Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61: ĐÁNG ĐỜI, CHO ĐAU CHẾT EM.
CHƯƠNG 61: ĐÁNG ĐỜI, CHO ĐAU CHẾT EM.
Hàn Khải Uy lạnh lùng nhìn cô ta: “Nghe không rõ sao? Tôi nói lại một lần nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy cô! Cô tưởng trước đây tôi không biết cô lấy thân phận vợ của Hàn Khải Uy tôi làm ra những chuyện gì sao? Nhà các người lấy thân phận của tôi lừa gạt hết bao nhiêu tiền? Nhưng vì tôi nể mặt ba mẹ tôi nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Các người không coi tôi ra gì à!”
Hai người đàn ông áo đen nhanh chóng bế Tô Dương Dương đã hôn mê lên.
Sắc mặt ba anh em nhà họ Ưu lúc này đã trắng như tờ giấy.
Hàn Khải Uy bế lấy Tô Dương Dương từ tay của một người đàn ông áo đen, nhìn những vết trầy xước trên người cô, mà sự phẫn nộ nơi đáy mắt anh càng bùng lên dữ dội: “Các người đợi xem cổ phiếu của thứ hai tuần sau đi, nhìn cho rõ xem công ty của các người sụp đổ như thế nào.”
Nói xong, Hàn Khải Uy liền bế Tô Dương Dương rời khỏi.
Để lại ba anh em nhà họ Ưu thoi thóp không dám thở mạnh.
**
Sự nóng rát của những vết thương trên người khiến cho Tô Dương Dương tỉnh lại, cô nhìn thấy Hàn Khải Uy đang thoa thuốc cho mình.
Cô đau đến nỗi thở hổn hển nên liền hét lên: “Đau đau đau, thổ hào anh có thể chuyên nghiệp chút được không?! Với cái cách thoa thuốc này của anh thì người chết cũng phải đội mồ sống lại mắng anh đó!”
Hàn Khải Uy thật là muốn đổ hết chai oxy già này vào vết thương của cô mà: “Đáng đời, cho đau chết đi, em không có tý ý thức bảo vệ bản thân mình à?!”
“Xin lỗi, tại bệnh nghề nghiệp của tôi trỗi dậy thôi. Tôi cũng không ngờ, một con cừu non trông mỏng manh yếu ớt đó lại có thể ra tay như vậy. Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý mà.” Nghĩ đến chuyện hôm nay, trong lòng Tô Dương Dương vẫn còn có chút sợ hãi.
Cô thật sự không ngờ Ưu Hạnh Mai lại là một người như vậy.
Dáng vẻ xinh đẹp lại ngây thơ, nhưng trái tim lại thật độc ác.
Muốn cô chết sao!
Cô ta vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.
Một người bác sĩ đã quen với việc sinh tử của con người như cô cũng không dám coi thường sinh mạng của mình, cô ta làm sao có thể làm như thế chứ?
Hàn Khải Uy đưa tay vuốt ve vết trầy trên mặt của Tô Dương Dương: “Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Sẽ không có đâu. Tôi cũng đâu có ngốc, đã biết Ưu Hạnh Mai không thích mình như vậy rồi thì tôi còn mặt dày dây dưa với cô ta làm gì chứ.” Tô Dương Dương chớp chớp mắt hỏi anh: “Thổ hào, anh có định trút giận cho hồng nhan không đó, vì dụ như là làm xí nghiệp của nhà họ Ưu sụp đổ, để cho bọn họ không còn chỗ đứng trong giới nữa.”
Hàn Khải Uy hờ hững nói: “Em coi nhiều phim thần tượng quá rồi sao?”
“Anh phản ứng như vậy à, ai ya, đau lòng quá đi.” Tô Dương Dương để tay lên tim mình tỏ vẻ đau khổ, sau đó vén chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.
“Em làm gì vậy? Vết thương còn chưa khỏi mà còn đi long nhong làm gì?”
“Đi ăn cơm a, không thể để cho ba mẹ và Tiểu Bảo đợi một mình tôi được.”
“Em biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
“Hửm?”
Hàn Khải Uy ném điện thoại của cô cho cô.
Tô Dương Dương mở điện thoại ra xem thì thấy đã chín giờ rưỡi tối rồi.
“Tôi ngất đi lâu như vậy rồi sao?”
“Em nghĩ sao?”
“Mai tôi đi bệnh viện chụp CT cho não mới được, mắc công bị chấn thương sọ não nữa.”
Hàn Khải Uy để lọ oxy già vào hộp thuốc rồi nói: “Em bước xuống thử xem, xem có chỗ nào không khoẻ nữa không.”
Tô Dương Dương cẩn thận bước xuống giường và đi vài bước, phát hiện đầu gối mình có chút đau đau, nhưng cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì.
Cô định nói với Hàn Khải Uy mình không sao thì đột nhiên phát hiện cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Hàn Khải Uy bế cô lên rồi nhanh chóng sải bước xuống lầu.
Tô Dương Dương ngây ngốc để mặc cho Hàn Khải Uy bế mình, nhất thời quên mất việc phải giãy dụa.
Hàn Khải Uy cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, chiếc miệng nhỏ của cô khẽ há ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo có chút ửng đỏ, đôi mắt to to thì nhìn anh đầy ngây ngốc.
Cái bộ dạng ngây thơ này so với vẻ cười đùa hí hửng lúc bình thường trông còn mê người hơn nhiều.
Tô Dương Dương thật không biết nên hình dung cảm giác trong trái tìm mình lúc này như thế nào nữa.
Nên cảm thấy may mắn khi cô cao gần một mét bảy vậy mà Hàn Khải Uy lại bế cô không có chút xíu mệt nào cả, hay là nên nghĩ, quả nhiên người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì làm gì trông cũng thật là mê người hết.
Mãi cho đến khi Tô Dương Dương được an toạ ổn định trên ghế ở bàn ăn, cô mới hồi thần lại.
Hàn Khải Uy mở chiếc nắp giữ nhiệt đồ ăn trên bàn ra, đồ ăn bên trong đó vẫn còn nóng hổi bốc khói: “Mau ăn đi, nếu còn để đó giữ ấm nữa sẽ không ngon nữa đâu.”
Đáy lòng Tô Dương Dương chợt dâng trào lên một sự ấm áp nồng đậm: “Cảm ơn thổ hào.”
Nói xong cô liền bắt tay và càng quét thức ăn trên bàn.
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, trong lòng Hàn Khải Uy chợt dấy lên một sự hài lòng kỳ lạ.
Lần đầu tiên có người ăn món ăn do anh làm ngon lành như vậy, nhưng mà cái tướng ăn của người phụ nữ này có phải là nên thu liễm đi một chút không đây?
Thấy Tô Dương Dương không có chút ý định trở thành thục nữ nào, Hàn Khải Uy đành cúi đầu nghịch điện thoại của mình.
Trên FB có tin nhắn của Kỳ Thiên Tích.
Kỳ Thiên Tích: Người nhà họ Ưu làm gì mà chọc giận cậu vậy, Ưu Hạnh Mai mới vừa gọi điện khóc lóc ỉ ôi với tôi, nhờ tôi đi thuyết phục cậu, đừng để nhà bọn họ phá sản.
Hàn Khải Uy: Cậu đừng quản chuyện này nữa, cứ coi như không biết được rồi.
Kỳ Thiên Tích: Xem ra rất là nghiêm trọng nha. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hàn Khải Uy kể chuyện ngày hôm nay một cách đại khái cho Kỳ Thiên Tích nghe.
Kỳ Thiên Tích trầm mặc một hồi rồi mới nhắn lại: Đậu xanh, thật không ngờ Ưu Hạnh Mai lại có thể ra tay thâm độc như vậy.
Hàn Khải Uy: Chuyện này cậu đừng nói với mấy người Ưu Cố nhé.
Kỳ Thiên Tích: Hiểu rồi. Nhà của mấy người Ưu Cố từ lâu đã không có quan hệ gì với bọn người Ưu Hạnh Mai rồi. Người nhà họ Ưu mẹ nó đúng là không phải người mà. Năm đó anh cả của cậu xảy ra chuyện, người nào người nấy khóc lóc muốn phủi sạch quan hệ với gia đình cậu. Khi cậu không ngừng mở rộng công ty, bọn họ lại mặt dày tới ôm đùi lớn, đúng là ghê tởm. Trước đây tôi còn tưởng Ưu Hạnh Mai là đoá hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng không ngờ cô ta cũng chẳng khác nào mấy người đó.
Hàn Khải Uy: Hình như cậu còn có thành kiến với bọn họ hơn cả tôi đó nhỉ??
Kỳ Thiên Tích: Ôi, bất bình thay cậu mà cậu còn chê nữa?!
Hàn Khải Uy: Tôi tự xử lý được, không cần cậu lăng xăng.
Kỳ Thiên Tích: Được rồi, biết cậu quá mà. Tuần sau Mạc Á đi rồi, cậu có muốn ra ngoài uống chút không.
Hàn Khải Uy: Được.
Kỳ Thiên Tích: Đồng ý dứt khoác vậy, Tiểu Bảo không sao rồi hả?
Hàn Khải Uy: Gần đây cũng không tệ. Các cậu có thể đến biệt thự của tôi tụ tập, để cho các cậu chính thức gặp mặt chị dâu các cậu luôn.
Kỳ Thiên Tích: Vậy cũng được, lát nữa tôi hẹn hai người bọn họ.
Hàn Khải Uy: Ừm. Chuyện của ba vợ tôi giải quyết xong rồi, nợ tiểu tử cậu một ân tình.
Kỳ Thiên Tích: Coi như là quà cưới của tôi cho cậu đi.
Hàn Khải Uy cất điện thoại xong thì nhìn thấy đống đồ ăn trên bàn đã bị Tô Dương Dương càng quét gần hết rồi.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Tô Dương Dương khẽ khụ một tiếng, thật là có chút xấu hổ mà: “Này, đừng nói với tôi là anh chưa ăn tối đó nha.”
“Nếu như tôi nói chưa thì em sẽ ói hết đồ ăn mới ăn ra sao?”
“Nếu như anh có thể chịu được thì tôi sẽ miễn cưỡng thử.”
Hàn Khải Uy cúi đầu nhìn điện thoại một cái: “Em làm gì mà mới ba phút đã xử lý sạch sẽ đống này rồi vậy?”
“Đó là vì anh không có bạn là bác sĩ thôi, đặc biệt là bác sĩ chuyên cấp cứu đó, ăn cơm giống như là đi đánh trận vậy, lúc nào cũng phải trong tâm thế chuẩn bị tiến hành phẫu thuật hết. Mà một đợt phẫu thuật thì thường phải trên hai tiếng mới ra ngoài được, nếu như không ăn nhanh thì chắc bị đói chết mất.”
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt thoải mái của cô, căn bản là không giống đang than vãn chút nào: “Nghe thì thấy công việc của em rất vất vả, vậy tại sao em lại còn muốn làm bác sĩ? Làm kiến trúc sư giống ba em cũng được mà.”
Hàn Khải Uy lạnh lùng nhìn cô ta: “Nghe không rõ sao? Tôi nói lại một lần nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy cô! Cô tưởng trước đây tôi không biết cô lấy thân phận vợ của Hàn Khải Uy tôi làm ra những chuyện gì sao? Nhà các người lấy thân phận của tôi lừa gạt hết bao nhiêu tiền? Nhưng vì tôi nể mặt ba mẹ tôi nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Các người không coi tôi ra gì à!”
Hai người đàn ông áo đen nhanh chóng bế Tô Dương Dương đã hôn mê lên.
Sắc mặt ba anh em nhà họ Ưu lúc này đã trắng như tờ giấy.
Hàn Khải Uy bế lấy Tô Dương Dương từ tay của một người đàn ông áo đen, nhìn những vết trầy xước trên người cô, mà sự phẫn nộ nơi đáy mắt anh càng bùng lên dữ dội: “Các người đợi xem cổ phiếu của thứ hai tuần sau đi, nhìn cho rõ xem công ty của các người sụp đổ như thế nào.”
Nói xong, Hàn Khải Uy liền bế Tô Dương Dương rời khỏi.
Để lại ba anh em nhà họ Ưu thoi thóp không dám thở mạnh.
**
Sự nóng rát của những vết thương trên người khiến cho Tô Dương Dương tỉnh lại, cô nhìn thấy Hàn Khải Uy đang thoa thuốc cho mình.
Cô đau đến nỗi thở hổn hển nên liền hét lên: “Đau đau đau, thổ hào anh có thể chuyên nghiệp chút được không?! Với cái cách thoa thuốc này của anh thì người chết cũng phải đội mồ sống lại mắng anh đó!”
Hàn Khải Uy thật là muốn đổ hết chai oxy già này vào vết thương của cô mà: “Đáng đời, cho đau chết đi, em không có tý ý thức bảo vệ bản thân mình à?!”
“Xin lỗi, tại bệnh nghề nghiệp của tôi trỗi dậy thôi. Tôi cũng không ngờ, một con cừu non trông mỏng manh yếu ớt đó lại có thể ra tay như vậy. Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý mà.” Nghĩ đến chuyện hôm nay, trong lòng Tô Dương Dương vẫn còn có chút sợ hãi.
Cô thật sự không ngờ Ưu Hạnh Mai lại là một người như vậy.
Dáng vẻ xinh đẹp lại ngây thơ, nhưng trái tim lại thật độc ác.
Muốn cô chết sao!
Cô ta vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.
Một người bác sĩ đã quen với việc sinh tử của con người như cô cũng không dám coi thường sinh mạng của mình, cô ta làm sao có thể làm như thế chứ?
Hàn Khải Uy đưa tay vuốt ve vết trầy trên mặt của Tô Dương Dương: “Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Sẽ không có đâu. Tôi cũng đâu có ngốc, đã biết Ưu Hạnh Mai không thích mình như vậy rồi thì tôi còn mặt dày dây dưa với cô ta làm gì chứ.” Tô Dương Dương chớp chớp mắt hỏi anh: “Thổ hào, anh có định trút giận cho hồng nhan không đó, vì dụ như là làm xí nghiệp của nhà họ Ưu sụp đổ, để cho bọn họ không còn chỗ đứng trong giới nữa.”
Hàn Khải Uy hờ hững nói: “Em coi nhiều phim thần tượng quá rồi sao?”
“Anh phản ứng như vậy à, ai ya, đau lòng quá đi.” Tô Dương Dương để tay lên tim mình tỏ vẻ đau khổ, sau đó vén chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.
“Em làm gì vậy? Vết thương còn chưa khỏi mà còn đi long nhong làm gì?”
“Đi ăn cơm a, không thể để cho ba mẹ và Tiểu Bảo đợi một mình tôi được.”
“Em biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
“Hửm?”
Hàn Khải Uy ném điện thoại của cô cho cô.
Tô Dương Dương mở điện thoại ra xem thì thấy đã chín giờ rưỡi tối rồi.
“Tôi ngất đi lâu như vậy rồi sao?”
“Em nghĩ sao?”
“Mai tôi đi bệnh viện chụp CT cho não mới được, mắc công bị chấn thương sọ não nữa.”
Hàn Khải Uy để lọ oxy già vào hộp thuốc rồi nói: “Em bước xuống thử xem, xem có chỗ nào không khoẻ nữa không.”
Tô Dương Dương cẩn thận bước xuống giường và đi vài bước, phát hiện đầu gối mình có chút đau đau, nhưng cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì.
Cô định nói với Hàn Khải Uy mình không sao thì đột nhiên phát hiện cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Hàn Khải Uy bế cô lên rồi nhanh chóng sải bước xuống lầu.
Tô Dương Dương ngây ngốc để mặc cho Hàn Khải Uy bế mình, nhất thời quên mất việc phải giãy dụa.
Hàn Khải Uy cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, chiếc miệng nhỏ của cô khẽ há ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo có chút ửng đỏ, đôi mắt to to thì nhìn anh đầy ngây ngốc.
Cái bộ dạng ngây thơ này so với vẻ cười đùa hí hửng lúc bình thường trông còn mê người hơn nhiều.
Tô Dương Dương thật không biết nên hình dung cảm giác trong trái tìm mình lúc này như thế nào nữa.
Nên cảm thấy may mắn khi cô cao gần một mét bảy vậy mà Hàn Khải Uy lại bế cô không có chút xíu mệt nào cả, hay là nên nghĩ, quả nhiên người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì làm gì trông cũng thật là mê người hết.
Mãi cho đến khi Tô Dương Dương được an toạ ổn định trên ghế ở bàn ăn, cô mới hồi thần lại.
Hàn Khải Uy mở chiếc nắp giữ nhiệt đồ ăn trên bàn ra, đồ ăn bên trong đó vẫn còn nóng hổi bốc khói: “Mau ăn đi, nếu còn để đó giữ ấm nữa sẽ không ngon nữa đâu.”
Đáy lòng Tô Dương Dương chợt dâng trào lên một sự ấm áp nồng đậm: “Cảm ơn thổ hào.”
Nói xong cô liền bắt tay và càng quét thức ăn trên bàn.
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, trong lòng Hàn Khải Uy chợt dấy lên một sự hài lòng kỳ lạ.
Lần đầu tiên có người ăn món ăn do anh làm ngon lành như vậy, nhưng mà cái tướng ăn của người phụ nữ này có phải là nên thu liễm đi một chút không đây?
Thấy Tô Dương Dương không có chút ý định trở thành thục nữ nào, Hàn Khải Uy đành cúi đầu nghịch điện thoại của mình.
Trên FB có tin nhắn của Kỳ Thiên Tích.
Kỳ Thiên Tích: Người nhà họ Ưu làm gì mà chọc giận cậu vậy, Ưu Hạnh Mai mới vừa gọi điện khóc lóc ỉ ôi với tôi, nhờ tôi đi thuyết phục cậu, đừng để nhà bọn họ phá sản.
Hàn Khải Uy: Cậu đừng quản chuyện này nữa, cứ coi như không biết được rồi.
Kỳ Thiên Tích: Xem ra rất là nghiêm trọng nha. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hàn Khải Uy kể chuyện ngày hôm nay một cách đại khái cho Kỳ Thiên Tích nghe.
Kỳ Thiên Tích trầm mặc một hồi rồi mới nhắn lại: Đậu xanh, thật không ngờ Ưu Hạnh Mai lại có thể ra tay thâm độc như vậy.
Hàn Khải Uy: Chuyện này cậu đừng nói với mấy người Ưu Cố nhé.
Kỳ Thiên Tích: Hiểu rồi. Nhà của mấy người Ưu Cố từ lâu đã không có quan hệ gì với bọn người Ưu Hạnh Mai rồi. Người nhà họ Ưu mẹ nó đúng là không phải người mà. Năm đó anh cả của cậu xảy ra chuyện, người nào người nấy khóc lóc muốn phủi sạch quan hệ với gia đình cậu. Khi cậu không ngừng mở rộng công ty, bọn họ lại mặt dày tới ôm đùi lớn, đúng là ghê tởm. Trước đây tôi còn tưởng Ưu Hạnh Mai là đoá hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng không ngờ cô ta cũng chẳng khác nào mấy người đó.
Hàn Khải Uy: Hình như cậu còn có thành kiến với bọn họ hơn cả tôi đó nhỉ??
Kỳ Thiên Tích: Ôi, bất bình thay cậu mà cậu còn chê nữa?!
Hàn Khải Uy: Tôi tự xử lý được, không cần cậu lăng xăng.
Kỳ Thiên Tích: Được rồi, biết cậu quá mà. Tuần sau Mạc Á đi rồi, cậu có muốn ra ngoài uống chút không.
Hàn Khải Uy: Được.
Kỳ Thiên Tích: Đồng ý dứt khoác vậy, Tiểu Bảo không sao rồi hả?
Hàn Khải Uy: Gần đây cũng không tệ. Các cậu có thể đến biệt thự của tôi tụ tập, để cho các cậu chính thức gặp mặt chị dâu các cậu luôn.
Kỳ Thiên Tích: Vậy cũng được, lát nữa tôi hẹn hai người bọn họ.
Hàn Khải Uy: Ừm. Chuyện của ba vợ tôi giải quyết xong rồi, nợ tiểu tử cậu một ân tình.
Kỳ Thiên Tích: Coi như là quà cưới của tôi cho cậu đi.
Hàn Khải Uy cất điện thoại xong thì nhìn thấy đống đồ ăn trên bàn đã bị Tô Dương Dương càng quét gần hết rồi.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Tô Dương Dương khẽ khụ một tiếng, thật là có chút xấu hổ mà: “Này, đừng nói với tôi là anh chưa ăn tối đó nha.”
“Nếu như tôi nói chưa thì em sẽ ói hết đồ ăn mới ăn ra sao?”
“Nếu như anh có thể chịu được thì tôi sẽ miễn cưỡng thử.”
Hàn Khải Uy cúi đầu nhìn điện thoại một cái: “Em làm gì mà mới ba phút đã xử lý sạch sẽ đống này rồi vậy?”
“Đó là vì anh không có bạn là bác sĩ thôi, đặc biệt là bác sĩ chuyên cấp cứu đó, ăn cơm giống như là đi đánh trận vậy, lúc nào cũng phải trong tâm thế chuẩn bị tiến hành phẫu thuật hết. Mà một đợt phẫu thuật thì thường phải trên hai tiếng mới ra ngoài được, nếu như không ăn nhanh thì chắc bị đói chết mất.”
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt thoải mái của cô, căn bản là không giống đang than vãn chút nào: “Nghe thì thấy công việc của em rất vất vả, vậy tại sao em lại còn muốn làm bác sĩ? Làm kiến trúc sư giống ba em cũng được mà.”
Bình luận facebook