Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 62: THẾ GIỚI CỦA THỔ HÀO, KẺ NGHÈO HÈN THẬT LÀ NGƯỠNG MỘ.
CHƯƠNG 62: THẾ GIỚI CỦA THỔ HÀO, KẺ NGHÈO HÈN THẬT LÀ NGƯỠNG MỘ.
“Còn không phải là do lúc nhỏ bị lầm tưởng sao? Cứ tưởng bác sĩ là một nghề vô cùng cao quý, kết quả là vô nghề rồi thì mới phát hiện nghề này thật sự là không dành cho con người mà. Mỗi ngày ngoại trừ công việc ra, còn phải đấu trí đấu dũng với bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân nữa chứ, cuộc sống đúng là vất vả gian nan mà, hơn nữa còn vĩnh viễn không biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đúng là hack não không gì sánh bằng.” Tô Dương Dương ngừng lại một chút rồi tiếp lời: “Tuy cái nghề bác sĩ này không ra làm sao cả, nhưng nếu cho tôi được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ nguyện ý làm bác sĩ. Thường xuyên được đối mặt với cái chết và đau khổ, tôi mới thấm thía được mạng sống quý giá đến nhường nào.
Hàn Khải Uy nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương.
Người phụ nữ này vênh khuôn mặt của mình lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt trong veo và thông minh đó sáng rực rỡ, mang theo một sự ngây thơ không phù hợp với lứa tuổi này.
Đôi môi hơi cong cong và hồng hào khẽ mở ra, giống như là đang lôi kéo người khác hôn vậy.
Hàn Khải Uy thu dòng suy tư của mình lại rồi thuận miệng hỏi: “Sau khi em làm bác sĩ có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”
Thấy Hàn Khải Uy thu lại ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, Tô Dương Dương mới thầm thở phào, sau đó cô đáp: “Có nhiều lắm, nhưng mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi thì chắc là một chuyện mà khi tôi còn chưa làm bác sĩ chính thức. Lúc đó tôi và chủ nhiệm nhận được một ca cấp cứu, đó là một vụ tai nạn giao thông, chiếc xe chở hàng bị lật đè trúng xe mô tô. Lúc chúng tôi chạy đến hiện trường thì người của nhà tang lễ đã đến rồi. Người lái xe mô tô bị nghiền nát, khiến cho cơ thể dính chặt trên đường rất là khó thu dọn, đầu và cánh tay bị đứt bay đi, treo trên chiếc đèn đường. Người nhà tang lễ đó đã dùng xẻng và dao xi măng để cạo nó ra từng chút một và bỏ vào túi. Chủ nhiệm kêu tôi và người nhà tang lễ đó leo lên cột đèn để lấy đầu vào cánh tay của người lái xe máy đó. Sau khi lấy xuống xong, thì bắt đầu chắp vá di thể tại hiện trường luôn. Nhưng sau khi chắp xong thì mới thấy thiếu mất một con mắt, thế là hai người chúng tôi lại bắt đầu đi tìm con mắt của người đó ở khắp nơi, tìm hết hai tiếng đồng hồ mới tìm được con mắt đó ở trên vành đai xanh bên đường.”
Đầu óc Hàn Khải Uy tưởng tượng ra cái khung cảnh đó, thật giống với phim kinh dị mà.
“Tôi theo người làm tang lễ đó về nhà tang lễ để xem ông ta tu sửa di thể của nạn nhân. Ông ta sửa sang cả một đêm rồi mới để cho người nhà cáo biệt với người mất. Cái người mà được ông ta sửa sang lại trông không giống với một mớ thịt đã bị tan nát chút nào cả, mà giống như là một người vẫn còn nguyên vẹn tứ chi vậy đó. Chuyện này mà để cho người tang lễ khác làm thì chắc chắc sẽ vẫn chỉ là một mớ thịt tan nát mà thôi. Tuy chuyện mà ông ta cần làm chỉ là ghép đầu và cánh tay rồi thu xác về là được, còn con mắt kia có còn hay không không liên quan gì đến ông ta cả, nhưng ông ta vẫn kiên trì tìm con mắt kia giúp cho người chết, cố gắng để anh ta được ra đi nguyên vẹn. Ông ta cho rằng, đó là chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của mình, khi con người đã đi đến cuối đường rồi, ông ta vẫn muốn được dùng hết sức và hết khả năng của mình để làm gì đó cho họ, mà người đó chính là một trong những người mà ông đã gặp trong cuộc đời làm nghề lâu dài của mình. Ông ta đã nhìn thấy đủ loại tử vong, nghiền thành tương thành thịt không là gì cả, nhưng mà người đó đời này chỉ có thể chết một lần mà thôi cho nên ông không thể qua loa được. Tôi nghĩ, cho dù tôi có làm nghề nghiệp gì đi nữa thì tôi vẫn phải tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của mình. Hơn nữa là nâng cao tay nghề kỹ thuật của mình, cố gắng đạt đến trình độ trung lưu của ngành và sử dụng tinh thần này để ảnh hưởng đến nhiều người hơn nữa.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như đang phát sáng của cô, Hàn Khải Uy thật là muốn đưa tay véo mặt của cô mà, sau đó anh nói: “Theo như tôi biết thì nghề bác sĩ muốn thăng chức rất là khó, từ một bác sĩ trị liệu chính muốn lên phó chủ nhiệm cũng phải mất vài năm.”
“Ừm, ngoại trừ kỹ thuật chắc tay, kinh nghiệm phong phú, kiểm tra phải đạt ra thì còn phải được ghi danh đủ số lần trong các tập san SCI nữa. Quá trình này rất là khó khăn, cho nên có rất nhiều bác sĩ sau khi đã có tư cách và kỹ thuật hành y một mình thì đều ra ngoài tự mở phòng khám tư, vừa kiếm được tiền, còn tự do nữa.”
“Em nghĩ sao? Nếu em muốn mở phòng khám riêng thì tôi có thể giúp.”
“Trước mắt thì tôi vẫn chưa có kế hoạch này, chí ít thì trước khi chủ nhiệm nghỉ hưu, thì tôi vẫn sẽ ở lại bệnh viện. Ông có rất nhiều kỹ thuật mà tôi đang thiếu, cho nên tôi phải theo ông ấy học tập cái đã. Đợi đến khi ông ấy không chịu dạy tôi nữa, tôi mới suy nghĩ tiếp đến con đường khác.” Tô Dương Dương nở một nụ cười xán lạn với Hàn Khải Uy: “Thổ hào, cảm ơn anh. Có anh ở đằng sau đã giúp tôi có được rất nhiều lợi ích, còn tốt hơn là để tôi một mình vùi đầu vào làm nữa.”
Hàn Khải Uy không nhịn được mà đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Vậy mà đã đủ rồi sao?”
“Như vậy là đủ rồi. Kỹ thuật của tôi vẫn chưa đủ mà, cho dù có người trải hoa lót gạch cho tôi đi nữa thì tôi cũng không làm nổi đâu, như vậy thì xấu hổ lắm.” Tô Dương Dương nói xong thì đứng lên, đem bát dĩa đã sạch sẽ đồ ăn đi vào nhà bếp.
Nhìn bóng ảnh khập khiễng biến mất ở trước cửa nhà bếp của người phụ nữ, Hàn Khải Uy phát hiện, cô gái nhỏ này thật sự rất dễ thu hút ánh mắt của anh.
Một người phụ nữ vừa có tam quan chính trực vừa có tính khí của trẻ con, một sự dung hợp kỳ lạ.
Nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt được.
**
Ngày hôm sau.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Tô Dương Dương cảm thấy như có một cục nhỏ nhỏ đang ở trong lòng mình.
Cô mở mắt ra thì thấy có một cái đầu nhỏ nhắn đang gối đầu trên cánh tay cô, ngủ say sưa không biết gì cả.
Tô Dương Dương không nhúc nhích mà yên tĩnh ngắm nhìn ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ trên khuôn mặt của Tiểu Bảo.
Không thể không thừa nhận, sức mạnh di truyền của gen đúng là mạnh mẽ thật.
Tuy Tiểu Bảo không phải là con ruột của Hàn Khải Uy, nhưng ngũ quan của bé lại như đúc từ một khuôn với Hàn Khải Uy vậy, không khác chút nào hết.
Bọn họ vốn dĩ có chung huyết thống, lại sống chung với nhau từ lâu, giống nhau thì cũng không phải không thể.
Tô Dương Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tiểu Bảo: “Bảo bối à, dậy thôi con.”
Tiểu Bảo lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, bé đưa đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Tô Dương Dương.
Sau khi nhìn kỹ, bé đưa đôi cánh tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Trên người mẹ có mùi thuốc, sao con lại qua bên này ngủ rồi?”
Tiểu Bảo không có ý định gõ chữ.
Tô Dương Dương cũng không hỏi nữa mà ôm bé ngồi dậy.
Tiểu Bảo rất tự giác thay quần áo ra rồi đi rửa mặt.
Tô Dương Dương cũng khập khà khập khiễng đi tới phòng thay đồ ở trong phòng, phát hiện trong đó có rất nhiều đồ nữ còn chưa bóc tem nữa.
Cô lấy mấy bộ ra xem thử thì phát hiện đều là số đo của cô.
Trong lòng cô thầm hâm mộ cuộc sống của những người có tiền, cuộc sống không thể nào sung sướng hơn được nữa.
Lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Hàn Khải Uy nói: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, mặc đồ nào thoải mái thôi.”
“Anh mua hả?”
“Anh kêu người đưa tới trong đêm đó.”
“Thế giới của thổ hào, kẻ nghèo hèn thật ngưỡng mộ.”
“Phú bà 6 ngàn tỷ đừng khiêm tốn nữa.”
Tô Dương Dương cười ha hả: “Nói cũng đúng. Thôi anh ra ngoài đi, tôi phải thay đồ rồi, người không có phận sự không được nhìn.”
“Không nhìn em, lỡ như em thay đồ té thành tàn phế thì sao?”
“Không được nói gỡ. Cửa ở bên phải, xin cảm ơn.”
Hàn Khải Uy mang theo nụ cười rời khỏi.
Tô Dương Dương tốn không ít sức mới thay xong quần áo, sau đó cô vịn tường đi ra ngoài.
Tiểu Bảo cũng đã rửa mặt xong rồi, lúc này Hàn Khải Uy đang mặc áo len chui đầu cho bé.
Để trẻ con tự mặc mấy loại áo này rất là bất tiện, vì chúng hay bị nhầm giữa các ống tay, rồi không chui đầu qua được.
Hơn nữa trẻ con lại dễ khóc rống lên khi bị che mắt không nhìn thấy gì.
Hàn Khải Uy còn không quay đầu lại mà nói: “Đi rửa mặt đi, lát nữa đưa em đi bác sĩ kiểm tra.”
“Bây giờ tôi thấy rất khoẻ, không cần đi đâu.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Ngữ khí của Hàn Khải Uy tràn đầy sự không cho phép được cãi lại.
Tô Dương Dương cũng không kiên trì từ chối nữa mà khập khiễng đi vào toilet.
“Còn không phải là do lúc nhỏ bị lầm tưởng sao? Cứ tưởng bác sĩ là một nghề vô cùng cao quý, kết quả là vô nghề rồi thì mới phát hiện nghề này thật sự là không dành cho con người mà. Mỗi ngày ngoại trừ công việc ra, còn phải đấu trí đấu dũng với bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân nữa chứ, cuộc sống đúng là vất vả gian nan mà, hơn nữa còn vĩnh viễn không biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đúng là hack não không gì sánh bằng.” Tô Dương Dương ngừng lại một chút rồi tiếp lời: “Tuy cái nghề bác sĩ này không ra làm sao cả, nhưng nếu cho tôi được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ nguyện ý làm bác sĩ. Thường xuyên được đối mặt với cái chết và đau khổ, tôi mới thấm thía được mạng sống quý giá đến nhường nào.
Hàn Khải Uy nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương.
Người phụ nữ này vênh khuôn mặt của mình lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt trong veo và thông minh đó sáng rực rỡ, mang theo một sự ngây thơ không phù hợp với lứa tuổi này.
Đôi môi hơi cong cong và hồng hào khẽ mở ra, giống như là đang lôi kéo người khác hôn vậy.
Hàn Khải Uy thu dòng suy tư của mình lại rồi thuận miệng hỏi: “Sau khi em làm bác sĩ có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”
Thấy Hàn Khải Uy thu lại ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, Tô Dương Dương mới thầm thở phào, sau đó cô đáp: “Có nhiều lắm, nhưng mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi thì chắc là một chuyện mà khi tôi còn chưa làm bác sĩ chính thức. Lúc đó tôi và chủ nhiệm nhận được một ca cấp cứu, đó là một vụ tai nạn giao thông, chiếc xe chở hàng bị lật đè trúng xe mô tô. Lúc chúng tôi chạy đến hiện trường thì người của nhà tang lễ đã đến rồi. Người lái xe mô tô bị nghiền nát, khiến cho cơ thể dính chặt trên đường rất là khó thu dọn, đầu và cánh tay bị đứt bay đi, treo trên chiếc đèn đường. Người nhà tang lễ đó đã dùng xẻng và dao xi măng để cạo nó ra từng chút một và bỏ vào túi. Chủ nhiệm kêu tôi và người nhà tang lễ đó leo lên cột đèn để lấy đầu vào cánh tay của người lái xe máy đó. Sau khi lấy xuống xong, thì bắt đầu chắp vá di thể tại hiện trường luôn. Nhưng sau khi chắp xong thì mới thấy thiếu mất một con mắt, thế là hai người chúng tôi lại bắt đầu đi tìm con mắt của người đó ở khắp nơi, tìm hết hai tiếng đồng hồ mới tìm được con mắt đó ở trên vành đai xanh bên đường.”
Đầu óc Hàn Khải Uy tưởng tượng ra cái khung cảnh đó, thật giống với phim kinh dị mà.
“Tôi theo người làm tang lễ đó về nhà tang lễ để xem ông ta tu sửa di thể của nạn nhân. Ông ta sửa sang cả một đêm rồi mới để cho người nhà cáo biệt với người mất. Cái người mà được ông ta sửa sang lại trông không giống với một mớ thịt đã bị tan nát chút nào cả, mà giống như là một người vẫn còn nguyên vẹn tứ chi vậy đó. Chuyện này mà để cho người tang lễ khác làm thì chắc chắc sẽ vẫn chỉ là một mớ thịt tan nát mà thôi. Tuy chuyện mà ông ta cần làm chỉ là ghép đầu và cánh tay rồi thu xác về là được, còn con mắt kia có còn hay không không liên quan gì đến ông ta cả, nhưng ông ta vẫn kiên trì tìm con mắt kia giúp cho người chết, cố gắng để anh ta được ra đi nguyên vẹn. Ông ta cho rằng, đó là chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của mình, khi con người đã đi đến cuối đường rồi, ông ta vẫn muốn được dùng hết sức và hết khả năng của mình để làm gì đó cho họ, mà người đó chính là một trong những người mà ông đã gặp trong cuộc đời làm nghề lâu dài của mình. Ông ta đã nhìn thấy đủ loại tử vong, nghiền thành tương thành thịt không là gì cả, nhưng mà người đó đời này chỉ có thể chết một lần mà thôi cho nên ông không thể qua loa được. Tôi nghĩ, cho dù tôi có làm nghề nghiệp gì đi nữa thì tôi vẫn phải tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của mình. Hơn nữa là nâng cao tay nghề kỹ thuật của mình, cố gắng đạt đến trình độ trung lưu của ngành và sử dụng tinh thần này để ảnh hưởng đến nhiều người hơn nữa.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như đang phát sáng của cô, Hàn Khải Uy thật là muốn đưa tay véo mặt của cô mà, sau đó anh nói: “Theo như tôi biết thì nghề bác sĩ muốn thăng chức rất là khó, từ một bác sĩ trị liệu chính muốn lên phó chủ nhiệm cũng phải mất vài năm.”
“Ừm, ngoại trừ kỹ thuật chắc tay, kinh nghiệm phong phú, kiểm tra phải đạt ra thì còn phải được ghi danh đủ số lần trong các tập san SCI nữa. Quá trình này rất là khó khăn, cho nên có rất nhiều bác sĩ sau khi đã có tư cách và kỹ thuật hành y một mình thì đều ra ngoài tự mở phòng khám tư, vừa kiếm được tiền, còn tự do nữa.”
“Em nghĩ sao? Nếu em muốn mở phòng khám riêng thì tôi có thể giúp.”
“Trước mắt thì tôi vẫn chưa có kế hoạch này, chí ít thì trước khi chủ nhiệm nghỉ hưu, thì tôi vẫn sẽ ở lại bệnh viện. Ông có rất nhiều kỹ thuật mà tôi đang thiếu, cho nên tôi phải theo ông ấy học tập cái đã. Đợi đến khi ông ấy không chịu dạy tôi nữa, tôi mới suy nghĩ tiếp đến con đường khác.” Tô Dương Dương nở một nụ cười xán lạn với Hàn Khải Uy: “Thổ hào, cảm ơn anh. Có anh ở đằng sau đã giúp tôi có được rất nhiều lợi ích, còn tốt hơn là để tôi một mình vùi đầu vào làm nữa.”
Hàn Khải Uy không nhịn được mà đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Vậy mà đã đủ rồi sao?”
“Như vậy là đủ rồi. Kỹ thuật của tôi vẫn chưa đủ mà, cho dù có người trải hoa lót gạch cho tôi đi nữa thì tôi cũng không làm nổi đâu, như vậy thì xấu hổ lắm.” Tô Dương Dương nói xong thì đứng lên, đem bát dĩa đã sạch sẽ đồ ăn đi vào nhà bếp.
Nhìn bóng ảnh khập khiễng biến mất ở trước cửa nhà bếp của người phụ nữ, Hàn Khải Uy phát hiện, cô gái nhỏ này thật sự rất dễ thu hút ánh mắt của anh.
Một người phụ nữ vừa có tam quan chính trực vừa có tính khí của trẻ con, một sự dung hợp kỳ lạ.
Nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt được.
**
Ngày hôm sau.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Tô Dương Dương cảm thấy như có một cục nhỏ nhỏ đang ở trong lòng mình.
Cô mở mắt ra thì thấy có một cái đầu nhỏ nhắn đang gối đầu trên cánh tay cô, ngủ say sưa không biết gì cả.
Tô Dương Dương không nhúc nhích mà yên tĩnh ngắm nhìn ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ trên khuôn mặt của Tiểu Bảo.
Không thể không thừa nhận, sức mạnh di truyền của gen đúng là mạnh mẽ thật.
Tuy Tiểu Bảo không phải là con ruột của Hàn Khải Uy, nhưng ngũ quan của bé lại như đúc từ một khuôn với Hàn Khải Uy vậy, không khác chút nào hết.
Bọn họ vốn dĩ có chung huyết thống, lại sống chung với nhau từ lâu, giống nhau thì cũng không phải không thể.
Tô Dương Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tiểu Bảo: “Bảo bối à, dậy thôi con.”
Tiểu Bảo lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, bé đưa đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Tô Dương Dương.
Sau khi nhìn kỹ, bé đưa đôi cánh tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Trên người mẹ có mùi thuốc, sao con lại qua bên này ngủ rồi?”
Tiểu Bảo không có ý định gõ chữ.
Tô Dương Dương cũng không hỏi nữa mà ôm bé ngồi dậy.
Tiểu Bảo rất tự giác thay quần áo ra rồi đi rửa mặt.
Tô Dương Dương cũng khập khà khập khiễng đi tới phòng thay đồ ở trong phòng, phát hiện trong đó có rất nhiều đồ nữ còn chưa bóc tem nữa.
Cô lấy mấy bộ ra xem thử thì phát hiện đều là số đo của cô.
Trong lòng cô thầm hâm mộ cuộc sống của những người có tiền, cuộc sống không thể nào sung sướng hơn được nữa.
Lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Hàn Khải Uy nói: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, mặc đồ nào thoải mái thôi.”
“Anh mua hả?”
“Anh kêu người đưa tới trong đêm đó.”
“Thế giới của thổ hào, kẻ nghèo hèn thật ngưỡng mộ.”
“Phú bà 6 ngàn tỷ đừng khiêm tốn nữa.”
Tô Dương Dương cười ha hả: “Nói cũng đúng. Thôi anh ra ngoài đi, tôi phải thay đồ rồi, người không có phận sự không được nhìn.”
“Không nhìn em, lỡ như em thay đồ té thành tàn phế thì sao?”
“Không được nói gỡ. Cửa ở bên phải, xin cảm ơn.”
Hàn Khải Uy mang theo nụ cười rời khỏi.
Tô Dương Dương tốn không ít sức mới thay xong quần áo, sau đó cô vịn tường đi ra ngoài.
Tiểu Bảo cũng đã rửa mặt xong rồi, lúc này Hàn Khải Uy đang mặc áo len chui đầu cho bé.
Để trẻ con tự mặc mấy loại áo này rất là bất tiện, vì chúng hay bị nhầm giữa các ống tay, rồi không chui đầu qua được.
Hơn nữa trẻ con lại dễ khóc rống lên khi bị che mắt không nhìn thấy gì.
Hàn Khải Uy còn không quay đầu lại mà nói: “Đi rửa mặt đi, lát nữa đưa em đi bác sĩ kiểm tra.”
“Bây giờ tôi thấy rất khoẻ, không cần đi đâu.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Ngữ khí của Hàn Khải Uy tràn đầy sự không cho phép được cãi lại.
Tô Dương Dương cũng không kiên trì từ chối nữa mà khập khiễng đi vào toilet.
Bình luận facebook