Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 749
Nhóm dịch: Sói già
Trong phủ chỉ có một tiểu lại chuyên trực ban theo lệ thường, Trương Cửu Linh gọi hắn mang thật nhiều văn kiện tư liệu ngồi trong phòng lẳng lặng lật xem, cũng không tiến thẳng vào phòng của đại đô đốc. Tần Tiêu còn chưa chính thức đem công việc giao tiếp cho hắn, Trương Cửu Linh là người đã có thói quen làm việc cẩn thận chặt chẽ, không muốn phạm kiêng kỵ trong thời điểm nhạy cảm này.
Lúc này Tần Tiêu cũng không nhàn rỗi. Vì muốn thuyết phục Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn rời khỏi U Châu đi Trường An tụ hội với Lý Tiên Huệ các nàng, có thể nói hắn hao hết võ mồm vừa đấm vừa xoa, cò kè mặc cả đưa ra một kết quả khiến mọi người đều có thể tiếp nhận: Chờ đến tiết Đoan Ngọ Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn mới đi Trường An, tạm thời rời khỏi U Châu đến ở lại tại Dịch Châu.
Tần Tiêu dàn xếp xe ngựa phái vài người tiễn hai nàng rời đi, sau đó mới thở ra một hơi thật dài. Trước mắt tình thế của U Châu so với trước khi đại chiến càng thêm phức tạp, tùy thời đều sẽ phát sinh chuyện không thể đoán trước. Mặc Xuyết đã chết, Đột Quyết cùng Khiết Đan đại bại, làm sao không chuẩn bị hậu chiêu? Chư phương di địch đông bắc hiện tại trơ mắt nhìn về U Châu, hơn nữa hắn tự mình dẫn người đi Doanh Châu, thật sự không rảnh rỗi chiếu cố cho các nàng.
Tần Tiêu nhìn theo xe ngựa càng lúc càng xa, Dương Ngọc Hoàn còn thò đầu ra cửa sổ xe nhẹ nhàng lau nước mắt, rốt cục màn xe rơi xuống, xe ngựa chạy càng nhanh.
Mặc Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi trên lưng ngựa cạnh Tần Tiêu nói:
- Lão công, không thể cho họ theo chúng ta cùng đến Doanh Châu sao?
- Đương nhiên không thể!
Tần Tiêu nói:
- Hiện tại Doanh Châu chẳng khác gì một miệng núi lửa, tùy thời đều sẽ phát sinh biến cố. Hai ngày nữa chúng ta xuất phát đi qua đó, đồng hành ngoại trừ mấy vạn đại quân còn có hai mươi vạn dân chúng Hà Bắc, dân phu, đến lúc đó còn có mấy vạn Hề tộc nhân. Muội ngẫm lại xem, cần ổn định mấy chục vạn người, hơn nữa lòng người còn bất ổn. Trị an tương đối loạn là hiển nhiên. Hơn nữa nơi đó tùy thời đều có thể bùng nổ chiến tranh, địa phương như vậy sao có thể cho họ cùng đi? Không phải ta ghét bỏ các nàng nhát gan yếu đuối, nhưng có họ bên người ta thật sự không an tâm xử lý phiền toái.
Mặc Y gật nhẹ đầu mỉm cười nhìn Tần Tiêu:
- Nhưng Ngọc Hoàn cũng đã không còn nhỏ, mười lăm tuổi rồi.
Tần Tiêu cười:
- Khi muội mười lăm tuổi gả cho ta sao?
Mặc Y trừng mắt liếc hắn:
- Nhưng Ngọc Hoàn thì khác, nàng là do hoàng thượng tứ hôn, chỉ đợi vào cửa mà thôi.
- Vậy cũng phải chờ sau khi ta xử lý xong quân vụ trọng yếu, tình hình đông bắc ổn định rồi nói sau. Bằng không chẳng lẽ ta mang theo tân nương tử mỗi ngày đi hỗn trong quân đội sao? Làm vậy ảnh hưởng không tốt, không công bình với Ngọc Hoàn.
Tần Tiêu kéo dây cương quay đầu ngựa:
- Đi thôi, đi trở về.
Mặc Y thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, có chút dỗi hờn nói:
- Dạ, Liêu Dương Vương lão công. Kỳ thật muội còn có một vấn đề muốn hỏi đây, hiện tại huynh đã là vương gia, chúng tôi không phải cũng là vương phi? Còn nữa, con của chúng ta chẳng phải là thế tử rồi?
- Phải đó, đúng vậy, Liêu Dương vương phi điện hạ.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đi thôi, đừng tự mình làm khó chính mình, chỉ là một mũ mão xinh đẹp một chút mà thôi, chẳng lẽ cởi bỏ mông chạy loạn mà khoe sao? Chờ sau khi đánh xong trận U Châu, chúng ta lại hồi hương, làm nghề nông dân của ta tốt nhất, giá!
Mặc Y cười khúc khích thúc ngựa đuổi theo.
Trở lại phủ đại đô đốc, Tần Tiêu bắt tay chuẩn bị chuyển nhà. Đã tới thời điểm dọn ra chỗ ở nhường cho Trương Cửu Linh, để cho hắn chính thức tiếp nhận chức vụ. Hôm nay là ngày nghỉ, vừa lúc làm những việc này. Từ ngày mai trở đi phải phân phối đại quân, giao tiếp quyền lực cho xong.
Tần Tiêu gọi binh tốt chuẩn bị động thủ, nhưng lại không gặp được Trương Cửu Linh. Sau khi sai người đi tìm, mới biết từ sáng sớm hắn đã đến trong phòng làm việc phủ đại đô đốc, ngay cả cơm trưa cũng cho người mang vào tận phòng.
Tần Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi tới phòng làm việc.
Cửa phòng nghị sự đóng chặt, chỉ mở một cửa hông, có vài binh tốt đứng canh gác.
Tần Tiêu đi vào đến đại sảnh, tới văn phòng cũng không thấy người. Sau đó chợt phát hiện trong phòng nghỉ nơi thiên sảnh mơ hồ có tiếng người truyền đến. Hắn đi về hướng bên kia chợt nhìn thấy tiểu lại đi ra, vẫy tay bảo hắn đừng lên tiếng, nhẹ bước đi vào.
Trương Cửu Linh đang xem công văn, cảm giác có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Đã bảo ngươi đi ăn cơm, sao lại trở lại? Đi đi, ta không cần người hầu hạ.
Tần Tiêu cười thầm, cũng không lên tiếng, nhẹ đi tới trước bàn. Hắn cầm vài ấn tín binh phù mang từ bên phòng nghị sự đặt lên quyển công văn mà Trương Cửu Linh đang xem.
Trương Cửu Linh sửng sốt:
- Đây là cái gì?
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, có chút bối rối đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Vương gia thứ tội! Ty chức không biết vương gia giá lâm...
- Đừng, đừng như vậy.
Tần Tiêu liên tục xua tay cho hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Cửu Linh huynh đệ, chúng ta là bằng hữu cũ, đừng dùng loại xưng hô mới lạ này chứ. Vương gia, điện hạ, nghe những chữ này thật làm lòng ta không thoải mái.
Trương Cửu Linh khẽ cười, đưa tay rót chén trà cho Tần Tiêu, lập tức ngạc nhiên tỉnh ngộ, vội vàng bồi tội:
- Vương gia thứ tội! Cửu Linh chợt nhớ tới nơi này Cửu Linh hẳn khách, còn đi châm trà cho vương gia, ngươi xem...
- Ngươi đó, ha ha! Thật khách khí, thật văn nhược, làm sao đi quản tướng mang binh đây?
Tần Tiêu mỉm cười đầy thâm ý nhìn hắn.
Trương Cửu Linh thông minh bậc nào, liền ý thức được Tần Tiệu dự tính giao binh quyền cho hắn, nghiêm túc nói:
- Thật không dối gạt vương gia, Cửu Linh đối với việc thống trị châu sự, bày mưu nghĩ kế, đàm quân luận binh cũng không mới lạ. Chỉ riêng chuyện mang binh vẫn là lần đầu tiên trong đời. Cửu Linh không dám cô phụ hoàng ân, đang ngày đêm sầu muộn vì chuyện này, xin vương gia hãy chỉ điểm nhiều hơn!
Tần Tiêu không khỏi bật cười, Trương Cửu Linh này đúng là người trực tính. Tần Tiêu cũng không tiếp tục khách khí với hắn, nhanh miệng nói:
- Chỉ điểm ngươi cũng được, kỳ thật trị binh cùng trị quốc giống nhau, ngươi nói trước thử xem, trị quốc trước hết cần trị cái gì?
- Tự nhiên là trị lại!
Trương Cửu Linh không chút nghĩ ngợi nói:
- Từ trụ quốc tể tướng cho đến tiểu lại địa phương, tầng tầng trị xuống. Đương kim thánh thượng lúc mới lên ngôi, trước hết bắt đầu chỉnh đốn lại trị. Lại trị mới có thể trị dân trị quốc.
- Vậy là được rồi.
Tần Tiêu nói:
- Trị binh cũng bắt đầu từ trị tướng. Không có tướng nhiều binh cũng năm bè bảy mảng. Ta vừa đến U Châu, nhặt được tiện nghi lớn, nơi này một ít tướng quân cơ bản đều là bộ hạ cũ của ta, thập phần hiểu rõ lẫn nhau, cho nên ta mới không tốn nhiều công sức. Sau khi ta đến, cơ hồ không hề thay đổi nhân viên. Nhưng ngươi thì khác, ngươi cơ hồ không có một người nào mà ngươi quen thuộc đi?
Trương Cửu Linh nhìn Tần Tiêu chăm chú:
- Dạ, mặc dù Cửu Linh từng làm việc trong Sùng Võ Thai, nhưng các tướng quân từ nơi đó đi ra hiện tại còn chưa thành tài. Ở U Châu đều chỉ là lão tướng cùng cựu thần sa trường, Cửu Linh...cơ hồ không biết một ai.
Trong phủ chỉ có một tiểu lại chuyên trực ban theo lệ thường, Trương Cửu Linh gọi hắn mang thật nhiều văn kiện tư liệu ngồi trong phòng lẳng lặng lật xem, cũng không tiến thẳng vào phòng của đại đô đốc. Tần Tiêu còn chưa chính thức đem công việc giao tiếp cho hắn, Trương Cửu Linh là người đã có thói quen làm việc cẩn thận chặt chẽ, không muốn phạm kiêng kỵ trong thời điểm nhạy cảm này.
Lúc này Tần Tiêu cũng không nhàn rỗi. Vì muốn thuyết phục Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn rời khỏi U Châu đi Trường An tụ hội với Lý Tiên Huệ các nàng, có thể nói hắn hao hết võ mồm vừa đấm vừa xoa, cò kè mặc cả đưa ra một kết quả khiến mọi người đều có thể tiếp nhận: Chờ đến tiết Đoan Ngọ Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn mới đi Trường An, tạm thời rời khỏi U Châu đến ở lại tại Dịch Châu.
Tần Tiêu dàn xếp xe ngựa phái vài người tiễn hai nàng rời đi, sau đó mới thở ra một hơi thật dài. Trước mắt tình thế của U Châu so với trước khi đại chiến càng thêm phức tạp, tùy thời đều sẽ phát sinh chuyện không thể đoán trước. Mặc Xuyết đã chết, Đột Quyết cùng Khiết Đan đại bại, làm sao không chuẩn bị hậu chiêu? Chư phương di địch đông bắc hiện tại trơ mắt nhìn về U Châu, hơn nữa hắn tự mình dẫn người đi Doanh Châu, thật sự không rảnh rỗi chiếu cố cho các nàng.
Tần Tiêu nhìn theo xe ngựa càng lúc càng xa, Dương Ngọc Hoàn còn thò đầu ra cửa sổ xe nhẹ nhàng lau nước mắt, rốt cục màn xe rơi xuống, xe ngựa chạy càng nhanh.
Mặc Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi trên lưng ngựa cạnh Tần Tiêu nói:
- Lão công, không thể cho họ theo chúng ta cùng đến Doanh Châu sao?
- Đương nhiên không thể!
Tần Tiêu nói:
- Hiện tại Doanh Châu chẳng khác gì một miệng núi lửa, tùy thời đều sẽ phát sinh biến cố. Hai ngày nữa chúng ta xuất phát đi qua đó, đồng hành ngoại trừ mấy vạn đại quân còn có hai mươi vạn dân chúng Hà Bắc, dân phu, đến lúc đó còn có mấy vạn Hề tộc nhân. Muội ngẫm lại xem, cần ổn định mấy chục vạn người, hơn nữa lòng người còn bất ổn. Trị an tương đối loạn là hiển nhiên. Hơn nữa nơi đó tùy thời đều có thể bùng nổ chiến tranh, địa phương như vậy sao có thể cho họ cùng đi? Không phải ta ghét bỏ các nàng nhát gan yếu đuối, nhưng có họ bên người ta thật sự không an tâm xử lý phiền toái.
Mặc Y gật nhẹ đầu mỉm cười nhìn Tần Tiêu:
- Nhưng Ngọc Hoàn cũng đã không còn nhỏ, mười lăm tuổi rồi.
Tần Tiêu cười:
- Khi muội mười lăm tuổi gả cho ta sao?
Mặc Y trừng mắt liếc hắn:
- Nhưng Ngọc Hoàn thì khác, nàng là do hoàng thượng tứ hôn, chỉ đợi vào cửa mà thôi.
- Vậy cũng phải chờ sau khi ta xử lý xong quân vụ trọng yếu, tình hình đông bắc ổn định rồi nói sau. Bằng không chẳng lẽ ta mang theo tân nương tử mỗi ngày đi hỗn trong quân đội sao? Làm vậy ảnh hưởng không tốt, không công bình với Ngọc Hoàn.
Tần Tiêu kéo dây cương quay đầu ngựa:
- Đi thôi, đi trở về.
Mặc Y thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, có chút dỗi hờn nói:
- Dạ, Liêu Dương Vương lão công. Kỳ thật muội còn có một vấn đề muốn hỏi đây, hiện tại huynh đã là vương gia, chúng tôi không phải cũng là vương phi? Còn nữa, con của chúng ta chẳng phải là thế tử rồi?
- Phải đó, đúng vậy, Liêu Dương vương phi điện hạ.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đi thôi, đừng tự mình làm khó chính mình, chỉ là một mũ mão xinh đẹp một chút mà thôi, chẳng lẽ cởi bỏ mông chạy loạn mà khoe sao? Chờ sau khi đánh xong trận U Châu, chúng ta lại hồi hương, làm nghề nông dân của ta tốt nhất, giá!
Mặc Y cười khúc khích thúc ngựa đuổi theo.
Trở lại phủ đại đô đốc, Tần Tiêu bắt tay chuẩn bị chuyển nhà. Đã tới thời điểm dọn ra chỗ ở nhường cho Trương Cửu Linh, để cho hắn chính thức tiếp nhận chức vụ. Hôm nay là ngày nghỉ, vừa lúc làm những việc này. Từ ngày mai trở đi phải phân phối đại quân, giao tiếp quyền lực cho xong.
Tần Tiêu gọi binh tốt chuẩn bị động thủ, nhưng lại không gặp được Trương Cửu Linh. Sau khi sai người đi tìm, mới biết từ sáng sớm hắn đã đến trong phòng làm việc phủ đại đô đốc, ngay cả cơm trưa cũng cho người mang vào tận phòng.
Tần Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi tới phòng làm việc.
Cửa phòng nghị sự đóng chặt, chỉ mở một cửa hông, có vài binh tốt đứng canh gác.
Tần Tiêu đi vào đến đại sảnh, tới văn phòng cũng không thấy người. Sau đó chợt phát hiện trong phòng nghỉ nơi thiên sảnh mơ hồ có tiếng người truyền đến. Hắn đi về hướng bên kia chợt nhìn thấy tiểu lại đi ra, vẫy tay bảo hắn đừng lên tiếng, nhẹ bước đi vào.
Trương Cửu Linh đang xem công văn, cảm giác có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Đã bảo ngươi đi ăn cơm, sao lại trở lại? Đi đi, ta không cần người hầu hạ.
Tần Tiêu cười thầm, cũng không lên tiếng, nhẹ đi tới trước bàn. Hắn cầm vài ấn tín binh phù mang từ bên phòng nghị sự đặt lên quyển công văn mà Trương Cửu Linh đang xem.
Trương Cửu Linh sửng sốt:
- Đây là cái gì?
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, có chút bối rối đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Vương gia thứ tội! Ty chức không biết vương gia giá lâm...
- Đừng, đừng như vậy.
Tần Tiêu liên tục xua tay cho hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Cửu Linh huynh đệ, chúng ta là bằng hữu cũ, đừng dùng loại xưng hô mới lạ này chứ. Vương gia, điện hạ, nghe những chữ này thật làm lòng ta không thoải mái.
Trương Cửu Linh khẽ cười, đưa tay rót chén trà cho Tần Tiêu, lập tức ngạc nhiên tỉnh ngộ, vội vàng bồi tội:
- Vương gia thứ tội! Cửu Linh chợt nhớ tới nơi này Cửu Linh hẳn khách, còn đi châm trà cho vương gia, ngươi xem...
- Ngươi đó, ha ha! Thật khách khí, thật văn nhược, làm sao đi quản tướng mang binh đây?
Tần Tiêu mỉm cười đầy thâm ý nhìn hắn.
Trương Cửu Linh thông minh bậc nào, liền ý thức được Tần Tiệu dự tính giao binh quyền cho hắn, nghiêm túc nói:
- Thật không dối gạt vương gia, Cửu Linh đối với việc thống trị châu sự, bày mưu nghĩ kế, đàm quân luận binh cũng không mới lạ. Chỉ riêng chuyện mang binh vẫn là lần đầu tiên trong đời. Cửu Linh không dám cô phụ hoàng ân, đang ngày đêm sầu muộn vì chuyện này, xin vương gia hãy chỉ điểm nhiều hơn!
Tần Tiêu không khỏi bật cười, Trương Cửu Linh này đúng là người trực tính. Tần Tiêu cũng không tiếp tục khách khí với hắn, nhanh miệng nói:
- Chỉ điểm ngươi cũng được, kỳ thật trị binh cùng trị quốc giống nhau, ngươi nói trước thử xem, trị quốc trước hết cần trị cái gì?
- Tự nhiên là trị lại!
Trương Cửu Linh không chút nghĩ ngợi nói:
- Từ trụ quốc tể tướng cho đến tiểu lại địa phương, tầng tầng trị xuống. Đương kim thánh thượng lúc mới lên ngôi, trước hết bắt đầu chỉnh đốn lại trị. Lại trị mới có thể trị dân trị quốc.
- Vậy là được rồi.
Tần Tiêu nói:
- Trị binh cũng bắt đầu từ trị tướng. Không có tướng nhiều binh cũng năm bè bảy mảng. Ta vừa đến U Châu, nhặt được tiện nghi lớn, nơi này một ít tướng quân cơ bản đều là bộ hạ cũ của ta, thập phần hiểu rõ lẫn nhau, cho nên ta mới không tốn nhiều công sức. Sau khi ta đến, cơ hồ không hề thay đổi nhân viên. Nhưng ngươi thì khác, ngươi cơ hồ không có một người nào mà ngươi quen thuộc đi?
Trương Cửu Linh nhìn Tần Tiêu chăm chú:
- Dạ, mặc dù Cửu Linh từng làm việc trong Sùng Võ Thai, nhưng các tướng quân từ nơi đó đi ra hiện tại còn chưa thành tài. Ở U Châu đều chỉ là lão tướng cùng cựu thần sa trường, Cửu Linh...cơ hồ không biết một ai.
Bình luận facebook