Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-16
Chương 15: Ái muội ở bàn ăn tối
Chùm đèn thủy tin ở phòng ăn tản ra ánh sáng màu vàng, mang lại cảm giác ấm áp thoải mái.
Ở giữa quang cảnh hôn ám, trên mặt Đồng Niệm biểu tình đen tối, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt đều thấy mọi người mỉm cười, chậm rãi ngồi vào cạnh người đàn ông kia.
Lăng Trọng thích náo nhiệt, hiện giờ thấy bọn nhỏ đều quây quanh ở bên cạnh, không khỏi vui mừng: “Sở trường của ba là món tỏi sốt sò biển, các con đều phải nếm thử một chút đi.”
An Hân cười gật gật đầu, trực tiếp đưa tay gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Nửa năm rồi, con muốn ăn sò biển do chú làm đến nỗi trong mộng chảy nước miếng.”
Lăng Trọng bị lời nói của nàng dâu làm cho đắc ý cười, không ngừng gắp sò biển bỏ vào chén của cô.
Không khí trên bàn cơm thoáng chốc sinh động, Lăng Cận Dương cầm chai rượu lên ánh mắt ôn nhu hỏi cô: “82 năm?”
Bên miệng An Hân còn dính vết dầu mỡ, lúc này nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu nói: “Đêm nay không uống Lafte, em phải nếm thử rượu Mao Đài của chú.”
Có thịt có rượu thành ra là yến tiệc, Lăng Trọng uống không quen rượu đỏ, thân thể của ông không tốt, bình thường Lăng Cận Dương cấm ông uống rượu đế. Hiện giờ bắt lấy cơ hội, ông tự nhiên cười toe toét, vội phân phó người hầu mang rượu qua.
Đêm nay không khí thật sự tót, Lăng Cận Dương cũng không có làm khó, cười cười rót rượu, sắc mặt hào hứng.
Rượu Mao Đài hơn mười năm, nhập khẩu rất thơm và tinh khiết, An Hân bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt đen láy nheo lại: “Chú à, rượu này không làm ba con say được, khi trở về con sẽ nói cho ba, nhất định con sâu rượu sẽ thích thú.”
Khi nói chuyện cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, nhưng không có chút kiêng dè.
“Uống chậm một chút!” Lăng Cận Dương thiếu kiên nhẫn thấp giọng ngăn cô lại: “Em xem số ghi ở trên đi, đừng uống nhanh như vậy!”
An Hân quệt miệng nhìn anh, hai má ửng đỏ: “Biết rồi, em chỉ uống một chút xíu thôi.” Thời điểm cô nói chuyện, ánh mất cười tủm tỉm, mang theo ý tứ nũng nịu đầy cảm xúc.
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đưa tay gắp thức ăn cho cô, không nói thêm gì.
Tính cách An Hân vẫn sinh động như xưa, cái miệng nhỏ nhắn của cô ríu ra ríu rít không yên, người khác cơ hồ không có cơ hội chen vào.
Nhìn thức ăn trên bàn, Đồng Niệm không nhanh không chậm cúi đầu dùng cơm, cô rất ít mở miệng, ngẫu nhiên hùa theo, để không bị coi là không lễ phép.
Lăng Trọng đối với nàng dâu này luôn vừa lòng, huống hồ cô vừa du học trở về, càng làm cho ông vui mừng thêm. Ở thành phố này có ba gia tộc lớn, trong đó nhà họ Lăng đứng đầu, còn lại là nhà họ An và nhà họ Quyền.
Nhà họ Lăng mấy năm nay giao hảo tốt với nhà họ An, trưởng tôn của Lăng gia là Lăng Thừa Nghiệp cưới chị họ của An Hân, mà vị hôn thê của Lăng Cận Dương lại là trưởng nữ của An gia, tuy rằng trưởng nữ không kế thừa gian nghiệp nhưng trong tay cô có giữ hai mươi phần trăm cổ phần của An thị.
Mọi người ăn uống cũng đã no, Đồng Niệm gác đũa lên chén, biểu tình vô vị tẻ nhạt. Đối với những lời họ đàm luận, cô không có hứng thú, thầm nghĩ mau trở lại phòng, thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Đột nhiên giữa bắp đùi truyền đến một trận tê dại, sắc mặt Đồng Niệm đột biết, cô cúi đầu quả nhiên nhìn thấy có một bàn tay chạy giữa hai chân cô.
Hai tay nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệt, ngực tức giận cuồn cuộn. Nhưng cô không dám động đậy, chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh xuống vài phần.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, Lăng Cận Dương cười cười, giống như căn bản không để ý, ngón tay linh hoạt tiếp tục trượt vào trong, theo mép quần của cô tham lam đi vào.
Bởi vì động tác của anh làm cho cả người Đồng Niệm căng thẳng, thân thể cô cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chỉ có thể đưa tay xuống cố ý kéo tay anh ra.
Cổ tay như sắt của người đàn ông, Đồng Niệm không đẩy được mà ngón tay linh hoạt của anh một đường kéo dài, loại khiêu khích lớn mật này làm cho cô chống đỡ không được, tức giận hàm răng nghiến chặt.
Tên hỗn đản này! Biến thái!
Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng khép hai chân, động tác đột nhiên này làm cho đáy mắt người đàn ông nhiễm một ý tàn khốc.
Lăng Cận Dương thản nhiên cắn môi, sắc mặt không có chút khác thường, anh đưa tay bưng ly rượu đỏ uống một ngụm, sau đó cúi xuống cạnh cô không coi ai ra gì, ở bên tai cô trầm thấp nói: “Thật chặt!”
Đồng Niệm hung hăng hít vào, sắc mặt đỏ lên, cô sợ lộ ra biểu hiện dị thường, đành phải ngửa đầu theo dõi anh, mím môi cười cười.
“Hai người nói gì vậy?” An Hân nhìn thấy bọn họ cười, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Lăng Cận Dương cười nhún nhún vai, ở giữa sắc mặt trắng bệch của Đồng Niệm, mở miệng lạnh nhạt: “Niệm Niệm luôn kiêng ăn.”
Khi nói chuyện, anh còn gắp một đũa thức ăn, đưa đến gần miệng cô, đồng thời bàn tay ở dưới hung hăng ra sức: “Mở ra!”
Oanh ——
Bên tai Đồng Niệm ong ong, trong lòng lựa giận quay cuồng, người ở bên ngoài thì cho là anh trai đang sủng nịch em gái nhưng chỉ có cô hiểu được, người đàn ông này thực sự vô sỉ tới cực điểm!
Ước chừng một hơi, cô không quan tâm nhiều nữa, nâng gót giày lên dẫm một cái thật mạnh lên chân anh.
“Ah ——”
Chân phải bị đau, Lăng Cận Dương nhíu mày khẽ kêu một tiếng, ánh mắt mọi người nhìn khó hiểu, anh chậm rãi cười nói: “Này vật nhỏ, quả nhiên là bị chiều chuộng nên hư, dám động thử với anh.”
Trong lời nói của anh âm thanh vừa đủ, Rella ở dưới bàn chui ra, nức nở kêu lên.
An Hân thấy một màn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa tay cầm sò biển đến bên cạnh nó, cúi đầu kêu: “Rella….”
Giờ phút này Rella chẳng quan tâm đến mỹ nữ mà nó đang ngửi hương thơm ngào ngạt của sò biển, một đường chạy ra sân nhỏ, ngây ngất trong đồ ăn.
Mọi người nhìn nhau cười vang, không khí một vẫn nữa vui vẻ lên, Đồng Niệm mượn cơ hội thoát khỏi móng vuốt của anh, đem thân thể xê dịch ra ngoài.
An Hân nhìn thấy hai người đối diện cười mà không nói, cặp mắt đen láy kia hiện lên một tia sáng.
Ăn tối xong, Đồng Niệm đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn trời đầy sao sáng, tròng mắt cô ảm đạm.
Phút chốc bên người có một mùi nước hoa nồng nặc thổi qua, mũi cô mẫn cảm với những mùi vị này, nhịn không được hắc xì vài cái.
An Hân cười đưa cho cô khăn tay, đưa tay sờ hai má của cô ôn nhu nói: “Niệm Niệm, cô thật sự đã trưởng thành!”
Đồng Niệm ngẩn người, vừa nhìn hai má trắng nõn của An Hân nhiễm một mảng đỏ có thể dễ dàng nhận ra. Cô đứng cách xa ra hờ hững nói: “Cô say rồi.”
An Hân nheo mắt lại cười cười: “Có một chút.”
Bình thường cũng không giỏi ăn nói, Đồng Niệm cũng không muốn miễn cưỡng chính mình, đơn giản trò chuyện cùng cô ta vài câu rồi cất bước rời đi.
Mắt thấy cô đi xa, An Hân chậm rãi xoay người, ý cười nơi khóe miệng biến mất. Cô đưa tay phải lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, da thịt non mịn như vậy người đàn ông nào không thích? Điều này cũng tự nhiên bao gồm cả Lăng Cận Dương.
Chương 16: Dây dưa
Một đêm ác mộng không ngừng, buổi sáng sau khi Đồng Niệm thức dậy, cả người phờ phạc ỉu xìu. Cô thu xếp vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu, lúc ở giữa cầu thang nghe được tiếng nói chuyện truyền từ phòng đến.
Cô đứng lại nhìn qua, mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt người kia, dựa vào cạnh cửa, đang cùng người ở bên trong nói chuyện: “Thím Dung, đã nói là thím không cần về, sao thím lại không nghe lời?”
Ở giữa phòng bếp, một bà thím đang cười, thoạt nhìn tinh thần rất sáng láng. “Tôi nghe theo phu nhân, muốn chứng kiến cậu kết hôn xong rồi mới về hưu. Nếu cậu thương tôi thì sớm kết hôn với An tiểu thư đi!”
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, cất bước đi vào, lấy chi phiếu trong túi ra đưa cho Thím Dung.
Nhìn con số trên chi phiếu, Thím Dung vội vàng khoát tay, trầm giọng nói: “Thiếu gia à, lần trước cậu đã cho rôi? Không thể lấy nữa!”
Thấy vẻ mặt bà nôn nóng, Lăng Cận Dương cười nói: “Đây là cháu của thím, cũng không phải cho thím!”
Nhìn đứa nhỏ một tay nuôi lớn, hốc mắt Thím Dung ửng đỏ, lòng tràn đầy vui mừng không có chối từ nữa: “Cảm ơn thiếu gia!”
Hai tay Lăng Cận Dương đặt lên vai bà, cúi đầu nhỏ giọng nói, giọng điệu của hai người thật sự thân thiết.
Đồng Niệm đi xuống nơi, nhìn bóng dáng ở phòng bếp liền hô một tiếng: “Thím Dung!”
Thím Dung quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt cô, giọng không thân thiết lắm: “Tiểu thư.”
Cô đã quen với thái độ như vậy nên sắc mặt vẫn bình thường đối với sự lạnh lùng của bà, cô không để ý làm gì.
Khóe mắt nhìn người đến người đàn ông đối diện, Đồng Niệm ngẩng đầu, chỉ thấy anh đan hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt bắn thẳng lại chỗ cô, cô chán ghét tránh đi.
Lăng Cận Dương nhìn cô tránh mình, môi mỏng khẽ gợi mở, cặp mắt thâm thúy kia lại hiện lên ý cười.
Thím Dung là người lo việc vặt trong nhà họ Lăng, bà bình tĩnh phân phó người hầu làm việc, vẻ mặt lạnh lùng tỏ khí thế uy nghiêm.
Bữa sáng Lăng Trọng thấy Thím Dung trở về kinh ngạc cười nói: “Thím Dung, bà lần này đến bọn nhỏ thực sự vui vẻ lắm.”
Nghe được lời nói của ông, vẻ mặt Thím Dung thực bình tĩnh, cúi đầu cười không nói gì. Thím Dung là do mẹ của Lăng Cận Dương mang tới, hơn chục năm nay vẫn ở nhà họ Lăng, cho nên địa vị cao hơn người hầu bình thường rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Đồng Niệm ngồi xe về nhà, vừa mới đi vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi giữa sofa đang chào hỏi cô.
An Hân túm cô đến sofa ngồi cạnh cô ta: “Niệm Niệm, đêm nay có tụ hội ở Mê Sắc, mọi người chúc mừng tôi về nước, cô cũng tham gia chung cho vui!”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Lăng Trọng đã quay đầu lại mắt mắt khóa trụ trên người cô: “Không cần sợ ông lão già này buồn, tuổi trẻ nên ra ngoài chơi nhiều một chút!”
Đôi mi thanh tú hơi gợi lên, Đồng Niệm cắn môi do dự, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương xong, bất đắc dĩ gật đầu.
Thời gian lúc chạng vạng, bên ngoài Mê Sắc có đầy những siêu xe khiến người ta lóa mắt.
Đi vào phòng bao lầu hai, sớm đã có người tới trước, rất náo nhiệt, nhìn bọn họ đi vào lập tức vang lên đủ loại âm thanh.
“Ai cha, Nhị thiếu, phu nhân của nhị thiếu đến!”
Mọi người cao hứng ồn ào, đều biết mặt nhau, nên vui đùa không kiêng nể gì, những lời thô tục cũng tuôn ra ngoài một cách tự nhiên.
Đồng Niệm vốn không thích trường hợp này, cô ngồi ở sườn ghế sofa, tận lực cách xa mấy người đó ra. Nhàm chán lấy di động ra, cúi đầu chơi trò chơi.
Quá ba lần nâng chén, có một số người mượn rượu làm càn, bát nháo: “Tiểu Hân Hân, chén nay cô nhất định phải uống!”
An Hân nhìn người đàn ông đầy mùi rượu, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Uống nữa tôi sẽ say mất.”
“Say cũng tốt.” Đáy mắt người đàn ông mang theo ý cười, mơ hồ không rõ: “Mỹ nhân say, mới được người ta thương.”
Lăng Cận Dương nhịn không được cười rộ lên, trừng mắt nhìn người đang kính rượu, quát lớn: “Cậu lại uống nữa, muốn mượn rượu làm càn sao?”
“Nhìn đi, Nhị thiếu đang đau lòng kìa!” Người đàn ông ngửa đầu cười rộ lên, lại đem ly rượu lại gần: “Tiểu Hân Hân vì Nhị thiếu chúng ta, cô phải uống.”
An Hân bị bọn họ nháo đến đau đầu, cười lắc dầu, đang muốn nhận rượu thì bị người đàn ông bên người cản lại, thay cô tiếp nhận.
“Chén rượu này tôi uống.” Đứng lên đón ly rượu, Lăng Cận Dương một ngụm uống sạch, khóe miệng còn cười ần ý: “An phận đi, đừng không có việc gì lại tìm việc!”
Mắt An Hân thấy anh ngửa đầu uống rượu, cười rộ lên, giơ đôi môi đỏ mọng hôn anh, nhất thời đưa tới một trận ồn ào lớn.
Bọn họ bình thường đã nháo lắm, tuy có chừng mực nhưng hiểu biết đạo lý hơn nhiều.
Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn, xong lại cúi đầu tiếp tục bắn hoa quả, ngón tay của cô linh hoạt đi vòng quanh, tinh thần đều tập trung ở điện thoại cho đến khi bên tai nghe được một đạo âm thanh vang lên: “Cô hết thời gian rồi.”
Mắt thấy hoa quả tới gần nhưng không cắt kịp, Đồng Niệm nhíu mi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình có người. Người này mặt một chiếc váy màu đen, da thịt trắng như tuyết, mà tóc cột thành đuôi ngựa khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ không có chút phấn son.
Sở Kiều thấy cô sửng sốt cũng không nghĩ tới nhiều liền giơ tay ra: “Tôi tên Sở Kiều, cô tên gì?”
Đồng Niệm lần đầu tiên nhìn thấy cô, tuy rằng không rõ lắm thân phận, nhưng nhìn cặp mắt to trong suốt kia, trả lời lại: “Đồng Niệm.”
Sở Kiều gật đầu, trên mặt chưa từng có nhiều cảm xúc, chính là cầm điện thoại di động của cô, bấm số điện thoại: “Đây là số điện thoại của tôi chúng ta có thể làm bạn chứ?”
Đối với kiểu trực tiếp như thế, Đồng Niệm tuy rằng chưa thích ứng nhưng không đành lòng cự tuyệt, vui vẻ đồng ý. Theo sau, hai người ngồi ở góc sofa sáng sủ, thấp giọng noí chuyện với nhau, tựa hồ rất hợp nhau.
“Đang nói chuyện gì sao?” Nhìn hai người đang nói chuyện, Quyền Yến Thác bước nhanh tới, ở bên cạnh Sở Kiều ngồi xuống, đưa tay ôm người vào trong ngực.
Đồng Niệm nhìn người đàn ông đi tới, lúc này mới ý thức được nguyên lai hai người họ là cùng nhau. Người đàn ông trước mắt là thái tử gia của nhà họ Quyền, anh ta xưa này có mối quan hệ tốt với Lăng Cận Dương, cũng đã gặp cô vài lần ở nhà họ Lăng.
Chẳng qua sau khi Quyền Yến Thác tới gần, Đồng Niệm sâu sắc phát hiện đáy mắt Sở Kiều sáng rực lại đột nhiên ảm đảm xuống, mới vừa rồi còn cười cười nói nói nhưng lúc này biểu tình gì cũng không có.
Không bao lâu sau, Sở Kiều ghé vào lỗ tai anh nói câu gì đó, chỉ thấy anh ôn nhu cười, ở bên môi cô khẽ hôn lên, sau đó ôm cô rời đi trước.
Đồng Niệm nhìn bọn họ, lúc sắp đóng cửa nhìn thấy mắt Sở Kiều nhìn cô cười. Chẳng qua nụ cười kia giống như từng quen biết, làm cho cô có cảm giác mình bị ảo giác.
Từ Mê Sắc đi ra, đã là đêm khuya, lái xe chạy đến nhà họ An, Lăng Cận Dương xuống xe tự minh đưa An Hân đi vào. Trên đường đi về, Đồng Niệm ngồi ở sau xe cảm giác có chút mệt.
“Sở Kiều giống như rất thích em?” Lăng Cận Dương buông lỏng cổ áo, quay đầu nhìn cô hỏi: “Em có thể tiếp xúc với cô ấy, A Thác khó thấy được cô ấy lại cùng nói chuyện với ai.”
Nghe trong lời nói của anh, ánh mắt Đồng Niệm lóe lóe, nhớ tới Sở Kiều nhưng cô không phản bác, đưa dãy số lưu lại.
Thấy cô nửa ngày không mở miệng, Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đôi mắt nhìn qua sườn mặt cô.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe sáng rọi, Đồng Niệm tựa đầu vào cửa kính xe không nhìn anh: “Lăng Cận Dương, anh tính giam giữ tôi đến khi nào?”
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, ngón tay thon dài của anh để ở giữa gối. Khuôn mặt tuấn mỹ kia giấu trong bóng tối làm cho người ta không nhận ra cảm xúc, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Buổi sáng sau tiết học đầu, Đồng Niệm bước ra phòng học thì di động liền rung lên.
“Alo?” Khẩu khí đối phương rất lớn, làm cô sửng sốt, quả nhiên người đàn ông kia mở miệng thẳng thừng: “Tôi muốn gặp em.”
Trời sinh bá đạo, làm cho Đồng Niệm không thể phản ứng lại, muốn cắt đứt điện thoại nhưng nghe giọng anh ta trầm lại: “Không được ngắt điện thoại!”
Năm ngón tay bé nhỏ kiềm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh hỏi: “Vi Kỳ Hạo, anh rốt cuộc không dể yên?”
Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng cười, âm thanh bừa bãi truyền qua tai nghe: “Có cái muốn cho em xem. Nếu không thấy em, tự gánh lấy hậu quả.” Theo sau là tiếng anh ta ngắt điện thoại.
Căn bản không nghĩ tới nhưng có thể tưởng tượng được trước, Đồng Niệm lo lắng, đành phải đi đến nhà hàng Tây gặp anh ta.
Chùm đèn thủy tin ở phòng ăn tản ra ánh sáng màu vàng, mang lại cảm giác ấm áp thoải mái.
Ở giữa quang cảnh hôn ám, trên mặt Đồng Niệm biểu tình đen tối, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt đều thấy mọi người mỉm cười, chậm rãi ngồi vào cạnh người đàn ông kia.
Lăng Trọng thích náo nhiệt, hiện giờ thấy bọn nhỏ đều quây quanh ở bên cạnh, không khỏi vui mừng: “Sở trường của ba là món tỏi sốt sò biển, các con đều phải nếm thử một chút đi.”
An Hân cười gật gật đầu, trực tiếp đưa tay gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Nửa năm rồi, con muốn ăn sò biển do chú làm đến nỗi trong mộng chảy nước miếng.”
Lăng Trọng bị lời nói của nàng dâu làm cho đắc ý cười, không ngừng gắp sò biển bỏ vào chén của cô.
Không khí trên bàn cơm thoáng chốc sinh động, Lăng Cận Dương cầm chai rượu lên ánh mắt ôn nhu hỏi cô: “82 năm?”
Bên miệng An Hân còn dính vết dầu mỡ, lúc này nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu nói: “Đêm nay không uống Lafte, em phải nếm thử rượu Mao Đài của chú.”
Có thịt có rượu thành ra là yến tiệc, Lăng Trọng uống không quen rượu đỏ, thân thể của ông không tốt, bình thường Lăng Cận Dương cấm ông uống rượu đế. Hiện giờ bắt lấy cơ hội, ông tự nhiên cười toe toét, vội phân phó người hầu mang rượu qua.
Đêm nay không khí thật sự tót, Lăng Cận Dương cũng không có làm khó, cười cười rót rượu, sắc mặt hào hứng.
Rượu Mao Đài hơn mười năm, nhập khẩu rất thơm và tinh khiết, An Hân bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt đen láy nheo lại: “Chú à, rượu này không làm ba con say được, khi trở về con sẽ nói cho ba, nhất định con sâu rượu sẽ thích thú.”
Khi nói chuyện cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, nhưng không có chút kiêng dè.
“Uống chậm một chút!” Lăng Cận Dương thiếu kiên nhẫn thấp giọng ngăn cô lại: “Em xem số ghi ở trên đi, đừng uống nhanh như vậy!”
An Hân quệt miệng nhìn anh, hai má ửng đỏ: “Biết rồi, em chỉ uống một chút xíu thôi.” Thời điểm cô nói chuyện, ánh mất cười tủm tỉm, mang theo ý tứ nũng nịu đầy cảm xúc.
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đưa tay gắp thức ăn cho cô, không nói thêm gì.
Tính cách An Hân vẫn sinh động như xưa, cái miệng nhỏ nhắn của cô ríu ra ríu rít không yên, người khác cơ hồ không có cơ hội chen vào.
Nhìn thức ăn trên bàn, Đồng Niệm không nhanh không chậm cúi đầu dùng cơm, cô rất ít mở miệng, ngẫu nhiên hùa theo, để không bị coi là không lễ phép.
Lăng Trọng đối với nàng dâu này luôn vừa lòng, huống hồ cô vừa du học trở về, càng làm cho ông vui mừng thêm. Ở thành phố này có ba gia tộc lớn, trong đó nhà họ Lăng đứng đầu, còn lại là nhà họ An và nhà họ Quyền.
Nhà họ Lăng mấy năm nay giao hảo tốt với nhà họ An, trưởng tôn của Lăng gia là Lăng Thừa Nghiệp cưới chị họ của An Hân, mà vị hôn thê của Lăng Cận Dương lại là trưởng nữ của An gia, tuy rằng trưởng nữ không kế thừa gian nghiệp nhưng trong tay cô có giữ hai mươi phần trăm cổ phần của An thị.
Mọi người ăn uống cũng đã no, Đồng Niệm gác đũa lên chén, biểu tình vô vị tẻ nhạt. Đối với những lời họ đàm luận, cô không có hứng thú, thầm nghĩ mau trở lại phòng, thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Đột nhiên giữa bắp đùi truyền đến một trận tê dại, sắc mặt Đồng Niệm đột biết, cô cúi đầu quả nhiên nhìn thấy có một bàn tay chạy giữa hai chân cô.
Hai tay nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệt, ngực tức giận cuồn cuộn. Nhưng cô không dám động đậy, chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh xuống vài phần.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, Lăng Cận Dương cười cười, giống như căn bản không để ý, ngón tay linh hoạt tiếp tục trượt vào trong, theo mép quần của cô tham lam đi vào.
Bởi vì động tác của anh làm cho cả người Đồng Niệm căng thẳng, thân thể cô cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chỉ có thể đưa tay xuống cố ý kéo tay anh ra.
Cổ tay như sắt của người đàn ông, Đồng Niệm không đẩy được mà ngón tay linh hoạt của anh một đường kéo dài, loại khiêu khích lớn mật này làm cho cô chống đỡ không được, tức giận hàm răng nghiến chặt.
Tên hỗn đản này! Biến thái!
Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng khép hai chân, động tác đột nhiên này làm cho đáy mắt người đàn ông nhiễm một ý tàn khốc.
Lăng Cận Dương thản nhiên cắn môi, sắc mặt không có chút khác thường, anh đưa tay bưng ly rượu đỏ uống một ngụm, sau đó cúi xuống cạnh cô không coi ai ra gì, ở bên tai cô trầm thấp nói: “Thật chặt!”
Đồng Niệm hung hăng hít vào, sắc mặt đỏ lên, cô sợ lộ ra biểu hiện dị thường, đành phải ngửa đầu theo dõi anh, mím môi cười cười.
“Hai người nói gì vậy?” An Hân nhìn thấy bọn họ cười, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Lăng Cận Dương cười nhún nhún vai, ở giữa sắc mặt trắng bệch của Đồng Niệm, mở miệng lạnh nhạt: “Niệm Niệm luôn kiêng ăn.”
Khi nói chuyện, anh còn gắp một đũa thức ăn, đưa đến gần miệng cô, đồng thời bàn tay ở dưới hung hăng ra sức: “Mở ra!”
Oanh ——
Bên tai Đồng Niệm ong ong, trong lòng lựa giận quay cuồng, người ở bên ngoài thì cho là anh trai đang sủng nịch em gái nhưng chỉ có cô hiểu được, người đàn ông này thực sự vô sỉ tới cực điểm!
Ước chừng một hơi, cô không quan tâm nhiều nữa, nâng gót giày lên dẫm một cái thật mạnh lên chân anh.
“Ah ——”
Chân phải bị đau, Lăng Cận Dương nhíu mày khẽ kêu một tiếng, ánh mắt mọi người nhìn khó hiểu, anh chậm rãi cười nói: “Này vật nhỏ, quả nhiên là bị chiều chuộng nên hư, dám động thử với anh.”
Trong lời nói của anh âm thanh vừa đủ, Rella ở dưới bàn chui ra, nức nở kêu lên.
An Hân thấy một màn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa tay cầm sò biển đến bên cạnh nó, cúi đầu kêu: “Rella….”
Giờ phút này Rella chẳng quan tâm đến mỹ nữ mà nó đang ngửi hương thơm ngào ngạt của sò biển, một đường chạy ra sân nhỏ, ngây ngất trong đồ ăn.
Mọi người nhìn nhau cười vang, không khí một vẫn nữa vui vẻ lên, Đồng Niệm mượn cơ hội thoát khỏi móng vuốt của anh, đem thân thể xê dịch ra ngoài.
An Hân nhìn thấy hai người đối diện cười mà không nói, cặp mắt đen láy kia hiện lên một tia sáng.
Ăn tối xong, Đồng Niệm đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn trời đầy sao sáng, tròng mắt cô ảm đạm.
Phút chốc bên người có một mùi nước hoa nồng nặc thổi qua, mũi cô mẫn cảm với những mùi vị này, nhịn không được hắc xì vài cái.
An Hân cười đưa cho cô khăn tay, đưa tay sờ hai má của cô ôn nhu nói: “Niệm Niệm, cô thật sự đã trưởng thành!”
Đồng Niệm ngẩn người, vừa nhìn hai má trắng nõn của An Hân nhiễm một mảng đỏ có thể dễ dàng nhận ra. Cô đứng cách xa ra hờ hững nói: “Cô say rồi.”
An Hân nheo mắt lại cười cười: “Có một chút.”
Bình thường cũng không giỏi ăn nói, Đồng Niệm cũng không muốn miễn cưỡng chính mình, đơn giản trò chuyện cùng cô ta vài câu rồi cất bước rời đi.
Mắt thấy cô đi xa, An Hân chậm rãi xoay người, ý cười nơi khóe miệng biến mất. Cô đưa tay phải lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, da thịt non mịn như vậy người đàn ông nào không thích? Điều này cũng tự nhiên bao gồm cả Lăng Cận Dương.
Chương 16: Dây dưa
Một đêm ác mộng không ngừng, buổi sáng sau khi Đồng Niệm thức dậy, cả người phờ phạc ỉu xìu. Cô thu xếp vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu, lúc ở giữa cầu thang nghe được tiếng nói chuyện truyền từ phòng đến.
Cô đứng lại nhìn qua, mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt người kia, dựa vào cạnh cửa, đang cùng người ở bên trong nói chuyện: “Thím Dung, đã nói là thím không cần về, sao thím lại không nghe lời?”
Ở giữa phòng bếp, một bà thím đang cười, thoạt nhìn tinh thần rất sáng láng. “Tôi nghe theo phu nhân, muốn chứng kiến cậu kết hôn xong rồi mới về hưu. Nếu cậu thương tôi thì sớm kết hôn với An tiểu thư đi!”
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, cất bước đi vào, lấy chi phiếu trong túi ra đưa cho Thím Dung.
Nhìn con số trên chi phiếu, Thím Dung vội vàng khoát tay, trầm giọng nói: “Thiếu gia à, lần trước cậu đã cho rôi? Không thể lấy nữa!”
Thấy vẻ mặt bà nôn nóng, Lăng Cận Dương cười nói: “Đây là cháu của thím, cũng không phải cho thím!”
Nhìn đứa nhỏ một tay nuôi lớn, hốc mắt Thím Dung ửng đỏ, lòng tràn đầy vui mừng không có chối từ nữa: “Cảm ơn thiếu gia!”
Hai tay Lăng Cận Dương đặt lên vai bà, cúi đầu nhỏ giọng nói, giọng điệu của hai người thật sự thân thiết.
Đồng Niệm đi xuống nơi, nhìn bóng dáng ở phòng bếp liền hô một tiếng: “Thím Dung!”
Thím Dung quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt cô, giọng không thân thiết lắm: “Tiểu thư.”
Cô đã quen với thái độ như vậy nên sắc mặt vẫn bình thường đối với sự lạnh lùng của bà, cô không để ý làm gì.
Khóe mắt nhìn người đến người đàn ông đối diện, Đồng Niệm ngẩng đầu, chỉ thấy anh đan hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt bắn thẳng lại chỗ cô, cô chán ghét tránh đi.
Lăng Cận Dương nhìn cô tránh mình, môi mỏng khẽ gợi mở, cặp mắt thâm thúy kia lại hiện lên ý cười.
Thím Dung là người lo việc vặt trong nhà họ Lăng, bà bình tĩnh phân phó người hầu làm việc, vẻ mặt lạnh lùng tỏ khí thế uy nghiêm.
Bữa sáng Lăng Trọng thấy Thím Dung trở về kinh ngạc cười nói: “Thím Dung, bà lần này đến bọn nhỏ thực sự vui vẻ lắm.”
Nghe được lời nói của ông, vẻ mặt Thím Dung thực bình tĩnh, cúi đầu cười không nói gì. Thím Dung là do mẹ của Lăng Cận Dương mang tới, hơn chục năm nay vẫn ở nhà họ Lăng, cho nên địa vị cao hơn người hầu bình thường rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Đồng Niệm ngồi xe về nhà, vừa mới đi vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi giữa sofa đang chào hỏi cô.
An Hân túm cô đến sofa ngồi cạnh cô ta: “Niệm Niệm, đêm nay có tụ hội ở Mê Sắc, mọi người chúc mừng tôi về nước, cô cũng tham gia chung cho vui!”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Lăng Trọng đã quay đầu lại mắt mắt khóa trụ trên người cô: “Không cần sợ ông lão già này buồn, tuổi trẻ nên ra ngoài chơi nhiều một chút!”
Đôi mi thanh tú hơi gợi lên, Đồng Niệm cắn môi do dự, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương xong, bất đắc dĩ gật đầu.
Thời gian lúc chạng vạng, bên ngoài Mê Sắc có đầy những siêu xe khiến người ta lóa mắt.
Đi vào phòng bao lầu hai, sớm đã có người tới trước, rất náo nhiệt, nhìn bọn họ đi vào lập tức vang lên đủ loại âm thanh.
“Ai cha, Nhị thiếu, phu nhân của nhị thiếu đến!”
Mọi người cao hứng ồn ào, đều biết mặt nhau, nên vui đùa không kiêng nể gì, những lời thô tục cũng tuôn ra ngoài một cách tự nhiên.
Đồng Niệm vốn không thích trường hợp này, cô ngồi ở sườn ghế sofa, tận lực cách xa mấy người đó ra. Nhàm chán lấy di động ra, cúi đầu chơi trò chơi.
Quá ba lần nâng chén, có một số người mượn rượu làm càn, bát nháo: “Tiểu Hân Hân, chén nay cô nhất định phải uống!”
An Hân nhìn người đàn ông đầy mùi rượu, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Uống nữa tôi sẽ say mất.”
“Say cũng tốt.” Đáy mắt người đàn ông mang theo ý cười, mơ hồ không rõ: “Mỹ nhân say, mới được người ta thương.”
Lăng Cận Dương nhịn không được cười rộ lên, trừng mắt nhìn người đang kính rượu, quát lớn: “Cậu lại uống nữa, muốn mượn rượu làm càn sao?”
“Nhìn đi, Nhị thiếu đang đau lòng kìa!” Người đàn ông ngửa đầu cười rộ lên, lại đem ly rượu lại gần: “Tiểu Hân Hân vì Nhị thiếu chúng ta, cô phải uống.”
An Hân bị bọn họ nháo đến đau đầu, cười lắc dầu, đang muốn nhận rượu thì bị người đàn ông bên người cản lại, thay cô tiếp nhận.
“Chén rượu này tôi uống.” Đứng lên đón ly rượu, Lăng Cận Dương một ngụm uống sạch, khóe miệng còn cười ần ý: “An phận đi, đừng không có việc gì lại tìm việc!”
Mắt An Hân thấy anh ngửa đầu uống rượu, cười rộ lên, giơ đôi môi đỏ mọng hôn anh, nhất thời đưa tới một trận ồn ào lớn.
Bọn họ bình thường đã nháo lắm, tuy có chừng mực nhưng hiểu biết đạo lý hơn nhiều.
Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn, xong lại cúi đầu tiếp tục bắn hoa quả, ngón tay của cô linh hoạt đi vòng quanh, tinh thần đều tập trung ở điện thoại cho đến khi bên tai nghe được một đạo âm thanh vang lên: “Cô hết thời gian rồi.”
Mắt thấy hoa quả tới gần nhưng không cắt kịp, Đồng Niệm nhíu mi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình có người. Người này mặt một chiếc váy màu đen, da thịt trắng như tuyết, mà tóc cột thành đuôi ngựa khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ không có chút phấn son.
Sở Kiều thấy cô sửng sốt cũng không nghĩ tới nhiều liền giơ tay ra: “Tôi tên Sở Kiều, cô tên gì?”
Đồng Niệm lần đầu tiên nhìn thấy cô, tuy rằng không rõ lắm thân phận, nhưng nhìn cặp mắt to trong suốt kia, trả lời lại: “Đồng Niệm.”
Sở Kiều gật đầu, trên mặt chưa từng có nhiều cảm xúc, chính là cầm điện thoại di động của cô, bấm số điện thoại: “Đây là số điện thoại của tôi chúng ta có thể làm bạn chứ?”
Đối với kiểu trực tiếp như thế, Đồng Niệm tuy rằng chưa thích ứng nhưng không đành lòng cự tuyệt, vui vẻ đồng ý. Theo sau, hai người ngồi ở góc sofa sáng sủ, thấp giọng noí chuyện với nhau, tựa hồ rất hợp nhau.
“Đang nói chuyện gì sao?” Nhìn hai người đang nói chuyện, Quyền Yến Thác bước nhanh tới, ở bên cạnh Sở Kiều ngồi xuống, đưa tay ôm người vào trong ngực.
Đồng Niệm nhìn người đàn ông đi tới, lúc này mới ý thức được nguyên lai hai người họ là cùng nhau. Người đàn ông trước mắt là thái tử gia của nhà họ Quyền, anh ta xưa này có mối quan hệ tốt với Lăng Cận Dương, cũng đã gặp cô vài lần ở nhà họ Lăng.
Chẳng qua sau khi Quyền Yến Thác tới gần, Đồng Niệm sâu sắc phát hiện đáy mắt Sở Kiều sáng rực lại đột nhiên ảm đảm xuống, mới vừa rồi còn cười cười nói nói nhưng lúc này biểu tình gì cũng không có.
Không bao lâu sau, Sở Kiều ghé vào lỗ tai anh nói câu gì đó, chỉ thấy anh ôn nhu cười, ở bên môi cô khẽ hôn lên, sau đó ôm cô rời đi trước.
Đồng Niệm nhìn bọn họ, lúc sắp đóng cửa nhìn thấy mắt Sở Kiều nhìn cô cười. Chẳng qua nụ cười kia giống như từng quen biết, làm cho cô có cảm giác mình bị ảo giác.
Từ Mê Sắc đi ra, đã là đêm khuya, lái xe chạy đến nhà họ An, Lăng Cận Dương xuống xe tự minh đưa An Hân đi vào. Trên đường đi về, Đồng Niệm ngồi ở sau xe cảm giác có chút mệt.
“Sở Kiều giống như rất thích em?” Lăng Cận Dương buông lỏng cổ áo, quay đầu nhìn cô hỏi: “Em có thể tiếp xúc với cô ấy, A Thác khó thấy được cô ấy lại cùng nói chuyện với ai.”
Nghe trong lời nói của anh, ánh mắt Đồng Niệm lóe lóe, nhớ tới Sở Kiều nhưng cô không phản bác, đưa dãy số lưu lại.
Thấy cô nửa ngày không mở miệng, Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đôi mắt nhìn qua sườn mặt cô.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe sáng rọi, Đồng Niệm tựa đầu vào cửa kính xe không nhìn anh: “Lăng Cận Dương, anh tính giam giữ tôi đến khi nào?”
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, ngón tay thon dài của anh để ở giữa gối. Khuôn mặt tuấn mỹ kia giấu trong bóng tối làm cho người ta không nhận ra cảm xúc, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Buổi sáng sau tiết học đầu, Đồng Niệm bước ra phòng học thì di động liền rung lên.
“Alo?” Khẩu khí đối phương rất lớn, làm cô sửng sốt, quả nhiên người đàn ông kia mở miệng thẳng thừng: “Tôi muốn gặp em.”
Trời sinh bá đạo, làm cho Đồng Niệm không thể phản ứng lại, muốn cắt đứt điện thoại nhưng nghe giọng anh ta trầm lại: “Không được ngắt điện thoại!”
Năm ngón tay bé nhỏ kiềm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh hỏi: “Vi Kỳ Hạo, anh rốt cuộc không dể yên?”
Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng cười, âm thanh bừa bãi truyền qua tai nghe: “Có cái muốn cho em xem. Nếu không thấy em, tự gánh lấy hậu quả.” Theo sau là tiếng anh ta ngắt điện thoại.
Căn bản không nghĩ tới nhưng có thể tưởng tượng được trước, Đồng Niệm lo lắng, đành phải đi đến nhà hàng Tây gặp anh ta.
Bình luận facebook