Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Nhóm dịch: Sói già
Thật vất vả tìm ra lỗ hổng, Tần Tiêu chạy thẳng vào nhà xí, hắn dùng ngón út móc lưỡi gà đem rượu vùa uống xong ói ra toàn bộ. Hắn cũng không muốn vào thời khắc mấu chốt hiện giờ bởi vì chính mình say rượu làm hỏng đại sự.
Trong bụng cồn cào như sóng biển gầm thét, thật là khó chịu. Tuy bước chân hơi có chút phiêu hốt nhưng là ý nghĩ cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, tư duy cũng nhanh nhẹn hơn.
Trở lại yến tiệc, Tần Tiêu bắt đầu đùa nghịch như trước, sau khi cụng ly với đám ma cũ thì luyện thành tuyệt chiêu giả say bất tỉnh. Ghé vào bàn thì bắt đầu nói xong mê sảng, còn khoa tay múa chân vui sướng một hồi. Ngô Hưng Quốc vội vàng giải vây cho hắn, hắn cũng ứng phó với đám khách nhân mời rượu, gọi mấy gã sai vặt nha hoàn tắm rửa cho Tần Tiêu một chút, sau đó mang tới phòng hoa chúc.
Tần Tiêu nhắm mắt lại, cánh tay bị mấy người mang đi, lung la lung lay đi tới phòng hoa chúc, trong nội tâm thì âm thầm suy nghĩ: thời khắc mấu chốt nhất đã bắt đầu tới rồi.
Cửa phòng hoa chúc mở ra, Lý Tiên Huệ cũng không có bận tâm hay tức giận với Tần Tiêu, trách cứ hạ nhân:
- Đám các ngươi sao trơ mắt nhìn tân lang bị chuốc say thế này, chẳng lẽ không biết say rượu thì hại thân sao? Thật sự là đáng giận!
Vài người khúm núm trả lời vài câu, Lý Tiên Huệ không kiên nhẫn phất tay:
- Lui ra!
Lý Tiên Huệ vai khiêng Tần Tiêu dìu hắn nằm xuống giường, sau đó thở dài một hơi, trở ra đóng cửa phòng.
Trong phòng nến đỏ chập chờn, yên tĩnh im ắng. Trên cửa dán chữ hi và thêu uyên ương, hào khí bắt đầu ám muội.
Tần Tiêu mặc kệ ba bảy mươi mốt, ngược lại nằm trên giường giả bộ hồ đồ nằm nghiêng người, vớ giày quần áo cũng không cởi ra, hằn xoay người ôm lấy cái chăn kéo vào trong người.
Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được cười thầm: ta hiện giờ thật buồn cười a? Thật sự là bị đè nén! Đường đường là một người đàn ông lớn lại sợ một nữ nhân phi lễ! Từ Tiểu Nguyệt ah Từ Tiểu Nguyệt, nếu không phải lo lắng làm lỡ chuyện trọng yếu, ngươi đoán ta sẽ giày vò ngươi thế nào? xem tại
Đang nghĩ ngợi thì Lý Tiên Huệ ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai của Tần Tiêu, kéo chăn bông ra khỏi người của hắn, trong miệng còn oán trách nói:
- Thật sự là chán ghét! Không ngờ say thành thế này!
Tần Tiêu tăng thêm vài phần khí lực, đem chăn bông ôm chặt hơn, Lý Tiên Huệ kéo một hồi không có động tĩnh,Tần Tiêu cũng không quay người lại.
Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, ngồi ở cuối giường, cởi giày cho Tần Tiêu.
Dù sao Tần Tiêu liều chết bất động, rất giống như một con lợn chết dính vào ván giường, ngay cả chân cũng không động đậy. Lý Tiên Huệ làm một hồi cũng cởi được giày của hắn ra.
Tần Tiêu nghe được Lý Tiên Huệ than nhẹ:
- Sống nửa đời người, lần đầu tiên cởi giày lại là trượng phu giả, ai!
Tần Tiêu nhịn xuống không cười, tiếp tục giả vờ chết.
Lý Tiên Huệ hơi nghỉ một lát, thò tay tìm kiếm bên hông của Tần Tiêu. Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: tìm đi, trên người của ta trừ tiền thì cái gì cũng không có.
Không ngờ Tần Tiêu cảm giác đai lưng của mình buông lỏng, Lý Tiên Huệ dùng tay co lại, đai lưng bị nàng kéo ra. Ngay sau đó áo choàng chú rể bị nàng rời ra, nội y bên trong lộ ra ngoài.
Trong nội tâm của Tần Tiêu ác hàn: như vậy cũng được?
Ngay sau đó tự nhiên là quần!
Tay của Lý Tiên Huệ vừa mới chạm vào eo bụng của hắn, muốn cỡi dây lưng thì Tần Tiêu nghiêng người, tựa đầu vào giường bắt đầu ói mửa.
Lý Tiên Huệ sợ tới mức nhảy dựng lên, dùng tay che mũi cau mày, nói:
- Thực buồn nôn!
Tần Tiêu ói một hòi làm bộ tỉnh táo lại, xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi nha, Tiên Nhi, ha ha! Khách mới quá nhiều, cho dù là diễn trò kết hôn giả cũng nên làm tốt một chút mới được. Lần này uống hơi nhiều rồi.
- Xem như vậy đi.
Lý Tiên Huệ lại ngồi xuống bên người của Tần Tiêu, còn vỗ nhè nhẹ lên lưng của hắn, thật là đau lòng nói:
- Xem ngươi khổ như vậy, chắc là ủy khuất nhiều lắm.
Tần Tiêu khoát khoát tay, cuối cùng là ngừng nôn mửa, từ trên giường bò xuống, đứng lên nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:
- Quận chúa tự mình nghỉ ngơi đi, Tần mỗ thanh lý những dơ bẩn này xong sẽ đi ra sảnh ngủ.
Dứt lời liền chuẩn bị quay người rời khỏi.
Lý Tiên Huệ nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay áo của Tần Tiêu, nói:
- Tướng công không vội!
Sau đó đi đến trước mặt của Tần Tiêu và tiến sát người của hắn, vẻ mặt đầy xuân ý nhìn mắt của Tần Tiêu:
- Đã đến nơi này thì xem như ván đã đóng thuyền đi, Tiên Nhi cũng nhận mệnh. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là tướng công của ta, chúng ta...
Dứt lời còn tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu.
Tần Tiêu liên tục lui một bước, ra vẻ kinh hoảng nói ra:
- Tần Tiêu nào dám lợi dụng lúc người gặp khó khăn, khi dễ quận chúa! Không được!
Lý Tiên Huệ tiến lên một bước, dính chặt hơn, hai tay ôm lấy hông của Tần Tiêu, âm thầm đẩy hắn lên giường, nói:
- Tướng công... Có phu quân như thế Tiên Nhi cầu còn không được...
Trong nội tâm của Tần Tiêu ác hàn, hận không thể một tay đẩy nữ nhân dâm đãng này ra, tát nàng vài cái cho thống khoái!
Thân thể Lý Tiên Huệ hơi chấn động, lúc này đẩy Tần Tiêu ngã xuống giường, hơn nữa nằm lên người của hắn, trong ánh mắt sớm đã đầy xuân tình.
Tần Tiêu lại nghiêng người, từ dưới thân lật lên, đem Lý Tiên Huệ áp đảo xuống dưới thân thể, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào nàng một lát, chậm rãi đứng dậy, có chút nghiêm nghị nói ra:
- Quận chúa trân trọng! Tần Tiêu cũng không phải sắc quỷ hay là tiểu nhân cháy nhà hôi của.
Lý Tiên Huệ chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí nặng nề nói ra:
- Tần Tiêu, ngươi đúng là không biết điều! Ngươi cho rằng ta nhìn tên mặt trắng như ngươi vài lần thì ngươi có thể tùy ý trút giận lên người của ta sao?
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng, xem ra nàng muốn chọc phá tầng cửa sổ này!
Trong ánh mắt của Lý Tiên Huệ đã lộ ra hàn khí, trong âm thanh mang theo tức giận.
- Chuyện đùa giỡn đã diễn đến nước này cũng nên xong việc. Tần Tiêu, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực, họa phúc cùng chịu. Cho nên ta nói cái gì ngươi tốt nhất nên nghe theo. Bằng không thì tất cả mọi người sẽ chết rất thảm!
Tần Tiêu hơi sửa sang y phục trên người một chút, ngồi lên ghế bên cạnh, nhìn Lý Tiên Huệ cười lạnh:
- Kể cả cùng ngươi chung giường chung gối, điên loan đảo phượng sao? Giả như Tần mỗ quả thật là người vô sỉ bỉ ổi như thế, lại là kẻ phản phúc thì ngươi cũng không phải nghĩ ra nhiều biện pháp như thế để lung lạc ta. Ta nói đúng không, Tiên Nhi. Ah không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là ‘ Phượng tỷ ’ mới đúng.
Phượng tỷ mặt như sương lạnh nhìn chằm chằm vào người Tần Tiêu, nghe hắn nói xong cũng không có biểu lộ kinh ngạc chút nào, chỉ có khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Hình như ngươi đã quá mức tự phụ rồi, Tần đại nhân. Ngươi đúng là có chút tiểu thông minh, thời điểm đón dâu ở Ngạc Châu bơi vì Mặc Y xú nha đầu kia liều lĩnh nên ngươi nhìn ra sơ hở của ta. Nhưng đó cũng không phải vấn đề mấu chốt. Sở dĩ ta giả thành Lý Tiên Huệ cũng bởi muốn mượn gương mặt của nàng dụ ngươi cùng ta thống khoái một hồi. Ha ha ha...
Thật vất vả tìm ra lỗ hổng, Tần Tiêu chạy thẳng vào nhà xí, hắn dùng ngón út móc lưỡi gà đem rượu vùa uống xong ói ra toàn bộ. Hắn cũng không muốn vào thời khắc mấu chốt hiện giờ bởi vì chính mình say rượu làm hỏng đại sự.
Trong bụng cồn cào như sóng biển gầm thét, thật là khó chịu. Tuy bước chân hơi có chút phiêu hốt nhưng là ý nghĩ cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, tư duy cũng nhanh nhẹn hơn.
Trở lại yến tiệc, Tần Tiêu bắt đầu đùa nghịch như trước, sau khi cụng ly với đám ma cũ thì luyện thành tuyệt chiêu giả say bất tỉnh. Ghé vào bàn thì bắt đầu nói xong mê sảng, còn khoa tay múa chân vui sướng một hồi. Ngô Hưng Quốc vội vàng giải vây cho hắn, hắn cũng ứng phó với đám khách nhân mời rượu, gọi mấy gã sai vặt nha hoàn tắm rửa cho Tần Tiêu một chút, sau đó mang tới phòng hoa chúc.
Tần Tiêu nhắm mắt lại, cánh tay bị mấy người mang đi, lung la lung lay đi tới phòng hoa chúc, trong nội tâm thì âm thầm suy nghĩ: thời khắc mấu chốt nhất đã bắt đầu tới rồi.
Cửa phòng hoa chúc mở ra, Lý Tiên Huệ cũng không có bận tâm hay tức giận với Tần Tiêu, trách cứ hạ nhân:
- Đám các ngươi sao trơ mắt nhìn tân lang bị chuốc say thế này, chẳng lẽ không biết say rượu thì hại thân sao? Thật sự là đáng giận!
Vài người khúm núm trả lời vài câu, Lý Tiên Huệ không kiên nhẫn phất tay:
- Lui ra!
Lý Tiên Huệ vai khiêng Tần Tiêu dìu hắn nằm xuống giường, sau đó thở dài một hơi, trở ra đóng cửa phòng.
Trong phòng nến đỏ chập chờn, yên tĩnh im ắng. Trên cửa dán chữ hi và thêu uyên ương, hào khí bắt đầu ám muội.
Tần Tiêu mặc kệ ba bảy mươi mốt, ngược lại nằm trên giường giả bộ hồ đồ nằm nghiêng người, vớ giày quần áo cũng không cởi ra, hằn xoay người ôm lấy cái chăn kéo vào trong người.
Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được cười thầm: ta hiện giờ thật buồn cười a? Thật sự là bị đè nén! Đường đường là một người đàn ông lớn lại sợ một nữ nhân phi lễ! Từ Tiểu Nguyệt ah Từ Tiểu Nguyệt, nếu không phải lo lắng làm lỡ chuyện trọng yếu, ngươi đoán ta sẽ giày vò ngươi thế nào? xem tại
Đang nghĩ ngợi thì Lý Tiên Huệ ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai của Tần Tiêu, kéo chăn bông ra khỏi người của hắn, trong miệng còn oán trách nói:
- Thật sự là chán ghét! Không ngờ say thành thế này!
Tần Tiêu tăng thêm vài phần khí lực, đem chăn bông ôm chặt hơn, Lý Tiên Huệ kéo một hồi không có động tĩnh,Tần Tiêu cũng không quay người lại.
Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, ngồi ở cuối giường, cởi giày cho Tần Tiêu.
Dù sao Tần Tiêu liều chết bất động, rất giống như một con lợn chết dính vào ván giường, ngay cả chân cũng không động đậy. Lý Tiên Huệ làm một hồi cũng cởi được giày của hắn ra.
Tần Tiêu nghe được Lý Tiên Huệ than nhẹ:
- Sống nửa đời người, lần đầu tiên cởi giày lại là trượng phu giả, ai!
Tần Tiêu nhịn xuống không cười, tiếp tục giả vờ chết.
Lý Tiên Huệ hơi nghỉ một lát, thò tay tìm kiếm bên hông của Tần Tiêu. Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: tìm đi, trên người của ta trừ tiền thì cái gì cũng không có.
Không ngờ Tần Tiêu cảm giác đai lưng của mình buông lỏng, Lý Tiên Huệ dùng tay co lại, đai lưng bị nàng kéo ra. Ngay sau đó áo choàng chú rể bị nàng rời ra, nội y bên trong lộ ra ngoài.
Trong nội tâm của Tần Tiêu ác hàn: như vậy cũng được?
Ngay sau đó tự nhiên là quần!
Tay của Lý Tiên Huệ vừa mới chạm vào eo bụng của hắn, muốn cỡi dây lưng thì Tần Tiêu nghiêng người, tựa đầu vào giường bắt đầu ói mửa.
Lý Tiên Huệ sợ tới mức nhảy dựng lên, dùng tay che mũi cau mày, nói:
- Thực buồn nôn!
Tần Tiêu ói một hòi làm bộ tỉnh táo lại, xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi nha, Tiên Nhi, ha ha! Khách mới quá nhiều, cho dù là diễn trò kết hôn giả cũng nên làm tốt một chút mới được. Lần này uống hơi nhiều rồi.
- Xem như vậy đi.
Lý Tiên Huệ lại ngồi xuống bên người của Tần Tiêu, còn vỗ nhè nhẹ lên lưng của hắn, thật là đau lòng nói:
- Xem ngươi khổ như vậy, chắc là ủy khuất nhiều lắm.
Tần Tiêu khoát khoát tay, cuối cùng là ngừng nôn mửa, từ trên giường bò xuống, đứng lên nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:
- Quận chúa tự mình nghỉ ngơi đi, Tần mỗ thanh lý những dơ bẩn này xong sẽ đi ra sảnh ngủ.
Dứt lời liền chuẩn bị quay người rời khỏi.
Lý Tiên Huệ nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay áo của Tần Tiêu, nói:
- Tướng công không vội!
Sau đó đi đến trước mặt của Tần Tiêu và tiến sát người của hắn, vẻ mặt đầy xuân ý nhìn mắt của Tần Tiêu:
- Đã đến nơi này thì xem như ván đã đóng thuyền đi, Tiên Nhi cũng nhận mệnh. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là tướng công của ta, chúng ta...
Dứt lời còn tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu.
Tần Tiêu liên tục lui một bước, ra vẻ kinh hoảng nói ra:
- Tần Tiêu nào dám lợi dụng lúc người gặp khó khăn, khi dễ quận chúa! Không được!
Lý Tiên Huệ tiến lên một bước, dính chặt hơn, hai tay ôm lấy hông của Tần Tiêu, âm thầm đẩy hắn lên giường, nói:
- Tướng công... Có phu quân như thế Tiên Nhi cầu còn không được...
Trong nội tâm của Tần Tiêu ác hàn, hận không thể một tay đẩy nữ nhân dâm đãng này ra, tát nàng vài cái cho thống khoái!
Thân thể Lý Tiên Huệ hơi chấn động, lúc này đẩy Tần Tiêu ngã xuống giường, hơn nữa nằm lên người của hắn, trong ánh mắt sớm đã đầy xuân tình.
Tần Tiêu lại nghiêng người, từ dưới thân lật lên, đem Lý Tiên Huệ áp đảo xuống dưới thân thể, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào nàng một lát, chậm rãi đứng dậy, có chút nghiêm nghị nói ra:
- Quận chúa trân trọng! Tần Tiêu cũng không phải sắc quỷ hay là tiểu nhân cháy nhà hôi của.
Lý Tiên Huệ chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí nặng nề nói ra:
- Tần Tiêu, ngươi đúng là không biết điều! Ngươi cho rằng ta nhìn tên mặt trắng như ngươi vài lần thì ngươi có thể tùy ý trút giận lên người của ta sao?
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng, xem ra nàng muốn chọc phá tầng cửa sổ này!
Trong ánh mắt của Lý Tiên Huệ đã lộ ra hàn khí, trong âm thanh mang theo tức giận.
- Chuyện đùa giỡn đã diễn đến nước này cũng nên xong việc. Tần Tiêu, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực, họa phúc cùng chịu. Cho nên ta nói cái gì ngươi tốt nhất nên nghe theo. Bằng không thì tất cả mọi người sẽ chết rất thảm!
Tần Tiêu hơi sửa sang y phục trên người một chút, ngồi lên ghế bên cạnh, nhìn Lý Tiên Huệ cười lạnh:
- Kể cả cùng ngươi chung giường chung gối, điên loan đảo phượng sao? Giả như Tần mỗ quả thật là người vô sỉ bỉ ổi như thế, lại là kẻ phản phúc thì ngươi cũng không phải nghĩ ra nhiều biện pháp như thế để lung lạc ta. Ta nói đúng không, Tiên Nhi. Ah không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là ‘ Phượng tỷ ’ mới đúng.
Phượng tỷ mặt như sương lạnh nhìn chằm chằm vào người Tần Tiêu, nghe hắn nói xong cũng không có biểu lộ kinh ngạc chút nào, chỉ có khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Hình như ngươi đã quá mức tự phụ rồi, Tần đại nhân. Ngươi đúng là có chút tiểu thông minh, thời điểm đón dâu ở Ngạc Châu bơi vì Mặc Y xú nha đầu kia liều lĩnh nên ngươi nhìn ra sơ hở của ta. Nhưng đó cũng không phải vấn đề mấu chốt. Sở dĩ ta giả thành Lý Tiên Huệ cũng bởi muốn mượn gương mặt của nàng dụ ngươi cùng ta thống khoái một hồi. Ha ha ha...
Bình luận facebook