Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Nhóm dịch: Sói già
Mặc Y cùng Tử Địch nhất tề ngồi cạnh bàn, hai tỷ muội đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng Tần Tiêu kêu khổ một tiếng, thật sự nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Hai vị tỷ tỷ, để cho ta ngủ một giấc có được không?
- Không cần hầu hạ đâu, các người cũng đi ngủ đi.
Tần Tiêu thản nhiên đi qua hai người, ngồi xuống mép giường.
Tỷ muội hai người bất vi sở động, đi đến bên giường, hai bên trái phải ngồi bên cạnh hắn.
Thế này là có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn dùng thủ đoạn như lúc trong nhà tắm để diễn lại một lần nữa à? Tần Tiêu không khỏi nổi cáu:
- Ta đã nói rồi, hai người các ngươi làm ơn đổi mới một chút….
Lời còn chưa dứt, tỷ muội ha người đã một trái một phải ấn hắn ngã xuống giường, nài ép lôi kéo vào giữa giường, trong đó còn có một bàn tay nhỏ bé che kín miệng của hắn.
- Đại nhân nhỏ tiếng một chút, tai vách mạch rừng. Chúng ta có chuyện muốn nói với đại nhân.
Vừa nói, màn che cũng đã bị thả xuống, cũng không biết là ai xốc chăn lên, trùm kím ba người lại.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi vui vẻ: quả nhiên! Xem ra lần này thu được tình báo ngoài ý muốn! xem ra, đẹp trai đôi khi cũng có chỗ tốt, ha ha!
Ba người nằm trong chăn, trùm thành một cục. tỷ muội hai người, một trái một phải ép sát trên người Tần Tiêu, hai gương mặt giống nhau như đúc đối diện với ánh mắt Tần Tiêu, gần trong gang tấc, có thể nghe được rõ ràng hơi thở của đối phương.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ: Cứ thế này chẳng phải là quá khiêu khích bản năng của ta sao? Hai tỷ muội này thật đúng là sáng tạo, cả chiêu này cũng nghĩ ra được!
Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng Tần Tiêu ta là thái giám đi ra từ hoàng cung, không thể làm gì được hay sao? Hoặc là nói, bọn họ thật sự coi ta là quân tử ra vẻ đạo mạo lương thiện rồi?
Đúng là quá bi ai!
Qúa đáng giận mà!
- Đại nhân, ta là Mặc Y, là tỷ tỷ.
- Tử Địch, Mặc Y, nhỏ hơn nàng nửa nén hương.
- Ừ, có chuyện gì thì nói nhanh đi, kẻo ta chết ngộp mất.
- Chúng ta là con gái của Hổ Vạn Cầu.
- Đúng vậy, là con gái của Hổ Vương Bàng Châu, Hổ Vạn Cầu, Hổ lão tặc.
- Nói nhảm thế làm gì! Đơn giản chút đi, ngắn gọn lại! Nói vào trọng điểm đi!
- Đại nhân, có phải là ngài đã biết là ai giết chết Hổ Vạn Cầu không?
- Đúng! Tuy rằng ngươi cũng là một trong những hung thủ gián tiếp, nhưng chúng ta lại càng muốn biết rõ là ai đã hạ thủ!
- Hô… chỉ là suy đoán, không có căn cứ. Hổ Vạn Cầu chính là bị Phượng tỷ xử tử, các ngươi không thể nào không biết nha?
- Cái gì?
- Chuyện đó là không thể nào!
- Có gì mà không thể! Hổ Vạn Cầu ở Hán Dương huyện giải thoát Phạm Thế Đức, lại tha cho ta ở Qủy khốc sơn cốc, phỏng chừng chính là vì chuyện đó mà bị Phượng tỷ hẹ lệnh xử tử.
- Không thể!
- Ngươi thúi lắm! Phượng tỷ làm sao lại giết lão gia hỏa kia! Nhất định là người trong tổ chức, thấy hắn có quan hệ thân thiết với ngươi, sợ hắn làm hỏng việc, nên mới lén lút giết hắn sau lưng Phượng tỷ! Nói tới nói lui thì cũng là vì ngươi!
- Cứu Phạm Thế Đức và dẫn ngươi vào Thiên Thánh sơn đều là mưu kế của Phượng tỷ. Mục đích chính là hấp dẫn ánh mắt của ngươi, biết rõ chuyện ở Ngạc Châu không nhỏ, sau đó thừa cơ kéo ngươi xuống nước. Một tên khâm sai ngự sử Giang Nam còn hữu dụng hơn mấy tên châu quan thứ sử nhiều lắm!
- Cái gì?
Tần Tiêu giật mình, muốn ngồi dậy, lại bị hai tỷ muội ép lại.
- Nói như vậy, huyện lệnh Hán Dương, Hùng Tri Quyền cũng chỉ là con tốt thí chịu chết thôi sao?
- Phượng tỷ đã muốn giết hắn từ sớm rồi,
- Tên đó đúng là khốn kiếp, cư nhiên dám ăn xén tiền của Thiên Thánh sơn, vừa hay mượn được tay ngươi xử lí hắn!
Tần Tiêu nằm xuống, trong lòng thầm nhủ: Lợi hại thật! Đúng là quá lợi hại! Từ Tiểu Nguyệt, ngươi thật sự là một nữ nhân vô cùng lợi hại!
- Tần Tiêu! Ngươi cứ nói thật đi, Hổ Vạn Cầu có phải là do ngươi giết không?
- Đúng! Có phải là ngươi giết lão tặc kia không?
Tần Tiêu quả thực là dở khóc dở cười, hai tỷ muội này đúng là đáng yêu thật đấy. Ai đời lại gọi thẳng tên họ của cha mình, lại còn gọi là ‘lão tặc’ nữa chứ? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì sao?
- Ta không có. Cũng không cần phải giết hắn, cái này chắc các người cũng hiểu được. tuy rằng trên danh nghĩa ta và Hổ Vạn Cầu là kẻ thù, nhưng bọn ta cũng có chút giao tình. Tần mỗ kính trọng hắn là một hảo hán, hắn cũng nhiều lần giúp đỡ ta. Giống như các người nói, Hổ Vạn Cầu không phải bị Phượng tỷ hạ lệnh xử tử hay nàng ta tự tay giết chết…. nhưng Tần mỗ lại tìm thấy mảnh vại bị xé từ áo của Phượng tỷ bên cạnh thi thể của Hổ Vạn Cầu, chuyện này phải giải thích thế nào?
- Một mảnh vải rách thì có thể xem như chứng cứ sao?
- Ngươi lại nói hưu nói vượn!
- Các người nghe ta nói đã… khụ khụ, ta nói, các người có thể xích xuống một chút được không, cái thứ trước ngực các ngươi…. Ép ta có chút thở không nổi. Nếu như nói, Hổ Vạn Cầu giúp đỡ ta như vậy đều là mưu kế của Phượng tỷ, như vậy, cái chết của Hổ Vạn Cầu cũng chỉ có một cách giải thích!
- Là cái gì?
- Bớt dông dài đi! Nói mau!
- Ta nói, hai tỷ muội các người, cùng một ý mà lại muốn nói hai lần. Có thể chỉ một người lên tiếng nói có được không, cũng tiện ột bên tai của ta được yên tĩnh chút?
- Được.
- Vậy ta nói! Ngươi nãy giờ dài dòng đủ lắm rồi, tranh thủ nói nhanh đi!
- Ách…. Hay là để Mặc Y nói đi, ngươi im lặng một chút cho ta. Nếu như Hổ Vạn Cầu không phải bị Phượng tỷ tự tay giết chết hay bày kế giết thì như vậy, hắn chính là chết vì tình.
- Cái gì? Chuyện này không thể nào!
- Mẹ nó! Toàn bịa đặt!
- Tử Địch, nếu như ngươi không câm miệng lại, ta liền lột sạch y phục của ngươi rồi ném ngươi ra khỏi sơn trang, thưởng cho đám lính canh đói khát kia! Hôm nay lúc ta và Phượng tỷ nói chuyện phiếm có nhắc tới năm đó vị cao nhân kia thay Đoạn Như trị thương, đã biến gương mặt của Đoạn Như thành giống hệt như Phượng tỷ, lúc ấy ta cũng đã hỏi, vị cao nhân kia có phải là trong lòng ngưỡng mộ Phượng tỷ hay không, Phượng tỷ lúc ấy cũng không phủ nhận.
- Ta đoán là Hổ Vạn Cầu nhất định cũng thích Đoạn Như, mới có thể hao phí nhiều tâm lực như vậy, đưa nàng đi trị thương. Chính là về sau, Đoạn Như tâm như tro tàn, luân lạc phong trần. Ta đoán là Hổ Vạn Cầu đối với nàng vẫn cuồng dại không đổi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thành ra lại thích Phượng tỷ giống hệt Đoạn Như…
- Đoạn Như!
- Tiện nhân! Năm đó chính là vì tiện nhân đó khiến cho lão tặc thần hồn điên đảo, ngay cả con gái cũng không cần, ném bọn ta cho Hỏa Phượng! Qua nhiều năm như vậy cũng không thèm đoái hoài tới bọn ta.
Tần Tiêu giật mình: xem ra chuyện của Hổ Vạn Cầu và Đoạn Như thực sự không đơn giản như mình nghĩ!
- Ta đoán là Hổ Vạn Cầu hẹn gặp Phượng tỷ ở thôn Phu Hưng vào buổi tối, cho nên bị cao nhân tìm thấy, chính là vị cao thủ biết dịch dung kia tới giết chết!
Mặc Y cùng Tử Địch nhất tề ngồi cạnh bàn, hai tỷ muội đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng Tần Tiêu kêu khổ một tiếng, thật sự nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Hai vị tỷ tỷ, để cho ta ngủ một giấc có được không?
- Không cần hầu hạ đâu, các người cũng đi ngủ đi.
Tần Tiêu thản nhiên đi qua hai người, ngồi xuống mép giường.
Tỷ muội hai người bất vi sở động, đi đến bên giường, hai bên trái phải ngồi bên cạnh hắn.
Thế này là có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn dùng thủ đoạn như lúc trong nhà tắm để diễn lại một lần nữa à? Tần Tiêu không khỏi nổi cáu:
- Ta đã nói rồi, hai người các ngươi làm ơn đổi mới một chút….
Lời còn chưa dứt, tỷ muội ha người đã một trái một phải ấn hắn ngã xuống giường, nài ép lôi kéo vào giữa giường, trong đó còn có một bàn tay nhỏ bé che kín miệng của hắn.
- Đại nhân nhỏ tiếng một chút, tai vách mạch rừng. Chúng ta có chuyện muốn nói với đại nhân.
Vừa nói, màn che cũng đã bị thả xuống, cũng không biết là ai xốc chăn lên, trùm kím ba người lại.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi vui vẻ: quả nhiên! Xem ra lần này thu được tình báo ngoài ý muốn! xem ra, đẹp trai đôi khi cũng có chỗ tốt, ha ha!
Ba người nằm trong chăn, trùm thành một cục. tỷ muội hai người, một trái một phải ép sát trên người Tần Tiêu, hai gương mặt giống nhau như đúc đối diện với ánh mắt Tần Tiêu, gần trong gang tấc, có thể nghe được rõ ràng hơi thở của đối phương.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ: Cứ thế này chẳng phải là quá khiêu khích bản năng của ta sao? Hai tỷ muội này thật đúng là sáng tạo, cả chiêu này cũng nghĩ ra được!
Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng Tần Tiêu ta là thái giám đi ra từ hoàng cung, không thể làm gì được hay sao? Hoặc là nói, bọn họ thật sự coi ta là quân tử ra vẻ đạo mạo lương thiện rồi?
Đúng là quá bi ai!
Qúa đáng giận mà!
- Đại nhân, ta là Mặc Y, là tỷ tỷ.
- Tử Địch, Mặc Y, nhỏ hơn nàng nửa nén hương.
- Ừ, có chuyện gì thì nói nhanh đi, kẻo ta chết ngộp mất.
- Chúng ta là con gái của Hổ Vạn Cầu.
- Đúng vậy, là con gái của Hổ Vương Bàng Châu, Hổ Vạn Cầu, Hổ lão tặc.
- Nói nhảm thế làm gì! Đơn giản chút đi, ngắn gọn lại! Nói vào trọng điểm đi!
- Đại nhân, có phải là ngài đã biết là ai giết chết Hổ Vạn Cầu không?
- Đúng! Tuy rằng ngươi cũng là một trong những hung thủ gián tiếp, nhưng chúng ta lại càng muốn biết rõ là ai đã hạ thủ!
- Hô… chỉ là suy đoán, không có căn cứ. Hổ Vạn Cầu chính là bị Phượng tỷ xử tử, các ngươi không thể nào không biết nha?
- Cái gì?
- Chuyện đó là không thể nào!
- Có gì mà không thể! Hổ Vạn Cầu ở Hán Dương huyện giải thoát Phạm Thế Đức, lại tha cho ta ở Qủy khốc sơn cốc, phỏng chừng chính là vì chuyện đó mà bị Phượng tỷ hẹ lệnh xử tử.
- Không thể!
- Ngươi thúi lắm! Phượng tỷ làm sao lại giết lão gia hỏa kia! Nhất định là người trong tổ chức, thấy hắn có quan hệ thân thiết với ngươi, sợ hắn làm hỏng việc, nên mới lén lút giết hắn sau lưng Phượng tỷ! Nói tới nói lui thì cũng là vì ngươi!
- Cứu Phạm Thế Đức và dẫn ngươi vào Thiên Thánh sơn đều là mưu kế của Phượng tỷ. Mục đích chính là hấp dẫn ánh mắt của ngươi, biết rõ chuyện ở Ngạc Châu không nhỏ, sau đó thừa cơ kéo ngươi xuống nước. Một tên khâm sai ngự sử Giang Nam còn hữu dụng hơn mấy tên châu quan thứ sử nhiều lắm!
- Cái gì?
Tần Tiêu giật mình, muốn ngồi dậy, lại bị hai tỷ muội ép lại.
- Nói như vậy, huyện lệnh Hán Dương, Hùng Tri Quyền cũng chỉ là con tốt thí chịu chết thôi sao?
- Phượng tỷ đã muốn giết hắn từ sớm rồi,
- Tên đó đúng là khốn kiếp, cư nhiên dám ăn xén tiền của Thiên Thánh sơn, vừa hay mượn được tay ngươi xử lí hắn!
Tần Tiêu nằm xuống, trong lòng thầm nhủ: Lợi hại thật! Đúng là quá lợi hại! Từ Tiểu Nguyệt, ngươi thật sự là một nữ nhân vô cùng lợi hại!
- Tần Tiêu! Ngươi cứ nói thật đi, Hổ Vạn Cầu có phải là do ngươi giết không?
- Đúng! Có phải là ngươi giết lão tặc kia không?
Tần Tiêu quả thực là dở khóc dở cười, hai tỷ muội này đúng là đáng yêu thật đấy. Ai đời lại gọi thẳng tên họ của cha mình, lại còn gọi là ‘lão tặc’ nữa chứ? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì sao?
- Ta không có. Cũng không cần phải giết hắn, cái này chắc các người cũng hiểu được. tuy rằng trên danh nghĩa ta và Hổ Vạn Cầu là kẻ thù, nhưng bọn ta cũng có chút giao tình. Tần mỗ kính trọng hắn là một hảo hán, hắn cũng nhiều lần giúp đỡ ta. Giống như các người nói, Hổ Vạn Cầu không phải bị Phượng tỷ hạ lệnh xử tử hay nàng ta tự tay giết chết…. nhưng Tần mỗ lại tìm thấy mảnh vại bị xé từ áo của Phượng tỷ bên cạnh thi thể của Hổ Vạn Cầu, chuyện này phải giải thích thế nào?
- Một mảnh vải rách thì có thể xem như chứng cứ sao?
- Ngươi lại nói hưu nói vượn!
- Các người nghe ta nói đã… khụ khụ, ta nói, các người có thể xích xuống một chút được không, cái thứ trước ngực các ngươi…. Ép ta có chút thở không nổi. Nếu như nói, Hổ Vạn Cầu giúp đỡ ta như vậy đều là mưu kế của Phượng tỷ, như vậy, cái chết của Hổ Vạn Cầu cũng chỉ có một cách giải thích!
- Là cái gì?
- Bớt dông dài đi! Nói mau!
- Ta nói, hai tỷ muội các người, cùng một ý mà lại muốn nói hai lần. Có thể chỉ một người lên tiếng nói có được không, cũng tiện ột bên tai của ta được yên tĩnh chút?
- Được.
- Vậy ta nói! Ngươi nãy giờ dài dòng đủ lắm rồi, tranh thủ nói nhanh đi!
- Ách…. Hay là để Mặc Y nói đi, ngươi im lặng một chút cho ta. Nếu như Hổ Vạn Cầu không phải bị Phượng tỷ tự tay giết chết hay bày kế giết thì như vậy, hắn chính là chết vì tình.
- Cái gì? Chuyện này không thể nào!
- Mẹ nó! Toàn bịa đặt!
- Tử Địch, nếu như ngươi không câm miệng lại, ta liền lột sạch y phục của ngươi rồi ném ngươi ra khỏi sơn trang, thưởng cho đám lính canh đói khát kia! Hôm nay lúc ta và Phượng tỷ nói chuyện phiếm có nhắc tới năm đó vị cao nhân kia thay Đoạn Như trị thương, đã biến gương mặt của Đoạn Như thành giống hệt như Phượng tỷ, lúc ấy ta cũng đã hỏi, vị cao nhân kia có phải là trong lòng ngưỡng mộ Phượng tỷ hay không, Phượng tỷ lúc ấy cũng không phủ nhận.
- Ta đoán là Hổ Vạn Cầu nhất định cũng thích Đoạn Như, mới có thể hao phí nhiều tâm lực như vậy, đưa nàng đi trị thương. Chính là về sau, Đoạn Như tâm như tro tàn, luân lạc phong trần. Ta đoán là Hổ Vạn Cầu đối với nàng vẫn cuồng dại không đổi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thành ra lại thích Phượng tỷ giống hệt Đoạn Như…
- Đoạn Như!
- Tiện nhân! Năm đó chính là vì tiện nhân đó khiến cho lão tặc thần hồn điên đảo, ngay cả con gái cũng không cần, ném bọn ta cho Hỏa Phượng! Qua nhiều năm như vậy cũng không thèm đoái hoài tới bọn ta.
Tần Tiêu giật mình: xem ra chuyện của Hổ Vạn Cầu và Đoạn Như thực sự không đơn giản như mình nghĩ!
- Ta đoán là Hổ Vạn Cầu hẹn gặp Phượng tỷ ở thôn Phu Hưng vào buổi tối, cho nên bị cao nhân tìm thấy, chính là vị cao thủ biết dịch dung kia tới giết chết!
Bình luận facebook