Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tử Nguyệt cảm thấy gần đây đã xảy ra chuyện gì đó mà chuyện gì đó hình như lại liên quan đến nó thì phải, nếu không nam sinh trong kí túc xá đã không nhìn nó bằng ánh mắt kì quái, vừa tò mò, ngạc nhiên lại có chút sùng bái. Rốt cuộc là sao chứ? Tử Nguyệt đang ngồi ăn sáng cùng Lâm Nhất, nó cũng muốn ăn nhanh cho xong nhưng không hiểu sao tất cả mọi người trong nhà ăn đang nhìn nó nhưng khi nó ngẩng đầu nhìn lên thì mọi người đang ăn uống bình thường.
- Lâm Nhất! - Tử Nguyệt nhỏ giọng gọi người đang ngấu nghiến ăn.
- Gì? - Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn nó, chờ nó nói tiếp.
- Cậu có thấy gần đây mọi người nhìn tớ rất kì quái không?
- Kì quái? Có sao? - Lâm Nhất nhíu mày nói, cậu thấy vẫn bình thường mà. Hiển nhiên là cậu vẫn chưa bắt kịp tin đồn đang lan ra trong kí túc xá nên đương nhiên không để ý nhiều rồi.
Tử Nguyệt xụ mặt. Hỏi cậu còn không bằng đi hỏi cái đầu gối. Chẳng lẽ là nó gặp ảo giác? Chỉ mong là vậy đi.
Tử Nguyệt ôm tâm trạng không tốt vào lớp học. Vừa thấy nó đến Vân Di đã vội vã chạy tới nói:
- Tử Nhật, cậu giúp tớ với!
- Cậu gặp rắc rối gì sao?
- Chính là bài tập toán tớ làm không kịp, hôm qua có chuyện bận nên không làm được hơn nữa có mấy bài nâng cao tớ không hiểu lắm! - Vân Di ủ rũ nói.
- Tớ cho cậu chép. Chép xong có gì không hiểu thì hỏi tớ đừng để lúc thầy hỏi lại không nói được. - Tử Nguyệt nói. Trong lớp thành tích của nó cũng thuộc top đầu hơn nữa lại kiên nhẫn dễ nói chuyện nên việc giảng giải bài tập cũng có không ít bạn nhờ vả.
- Cảm ơn cậu!
Sau khi nói chuyện với Lam Thiên, nó đã thẳng thắn nói chuyện với Vân Di, dù đã cố lựa lời nhưng cũng không tránh khỏi khiến cô nàng khóc lớn một trận rồi mới thông suốt chấp nhận làm bạn với cậu trước. Nhờ vậy mấy hành động thái quá lúc trước giảm không ít. Xem như mối quan hệ của họ bây giờ cũng thật tốt.
- Kì lạ! Sao có bài tập khó mấy bạn chỉ toàn hỏi cậu mà khọng hỏi tớ nhỉ? Tớ mới là người đứng đầu mà? Chẳng lẽ độ yêu thích lại thua kẻ đứng năm như cậu? - Lâm Nhất theo sau Tử Nguyệt thấy cảnh đó không khỏi suy nghĩ một phen.
- Cậu giảng mà họ hiểu được rồi hẳn tính đi! - Tử Nguyệt khinh thường phất phất tay. Lâm Nhất chắc đúng kiểu thiên tài có tư duy khác người. Cậu ta mỗi lần giảng giải đều thích tóm lược ngắn gọn đến mức chẳng ai hiểu nổi.
- Gì chứ? Không phải tớ giảng cậu hiểu sao? - Lâm Nhất nói. Tử Nguyệt sáng học tối làm, thời gian ôn tập không nhiều nên kiến thức vẫn có chỗ thiếu hụt đều là nhờ cậu lấp nha.
- Tớ mà không hiểu nỗi cậu nữa thì không phải rất đả kích sao? Vì không để cho cậu thương tâm tớ đã phải vận hành não để nghĩ đấy! - Tử Nguyệt vỗ vai Lâm Nhất nói. Một bộ dáng tôi hi sinh cho cậu rất nhiều.
- Cậu vừa tổn thương tôi đó.
Như thường lệ hai người trêu đùa nói chuyện với nhau cho đến khi vào lớp. Đây hẳn là việc bình thường giữa bạn bè với nhau nhưng vào mắt những người tự xưng là "Người bảo vệ tình yêu" nguyện ý hi sinh thời gian làm mọi thứ để gìn giữ tình yêu vừa chớm nở của kí túc xá trưởng đại nhân mà họ luôn sùng kính đang lấp ló ở cửa lớp theo dõi trắng trợn thì đây chính là hanh vi thân mật quá mức của kí túc xá trưởng phu nhân với người lạ. Họ cần phải can thiệp trước khi có tình huống xấu xảy ra, không thể để mối tình đầu của kí túc xá trưởng kết thúc sớm được. Nhưng phải can thiệp như thế nào? Bọn họ phải mở cuộc họp bàn luận về vấn đề này thật nghiêm túc. Trước hết phải ghi chép lại đã.
Không hiểu sao Lâm Nhất và Tử Nguyệt đồng thời rùng người, lưng lạnh toát.
- Sao tự dưng tớ thấy lạnh người thế nhỉ? - Lâm Nhất không được tự nhiên đưa tay ra sau lưng.
- Tớ cũng thấy vậy!
- Tiết trời bắt đầu vào đông rồi, lạnh cũng là chuyện thường. Cậu ra ngoài nhất định phải mặc ấm kẻo lạnh. Để tớ đan cho cậu khăn choàng cổ ha. - Vân Di đi tới trả vở nghe hai người nói liền lập tức dặn dò rồi hứng trí nói.
- Cảm ơn cậu! - Tử Nguyệt mỉm cười nói.
Lam Thiên đang nằm ngủ dưới tán cây mát rượi ở nơi bí mật thì tiếng Diệc Phàm ồn ào gọi từ đằng xa phá vỡ bầu không khí tốt đẹp.
- Lam Thiên! Lam Thiên! Có chuyện rồi!
- Chuyện gì? - Lam Thiên khàn giọng lười biếng hỏi.
- Chuyện cậu và Tử Nhật là thật sao?
- Cậu nghĩ sao?
- Không có khả năng a. Nếu cậu và cậu ta là quan hệ đó thì còn lâu mới để cho cậu ta chung phòng với người khác rồi! Hơn nữa cậu cũng chẳng có hành động chăm sóc quan tâm đặc biệt. - Diệc Phàm nói. Cậu rất hiểu Lam Thiên nha. Nếu là món đồ mình thích thì Lam Thiên tuyệt đối không cho người khác đụng vào. Với người mình thích thì cậu ấy rất quan tâm, chăm sóc phải nói là rất chu đáo, tỉ mỉ.
Lam Thiên nghe Diệc Phàm nói vậy hài lòng gật đầu:
- Không uổng công cậu lớn lên cùng tớ.
- Nhưng còn tin đồn kia là sao? Ai lại to gan dám tung tin bậy bạ vậy chứ?
- Là tớ.
- Cậu? Không phải chứ?
- Chỉ để giải quyết rắc rối trước đó thôi. - Lam Thiên nhún vai thản nhiên nói.
- Ra vậy. - Diệc Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lại nghi vấn hỏi tiếp. - Vậy sao không chọn tớ, tớ với cậu vốn thân thiết mà tớ cũng không ngại vấn đề này nhưng sao lại lôi Tử Nhật vào. Cậu ta giờ thật đáng thương đó.
Lam Thiên nghe nói mới giật mình, phải rồi sao cậu lại quên mất Diệc Phàm. Mà sao Cao Văn lại đề cử Tử Nhật mà không đề cử Diệc Phàm, lúc đó cậu bị chuyện kia làm cho rối đầu nên chỉ mong giải quyết cho nhanh mà không nghĩ kĩ. Nếu là Diệc Phàm thì sẽ chẳng có tên nào dám bàn tán rồi. Quả nhiên lười quá cũng không ổn.
- Này, cậu có nghe không?
- Cậu nói gì?
- Tớ nói Tử Nhật rất tội nha. Bây giờ cậu ta cứ như động vật quý hiếm cần phải canh chừng. Vì chuyện của cậu mà đám người kia lập hẳn cái đội người bảo vệ... gì đó mà theo dõi Tử Nhật nha chỉ chưa đến mức lắp camera trong phòng cậu ta mà ngồi ăn bánh theo dõi.
- Đến mức đó sao? Đám người đó... tớ dung túng hị quá rồi. - Lam Thiên tức giận cau mày.
- Cậu đây không phải là lo cho Tử Nhật đấy chứ? - Diệc Phàm nheo mắt cười cười nhìn cậu.
Lo. Đương nhiên là lo, nếu chuyện đến tai cậu ta không phải phiền hơn sao? Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng cậu đại khái cũng hiểu tính tính người đó thế nào, nói trắng ra là không muốn dính dáng đến cậu quá nhiều. Nếu nghe được tin đồn đó còn không phải tìm mọi cách giải thích sao? Đã phiền đến đây thì cũng nên dừng lại, cậu không muốn rước thêm nhiều phiền toái.
Tử Nguyệt đang đi đến thư viện mượn ít sách thì nửa đường bị gọi lại. Hình như là vài đàn anh trong kí túc xá.
- Các anh có chuyện gì sao?
- Tử Nhật. Chúng ta đều là con trai. Làm việc gì cũng phải có trách nhiệm. - Một người đàn anh nghiêm túc nói.
- Vâng? - Tử Nguyệt chẳng hiểu anh ta nói gì hết. Chẳng lẽ gọi nó đến chỉ để nói về trách nhiệm của người làm trai sao?
- Cậu thân là con trai, phải suy nghĩ thấu đáo, không được hành động thiếu suy nghĩ, cậu phải biết suy nghĩ cho người khác, không nên chỉ chú ý đến niềm vui của mình. - Một người khác nói tiếp.
Rốt cuộc họ muốn nói gì? Tử Nguyệt mờ mịt nghĩ.
- Nói thẳng ra chính là cậu không được quá thân thiết với...
- Hoàng Tử Nhật!
Nam sinh kia chưa kịp nói xong thì bị cắt lời. Lam Thiên từ xa đi tới, mắt lạnh quét tới mấy người nam sinh kia cảnh cáo một chút rồi lại nhìn sang Tử Nhật nói:
- Cậu đi theo tôi. Tôi có việc giao cho cậu!
- Vâng! - Tử Nguyệt gãi đầu nói. Sao nó thấy sao sao ấy nhỉ?
Tử Nguyệt theo sau Lam Thiên đến thư viện. Tới nơi nó hỏi:
- Anh có việc gì giao cho tôi?
- Việc. Phải. Cậu vào kiểm tra lại danh sách học sinh mượn sách cho tôi. Kiểm tra xong thì về.
- Cái này không phải là việc của thủ thư sao?
- Ừm. Cô ấy bận nên cậu giúp đi! - Lam Thiên mặt không đổi sắc nói. Mặt lạnh rất thích hợp che giấu lời nói dối.
- Tôi biết rồi. - Tử Nguyệt gật đầu. Kì lạ, sao nó lại thấy thái độ của Lam Thiên hôm nay kì lạ nhỉ? Hình như bớt lạnh đi thì phải.
Tối đó, khi Tử Nguyệt vừa đi làm về thì thấy một cảnh thế này: một loạt nam sinh trong kí túc mặc áo ba lỗ quần đùi nhảy cốc một vòng sân. Tối rồi mà họ còn thích tập thể dục sao? Còn chọn nhảy cốc nữa thích hành xác ghê. Tử Nguyệt hơi lắc đầu nhìn họ một chút rồi đi qua. Không biết ánh mắt họ nhìn theo nó có bao nhiêu đau thương. Vậy cũng đủ biết đây là hình phạt Lam Thiên dành cho họ rồi nhỉ? Ít nhất bài học này cũng giúp họ biết có những bí mật không nên nói ra, có những việc không nên làm. Mà. đây cũng là chuyện nhỏ thôi, họ chịu được, nếu không dưới sự tức giận của Lam Thiên họ cũng đã từ hỏ chiến dịch tìm bạn gái cho cậu từ lâu rồi.
- Kí túc xá trưởng? - Tử Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa.
- Ừm. - Lam Thiên hơi gật đầu một chút.
- Sao anh lại đứng đây? - Tử Nguyệt tò mò hỏi. Không phải giờ này anh ta đã nhốt mình trên phòng sao?
- Tôi đợi cậu!
- Đợi... đợi... - Tử Nguyệt lắp bắp kinh hãi. Đùa à?
Mà không biết hành động của nó vừa rồi lọt vào mắt những nam sinh kia chính là cảm động. Họ bắt đầu bổ não bằng một màn kí túc xá trưởng đại nhân lạnh lùng nguyện ý đợi chờ người yêu về, Tử Nhật thì vì hành động của Lam Thiên mà bất ngờ cảm động đến mức nói không nên lời. Kí túc xá trưởng quả thật đối xửa đặc biệt với Tử Nhật nha.
Lam Thiên sau một hồi viện cớ này nọ đối phó với nghi hoặc của Tử Nguyệt xong thì về phòng. Cậu làm vậy là canh chừng không cho đám nam sinh kia nhiều chuyện với Tử Nhật, vừa nãy cậu cũng không quên tặng họ vài cái trừng mắt vậy là đủ. Cậu nghĩ mọi chuyện vậy là ổn rồi... thật vậy sao?
- Lam Thiên, mẹ nghe nói con có người thích rồi! Thật sao? Lam Thiên!
Lam Thiên dứt khoát tắt máy. Lần đầu tiên cậu cúp cuộc gọi của mẹ mình. Là ai nhiều chuyện với bà ấy? Lam Thiên khó chịu xiết chặt điện thoại. Ở phòng nào đó, Cố Hoành nằm trên giường thoải mái ngủ sau khi truyền tin xong. À, cậu chỉ vô tình gặp Lam Thanh ở ngoài rồi vô tình nói ra chuyện kia. Tất cả chỉ là vô tình thôi.
Cùng lúc đó, Cao Văn lại đang chuẩn bị tinh thần đến bữa tiệc sinh nhật của Cao Lãng vào cuối tuần.
************************
Còn môt chương đăng bù cho thứ hai tới nữa... đăng muộn nha
- Lâm Nhất! - Tử Nguyệt nhỏ giọng gọi người đang ngấu nghiến ăn.
- Gì? - Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn nó, chờ nó nói tiếp.
- Cậu có thấy gần đây mọi người nhìn tớ rất kì quái không?
- Kì quái? Có sao? - Lâm Nhất nhíu mày nói, cậu thấy vẫn bình thường mà. Hiển nhiên là cậu vẫn chưa bắt kịp tin đồn đang lan ra trong kí túc xá nên đương nhiên không để ý nhiều rồi.
Tử Nguyệt xụ mặt. Hỏi cậu còn không bằng đi hỏi cái đầu gối. Chẳng lẽ là nó gặp ảo giác? Chỉ mong là vậy đi.
Tử Nguyệt ôm tâm trạng không tốt vào lớp học. Vừa thấy nó đến Vân Di đã vội vã chạy tới nói:
- Tử Nhật, cậu giúp tớ với!
- Cậu gặp rắc rối gì sao?
- Chính là bài tập toán tớ làm không kịp, hôm qua có chuyện bận nên không làm được hơn nữa có mấy bài nâng cao tớ không hiểu lắm! - Vân Di ủ rũ nói.
- Tớ cho cậu chép. Chép xong có gì không hiểu thì hỏi tớ đừng để lúc thầy hỏi lại không nói được. - Tử Nguyệt nói. Trong lớp thành tích của nó cũng thuộc top đầu hơn nữa lại kiên nhẫn dễ nói chuyện nên việc giảng giải bài tập cũng có không ít bạn nhờ vả.
- Cảm ơn cậu!
Sau khi nói chuyện với Lam Thiên, nó đã thẳng thắn nói chuyện với Vân Di, dù đã cố lựa lời nhưng cũng không tránh khỏi khiến cô nàng khóc lớn một trận rồi mới thông suốt chấp nhận làm bạn với cậu trước. Nhờ vậy mấy hành động thái quá lúc trước giảm không ít. Xem như mối quan hệ của họ bây giờ cũng thật tốt.
- Kì lạ! Sao có bài tập khó mấy bạn chỉ toàn hỏi cậu mà khọng hỏi tớ nhỉ? Tớ mới là người đứng đầu mà? Chẳng lẽ độ yêu thích lại thua kẻ đứng năm như cậu? - Lâm Nhất theo sau Tử Nguyệt thấy cảnh đó không khỏi suy nghĩ một phen.
- Cậu giảng mà họ hiểu được rồi hẳn tính đi! - Tử Nguyệt khinh thường phất phất tay. Lâm Nhất chắc đúng kiểu thiên tài có tư duy khác người. Cậu ta mỗi lần giảng giải đều thích tóm lược ngắn gọn đến mức chẳng ai hiểu nổi.
- Gì chứ? Không phải tớ giảng cậu hiểu sao? - Lâm Nhất nói. Tử Nguyệt sáng học tối làm, thời gian ôn tập không nhiều nên kiến thức vẫn có chỗ thiếu hụt đều là nhờ cậu lấp nha.
- Tớ mà không hiểu nỗi cậu nữa thì không phải rất đả kích sao? Vì không để cho cậu thương tâm tớ đã phải vận hành não để nghĩ đấy! - Tử Nguyệt vỗ vai Lâm Nhất nói. Một bộ dáng tôi hi sinh cho cậu rất nhiều.
- Cậu vừa tổn thương tôi đó.
Như thường lệ hai người trêu đùa nói chuyện với nhau cho đến khi vào lớp. Đây hẳn là việc bình thường giữa bạn bè với nhau nhưng vào mắt những người tự xưng là "Người bảo vệ tình yêu" nguyện ý hi sinh thời gian làm mọi thứ để gìn giữ tình yêu vừa chớm nở của kí túc xá trưởng đại nhân mà họ luôn sùng kính đang lấp ló ở cửa lớp theo dõi trắng trợn thì đây chính là hanh vi thân mật quá mức của kí túc xá trưởng phu nhân với người lạ. Họ cần phải can thiệp trước khi có tình huống xấu xảy ra, không thể để mối tình đầu của kí túc xá trưởng kết thúc sớm được. Nhưng phải can thiệp như thế nào? Bọn họ phải mở cuộc họp bàn luận về vấn đề này thật nghiêm túc. Trước hết phải ghi chép lại đã.
Không hiểu sao Lâm Nhất và Tử Nguyệt đồng thời rùng người, lưng lạnh toát.
- Sao tự dưng tớ thấy lạnh người thế nhỉ? - Lâm Nhất không được tự nhiên đưa tay ra sau lưng.
- Tớ cũng thấy vậy!
- Tiết trời bắt đầu vào đông rồi, lạnh cũng là chuyện thường. Cậu ra ngoài nhất định phải mặc ấm kẻo lạnh. Để tớ đan cho cậu khăn choàng cổ ha. - Vân Di đi tới trả vở nghe hai người nói liền lập tức dặn dò rồi hứng trí nói.
- Cảm ơn cậu! - Tử Nguyệt mỉm cười nói.
Lam Thiên đang nằm ngủ dưới tán cây mát rượi ở nơi bí mật thì tiếng Diệc Phàm ồn ào gọi từ đằng xa phá vỡ bầu không khí tốt đẹp.
- Lam Thiên! Lam Thiên! Có chuyện rồi!
- Chuyện gì? - Lam Thiên khàn giọng lười biếng hỏi.
- Chuyện cậu và Tử Nhật là thật sao?
- Cậu nghĩ sao?
- Không có khả năng a. Nếu cậu và cậu ta là quan hệ đó thì còn lâu mới để cho cậu ta chung phòng với người khác rồi! Hơn nữa cậu cũng chẳng có hành động chăm sóc quan tâm đặc biệt. - Diệc Phàm nói. Cậu rất hiểu Lam Thiên nha. Nếu là món đồ mình thích thì Lam Thiên tuyệt đối không cho người khác đụng vào. Với người mình thích thì cậu ấy rất quan tâm, chăm sóc phải nói là rất chu đáo, tỉ mỉ.
Lam Thiên nghe Diệc Phàm nói vậy hài lòng gật đầu:
- Không uổng công cậu lớn lên cùng tớ.
- Nhưng còn tin đồn kia là sao? Ai lại to gan dám tung tin bậy bạ vậy chứ?
- Là tớ.
- Cậu? Không phải chứ?
- Chỉ để giải quyết rắc rối trước đó thôi. - Lam Thiên nhún vai thản nhiên nói.
- Ra vậy. - Diệc Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lại nghi vấn hỏi tiếp. - Vậy sao không chọn tớ, tớ với cậu vốn thân thiết mà tớ cũng không ngại vấn đề này nhưng sao lại lôi Tử Nhật vào. Cậu ta giờ thật đáng thương đó.
Lam Thiên nghe nói mới giật mình, phải rồi sao cậu lại quên mất Diệc Phàm. Mà sao Cao Văn lại đề cử Tử Nhật mà không đề cử Diệc Phàm, lúc đó cậu bị chuyện kia làm cho rối đầu nên chỉ mong giải quyết cho nhanh mà không nghĩ kĩ. Nếu là Diệc Phàm thì sẽ chẳng có tên nào dám bàn tán rồi. Quả nhiên lười quá cũng không ổn.
- Này, cậu có nghe không?
- Cậu nói gì?
- Tớ nói Tử Nhật rất tội nha. Bây giờ cậu ta cứ như động vật quý hiếm cần phải canh chừng. Vì chuyện của cậu mà đám người kia lập hẳn cái đội người bảo vệ... gì đó mà theo dõi Tử Nhật nha chỉ chưa đến mức lắp camera trong phòng cậu ta mà ngồi ăn bánh theo dõi.
- Đến mức đó sao? Đám người đó... tớ dung túng hị quá rồi. - Lam Thiên tức giận cau mày.
- Cậu đây không phải là lo cho Tử Nhật đấy chứ? - Diệc Phàm nheo mắt cười cười nhìn cậu.
Lo. Đương nhiên là lo, nếu chuyện đến tai cậu ta không phải phiền hơn sao? Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng cậu đại khái cũng hiểu tính tính người đó thế nào, nói trắng ra là không muốn dính dáng đến cậu quá nhiều. Nếu nghe được tin đồn đó còn không phải tìm mọi cách giải thích sao? Đã phiền đến đây thì cũng nên dừng lại, cậu không muốn rước thêm nhiều phiền toái.
Tử Nguyệt đang đi đến thư viện mượn ít sách thì nửa đường bị gọi lại. Hình như là vài đàn anh trong kí túc xá.
- Các anh có chuyện gì sao?
- Tử Nhật. Chúng ta đều là con trai. Làm việc gì cũng phải có trách nhiệm. - Một người đàn anh nghiêm túc nói.
- Vâng? - Tử Nguyệt chẳng hiểu anh ta nói gì hết. Chẳng lẽ gọi nó đến chỉ để nói về trách nhiệm của người làm trai sao?
- Cậu thân là con trai, phải suy nghĩ thấu đáo, không được hành động thiếu suy nghĩ, cậu phải biết suy nghĩ cho người khác, không nên chỉ chú ý đến niềm vui của mình. - Một người khác nói tiếp.
Rốt cuộc họ muốn nói gì? Tử Nguyệt mờ mịt nghĩ.
- Nói thẳng ra chính là cậu không được quá thân thiết với...
- Hoàng Tử Nhật!
Nam sinh kia chưa kịp nói xong thì bị cắt lời. Lam Thiên từ xa đi tới, mắt lạnh quét tới mấy người nam sinh kia cảnh cáo một chút rồi lại nhìn sang Tử Nhật nói:
- Cậu đi theo tôi. Tôi có việc giao cho cậu!
- Vâng! - Tử Nguyệt gãi đầu nói. Sao nó thấy sao sao ấy nhỉ?
Tử Nguyệt theo sau Lam Thiên đến thư viện. Tới nơi nó hỏi:
- Anh có việc gì giao cho tôi?
- Việc. Phải. Cậu vào kiểm tra lại danh sách học sinh mượn sách cho tôi. Kiểm tra xong thì về.
- Cái này không phải là việc của thủ thư sao?
- Ừm. Cô ấy bận nên cậu giúp đi! - Lam Thiên mặt không đổi sắc nói. Mặt lạnh rất thích hợp che giấu lời nói dối.
- Tôi biết rồi. - Tử Nguyệt gật đầu. Kì lạ, sao nó lại thấy thái độ của Lam Thiên hôm nay kì lạ nhỉ? Hình như bớt lạnh đi thì phải.
Tối đó, khi Tử Nguyệt vừa đi làm về thì thấy một cảnh thế này: một loạt nam sinh trong kí túc mặc áo ba lỗ quần đùi nhảy cốc một vòng sân. Tối rồi mà họ còn thích tập thể dục sao? Còn chọn nhảy cốc nữa thích hành xác ghê. Tử Nguyệt hơi lắc đầu nhìn họ một chút rồi đi qua. Không biết ánh mắt họ nhìn theo nó có bao nhiêu đau thương. Vậy cũng đủ biết đây là hình phạt Lam Thiên dành cho họ rồi nhỉ? Ít nhất bài học này cũng giúp họ biết có những bí mật không nên nói ra, có những việc không nên làm. Mà. đây cũng là chuyện nhỏ thôi, họ chịu được, nếu không dưới sự tức giận của Lam Thiên họ cũng đã từ hỏ chiến dịch tìm bạn gái cho cậu từ lâu rồi.
- Kí túc xá trưởng? - Tử Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa.
- Ừm. - Lam Thiên hơi gật đầu một chút.
- Sao anh lại đứng đây? - Tử Nguyệt tò mò hỏi. Không phải giờ này anh ta đã nhốt mình trên phòng sao?
- Tôi đợi cậu!
- Đợi... đợi... - Tử Nguyệt lắp bắp kinh hãi. Đùa à?
Mà không biết hành động của nó vừa rồi lọt vào mắt những nam sinh kia chính là cảm động. Họ bắt đầu bổ não bằng một màn kí túc xá trưởng đại nhân lạnh lùng nguyện ý đợi chờ người yêu về, Tử Nhật thì vì hành động của Lam Thiên mà bất ngờ cảm động đến mức nói không nên lời. Kí túc xá trưởng quả thật đối xửa đặc biệt với Tử Nhật nha.
Lam Thiên sau một hồi viện cớ này nọ đối phó với nghi hoặc của Tử Nguyệt xong thì về phòng. Cậu làm vậy là canh chừng không cho đám nam sinh kia nhiều chuyện với Tử Nhật, vừa nãy cậu cũng không quên tặng họ vài cái trừng mắt vậy là đủ. Cậu nghĩ mọi chuyện vậy là ổn rồi... thật vậy sao?
- Lam Thiên, mẹ nghe nói con có người thích rồi! Thật sao? Lam Thiên!
Lam Thiên dứt khoát tắt máy. Lần đầu tiên cậu cúp cuộc gọi của mẹ mình. Là ai nhiều chuyện với bà ấy? Lam Thiên khó chịu xiết chặt điện thoại. Ở phòng nào đó, Cố Hoành nằm trên giường thoải mái ngủ sau khi truyền tin xong. À, cậu chỉ vô tình gặp Lam Thanh ở ngoài rồi vô tình nói ra chuyện kia. Tất cả chỉ là vô tình thôi.
Cùng lúc đó, Cao Văn lại đang chuẩn bị tinh thần đến bữa tiệc sinh nhật của Cao Lãng vào cuối tuần.
************************
Còn môt chương đăng bù cho thứ hai tới nữa... đăng muộn nha
Bình luận facebook