Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Chương 43
Giản Linh cười tủm tỉm, miệng không ngừng chọc ghẹo anh, nêu ra một loạt tên món ăn: “Thịt cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng nướng…”
Cho dù muốn ăn cái gì, đều phải quay lại nội thành trước.
Từ trường bắn đi ra, Âu Tuấn liền chạy về phía nội thành, anh phát hiện, đồ ăn tham này đang đói bụng, giống như những phán đoán quả cảm kia trực tiếp giảm xuống.
Dọc theo đường đi toàn gặp đèn đỏ, mới qua ba ngã tư đèn giao thông, cô đã thay đổi chủ ý những bốn lần.
Ngã tư đầu tiên, Giản Linh nói: “Ăn rau luộc đi, tôi muốn ăn rau luộc, đường Trưởng Hà có một quán rau luộc, đã lâu không qua, tôi nhớ ăn rất ngon.”
Âu Tuấn gật đầu: “Được.”
Ngã tư thứ hai, Giản Linh lắc đầu: “Không, hay là ăn lẩu đi, đi đến quán Cửu Cung Cách ở ngõ Lư Gia, nhà kia có món ruột ngỗng chín thước thèm chết tôi rồi.”
Âu Tuấn vẫn gật đầu như trước: “Được.”
Còn chưa tới ba phút, Giản Linh bĩu môi nói: “Nếu không đi ăn bít tết đi, tôi muốn ăn thịt, ăn bò bít tết!”
Âu Tuấn không lên tiếng: “……”, anh biết chuyện này khẳng định còn có thể thay đổi.
Quả nhiên, lúc ngã tư thứ ba, Giản Linh hít một ngụm nước bọt: “Vẫn là đi ăn đồ ăn bếp riêng đi…”
Âu Tuấn dừng xe lại, quay sang nghiêm túc nhìn cô: “Giản Vô Lại cô có thể chắc chắn không? Sắp đi vào nội thành rồi, cô cho tôi một thông tin chính xác về lộ trình đường đi được không.”
Sau đó nhìn thấy cô mở to đôi mắt ngập nước, giống như là sắp khóc ra, ai oán nói: “Anh đừng dừng xe mà, mau lái xe đi, tôi sắp chết đói rồi… Bây giờ tôi cảm thấy bất cứ những thứ gì ngon tôi đều muốn ăn, không thể phán đoán, anh đừng dừng lại mà.”
Âu Tuấn hít sâu một hơi, không nói gì nữa, khởi động xe một lần nữa lên đường, sau đó lái được một đoạn rồi dừng lại bên lề đường, bật đèn nhấp nháy, Âu Tuấn liền xuống xe chạy tới ven đường, mua một cái bánh bao thịt nhét vào tay cô.
Âu Tuấn nói: “Cô lót bụng trước đi, sau đó lại nghĩ đến cuối cùng là muốn ăn cái gì.”
Giản Linh vui vẻ ăn nửa cái bánh bao, lúc này mới nheo mắt lại.
Khôi phục phán đoán, gật đầu nói: “Ăn lẩu đi, nhà Sơn Thành Cửu Cung Cách ngõ Lư Gia, ăn rất ngon.”
Trong ánh mắt Âu Tuấn chợt lóe lên tia đấu tranh, sau đó liền gật gật đầu: “Được.”
Đi về phía ngõ Lư Gia.
Trên đường đi, Giản Linh liền vui vẻ nói: “Món canh dầu cay nóng hổi của nhà này là chính thống nhất.”
Nói xong cô liền đảo mắt hỏi Âu Tuấn một câu: “Anh ăn cay được đúng không?”
Nhìn bộ dạng hy vọng của cô, Âu Tuấn chỉ cảm thấy dù thế nào cũng không mở miệng cự tuyệt được.
Vì thế anh nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi đến Sơn Thành Cửu Cung Cách, dừng xe từ cửa đi vào.
Âu Tuấn thiếu chút nữa lao ra ngoài bởi độ cay trong đó.
Một nồi canh dầu đỏ Cửu Cung Cách đầy bưng lên bàn.
Âu Tuấn không ăn được quá cay, hơn nữa dạ dày rất bình thường, lúc huấn luyện hoang dã cùng làm nhiệm vụ, đói một bữa no một bữa gây ra tật xấu.
Giản Linh mặt mày hớn hở ngồi đối diện anh, nghiêm túc dùng đũa công cộng nhúng đồ ăn, lại đem hạt tiêu bỏ lên trên, cũng không quên gắp đồ vào bát của anh.
Giản Linh cười tủm tỉm, miệng không ngừng chọc ghẹo anh, nêu ra một loạt tên món ăn: “Thịt cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng nướng…”
Cho dù muốn ăn cái gì, đều phải quay lại nội thành trước.
Từ trường bắn đi ra, Âu Tuấn liền chạy về phía nội thành, anh phát hiện, đồ ăn tham này đang đói bụng, giống như những phán đoán quả cảm kia trực tiếp giảm xuống.
Dọc theo đường đi toàn gặp đèn đỏ, mới qua ba ngã tư đèn giao thông, cô đã thay đổi chủ ý những bốn lần.
Ngã tư đầu tiên, Giản Linh nói: “Ăn rau luộc đi, tôi muốn ăn rau luộc, đường Trưởng Hà có một quán rau luộc, đã lâu không qua, tôi nhớ ăn rất ngon.”
Âu Tuấn gật đầu: “Được.”
Ngã tư thứ hai, Giản Linh lắc đầu: “Không, hay là ăn lẩu đi, đi đến quán Cửu Cung Cách ở ngõ Lư Gia, nhà kia có món ruột ngỗng chín thước thèm chết tôi rồi.”
Âu Tuấn vẫn gật đầu như trước: “Được.”
Còn chưa tới ba phút, Giản Linh bĩu môi nói: “Nếu không đi ăn bít tết đi, tôi muốn ăn thịt, ăn bò bít tết!”
Âu Tuấn không lên tiếng: “……”, anh biết chuyện này khẳng định còn có thể thay đổi.
Quả nhiên, lúc ngã tư thứ ba, Giản Linh hít một ngụm nước bọt: “Vẫn là đi ăn đồ ăn bếp riêng đi…”
Âu Tuấn dừng xe lại, quay sang nghiêm túc nhìn cô: “Giản Vô Lại cô có thể chắc chắn không? Sắp đi vào nội thành rồi, cô cho tôi một thông tin chính xác về lộ trình đường đi được không.”
Sau đó nhìn thấy cô mở to đôi mắt ngập nước, giống như là sắp khóc ra, ai oán nói: “Anh đừng dừng xe mà, mau lái xe đi, tôi sắp chết đói rồi… Bây giờ tôi cảm thấy bất cứ những thứ gì ngon tôi đều muốn ăn, không thể phán đoán, anh đừng dừng lại mà.”
Âu Tuấn hít sâu một hơi, không nói gì nữa, khởi động xe một lần nữa lên đường, sau đó lái được một đoạn rồi dừng lại bên lề đường, bật đèn nhấp nháy, Âu Tuấn liền xuống xe chạy tới ven đường, mua một cái bánh bao thịt nhét vào tay cô.
Âu Tuấn nói: “Cô lót bụng trước đi, sau đó lại nghĩ đến cuối cùng là muốn ăn cái gì.”
Giản Linh vui vẻ ăn nửa cái bánh bao, lúc này mới nheo mắt lại.
Khôi phục phán đoán, gật đầu nói: “Ăn lẩu đi, nhà Sơn Thành Cửu Cung Cách ngõ Lư Gia, ăn rất ngon.”
Trong ánh mắt Âu Tuấn chợt lóe lên tia đấu tranh, sau đó liền gật gật đầu: “Được.”
Đi về phía ngõ Lư Gia.
Trên đường đi, Giản Linh liền vui vẻ nói: “Món canh dầu cay nóng hổi của nhà này là chính thống nhất.”
Nói xong cô liền đảo mắt hỏi Âu Tuấn một câu: “Anh ăn cay được đúng không?”
Nhìn bộ dạng hy vọng của cô, Âu Tuấn chỉ cảm thấy dù thế nào cũng không mở miệng cự tuyệt được.
Vì thế anh nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi đến Sơn Thành Cửu Cung Cách, dừng xe từ cửa đi vào.
Âu Tuấn thiếu chút nữa lao ra ngoài bởi độ cay trong đó.
Một nồi canh dầu đỏ Cửu Cung Cách đầy bưng lên bàn.
Âu Tuấn không ăn được quá cay, hơn nữa dạ dày rất bình thường, lúc huấn luyện hoang dã cùng làm nhiệm vụ, đói một bữa no một bữa gây ra tật xấu.
Giản Linh mặt mày hớn hở ngồi đối diện anh, nghiêm túc dùng đũa công cộng nhúng đồ ăn, lại đem hạt tiêu bỏ lên trên, cũng không quên gắp đồ vào bát của anh.
Bình luận facebook