• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Sủng Thê Bảo (1 Viewer)

  • Chương 129

edit: Phương Moe
Nếu chỉ có một mình Giang Diệu ở nơi đó, Lục Hành Chu đương nhiên sẽ không đi qua, nhưng hắn nghe được tiếng khóc của Bình Ca, lúc này mới không nhịn được mà đi tới. Lục Hành Chu và Lục Linh Lung không giống, hắn là huynh trưởng rất tốt, đối với Lục Bồng Bồng và Bình Ca càng là quan tâm rất nhiều.
Hắn bước nhanh đi đến, nhìn dung mạo xinh đẹp của Giang Diệu trong trang phục phụ nhân, nhất thời có chút hoảng thần, sau đó vội vã dời đi ánh mắt, nhìn về phía Bình Ca.
Nhìn thấy gò má Bình Ca sưng đỏ, phản ứng đầu tiên của Lục Hành Chu chính là lên cơn giận dữ, ngước mắt nhìn Giang Diệu, lạnh lùng nói:
“Bình Ca mới bốn tuổi, Tam thẩm thẩm có trái tim thật ác độc.”
Giang Diệu có chút mộng, sau đó mới phản ứng được, thì ra Lục Hành Chu đang nói mình.
Lục Hành Chu lập tức nắm lấy tay Bình Ca kéo đi, nhưng Bình Ca lại giựt tay ra, không chịu đi với hắn, âm nhanh non nớt đứng ở trước mặt Giang Diệu, tức giận nói:
“Đại ca xấu, Tam thẩm thẩm đang đau lòng Bình Ca.”
Lục Hành Chu này có bộ dáng cũng được, vậy mà trong đầu chứa toàn rơm rạ!
Giang Diệu tức không chịu được, nhìn bộ dáng chính nghĩa của hắn, nghiễm nhiên đem nàng thành người ác độc.
Nhất thời Giang Diệu hạt sen cũng không hái, nắm lấy cánh tay Bình Ca hướng về phía Ngọc Bàn viện, giúp hắn bôi thuốc.
Vậy mà nàng mới vừa quay người lại, đã thấy Lục Hành Chu nhanh chóng xông tới trước mặt nàng, mặt không chút thay đổi nói:
“Làm phiền Tam thẩm thẩm đưa Nhị đệ cho ta, ta muốn đưa hắn trở về bôi thuốc.”
Giang Diệu hít sâu một hơi, không thèm nhìn mặt Lục Hành Chu, mà là cúi đầu hỏi Bình Ca:
“Tam thẩm thẩm mang Bình Ca đi xức thuốc. Bình Ca muốn cùng Đại công tử đi, hay là cùng Tam thẩm thẩm đi?”
Lời nói nhỏ nhẹ, ôn hoà như vậy, nhìn giống như là cô nương dịu dàng thiện lương. Nhưng hiện tại, Lục Hành Chu chỉ cảm thấy Giang Diệu đang làm bộ làm tịch.
Trong ngày thường Bình Ca tương đối thân cận với hắn, Giang Diệu này mới chỉ vào cửa có mười mấy ngày, tất nhiên Bình ca sẽ thân cận với hắn hơn.
Lục Hành Chu thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt đối với Giang Diệu, rồi nở nụ cười ôn hoà nhìn Bình Ca đang sợ hãi, đưa tay ra phía Bình Ca, nói:
“Bình Ca ngoan, Đại ca dẫn đệ đi bôi thuốc, bôi xong liền hết đau.”
Bình Ca có chút khó khăn. Dù sao trong ngày thường hắn cùng đại ca Lục Hành Chu có quan hệ xác thực tốt. Có món ăn ngon hay đồ chơi vui, đại ca sẽ đều mang đến cho hắn, còn không chê hắn đần mà dạy hắn đọc sách. Chỉ là Tam thẩm thẩm cũng rất tốt, còn cùng hắn làm bánh ngọt. Bình Ca ngước đầu nhỏ lên nhìn Lục Hành Chu, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Tam thẩm thẩm bên cạnh một chút. Dù tuổi còn nhỏ lại ngu dại nhưng giờ khắc này Bình Ca cũng rõ ràng Đại ca giống như là đem Tam thẩm thẩm thành người xấu.
Cân nhắc một phen, Bình Ca mới hơi di chuyển bước chân hướng về phía bên cạnh Giang Diệu.
Tuy rằng Bình Ca không lên tiếng, nhưng cử chỉ này đã tỏ rõ thái độ. Giang Diệu nhìn mặt Lục Hành Chu trầm xuống, chỉ cảm thấy đời trước mắt mình bị mù mới coi trọng người như thế. Cái gì mà chính nhân quân tử chứ… chỉ là người ngu xuẩn không phân biệt được thị phi!
Giang Diệu nắm tay Bình Ca trở về Ngọc Bàn viện, giúp Bình Ca thoa thuốc, mới để Vương ma ma đưa Bình Ca trở lại.
Vương ma ma nhát gan, là người sợ gây sự, nhưng có vài lần ở chung nên bà cũng có thể nhìn ra tiểu Vương phi này là người thiện lương, dễ hoà hợp, nửa điểm không kiêu ngạo.
Lại nghĩ tới thái độ vừa nãy của Đại công tử, biết được hôm nay tiểu Vương phi chịu uỷ khuất, bà liền nói:
“Vương phi, kỳ thực Đại công tử cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn nên mới hiểu lầm Vương phi. Một lúc nữa lão nô sẽ cùng Đại công tử nói rõ ràng…”
Bôi xong thuốc, tức giận trong lòng Giang Diệu cũng gần như hết. Dù sao Lục Hành Chu là người không quá quan trọng với nàng, nên nàng không cần để ý tới cái nhìn của hắn đối với mình.
Giang Diệu đưa một khối hoa quế cao cho Bình Ca, nhìn ánh mắt trong suốt sạch sẽ của hắn, nàng liền cảm thấy tâm tình mình thật tốt. Loại người đó, còn không biết rõ sai trái bằng tiểu hài tử bốn tuổi.
Giang Diệu nói:
“Không cần. Ma ma đưa Nhị công tử trở về đi thôi.”
Vương ma ma suy nghĩ một chút, cũng rõ ràng động tác này có chút không thích hợp. Dù sao tiểu Vương phi so với Đại công tử còn nhỏ hơn tới vài tuổi, nam nữ còn trẻ thì không nên có quá nhiều liên luỵ, tránh bị người nói lời dèm pha.
Nghĩ đến đại công tử cũng là người hiểu đạo lý, hôm nay chỉ nhất thời hồ đồ, ngày sau sẽ tự mình hiểu rõ, đến thời điểm đó sẽ tự buông thành kiến đối với tiểu Vương phi.
Nghĩ như vậy, Vương ma ma liền mỉm cười mang theo Bình Ca trở về Mai viên của Nhi phu nhân.
Vương ma ma và Bình Ca vừa đi, xưa nay Bảo Lục luôn bênh người nhà mình liền đứng dậy, bất mãn nói:
“Vương phi, chuyện này ngài nhất định phải nói cho Vương gia, cũng không thể tự nhiên lại chịu oan ức được? Ngài là trưởng bối của đại công tử, cho dù ngài thật sự làm sai chuyện gì, cũng không tới phiên hắn chỉ trích ngài nha?”
Nàng thấy Vương phi vẫn không nói lời nào, quyệt quyệt miệng nói:
“… Ngược lại nô tỳ nuốt không trôi cơn giận này.”
Giang Diệu đúng là có lòng tin, nếu mình đem việc này nói cho Lục Lưu, Lục Lưu nhất định sẽ giúp nàng giáo huấn Lục Hành Chu. Có điều, nàng vẫn còn có
chút kỳ quái, theo lý thuyết Lão vương phi đã tạ thế, tiền nhậm Tuyên Vương cũng không còn, hiện nay Lục Lưu là chủ nhân của Vương phủ, hai vị thứ huynh của Tuyên Vương phủ đều phải tách ra ở riêng mới đúng, vì sao còn để Lục Lưu nuôi?
Tuy rằng Giang Diệu không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, Lục Lưu cũng không phải là người thiện tâm đi giúp đỡ người.
Tâm trạng Giang Diệu nghi ngờ, vốn muốn gọi Hà ma ma hỏi một chút, nhưng suy nghĩ lại thì nàng quyết định buổi tối tự mình hỏi Lục Lưu vẫn tốt hơn.
Buổi tối lúc Lục Lưu trở lại, Giang Diệu mới tiến lên nghênh tiếp, nói:
“Hôm nay về đúng là sớm.”
So với hôm qua nàng đợi nửa canh giờ, thì lúc này còn chưa tới thời gian dùng bữa tối đấy.
Giang Diệu dẫn hắn đi tới sau tấm bình phong, giúp hắn thoát áo gấm, đổi một thân thường phục màu xanh sẫm.
Nàng còn chưa giúp hắn mặc xong, vậy mà nam nhân này đã vươn cánh tay ôm nàng sát lại, cúi đầu hôn lên miệng nàng.
Bên ngoài bọn nha hoàn còn đang chờ đợi, hơn nữa nhìn qua tấm bình phong có thể thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần một chút là có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang làm cái gì.
Giang Diệu mắc cỡ không chịu được, giơ tay ở trên eo của Lục Lưu bấm mấy cái, để hắn dừng lại.
Lục Lưu hôn một trận, cuối cùng còn chưa thấy đã, liền ở ngoài miệng nàng nhẹ nhàng day day mấy phát, nói:
“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Hoàng hậu, hôm nay Hoàng thượng cố ý nói với ta, hôm ấy nhất định phải đưa nàng vào cung.”
Nghĩ đến từ sau khi kết thúc lễ hội săn bắn ở Tây Sơn, Cảnh Huệ đế sợ là đã động tâm đối với Hoắc Tuyền, hiện nay Hoắc Tuyền mang thai, Cảnh Huệ đế đối với tỷ ấy quan tâm đầy đủ. Bây giờ sắp đến sinh nhật Hoắc Tuyền, Cảnh Huệ đế bảo nàng tiến cung, cũng là vì muốn đem lại niềm vui cho Hoắc Tuyền. Tuy không biết trong lòng Hoắc Tuyền nghĩ như nào, nhưng hiện nay vị trí Hoàng hậu của tỷ ấy đã vững vàng, nếu sinh ra được tiểu hoàng tử, vậy đứa nhỏ này nhất định sẽ là ứng cử viên cho vị trí Thái tử.
Đến thời điểm này, hoàng ân của Bình tân Hầu phủ, sợ là phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành cũng không có ai bằng.
Giang Diệu tự nhiên cũng nói:
“Thiếp đã rất lâu không gặp Tuyền tỷ tỷ, thật sự rất nhớ tỷ ấy.”
Hơn nữa nếu hai tháng sau đi Dân Châu, mà đi lần này cũng phải mấy năm, sợ là càng ít có cơ hội trò chuyện.
Giang Diệu lại nghĩ đến hôm nay nhận được thiếp mời, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu, nói tiếp:
“Nhị tẩu và Tam tẩu hẹn thiếp đi Tương Nguyên tự bái Phật, thiếp có thể đi không?”
Lục Lưu đáp:
“Ta vốn không muốn gò bó nàng, nếu nàng muốn ra ngoài, nhớ mang nhiều nha hoàn và gã sai vặt, rồi chú ý an toàn là được.”
Dễ nói chuyện như vậy, đúng là nửa điểm không giống người bên ngoài nói “Gả cho người liền không tiện xuất môn, chỉ có thể an tâm ở nhà giúp chồng dạy con”.
Giang Diệu ôm cổ hắn, thân thể treo ở trên người hắn, nhìn gương mặt tuấn tú này, càng ngắm càng vui vẻ, nàng đúng là không khống chế được mà bị sắc đẹp của hắn mê người, Giang Diệu kiễng chân hôn một cái:
“Lục Lưu, chàng thật tốt.”
Ngày mùa hè ăn mặc mát mẻ, Giang Diệu liền một thân nhu quần ôm ngực đơn giản màu xanh biếc, bên ngoài khoác áo mỏng màu bạc, Lục Lưu từ trên cao nhìn xuống, liền thấy hai trái mật đào mềm mại kia căng phồng, vì nàng áp sát vào người hắn nên hai trái mật đào này giống như đang muốn nhảy ra ngoài.
Mà người trong ngực hắn, nửa điểm cũng không phát hiện ra, vẫn mở to đôi mắt long lanh mỉm cười nhìn hắn, nơi mềm mại kia bị chen lấn đến thay đổi hình dạng, nhưng nàng thì vẫn treo ở trên người hắn, ngửa cổ, âm thanh trong veo cùng hắn nói chuyện.
Cổ họng Lục Lưu chuyển động mấy lần, thoáng dời đi ánh mắt, đối đầu với cái miệng nhỏ đang mở ra đóng lại của nàng.
Vì vừa mới bị hắn hôn nên giờ khắc này cánh môi đỏ bừng thuỷ nộn, nhìn mà chỉ muốn mạnh mẽ cắn một cái.
Giang Diệu đang nói chuyện, thấy Lục Lưu nửa ngày không phản ứng, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn. Nhưng hắn…? Giang Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, cười nói:
“Choáng váng?”
Còn không phải là choáng váng sao? Hắn rõ ràng đã hai mươi hai, nhưng lại giống như tiểu tử mười sáu, mười bảy vắt mũi chưa sạch, bị nàng mê mẩn đầu óc. Bây giờ trong đầu hắn chỉ nhớ đến mấy chuyện trên giường kia.
Lục Lưu thở dài một tiếng, ôm vòng eo của nàng, một tay kéo tay nàng xuống phía dưới xoa xoa phái nam đang nổi lên của hắn, sau đó hắn liền cấp tốc xoay người nàng lại, để nàng quay mông về phía hắn….
Bảo Cân, Bảo Lục bưng nước nóng đứng ở bên ngoài, nghĩ đợi Vương gia đổi xiêm y xong, liền hầu hạ hắn rửa tay, không ngờ đôi vợ chồng nhỏ này ở sau tấm bình phong nói chuyện, chậm chạp chưa đi ra. Sau đó còn… Nhìn bình phong kia loạng choà loạng choạng, trên bình phong vẽ tám con tuấn mã đang phi nước đại. Thì bóng dáng bên trong cũng chồng lên nhau như đang cưỡi ngựa, rồi còn có loại âm thanh kia truyền tới, hai nha hoàn nhất thời đỏ bừng cả mặt, làm sao cũng không nghĩ tới chủ nhân sẽ ở chỗ này…
Hai người rất là thức thời đi ra ngoài, miễn cưỡng đụng với Mặc Cầm, Mặc Thư đang bưng nước trà tiến vào.
Mặc Cầm liếc mắt nhìn Bảo Cân nâng chén nước lên uống sạch sẽ, lại liếc nhìn nhìn Bảo Lục cầm khăn trong tay, nghi ngờ hỏi:
“Làm sao lại đi ra?”
Mặc Thư linh động hơn chút, dùng cùi chỏ chọc vào người Mặc Cầm, cười cười nói:
“Nhìn hai người bọn họ, mặt đỏ như vậy, hiển nhiên là vào lúc này Vương gia không cần rửa tay.”
Nàng mím môi, vui vẻ nói tiếp:
“Tuyên Vương phủ chúng ta, sang năm có thể sẽ có thêm một tiểu chủ nhân rồi.”
Bốn cái nha hoàn nhìn nhau nở nụ cười, liền nhỏ giọng lùi ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom