• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2 (4 Viewers)

  • Chương 76

Cả đám bị Diệp Hoa lôi kéo đến trung tâm mua sắm. Có lẽ cô nàng thường xuyên đến đây nên nhân viên vừa thấy mặt đã giới thiệu ngay với cô mấy mẫu hàng mới. Diệp Hoa hứng khởi kéo Tử Nguyệt đến khu trang phục cho nữ.

- Thật là đẹp! - Diệp Hoa giơ mấy mẫu váy, áo lên xem. - Tử Nguyệt, cậu mau lại đây.

Tử Nguyệt sờ sờ gáy, chậm rì bước tới. Diệp Hoa lôi kéo nó ướm thử vài bộ lên người Tử Nguyệt, sau đó cười tít mắt thưởng thức. Tử Nguyệt nhìn sơ qua giá của mấy bộ ở đây, một chiếc váy thôi đã bằng năm bộ thường phục của nó. Quá đắt! Để Diệp Hoa mua tặng mình những bộ trang phục đắt đỏ như thế này... nó không nghĩ mình có thể tự nhiên nhận lấy đâu.

Lâm Thiên và Tử Lẫm theo sau hai người, trong lúc hai cô nàng lựa đồ, hai người ngồi ở ghế đợi. Tử Lẫm nhìn Diệp Hoa một lúc lôi ra mười bộ, mặt liền tái nhợt, nhìn lại đống túi dưới chân mình, tay chân liền rụng rời, thở dài một hơi nặng nề. Sao anh Làm Thiên lại đưa thẻ cho Diệp Hoa chứ? Không phải anh nên nghiêm mặt dạy dỗ Diệp Hoa không được phung phí sao?

Lam Thiên đang xem tạp chí, thấy cậu cúi đầu ủ rũ, cũng hiểu được Tử Lẫm đang nghĩ cái gì.

- Ở đây có dịch vụ chuyển đồ tận nhà, cậu không cần lo.

- Diệp Hoa lại bắt em xách đồ về cho cô ấy, nếu không em đâu phải mệt như vậy!

Mấy cửa hàng kia đều có cái dịch vụ đó. Thế nhưng Diệp Hoa lại không muốn gửi về nhà, để mẹ cô biết cô mua nhiều như thế, mấy tháng còn lại trong trước nhất định sẽ bị rèn bức, rèn đến chừng nào không thích mua sắm nữa mới thôi. Mà, mấy món đồ cô mua cô cũng không dùng hết, thông thường đồ mua một ngày, sau đó cũng đều đem đi tặng hết. Tạm thời Diệp Hoa chưa nghĩ ra nên tặng cho ai nên Tử Lẫm phải nhận nhiệm vụ xách đồ, đến cuối ngày cô nghĩ ra rồi, cậu còn phải theo cô đi tặng đồ.

- Đừng lúc nào Diệp Hoa nói gì cũng làm theo. Con bé chính là ăn cứng không ăn mềm. Bạn bè bao nhiêu năm chẳng lẽ cậu không hiểu? Chính vì lúc nào cũng thuận theo nên từ nhỏ tới lớn mới bị Diệp Hoa bắt nạt.

Trong số mấy đứa em cùng tuổi, Diệp Hoa là con gái nhưng từ nhỏ đã nghịch ngợm còn hơn cả con trai, mấy trò quậy phá của mấy đứa nhóc, lần nào tra ra cũng do cô nàng dẫn đầu làm loạn. Còn Tử Lẫm, cậu là một đứa trẻ hoạt bát, sáng sủa, khả năng học hỏi nhanh và cũng là đứa thường bị Diệp Hoa lừa gạt nhất. Không phải Tử Lẫm ngốc mà là cậu dễ tin người. Biết rõ mỗi lần Diệp Hoa tìm mình đều là lôi kéo đồng minh đi làm chuyện xấu vậy mà... hết lần này đến lần khác đều bị cô nàng dụ dỗ kéo theo, trở thành đồng phạm của Diệp Hoa. Lớn lên một chút, không biết có phải là thói quen lúc nhỏ hay không mà Diệp Hoa nói gì cậu cũng nghe theo cho nên trở thành đối tượng bị Diệp Hoa bắt nạt thường xuyên. Lam Thiên nghĩ mấy năm không gặp, cậu ít nhiều cũng thay đổi vậy mà trở về vẫn bị Diệp Hoa bắt nạt. Để ông cậu thấy đứa cháu mình dốc lòng bồi dưỡng bị một cô gái sai sử thế này, hẳn là đau đến thổ huyết.

Tử Lẫm đang cúi đầu, nghe lời Lam Thiên nói ậm ừ vài tiếng sau đó giật mình ngẩng phắc đầu dậy. Vừa rồi cậu nghe thấy lời gì đó lạ lắm.

- Anh Lam Thiên... anh nói "từ nhỏ đến lớn" là sao chứ? Em với Diệp Hoa mới quen thôi mà... - Nhớ lần trước cậu còn tỏ ra không quen Diệp Hoa.

Lam Thiên hơi híp mắt nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu. Bỗng dưng mồ hôi túa ra, trong đầu nảy ra một ý nghĩ. Tử Lẫm rụt rè đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi sự của Lam Thiên... không phải như cậu đang nghĩ đấy chứ.

- Tử Lẫm, tới tớ nhờ cái!

- Đến ngay đây! - Tử Lẫm theo phản xạ trả lời. Lời vừa dứt, tư thế đứng lên của cậu liền cứng ngắc.

A, anh Lam Thiên còn ở đây! Vừa nãy Diệp Hoa gọi cậu là Tử Lẫm... sau đó cậu đáp lại... Anh Lam Thiên đã nghe thấy rồi đúng không? Tử Lẫm lo sợ chuyển mắt nhìn Lam Thiên.

- Ngu ngốc! - Lam Thiên lạnh nhạt nói.

Không có biểu hiện kinh ngạc, vô cùng thản nhiên lại còn mắng cậu... như vậy... có phải là anh Lam Thiên đã biết... Đã biết... Đã biết...

- Tử Lẫm! - Diệp Hoa gọi lớn. - Mau tới giúp tớ!

- Tớ... tớ tới ngay! - Tử Lẫm hoàn hồn chạy tới, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Lam Thiên.

Chẳng lẽ không nhìn ra bản thân rất giống ba sao? Lam Thiên thầm nghĩ. Ngay từ lúc nhìn thấy ảnh hồ sơ, đã nhận ra. Trên đời này còn có người nào khác ngoài Tử Lẫm có thể giống Tử Phong như thế sao? Không hiểu ông cậu đã nói gì mà Tử Lẫm lại nghĩ không ai nhận ra mình.

Tử Lẫm chạy tới giúp Diệp Hoa ôm mười bộ quần áo. Diệp Hoa thấy cậu thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lam Thiên, quan tâm hỏi:

- Cậu và anh ấy xảy ra chuyện gì sao?

- Chính là... Diệp Hoa... hình như tớ bị anh Lam Thiên phát hiện thân phận thật rồi. Cậu nói tớ phải làm sao?

- Hả? Không phải ngay từ đầu anh ấy đã biết rồi sao!

- Hả? - Tử Lẫm há hốc mồm nhìn cô. Ngay từ đầu... là sao?

Diệp Hoa khẽ cười tinh ranh:

- Tớ vừa mới gặp cậu đã nhận ra vậy cậu thử hỏi... anh Lam Thiên thường xuyên gặp cậu có gặp ra không?

Tử Lẫm quả thật chưa nghĩ đến chuyện này. Bởi vì Diệp Hoa là bạn thân của cậu, hai người thân thuộc từ nhỏ nên việc cô nhận ra cậu không suy nghĩ sâu xa... nhưng cậu lại quên mất, cậu với Lam Thiên cũng rất thân thiết.

- Nhưng... hồi ở Nhật, vô tình gặp ba, ba tớ cũng có nhận ra tớ đâu...

Diệp Hoa phụt cười, ghé tai cậu nói nhỏ:

- Hồi đó ba cậu đang hẹn hò riêng với mẹ cậu, cậu nghĩ ông ấy sẽ nhận cậu rồi dắt cậu theo làm bóng đèn chắc!

Chuyện này Diệp Hoa cũng nghe nói. Bởi vì Tử Lẫm theo ông mình phiêu bạt, không rõ nơi ở cố định, khi ấy ba mẹ cậu hẹn hò đi chơi, cô Quân Tuyết thấy một người có bóng lưng rất giống con mình nhưng chú Tử Phong một mực phủ nhận. Đến lúc về, cô nghe nói Tử Lẫm lúc ấy cũng ở Nhật, càng chắc chắn phán đoán của mình, sau đó... khụ nghe nói chú Tử Phong phải ngủ ở sopha một tháng. Chuyện này bị mấy chú khác đem ra buôn chuyện mỗi lần tụ tập. Diệp Hoa nghe họ nhai đi nhai lại chuyện này đến chán mà họ còn chưa chán. Có lẽ cô không hiểu được thú vui cười trên nỗi đau của người khác của người lớn.

- Vậy...

- Đừng lo lắng. Có nói gì thì anh ấy cũng đã nói rồi! Mau theo tớ đi gói đống này.

- Cậu mặc hết sao?

- Không biết nữa. Thấy chúng đều đẹp nên tớ lấy hết.

Chúng không hợp với cậu đâu. Tử Lẫm thật sự rất muốn nói lời đó.

Diệp Hoa lôi kéo Tử Lẫm đi gói đồ còn có dụng ý khác. Tử Nguyệt đang trong phòng thử đồ, cô phải nhân lúc này kéo bóng đèn đi, để lại không gian riêng tư cho anh mình và Tử Nguyệt. Mình quả nhiên rất giữ lời hứa! Diệp Hoa cảm thán.

Tử Nguyệt loay hoay mặc xong bộ trang phục đầu tiên, lúng túng đi ra. Diệp Hoa đưa cho nó năm bộ, bắt nó phải thử hết, thử xong một bộ phải ra cho cô ngắm. Ai ngờ bước ra không thấy Diệp Hoa đâu, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy còn mỗi Lam Thiên đang ngồi đọc tạp chí. Tử Nguyệt ngại ngùng kéo kéo vạt váy, lại gần hỏi:

- Kí túc xá trưởng, anh có biết Diệp Hoa ở đâu không?

Lam Thiên nghe giọng nó, ngẩng đầu lên. Nhìn một cái liền không thể rời mắt. Tử Nguyệt mặc đồ con trai đã trông rất thanh tú và đáng yêu... mặc đồ con gái... chiếc áo thun trắng thuần ngắn tay lộ ra cần cổ cùng cánh tay trắng ngần, chiếc váy yếm jean dài đến gối tôn lên vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài phối với giày thể thao tạo nên một phong cách năng động mà không kém phần nữ tính. Đã quen kín cổng cao tường từ đầu đến chân, Tử Nguyệt có phần không quen với loại trang phục này, khuôn mặt vì thế đỏ hồng lên, đôi mắt long lanh lộ vẻ lúng túng như một chú thỏ con. Trước giờ, Tử Nguyệt toàn mặc những bộ trang phục rộng rãi, như thế đã trong nó nhỏ nhắn, bây giờ mặc kiểu trang phục hơi bó sát người trông nó còn nhỏ hơn. Hơn một vòng tay... hay cỡ một vòng tay...

- Kí túc xá trưởng! - Tử Nguyệt giật mình gọi Lam Thiên, vệt hồng trên khuôn mặt có xu hướng đỏ lên.

- Sao? - Lam Thiên cúi đầu hỏi. Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ kích thước thân hình nó.

- Anh có thể buông ra được không? - Tử Nguyệt xấu hổ giãy người, đặt tay lên người Lam Thiên đẩy ra.

- A...

Bị người đẩy, Lam Thiên mới nhận ra mình đang dùng hành động kiểm tra kích thước thân hình nó. Vừa vặn một vòng tay.

- Xin lỗi. Bản năng.

Bản năng? Làm có loại bản năng tự động ôm người khác chứ!Đừng có nói với vẻ mặt thản nhiên như không chứ. Tử Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, tay đưa lên che chắn khuôn mặt nghĩ. Đáng lo ngại hơn chính là trái tim nó cứ đập không ngừng.

Lam Thiên mím mím môi, hết nhìn tay mình lại nhìn Tử Nguyệt, tự động lùi ra giữ khoảng cách hai bước chân. Tử Nguyệt thấy cậu chủ động kéo dãn khoảng cách, thở phào nhẹ nhõm, tránh nhìn mặt Lam Thiên hỏi:

- Anh có thấy Diệp Hoa đâu không? Cậu ấy nói tôi thử đồ cho cậu ấy xem...

Điện thoại Lam Thiên kêu lên một tiếng. Cậu mở điện thoại ra xem. Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn ngắn ngủi của Diệp Hoa: "Nắm lấy cơ hội.". Ánh mắt Lam Thiên trầm xuống rồi lóe lên một tia sáng.

- Diệp Hoa nhờ tôi xem hộ. Con bé đi chỗ khác mua đồ rồi.

- Sao? - Tử Nguyệt quay đầu lại nhìn cậu. Vẻ mặt thản nhiên, nghiêm túc... vậy là đang nói thật rồi. Nhưng mà...

Lam Thiên thấy nó hoang mang, nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm:

- Khiếu thẩm mỹ của tôi... không tệ. Bộ này rất được, cậu còn thử bộ nào nữa không?

- Còn... bốn bộ... - Nó không muốn thử một chút nào.

- Ừm. Cậu đi thử đi.

- Tôi thấy bộ này được rồi. Lấy bộ này rất tốt, không cần thử thêm đâu! - Tử Nguyệt gượng cười nói.

Lam Thiên nhíu mày nói:

- Không được. Diệp Hoa nói phải tặng cậu năm bộ, đổi lại cậu nấu cho nó ăn năm bữa.

- Nhất định... phải năm bộ sao?

Lam Thiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không cho phép nó từ chối. Năm bộ thôi mà... chỉ cần mặc bốn bộ nữa... Tử Nguyệt thầm nghĩ. Mong Lam Thiên đều gật đầu hết, như vậy sẽ không kéo dài thời gian thử đồ.

Cứ như vậy, nó thử thêm bốn bộ đồ nữa, mỗi lần thử xong lại bước ra cho Lam Thiên đánh giá. Lần nào cũng phải hứng ánh mắt chăm chú của cậu, chờ đợi một cái gật đầu của cậu thôi cũng thấy gian nan, thỉnh thoảng lại thấy cậu cầm điện thoại, dán mắt xem, nó phải gọi mấy lần cậu mới phản ứng lại... nhịp tim vì thế lúc lên lúc xuống, còn căng thẳng hơn ngồi trong phòng thi cuối kì. Lam Thiên làm việc gì cũng nghiêm túc vậy sao?

May mắn, Lam Thiên ưng hết.

Cầm năm bộ quần áo theo Lam Thiên tới chỗ thanh toán, thấy Diệp Hoa và Tử Lẫm đứng đó cùng với một đống túi xách, nó vội vàng chạy tới.

- Cậu đã lựa được chưa? Có cần thử thêm không?

Tử Nguyệt gật gật đầu, vội nói:

- Tớ lựa được rồi! Không cần thử thêm nữa đâu. Thật đó!

- À, cậu không cần nhấn mạnh đâu. - Diệp Hoa cười cười nhìn Lam Thiên đi sau nó. Rốt cuộc anh đã làm gì khiến Tử Nguyệt sợ vậy.

Xách năm túi đồ, nhìn Diệp Hoa quẹt thẻ một cái, cứ thế thanh toán xong. Năm bộ đồ đắt tiền dễ dàng thuộc về mình, Tử Nguyệt có chút khó tin, nhìn năm túi đồ như nhìn năm túi tiền.

- Tặng cho tớ nhiều vậy... không vấn đề gì chứ?

- Đừng khách sáo. Tiền không phải là vấn đề. Đều là người thân với nhau hết. - Diệp Hoa nói câu đó xong, lại đưa thẻ cho Lam Thiên. - Trả cho anh nè.

Nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt. Lam Thiên cầm thẻ, cất vào túi. Dùng cho người thân thì không có vấn đề gì hết.

Thấy Diệp Hoa trả thẻ lại cho Lam Thiên nó mới chợt nhớ ra tiền nãy giờ dùng đều là của cậu. Nói như vậy... tuy rằng Diệp Hoa nói là tặng đó nhưng người chi tiền là Lam Thiên... Sao năm túi đồ nhẹ hẫng bỗng trở nên nặng nề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom