như thế nào? lúc này định đổi ý rồi hả?!" Từ Duyệt không nhịn được nói. Vừa dứt lời, Thiên Hâm liền đi lên bịt kín miệng của cô, nhưng lời đã nói ra mất rồi. Mặt cô biến sắc, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng rồi.
Tên Nhị Lại Tử sắc mặt cũng biến đổi, lửa giận bùng lên, cả khuôn mặt đều sung huyết đỏ bừng: "Hai người các ngươi dám nghe trộm sao?"
Bình luận facebook