Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Nhóm dịch: Sói già
Lý Trọng Tuấn nghe xong những lời này thì lắc đầu, thở dài:
- Nữ nhân như vậy nếu sanh ra ở gia đình hoàng gia thì với tâm trí quyền mưu như vậy tất nhiên có thể khiêu chiến nhân vật như Vũ Hoàng! Những ngày này bổn vương vẫn cảm thấy kỳ quái, dùng thế lực của Hỏa Phượng ở Ngạc Châu này không có đạo lý không biết bổn vương tới Ngạc Châu. Kỳ quái là bên người của bổn vương cực kỳ yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì, bọn chúng thậm chí còn không phái người theo dõi. Ngược lại bổn vương trước đó vài ngày ở thành Ngạc Châu Lý Tự Nghiệp tìm tới kỹ viện gặp được bổn vương thì sững sờ, hắn còn tìm người đưa tấu chương, may mắn bị vương bản nhìn thấy nên nửa đường chặn lại. Nếu không phải như thế bị người của Hỏa Phượng tìm được thì càng phiền toái.
Tần Tiêu gượng cười vài tiếng, tự giễu nói ra:
- Việc này còn oán Tần Tiêu, trước đó chuẩn bị chưa đủ Tần Tiêu cũng tuyệt đối không ngờ rằng chuyện ở Ngạc Châu khó giải quyết như vậy, lúc này mới phạm sai lầm, nghĩ tới nhờ Lý Tự Nghiệp đi tìm viện binh.
Lý Trọng Tuấn cười vỗ vỗ vai Tần Tiêu:
- Đừng tự trách, huynh đệ. Ngươi đã rất không dễ dàng! Đơn thương độc mã một mình đi vào Giang Nam có thể tra ra nhiều chuyện như vậy, trừ Địch công tái thế thì trong triều đoán chừng không có người thứ hai. Lần này nếu có thể thành công tiêu diệt Hỏa Phượng thì bệ hạ nhất định cực kỳ vui mừng, đến lúc đó huynh đệ ngươi có chỗ tốt rồi, ha ha!
Tần Tiêu cười:
- Chuyện như vậy ai dám đòi khen thưởng? Lại nói chuyện của Hỏa Phượng đã lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, Tần Tiêu xem ra chỉ co thể học điện hạ ‘ 'trang bức' ’, ha ha! Coi như cái gì cũng không biết, đi theo đám người kia an bài. Nhìn xem Phượng tỷ này rốt cuộc muốn thế nào!
Lý Trọng Tuấn cười to:
- Được rồi huynh đệ, ngươi phải bảo trọng. Nhập động phòng, cũng đừng bị Phượng tỷ kia mê tới thất khiếu xuất quan, mất tâm trí là tốt rồi. Còn nữa, mấu chốt trước mắt chính là tìm được em gái Tiên Nhi của bổn vương, nếu có thể đem nàng cứu ra thì chuyện Hỏa Phượng sẽ dễ làm.
Tần Tiêu dũng cảm quả quyết gật đầu:
- Hiểu, điện hạ yên tâm, Tần Tiêu có liều cái mạng này cũng phải đem Vĩnh Thái quận chúa bình yên giao cho điện hạ!
Lý Trọng Tuấn cười, vẻ mặt kỳ quái nhin qua Tần Tiêu:
- Hẳn là, Tần Tiêu huynh đệ, thật sự ưa thích em gái của bổn vương?
Tần Tiêu gượng cười ha hả, nói:
- Tuy Tần Tiêu có sắc đảm bao thiên cũng không dám có ý nghĩ này. Nhưng mà Tần Tiêu trước đó từng ưng thuận chuyện làm cho quân chúa thì sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may!
Sáng sớm ngày thứ hai Tần Tiêu uống rượu say mềm bị Mặc Y đánh thức, cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Ngoài phòng thì có tiếng người huyên náo lớn, xem ra đã có rất nhiều nô bộc đang bận rộn đại sự hôm nay. Mặc Y lấy chậu đồng khăn mặt, cành liễu và muối hầu hạ Tần Tiêu rửa mặt đánh răng.
Tần Tiêu hữu ý vô ý quan sát Mặc Y vài lần, phát hiện nàng hôm nay quả nhiên trầm mặc ít nói, lông mi có thần sắc u buồn.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: đoán chừng hai tỷ muội này bởi vì chuyện đón dâu cũng bị Phượng tỷ xử phạt.
Tần Tiêu rửa mặt, nhìn qua cành liễu trên bàn thì buồn cười: người nhà Đường dùng cành liễu đánh răng cộng thêm chút muối để vệ sinh răng. Thậm chí việc đánh răng bằng nước trà đậm đặc hoặc là ngậm chút muối mà thôi, lấy ngón tay lau lau xem như xong. Chính mình lúc nào cũng phải đụng một ít người hoặc lớn hoặc nhỏ miệng thối, may mắn những năm này xem như quen rồi.
Tần Tiêu lấy bàn chải đánh răng do mình chế tác, ngậm chút nước muối đánh răng.
Mặc Y ở bên cạnh kinh ngạc, nhịn không được nói ra:
- Đại nhân, đây là vật gì, dùng nó chà răng không sợ đau sao?
Tần Tiêu đánh răng xong nhìn nàng cười nói:
- Tất nhiên nàng không biết. Đây là bổn quan tự chế, tên là ‘ đánh răng ’. Nàng nhìn xem ba phiến gỗ hòe tạo thành, ở trong chỗ khẹp lại có chút lông lợn tạo thành, dùng cành liễu đánh răng thật phiền toái, dùng cách này tốt hơn nhiều.
Mặc Y lòng hiếu kỳ nổi lên, trong ánh mắt lóe lên hào quang khắc thường, nói:
- Đại nhân có thể cho Mặc Y xem không?
- Cầm lấy đi.
Mặc Y mừng rỡ tiếp nhận, trong tay tinh tế quan sát một hồi, mở miệng hỏi:
- Đại nhân, cái này là lông lợn ngâm dược tề sao?
- Ah, cũng không dùng dược tề gì. Mang lông lợn ra mặt trời phơi khô, lại chưng trong nồi một giờ thì lông lợn sẽ cứng lại nhưng rất mềm dẻo, hơn nữa không có mùi vị khác thường và độc tố, như vậy là có thể dùng.
Mặc Y kinh ngạc nói:
- Đơn giản như vậy sao?
Tần Tiêu cười:
- Nói thì đơn giản, thời điểm bổn quan còn nhỏ phải mất nửa năm mới tạo thành. Vốn định tặng cho ân sư, không nghĩ tới ông ấy đã dời tới Giang Châu, vì vậy lưu lại tiếc nuối.
Mặc Y cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói ra:
- Đại nhân có thể cấp cho Mặc Y thứ này không?
Tần Tiêu sững sờ, nói:
- Được thôi! Bất quá, nhưng ngươi dùng làm gì?
Trên mặt Mặc Y nổi mây đen, thấp giọng nói:
- Tỷ muội hai người chúng ta muốn rời khỏi giang hồ, muốn tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ mong ngày sau có thể làm ra loại hàng này như đại nhân, mỗi ngày bán được ba năm đồng tiền ăn cháo là được.
Tần Tiêu buồn cười:
- Đang êm đẹp như này, vì sao lại có suy nghĩ tiêu cực thế? Nàng đang là thủ hạ đại tướng của Phượng tỷ đấy, tương lai sẽ được trọng dụng. Nhưng mà đánh răng này nếu nàng muốn thì tặng cho nàng đi. Bổn quan còn có một cái để dùng.
Trong nội tâm thì buồn cười: Mặc Y này không biết ‘ All Rights Reserved ’ sao, mình là người phát minh còn mượn chuyện này kiếm chác món lợi kếch sù đấy!
Mặc Y vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ Đại nhân!
Tần Tiêu nói:
- Ta lại dạy nàng một thứ chính nàng ghi nhớ. Dùng cành liễu, cành hòe, cây dâu cho vào nước luộc thành cao, lại thêm vào khương thủy cùng cây tế tân. Cầm loại cao này đi làm thuốc đánh răng có thể làm cho hàm răng trắng tinh sáng bóng, trong miệng không có mùi vị hôi, so với nước muối còn tốt hơn nhiều. Bổn quan lúc ở Bành Trạch nhàn rỗi thường thường loay hoay làm những chuyện này, hôm nay bận rộn ngược lại đã quên mất.
Kỳ thật Tần Tiêu biết rõ những thứ này, nhưng mà trong bộ đội đặc chủng bị bắt buộc học thông hiểu đạo lý sống sót trong hoàn cảnh dã ngoại. Loại phương thức chế tác kem đánh răng này là người Đại Tống sử dụng rộng rãi, xem như hình thức ban đầu của kem đánh răng.
Mặc Y kinh ngạc chớp đôi mắt đen nhánh nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, ngài thật sự là toàn tài! Mặc Y càng bội phục đại nhân hơn đấy!
Tần Tiêu cười:
- Chút tài mọn, không cần phải nói. Đi thôi, nhìn xem bên ngoài đã làm thế nào rồi.
Trong nội tâm cũng đang cười thầm: nếu không phải ta hơi thông minh một chút, kiến thức nhiều một chút, chẳng phải sống không công ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Mặc Y này xem ra ngày hôm qua bị Phượng tỷ mắng không nhẹ, còn muốn thoát ly tổ chức, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lý Trọng Tuấn nghe xong những lời này thì lắc đầu, thở dài:
- Nữ nhân như vậy nếu sanh ra ở gia đình hoàng gia thì với tâm trí quyền mưu như vậy tất nhiên có thể khiêu chiến nhân vật như Vũ Hoàng! Những ngày này bổn vương vẫn cảm thấy kỳ quái, dùng thế lực của Hỏa Phượng ở Ngạc Châu này không có đạo lý không biết bổn vương tới Ngạc Châu. Kỳ quái là bên người của bổn vương cực kỳ yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì, bọn chúng thậm chí còn không phái người theo dõi. Ngược lại bổn vương trước đó vài ngày ở thành Ngạc Châu Lý Tự Nghiệp tìm tới kỹ viện gặp được bổn vương thì sững sờ, hắn còn tìm người đưa tấu chương, may mắn bị vương bản nhìn thấy nên nửa đường chặn lại. Nếu không phải như thế bị người của Hỏa Phượng tìm được thì càng phiền toái.
Tần Tiêu gượng cười vài tiếng, tự giễu nói ra:
- Việc này còn oán Tần Tiêu, trước đó chuẩn bị chưa đủ Tần Tiêu cũng tuyệt đối không ngờ rằng chuyện ở Ngạc Châu khó giải quyết như vậy, lúc này mới phạm sai lầm, nghĩ tới nhờ Lý Tự Nghiệp đi tìm viện binh.
Lý Trọng Tuấn cười vỗ vỗ vai Tần Tiêu:
- Đừng tự trách, huynh đệ. Ngươi đã rất không dễ dàng! Đơn thương độc mã một mình đi vào Giang Nam có thể tra ra nhiều chuyện như vậy, trừ Địch công tái thế thì trong triều đoán chừng không có người thứ hai. Lần này nếu có thể thành công tiêu diệt Hỏa Phượng thì bệ hạ nhất định cực kỳ vui mừng, đến lúc đó huynh đệ ngươi có chỗ tốt rồi, ha ha!
Tần Tiêu cười:
- Chuyện như vậy ai dám đòi khen thưởng? Lại nói chuyện của Hỏa Phượng đã lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, Tần Tiêu xem ra chỉ co thể học điện hạ ‘ 'trang bức' ’, ha ha! Coi như cái gì cũng không biết, đi theo đám người kia an bài. Nhìn xem Phượng tỷ này rốt cuộc muốn thế nào!
Lý Trọng Tuấn cười to:
- Được rồi huynh đệ, ngươi phải bảo trọng. Nhập động phòng, cũng đừng bị Phượng tỷ kia mê tới thất khiếu xuất quan, mất tâm trí là tốt rồi. Còn nữa, mấu chốt trước mắt chính là tìm được em gái Tiên Nhi của bổn vương, nếu có thể đem nàng cứu ra thì chuyện Hỏa Phượng sẽ dễ làm.
Tần Tiêu dũng cảm quả quyết gật đầu:
- Hiểu, điện hạ yên tâm, Tần Tiêu có liều cái mạng này cũng phải đem Vĩnh Thái quận chúa bình yên giao cho điện hạ!
Lý Trọng Tuấn cười, vẻ mặt kỳ quái nhin qua Tần Tiêu:
- Hẳn là, Tần Tiêu huynh đệ, thật sự ưa thích em gái của bổn vương?
Tần Tiêu gượng cười ha hả, nói:
- Tuy Tần Tiêu có sắc đảm bao thiên cũng không dám có ý nghĩ này. Nhưng mà Tần Tiêu trước đó từng ưng thuận chuyện làm cho quân chúa thì sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may!
Sáng sớm ngày thứ hai Tần Tiêu uống rượu say mềm bị Mặc Y đánh thức, cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Ngoài phòng thì có tiếng người huyên náo lớn, xem ra đã có rất nhiều nô bộc đang bận rộn đại sự hôm nay. Mặc Y lấy chậu đồng khăn mặt, cành liễu và muối hầu hạ Tần Tiêu rửa mặt đánh răng.
Tần Tiêu hữu ý vô ý quan sát Mặc Y vài lần, phát hiện nàng hôm nay quả nhiên trầm mặc ít nói, lông mi có thần sắc u buồn.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: đoán chừng hai tỷ muội này bởi vì chuyện đón dâu cũng bị Phượng tỷ xử phạt.
Tần Tiêu rửa mặt, nhìn qua cành liễu trên bàn thì buồn cười: người nhà Đường dùng cành liễu đánh răng cộng thêm chút muối để vệ sinh răng. Thậm chí việc đánh răng bằng nước trà đậm đặc hoặc là ngậm chút muối mà thôi, lấy ngón tay lau lau xem như xong. Chính mình lúc nào cũng phải đụng một ít người hoặc lớn hoặc nhỏ miệng thối, may mắn những năm này xem như quen rồi.
Tần Tiêu lấy bàn chải đánh răng do mình chế tác, ngậm chút nước muối đánh răng.
Mặc Y ở bên cạnh kinh ngạc, nhịn không được nói ra:
- Đại nhân, đây là vật gì, dùng nó chà răng không sợ đau sao?
Tần Tiêu đánh răng xong nhìn nàng cười nói:
- Tất nhiên nàng không biết. Đây là bổn quan tự chế, tên là ‘ đánh răng ’. Nàng nhìn xem ba phiến gỗ hòe tạo thành, ở trong chỗ khẹp lại có chút lông lợn tạo thành, dùng cành liễu đánh răng thật phiền toái, dùng cách này tốt hơn nhiều.
Mặc Y lòng hiếu kỳ nổi lên, trong ánh mắt lóe lên hào quang khắc thường, nói:
- Đại nhân có thể cho Mặc Y xem không?
- Cầm lấy đi.
Mặc Y mừng rỡ tiếp nhận, trong tay tinh tế quan sát một hồi, mở miệng hỏi:
- Đại nhân, cái này là lông lợn ngâm dược tề sao?
- Ah, cũng không dùng dược tề gì. Mang lông lợn ra mặt trời phơi khô, lại chưng trong nồi một giờ thì lông lợn sẽ cứng lại nhưng rất mềm dẻo, hơn nữa không có mùi vị khác thường và độc tố, như vậy là có thể dùng.
Mặc Y kinh ngạc nói:
- Đơn giản như vậy sao?
Tần Tiêu cười:
- Nói thì đơn giản, thời điểm bổn quan còn nhỏ phải mất nửa năm mới tạo thành. Vốn định tặng cho ân sư, không nghĩ tới ông ấy đã dời tới Giang Châu, vì vậy lưu lại tiếc nuối.
Mặc Y cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói ra:
- Đại nhân có thể cấp cho Mặc Y thứ này không?
Tần Tiêu sững sờ, nói:
- Được thôi! Bất quá, nhưng ngươi dùng làm gì?
Trên mặt Mặc Y nổi mây đen, thấp giọng nói:
- Tỷ muội hai người chúng ta muốn rời khỏi giang hồ, muốn tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ mong ngày sau có thể làm ra loại hàng này như đại nhân, mỗi ngày bán được ba năm đồng tiền ăn cháo là được.
Tần Tiêu buồn cười:
- Đang êm đẹp như này, vì sao lại có suy nghĩ tiêu cực thế? Nàng đang là thủ hạ đại tướng của Phượng tỷ đấy, tương lai sẽ được trọng dụng. Nhưng mà đánh răng này nếu nàng muốn thì tặng cho nàng đi. Bổn quan còn có một cái để dùng.
Trong nội tâm thì buồn cười: Mặc Y này không biết ‘ All Rights Reserved ’ sao, mình là người phát minh còn mượn chuyện này kiếm chác món lợi kếch sù đấy!
Mặc Y vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ Đại nhân!
Tần Tiêu nói:
- Ta lại dạy nàng một thứ chính nàng ghi nhớ. Dùng cành liễu, cành hòe, cây dâu cho vào nước luộc thành cao, lại thêm vào khương thủy cùng cây tế tân. Cầm loại cao này đi làm thuốc đánh răng có thể làm cho hàm răng trắng tinh sáng bóng, trong miệng không có mùi vị hôi, so với nước muối còn tốt hơn nhiều. Bổn quan lúc ở Bành Trạch nhàn rỗi thường thường loay hoay làm những chuyện này, hôm nay bận rộn ngược lại đã quên mất.
Kỳ thật Tần Tiêu biết rõ những thứ này, nhưng mà trong bộ đội đặc chủng bị bắt buộc học thông hiểu đạo lý sống sót trong hoàn cảnh dã ngoại. Loại phương thức chế tác kem đánh răng này là người Đại Tống sử dụng rộng rãi, xem như hình thức ban đầu của kem đánh răng.
Mặc Y kinh ngạc chớp đôi mắt đen nhánh nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, ngài thật sự là toàn tài! Mặc Y càng bội phục đại nhân hơn đấy!
Tần Tiêu cười:
- Chút tài mọn, không cần phải nói. Đi thôi, nhìn xem bên ngoài đã làm thế nào rồi.
Trong nội tâm cũng đang cười thầm: nếu không phải ta hơi thông minh một chút, kiến thức nhiều một chút, chẳng phải sống không công ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Mặc Y này xem ra ngày hôm qua bị Phượng tỷ mắng không nhẹ, còn muốn thoát ly tổ chức, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Bình luận facebook