• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Sủng Thê Bảo (1 Viewer)

  • Chương 140

edit: Phương Moe
Ngày tiếp theo Lục Lưu bồi Giang Diệu đi đến cửa hàng trang sức Phỉ Thuý trai ở phố Trường Hưng.
Giang Diệu tuy rằng muốn Lục Lưu tự chọn trang sức cho nàng, nhưng nhìn nam nhân này chỉ biết đứng ngây ngốc không hiểu phong tình nên nàng cũng đành thôi.
Người này đường đường là Tuyên Vương cũng không phải là chuyện gì cũng am hiểu nha.
Giang Diệu cong cong khoé miệng, cầm trâm như ý trong tay hướng về phía trước giơ giơ, hỏi Lục Lưu:
“Đẹp mắt không?”
Hôm nay Lục Lưu mặc một bộ xanh ngọc, trang phục khiêm tốn biết điều, dáng vẻ nhìn so với thường ngày trẻ trung hơn, cũng nhiều hơn mấy phần phong độ ôn hoà của người trí thức. Hắn xác thực không am hiểu gì về trang sức, nhìn tiểu thê tử chọn đến hài lòng, hắn liền cũng yên tĩnh chờ. Dưới cái nhìn của hắn thì sẽ không cần do dự quyết định mà sẽ mua hết tất cả cho nàng để đỡ phải chọn lựa.
Hiện nay thấy tiểu thê tử quay sang hỏi hắn, Lục Lưu chậm rãi tới gần, không có nửa phần qua loa mà tinh tế liếc mắt nhìn cây trâm trước mặt, rồi hắn lại nhìn chằm chằm gò má của nàng, âm thanh nhẹ nhàng:
“Rất đẹp đẽ!”
Nam nhân này… là nói cây trâm đẹp đẽ hay là nói nàng đẹp đẽ đây??
Giang Diệu nhìn trâm như ý trong tay, nói:
“Thiếp cũng cảm thấy rất đẹp.”
Sau đó tính tình nghịch ngợm của Giang Diệu liền nổi lên, nàng nhón chân lên, cầm trâm như ý trong tay cài lên tóc Lục Lưu, che miệng cười vui vẻ:
“Rất xứng!”
Hai nha hoàn bên cạnh cũng che miệng, cúi đầu nín cười. Vương phi đúng là thích nghịch ngợm.
Giữa lúc nàng trêu đùa cùng Lục Lưu thì nghe thấy phía sau có âm thanh đang gọi nàng.
“Tam thúc, Tam thẩm thẩm.”
Âm thanh tiểu cô nương giòn giòn, mang chút mừng rỡ cùng hưng phấn.
Giang Diệu xoay người lại nhìn, thấy Lục Linh Lung tiến vào, mà cô nương dung mạo thanh tú mặc áo lục, quần trắng bên cạnh Lục Linh Lung chính là Tạ Nhân.
Giang Diệu thu lại ý cười, nghĩ đến hôm qua nhận được thiệp cưới nói Lục Hành Chu thành thân đã làm cho nàng rất bất ngờ, nhưng không ngờ ở phía sau còn càng bất ngờ hơn… người cùng Lục Hành Chu thành thân chính là Tạ Nhân.
Lục Hành Chu yêu thích Tạ Nhân cũng không phải là chuyện ngạc nhiên. Dù sao đời trước bọn họ cũng đã từng lén lút qua lại. Chỉ trách lúc đó nàng đối với vị hôn phu Lục Hành Chu này không quá quan tâm, đương nhiên sẽ không phát hiện hắn dị thường.
Nhưng mà… Lấy tính tình Mạnh thị căn bản là không thể để Lục Hành Chu thú Tạ Nhân. Nàng rất hiếu kỳ, nhưng lại lo lắng nếu nàng phái người đi thăm dò việc này thì sau khi Lục Lưu biết chuyện sẽ lại suy nghĩ nhiều.
Đầu óc Lục Hành Chu như khúc gỗ, mặc kệ là cách gì cũng là Tạ Nhân nghĩ ra được. Nhưng bất luận thế nào, Tạ Nhân có thể gả cho Lục Hành Chu cũng coi như đấy là bản lãnh của nàng ta.
Giang Diệu vươn tay kéo trâm như ý trên tóc Lục Lưu xuống, sau đó hướng về phía Lục Linh Lung gật đầu.
Lục Linh Lung giống như là có quan hệ rất tốt với vị Tam thẩm thẩm này, nàng đi tới bên cạnh Giang Diệu, nhìn những đồ trang sức Giang Diệu đã chọn tốt đặt ở một bên: có châu sai, có trâm hoa, vòng tay… nhưng số lượng thì cực nhiều.
Đôi mắt Lục Linh Lung phát sáng, hỏi:
“Những thứ này đều là Tam thẩm thẩm chọn sao?”
Cửa hàng trang sức này nổi tiếng với kiểu dáng đẹp đẽ, tinh xảo nên giá cả tự nhiên không hề thấp. Lục Linh Lung muốn mua, nhưng từ lúc chuyển thới ngõ Thái An, chi phía mẫu thân đưa cho nàng giảm đi một nửa nên nàng đâu có dư bạc mà mưa những trang sức đẹp đẽ này?
Hiện nay nhìn Giang Diệu mua kiện đồ trang sức giống như tuỳ tiện mua bánh bao ở ven đường khiến Lục Linh Lung càng ngày càng ước ao.
Mà hôm nay Tạ Nhân dẫn nàng đến cửa hàng đồ trang sức, nhất định là vì lấy lòng tiểu cô tử là nàng, tự nhiên sẽ mua đồ trang sức cho nàng. Lục Linh Lung vốn hài lòng, đúng là cảm thấy tẩu tử Tạ Nhân này cũng biết điều, nhưng vào lúc này đem Tạ Nhân so sánh cùng Giang Diệu thì thật sự —— không trách mẫu thân nàng lại ghét bỏ xuất thân của Tạ Nhân như vậy.
Cái gì mà thanh lệ thoát tục, rồi phong độ của người trí thức… nói trắng ra chẳng phải là một kẻ nghèo túng hay sao?
Nếu ca ca của nàng có thể lấy một quý nữ có tiền như Giang Diệu thì thật tốt biết bao.
Giang Diệu gật đầu, sau đó để trưởng quầy đem trang sức đã chọn xong ở bên cạnh, gói lại đưa đến Tuyên Vương phủ. Lục Lưu ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, đem cây trâm như ý vừa nãy cũng để vào, nói:
“Còn cái này nữa.”
Giang Diệu hướng về phía hắn cười cười, sau đó hai vợ chồng liền cùng nhau ra khỏi Phỉ Thúy trai.
Lục Linh Lung cùng Tạ Nhân lui sang một bên, nhìn hai người đi xa. Tạ Nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người chỉ cảm thấy chuyện khi còn bé rõ ràng ở trước mắt. Giang Diệu vẫn là người được ngàn kiều bách sủng, tiêu tiền như nước, mà nàng… Lại vì lấy lòng Lục Linh Lung mà phải cầm bạc chỗ Giang tam gia mua đồ trang sức cho Lục Linh Lung.
Lục Linh Lung mím môi liền đi chọn đồ trang sức. Nàng hướng về chưởng quỹ hỏi:
“Vừa nãy ta thấy Tam thẩm thẩm chọn cây trâm như ý kia, trâm đó còn nữa không?”
Chưởng quỹ kia chính là nam nhân trung niên béo ục ịch mặc một thân trường bào cổ tròn màu xanh, vẻ mặt tươi cười đáp:
“Trâm như ý kia chỉ có duy nhất một cây. Tuy nhiên có một cây trâm khác cũng gần như tương tự, đó trâm hoa mai, vị tiểu thư này có hứng thú muốn nhìn một chút không?”
Lục Linh Lung đương nhiên phải nhìn, cười tủm tỉm gật đầu, để chưởng quỹ đem ra. Nàng tiếp nhận cây trâm, nhìn cây trâm trạm khắc hoa văn hoa mai, phía đỉnh trâm dùng thạch anh hồng chế thành một đoá hồng mai óng ánh loá mắt trông rất sống động. Lục Linh Lung liếc mắt nhìn, liền yêu thích không buông tay. Nàng nắm cây trâm trong tay, quay sang Tạ Nhân ở bên cạnh nói:
“Nhân tỷ tỷ, cây trâm này thật là xinh đẹp…”
Tạ Nhân nhìn bộ dáng này của Lục Linh Lung, tâm trạng âm thầm xem thường, làm sao không biết lời này của nàng ta là có ý gì. Nhưng nàng biết Mạnh thị không thích nàng, vào cửa sẽ không thiếu chuyện sẽ gây khó khăn đủ đường với nàng, lại thêm Lục Linh Lung này, nàng quả thực không thể đắc tội thêm nữa.
Tạ Nhân mỉm cười, nói:
“Cây trâm này xác thực rất xứng đôi với muội.”
Ý tứ này chính là sẽ giúp nàng mua, Lục Linh Lung tươi cười hỏi chưởng quỹ bao nhiêu tiền.
Chưởng quỹ đáp:
“Cây trâm hoa mai này tuy không quý giá vào trâm như ý vừa nãy vị phu nhân kia chọn, nhưng thạch anh hồng đều là loại hiếm có, mỗi viến gắn trên đây đều thuộc hàng tinh phẩm, hơn nữa thân cây trâm là dùng vàng chế tạo thành, giá tiền này…”
Chưởng quỹ ngừng lại cười cười rồi duỗi ra ba ngón tay.
Lục Linh Lung hỏi: “Ba mươi lượng?”
Chưởng quỹ lắc đầu, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có chút ngu đần, nói thẳng: “Ba trăm lượng”
Ba trăm lượng…
Tạ Nhân ở bên cạnh cũng ngẩn người. Nàng hôm nay xuất môn, đem hơn nửa số tiền tích trữ đươc cầm theo bên người, tổng cộng cũng có ngân phiếu hai trăm lượng cùng một ít bạc vụn. Vốn tưởng rằng ánh mắt Lục Linh Lung như thế sẽ không chọn được loại trang sức gì đáng giá, không ngờ một lần chọn liền chọn cái ba trăm lượng.
Lục Linh Lung cũng không nghĩ tới sẽ quý giá như vậy, nhưng nàng xác thực là yêu thích nha. Hơn nữa, lúc này nàng không làm thịt Tạ Nhân thì chờ đến khi Tạ Nhân vào cửa, làm sao có thể ra sức lấy lòng nàng như vậy? Lại nói, tỷ tỷ nàng không phải là ái thiếp của Giang tam gia Trấn Quốc Công phủ sao? Dùng chút thủ đoạn hồ mị thì không phải sẽ dễ dàng lấy được ba trăm lặng bạc cho thân muội muội này hay sao?
Lục Linh Lung thấy sắc mặt Tạ Nhân không dễ nhìn, sợ Tạ Nhân không mua cho nàng, liền nói:
“Lần trước Tam thẩm thẩm đưa muội đến đây, muội nhìn trúng cái gì thì Tam thẩm thẩm đều không chớp mắt mà mua hết cho muội…”
Nói xong nàng liền chỉ trâm hồ điệp trên búi tóc:
“Cây trâm này là do Tam thẩm thẩm mua cho muội, cũng chỉ đáng giá hai, ba trăm lượng. Hôm nay xuất môn muội không muốn quá rêu rao nên mới cài cây trâm khiêm tốn một chút. Có điều muội nhớ gia thế Tam thẩm thẩm thuộc hàng cao cấp, vừa vào cửa đã được chủ trì việc bếp núc, người bên ngoài tự nhiên không có cách nàng so sánh được… hay chúng ta đi những chỗ khác nhìn?”
Trong lòng Lục Linh Lung lại thầm nghĩ: Nếu không mua cho nàng thì lần tới nàng không tiếp tục đi cùng Tạ Nhân. Chờ Tạ Nhân vào cửa, nàng nhất định sẽ đứng bên phía mẫu thân, đồng thời bắt lỗi sai của Tạ Nhân Để ca ca sớm hưu nàng ta.
Tạ Nhân làm sao không biết Lục Linh Lung đang kích nàng?
Nàng biết tính tình Giang Diệu là người không thích hư tình giả ý, vừa nãy thái độ tỏ rõ không thích Lục Linh Lung thì làm sao sẽ dẫn nàng ta đi ra mua đồ trang sức? Chỉ là —— nghĩ đến Lục Lưu bên cạnh Giang Diệu….
Năm đó nàng xác thực không nhìn lầm, Lục Lưu này là nam tử vô cùng tốt, loại nam nhân như thế chỉ cần được làm thiếp thì nàng cũng nguyện ý. Nhưng một mực…hắn vẫn chỉ chọn Giang Diệu. Nàng ta từ nhỏ đên lớn đều được những thứ tốt nhất, thậm chí chơi chán, tuỳ ý vứt bỏ một món đồ chơi cũng khiến người khác phải ước ao.
Tạ Nhân dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo nói với Lục Linh Lung:
“Linh Lung nếu yêu thích, vậy ta hôm nay đương nhiên sẽ không để muội thất vọng. Cây trâm này xác thực đẹp đẽ, có điều nên phối với một cái tráp tương xứng, chỗ ta có một tráp gỗ tử đàn, cây trâm này cũng vừa vặn hợp với nó, ngày mai ta liền mang đến đưa cho Linh Lung có được hay không?”
Hừ… bộ dáng ngèo túng ăn vào trong xương, vậy mà còn muốn học đòi xa hoa!
Lục Linh Lung biết giờ khắc này Tạ Nhân không đủ bạc, nên dự định sẽ nghĩ cách gom bạc để ngày mai mua cho nàng. Trong bụng Lục Linh Lung vô cùng xem thường, tuy rằng Tạ Nhân đáp ứng mua cho nàng rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt…. Nhưng trên mặt vẫn là tươi cười nói:
“Cảm ơn Nhân tỷ tỷ.”
Tạ Nhân đè ép nở một nụ cười: “Muội yêu thích là tốt rồi.”
(๑>◡<๑)
Giờ khắc này Giang Diệu ở trên xe ngựa cùng Lục Lưu nói tới việc hôn nhân của Lục Hành Chu:
“… Thiếp mời này nếu đưa tới, ý tứ thế nào thì chúng ta cũng phải đi uống rượu mừng. Ngày ấy chàng có rảnh không?”
Lục Lưu vỗ về sống lưng nàng, nói: “Nếu nàng không muốn đi thì có thể không đi.”
Nàng xác thực không muốn gặp lại Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, nhưng hôm nay nàng đã không còn là tiểu hài tử, thân là Tuyên Vương phi chung quy phải có phong độ. Ngay cả thân là Hoàng hậu Hoắc Tuyền cũng có thể gặp kẻ mình gét, vậy nàng sao có thể yếu ớt?
Giang Diệu nói:
“Đại bá đối với chàng có ân cứu mạng, nhi tử của Đại bá thành thân, chúng ta phải cho hắn mặt mũi.”
Đến thời điểm đó nàng ở chỗ nữ quyến, không cần thấy Tạ Nhân, càng không cần thấy Lục Hành Chu, coi như là ăn một bữa cơm học tập xã giao mà thôi.
Lục Lưu một tay ôm chầm lấy nàng, bờ môi đặt ở trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng chậm rãi vuốt nhẹ… Giang Diệu bực mình há mồm ở trên môi hắn cắn một cái. Nam nhân này… đúng là nuôi thành cái thói hư tật xấu lúc nào, thời điểm cũng thích ăn miệng nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom