Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572
Nhóm dịch: Sói già
Tần Tiêu khẽ cười cười cười, ném bao vải cho vú em. Trong đó là quan bào của Hoàng Thành Ngự Suất Ti cùng quần áo của Lý Long Cơ đánh nhau tràn ngập dầu mỡ. Quan phục triều đình cho dù bị rách hư hại cũng không thể tùy tiện vứt bỏ, phải giao lại cho hoàng cung và lãnh cái mới.
Lý Tiên Huệ nhìn bộ dáng của Tần Tiêu và có chút nghi ngờ. Mang đầu to giao cho vú em, bảo các nàng ôm tiểu tử này đi ngủ đi. Sau đó đi đến bên người Tần Tiêu ngồi xuống, nghi hoặc hỏi:
- Hôm nay làm sao vậy? Nhìn qua ủ rũ lắm đấy! Ồ, sao ngươi mặc quần áo này, quan bào đâu?
Tần Tiêu thở dài một hơn, ôm Lý Tiên Huệ vào trong ngực:
- Cưỡi ngựa uống say trượt chân ngã vào cống, quan bào bị dơ rồi.
Lý Tiên Huệ cười rộ lên:
- Xem ra đúng là quá say rồi! Người một nhà chờ ngươi dùng cơm đấy, ăn xong còn chưa thấy ngươi về. Lại uống đến say khướt như vậy mới trở về.
Tần Tiêu lười biếng dựa vào ghế, vuốt ve đầu vai mềm mại của Lý Tiên Huệ:
- Uyển Nhi các nàng đâu, tại sao không thấy người?
- A, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi Uyển Nhi đâu à, hì hì!
Lý Tiên Huệ nói:
- Uyển Nhi hiện giờ đang đánh đàn một mình. Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội ăn cơm xong thì ra hậu viện cưỡi ngựa luyện kiếm, vẫn chưa về. Trì Nguyệt đi Thanh Tú Các nhập định rồi. Cũng chỉ chỉ còn lại cám bã như ta chờ ngươi về thôi.
- A, ha ha...
Tần Tiêu phát hiện chính mình cười vô cùng mệt mỏi và vô lực, vỗ nhẹ Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hảo tỷ muội của ngươi ta không có ý quấy rầy, nếu không ngươi đi đi qua Thanh Tú Các đi, hỏi nàng buổi tối có tới ngủ hay không. Ta đi Uyển Nhi Cư tìm Uyển Nhi. Ta có chút vấn đề cần hỏi nàng.
Lý Tiên Huệ đánh gia gương mặt Tần Tiêu một chút.
- Lão công, khí sắc của ngươi hiện tại không tốt, có tâm sự nặng nề à? Hẳn là trong triều có đại sự khó giải quyết?
- Không có, ngươi đừng nhạy cảm.
Tần Tiêu đứng lên, kéo Lý Tiên Huệ cùng đi.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi hậu viện.
Lý Tiên Huệ hiểu rõ Tần Tiêu nhất định là gặp tâm sự phiền toái, chỉ không muốn nhắc tới mà thôi. Những chuyện này chỉ có hắn và Uyển Nhi tinh thông triều chính mới hiểu, ai, mình cuối cùng quá vô dụng, không giúp được cái gì.
Uyển Nhi Cư, Thượng Quan Uyển Nhi đang đốt đàn hương xua muỗi đi, bàn tay trắng nõn đang lướt qua dây đàn, u hương tỏa ra khắp nơi. Khi nàng đánh đàn thì càng xinh đẹp diều dạng hơn, trong nội tâm của nàng đang chửi nhỏ xú nam nhân thì nghe được tiếng bước chân vang lên, trong nội tâm của nàng lại cười mắng: có đảm lượng nha, không ngờ còn dám tới tìm ta!
Tần Tiêu chận rãi đi vào đình nghỉ mát, đặt tay lên vai Thượng Quan Uyển Nhi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Thượng Quan Uyển Nhi muốn cười nhưng lại nhịn xuống, giả bộ như không đếm xỉa tới tiếp tục đánh đàn, có chút chuyện còn không nghĩ ra, làn điệu đã tán loạn. Tần Tiêu vuốt làn áo mỏng của nàng, làm cho nàng có cảm giác khác thường, cảm giác lạ từ đầu vai truyền xuống, trong nội tâm cũng có cảm giác xúc động.
Tần Tiêu cũng không nói chuyện, nhẹ tay tiến vào sa mỏng sờ mó.
Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục nhịn không được, thân thể run lên và cười khanh khách:
- Ngứa chết người, còn không ngừng tay!
Tần Tiêu cười nói:
- Ai bảo ngươi làm bộ không quan tâm tới ta?
- Hừ, còn nói nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng, thấp giọng mắng:
- Thể diện của ta bị ngươi làm mất hết cả rồi.
Tần Tiêu vuốt ve lưng ngọc trơn bóng của nàng, sau đó thình lình loàn qua nách đặt tay lên ngực của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi cả kinh kêu lên, bản năng thò tay bắt tay của Tần Tiêu. Không ngờ bàn tay tặc của hắn chạm vào nhanh rút lại cũng nhanh. Thượng Quan Uyển Nhi giận dỗi đứng dậy đuổi theo đánh, hai người đùa giỡn trong nội viện.
Đôi bàn tay trắng Thượng Quan Uyển Nhi vung lên, Tần Tiêu bắt được cổ tay nàng và ôm nàng, ôn nhu nói:
- Đừng làm rộn, có chính sự hỏi ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhăn cái mũi:
- Lại đùa nghịch mánh khóe như vậy, chuyển hướng chủ đề ah!
- Là thật, tới đây!
Tần Tiêu dứt khoát ôm Thượng Quan Uyển Nhi đi vào phòng.
Trái tim Thượng Quan Uyển Nhi đập rộn lên, trên mặt đã hồng nhuận. Không tự chủ mà kéo cổ Tần Tiêu, đôi chân hân hoan đá nhẹ.
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Ngươi vui vẻ như vậy làm gì? Giống như muốn ta sủng hạnh ngươi vậy.
- YAA.A.A..!
Thượng Quan Uyển Nhi phiền muộn kêu lên, tức giận nện vào ngực Tần Tiêu, trên mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Tần Tiêu cười ha hả, mang Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng và đặt lên giường.
- Tốt rồi, đừng làm rộn. Thực sự có chuyện.
Thượng Quan Uyển Nhi oán hận nhìn hắn:
- Chuyện gì?
- Khục, là như thế này...
Tần Tiêu vội ho một tiếng, hắn kể lại từ đâu.
- Cái gì nha?
Thượng Quan Uyển Nhi cố ý ngắt lời.
- Không nên ngắt lời.
Tần Tiêu căm giận một tay ôm nàng vào ngực, không cho nàng lộn xộn.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách, dứt khoát xoay người lại chọn tư thế thoải mái nằm trên đùi Tần Tiêu, hơi chăm chú nói:
- Nói đi.
- Ân.
Tần Tiêu khẽ cười cười, vỗ về Thượng Quan Uyển Nhi, nói tiếp:
- Uyển Nhi, ta ra làm quan mấy năm, cũng trải qua nhiều việc. Mấy lần trước ta là thân bất do kỷ, bị người ta xem như công cự sai sử. Nhưng mà bây giờ ta lại cảm giác mình bị cuốn vào vòng xoáy lớn, hơn nữa bất tri bất giác thành hạch tâm của vòng xoay chính trị. Ngươi nói ta có nên làm ra chút gì đó, làm cho chính mình thoát ra ngoài nguy hiểm này hay không?
Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt nhìn qua Tần Tiêu. Biết rõ hắn không phải đang trêu chọc mình, suy tư nói ra:
- Lão công, trước mắt có phải bắt đầu từ Thái Bình công chúa và thái tử không?
- Xem như thế đi.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi, có chút phiền muộn nói ra:
- Bọn họ có mâu thuẫn không thể điều hòa. Thái Bình công chúa không ngừng bành trướng thế lực. Thái tử là hoàng đế tương lai, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ. Hai người bọn họ sẽ có một phương bại vong. Mà ta chính là đòn gánh ở giữa hai người.
Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác gấp lên, có chút nhăn mày:
- Lão công, ngươi chấp chưởng Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chỉ huy toàn bộ cấm vệ hoàng thành, cho dù phương nào mạnh hơn đi nữa cũng không thể làm gì được ngươi, không phải sao?
- Đúng!
Tần Tiêu cười khổ:
- Vì vậy ta bị bọn họ kẹp vào giữa.
- Hoàng đế có biểu hiện gì không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc.
- Có.
Tần Tiêu nói:
- Ý của hoàng đế rất mờ mịt, nhưng mà tâm của hắn hơi hướng về thái tử. Nhưng mà hắn nhiều lần cường điệu không muốn thái tử và Thái Bình công chúa hai người xảy ra tranh đấu đổ máu. Hắn hy vọng dùng phương thức bình thường giải quyết mâu thuẫn và tranh chấp của hai người.
- Vậy có thể sao?
Thượng Quan Uyển Nhi không thể tin lắc đầu:
- Ta thấy không thể. Lão công vừa rồi cũng đã nói mâu thuẫn của hai người không thể điều hòa, trừ phi là một hương hoàn toàn ngã xuống. Cho nên lão công, ngươi nhất định phải đứng qua một bên... Uyển Nhi lắm miệng, nếu như ta là lão công, nhất định sẽ đứng về phía hoàng đế và thái tử. Dù sao bọn họ mới là chính thống, là người trong thiên hạ nhận định là hoàng tộc. Thái Bình công chúa mặc dù có dã tâm, có năng lực, nhưng mà nàng còn kém thánh hậu nhiều, nàng không có năng lực thay thế Đại Đường.
Tần Tiêu khẽ cười cười cười, ném bao vải cho vú em. Trong đó là quan bào của Hoàng Thành Ngự Suất Ti cùng quần áo của Lý Long Cơ đánh nhau tràn ngập dầu mỡ. Quan phục triều đình cho dù bị rách hư hại cũng không thể tùy tiện vứt bỏ, phải giao lại cho hoàng cung và lãnh cái mới.
Lý Tiên Huệ nhìn bộ dáng của Tần Tiêu và có chút nghi ngờ. Mang đầu to giao cho vú em, bảo các nàng ôm tiểu tử này đi ngủ đi. Sau đó đi đến bên người Tần Tiêu ngồi xuống, nghi hoặc hỏi:
- Hôm nay làm sao vậy? Nhìn qua ủ rũ lắm đấy! Ồ, sao ngươi mặc quần áo này, quan bào đâu?
Tần Tiêu thở dài một hơn, ôm Lý Tiên Huệ vào trong ngực:
- Cưỡi ngựa uống say trượt chân ngã vào cống, quan bào bị dơ rồi.
Lý Tiên Huệ cười rộ lên:
- Xem ra đúng là quá say rồi! Người một nhà chờ ngươi dùng cơm đấy, ăn xong còn chưa thấy ngươi về. Lại uống đến say khướt như vậy mới trở về.
Tần Tiêu lười biếng dựa vào ghế, vuốt ve đầu vai mềm mại của Lý Tiên Huệ:
- Uyển Nhi các nàng đâu, tại sao không thấy người?
- A, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi Uyển Nhi đâu à, hì hì!
Lý Tiên Huệ nói:
- Uyển Nhi hiện giờ đang đánh đàn một mình. Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội ăn cơm xong thì ra hậu viện cưỡi ngựa luyện kiếm, vẫn chưa về. Trì Nguyệt đi Thanh Tú Các nhập định rồi. Cũng chỉ chỉ còn lại cám bã như ta chờ ngươi về thôi.
- A, ha ha...
Tần Tiêu phát hiện chính mình cười vô cùng mệt mỏi và vô lực, vỗ nhẹ Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hảo tỷ muội của ngươi ta không có ý quấy rầy, nếu không ngươi đi đi qua Thanh Tú Các đi, hỏi nàng buổi tối có tới ngủ hay không. Ta đi Uyển Nhi Cư tìm Uyển Nhi. Ta có chút vấn đề cần hỏi nàng.
Lý Tiên Huệ đánh gia gương mặt Tần Tiêu một chút.
- Lão công, khí sắc của ngươi hiện tại không tốt, có tâm sự nặng nề à? Hẳn là trong triều có đại sự khó giải quyết?
- Không có, ngươi đừng nhạy cảm.
Tần Tiêu đứng lên, kéo Lý Tiên Huệ cùng đi.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi hậu viện.
Lý Tiên Huệ hiểu rõ Tần Tiêu nhất định là gặp tâm sự phiền toái, chỉ không muốn nhắc tới mà thôi. Những chuyện này chỉ có hắn và Uyển Nhi tinh thông triều chính mới hiểu, ai, mình cuối cùng quá vô dụng, không giúp được cái gì.
Uyển Nhi Cư, Thượng Quan Uyển Nhi đang đốt đàn hương xua muỗi đi, bàn tay trắng nõn đang lướt qua dây đàn, u hương tỏa ra khắp nơi. Khi nàng đánh đàn thì càng xinh đẹp diều dạng hơn, trong nội tâm của nàng đang chửi nhỏ xú nam nhân thì nghe được tiếng bước chân vang lên, trong nội tâm của nàng lại cười mắng: có đảm lượng nha, không ngờ còn dám tới tìm ta!
Tần Tiêu chận rãi đi vào đình nghỉ mát, đặt tay lên vai Thượng Quan Uyển Nhi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Thượng Quan Uyển Nhi muốn cười nhưng lại nhịn xuống, giả bộ như không đếm xỉa tới tiếp tục đánh đàn, có chút chuyện còn không nghĩ ra, làn điệu đã tán loạn. Tần Tiêu vuốt làn áo mỏng của nàng, làm cho nàng có cảm giác khác thường, cảm giác lạ từ đầu vai truyền xuống, trong nội tâm cũng có cảm giác xúc động.
Tần Tiêu cũng không nói chuyện, nhẹ tay tiến vào sa mỏng sờ mó.
Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục nhịn không được, thân thể run lên và cười khanh khách:
- Ngứa chết người, còn không ngừng tay!
Tần Tiêu cười nói:
- Ai bảo ngươi làm bộ không quan tâm tới ta?
- Hừ, còn nói nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng, thấp giọng mắng:
- Thể diện của ta bị ngươi làm mất hết cả rồi.
Tần Tiêu vuốt ve lưng ngọc trơn bóng của nàng, sau đó thình lình loàn qua nách đặt tay lên ngực của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi cả kinh kêu lên, bản năng thò tay bắt tay của Tần Tiêu. Không ngờ bàn tay tặc của hắn chạm vào nhanh rút lại cũng nhanh. Thượng Quan Uyển Nhi giận dỗi đứng dậy đuổi theo đánh, hai người đùa giỡn trong nội viện.
Đôi bàn tay trắng Thượng Quan Uyển Nhi vung lên, Tần Tiêu bắt được cổ tay nàng và ôm nàng, ôn nhu nói:
- Đừng làm rộn, có chính sự hỏi ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhăn cái mũi:
- Lại đùa nghịch mánh khóe như vậy, chuyển hướng chủ đề ah!
- Là thật, tới đây!
Tần Tiêu dứt khoát ôm Thượng Quan Uyển Nhi đi vào phòng.
Trái tim Thượng Quan Uyển Nhi đập rộn lên, trên mặt đã hồng nhuận. Không tự chủ mà kéo cổ Tần Tiêu, đôi chân hân hoan đá nhẹ.
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Ngươi vui vẻ như vậy làm gì? Giống như muốn ta sủng hạnh ngươi vậy.
- YAA.A.A..!
Thượng Quan Uyển Nhi phiền muộn kêu lên, tức giận nện vào ngực Tần Tiêu, trên mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Tần Tiêu cười ha hả, mang Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng và đặt lên giường.
- Tốt rồi, đừng làm rộn. Thực sự có chuyện.
Thượng Quan Uyển Nhi oán hận nhìn hắn:
- Chuyện gì?
- Khục, là như thế này...
Tần Tiêu vội ho một tiếng, hắn kể lại từ đâu.
- Cái gì nha?
Thượng Quan Uyển Nhi cố ý ngắt lời.
- Không nên ngắt lời.
Tần Tiêu căm giận một tay ôm nàng vào ngực, không cho nàng lộn xộn.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách, dứt khoát xoay người lại chọn tư thế thoải mái nằm trên đùi Tần Tiêu, hơi chăm chú nói:
- Nói đi.
- Ân.
Tần Tiêu khẽ cười cười, vỗ về Thượng Quan Uyển Nhi, nói tiếp:
- Uyển Nhi, ta ra làm quan mấy năm, cũng trải qua nhiều việc. Mấy lần trước ta là thân bất do kỷ, bị người ta xem như công cự sai sử. Nhưng mà bây giờ ta lại cảm giác mình bị cuốn vào vòng xoáy lớn, hơn nữa bất tri bất giác thành hạch tâm của vòng xoay chính trị. Ngươi nói ta có nên làm ra chút gì đó, làm cho chính mình thoát ra ngoài nguy hiểm này hay không?
Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt nhìn qua Tần Tiêu. Biết rõ hắn không phải đang trêu chọc mình, suy tư nói ra:
- Lão công, trước mắt có phải bắt đầu từ Thái Bình công chúa và thái tử không?
- Xem như thế đi.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi, có chút phiền muộn nói ra:
- Bọn họ có mâu thuẫn không thể điều hòa. Thái Bình công chúa không ngừng bành trướng thế lực. Thái tử là hoàng đế tương lai, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ. Hai người bọn họ sẽ có một phương bại vong. Mà ta chính là đòn gánh ở giữa hai người.
Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác gấp lên, có chút nhăn mày:
- Lão công, ngươi chấp chưởng Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chỉ huy toàn bộ cấm vệ hoàng thành, cho dù phương nào mạnh hơn đi nữa cũng không thể làm gì được ngươi, không phải sao?
- Đúng!
Tần Tiêu cười khổ:
- Vì vậy ta bị bọn họ kẹp vào giữa.
- Hoàng đế có biểu hiện gì không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc.
- Có.
Tần Tiêu nói:
- Ý của hoàng đế rất mờ mịt, nhưng mà tâm của hắn hơi hướng về thái tử. Nhưng mà hắn nhiều lần cường điệu không muốn thái tử và Thái Bình công chúa hai người xảy ra tranh đấu đổ máu. Hắn hy vọng dùng phương thức bình thường giải quyết mâu thuẫn và tranh chấp của hai người.
- Vậy có thể sao?
Thượng Quan Uyển Nhi không thể tin lắc đầu:
- Ta thấy không thể. Lão công vừa rồi cũng đã nói mâu thuẫn của hai người không thể điều hòa, trừ phi là một hương hoàn toàn ngã xuống. Cho nên lão công, ngươi nhất định phải đứng qua một bên... Uyển Nhi lắm miệng, nếu như ta là lão công, nhất định sẽ đứng về phía hoàng đế và thái tử. Dù sao bọn họ mới là chính thống, là người trong thiên hạ nhận định là hoàng tộc. Thái Bình công chúa mặc dù có dã tâm, có năng lực, nhưng mà nàng còn kém thánh hậu nhiều, nàng không có năng lực thay thế Đại Đường.
Bình luận facebook