• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THIẾU GIA TRỜI BAN, BA MẸ MÔNG LUNG (2 Viewers)

  • Chương 33-34

Chương 33: Anh nói cho tôi biết, tôi sai ở đâu


Cô sững sờ, còn chưa tỉnh lại thì cả người đã bị đẩy ra hành lang cầu thang cạnh khu vực pha cà phê.


Cánh tay cô bị đụng mạnh vào tường, cơn đau chưa kịp truyền đến, giọng nói lạnh lùng của Mục Tư Viễn rồi vang lên: “Cô vi phạm cam kết trước đây!”


— Nếu sinh con trai, cô vĩnh viễn không thể gặp gỡ quen biết nó! Bằng không đừng trách tôi gây bất lợi với người nhà cô! —


Cố Bảo Bảo thanh minh: “Tôi không có… Quen biết với con! Trong mắt con tôi chỉ là… một người cô xa lạ mà thôi!”


“Vậy bước tiếp theo sẽ là gì?”


Trong mắt Mục Tư Viễn đầy lửa giận như muốn nuốt trọn cô: “Bước tiếp theo cô dự định làm cái gì? Nói cho nó biết thân phận thật của cô? Hay là đem chuyện này ra nói cho thiên hạ để cô danh chính ngôn thuận trở thành Mục phu nhân? Hay là, cô dự định lấy chuyện này uy hiếp tôi, đòi một khoản lớn hơn?”


Những lời hùng hổ hăm dọa làm Cố Bảo Bảo trong nhất thời không có lực ngăn đỡ, cô chỉ hoảng sợ lắc đầu, bị hắn từng bước ép tới góc chết, rồi lại đâm thêm một đao: “Cố Bảo Bảo, lần này cô lại muốn chơi trò gì nữa hả? Cũng không có ai có thời gian mà chơi với cô đâu!”


Chơi? !


Đã hơn mười năm, cô lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc hắn bóp méo thế nào cũng được khiến cho vết thương gắn đầy, hắn lại cho rằng cô đang “chơi”?


Có lẽ thương tâm đã tới tận cùng, ngược lại trở thành dũng khí vô tận, Cố Bảo Bảo âm thầm hít sâu.


“Mục tổng!” Cô ép mình nhìn thẳng vào mắt hắn: “Trước khi anh để tôi tới làm thư kí, chẳng lẽ không có dự liệu được tôi sẽ chạm mặt Hoan Hoan hay sao?”


“Cố Bảo Bảo!” Hắn cười lạnh, “Cô khỏi phải lấy hành động của tôi để chỉ trích tôi, đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì!”


Nói xong hắn lùi lại, giải trừ sự áp bạch trên người cô, lại dùng ánh mắt lạnh như băng như muốn lăng trì nhìn cô: “Cô muốn bù đắp gì cho Hoan Hoan hả? Xin cô hãy nhìn lại mình đi! Cô là người đã có chồng, có con, cô còn có tư cách gì yêu thương Hoan Hoan? Cô định dùng cái tình mẹ không trọn vẹn này để lưu lại ám ảnh trong lòng nó hả?”


Đột nhiên, hắn thô lỗ nắm cánh tay cô, lôi cô tới căn phòng nhỏ cạnh phòng họp.


Chất liệu thủy tinh đặc chế khiến cô có thể thấy rõ tình huống trong phòng họp mà không bị người bên trong phát hiện ra.


Bên trong, một mình Hoan Hoan ngồi ở ghế chủ tịch, cực kì nghiêm túc lắng nghe, ghi chép, lên tiếng.


Mỗi việc bé làm đều rất tốt, thật khiến người ta khó mà tin được bé mới chỉ năm tuổi!


“Hoan Hoan một tuổi thì dị ứng với sữa mẹ, uống sữa tươi cũng bị nổi ban đỏ,” Mục Tư Viễn thanh âm đạm mạc trước sau như một lên tiếng: “Từ bé nó chỉ ăn được cháo trắng, ba tuổi mới được có 24 cân, bước đi luôn lảo đảo!”


“Từ ba tuổi, mỗi ngày trừ ngủ ra thì chính là học, không có thời gian chơi đùa, nó có thể như hôm nay cô biết phải chịu khổ như thế nào không, bảo mẫu, ông nội, tôi, còn cả Tâm Du đã mất bao nhiêu tâm lực không?”


Cố Bảo Bảo nước mắt đã rơi đầy mặt, “Mục Tư Viễn,” Cả người cô run run, “Những cái đó đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi hay sao?”





Chương 34: Nhạc Nhạc ở trường học có cái gì không đúng.


Là ai ép cô ký khế ước hoang đường kia, là ai làm ra quyết định vô lý đó?


Đều là anh, là anh!


“Nhưng cô lại muốn cướp nó đi!” Mục Tư Viễn xanh mặt, “Tôi không có nói sai chứ, cô tính toán mọi cách xuất hiện ở bên cạnh chúng tôi là muốn dùng thân phận người mẹ vừa vô dụng vừa buồn cười cướp nó đi!”


“Mục Tư Viễn,” Cô cắn răng lau đi nước mắt, “Trong lòng anh, tôi chính là người như vậy ư?”


Hắn không có bỏ sót sự bi thương chợt lóe trong mắt cô, nhưng hắn lại chọn làm như không thấy, hừ lạnh: “Có lẽ, chỉ hơn chứ không có kém!”


Cố Bảo Bảo đã không nhớ rõ cô ra khỏi căn phòng đó như thế nào, rất nhiều, rất nhiều lần, Mục Tư Viễn dùng đủ cách ép cô tự động bỏ đi.


Bất đồng duy nhất chính là, lần này cô không rơi lệ nữa.


Cô nhìn thoáng qua Nhạc Nhạc bên cạnh, đứa bé này tựa hồ cảm giác được gì, từ lúc cô bắt đầu thu dọn hành lý, bé vẫn đứng một bên.


“Nhạc Nhạc,” Cô giơ tay ra xoa đầu bé, “Nhạc Nhạc có nhớ nhà ở Mỹ không?”


Cô nặn ra nụ cười, “Nhạc Nhạc đừng gấp, qua hết tháng này, mẹ dẫn con về được không?”


Nhạc Nhạc chạy đi, “rầm” tiếng sập cửa phòng bé vang lên.


Cố Bảo Bảo để lại mấy bộ quần áo tắm rửa, còn lại đều cất vào vali, xem lại lịch, tháng này còn hai mươi sáu ngày.


Cô có thể, cô nhất định có thể thực hiện được cam kết ngày nào đó kia với Hoan Hoan!


Cho dù trái tim có đau đớn thế nào, cũng có thể.


Cô co rúc trên giường, có phần lạnh lẽo, lại khiến cô có được chút cảm giác an toàn.


“Ba ngày hai đêm, nếu duyên phận đã vậy, đừng tránh tình yêu của em đã làm anh…” Tiếng ca từ điện thoại vang lên nhiều lần, cô không muốn nhận, cũng không muốn xem là ai gọi tới.


Rốt cuộc người nọ không gọi tiếp nữa, cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.


“Cộc cộc!”


Chợt cô giật mình tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng của Công Tôn Diệp: “Bảo Bảo, Bảo Bảo? Em có nhà không? Mở cửa đi!”


Cố Bảo Bảo bò dậy, đèn trong nhà bật, muốn giả vờ không có nhà cũng không được.


Cô vào phòng rửa mặt, chỉnh sửa lại tóc tai mới ra mở cửa.


“Bảo Bảo, em đang làm gì vậy?” Công Tôn Diệp đi tới, vừa lo lắng vừa nói: “Anh gọi cho em bao lần mà cũng không được?”


“Em… Em vừa rồi đang giặt quần áo, không nghe được chuông.” Cô biên đại một lý do, không muốn để hắn nhìn ra sự khác thường của mình.


Công Tôn Diệp ngồi xuống ghế salon, “Nhạc Nhạc ngủ rồi hả?”


Cô gật đầu, hỏi: “A Diệp, trễ vậy sao anh còn tới, có chuyện gì không?”


Công Tôn Diệp nhìn cô, có gì đó mà không nói ra, chỉ bảo: “Thầy cô ở trường bảo với anh là, mấy ngày qua Nhạc Nhạc có gì đó không đúng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom