• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THIẾU GIA HỌ LĂNG GIẢ YÊU (3 Viewers)

  • Chương 19-20

Chương 19: Ác mộng


Cảm giác Đồng Niệm ngủ thật lâu, ở trong mộng cô nhớ tới trước đây, cha mẹ đều còn ở bên cạnh. Mỗi khi ăn cơm chiều xong một nhà ba người lại đi ản bộ, tay trái cô nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, ở giữa vui vẻ trong sự sôi nổi của cha mẹ. Mỗi lần nhìn thấy cô, ba nắm tay mẹ chạy lại phía cô cùng nhau lộ ra khuôn mặt sủng nịch.


Khóe mắt cô có giọt lệ nóng rơi xuống, Đồng Niệm khóc tỉnh lại, mở to mắt đã là hai ngày sau rồi. Sốt cao khiến cho phổi bị nhiễm, bác sĩ gia đình vội tới truyền dịch cho cô, ước chừng cô ngủ hai ngày thì mới chuyển biến tốt.


Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô ít khi sinh bệnh, lần này phát sốt giống như bệnh rất nặng, tinh thần không tốt lắm. Lăng Trọng sợ cô không hồi phục tốt, không cho cô đi học, xin cô nghỉ học để dưỡng bệnh, phân phó người hầu cẩn thận chăm sóc.


Ở trên giường ba ngày, thân thể Đồng Niệm dần chuyển biến tốt, sốt cao đã lui, nhưng thân thể không có lực. Sau khi ăn xong, cô ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu.


Cho đến khi người hầu đi vào, nói là Duẫn Mạch đến thăm cô, lúc này tinh thần cô mới hồi phục lại.


Trong tay Duẫn Mạch mang theo giỏ hoa quả, tiện tay đưa cho người hầu, bước nhanh tới chỗ cô, đưa tay sờ vào trán cô: “Còn sốt cao không?”


“Đã tốt rồi.” Đồng Niệm mím môi cười, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.


Thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, Duẫn Mạch nhẹ nhàng thở ra, quay sang chế nhạo cô: “Thời tiết như thế này chỉ có câu mới có thể phát sốt thôi!”


Sắc mặt Đồng Niệm hơi đổi, gục đầu xuống không nói gì.


“Anh cậu đâu?”


Duẫn Mạch từ lúc vào nhà ánh mắt không ngừng dòm ngó, về điểm này tâm tư nhỏ rất rành.


Nhắc tới người kia, sắc mặt Đồng Niệm lại trầm xuống, cô quay đầu buồn bã nói: “Không biết.” Từ lúc cô đổ bệnh mấy ngày nay rồi không có gặp anh.


“Ai….” Duẫn Mạch thở dài trên mặt đầy vẻ mất mác: “Anh ấy bận rộn như vậy à? Mỗi lần tớ đến không bao giờ thấy được anh ấy!” Lúc trước cô đến nhà họ Lăng chơi, không có gặp mặt thần tượng, vì thế buồn bực không thôi.


Đồng Niệm liếc nhìn cô bạn một cái, đem dâu tây đưa tới trước mặt, quát lớn: “Cậu đến thăm mình hay là đến nhìn anh ấy?”


Nhìn thấy cô hờn giận, Duẫn Mạch vội trưng khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt: “Đương nhiên là thăm cậu, người mình yêu nhất là Niệm Niệm!”


Tuy rằng tâm tình sa sút nhưng Duẫn Mạch nói đùa như vậy cũng khiến cô thoải mái hơn.


Ăn chút hoa quả, Duẫn Mạch lại không thành thật nhìn Đông ngó Tây, mười phần là muốn xem bảo vật. Cô chạy đến bàn trang điểm, đưa tay cầm lọ nước hoa, đặt ở mũi ngửi ngửi mặt mày hớn hở.


“Đây là nước hoa cậu dùng à?” Duẫn Mạch vỗ nhẹ vào thân lọ, chỉ thấy đỉnh chóp lọ thủy tinh điêu khắc hình cánh hoa lài, làm cho người ta vừa nhìn đã thích.


Đồng Niệm nhíu mi nhìn, vẻ mặt hờ hững: “Ừ.”


“Thật dễ chịu!” Duẫn Mạch lần thứ hai đưa lên ngửi, đáy mắt đều là ý cười: “Vì cái gì mà ở trong thành phố này không có bán?”


Câu hỏi của cô bạn làm cho ánh mắt Đồng Niệm tối lại, giọng cũng thấp đi: “Đó là Lăng Cận Dương tìm người điều chế, bên ngoài không có bán!”


“Ô ô!” Duẫn mạch lại trừng mắt nhìn cô, đáy mắt toàn là ý hâm mộ: “Anh cậu đối với cậu quá tốt đi!”


Người ở bên ngoài nhìn vào thì cho rằng tổng giám đốc Lăng thị đối với cô em gái chẳng có quan hệ máu mủ kia rất tốt, đâu ai biết cô sống như thế nào?


Thu lại đáy lòng hỗn loạn, Đồng Niệm cười cho có lệ: “Tớ còn một lọ chưa dùng, cậu cầm đi.”


Nghe cô nói thế, Duẫn Mạch vội không ngừng gật dầu, chạy tới chỗ cô hôn cô một cái: “Đồng Niệm, tớ yêu cậu!”


Đồng Niệm bị cô làm cho nổi cả da gà, mặt mày cau có: “Nước hoa này lúc tới nhà tớ thì cậu không được dung, có biết không?”


“Được.” Duẫn Mạch gật đầu một cái, nhưng sau đó lại khó hiểu: “Sao vậy?”


Không thể giải thích nhiều với cô, Đồng Niệm trịnh trọng nói: “Không nên hỏi, nhớ kỹ lời mình nói là được.”


Nhận được đồ mình thích, Duẫn Mạch tự nhiên thỏa mãn, cũng không truy vấn thêm nữa. Hia người ngồi ở giữa sofa rộng thùng thình nói chuyện phím, vừa nói vừa cười, vẻ lo lắng của Đồng Niệm dần xua tan.


Tựa đầu vào vai Đồng Niệm, Duẫn Mạch thoáng nhìn thấy gương mặt gầy yếu của cô bạn, cô lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, cậu sinh bệnh làm tớ rất lo, tớ sợ giống như năm đó, cậu bỗng nhiên biến mất ba tháng!”


Phút chốc sắc mặt Đồng Niệm trắng đi, cô nghiêm mặt cúi đầu, hai tay bên người nắm chặt lại, dùng sức lực rất lớn để cầm. Tuy cô khống chế mình nhưng toàn thân vẫn lạnh run.


Phát giác thấy cô khác thường, Duẫn Mạch còn tưởng cô giận, không hỏi nhiều liền ngồi dậy mang theo nước hoa đi mất.


Ánh trời chiều buông rơi ở phía xa, ánh vàng nhuộm khặp, làm nổi bật chân trời vẻ diễm lệ. Cô thu mình vào trong ghế, hai tay ôm gối, hai tròng mắt sáng người bị che phủ một tầng sương, ảm đạm không ánh sáng.


Ánh tịch dương đã dần lui, Đồng Niệm ngơ ngác ngồi đó, không nhúc nhích. Cô nhìn ra phía xa bầu trời, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.


Vào đêm, một chiếc xe McLaren màu bạc chạy về Lan Uyển, người đàn ông đem cất xe xong đi vào biệt thự.


Má Dung còn chờ anh ở cửa, thấy anh trở về vội đi chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng Lăng Cận Dương bảo về nghỉ ngơi. Anh đi về phòng, đi qua phòng cách vách nhưng bỗng dừng lại, đẩy cửa đi vào.


Lăng Cận Dương xoay người ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người đang ngủ say. Trong đêm đen, cặp mắt chim ưng kia cơ trí lóe sáng, rồi lại cuồn cuộn như nước biển làm cho người ta không nhìn ra.


Không bao lâu sau anh bình tĩnh đứng dậy, bước nhanh đi.


Sau nửa đêm, trời chuyển mây, tia chớp hỗn loạn sấm sét rền vang, gió thổi rất mạnh.


Ầm ầm ——


Giữa không trung lướt qua một tia chớp, tấm màn màu đen bị xé rách, mưa trên trời trút xuống.


Cô gái nằm trên giường, dôi mi thanh tú nhăn nhó, thân thế bất an vặn vẹo, tựa hồ suy nghĩ phải tỉnh táo lại.


“A ——”


Đồng Niệm ôm đầu ngồi dậy, hét lên một tiếng, nhưng âm thanh của cô bị tiếng sét lấn át. Hai tay nắm chặt chăn, trước mắt hiện lên hình ảnh ác mộng, cô không nói ra tiếng.


Mái tóc dính mồ hôi áp vào mặt, Đồng Niệm run rẩy muốn xuống giường, nhưng tay chân không có chút lực nào, không cử động được. Co muốn lấy di động ở đầu tủ liền thấy một bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ.


Động tác của bóng đen rất nhanh chóng, mở cửa sổ đi vào, Đồng Niệm đang muốn hét lên, thì bị người kia ôm vào trong ngực: “Là anh!”


Thanh âm bên tai làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng của anh dính mưa, chiếc cằm sắc nhọn, chảy xuống dưới, áo ngủ chỗ ngực ướt một mảng.


Lăng Cận Dương thấy sắc mặt cô trắng bệch, vội ôm cô vào trong ngực, thanh âm dịu dàng: “Em gặp ác mộng à?”


Ngửi được mùi quen thuộc trên người anh, trong lòng Đồng Niệm rối loạn, cô không khí lực vùng vẫy, đưa đầu mình vùi vào trong ngực anh, giọng thì thào: “Em mơ thấy anh ta…..”


Cánh tay của cô đột nhiên ôm chặt lấy anh, đôi mày kiếm của Lăng Cận Dương nhăn lại.


Khóe mắt tràn ra sự chua xót, Đồng Niệm cắn môi nức nở nói: “Lăng Cận Dương, em hận anh!”


Ngoài cửa sổ trời mưa thật to, mưa tầm tả bao lấy màn đêm, đem cả chân trời bao phủ ở bên trong mảng u ám.


Nửa người Lăng Cận Dương tựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay to của anh vỗ về người ở trong ngực, động tác ôn nhu.


Rúc vào trong ngực anh, Đồng Niệm dần an tĩnh lại, toàn thân bị cảm giác mệt mỏi đánh úp, cô chậm rãi nhắm mắt lại, miệng cơ hồ nhắc tới gì đó nghe không rõ.


Thấy cô ngủ say, Lăng Cận Dương mới động đậy người nằm xuống giường, vẫn bá đạo như trước ôm cô giam cầm vào trong ngực mình. Một lát sau, anh cúi đầu, đôi mắt phức tạp nhìn cô rồ sau đó ôm cô chìm vào trong giấc ngủ.





Chương 20: Không được yên bình


Lúc con người đổ bệnh thì cả thể xác và tinh thần đều yếu ớt, Đồng Niệm cũng không ngoại lệ.


Lúc cô mở to mắt, bên gối đã không còn ai, sờ bên cạnh thì độ ấm đã tan, làm cho những thứ cô thấy đêm qua như là ảo giác.


Cơn buồn ngủ đã tan, Đồng Niệm cúi đầu đi đến cửa sổ, chỉ thấy bệ cửa sổ màu trắng có dấu giày màu đen, cô đưa tay sờ sờ nhìn thấy đầu ngón tay dính vết bẩn, khẳng định cảnh tối qua không phải là mơ.


Tối hôm qua trời mưa rào, gột rửa bầu trời đen trở nên sáng sủa. Tia nắng ban mai lấp ló sau ánh mặt trời, làm khuôn mặt tái nhợt của Đồng Niệm nhuộm một màu ửng đỏ.


Nếu Lăng Trọng đã xin phép cho cô ở nhà nghỉ bệnh, cô cũng không muốn cả ngày đều ở trong nhà, hiện giờ nơi làm cho cô ấm áp chỉ có một.


Đơn giản thu thập vài bộ quần áo tùy thân, Đồng Niệm xách hành lí đi xuống lầu. Cô viết giấy để lại cho Lăng Trọng, dặn dò người hầu vài câu rồi đi xuống, một mình rời khỏi biệt thự.


Hồi lâu cũng xa dần những con đường xe cộ đông đúc, nhìn thấy một đám người huyên náo, tâm tình Đồng Niệm rộng mở, cô ngồi trên chuyến xe sớm đi đến trấn nhỏ.


Hai giờ ngồi xe cũng không lâu, sau khi Đồng Niệm xuống xe hít một hơi thật sâu chỉ cảm thấy không khí kia như nối thẳng đến phổi, không khí ngoại ô quả nhiên tươi mát.


Đưa mắt nhìn đồng hộ, Đồng Niệm xách hành lí, như một thói quen đi đến một căn nhà nhỏ, cửa không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra chậm rãi bước vào trong.


Căn nhà nhỏ có ba gian phòng, khoảng không được sửa sang, ở phía trên có hoa ngọc lan, còn bên dưới trồng dưa chuột, toàn là những loại rau quả để ăn.


Trong nhà có một bóng người đang dọn dẹp vài thứ do tối qua trời mưa to, bà hơi cúi đầu, tuy rằng lộ ra sườn mặt nhưng nhìn ra được khuôn mặt thanh tú.


“Không được nhúc nhích ——”


Đồng Niệm lặng lẽ đi tới, nghịch ngợm che mắt của bà, cố ý đôi giọng hỏi: “Đoán xem là ai?”


Nguyễn Nghiên nhẹ nhàng cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ lên tay cô: “Đứa nhỏ này, đến đây mà không nói trước một tiếng.”


Đồng Niệm ôm cổ của bà, cười khúc khích, làm nũng nói: “Dì à, người ta muốn cho dì một kinh hỉ mà!”


Nhìn thấy cháu gái, trong lòng Nguyễn Nghiên vui mừng, nhưng bà không giỏi biểu đạt cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt Đồng Niệm: “Con bệnh à?”


“Không sao, chỉ phát sốt thôi.” Đồng Niệm không muốn làm dì lo lắng, nhẹ nhàng nói cho qua.


Bởi vì cô tới đột nhiên, Nguyễn Nhiên không có chuẩn bị gì, vội đi làm thức ăn, thuận tiện đem luộc hai quả trứng đem cho cô.


Đem lột trứng ra đưa vào trong chén cho cô, Nguyễn Nghiên nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, xảy ra chuyện gì sao?”


Đồng Niệm miệng cắn trứng, đầu tựa vào vai bà, quẹt cái miệng nhỏ nhắn nói: “Dì à, dì nói dì có thể nhìn rõ mọi việc sao? Người ta không thể có chút riêng tư nào à?”


Nguyễn Nghiên ảm đạm cười, khóe mắt lơ đãng, toát ra ý tứ sủng nịch, từ nhỏ đứa bé này đã mạnh mẽ, hơn nữa sau khi chị gái bà qua đời, cho tới giờ chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Tuy rằng nhà họ Lăng chiếu cô nhưng bà vẫn lo lắng nhiều.


Thấy cô không muốn nói, Nguyễn Nghiên không hỏi thêm, ăn bữa sáng xong, lấy chìa khóa ra: “Hôm nay dì có tiết dạy buổi chiều, tủ lạnh còn sủi cảo đông lạnh, con nấu để ăn nhé.”


Cúi xuống lấy một ít tiền đưa cho Đồng Niệm: “Ăn cơm trưa xong đi siêu thị mua vài thứ, buổi tối dì về làm cho con!”


“Vâng.” Đồng Niệm gật đầu, chân mày cong cong cười lên.


Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô, Nguyễn Nghiên cười cười cầm túi xách đi ra ngoài. Bà là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình ở trường trung học của trấn nhỏ này, tuy rằng tiền lương không cao nhưng cũng rất hứng thú với công việc này.


. . . . . .


Quán cà phê Lam Điệu, có phong cách thiết kế Bắc Âu, phối hợp với trang sức xa hoa, đủ để làm cho nơi này khác biệt.


Cửa sổ lớn sát đất, lộ ra hàng ghế sofa thoải mái, ngoài của sổ thủy tinh là bầu trời xanh biếc, người ngồi vào ghế sofa mềm mại nhưng có cảm giác rơi vào đám mây.


An Hân nhấm nháp cà phê cô mang tới, quay đầu hỏi người bên: “Hương vị thế nào?”


Nghe được câu hỏi của cô, An Nhã bĩu môi: “Không ngon lắm!”


Cà phê ngon như vậy, đến miệng của cô lại bảo là không ngon, An Hân thở dài, cách thưởng thức thật bất đồng.


Uống không quen An Nhã nói người phục vụ mang ly nước chanh cho cô, cô uống một ngụm lúc này trong miệng mới bớt cay và đắng.


“Chị!” An Hân nhìn chằm chằm cô, nhịn không được hỏi: “Chị đã kết hôn vài năm, sao lại không chịu có con?”


An Nhã biến sắc, khóe miệng lướt qua tia cười lạnh: “Con? Chị dám có sao? Hiện tại không có con mà mỗi ngày Lăng Thừa Nghiệp đều đi tới nửa đêm mới về, nếu chị mang thai không biết anh ta còn không kiêng nể gì nữa!”


Ngón tay chạm vòng quanh cái cốc, An Hân nhăn mày, trầm giọng : “Vậy tại sao lúc trước còn gả cho anh ta?”


Uống một ngụm nước trái cây, An Nhã mím môi cười cười, trên mặt hiện lên tia mất mác: “Hân hân, những người đàn ông xung quanh chúng ta, người nào không dựa vào gia thế tốt, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có ai đối với vợ mình trung trinh sao?


Phụ nữ đời này lấy gia đình cho dù không gặp phải Lăng Thừa Nghiệp mà người đàn ông khác thì cũng một đức hạnh như vậy thôi!”


Trong lời nói của chị họ tựa hồ khiến An Hân xúc động, cô đưa mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.


Không bao lâu sau, An Nhãn nhìn về hướng của cô, thấp giọng nói: “Chuyện của Lăng Cận Dương và Đồng Niệm, em tính sao?”


An Hân mím môi cười khẽ, đôi mắt sáng ngời: “Chị, chị nói đàn ông đều giống nhau, vài năm nay em không ở bên cạnh anh ấy, chắc chắn sẽ có người lợi dụng sơ hở. Em không lo lắng thì không bằng em hiểu biết.”


“Với. . . . . .” An Nhã nhíu mi, giọng trầm trầm: “Nhưng nha đầu kia có thể ở bên cạnh Lăng Cận Dương lâu như vậy thật không đơn giản!”


“Cô ta đương nhiên không đơn giản!” Đôi mi thanh tú của An Hân nhanh túc, khuôn mặt tinh xảo có ý tàn khốc: “Nhưng cô ta có bao nhiêu không đơn giản thì cũng đừng mơ tưởng đến chồng của em!”


Bàn tay nắm cốc càng chặt hơn, hai má trắng nõn của An Hân có vẻ lo lắng, đáy mắt phát ra cảm giác lạnh lùng, như thể đem nắng gắt ngoài cửa sổ thành hơi lạnh.


. . . . . .


Dùng cơm trưa xong, Đồng Niệm dọn dẹp phòng sạch sẽ, càng làm càng muốn ở lại căn phòng nhỏ mà tốt này, lúc nay mới cầm túi xách ra ngoài, đi siêu thị mua đồ ăn.


Từ ngôi nhà nhỏ đi ra, đi bộ hai mươi phút là đến siêu thị. Thể xác và tinh thần của Đồng Niệm thả lỏng, cất bước đi dọc bờ biển, nhìn nước biển xanh thẳm phía xaxa, sâu trong đáy lòng chồng chất nặng nề, tựa hồ nhưng mây trắng trên trời trôi xa.


Lúc đi vào siêu thị, cũng không có nhiều người lắm, Đồng Niệm mua chút thịt mới, rồi mua cá và mua món cô thích là ô mai. Cuối cùng cố đến khu hoa quả khô, nhịn không được lấy thêm đồ ăn vặt.


Vài thứ kia ở nhà họ Lăng cô ít khi được ăn, trong nhà không ai ăn nên tự nhiên cũng không có ai nghĩ cô thích nó.


Từ siêu thị đi ra ngoài, hai tay Đồng Niệm xách túi đồ to, miệng cô ngậm kẹo que, tâm tình vui vẻ trở về.


Lúc đi tới gần nhà xa xa nhìn thấy có nhiều người. Trong lòng cô tò mò cũng chạy tới xem, chỉ thấy mọi người vây quanh chiếc xe màu bạc trên đường khẽ nói to nhỏ. Địa phương nhỏ như thế này rất ít có người có xe sang, cô muốn xoay người đi, bỗng phát hiện có chút không đúng, nhìn kỹ biển số xe mặt cô đen lại.


Đồng Niệm biến sắc, đi nhanh về nhà, quả thực thấy dì mình đứng cạnh người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú đang cười, lúc này thần thái tự nhiên trò chuyện vui vẻ.


Cô nhíu mi đi tới, chỉ nhìn thấy Lăng Cận Dương đang mỉm cười, ánh mắt thâm thúy sáng ngời.


“Em đã về?” Mắt thấy sắc mặt cô không hợp, Lăng Cận Dương cười tiến tới cầm lấy túi đồ trong tay cô, ôn nhu bói: “Có mệt không?”


Đồng Niệm hung hăng ngẩng đầu trừng mắt anh, trong lòng tức giận, âm hồn người này thật sự không tiêu tan, làm sao không cho cô một chút yên ổn nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom