Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Nhóm dịch: Sói già
- Ta nghĩ, đám người này nhất định có một câu chuyện vô cùng đặc sắc có thể kể cho chúng ta nghe.
Trước chánh đường hậu viện, nha dịch đem sân nhỏ vây quanh chật như nêm cối, bó đuốc tươi sáng. Trong nội đường, Cát Hiển Nghiệp ngồi ở chủ vị, Tần Tiêu ngồi bên cạnh, Lý Tự Nghiệp cùng Thiết Nô phân biệt đem Trần Quả cùng đám người Mã Tam dẫn tới. Sau đó không bao lâu, Tô Tiểu Liên cũng được Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch giúp đỡ tiến đến, bởi vì vết thương trên người nàng khá nhiều nên để nàng đứng mà không phải quỳ.
Cát Hiển Nghiệp hơi nghiêng người hỏi Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, hiện tại, có thể bắt đầu chưa? Hạ quan, từ nơi này nói cái gì?
Tần Tiêu vuốt tay, bình tĩnh cười cười:
- Cát đại nhân, đương nhiên là trước đem một chuyện của Mã Thành Kiền chết đi để mọi người cùng biết. Về phần những thứ khác, bổn quan tin tưởng, chân tướng tự nhiên sẽ chậm rãi rõ ràng.
Nguyên bản Tô Tiểu Liên cho tới nay đều lặng yên như người chết, từ khi vào trong thấy Trần Quả thì trở nên có chút lo nghĩ cùng vội vàng xao động, thỉnh thoảng giương mắt nghiêng mắt nhìn Trần Quả đang bị bắt quỳ trên mặt đất, hai tay nàng nắm chặt, thỉnh thoảng bẻ một ngón tay của mình.
Tần Tiêu nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm cười: xem ra, quan hệ của Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả, quả nhiên là không giống bình thường mà!
Cát Hiển Nghiệp vội ho một tiếng:
- Bởi vì đã vào buổi tối, theo thường lệ không tiện khai mở thẩm chính đường, hôm nay trước hỏi một lượt, có ghi chép trong hồ sơ, ngày mai chính thức khai mở chính đường. Bổn quan phát hiện một án đã thẩm tra bốn ngày trước, Mã Thành Kiền chết đi bởi vì túng dục quá độ, âm hàn dâm tật. Tô Tiểu Liên vô tội, không bị luật pháp chế tài, phóng thích. Ngày mai khai mở chính đường, Tô Tiểu Liên ngươi có thể về nhà.
Lời vừa nói ra, nha dịch canh giữ ở bên ngoài đường đều xôn xao kinh dị, họ đều quăng ánh mắt hướng Tô Tiểu Liên. Mặt Tô Tiểu Liên lập tức trở nên trắng xanh, toàn thân phát run lên, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào hoặc là đập đầu mà chết. Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch tả hữu cách nàng không xa, âm thầm nhìn nàng.
- Về nhà?
Thanh âm khô khốc của Tô Tiểu Liên run rẩy:
- Ta còn có nhà sao?
Hai tay Tần Tiêu khẽ chống lan can chỗ ngồi, hắn đứng lên thản nhiên đến bên cạnh Tô Tiểu Liên thấp giọng nói:
- Tô Tiểu Liên, không đúng a! Ngoại trừ Mã Thành Kiền, ngươi có lẽ còn có quen một số người khác a, người có thể dựa vào họ mà. Nói ví von tức là trong những người này có hai người.
Tô Tiểu Liên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Vâng, thật sự của dân nữ là có quen biết Trần Quả. Nhưng hắn căn bản là một người lang tâm như sắt, âm tàn ác độc. Uổng dân nữ một mực thương cảm hắn bảo vệ cho hắn, âm thầm ở bên trong chiếu cố hắn. Thật không ngờ, đến cuối cùng hắn không ngờ còn không chịu buông tha dân nữ... Ai, Tô Tiểu Liên ta đã tạo nghiệt gì, vì sao tất cả mọi người không muốn để cho ta sống yên ổn một ngày?
Trần Quả quỳ trên mặt đất mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hung ác hung ác nham hiểm trừng Tô Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi hận nói:
- Dâm phụ! Giả nhân giả nghĩa, đã trở thành kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Tần Tiêu xoay người trở tay tát một cái, đánh cho đầu Trần Quả đập trên sàn nhà, trên mặt hắn thình lình xuất hiện mấy cái dấu tay. Tần Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta có cho ngươi nói chuyện sao? Trên công đường tùy ý gào thét, thì dùng vả miệng cùng si hình (đánh bằng gậy). Bổn quan tự thân động thủ, cũng không cần làm phiền các vị nha sai.
Trần Quả phẫn nộ từ trên mặt đất đứng dậy, hắn hung hãn trừng mắt nhìn Tần Tiêu, nhưng thấy Tần Tiêu nhìn thẳng vào mình. Trong lòng nhịn không được chột dạ một hồi, hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xuống. Mã Tam quỳ ở một bên nằm rạp trên mặt đất cũng không dám cử động, trên lưng toát ra mồ hôi ướt đẫm.
Tần Tiêu nhìn về phía Tô Tiểu Liên nói:
- Tô Tiểu Liên, ngươi căn bản chính là vô tội, vì sao một mực không chịu kêu oan? Ngoại trừ khó có thể mở miệng cái chết của Mã Thành Kiền và nội tâm của ngươi áy náy thì ta nghĩ hơn nữa là muốn che dấu điều gì đó a? Nói đi, ngươi cùng Trần Quả đến tột cùng là quan hệ như thế nào. Hắn đêm nay tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy ẩn vào huyện nha giết ngươi?
Tô Tiểu Liên cắn chặt bờ môi, quay mặt sang một bên không nói một lời nào.
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, chuyển tới bên cạnh Mã Tam, dùng chân đá hắn một cái.
- Được rồi Mã Tam, bọn họ không nói thật, vậy không bằng ngươi tới nói cho mọi người biết. Tô Tiểu Liên đến bên cạnh Mã Thành Kiền như thế nào, nàng cùng Trần Quả là quan hệ như thế nào. Cái này, ngươi hẳn là rất rõ ràng.
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân... Nói.
Mã Tam không ngừng run rẩy:
- Ước chừng hơn một năm trước, tiểu nhân cùng Mã lão gia đến Sóc Châu hành thương, tại sòng bài thì có quen biết Trần Quả. Hắn thua không còn một mảnh chuẩn bị bán lão bà... Tiểu nhân thấy nàng coi như đoan chính, đúng lúc Mã lão gia thật sự là nhàm chán Mã phu nhân, tiểu nhân vì nịnh nọt lão gia, liền mua lão bà hắn nhét tới bên cạnh Mã lão gia... Lão bà của Trần Quả thì, thì... Chính là Tô Tiểu Liên!
Tô Tiểu Liên phẫn nộ xoay đầu lại, quát khẽ:
- Ngươi! Mã Tam, tên tiểu nhân ngươi. Ngươi đã đáp ứng, không nói ra những chuyện này.
Da mặt Mã Tam run rẩy một hồi:
- Tô Tiểu Liên, nữ nhân ngươi đúng là ngu ngốc. Chuyện cho tới bây giờ, còn đáng giá che dấu tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Trần Quả sao? Ngay cả ta đều nhận thấy rõ ràng, về sau Mã lão gia sủng ái Tô Tiểu Liên đem nàng về nuôi ở biệt viện quê quán Hà Nam làm tiểu thiếp. Nhưng mà Trần Quả lại đúng là âm hồn bất tán tìm đến nơi này, không làm ăn gì, còn tới quấy rối Tô Tiểu Liên, bắt chẹt tiền bạc... Tô Tiểu Liên đúng là nữ nhân ngu xuẩn, cho dù Trần Quả bán nàng đi cũng vụng trộm chiếu cố hắn, lưng cõng Mã lão gia tùy ý hắn thỉnh thoảng chui vào trong phòng chính mình làm chuyện cẩu thả.
Trần Quả giận dữ quát to:
- Mã Tam, ngươi nói láo. Sau khi từ Sóc Châu tới, ta không chạm tới tay của Tô Tiểu Liên. Chó chết, ta với mẹ ngươi có quan hệ, sinh ra loại người không đứng đắn như ngươi. Ngươi mới là tiểu nhân hèn hạ gạt không nói cho Mã Thành Kiền, Tô Tiểu Liên là dựa vào ta mới mua được, lại đổi cách ăn mặc của nàng thành khuê tú đàng hoàng giới thiệu cho Mã Thành Kiền. Còn phường xảo trá Tô Tiểu Liên, Mã Thành Kiền thưởng nàng cái gì, ngươi đều muốn vụng trộm phân một nửa, luôn quấy rối nàng. Ta nhổ vào!
Tần Tiêu nghe được mà cảm thấy buồn cười: Xem ra quan hệ của mấy người này thật phức tạp đấy, vụng trộm giao dịch và hòa ước định, cũng còn không ít mà!
- Trần Quả, ngươi lại muốn bị đánh sao?
Tần Tiêu khẽ quát một tiếng, Trần Quả lập tức ngậm miệng. Tần Tiêu nắm tóc Trần Quả lôi hắn dậy, lạnh lùng nói:
- Trần Quả ơi là Trần Quả, ngươi là một đại nam nhân, vì sao tâm tư ác độc như vậy, giết hại nữ nhân trước kia của mình?
- Ta nghĩ, đám người này nhất định có một câu chuyện vô cùng đặc sắc có thể kể cho chúng ta nghe.
Trước chánh đường hậu viện, nha dịch đem sân nhỏ vây quanh chật như nêm cối, bó đuốc tươi sáng. Trong nội đường, Cát Hiển Nghiệp ngồi ở chủ vị, Tần Tiêu ngồi bên cạnh, Lý Tự Nghiệp cùng Thiết Nô phân biệt đem Trần Quả cùng đám người Mã Tam dẫn tới. Sau đó không bao lâu, Tô Tiểu Liên cũng được Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch giúp đỡ tiến đến, bởi vì vết thương trên người nàng khá nhiều nên để nàng đứng mà không phải quỳ.
Cát Hiển Nghiệp hơi nghiêng người hỏi Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, hiện tại, có thể bắt đầu chưa? Hạ quan, từ nơi này nói cái gì?
Tần Tiêu vuốt tay, bình tĩnh cười cười:
- Cát đại nhân, đương nhiên là trước đem một chuyện của Mã Thành Kiền chết đi để mọi người cùng biết. Về phần những thứ khác, bổn quan tin tưởng, chân tướng tự nhiên sẽ chậm rãi rõ ràng.
Nguyên bản Tô Tiểu Liên cho tới nay đều lặng yên như người chết, từ khi vào trong thấy Trần Quả thì trở nên có chút lo nghĩ cùng vội vàng xao động, thỉnh thoảng giương mắt nghiêng mắt nhìn Trần Quả đang bị bắt quỳ trên mặt đất, hai tay nàng nắm chặt, thỉnh thoảng bẻ một ngón tay của mình.
Tần Tiêu nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm cười: xem ra, quan hệ của Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả, quả nhiên là không giống bình thường mà!
Cát Hiển Nghiệp vội ho một tiếng:
- Bởi vì đã vào buổi tối, theo thường lệ không tiện khai mở thẩm chính đường, hôm nay trước hỏi một lượt, có ghi chép trong hồ sơ, ngày mai chính thức khai mở chính đường. Bổn quan phát hiện một án đã thẩm tra bốn ngày trước, Mã Thành Kiền chết đi bởi vì túng dục quá độ, âm hàn dâm tật. Tô Tiểu Liên vô tội, không bị luật pháp chế tài, phóng thích. Ngày mai khai mở chính đường, Tô Tiểu Liên ngươi có thể về nhà.
Lời vừa nói ra, nha dịch canh giữ ở bên ngoài đường đều xôn xao kinh dị, họ đều quăng ánh mắt hướng Tô Tiểu Liên. Mặt Tô Tiểu Liên lập tức trở nên trắng xanh, toàn thân phát run lên, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào hoặc là đập đầu mà chết. Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch tả hữu cách nàng không xa, âm thầm nhìn nàng.
- Về nhà?
Thanh âm khô khốc của Tô Tiểu Liên run rẩy:
- Ta còn có nhà sao?
Hai tay Tần Tiêu khẽ chống lan can chỗ ngồi, hắn đứng lên thản nhiên đến bên cạnh Tô Tiểu Liên thấp giọng nói:
- Tô Tiểu Liên, không đúng a! Ngoại trừ Mã Thành Kiền, ngươi có lẽ còn có quen một số người khác a, người có thể dựa vào họ mà. Nói ví von tức là trong những người này có hai người.
Tô Tiểu Liên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Vâng, thật sự của dân nữ là có quen biết Trần Quả. Nhưng hắn căn bản là một người lang tâm như sắt, âm tàn ác độc. Uổng dân nữ một mực thương cảm hắn bảo vệ cho hắn, âm thầm ở bên trong chiếu cố hắn. Thật không ngờ, đến cuối cùng hắn không ngờ còn không chịu buông tha dân nữ... Ai, Tô Tiểu Liên ta đã tạo nghiệt gì, vì sao tất cả mọi người không muốn để cho ta sống yên ổn một ngày?
Trần Quả quỳ trên mặt đất mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hung ác hung ác nham hiểm trừng Tô Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi hận nói:
- Dâm phụ! Giả nhân giả nghĩa, đã trở thành kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Tần Tiêu xoay người trở tay tát một cái, đánh cho đầu Trần Quả đập trên sàn nhà, trên mặt hắn thình lình xuất hiện mấy cái dấu tay. Tần Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta có cho ngươi nói chuyện sao? Trên công đường tùy ý gào thét, thì dùng vả miệng cùng si hình (đánh bằng gậy). Bổn quan tự thân động thủ, cũng không cần làm phiền các vị nha sai.
Trần Quả phẫn nộ từ trên mặt đất đứng dậy, hắn hung hãn trừng mắt nhìn Tần Tiêu, nhưng thấy Tần Tiêu nhìn thẳng vào mình. Trong lòng nhịn không được chột dạ một hồi, hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xuống. Mã Tam quỳ ở một bên nằm rạp trên mặt đất cũng không dám cử động, trên lưng toát ra mồ hôi ướt đẫm.
Tần Tiêu nhìn về phía Tô Tiểu Liên nói:
- Tô Tiểu Liên, ngươi căn bản chính là vô tội, vì sao một mực không chịu kêu oan? Ngoại trừ khó có thể mở miệng cái chết của Mã Thành Kiền và nội tâm của ngươi áy náy thì ta nghĩ hơn nữa là muốn che dấu điều gì đó a? Nói đi, ngươi cùng Trần Quả đến tột cùng là quan hệ như thế nào. Hắn đêm nay tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy ẩn vào huyện nha giết ngươi?
Tô Tiểu Liên cắn chặt bờ môi, quay mặt sang một bên không nói một lời nào.
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, chuyển tới bên cạnh Mã Tam, dùng chân đá hắn một cái.
- Được rồi Mã Tam, bọn họ không nói thật, vậy không bằng ngươi tới nói cho mọi người biết. Tô Tiểu Liên đến bên cạnh Mã Thành Kiền như thế nào, nàng cùng Trần Quả là quan hệ như thế nào. Cái này, ngươi hẳn là rất rõ ràng.
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân... Nói.
Mã Tam không ngừng run rẩy:
- Ước chừng hơn một năm trước, tiểu nhân cùng Mã lão gia đến Sóc Châu hành thương, tại sòng bài thì có quen biết Trần Quả. Hắn thua không còn một mảnh chuẩn bị bán lão bà... Tiểu nhân thấy nàng coi như đoan chính, đúng lúc Mã lão gia thật sự là nhàm chán Mã phu nhân, tiểu nhân vì nịnh nọt lão gia, liền mua lão bà hắn nhét tới bên cạnh Mã lão gia... Lão bà của Trần Quả thì, thì... Chính là Tô Tiểu Liên!
Tô Tiểu Liên phẫn nộ xoay đầu lại, quát khẽ:
- Ngươi! Mã Tam, tên tiểu nhân ngươi. Ngươi đã đáp ứng, không nói ra những chuyện này.
Da mặt Mã Tam run rẩy một hồi:
- Tô Tiểu Liên, nữ nhân ngươi đúng là ngu ngốc. Chuyện cho tới bây giờ, còn đáng giá che dấu tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Trần Quả sao? Ngay cả ta đều nhận thấy rõ ràng, về sau Mã lão gia sủng ái Tô Tiểu Liên đem nàng về nuôi ở biệt viện quê quán Hà Nam làm tiểu thiếp. Nhưng mà Trần Quả lại đúng là âm hồn bất tán tìm đến nơi này, không làm ăn gì, còn tới quấy rối Tô Tiểu Liên, bắt chẹt tiền bạc... Tô Tiểu Liên đúng là nữ nhân ngu xuẩn, cho dù Trần Quả bán nàng đi cũng vụng trộm chiếu cố hắn, lưng cõng Mã lão gia tùy ý hắn thỉnh thoảng chui vào trong phòng chính mình làm chuyện cẩu thả.
Trần Quả giận dữ quát to:
- Mã Tam, ngươi nói láo. Sau khi từ Sóc Châu tới, ta không chạm tới tay của Tô Tiểu Liên. Chó chết, ta với mẹ ngươi có quan hệ, sinh ra loại người không đứng đắn như ngươi. Ngươi mới là tiểu nhân hèn hạ gạt không nói cho Mã Thành Kiền, Tô Tiểu Liên là dựa vào ta mới mua được, lại đổi cách ăn mặc của nàng thành khuê tú đàng hoàng giới thiệu cho Mã Thành Kiền. Còn phường xảo trá Tô Tiểu Liên, Mã Thành Kiền thưởng nàng cái gì, ngươi đều muốn vụng trộm phân một nửa, luôn quấy rối nàng. Ta nhổ vào!
Tần Tiêu nghe được mà cảm thấy buồn cười: Xem ra quan hệ của mấy người này thật phức tạp đấy, vụng trộm giao dịch và hòa ước định, cũng còn không ít mà!
- Trần Quả, ngươi lại muốn bị đánh sao?
Tần Tiêu khẽ quát một tiếng, Trần Quả lập tức ngậm miệng. Tần Tiêu nắm tóc Trần Quả lôi hắn dậy, lạnh lùng nói:
- Trần Quả ơi là Trần Quả, ngươi là một đại nam nhân, vì sao tâm tư ác độc như vậy, giết hại nữ nhân trước kia của mình?
Bình luận facebook