Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-36
Chương 35: Nếu anh ta bảo em đi
“Cái gì mà không đúng?” Cô kinh ngạc.
“Mỗi lần đi toilet đều rất lâu, hơn nữa nhiều lần thầy cô đi tìm còn không thấy.”
Cố Bảo Bảo cười xót xa: “Có lẽ… Có lẽ bé quên đường về phòng học thôi.”
Trước đây lúc còn ở Mỹ, cho dù bé chơi trong vườn hoa cũng có lúc không tìm được đường về nhà.
Cô có phần áy náy: “A Diệp, chút chuyện nhỏ này anh… Không cần phải tự mình tới đâu.”
“Anh không cho đây là việc nhỏ! Có lẽ…”
Trong lúc nói, hắn chợt ngừng lại, mắt nhìn thấy vệt nước mắt ở khóe mắt cô.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn lo lắng nắm tay cô.
“Không có…”
“Bảo Bảo, em có phải quyết định chuyện gì mà không nói cho anh có đúng không?” Hắn cắt ngang lời biện bạch của cô, có chút tức giận.
Tâm tình của cô đều viết hết lên mặt thì còn có thể giấu được ai? !
Hắn nhấn mạnh: “Nếu đã vậy, về sau chuyện của em anh cũng không quan tâm nữa, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết!”
“A Diệp…” Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, “Em…” cô không biết nên nói từ đâu.
Công Tôn Diệp lập tức đoán được bảy tám phần, “Có phải Mục Tư Viễn nói cái gì với em không hả?”
Chỉ có hắn ta mới khiến Cố Bảo Bảo thành như này, “Anh ta nói với em cái gì?”
Tay Cố Bảo Bảo xoắn lại với nhau, thấp giọng nói: “Không có như trước đây,” Cô không muốn Công Tôn Diệp lo lắng, thế là giả bộ nhẹ nhõm: “Anh ta còn có thể nói được lời nào nữa đây? Em cũng quen rồi.”
Quen thật sao? Vậy thì đã không đau lòng rồi.
Công Tôn Diệp thở dài, phối hợp với cô thể hiện ra ý cười bên ngoài: “A? Vậy anh ta nói “đừng làm phiền tôi” hay là “cút xa một chút”?”
Cố Bảo Bảo sửng sốt, lại nghe hắn nói tiếp: “Bảo Bảo, nếu anh ta bảo em cút xa một chút, vậy anh tới bên anh đây này, anh sẽ đỡ em, không cho em ngã xuống.”
“A… Diệp…” Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần kia rồi lại lo sợ không yên dời tầm mắt sang nơi khác.
Năm năm, sự quan tâm này vẫn không thay đổi, bảo cô làm sao dám nhận đây?
Cố Bảo Bảo, mày không thể, không thể kéo dài nữa, Mục Tư Viễn và Công Tôn Diệp đều nên kết thúc thôi!
Ngày thứ hai đi làm, Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký đi công tác, cô không cần đối mặt với Mục Tư Viễn, ngược lại có vẻ thoải mái.
“Cô Cố!” Không ngờ, lúc tới bữa trưa, Linda lại chủ động tới chỗ cô.
“Cám ơn cô hôm qua đã dạy tôi pha cà phê!” Linda thân thiết ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Cô biết hôm qua sau khi tổng giám đốc uống cà phê đã nói gì không?”
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô cũng không muốn biết.
Linda cũng tự nói không ngừng: “Lúc mà tổng giám đốc mới uống, lông mày nhăn nhó cả lại, nói anh ấy đã lâu không có uống hương vị cà phê này, sắc mặt anh ấy trông rất nặng nề, thật làm tôi sợ hãi không!”
Chương 36: Cổ Tín Dương là ai
Nhớ lại vẻ mặt âm trầm kia của tổng giám đốc, cô ấy giờ vẫn còn sợ, rồi nói tiếp: “Nhưng chốc lát là anh ấy lại ngẩng lên mỉm cười với tôi!”
Cái này đúng là dọa người hơn a, cô ấy lúc đó cũng ngây ngẩn cả người.
“Tổng… Tổng giám đốc,” Cô khó khăn hỏi: “Cà phê, có gì không ổn sao ạ?”
Chỉ thấy ánh mắt Mục Tư Viễn trở nên có hơi mơ hồ, nhìn vô định.
Một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi đã bỏ khẩu vị này rồi, cứ tưởng cả đời sẽ không uống nữa, cho nên cám ơn cô.”
Hắn không uống hương vị cà phê này nữa, là bởi vì đây là hương vị mà cô giới thiệu cho hắn sao? Hóa ra hắn vì chán ghét cô, ngay cả hương vị cà phê cũng bỏ.
Cô cười xin lỗi Linda: “Tôi… Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi, may là chưa gây phiền phức tới cho cô!”
“Cô nói gì vậy!” Linda nhướng mày, “Nhưng mà mấy ngày nay tổng giám đốc đúng là đang phiền não! Vì một bản giá sàn (cổ phiếu) mà đêm nào cũng tăng ca đến khuya!”
“Bản giá sàn?” Cô không nhịn được hiếu kỳ.
Theo lý thuyết chuyện như vậy hẳn nên do bộ hạng mục làm mới phải, hắn làm sao mà hao tâm tốn sức tới mấy ngày? !
Linda gật đầu, “Tôi xem tài liệu phiên dịch, đối thủ chủ yếu là công ty do một người Hoa mở ở Mỹ, tổng giám đốc hình như là Cổ Tín Dương gì đó, tổng giám đốc rất coi trọng chuyện này.”
Cổ Tín Dương! Cố Bảo Bảo sửng sốt, chuyện cũ liền quay lại.
Khi đó cô đang làm trợ lý đặc biệt của Mục Tư Viễn, buổi trưa cô tới phòng làm việc của hắn lại nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt bên trong.
“Anh đừng có mơ, thứ thuộc về Mục gia, anh đừng mong cầm đi một phân!”
Mục Tư Viễn nói xong, tiếng cười của một người đàn ông xa lạ vang lên, “Mục Tư Viễn, đừng nói tuyệt đối như thế, Mục Phong Minh còn đề ra điều kiện đó sao? Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết đâu!”
“Cút! Cút khỏi địa bàn Mục gia!”
Có thể nghe ra là Mục Tư Viễn căm thù đến tận xương tuỷ người này, tâm tình gần như mất khống chế.
Chốc lát sau, cửa phòng liền mở ra, người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt âm trầm đi ra ngoài.
Cố Bảo Bảo nhanh chóng lui sang một bên, cảm giác hắn dùng dư quang khinh miệt nhìn cô, biến mất trong thang máy.
Về sau cô mới biết người kia là Cổ Tín Dương, cô không rõ lắm thân phận hắn, chỉ biết hắn một mực tranh đua quyền nắm giữ tập đoàn Mục thị với Mục Tư Viễn.
Không nghĩ tới qua mấy năm này, tranh đấu giữa bọn họ còn chưa có dừng lại!
Cổ Tín Dương còn ở Mỹ mở công ty cạnh tranh với hắn, Mục Tư Viễn chậm chạp không có cách gì khẳng định mục đích của mình, chắc là không có cách gì nhìn thấu được mục đích của đối phương!
“Cô Cố?” Linda nghi ngờ nhìn cô, bỗng hưng phấn: “Cô làm sao thế? Nhìn bộ dạng này của cô, lẽ nào cô biết nội tình gì sao?”
“Tôi…” Cố Bảo Bảo vội vã lắc đầu, “Tôi không biết…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lấy nhìn, không nhịn được mở to mắt: “Ba? !”
“Cái gì mà không đúng?” Cô kinh ngạc.
“Mỗi lần đi toilet đều rất lâu, hơn nữa nhiều lần thầy cô đi tìm còn không thấy.”
Cố Bảo Bảo cười xót xa: “Có lẽ… Có lẽ bé quên đường về phòng học thôi.”
Trước đây lúc còn ở Mỹ, cho dù bé chơi trong vườn hoa cũng có lúc không tìm được đường về nhà.
Cô có phần áy náy: “A Diệp, chút chuyện nhỏ này anh… Không cần phải tự mình tới đâu.”
“Anh không cho đây là việc nhỏ! Có lẽ…”
Trong lúc nói, hắn chợt ngừng lại, mắt nhìn thấy vệt nước mắt ở khóe mắt cô.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn lo lắng nắm tay cô.
“Không có…”
“Bảo Bảo, em có phải quyết định chuyện gì mà không nói cho anh có đúng không?” Hắn cắt ngang lời biện bạch của cô, có chút tức giận.
Tâm tình của cô đều viết hết lên mặt thì còn có thể giấu được ai? !
Hắn nhấn mạnh: “Nếu đã vậy, về sau chuyện của em anh cũng không quan tâm nữa, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết!”
“A Diệp…” Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, “Em…” cô không biết nên nói từ đâu.
Công Tôn Diệp lập tức đoán được bảy tám phần, “Có phải Mục Tư Viễn nói cái gì với em không hả?”
Chỉ có hắn ta mới khiến Cố Bảo Bảo thành như này, “Anh ta nói với em cái gì?”
Tay Cố Bảo Bảo xoắn lại với nhau, thấp giọng nói: “Không có như trước đây,” Cô không muốn Công Tôn Diệp lo lắng, thế là giả bộ nhẹ nhõm: “Anh ta còn có thể nói được lời nào nữa đây? Em cũng quen rồi.”
Quen thật sao? Vậy thì đã không đau lòng rồi.
Công Tôn Diệp thở dài, phối hợp với cô thể hiện ra ý cười bên ngoài: “A? Vậy anh ta nói “đừng làm phiền tôi” hay là “cút xa một chút”?”
Cố Bảo Bảo sửng sốt, lại nghe hắn nói tiếp: “Bảo Bảo, nếu anh ta bảo em cút xa một chút, vậy anh tới bên anh đây này, anh sẽ đỡ em, không cho em ngã xuống.”
“A… Diệp…” Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần kia rồi lại lo sợ không yên dời tầm mắt sang nơi khác.
Năm năm, sự quan tâm này vẫn không thay đổi, bảo cô làm sao dám nhận đây?
Cố Bảo Bảo, mày không thể, không thể kéo dài nữa, Mục Tư Viễn và Công Tôn Diệp đều nên kết thúc thôi!
Ngày thứ hai đi làm, Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký đi công tác, cô không cần đối mặt với Mục Tư Viễn, ngược lại có vẻ thoải mái.
“Cô Cố!” Không ngờ, lúc tới bữa trưa, Linda lại chủ động tới chỗ cô.
“Cám ơn cô hôm qua đã dạy tôi pha cà phê!” Linda thân thiết ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Cô biết hôm qua sau khi tổng giám đốc uống cà phê đã nói gì không?”
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô cũng không muốn biết.
Linda cũng tự nói không ngừng: “Lúc mà tổng giám đốc mới uống, lông mày nhăn nhó cả lại, nói anh ấy đã lâu không có uống hương vị cà phê này, sắc mặt anh ấy trông rất nặng nề, thật làm tôi sợ hãi không!”
Chương 36: Cổ Tín Dương là ai
Nhớ lại vẻ mặt âm trầm kia của tổng giám đốc, cô ấy giờ vẫn còn sợ, rồi nói tiếp: “Nhưng chốc lát là anh ấy lại ngẩng lên mỉm cười với tôi!”
Cái này đúng là dọa người hơn a, cô ấy lúc đó cũng ngây ngẩn cả người.
“Tổng… Tổng giám đốc,” Cô khó khăn hỏi: “Cà phê, có gì không ổn sao ạ?”
Chỉ thấy ánh mắt Mục Tư Viễn trở nên có hơi mơ hồ, nhìn vô định.
Một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi đã bỏ khẩu vị này rồi, cứ tưởng cả đời sẽ không uống nữa, cho nên cám ơn cô.”
Hắn không uống hương vị cà phê này nữa, là bởi vì đây là hương vị mà cô giới thiệu cho hắn sao? Hóa ra hắn vì chán ghét cô, ngay cả hương vị cà phê cũng bỏ.
Cô cười xin lỗi Linda: “Tôi… Tôi cũng chỉ nói tùy tiện thôi, may là chưa gây phiền phức tới cho cô!”
“Cô nói gì vậy!” Linda nhướng mày, “Nhưng mà mấy ngày nay tổng giám đốc đúng là đang phiền não! Vì một bản giá sàn (cổ phiếu) mà đêm nào cũng tăng ca đến khuya!”
“Bản giá sàn?” Cô không nhịn được hiếu kỳ.
Theo lý thuyết chuyện như vậy hẳn nên do bộ hạng mục làm mới phải, hắn làm sao mà hao tâm tốn sức tới mấy ngày? !
Linda gật đầu, “Tôi xem tài liệu phiên dịch, đối thủ chủ yếu là công ty do một người Hoa mở ở Mỹ, tổng giám đốc hình như là Cổ Tín Dương gì đó, tổng giám đốc rất coi trọng chuyện này.”
Cổ Tín Dương! Cố Bảo Bảo sửng sốt, chuyện cũ liền quay lại.
Khi đó cô đang làm trợ lý đặc biệt của Mục Tư Viễn, buổi trưa cô tới phòng làm việc của hắn lại nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt bên trong.
“Anh đừng có mơ, thứ thuộc về Mục gia, anh đừng mong cầm đi một phân!”
Mục Tư Viễn nói xong, tiếng cười của một người đàn ông xa lạ vang lên, “Mục Tư Viễn, đừng nói tuyệt đối như thế, Mục Phong Minh còn đề ra điều kiện đó sao? Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết đâu!”
“Cút! Cút khỏi địa bàn Mục gia!”
Có thể nghe ra là Mục Tư Viễn căm thù đến tận xương tuỷ người này, tâm tình gần như mất khống chế.
Chốc lát sau, cửa phòng liền mở ra, người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt âm trầm đi ra ngoài.
Cố Bảo Bảo nhanh chóng lui sang một bên, cảm giác hắn dùng dư quang khinh miệt nhìn cô, biến mất trong thang máy.
Về sau cô mới biết người kia là Cổ Tín Dương, cô không rõ lắm thân phận hắn, chỉ biết hắn một mực tranh đua quyền nắm giữ tập đoàn Mục thị với Mục Tư Viễn.
Không nghĩ tới qua mấy năm này, tranh đấu giữa bọn họ còn chưa có dừng lại!
Cổ Tín Dương còn ở Mỹ mở công ty cạnh tranh với hắn, Mục Tư Viễn chậm chạp không có cách gì khẳng định mục đích của mình, chắc là không có cách gì nhìn thấu được mục đích của đối phương!
“Cô Cố?” Linda nghi ngờ nhìn cô, bỗng hưng phấn: “Cô làm sao thế? Nhìn bộ dạng này của cô, lẽ nào cô biết nội tình gì sao?”
“Tôi…” Cố Bảo Bảo vội vã lắc đầu, “Tôi không biết…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lấy nhìn, không nhịn được mở to mắt: “Ba? !”
Bình luận facebook