Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717
Nhóm dịch: Sói già
- Làm gì phải nói chuyện nghiêm trọng như vậy? Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Tần Tiêu đưa tay kéo Lý Đại Bô, khiến cho hắn nhất thời lảo đảo ngồi xuống bên cạnh.
Tần Tiêu rót cho hắn chén rượu, tự mình giơ chén lên nói:
- Quận vương điện hạ, uống một chén áp an ủi.
Lý Đại Bô thật miễn cưỡng uống một chén, quay đầu hừ một tiếng, nhìn sang một bên.
Buổi tiệc vừa rồi vẫn ca múa vui sướng, trong nháy mắt biến thành đầy mùi thuốc súng, hương vị căng thẳng như muốn đánh nhau.
Sắc mặt Tần Tiêu cũng biến thành có chút lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ, không, hoặc là gọi đại tù trưởng các hạ. Ta không biết ngươi rốt cục là thành tâm muốn làm quận vương Đại Đường, hay vẫn tiếp tục chịu sự nô dịch của Đột Quyết cùng người Khiết Đan đây?
- Lời này sao lại nói vậy! Tiểu vương vừa mới nhận được Đại Đường hoàng đế phong thưởng!
Lý Đại Bô chỉ có thể kiên trì đôi chối.
Tần Tiêu cười lạnh:
- Xem ra nếu ta không nói thẳng, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Được rồi, ta tạm thời vẫn gọi ngươi là điện hạ. Điện hạ, nếu như ta không có nói sai, lần này các ngươi hẳn là bị người Đột Quyết sai khiến đi? Đôn Dục Cốc xem thấu kế ly gián hợp tung của ta, vì thế tương kế tựu kế phái các ngươi tới trá hàng, sau đó nội ứng ngoại hợp thu thập U Châu, đúng không?
- Tuyệt không việc này!
Lý Đại Bô mở to hai mắt quát:
- Tần Tiêu, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Tướng lĩnh Đường quân cùng thủ lĩnh các tộc Hề đều rút đao nhảy ra.
Tần Tiêu vỗ bàn, tức giận quát:
- Lớn mật, các ngươi làm gì? Bổn soái có nói cho các ngươi rút đao sao? Đao chỉ dùng đối phó địch nhân! Còn không thu lại cho ta!
Vài tướng lĩnh Đường quân đều thu đao, ngồi trở xuống ghế. Vẻ mặt Lý Đại Bô có chút đau khổ vẫy tay, cho người của mình cũng thu đao ngồi xuống.
- Quận vương điện hạ, hiện tại ngươi có thể phủ nhận, bởi vì ta không có chứng cớ.
Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Nhưng sự thật sẽ chứng minh hết thảy. Hơn nữa các ngươi lộ ra sơ hở thật sự là quá rõ ràng. Sơ hở lớn nhất chính là quận vương điện hạ chẳng lẽ không lo lắng cho gia quyến của ngươi sao? Ngươi mang theo hai vạn người đi tới nói muốn sát nhập Đại Đường, sẵn sàng góp sức cho Liêu Đông quân. Nếu như bị người Đột Quyết cùng Khiết Đan hay biết, có thể bỏ qua cho ngươi? Khẳng định sẽ huyết tẩy Hề tộc. Đáng tiếc, ngươi ngoại trừ thành công phối hợp tác chiến giúp bọn hắn chiếm lĩnh U Châu, sẽ không còn biện pháp cứu gia quyến cùng đồng bào của ngươi. Nhưng chuyện như vậy ta tuyệt đối không để cho nó phát sinh. Nếu U Châu bị chiếm lĩnh, không chỉ là mười hai vạn dân quân nơi này bị mất mạng, mà cả dân chúng Hà Bắc đều bị tàn sát cướp đoạt. Cho nên quận vương điện hạ, ta thật sự cảm thấy thật đáng tiếc phải nói với ngươi, tộc nhân của ngươi không còn cách cứu!
Những lời này của Tần Tiêu giống như từng cây mộc bổng gõ vào trong lòng Lý Đại Bô, lúc này hắn rốt cục không còn giả vờ được nữa, xoạt một tiếng đứng bật lên rút ra loan đao.
Các thủ lĩnh Hề tộc cũng đồng loạt rút đao, hơn mười người tụ tập chung một chỗ đề phòng. Các tướng lĩnh Đường quân không người nào động đậy, đều cùng nhau chờ lệnh của Tần Tiêu.
Tần Tiêu lắc đầu nở nụ cười:
- Thật đáng buồn, đại tù trưởng. Xem ra ngươi không thích danh hiệu quận vương mà Đại Đường ban phong. Ngươi cho rằng chỉ bằng vào hơn mười người các ngươi, có thể xoay chuyển cả đại cục sao?
Lý Đại Bô cảnh giác thối lui về phía sau đứng chung với người của hắn:
- Cho dù không có khả năng, chúng ta cũng phải đấu tranh tới cùng. Nếu như bỏ mình trong này, xem như cho Mặc Xuyết Khả Hãn một câu trả lời thỏa đáng. Như vậy hắn sẽ không làm khó gia quyến cùng tộc nhân của chúng ta!
- Ngu xuẩn!
Tần Tiêu quát một tiếng, vẫn ngồi yên trên chủ vị nhìn Lý Đại Bô:
- Nếu ngươi đã chết, Hề tộc mới thật sự xong đời. Xem ra ngươi tín nhiệm tên bạo chúa Mặc Xuyết còn hơn là tín nhiệm Đại Đường vương triều. Nếu như vậy ta không còn gì để nói. Rõ ràng con đường sống ngươi không đi, lại phải tìm con đường chết mà đi!
Tần Tiêu cau mày, khóe mắt lộ ra sát khí khiến lòng người run sợ.
Các tướng lĩnh Đường quân tay nắm chuôi đao chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Hoàn Tử Đan mang theo vài người hổ hổ sanh uy đi vào, đi ngang qua đám người Lý Đại Bô không thèm nhìn tới. Sau đó hướng Tần Tiêu ôm quyền cúi đầu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái! Một trăm binh lính Hề tộc phòng bên đã toàn bộ bắt giữ!
Tần Tiêu khoát tay, Hoàn Tử Đan liền lui sang một bên. Nhóm người Lý Đại Bô chen chúc thành một đoàn, kinh sợ nhìn mọi người.
Tần Tiêu thoáng cười nhẹ:
- Đại tù trưởng, lựa chọn duy nhất của các ngươi chính là theo ta hợp tác. Đây là hi vọng sinh tồn duy nhất của ngươi cùng bộ tộc ngươi. Tận dụng thời cơ, đã mất không còn, ngươi cần...
Tần Tiêu đang nói chuyện, lại nghe ngoài cửa có tiếng rống to:
- Báo...
Người vừa tới chính là Chu Dĩ Đệ, hắn trực tiếp đi vào đại sảnh nhìn Tần Tiêu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn binh lính Hề tộc tại ủng thành cửa bắc đã bị binh sĩ của mạt tướng vây quanh, chỉ chờ hiệu lệnh của đại soái mạt tướng sẽ lập tức cho một vạn binh sĩ kia chết thảm trong thành!
- Báo!
Lại tới nữa!
Lần này là Lý Giai Lạc đi vào đưa tin:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn nhân mã của Lỗ Tô đã bị mạt tướng vây quanh. Ba vạn xạ thủ đã vây khắp ba tầng, chỉ chờ nguyên soái hạ lệnh là có thể khiến bọn hắn chết không chỗ chôn!
Tần Tiêu khoát tay mỉm cười nhìn nhóm người Lý Đại Bô:
- Đại tù trưởng đừng trách, đám bộ hạ của ta không hiểu quy củ, làm việc luôn nóng nảy.
Lý Đại Bô kinh sợ kêu lên:
- Tần Tiêu, rốt cục ngươi muốn thế nào? Ngươi đã hiểu rõ kế sách của chúng ta, muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi!
- Muốn giết các ngươi thật sự là rất dễ dàng.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Lý Đại Bô, uống một chén rượu mới đứng dậy. Nhóm người Lý Đại Bô giống như lâm đại địch, nhất thời khẩn trương căng thẳng thối lui.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lý Đại Bô, ngang nhiên nhìn hắn nói:
- Nhưng trước mắt chỉ có các ngươi tự rút đao thương, người của ta đều yên lặng ngồi tại chỗ. Đại tù trưởng, ngươi muốn chủ động khơi dậy chiến sự sao?
Lý Đại Bô thoáng sững sờ, đút đao vào trong vỏ rầu rĩ nói:
- Nói đi, ngươi muốn thế nào?
Tần Tiêu lôi kéo tay hắn để hắn ngồi xuống ghế, lại nói:
- Đại tù trưởng, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi. Gia quyến cùng tộc nhân của ngươi hẳn đều đã bị Mặc Xuyết giám thị đi?
Lý Đại Bô hừ một tiếng, không chút tình nguyện gật đầu.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Tình thế trước mắt chính là ngươi không có khả năng trở thành nội ứng theo ý muốn của Mặc Xuyết. Hơn nữa tuyệt đối không thể công phá được U Châu. Cứ như vậy đám người Mặc Xuyết tuyệt sẽ không bỏ qua cho tộc nhân của ngươi. Cho nên ngươi chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi. Chính là phải đi theo ta hợp tác cùng đánh bại Mặc Xuyết, sau đó bắc thượng thừa thắng truy kích, cứu về tộc nhân của ngươi. Tuy rằng làm vậy không nhất định có thể thành công, nhưng ít nhất còn một tuyến sinh cơ. Nếu ngươi còn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn bán mạng cho Mặc Xuyết, như vậy kết cục của ngươi chỉ còn có một!
- Làm gì phải nói chuyện nghiêm trọng như vậy? Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Tần Tiêu đưa tay kéo Lý Đại Bô, khiến cho hắn nhất thời lảo đảo ngồi xuống bên cạnh.
Tần Tiêu rót cho hắn chén rượu, tự mình giơ chén lên nói:
- Quận vương điện hạ, uống một chén áp an ủi.
Lý Đại Bô thật miễn cưỡng uống một chén, quay đầu hừ một tiếng, nhìn sang một bên.
Buổi tiệc vừa rồi vẫn ca múa vui sướng, trong nháy mắt biến thành đầy mùi thuốc súng, hương vị căng thẳng như muốn đánh nhau.
Sắc mặt Tần Tiêu cũng biến thành có chút lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ, không, hoặc là gọi đại tù trưởng các hạ. Ta không biết ngươi rốt cục là thành tâm muốn làm quận vương Đại Đường, hay vẫn tiếp tục chịu sự nô dịch của Đột Quyết cùng người Khiết Đan đây?
- Lời này sao lại nói vậy! Tiểu vương vừa mới nhận được Đại Đường hoàng đế phong thưởng!
Lý Đại Bô chỉ có thể kiên trì đôi chối.
Tần Tiêu cười lạnh:
- Xem ra nếu ta không nói thẳng, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Được rồi, ta tạm thời vẫn gọi ngươi là điện hạ. Điện hạ, nếu như ta không có nói sai, lần này các ngươi hẳn là bị người Đột Quyết sai khiến đi? Đôn Dục Cốc xem thấu kế ly gián hợp tung của ta, vì thế tương kế tựu kế phái các ngươi tới trá hàng, sau đó nội ứng ngoại hợp thu thập U Châu, đúng không?
- Tuyệt không việc này!
Lý Đại Bô mở to hai mắt quát:
- Tần Tiêu, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Tướng lĩnh Đường quân cùng thủ lĩnh các tộc Hề đều rút đao nhảy ra.
Tần Tiêu vỗ bàn, tức giận quát:
- Lớn mật, các ngươi làm gì? Bổn soái có nói cho các ngươi rút đao sao? Đao chỉ dùng đối phó địch nhân! Còn không thu lại cho ta!
Vài tướng lĩnh Đường quân đều thu đao, ngồi trở xuống ghế. Vẻ mặt Lý Đại Bô có chút đau khổ vẫy tay, cho người của mình cũng thu đao ngồi xuống.
- Quận vương điện hạ, hiện tại ngươi có thể phủ nhận, bởi vì ta không có chứng cớ.
Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Nhưng sự thật sẽ chứng minh hết thảy. Hơn nữa các ngươi lộ ra sơ hở thật sự là quá rõ ràng. Sơ hở lớn nhất chính là quận vương điện hạ chẳng lẽ không lo lắng cho gia quyến của ngươi sao? Ngươi mang theo hai vạn người đi tới nói muốn sát nhập Đại Đường, sẵn sàng góp sức cho Liêu Đông quân. Nếu như bị người Đột Quyết cùng Khiết Đan hay biết, có thể bỏ qua cho ngươi? Khẳng định sẽ huyết tẩy Hề tộc. Đáng tiếc, ngươi ngoại trừ thành công phối hợp tác chiến giúp bọn hắn chiếm lĩnh U Châu, sẽ không còn biện pháp cứu gia quyến cùng đồng bào của ngươi. Nhưng chuyện như vậy ta tuyệt đối không để cho nó phát sinh. Nếu U Châu bị chiếm lĩnh, không chỉ là mười hai vạn dân quân nơi này bị mất mạng, mà cả dân chúng Hà Bắc đều bị tàn sát cướp đoạt. Cho nên quận vương điện hạ, ta thật sự cảm thấy thật đáng tiếc phải nói với ngươi, tộc nhân của ngươi không còn cách cứu!
Những lời này của Tần Tiêu giống như từng cây mộc bổng gõ vào trong lòng Lý Đại Bô, lúc này hắn rốt cục không còn giả vờ được nữa, xoạt một tiếng đứng bật lên rút ra loan đao.
Các thủ lĩnh Hề tộc cũng đồng loạt rút đao, hơn mười người tụ tập chung một chỗ đề phòng. Các tướng lĩnh Đường quân không người nào động đậy, đều cùng nhau chờ lệnh của Tần Tiêu.
Tần Tiêu lắc đầu nở nụ cười:
- Thật đáng buồn, đại tù trưởng. Xem ra ngươi không thích danh hiệu quận vương mà Đại Đường ban phong. Ngươi cho rằng chỉ bằng vào hơn mười người các ngươi, có thể xoay chuyển cả đại cục sao?
Lý Đại Bô cảnh giác thối lui về phía sau đứng chung với người của hắn:
- Cho dù không có khả năng, chúng ta cũng phải đấu tranh tới cùng. Nếu như bỏ mình trong này, xem như cho Mặc Xuyết Khả Hãn một câu trả lời thỏa đáng. Như vậy hắn sẽ không làm khó gia quyến cùng tộc nhân của chúng ta!
- Ngu xuẩn!
Tần Tiêu quát một tiếng, vẫn ngồi yên trên chủ vị nhìn Lý Đại Bô:
- Nếu ngươi đã chết, Hề tộc mới thật sự xong đời. Xem ra ngươi tín nhiệm tên bạo chúa Mặc Xuyết còn hơn là tín nhiệm Đại Đường vương triều. Nếu như vậy ta không còn gì để nói. Rõ ràng con đường sống ngươi không đi, lại phải tìm con đường chết mà đi!
Tần Tiêu cau mày, khóe mắt lộ ra sát khí khiến lòng người run sợ.
Các tướng lĩnh Đường quân tay nắm chuôi đao chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Hoàn Tử Đan mang theo vài người hổ hổ sanh uy đi vào, đi ngang qua đám người Lý Đại Bô không thèm nhìn tới. Sau đó hướng Tần Tiêu ôm quyền cúi đầu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái! Một trăm binh lính Hề tộc phòng bên đã toàn bộ bắt giữ!
Tần Tiêu khoát tay, Hoàn Tử Đan liền lui sang một bên. Nhóm người Lý Đại Bô chen chúc thành một đoàn, kinh sợ nhìn mọi người.
Tần Tiêu thoáng cười nhẹ:
- Đại tù trưởng, lựa chọn duy nhất của các ngươi chính là theo ta hợp tác. Đây là hi vọng sinh tồn duy nhất của ngươi cùng bộ tộc ngươi. Tận dụng thời cơ, đã mất không còn, ngươi cần...
Tần Tiêu đang nói chuyện, lại nghe ngoài cửa có tiếng rống to:
- Báo...
Người vừa tới chính là Chu Dĩ Đệ, hắn trực tiếp đi vào đại sảnh nhìn Tần Tiêu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn binh lính Hề tộc tại ủng thành cửa bắc đã bị binh sĩ của mạt tướng vây quanh, chỉ chờ hiệu lệnh của đại soái mạt tướng sẽ lập tức cho một vạn binh sĩ kia chết thảm trong thành!
- Báo!
Lại tới nữa!
Lần này là Lý Giai Lạc đi vào đưa tin:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn nhân mã của Lỗ Tô đã bị mạt tướng vây quanh. Ba vạn xạ thủ đã vây khắp ba tầng, chỉ chờ nguyên soái hạ lệnh là có thể khiến bọn hắn chết không chỗ chôn!
Tần Tiêu khoát tay mỉm cười nhìn nhóm người Lý Đại Bô:
- Đại tù trưởng đừng trách, đám bộ hạ của ta không hiểu quy củ, làm việc luôn nóng nảy.
Lý Đại Bô kinh sợ kêu lên:
- Tần Tiêu, rốt cục ngươi muốn thế nào? Ngươi đã hiểu rõ kế sách của chúng ta, muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi!
- Muốn giết các ngươi thật sự là rất dễ dàng.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Lý Đại Bô, uống một chén rượu mới đứng dậy. Nhóm người Lý Đại Bô giống như lâm đại địch, nhất thời khẩn trương căng thẳng thối lui.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lý Đại Bô, ngang nhiên nhìn hắn nói:
- Nhưng trước mắt chỉ có các ngươi tự rút đao thương, người của ta đều yên lặng ngồi tại chỗ. Đại tù trưởng, ngươi muốn chủ động khơi dậy chiến sự sao?
Lý Đại Bô thoáng sững sờ, đút đao vào trong vỏ rầu rĩ nói:
- Nói đi, ngươi muốn thế nào?
Tần Tiêu lôi kéo tay hắn để hắn ngồi xuống ghế, lại nói:
- Đại tù trưởng, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi. Gia quyến cùng tộc nhân của ngươi hẳn đều đã bị Mặc Xuyết giám thị đi?
Lý Đại Bô hừ một tiếng, không chút tình nguyện gật đầu.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Tình thế trước mắt chính là ngươi không có khả năng trở thành nội ứng theo ý muốn của Mặc Xuyết. Hơn nữa tuyệt đối không thể công phá được U Châu. Cứ như vậy đám người Mặc Xuyết tuyệt sẽ không bỏ qua cho tộc nhân của ngươi. Cho nên ngươi chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi. Chính là phải đi theo ta hợp tác cùng đánh bại Mặc Xuyết, sau đó bắc thượng thừa thắng truy kích, cứu về tộc nhân của ngươi. Tuy rằng làm vậy không nhất định có thể thành công, nhưng ít nhất còn một tuyến sinh cơ. Nếu ngươi còn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn bán mạng cho Mặc Xuyết, như vậy kết cục của ngươi chỉ còn có một!
Bình luận facebook