Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Diệc Phàm kéo nó vào kí túc xá, hai người ghé đến nhà ăn đầu tiên. Vừa vào trong đã thấy những thành viên chủ chốt của hội kỉ luật tụ tập cùng một vài nam sinh khác đánh bài. Thấy hai người, Mạc Tư đứng sau lưng Mạc Ninh, vẫy tay gọi:
- Diệc Phàm, Tử Nhật, mau lại đây chơi mấy ván!
- Anh Mạc Tư, anh Mạc Ninh! - Tử Nguyệt cúi chào. Đã lâu rồi không thấy hai người bọn họ. Nó có nghe nói tháng trước vì chuyện nhà nên hai người phải dọn về một thời gian, xem ra đã quay trở lại.
Cố Hoành gác chân lên bàn, nghe Mạc Tư nói thế, run run chân nói:
- Muốn vào sòng thì phải chuẩn bị tinh thần mất tiền đi!
- Mới thắng có mấy ván đã vênh váo! - Mạc Ninh trừng mắt nói.
Mấy nam sinh khác cũng phụ họa. Nãy giờ chơi hết mười ván thì Cố Hoành thắng chín ván. Bọn họ thua gần hết tiền sinh hoạt, không oán giận mới lạ. Thật không biết cậu ta có mánh hay may mắn nữa.
Hôm nay là chủ nhật, nó cứ tưởng mọi người đều chạy ra ngoài chơi hết, ai ngờ tới cũng có nhiều người như vậy. Nó nhìn một lượt người, không thấy bóng dáng Tử Lẫm đâu liền lấy làm lạ. Lúc nó đi cậu vẫn ở kí túc xá, nó tưởng cậu cũng tham gia mấy trò náo nhiệt này chứ.
- Mấy cậu chơi bài như thế không sợ bị Lam Thiên phạt sao? - Diệc Phàm đe dọa.
- Cậu ấy nói cho chơi thoải mái. - Mạc Tư phất tay nói.
- Hể? - Diệc Phàm ngạc nhiên. Dạo gần đây Lam Thiên dễ tính vậy sao? - Nếu thế tớ cũng chơi.
- Diệc Phàm, cậu có chắc mang đủ tiền không thể? - Cố Hoành cười trêu chọc.
- Miễn lo. Tiền sinh hoạt tháng trước tháng trước nữa của tớ còn rất nhiều. - Diệc Phàm kéo một cái ghế tới, nhập bọn cùng bọn họ. Trước khi bắt đầu ván mới, cậu nghiêng đầu ra sau, nói với nó. - Lam Thiên chắc ở trên phòng đấy, có gì cậu lên hỏi cậu ấy đi.
Tử Nguyệt gật đầu, chào mọi người một tiếng rồi đi. Mạc Ninh tò mò hỏi Diệc Phàm:
- Cậu với Tử Nhật đi đâu vậy?
- Bí mật! - Diệc Phàm cười nói.
Mạc Ninh bĩu môi. Không nói thì thôi.
Cố Hoành cầm bài, đôi mắt lại nhìn Tử Nguyệt vớ vẻ thâm trầm.
Trước khi đến tìm Lam Thiên, Tử Nguyệt ghé về phòng xem sao. Tử Lẫm cũng không có trong phòng, chắc ra ngoài chơi rồi. Tử Nguyệt đóng cửa phòng, tới phòng của Lam Thiên, đứng ở ngoài gõ cửa.
- Vào đi! - Lam Thiên nói vọng ra.
Tử Nguyệt đẩy cửa bước vào. Như thường ngày, Lam Thiên đang ngồi trên salon, xem một ít giấy tờ. Nó bước vào, cậu đặt giấy tờ lên bàn, ngẩng đầu lên hỏi:
- Thấy thế nào?
Hiểu là cậu đang hỏi về căn hộ, nó đáp:
- Quá tốt!
- Vậy là được rồi. - Lam Thiên hài lòng nói.
- Kí túc xá trưởng... chính là... nếu bây giờ tôi dọn ra ngoài, có sao không?
- Đừng lo. Chuyện đó tôi đã sắp xếp xong rồi! Mọi người sẽ không nghi ngờ gì đâu. - Lam Thiên đơn giản nói. Còn về việc sắp xếp thế nào, cậu không nói chi tiết. Cậu cảm thấy việc đó không cần thiết.
Tử Nguyệt bị những lời nó đó làm cho cảm động, trái tim ấm áp hơn. Nó lấy can đảm, đối mắt với cậu. Thấy được sự dịu dàng, cùng che chở ẩn hiện sau lớp sương lạnh trong đôi mắt kia, nó giật mình cúi đầu. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó của Lam Thiên, nó đều thấy ngại ngùng, lúng túng, không cách nào đối mặt với cậu được. Những lời của Diệc Phàm trên đường một lần nữa hiện rõ trong đầu nó, không biết chọn lọc thế nào toàn hiện ra mấy câu liên quan tới Lam Thiên làm nó suy nghĩ miên man một trận, rồi lại tự mình bác bỏ những suy nghĩ quá phận ấy. Đúng vậy, đối với nó đó chính là suy nghĩ quá phận. Người quan trong hay người Lam Thiên thích gì đó... nó không cho là có khả năng, bởi xét về mặt nào, nó đều thấy Lam Thiên ở cách nó rất xa, không tài nào với tới. Mà đã không với tới được thì... làm gì có chuyện kia.
Lam Thiên nhướng một bên mày, để mậc cho nó đứng ngây người suy nghĩ, mình thì quan sát. Thấy vẻ mặt nó suy sụp, cậu mới cất lời:
- Cậu sắp đi làm rồi đúng không?
- Vâng! - Tử Nguyệt đáp. Hôm nay nó đổi ca làm vào chiều và tối
- Vậy, sẵn tiện tôi đưa cậu đi!
- Hả?
Chưa kịp để nó phản ứng, Lam Thiên đã lấy áo khoác mặc vào, kéo tay nó ra ngoài. Tử Nguyệt ú ớ theo kịp bước chân cậu, hỏi:
- Sẵn tiện là sao?
- Đến đón mẹ và em tôi!
- Nhưng... - Tử Nguyệt nhìn xuống bàn tay hai người đan vào nhau. Cũng đâu cần nắm tay kéo đi thế nào, ở dưới còn có người a.
Một đám tụ tập ở dưới thấy Lam Thiên bước xuống, vừa tính chào một tiếng lớn lại thấy cậu kéo tay Tử Nguyệt đi nhanh ra ngoài, gần hết đám người tròn mắt há mồm, mãi đến khi người đi khuất mới lấy lại tinh thần.
- Này này, mọi người cần gì ngạc nhiên thế! Không phải chúng ta đã biết sao? Chỉ là hôm nay kí túc xá trưởng công khai thôi... - Một nam sinh cười hề hề nói.
- Cứ tưởng đó là tin đồn... Má ơi, hóa ra là thật!
Nhìn một đám lao xao bàn luận, đến cả bài trên tay cũng rơi xuống, Diệc Phàm âm thầm cảm ơn Lam Thiên xuất hiện đúng lúc. Xém nữa thì cậu thua rồi, với tình hình này, mau mau xáo lại bài chơi lại.
Ngồi trên xe của Lam Thiên, nó mới hoàn toàn hồn thần, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Tình huống gì thế này? Sao lại... nhìn sang Lam Thiên ngồi bên cạnh, vẫn một vẻ mặt thản nhiên không thay đổi, cứ như chuyện chở nó đi cùng là rất bình thường.
- Thắt dây an toàn vào! - Lam Thiên nhắc.
- À... vâng... - Tử Nguyệt luống cuống thắt dây an toàn. Dù không phải lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này nhưng nó vẫn thấy áp lực đó. Nhớ tới vẻ mặt của mọi người ban nãy, nó càng hoảng hơn. Thế nào về cũng bị một đám bắt lại ép cung.
Lam Thiên khởi động xe, thoáng liếc mắt nhìn qua, thấy nó bối rối đến mày chau lại giãn ra mấy lần, bàn tay đặt trên đầu gối chà xát mấy cái. Mất tự nhiên vậy sao? Cậu nghĩ mình đã tỏ ra thân thiện rồi mà.
Đến tận lúc đến quán cafe, hai người cũng không nói với nhau một câu nào. Đến nơi, Tử Nguyệt vội vàng chào cậu, chạy vào trong. Lam Thiên thong dong đi vào. Nhanh chóng thấy mẹ và em trai ngồi ở góc quán, cậu bước đến.
Lạc Dương ngồi uống nước ăn bánh, nhàm chán lật vài trang truyện hoàn toàn ngược lại với người mẹ đang chăm chú đọc truyện bên cạnh. Thấy cậu, Lạc Dương lắc lắc chân gọi lớn:
- Anh hai!
Lam Thiên xoa đầu cậu, hỏi:
- Muốn về chưa?
- Mẹ còn mua đọc thêm mười quyển nữa! - Lạc Dương nhăn mặt giờ hai bàn tay lên.
Lam Thanh đọc đến trang cuối, gấp cuốn truyện lại mới ngẩng đầu lên chào con trai một tiếng:
- Con đến rồi! Chờ một tí, đọc gần hết bộ rồi!
- Cũng được. Mẹ không cần gấp! - Lam Thiên kéo ghế ngồi xuống.
Lam Thanh đang tính lấy quyển tiếp theo, nghe cậu nói thế liền ngẩng đầu lên, săm xoi nhìn cậu con trai một lượt. Lam Thiên bị mẹ nhìn đến cả người khó chịu, cậu cười nhẹ hỏi:
- Mẹ đang nhìn cái gì vậy?
- Cậu là ai? - Lam Thanh trừng mắt chất vấn. - Con trai tôi không thể nào dễ tính như vậy!
- Mẹ! Mẹ muốn về ngay bây giờ sao? - Lam Thiên khoanh tay nói.
- Con trai ngoan! - Lam Thanh lập tức đổi giọng khen cậu một câu rồi lật quyển truyện ra đọc tiếp.
Lam Thiên nhìn quanh quán một lượt. Trong quán đều là người trẻ tuổi, chỉ có mẹ nó là lạc loài. Lúc trước, muốn đọc cái gì thì mua về, ru rú trong nhà không chịu ra ngoài. Bây giờ lại thích đến đây, ngồi một góc, gọi một ly nước, đọc truyện đến tận mấy tiếng không biết chán.
- Anh hai! Chừng nào anh ghé về nhà! - Lạc Dương kéo áo Lam Thiên hỏi.
- Giữa tuần sau anh sẽ về mấy ngày. - Lam Thiên xoa đầu cậu nói.
- Anh hứa đấy! - Lạc Dương vui vẻ nói.
Lam Thiên nhìn về phía quầy pha chế, thấy nó đã thay xong đồng phục, bước ra, cậu mới giơ tay gọi:
- Phục vụ!
Trong quán có nó là đang rảnh, chị quản lý thấy có người kêu, liền phái nó ra luôn. Tử Nguyệt chậm rì rì bước tới. Nhỏ giọng hỏi:
- Kí túc xá trưởng, anh uống gì?
- Một ly latte! Lạc Dương, em ăn thêm gì không?
- Bánh matcha! - Lạc Dương nói.
Tử Nguyệt vừa quay lưng đi, Lạc Dương liền huých huých tay anh trai, vẻ mặt thần bí:
- Anh hai! Vẻ mặt ban nãy của anh... nó rất kì lạ!
- Kì lạ thế nào? - Lam Thiên hứng thú hỏi.
- Dịu dàng nha! Làm em rợn hết cả người! - Lạc Dương ôm người nói. - Vẻ mặt cứ như mấy nam chính trong shoujo nhìn nữ chính vậy! Anh hai, anh ta là nam đó!
- Anh trai con có chừng mực. - Lam Thanh đang đọc truyện, xen ngang một câu.
Lam Thiên ngồi nói chuyện với em mình, câu được câu không, chủ yếu là quan sát hoàn cảnh làm việc trong quán. Thấy mấy nhân viên đối xử với nó như anh em, thỉnh thoảng bá vai nhau nói chuyện, Lam Thiên nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Xem ra, nó vẫn giấu thân phận thật sự ở nơi làm việc.
- Anh hai, ánh mắt ghen tỵ đó là sao? - Lạc Dương bĩu môi nói.
- Ghen tỵ? - Lam Thiên không nhận ra ánh mắt mình bất thường.
- Giống ánh mắt của ba khi thấy mẹ nói chuyện với người đàn ông khác! Anh hai, anh thật sự yêu thích anh ấy sao? - Lạc Dương hỏi nhỏ.
- Ừm. - Lam Thiên gật đầu.
Lạc Dương hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Anh không thèm do dự luôn! Anh hai, anh là đang làm gương xấu cho em!
- Gương xấu gì?
- Yêu sớm! Trong nhà có hai người đàn ông yêu sớm làm gương... mai mốt em cũng yêu sớm quá! - Lạc Dương ôm đầu lo sợ.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của em trai, Lam Thiên buồn cười hỏi:
- Em sợ gì thế?
- Em sợ mình yêu sớm! Chẳng may yêu trúng một cô giống mẹ thì em thảm! - Lạc Dương ghé sát người Lam Thiên, nhỏ giọng nói. Cậu cố không cho mẹ nghe thấy.
Ai ngờ vừa trở lại chỗ ngồi, cậu lãnh ngay một cái cốc lên đầu:
- Nhãi con! - Lam Thanh mắng.
Tử Nguyệt đứng ở quầy pha chế, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ. Có vẻ như lúc ở cùng người thân, vẻ mặt của Lam Thiên trở nên sinh động hơn. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của chiều tà, nét mặt Lam Thiên trở nên nhu hòa và đẹp đẽ hơn. Lam Thiên tiện tay lấy một quyển trên chồng sách của mẹ, lật ra xem. Đôi chân dài gác chéo, người dựa vào ghế, những ngón tay thon dài đặt trên trang sách, mái tóc đỏ rũ xuống làm mờ đi ánh mắt, tăng thêm phần nghiêm túc. Nhìn tư thế của cậu, nó lại liên tưởng đến một quý công tử đang nghiên cứu sách, nếu trên tay Lam Thiên là một quyển sách kinh tế hay văn học cổ điển gì đó, nó nghĩ sẽ hợp hơn.
Quản lý thấy nó ngây ngẩn nhìn cậu đẹp trai ở góc quán, chống cằm lên quầy pha chế, nhìn theo nói:
- Đẹp trai thật đấy!
- Đúng vậy! - Tử Nguyệt vô thức trả lời.
- Em có vẻ thích cậu ấy nhỉ?
- Thích... - Nói đến đó nó liền bừng tỉnh.
Vẻ mặt thích thú của quản lý phóng to trước mắt, dọa nó hoảng sợ nhảy lùi ra sau.
- Quản lý...
- Tử Nhật, trong giờ làm việc, làm việc riêng sẽ bị trừ lương nhá! - Quản lý ra vẻ nghiêm nghị.
- Em đâu làm việc riêng!
- Ngắm người con trai mình thích là làm việc riêng! - Quản lý cười thâm ý.
- Con trai... thích gì chứ! Em không có! - Tử Nguyệt phản bác. Ngoài miệng nói thế nhưng trái tim nó đập thình thích, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Còn nói không thích... nhìn người ta đến si mê như vậy! Yên tâm, quản lý của em tư tưởng rất tiến bộ. - Quản lý vỗ vai nó như cổ vũ.
- Em đi làm việc! - Tử Nguyệt xấu hổ chạy đi, bịt tai lại để không nghe tiếng cười nham nhở của quản lý.
Cái gì si mê? Cái gì thích? Không thể nào nó có tình cảm như vậy với Lam Thiên! Không thể nào! Nhưng mà... cái cảm giác nóng ran ở lồng ngực này là sao? Và cả... sao trong đầu lại tự hiện lên hình ảnh của anh ta. Nhất định... nhất định là do mấy lời quản lý nói.
Lam Thiên đồng ý ở lại quán lâu như vậy cũng không đơn thuần là đến xem nó làm việc thế nào.
Đợi đến khoảng gần sáu giờ, ở bên ngoài xuất hiện một chiếc xe con sang trọng. Ánh mắt sắc bén của Lam Thiên nhìn xuyên qua lớp cửa kính, nheo mắt theo dõi người đàn ông và người phụ nữ trong xe. Một lát sau, người phụ nữ bước ra khỏi xe, bước vào quán.
- Tìm tới nơi làm việc luôn sao? Kiên trì thật.
- Diệc Phàm, Tử Nhật, mau lại đây chơi mấy ván!
- Anh Mạc Tư, anh Mạc Ninh! - Tử Nguyệt cúi chào. Đã lâu rồi không thấy hai người bọn họ. Nó có nghe nói tháng trước vì chuyện nhà nên hai người phải dọn về một thời gian, xem ra đã quay trở lại.
Cố Hoành gác chân lên bàn, nghe Mạc Tư nói thế, run run chân nói:
- Muốn vào sòng thì phải chuẩn bị tinh thần mất tiền đi!
- Mới thắng có mấy ván đã vênh váo! - Mạc Ninh trừng mắt nói.
Mấy nam sinh khác cũng phụ họa. Nãy giờ chơi hết mười ván thì Cố Hoành thắng chín ván. Bọn họ thua gần hết tiền sinh hoạt, không oán giận mới lạ. Thật không biết cậu ta có mánh hay may mắn nữa.
Hôm nay là chủ nhật, nó cứ tưởng mọi người đều chạy ra ngoài chơi hết, ai ngờ tới cũng có nhiều người như vậy. Nó nhìn một lượt người, không thấy bóng dáng Tử Lẫm đâu liền lấy làm lạ. Lúc nó đi cậu vẫn ở kí túc xá, nó tưởng cậu cũng tham gia mấy trò náo nhiệt này chứ.
- Mấy cậu chơi bài như thế không sợ bị Lam Thiên phạt sao? - Diệc Phàm đe dọa.
- Cậu ấy nói cho chơi thoải mái. - Mạc Tư phất tay nói.
- Hể? - Diệc Phàm ngạc nhiên. Dạo gần đây Lam Thiên dễ tính vậy sao? - Nếu thế tớ cũng chơi.
- Diệc Phàm, cậu có chắc mang đủ tiền không thể? - Cố Hoành cười trêu chọc.
- Miễn lo. Tiền sinh hoạt tháng trước tháng trước nữa của tớ còn rất nhiều. - Diệc Phàm kéo một cái ghế tới, nhập bọn cùng bọn họ. Trước khi bắt đầu ván mới, cậu nghiêng đầu ra sau, nói với nó. - Lam Thiên chắc ở trên phòng đấy, có gì cậu lên hỏi cậu ấy đi.
Tử Nguyệt gật đầu, chào mọi người một tiếng rồi đi. Mạc Ninh tò mò hỏi Diệc Phàm:
- Cậu với Tử Nhật đi đâu vậy?
- Bí mật! - Diệc Phàm cười nói.
Mạc Ninh bĩu môi. Không nói thì thôi.
Cố Hoành cầm bài, đôi mắt lại nhìn Tử Nguyệt vớ vẻ thâm trầm.
Trước khi đến tìm Lam Thiên, Tử Nguyệt ghé về phòng xem sao. Tử Lẫm cũng không có trong phòng, chắc ra ngoài chơi rồi. Tử Nguyệt đóng cửa phòng, tới phòng của Lam Thiên, đứng ở ngoài gõ cửa.
- Vào đi! - Lam Thiên nói vọng ra.
Tử Nguyệt đẩy cửa bước vào. Như thường ngày, Lam Thiên đang ngồi trên salon, xem một ít giấy tờ. Nó bước vào, cậu đặt giấy tờ lên bàn, ngẩng đầu lên hỏi:
- Thấy thế nào?
Hiểu là cậu đang hỏi về căn hộ, nó đáp:
- Quá tốt!
- Vậy là được rồi. - Lam Thiên hài lòng nói.
- Kí túc xá trưởng... chính là... nếu bây giờ tôi dọn ra ngoài, có sao không?
- Đừng lo. Chuyện đó tôi đã sắp xếp xong rồi! Mọi người sẽ không nghi ngờ gì đâu. - Lam Thiên đơn giản nói. Còn về việc sắp xếp thế nào, cậu không nói chi tiết. Cậu cảm thấy việc đó không cần thiết.
Tử Nguyệt bị những lời nó đó làm cho cảm động, trái tim ấm áp hơn. Nó lấy can đảm, đối mắt với cậu. Thấy được sự dịu dàng, cùng che chở ẩn hiện sau lớp sương lạnh trong đôi mắt kia, nó giật mình cúi đầu. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó của Lam Thiên, nó đều thấy ngại ngùng, lúng túng, không cách nào đối mặt với cậu được. Những lời của Diệc Phàm trên đường một lần nữa hiện rõ trong đầu nó, không biết chọn lọc thế nào toàn hiện ra mấy câu liên quan tới Lam Thiên làm nó suy nghĩ miên man một trận, rồi lại tự mình bác bỏ những suy nghĩ quá phận ấy. Đúng vậy, đối với nó đó chính là suy nghĩ quá phận. Người quan trong hay người Lam Thiên thích gì đó... nó không cho là có khả năng, bởi xét về mặt nào, nó đều thấy Lam Thiên ở cách nó rất xa, không tài nào với tới. Mà đã không với tới được thì... làm gì có chuyện kia.
Lam Thiên nhướng một bên mày, để mậc cho nó đứng ngây người suy nghĩ, mình thì quan sát. Thấy vẻ mặt nó suy sụp, cậu mới cất lời:
- Cậu sắp đi làm rồi đúng không?
- Vâng! - Tử Nguyệt đáp. Hôm nay nó đổi ca làm vào chiều và tối
- Vậy, sẵn tiện tôi đưa cậu đi!
- Hả?
Chưa kịp để nó phản ứng, Lam Thiên đã lấy áo khoác mặc vào, kéo tay nó ra ngoài. Tử Nguyệt ú ớ theo kịp bước chân cậu, hỏi:
- Sẵn tiện là sao?
- Đến đón mẹ và em tôi!
- Nhưng... - Tử Nguyệt nhìn xuống bàn tay hai người đan vào nhau. Cũng đâu cần nắm tay kéo đi thế nào, ở dưới còn có người a.
Một đám tụ tập ở dưới thấy Lam Thiên bước xuống, vừa tính chào một tiếng lớn lại thấy cậu kéo tay Tử Nguyệt đi nhanh ra ngoài, gần hết đám người tròn mắt há mồm, mãi đến khi người đi khuất mới lấy lại tinh thần.
- Này này, mọi người cần gì ngạc nhiên thế! Không phải chúng ta đã biết sao? Chỉ là hôm nay kí túc xá trưởng công khai thôi... - Một nam sinh cười hề hề nói.
- Cứ tưởng đó là tin đồn... Má ơi, hóa ra là thật!
Nhìn một đám lao xao bàn luận, đến cả bài trên tay cũng rơi xuống, Diệc Phàm âm thầm cảm ơn Lam Thiên xuất hiện đúng lúc. Xém nữa thì cậu thua rồi, với tình hình này, mau mau xáo lại bài chơi lại.
Ngồi trên xe của Lam Thiên, nó mới hoàn toàn hồn thần, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Tình huống gì thế này? Sao lại... nhìn sang Lam Thiên ngồi bên cạnh, vẫn một vẻ mặt thản nhiên không thay đổi, cứ như chuyện chở nó đi cùng là rất bình thường.
- Thắt dây an toàn vào! - Lam Thiên nhắc.
- À... vâng... - Tử Nguyệt luống cuống thắt dây an toàn. Dù không phải lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này nhưng nó vẫn thấy áp lực đó. Nhớ tới vẻ mặt của mọi người ban nãy, nó càng hoảng hơn. Thế nào về cũng bị một đám bắt lại ép cung.
Lam Thiên khởi động xe, thoáng liếc mắt nhìn qua, thấy nó bối rối đến mày chau lại giãn ra mấy lần, bàn tay đặt trên đầu gối chà xát mấy cái. Mất tự nhiên vậy sao? Cậu nghĩ mình đã tỏ ra thân thiện rồi mà.
Đến tận lúc đến quán cafe, hai người cũng không nói với nhau một câu nào. Đến nơi, Tử Nguyệt vội vàng chào cậu, chạy vào trong. Lam Thiên thong dong đi vào. Nhanh chóng thấy mẹ và em trai ngồi ở góc quán, cậu bước đến.
Lạc Dương ngồi uống nước ăn bánh, nhàm chán lật vài trang truyện hoàn toàn ngược lại với người mẹ đang chăm chú đọc truyện bên cạnh. Thấy cậu, Lạc Dương lắc lắc chân gọi lớn:
- Anh hai!
Lam Thiên xoa đầu cậu, hỏi:
- Muốn về chưa?
- Mẹ còn mua đọc thêm mười quyển nữa! - Lạc Dương nhăn mặt giờ hai bàn tay lên.
Lam Thanh đọc đến trang cuối, gấp cuốn truyện lại mới ngẩng đầu lên chào con trai một tiếng:
- Con đến rồi! Chờ một tí, đọc gần hết bộ rồi!
- Cũng được. Mẹ không cần gấp! - Lam Thiên kéo ghế ngồi xuống.
Lam Thanh đang tính lấy quyển tiếp theo, nghe cậu nói thế liền ngẩng đầu lên, săm xoi nhìn cậu con trai một lượt. Lam Thiên bị mẹ nhìn đến cả người khó chịu, cậu cười nhẹ hỏi:
- Mẹ đang nhìn cái gì vậy?
- Cậu là ai? - Lam Thanh trừng mắt chất vấn. - Con trai tôi không thể nào dễ tính như vậy!
- Mẹ! Mẹ muốn về ngay bây giờ sao? - Lam Thiên khoanh tay nói.
- Con trai ngoan! - Lam Thanh lập tức đổi giọng khen cậu một câu rồi lật quyển truyện ra đọc tiếp.
Lam Thiên nhìn quanh quán một lượt. Trong quán đều là người trẻ tuổi, chỉ có mẹ nó là lạc loài. Lúc trước, muốn đọc cái gì thì mua về, ru rú trong nhà không chịu ra ngoài. Bây giờ lại thích đến đây, ngồi một góc, gọi một ly nước, đọc truyện đến tận mấy tiếng không biết chán.
- Anh hai! Chừng nào anh ghé về nhà! - Lạc Dương kéo áo Lam Thiên hỏi.
- Giữa tuần sau anh sẽ về mấy ngày. - Lam Thiên xoa đầu cậu nói.
- Anh hứa đấy! - Lạc Dương vui vẻ nói.
Lam Thiên nhìn về phía quầy pha chế, thấy nó đã thay xong đồng phục, bước ra, cậu mới giơ tay gọi:
- Phục vụ!
Trong quán có nó là đang rảnh, chị quản lý thấy có người kêu, liền phái nó ra luôn. Tử Nguyệt chậm rì rì bước tới. Nhỏ giọng hỏi:
- Kí túc xá trưởng, anh uống gì?
- Một ly latte! Lạc Dương, em ăn thêm gì không?
- Bánh matcha! - Lạc Dương nói.
Tử Nguyệt vừa quay lưng đi, Lạc Dương liền huých huých tay anh trai, vẻ mặt thần bí:
- Anh hai! Vẻ mặt ban nãy của anh... nó rất kì lạ!
- Kì lạ thế nào? - Lam Thiên hứng thú hỏi.
- Dịu dàng nha! Làm em rợn hết cả người! - Lạc Dương ôm người nói. - Vẻ mặt cứ như mấy nam chính trong shoujo nhìn nữ chính vậy! Anh hai, anh ta là nam đó!
- Anh trai con có chừng mực. - Lam Thanh đang đọc truyện, xen ngang một câu.
Lam Thiên ngồi nói chuyện với em mình, câu được câu không, chủ yếu là quan sát hoàn cảnh làm việc trong quán. Thấy mấy nhân viên đối xử với nó như anh em, thỉnh thoảng bá vai nhau nói chuyện, Lam Thiên nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Xem ra, nó vẫn giấu thân phận thật sự ở nơi làm việc.
- Anh hai, ánh mắt ghen tỵ đó là sao? - Lạc Dương bĩu môi nói.
- Ghen tỵ? - Lam Thiên không nhận ra ánh mắt mình bất thường.
- Giống ánh mắt của ba khi thấy mẹ nói chuyện với người đàn ông khác! Anh hai, anh thật sự yêu thích anh ấy sao? - Lạc Dương hỏi nhỏ.
- Ừm. - Lam Thiên gật đầu.
Lạc Dương hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Anh không thèm do dự luôn! Anh hai, anh là đang làm gương xấu cho em!
- Gương xấu gì?
- Yêu sớm! Trong nhà có hai người đàn ông yêu sớm làm gương... mai mốt em cũng yêu sớm quá! - Lạc Dương ôm đầu lo sợ.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của em trai, Lam Thiên buồn cười hỏi:
- Em sợ gì thế?
- Em sợ mình yêu sớm! Chẳng may yêu trúng một cô giống mẹ thì em thảm! - Lạc Dương ghé sát người Lam Thiên, nhỏ giọng nói. Cậu cố không cho mẹ nghe thấy.
Ai ngờ vừa trở lại chỗ ngồi, cậu lãnh ngay một cái cốc lên đầu:
- Nhãi con! - Lam Thanh mắng.
Tử Nguyệt đứng ở quầy pha chế, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ. Có vẻ như lúc ở cùng người thân, vẻ mặt của Lam Thiên trở nên sinh động hơn. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của chiều tà, nét mặt Lam Thiên trở nên nhu hòa và đẹp đẽ hơn. Lam Thiên tiện tay lấy một quyển trên chồng sách của mẹ, lật ra xem. Đôi chân dài gác chéo, người dựa vào ghế, những ngón tay thon dài đặt trên trang sách, mái tóc đỏ rũ xuống làm mờ đi ánh mắt, tăng thêm phần nghiêm túc. Nhìn tư thế của cậu, nó lại liên tưởng đến một quý công tử đang nghiên cứu sách, nếu trên tay Lam Thiên là một quyển sách kinh tế hay văn học cổ điển gì đó, nó nghĩ sẽ hợp hơn.
Quản lý thấy nó ngây ngẩn nhìn cậu đẹp trai ở góc quán, chống cằm lên quầy pha chế, nhìn theo nói:
- Đẹp trai thật đấy!
- Đúng vậy! - Tử Nguyệt vô thức trả lời.
- Em có vẻ thích cậu ấy nhỉ?
- Thích... - Nói đến đó nó liền bừng tỉnh.
Vẻ mặt thích thú của quản lý phóng to trước mắt, dọa nó hoảng sợ nhảy lùi ra sau.
- Quản lý...
- Tử Nhật, trong giờ làm việc, làm việc riêng sẽ bị trừ lương nhá! - Quản lý ra vẻ nghiêm nghị.
- Em đâu làm việc riêng!
- Ngắm người con trai mình thích là làm việc riêng! - Quản lý cười thâm ý.
- Con trai... thích gì chứ! Em không có! - Tử Nguyệt phản bác. Ngoài miệng nói thế nhưng trái tim nó đập thình thích, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Còn nói không thích... nhìn người ta đến si mê như vậy! Yên tâm, quản lý của em tư tưởng rất tiến bộ. - Quản lý vỗ vai nó như cổ vũ.
- Em đi làm việc! - Tử Nguyệt xấu hổ chạy đi, bịt tai lại để không nghe tiếng cười nham nhở của quản lý.
Cái gì si mê? Cái gì thích? Không thể nào nó có tình cảm như vậy với Lam Thiên! Không thể nào! Nhưng mà... cái cảm giác nóng ran ở lồng ngực này là sao? Và cả... sao trong đầu lại tự hiện lên hình ảnh của anh ta. Nhất định... nhất định là do mấy lời quản lý nói.
Lam Thiên đồng ý ở lại quán lâu như vậy cũng không đơn thuần là đến xem nó làm việc thế nào.
Đợi đến khoảng gần sáu giờ, ở bên ngoài xuất hiện một chiếc xe con sang trọng. Ánh mắt sắc bén của Lam Thiên nhìn xuyên qua lớp cửa kính, nheo mắt theo dõi người đàn ông và người phụ nữ trong xe. Một lát sau, người phụ nữ bước ra khỏi xe, bước vào quán.
- Tìm tới nơi làm việc luôn sao? Kiên trì thật.
Bình luận facebook