Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Chương 45
Âu Tuấn khoát tay với cô, ý bảo mình không sao.
Sau đó mới nhận lấy nước cô đưa tới, súc miệng, dùng khăn ướt lau miệng, sau đó dùng nước còn lại trong chai rửa tay.
“Không có việc gì.”
Thanh âm của anh khàn khàn, biểu tình ngược lại khôi phục bình thường.
Giản Linh nhìn chằm chằm anh: “Anh…… Anh có bị đau đầu và chóng mặt không? Có buồn nôn không? Đang tốt như vậy sao lại nôn ra?”
Nhìn thấy đáy mắt cô ẩn giấu một tia hoảng sợ, Âu Tuấn nói: “Đầu? Đầu không đau cũng không chóng mặt, vì sao lại đau đầu chóng mặt? Cô không nghĩ là tôi bị say xe, phải không? Nếu tôi lái xe trên đường mà lại say xe, tôi sẽ không sống được rồi.”
Lúc này Giản Linh mới thở phào nhẹ nhõm, sự hoảng sợ ẩn giấu trong mắt cũng dần dần tản đi.
Âu Tuấn nhìn thấy rõ ràng, vì thế không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái: “Không có việc gì, hẳn là do vừa rồi vội vàng uống nước đá đó.”
“A.”
Giản Linh đáp một tiếng: “Dạ dày chịu không nổi. Tôi không nên cho anh nước đá, bởi vì tôi thường ăn uống như vậy, nghĩ rằng không có gì.”
Âu Tuấn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó khóe môi nhếch lên, nở nụ cười: “Giản Linh, nếu cô cảm thấy hổ thẹn, vậy thì nhường cho tôi phòng ngủ chính là được rồi.”
Giản Linh xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Hả? Anh đang nói về cái gì vậy? Gió quá lớn nghe không rõ, tín hiệu không tốt…”
Âu Tuấn bất đắc dĩ nói: “Giản Vô Lại, cô phải có chơi có chịu.”
Giản Linh đi tới bên cạnh xe, liền dựa lưng vào thân xe hai tay vòng ngực nhìn anh, há mồm nói: “Sòng bạc không có cha con!”
Âu Tuấn nhíu mày lại: “Cái gì một mớ hỗn độn hả……”
Giản Linh liền vỗ vỗ cửa xe phía sau, không chút do dự (không biết xấu hổ) lôi kéo đề tài câu chuyện: “Anh thấy tốt hơn chưa? Hay nếu không thoải mái, tôi sẽ lái xe? Lại dừng lại ở đây cảnh sát giao thông sẽ tới đó, chúng ta cũng đang phục vụ nhân dân đó, không thể gây thêm phiền toái cho công chức của nhân dân.”
Âu Tuấn vịn vào một bên bả vai cô, mở cửa ghế phụ nhét cô vào xe, sau khi ngồi vào ghế lái mới nói: “Cô còn phục vụ nhân dân? Với đức hạnh này của cô, không gây thêm phiền phức cho nhân dân là không tồi rồi.”
“Không thể nói như vậy.”
Giản Linh vuốt cằm, nghiêm trang nói: “Lúc tôi chỉ huy hành động anh cũng ở hiện trường mà, anh cũng nhìn thấy cảnh tôi phục vụ nhân dân, bằng không bảy con tin kia, không chừng sẽ thật sự bị bọn xã hội đen dùng để triệu hồi Thần Long đó.”
Âu Tuấn tay phải cầm vô lăng, khuỷu tay trái liền chống vào cửa sổ xe, ngón tay vịn trán, anh xem như đã nhìn ra: “Giản Linh, lúc cô nghiêm trang nói chuyện, có thể nói lời nào đứng đắn hơn một chút không?”
Giản Linh cười cười, thân thể thoải mái dựa vào lưng ghế, hai tay gối sau đầu: “Thật nhạt nhẽo, một câu nói vô nghĩa mà nghiêm túc tương đối thoải mái.”
Xe từ cầu Yên Nam đi xuống, rẽ trái, Giản Linh cũng có chút mệt mỏi, căng da bụng trùng da mắt, ăn no liền mệt mỏi.
Mí mắt cô càng nặng trĩu, rất muốn ngủ.
Âu Tuấn khoát tay với cô, ý bảo mình không sao.
Sau đó mới nhận lấy nước cô đưa tới, súc miệng, dùng khăn ướt lau miệng, sau đó dùng nước còn lại trong chai rửa tay.
“Không có việc gì.”
Thanh âm của anh khàn khàn, biểu tình ngược lại khôi phục bình thường.
Giản Linh nhìn chằm chằm anh: “Anh…… Anh có bị đau đầu và chóng mặt không? Có buồn nôn không? Đang tốt như vậy sao lại nôn ra?”
Nhìn thấy đáy mắt cô ẩn giấu một tia hoảng sợ, Âu Tuấn nói: “Đầu? Đầu không đau cũng không chóng mặt, vì sao lại đau đầu chóng mặt? Cô không nghĩ là tôi bị say xe, phải không? Nếu tôi lái xe trên đường mà lại say xe, tôi sẽ không sống được rồi.”
Lúc này Giản Linh mới thở phào nhẹ nhõm, sự hoảng sợ ẩn giấu trong mắt cũng dần dần tản đi.
Âu Tuấn nhìn thấy rõ ràng, vì thế không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái: “Không có việc gì, hẳn là do vừa rồi vội vàng uống nước đá đó.”
“A.”
Giản Linh đáp một tiếng: “Dạ dày chịu không nổi. Tôi không nên cho anh nước đá, bởi vì tôi thường ăn uống như vậy, nghĩ rằng không có gì.”
Âu Tuấn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó khóe môi nhếch lên, nở nụ cười: “Giản Linh, nếu cô cảm thấy hổ thẹn, vậy thì nhường cho tôi phòng ngủ chính là được rồi.”
Giản Linh xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Hả? Anh đang nói về cái gì vậy? Gió quá lớn nghe không rõ, tín hiệu không tốt…”
Âu Tuấn bất đắc dĩ nói: “Giản Vô Lại, cô phải có chơi có chịu.”
Giản Linh đi tới bên cạnh xe, liền dựa lưng vào thân xe hai tay vòng ngực nhìn anh, há mồm nói: “Sòng bạc không có cha con!”
Âu Tuấn nhíu mày lại: “Cái gì một mớ hỗn độn hả……”
Giản Linh liền vỗ vỗ cửa xe phía sau, không chút do dự (không biết xấu hổ) lôi kéo đề tài câu chuyện: “Anh thấy tốt hơn chưa? Hay nếu không thoải mái, tôi sẽ lái xe? Lại dừng lại ở đây cảnh sát giao thông sẽ tới đó, chúng ta cũng đang phục vụ nhân dân đó, không thể gây thêm phiền toái cho công chức của nhân dân.”
Âu Tuấn vịn vào một bên bả vai cô, mở cửa ghế phụ nhét cô vào xe, sau khi ngồi vào ghế lái mới nói: “Cô còn phục vụ nhân dân? Với đức hạnh này của cô, không gây thêm phiền phức cho nhân dân là không tồi rồi.”
“Không thể nói như vậy.”
Giản Linh vuốt cằm, nghiêm trang nói: “Lúc tôi chỉ huy hành động anh cũng ở hiện trường mà, anh cũng nhìn thấy cảnh tôi phục vụ nhân dân, bằng không bảy con tin kia, không chừng sẽ thật sự bị bọn xã hội đen dùng để triệu hồi Thần Long đó.”
Âu Tuấn tay phải cầm vô lăng, khuỷu tay trái liền chống vào cửa sổ xe, ngón tay vịn trán, anh xem như đã nhìn ra: “Giản Linh, lúc cô nghiêm trang nói chuyện, có thể nói lời nào đứng đắn hơn một chút không?”
Giản Linh cười cười, thân thể thoải mái dựa vào lưng ghế, hai tay gối sau đầu: “Thật nhạt nhẽo, một câu nói vô nghĩa mà nghiêm túc tương đối thoải mái.”
Xe từ cầu Yên Nam đi xuống, rẽ trái, Giản Linh cũng có chút mệt mỏi, căng da bụng trùng da mắt, ăn no liền mệt mỏi.
Mí mắt cô càng nặng trĩu, rất muốn ngủ.
Bình luận facebook