• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Sủng Thê Bảo (1 Viewer)

  • Chương 147

edit: Phương Moe
Mới tới Dân Châu, Lục Lưu đương nhiên phải hội kiến quan viên địa phương.
Dân Châu mặc dù cách xa kinh thành nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh nên tin tức tự nhiên cũng có nhanh. Mà các quan lại ở đây cũng nghe thấy tiếng của vị Tuyên Vương này, dù gì đây cũng là một Nhiếp Chính Vương!
Tuy nói bị điều đến đây nhưng nói thế nào thì đó cũng là Vương gia, lúc này người ta đã đến địa phương nhỏ của bọn họ thì tất nhiên không thể thất lễ được. Nếu mà chiêu đãi tốt thì sau này Tuyên Vương trở lại kinh thành thì còn có thể dẫn bọn họ theo.
Còn Giang Diệu mấy ngày này cũng không hề nhàn rỗi. Toà nhà ở Dân Châu này tuy kém xa khí thế hùng vĩ của Tuyên Vương phủ nhưng lại có thể để cho Giang Diệu phát huy khả năng đem toà nhà này bố trí theo kiểu dáng mà mình thích.
Lục Lưu chỉ sợ nàng không có chuyện để làm, bây giờ có thể thấy nàng thật vui vẻ với công việc trang trí nhà cửa thì đây là điều không thể tốt hơn.
Giang Diệu ngày ngày bận rộn nên cũng không lo lắng Lục Lưu ở bên ngoài cả ngày bận bịu gì đó, nhưng Hứa ma ma lại bận tâm thay cho chủ tử nhà mình, bà lo lắng nói:
“Vương phi, nhóm nam nhân ở bên ngoài xã giao khó tránh khỏi việc phải uống rượu mà chủ yếu chính là thưởng thức ca vũ, Vương gia mỗi ngày đều muộn như vậy mới trở về, Vương phi… Vương phi không lo lắng sao?”
Nghe Hứa ma ma nói như vậy, tay Giang Diệu đang cắm hoa dừng lại một chút.
Lời này của Hứa ma ma xem như là uyển chuyển, nam nhân xã giao thì không thể thiếu nhất chính là ca cơ mỹ nhân. Địa phương nhỏ như Dân Châu này khi nào thì có một đại nhân vật tới như Lục Lưu?
Lúc này Lục Lưu đến đây, quan chức Dân Châu tất nhiên sẽ phải nịnh nọt lấy lòng Lục Lưu, mà chiêu hữu dụng nhất chính là đưa mỹ nhân.
Nhưng Giang Diệu tin hắn —— nàng vừa gả cho hắn, tình cảm của hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, nếu nàng không tin hắn mới chính là vấn đề lớn.
Đôi tay nhỏ dài đem hoa quế thơm ngào ngạt cắm vào bên trong bình sứ, hoa quế tuy không phú quý như mẫu đơn nhưng hương thơm thanh mát rất dễ ngửi, khiến tâm tình con người ta vui mừng.
Giang Diệu thu dọn nhánh hoa, trên môi nổi lên ý cười nhợt nhạt, thoáng nghiêng đầu quay về Hứa ma ma nói:
“Hứa ma ma, Vương gia sẽ không.”
Hứa ma ma thầm thán: Suy cho cùng thì tuổi Vương phi còn nhỏ nên tâm tư đơn thuần. Mấy ngày này, Vương gia đối với Vương phi như thế nào thì bà đều nhìn ở trong mắt, nhưng đây mới chỉ đang trong thời kì tân hôn thôi, thân phận Vương gia như thế kia, không thể cả đời chỉ có duy nhất mỗi Vương phi.
Bà nhớ đến những lời phu nhân đã căn dặn lúc trước, trong tâm chỉ trông ngóng Vương phi sớm mang thai tiểu Thế tử.
Cắm xong hoa thì bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Bảo Lục, vừa nghe thấy Lục Lưu trở về, Giang Diệu lập tức tươi cười tiến lên nghênh tiếp.
Hôm nay Lục Lưu đi gặp mấy vị quan ở Dân Châu nên quần áo tự nhiên ăn mặc trang nghiêm một chút. Chỉ là loại công sự này, Giang Diệu thân là phụ nhân nên nàng cũng không hỏi đến, vào lúc này chỉ nở nụ cười long lanh tiến lên lôi kéo tay Lục Lưu đi vào trong, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nên nàng vội vã quay đầu lại, chóp mũi vừa vặn đụng vào lồng ngực Lục Lưu.
Giang Diệu xoa xoa chóp mũi rồi dặn dò Bảo Cân, Bảo Lục đi chuẩn bị nước trà, nàng đã dặn nhà bếp chuẩn bị những món ăn mà Lục Lưu thích ăn nhất nên nàng lại để Hứa ma ma đi nhà bếp nhìn một cái xem món ăn đã chuẩn bị thế nào rồi.
Đây nghiễm nhiên là bộ dáng của thê tử hiền lành.
Giao phó xong Giang Diệu mới nắm tay Lục Lưu đi ra sau tấm bình phong thay y phục, nàng săn sóc hỏi:
“Hôm nay chàng trở về sớm vậy, đã đói bụng chưa? Chúng ta ăn bữa tối sớm chút có được hay không?”
Lục Lưu nắm lấy đôi tay nhỏ đang đặt trên đai lưng của hắn, nói:
“Không cần phải thay. Diệu Nhi, một lát nữa ta còn phải đi ra ngoài, nàng ăn tối rồi ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.”
Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ, nghe hắn nói bữa tối cũng không ăn, tâm trạng nàng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Mấy ngày này nàng vừa mới tới Dân Châu, tuy rằng chưa thích ứng được nhưng vừa vặn cũng có hắn ở bên nàng, mặc dù hắn cũng vận bịu.
Giang Diệu tự nhận bản thân mình là người hiểu chuyện, nhưng cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà mấy ngày nay nỗi lòng nàng đều không tốt, có chút không khống chế được tâm tình của chính mình.
Nàng gật đầu nói: “Thiếp biết rồi.”
Rồi lại tiếp tục dặn:
“Vậy chàng nhớ trở về sớm một chút, uống ít rượu thôi. Buổi tối có chút lạnh, một lúc nữa thiếp sẽ bảo Lục Hà đem áo choàng mang tới cho chàng.”
Lục Lưu ôm lấy thê tử, cúi xuống hôn mặt nàng rồi nắm lấy hai tay của nàng nói:
“Mấy ngày nữa ta nhàn rỗi thì sẽ cùng nàng đi ra ngoài chơi một chút.”
Giang Diệu cười cười, nàng hiểu được hắn có chuyện quan trọng, giờ khắc này tự mình trở về nói với nàng chính là sợ nàng vẫn chờ hắn. Tâm trạng Giang Diệu cảm động liền ngoan ngoãn giục hắn đi nhanh lên, nhưng miệng nàng thì giục mà tay lại nắm tay hắn không chịu buông ra.
Lục Lưu lẳng lặng nhìn thê tử, mấy ngày nay hắn đều không thể ở cùng nàng, mà nàng cũng ngoan ngoãn chờ ở quý phủ không có đi ra ngoài. Nàng tuổi còn nhỏ, mới vừa cập kê liền gả cho hắn, hiện nay lại rời xa cha mẹ theo hắn đi đến đây, mà ở Dân Châu nàng lại không có người quen biết… Lục Lưu đau lòng, nâng mặt nàng hôn một cái, mới nói:
“Vậy ta đi đây.”
Giang Diệu gật đầu, nhìn theo thấy hắn đi xa rồi thì chóp mũi mới đau xót, có chút nhớ cha mẹ.
Nếu nàng nhớ không sai thì trong vòng mấy ngày này đại tẩu của nàng sẽ lâm bồn. Đáng tiếc là nàng không có cách nào nhìn thấy tiểu chất nhi béo trắng sinh ra. Còn có Tuyền tỷ tỷ… không biết được Tuyền tỷ tỷ sẽ sinh được tiểu Hoàng Tử hay là Tiểu công chúa đây.
Ngồi lẳng lặng có một mình làm Giang Diệu có chút không khống chế được tâm tình mà nhớ tới mọi người ở kinh thành.
Vì Lục Lưu không ở phủ nên chỉ có mỗi Giang Diệu đối mặt với một bàn lớn thức ăn.
Nàng cảm thấy không ngon miệng nhưng từ nhỏ nàng đã yêu quý thân thể mình, lúc trước ở trên thuyền nàng đã bị gầy đi không ít nên trước mắt không phải thời điểm để yếu ớt —— nếu mà nàng sinh bệnh thì Lục Lưu còn phải rút ra tinh lực để chăm sóc nàng. Nghĩ ngư vậy Giang Diệu liền ngoan ngoãn chậm rì rì ăn nửa bát cơm.
Dùng xong bữa tối, Bảo Cân liền đem một tấm thiệp đưa tới cho Giang Diệu.
Giang Diệu ở Dân Châu không có người quen biết, mà Lục Lưu bảo hộ nàng rất chặt chẽ, hắn không để cho những người có dự định bấu víu quan hệ ra tay với nàng. Nhưng đồng thời cũng làm cho Giang Diệu không thể lui tới bên ngoài.
Hiện nay thấy Bảo Cân cầm thiếp mời đến, Giang Diệu đúng là có chút hưng phấn.
Nàng nhận lấy thiếp mời, sau khi xem xong mới phát hiện đó là Tống phủ.
Đúng rồi, ngoại tổ phụ cùng các cậu của Lục Lưu đều ở Dân Châu.
Theo lý thuyết thì nàng cùng Lục Lưu đi thăm viếng mới đúng, sao có đạo lý để người Tống phủ đưa thiếp mời lại đây?
Giang Diệu lập tức cảm giác mình thật thất trách, nhưng Lục Lưu cũng không có đề cập tới ngoại tổ phụ và các cậu với nàng nên nhất thời nàng cũng không thể quyết định chắc chắn rằng ngày mai có nên đi hay không, hoặc là Lục Lưu có thời gian rảnh để đi cùng nàng hay không?
Dù sao nàng đã gả cho Lục Lưu thì cũng nên đi gặp ngoại tổ phụ cùng các cậu.
Vì ngày tháng ghi trên thiếp mời là ngày mai nên Giang Diệu không dám đi ngủ sớm, nàng phải đợi Lục Lưu trở về để hỏi ý hắn một chút.
Mà hôm nay Lục Lưu cũng dặn nàng là muộn một chút hắn mới trở về, thế nên Giang Diệu liền cầm theo một quyển tập thơ để đọc.
Tư vị chờ người đúng là không hề dễ chịu, Giang Diệu thì càng khỏi phải nói, mấy ngày nay nàng đều ngày ngày phải chờ người.
Giang Diệu ngồi ở giường nhìn tập thơ, thở dài một hơi rồi mới thả tập thơ trong tay xuống và đi đến phía trước gương ngồi xuống.
Nhìn nữ tử trong gương mày liễu cau lại, Giang Diệu còn ngờ ngờ nhìn thấy vẻ mặt mình giống như một oán phụ.
Giang Diệu không dám nhìn nữa, chỉ tiếp tục đến bên giường đọc sách. Lúc này nàng đổi một quyển du ký để đọc, nội dung bên trong rất thú vị khiến Giang Diệu xem đến nhập thần, cuối cùng cũng coi như làm hao mòn thời gian.
Chờ đến khi Lụu Lưu trở lại thì liền thấy thê tử nằm nghiêng sát mép giường, trong lồng ngực ôm một quyển du ký.
Nàng để chân trần cứ như vậy ngủ ở bên mép giường, chỉ cần hơi động đậy một tý là sẽ bị té xuống.
Lục Lưu cũng biết nàng sẽ không nghe lời, nhưng nhìn thấy tình cảnh này khiến trong lòng hắn có chút hổ thẹn.
Lục Lưu rảo bước đi đến bên giường, đem quyển du ký nhẹ nhàng rút ra rồi để ở một bên, sau đó hắn mới ôm nàng vào bên trong giường để nàng nằm thật thoải mái.
Lục Lưu lẳng lặng ngắm nhìn thê tử một lúc rồi mới đi tới tịnh thất tắm rửa.
Giang Diệu ngủ say sưa, đến khi cảm giác nên người mình nặng trình trịch như có ngọn núi lớn áp lên thì nhất thời nàng liền tỉnh táo lại.
Ngửi thấy được mùi vị của Lục Lưu, Giang Diệu nới dùng sức ôm chặt lấy hắn, rồi giống như cún con cọ cọ trên người hắn, lầm bầm nói:
“Chàng đã về.”
Lục Lưu vừa trầm thấp “ừm” một tiếng, vừa ôm kiều thê thân thiết một trận.
Giang Diệu là đang nhớ hắn, thêm vào mấy ngày nay không có hành phòng nên khó tránh khỏi có chút nhiệt tình.
Còn nam nhân lại là người không biết đúng mực, lập tức ăn người đến tàn nhẫn.
Sau khi vận động xong, Lục Lưu cũng không có ngủ ngay, hắn chỉ ôm thê tử vào lòng hôn một cái, đợi đến khi nàng ngủ say sưa thì lúc này hắn mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau lúc Giang Diệu tỉnh dậy đã là giờ Thìn, Lục Lưu tất nhiên đã xuất môn.
Nàng ngồi ở trên giường nhỏ, nghĩ đến hình ảnh hôm qua cùng Lục Lưu thân thiết khiến lỗ tai của nàng bỏng rát, nhưng trên mặt không kìm lòng được mà nhiễm phải nụ cười.
Bảo Lục bưng chậu rửa mặt vào hầu hạ chủ nhân, cười vui vẻ nói:
“Sáng sớm Vương gia đã xuất môn, Vườn gia bảo hôm qua Vương phi mệt nên dặn nhóm nô tỳ không được phép quấy rầy Vương phi.”
Khuôn mặt tươi cười của Giang Diệu càng đỏ đến mức nhỏ máu, hỏi:
“Vương gia có nói là trưa nay trở về dùng ngọ thiện không?”
Bảo Lục đáp: “Vương gia nói hôm nay sẽ không trở về dùng ngọ thiện, có điều bữa tối sẽ trở về đúng giờ.”
Tuy rằng ngọ thiện sẽ không trở về dùng khiến Giang Diệu có chút tiếc nuối nhưng nghe được bữa tối hắn sẽ trở về nên nàng biết đêm nay hắn sẽ không lại ra ngoài xã giao.
Giang Diệu cười cười rồi để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nàng mới “Nha” một tiếng, ảo não nhíu lông mày.
Giang Diệu giơ tay vò vò đầu. Nàng làm sao có thể quên mất chuyện quan trọng này??
Mắt thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao, Giang Diệu không mò ra tâm tư Lục Lưu nhưng nàng cũng không dám thất lễ với Tống gia. Dù sao ở trong ấn tượng của nàng Lục Lưu tuy rằng không thích cha hắn nhưng hắn đối với mẫu thân Tống thị vẫn tồn tại tình cảm —— nàng cùng Lục Lưu thành thân được mấy ngày thì hắn cũng dẫn nàng đi bái tế Tống thị.
Nghĩ như vậy, Giang Diệu cảm thấy hôm nay bất kể như thế nào thì nàng cũng nên đi.
Giang Diệu dặn dò Bảo Cân:
“Một lúc nữa ta muốn đi Tống phủ, em đi đến nhà kho chọn một ít lễ phù hợp…”
Giang Diệu đang nói thì ngừng lại, nàng cảm thấy chuyện này nên chọn thận trọng một chút. Giang Diệu mỉm cười đứng lên nói:
“Thôi, để một lúc nữa ta sẽ tự mình đi chọn.”
Giang Diệu biết lão thái thái tin phật nên nàng dự định sẽ tặng một bức chân dung Quân Âm, còn hai vị thẩm thẩm của Tống phủ thì Giang Diệu chuẩn bị cho mỗi người một bộ ngọc phỉ thuý. Rồi còn chuẩn bị thêm một ít đồ trang sức tinh xảo, nếu ngư có biểu tỷ muội ở đó thì cũng sẽ tặng lễ cho người.
Thời điểm thành thân, vì phía trên Lục Lưu không còn cha mẹ, lão Vương phi lại mất sớm nên tuy rằng Giang Diệu gả cho hắn nhưng cũng không có cảm giác căng thẳng của con dâu mới gả về, ngoại trừ không nỡ xa cha mẹ cùng các ca ca thì trong lòng nàng đều là tâm ý ngọt ngào được gả cho nam nhân của nàng.
Mà ngày hôm nay chọn lựa tỉ mỉ, một mình đến gặp ngoại tổ mẫu – Tống lão thái thái của Lục Lưu, đúng là làm nàng có chút cảm giác con dâu xấu ra mắt bố mẹ chồng.
Tối hôm qua nàng bị sắc đẹp của Lục Lưu làm mê đắm nên ngay cả chuyện đứng đắn cũng quên sạch.
Giang Diệu cười cười, thầm nghĩ: hôm nay nàng sẽ tự mình đi đến Tống phủ, lần tới sẽ lại bồi Lục Lưu đi một chuyến mới được, không thể để mất lễ nghi nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom