Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 741
Nhóm dịch: Sói già
Trước mắt họ chỉ cảm thấy may mắn mình không gặp phải tai họa ngập đầu như người Đột Quyết cùng người Khiết Đan. Không chỉ như thế còn có thể bảo hộ tộc nhân, các thủ lĩnh đều trở thành quan chức Đại Đường, trở thành tướng quân, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm? Cũng chính bởi vì như thế, nhóm người Lý Đại Bô cảm kích lẫn kính sợ Tần Tiêu chưa từng có, hiện tại không chỉ nhận thức “Trung Nguyên chiến thần” cùng “Lang Ma tướng quân” trí dũng vô địch, càng xem hắn như ân nhân cứu mạng.
Thế cho nên hiện tại các tướng lĩnh Hề tộc đều xung phong muốn gia nhập vào Hổ Kỵ sư của Tần Tiêu, khiến tình cảm mọi người đều dâng trào nhiệt huyết, nhấc lên một cỗ nhiệt triều trong quân.
Tâm tình Tần Tiêu cũng thật vui vẻ, trên bàn rượu hắn cũng không để ý tới lời khuyên can của Lưu Địch, cùng Lý Tự Nghiệp không ngừng uống rượu bằng chén lớn. Cùng lúc đó dân chúng U Châu đều giăng đèn kết hoa chúc mừng U Châu đại thắng, các quân nhân trú đóng trong quân doanh ngoài thành cũng mở tiệc ăn mừng, giết bò giết dê khánh chúc.
Địa phương trăm dặm biến thành một mảnh sung sướng hướng vinh, so sánh với địa ngục thi thể tại hà cốc Loan Hà hình thành sự đối lập vô cùng trái ngược.
Tiệc rượu cuối cùng vẫn tan, sắc trời đã tối. Tần Tiêu tiễn các tướng lĩnh quan chức, dàn xếp xong sứ giả triều đình lại giữ Kim Lương Phượng ở lại, kéo hắn đi vào một gian tĩnh thất.
Hôm nay cao hứng, người có tính trầm ổn như Kim Lương Phượng cũng hơi có men say. Tần Tiêu gọi người hầu mang chậu than tới, hai người châm trà ngồi cạnh chậu than chơi cờ vây.
- Ta chơi cờ vây thật tệ, ngươi phải nhường một chút.
Tần Tiêu có chút men say nói:
- Năm đó khi ta theo ân sư học tập, liên tục bị mắng, nói ta không phải nhân tài đạo này.
- Được rồi, không còn người ngoài, ngươi có chuyện gì nói thẳng ra đi.
Mặc dù Kim Lương Phượng có chút say, trong lòng hắn lại hiểu thật rõ ràng. Hắn biết Tần Tiêu không thích làm những chuyện không có ý nghĩa. Rảnh rỗi chơi cờ sao, hắn thật sự chưa từng làm qua.
- A, xem ra ngươi còn nóng vội hơn ta, lão mũi trâu.
Tần Tiêu đặt con cờ xuống, hớp trà, khoan thai nói:
- Ta trước tiên cần chúc mừng ngươi, Kim đại nhân, lần này được hoàng đế ban thưởng làm Bình Dương huyện hầu, trở thành quốc thích.
- Làm sao có thể so sánh được với ngươi nha, Liêu quốc công!
Kim Lương Phượng ngượng ngùng cười cười, đặt cờ xuống.
Tần Tiêu khẽ cười, hít sâu một hơi nói:
- Nói thẳng ra đi, trước mắt những ban phong của hoàng đế, ta không dám lấy.
Kim Lương Phượng cũng không cảm giác có gì ngoài ý muốn, giương mắt nhìn Tần Tiêu, bình tĩnh nói:
- Hay là ngươi lại giống như mấy năm trước, bỏ gánh chạy lấy người?
- Vậy thì không đến mức. Trước mắt trách nhiệm của ta trọng đại hơn ngày đó, đương nhiên không dám tiếp tục làm ra chuyện như vậy nữa.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng hôm nay sau khi nghe xong ban thưởng của hoàng đế, trong lòng ta nặng nề, cảm giác không thiết thực.
- Không thiết thực, là được rồi.
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Thăng quan tiến tước thì cũng thôi, còn làm tể tướng, lại thêm quan võ nhị phẩm. Chậc chậc, trong triều chỉ có một mình ngươi. Ngay cả Trương Nhân Nguyện cũng không sánh kịp với ngươi. Trước đó không lâu Đường Hưu Cảnh mới mất kia cũng được xem là cột trụ nguyên lão triều đình đi? Lại chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như ngươi vậy.
- Cho nên ta mới cảm thấy không thiết thực.
Tần Tiêu cầm con cờ đùa nghịch trong tay, thản nhiên nói:
- Vốn trước mắt trong triều đã có thật nhiều lời chê trách bất lợi cho ta. Hiện tại đánh thắng trận lớn, xem như có thể đem những lời đồn đãi kia ép trở về. Nhưng phiền phức khác lại xuất hiện, công cao chấn chúa ah! Không cần nói đâu xa, ngươi phóng mắt nhìn khắp triều đình đương kim, bất kể là quan văn hay võ có ai được đãi ngộ như ta đây? Hoàng thân? Mấy thân huynh đệ mà hoàng đế tín nhiệm nhất? Tước vị của họ cao hơn ta, thực ấp nhiều hơn ta, nhưng trong tay bọn hắn có ai có được thực quyền, có người nào đâu? Ở tại Liêu Đông, bất kể là quân dân Đại Đường, hay là Bắc Địch xa xôi, đều chỉ biết Tần Tiêu, không ai biết hoàng đế. Hôm nay biểu hiện của nhóm người Lý Đại Bô ngươi nhìn thấy chứ? Còn kém chút đem ta lên thờ phụng. Đây không phải chuyện tốt. Làm thần tử, mũi nhọn sao có thể lấn át hoàng đế đây? Đây là mầm móng tai họa!
Tay Kim Lương Phượng khẽ run lên, con cờ không tự chủ được rơi lên bàn cờ làm rối loạn ván cờ. Tần Tiêu có chút tức giận kêu lên:
- Lão tiểu tử, muốn làm càn cũng không cần làm vậy đi?
Kim Lương Phượng cười ha ha, nhặt lên quân cờ, lại khôi phục bàn cờ nguyên dạng, đánh trống lảng cười nói:
- Uống nhiều quá, uống nhiều quá...
- Nhiều cái đầu ngươi! Uống nhiều quá mà còn nhớ rõ ràng từng bước đi của quân cờ, sắp xếp chỉnh sửa thật đúng như vậy?
Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Đừng giả vờ giả vịt, chỉ vài chiêu cho ta đi. Nói, ta nên làm cái gì bây giờ.
Kim Lương Phượng nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư một lúc chậm rãi nói:
- Kỳ thật ở trong mắt hoàng đế cùng triều đình, thiên hạ chính là tổng thể. Bất kể là ai cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Hoàng đế cùng triều đình mong muốn là cục diện đại cục cả ván cờ, cũng chính là công thủ cân bằng. Đại soái nói rất đúng, nếu một quân cờ không phục tùng cần xằng bậy, như vậy vận mệnh của nó...
Tần Tiêu cau mày:
- Ân, nói tiếp đi.
Kim Lương Phượng khẽ vuốt râu, chậm rãi nói:
- Làm thần tử, khó nhất mà cũng quan trọng nhất chính là suy đoán tâm tư của hoàng đế. Trước mắt hoàng đế tín nhiệm ngươi có thể nói là vượt quá bất luận kẻ nào. Nhưng trăng tròn thì khuyết, vật cực tất trái lại. Chính bởi vì lòng tín nhiệm vô thượng như thế, đại soái càng bị chú ý nhiều hơn. Ta cấp cho đại soái một tổng nguyên tắc, chính là phải làm cho hoàng đế sinh ra tin tưởng có thể khống chế cùng lý do để tín nhiệm ngươi.
- Đúng như ý nghĩ của ta.
Tần Tiêu nói:
- Tâm thuật của một đế vương, chính là cân bằng lực lượng giữa các thần tử, lợi dụng bọn hắn ước thúc lẫn nhau, phương tiện cho mình khống chế họ. Mặt khác muốn lợi dụng khuyết điểm của thần tử mà khống chế họ.
Kim Lương Phượng thoáng kinh hãi, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Nói như vậy là không được, ở địa phương khác ngàn vạn lần đừng nói ra, trong lòng hiểu được là tốt rồi.
- Đây là tự nhiên.
Tần Tiêu mỉm cười, lại đặt xuống quân cờ:
- Ta cũng không phải loại người lòng tham không đáy trong lòng mang chí lớn. Ta chỉ muốn vừa có thể hoàn thành sứ mạng của mình, lại đừng gặp phải phiền toái không cần thiết, cho nên mới nghĩ như vậy. Ngươi nói không sai, quan hệ cá nhân giữa ta cùng hoàng đế đích thật là rất thâm hậu, ngoài ra còn có quan hệ thân thích bên trong. Nhưng mấy thứ này đối diện với lập trường chính trị cùng ích lợi đại cục quả thật là không đáng giá nhắc tới. Kẻ làm tướng, khó được kết cục tốt. Nếu không phải chết nơi sa trường, thì chết trong tay người nhà mình. Bắt đầu từ ngày đầu tiên đi ra Đàm Châu, ta luôn cân nhắc làm sao cho mình có được một kết cục tốt đẹp. Chuyện cho tới bây giờ, không thể không cẩn thận cân nhắc một chút.
Trước mắt họ chỉ cảm thấy may mắn mình không gặp phải tai họa ngập đầu như người Đột Quyết cùng người Khiết Đan. Không chỉ như thế còn có thể bảo hộ tộc nhân, các thủ lĩnh đều trở thành quan chức Đại Đường, trở thành tướng quân, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm? Cũng chính bởi vì như thế, nhóm người Lý Đại Bô cảm kích lẫn kính sợ Tần Tiêu chưa từng có, hiện tại không chỉ nhận thức “Trung Nguyên chiến thần” cùng “Lang Ma tướng quân” trí dũng vô địch, càng xem hắn như ân nhân cứu mạng.
Thế cho nên hiện tại các tướng lĩnh Hề tộc đều xung phong muốn gia nhập vào Hổ Kỵ sư của Tần Tiêu, khiến tình cảm mọi người đều dâng trào nhiệt huyết, nhấc lên một cỗ nhiệt triều trong quân.
Tâm tình Tần Tiêu cũng thật vui vẻ, trên bàn rượu hắn cũng không để ý tới lời khuyên can của Lưu Địch, cùng Lý Tự Nghiệp không ngừng uống rượu bằng chén lớn. Cùng lúc đó dân chúng U Châu đều giăng đèn kết hoa chúc mừng U Châu đại thắng, các quân nhân trú đóng trong quân doanh ngoài thành cũng mở tiệc ăn mừng, giết bò giết dê khánh chúc.
Địa phương trăm dặm biến thành một mảnh sung sướng hướng vinh, so sánh với địa ngục thi thể tại hà cốc Loan Hà hình thành sự đối lập vô cùng trái ngược.
Tiệc rượu cuối cùng vẫn tan, sắc trời đã tối. Tần Tiêu tiễn các tướng lĩnh quan chức, dàn xếp xong sứ giả triều đình lại giữ Kim Lương Phượng ở lại, kéo hắn đi vào một gian tĩnh thất.
Hôm nay cao hứng, người có tính trầm ổn như Kim Lương Phượng cũng hơi có men say. Tần Tiêu gọi người hầu mang chậu than tới, hai người châm trà ngồi cạnh chậu than chơi cờ vây.
- Ta chơi cờ vây thật tệ, ngươi phải nhường một chút.
Tần Tiêu có chút men say nói:
- Năm đó khi ta theo ân sư học tập, liên tục bị mắng, nói ta không phải nhân tài đạo này.
- Được rồi, không còn người ngoài, ngươi có chuyện gì nói thẳng ra đi.
Mặc dù Kim Lương Phượng có chút say, trong lòng hắn lại hiểu thật rõ ràng. Hắn biết Tần Tiêu không thích làm những chuyện không có ý nghĩa. Rảnh rỗi chơi cờ sao, hắn thật sự chưa từng làm qua.
- A, xem ra ngươi còn nóng vội hơn ta, lão mũi trâu.
Tần Tiêu đặt con cờ xuống, hớp trà, khoan thai nói:
- Ta trước tiên cần chúc mừng ngươi, Kim đại nhân, lần này được hoàng đế ban thưởng làm Bình Dương huyện hầu, trở thành quốc thích.
- Làm sao có thể so sánh được với ngươi nha, Liêu quốc công!
Kim Lương Phượng ngượng ngùng cười cười, đặt cờ xuống.
Tần Tiêu khẽ cười, hít sâu một hơi nói:
- Nói thẳng ra đi, trước mắt những ban phong của hoàng đế, ta không dám lấy.
Kim Lương Phượng cũng không cảm giác có gì ngoài ý muốn, giương mắt nhìn Tần Tiêu, bình tĩnh nói:
- Hay là ngươi lại giống như mấy năm trước, bỏ gánh chạy lấy người?
- Vậy thì không đến mức. Trước mắt trách nhiệm của ta trọng đại hơn ngày đó, đương nhiên không dám tiếp tục làm ra chuyện như vậy nữa.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng hôm nay sau khi nghe xong ban thưởng của hoàng đế, trong lòng ta nặng nề, cảm giác không thiết thực.
- Không thiết thực, là được rồi.
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Thăng quan tiến tước thì cũng thôi, còn làm tể tướng, lại thêm quan võ nhị phẩm. Chậc chậc, trong triều chỉ có một mình ngươi. Ngay cả Trương Nhân Nguyện cũng không sánh kịp với ngươi. Trước đó không lâu Đường Hưu Cảnh mới mất kia cũng được xem là cột trụ nguyên lão triều đình đi? Lại chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như ngươi vậy.
- Cho nên ta mới cảm thấy không thiết thực.
Tần Tiêu cầm con cờ đùa nghịch trong tay, thản nhiên nói:
- Vốn trước mắt trong triều đã có thật nhiều lời chê trách bất lợi cho ta. Hiện tại đánh thắng trận lớn, xem như có thể đem những lời đồn đãi kia ép trở về. Nhưng phiền phức khác lại xuất hiện, công cao chấn chúa ah! Không cần nói đâu xa, ngươi phóng mắt nhìn khắp triều đình đương kim, bất kể là quan văn hay võ có ai được đãi ngộ như ta đây? Hoàng thân? Mấy thân huynh đệ mà hoàng đế tín nhiệm nhất? Tước vị của họ cao hơn ta, thực ấp nhiều hơn ta, nhưng trong tay bọn hắn có ai có được thực quyền, có người nào đâu? Ở tại Liêu Đông, bất kể là quân dân Đại Đường, hay là Bắc Địch xa xôi, đều chỉ biết Tần Tiêu, không ai biết hoàng đế. Hôm nay biểu hiện của nhóm người Lý Đại Bô ngươi nhìn thấy chứ? Còn kém chút đem ta lên thờ phụng. Đây không phải chuyện tốt. Làm thần tử, mũi nhọn sao có thể lấn át hoàng đế đây? Đây là mầm móng tai họa!
Tay Kim Lương Phượng khẽ run lên, con cờ không tự chủ được rơi lên bàn cờ làm rối loạn ván cờ. Tần Tiêu có chút tức giận kêu lên:
- Lão tiểu tử, muốn làm càn cũng không cần làm vậy đi?
Kim Lương Phượng cười ha ha, nhặt lên quân cờ, lại khôi phục bàn cờ nguyên dạng, đánh trống lảng cười nói:
- Uống nhiều quá, uống nhiều quá...
- Nhiều cái đầu ngươi! Uống nhiều quá mà còn nhớ rõ ràng từng bước đi của quân cờ, sắp xếp chỉnh sửa thật đúng như vậy?
Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Đừng giả vờ giả vịt, chỉ vài chiêu cho ta đi. Nói, ta nên làm cái gì bây giờ.
Kim Lương Phượng nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư một lúc chậm rãi nói:
- Kỳ thật ở trong mắt hoàng đế cùng triều đình, thiên hạ chính là tổng thể. Bất kể là ai cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Hoàng đế cùng triều đình mong muốn là cục diện đại cục cả ván cờ, cũng chính là công thủ cân bằng. Đại soái nói rất đúng, nếu một quân cờ không phục tùng cần xằng bậy, như vậy vận mệnh của nó...
Tần Tiêu cau mày:
- Ân, nói tiếp đi.
Kim Lương Phượng khẽ vuốt râu, chậm rãi nói:
- Làm thần tử, khó nhất mà cũng quan trọng nhất chính là suy đoán tâm tư của hoàng đế. Trước mắt hoàng đế tín nhiệm ngươi có thể nói là vượt quá bất luận kẻ nào. Nhưng trăng tròn thì khuyết, vật cực tất trái lại. Chính bởi vì lòng tín nhiệm vô thượng như thế, đại soái càng bị chú ý nhiều hơn. Ta cấp cho đại soái một tổng nguyên tắc, chính là phải làm cho hoàng đế sinh ra tin tưởng có thể khống chế cùng lý do để tín nhiệm ngươi.
- Đúng như ý nghĩ của ta.
Tần Tiêu nói:
- Tâm thuật của một đế vương, chính là cân bằng lực lượng giữa các thần tử, lợi dụng bọn hắn ước thúc lẫn nhau, phương tiện cho mình khống chế họ. Mặt khác muốn lợi dụng khuyết điểm của thần tử mà khống chế họ.
Kim Lương Phượng thoáng kinh hãi, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Nói như vậy là không được, ở địa phương khác ngàn vạn lần đừng nói ra, trong lòng hiểu được là tốt rồi.
- Đây là tự nhiên.
Tần Tiêu mỉm cười, lại đặt xuống quân cờ:
- Ta cũng không phải loại người lòng tham không đáy trong lòng mang chí lớn. Ta chỉ muốn vừa có thể hoàn thành sứ mạng của mình, lại đừng gặp phải phiền toái không cần thiết, cho nên mới nghĩ như vậy. Ngươi nói không sai, quan hệ cá nhân giữa ta cùng hoàng đế đích thật là rất thâm hậu, ngoài ra còn có quan hệ thân thích bên trong. Nhưng mấy thứ này đối diện với lập trường chính trị cùng ích lợi đại cục quả thật là không đáng giá nhắc tới. Kẻ làm tướng, khó được kết cục tốt. Nếu không phải chết nơi sa trường, thì chết trong tay người nhà mình. Bắt đầu từ ngày đầu tiên đi ra Đàm Châu, ta luôn cân nhắc làm sao cho mình có được một kết cục tốt đẹp. Chuyện cho tới bây giờ, không thể không cẩn thận cân nhắc một chút.
Bình luận facebook