Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
Chương 140: Năm Nay Hoa Đẹp Hơn Năm Trước*
NĂM NAY HOA ĐẸP HƠN NĂM TRƯỚC*
*Nguyên văn 今年花胜去年红, 可惜明年花更好, 知与谁同: trích từ bài thơ "Lãng đào sa" của nhà thơ Âu Dương Tu. Ý nghĩa ba câu trên là năm nay hoa nở đỏ rực hơn năm ngoái, chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa, nhưng biết sẽ cùng ai ngắm hoa?
Cố Thanh Hoàn giả vờ đau lòng, lắc đầu nói: "Ta nghe nói, lúc Bát tiểu thư theo đuổi Tô Tam gia, có thể nói là oanh động Kinh thành. Giáo dưỡng của tiểu thư khuê các cũng chẳng gì hơn cái này, khó trách Tô Tam gia không muốn cưới, sáu năm qua chỉ kéo dài, cưới cô nương như vậy vào nhà chính là phá hủy danh tiếng Tô gia."
"Láo xược!"
Ân Lập Phong giận đến mức mắt nổ đom đóm, đầu ong ong cả lên, không kịp suy nghĩ đã giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Cố Thanh Hoàn.
Hắn giận dữ hét to, "Cô là đồ đặt điều, Bát tỷ của ta không phải là người như thế, là Tô Tử Ngữ đến đây cầu xin, quỳ ở cửa phủ không nói lời nào. Kẻ điên như cô thì biết cái gì, hiểu cái gì, bọn họ không thể sớm thành thân..."
Bàn tay của thanh niên vừa mạnh vừa nhanh, lập tức khiến Cố Thanh Hoàn ngã xuống. Cố Thanh Hoàn che nửa bên mặt nóng rát, nhưng lại không thấy đau đớn chút nào.
Hắn ta quỳ mãi trước cửa phủ Anh Quốc công không chịu đứng dậy là vì sợ bị liên lụy bởi hôn ước với Tiền gia, để tự bảo vệ mình nên không thể không tìm tới chỗ dựa vững chắc là Anh Quốc công. Mà Ân Đại Mi đã yêu sâu đậm Tô Tử Ngữ từ lâu, bèn nhân đó đồng ý hôn sự.
Nhờ dựa vào Ân gia, Tô lão gia nhảy lên được cái ghế Binh bộ Thượng thư. Một năm sau, Tô Tử Ngữ cũng được lão ta nhét vào Thần Cơ Doanh, sau ba năm lăn xả thì trở thành người đứng đầu của Thần Cơ Doanh.
Sau khi Thái tử thất thế, Tô gia không chỉ không bị liên lụy, mà còn từng bước thăng tiến. Bây giờ, thế lực của Tô gia ở Binh bộ đã lớn mạnh đến ngay cả Hiền vương cũng phải chú ý duy trì quan hệ.
Một cái bạt tai, ép Ân Lập Phong nói ra sự thật, cũng khiến cô đoán ra sự thật năm đó, đoán được quan hệ tế nhị giữa hai phủ.
Chuyến ngắm hoa này thật không uổng phí. Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác ngực mình hơi đau.
Cô rủ mắt nhìn xuống đất, thầm thề: Tô Tử Ngữ, ngươi bò lên thế nào thì ta sẽ khiến ngươi ngã xuống thế ấy. Ta phải khiến Tô gia nhà tan cửa nát.
Trong thủy tạ, Tô Tử Ngữ và Ân Đại Mi ngồi đối diện nhau cùng thưởng trà.
Đôi mắt dịu dàng của Tô Tử Ngữ nhìn Ân Đại Mi nóng rực như có thể khiến lòng người hòa tan: "Người này điên điên khùng khùng, lời nói không đứng đắn, về sau nàng bớt gặp cô ta đi."
Ân Đại Mi nhẹ nhàng đáp: "Lập Phong cầu xin ta, nói là muốn săn sóc cô ta, ta..."
Sắc mặt Tô Tử Ngữ khẽ thay đổi, hắn ta nói: "Đại Mi, Lập Phong đã hồ đồ, nàng cũng làm càn theo nó sao?"
Ân Đại Mi run sợ, ánh mắt trong veo, "Tử Ngữ, ta cũng thấy cô ta đáng thương, nên mới..."
Tô Tử Ngữ dịu dàng nhìn Ân Đại Mi, muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, "Được rồi, lần sau không được như vậy nữa. Cô ta là người Cố gia, không phải là kẻ chung đường với chúng ta."
"Ừm, ta nghe lời chàng!"
Ân Đại Mi cười rộ lên, dùng khăn lau nước mắt, che đi tia sáng lóe lên trong mắt.
"Lần này chàng trở về mấy ngày?"
"Hai ngày." "Ít vậy sao?" Ân Đại Mi tỏ ra thất vọng.
Tô Tử Ngữ dịu dàng nói: "Cả ngày hôm nay ta sẽ ở cùng nàng."
"Thật vậy sao?"
Ân Đại Mi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt đong đầy tình yêu, bốn mắt nhìn nhau, tựa như có một thứ gì đó trào dâng xunh quanh hai người.
Ân Đại Mi có hơi oán trách sự cẩn thận của mẫu thân, nếu không phải bà tin lời lão hòa thượng kia, giờ đây hai người bọn họ hẳn đã thành phu thê rồi.
"Tiểu thư, Tam gia, không ổn rồi, Thế tử gia và Lục tiểu thư... đang đánh nhau ở bên kia."
"Cái gì, sao lại như vậy?" Ân Đại Mi biến sắc.
"Đừng vội, ta đi xem trước."
Tô Tử Ngữ vọt lên, nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa đến mấy trượng.
"Lục muội, muội làm chuyện điên khùng gì mà khiến Thế tử gia giận dữ vậy?"
"Lục muội, muội cũng quá ngang bướng rồi."
Cố Thanh Hoàn tựa đầu trong lòng Nguyệt nương, nghe những lời châm chọc của hai tiểu thư thứ xuất kia mà trong lòng bình thản đến lạ, cô đang đợi Tô Tử Ngữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Hắn đến rồi, rất tốt.
Cố Thanh Hoàn vùng ra khỏi lòng Nguyệt nương, chìa nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng ra, lạnh lùng cười nói: "Nguyệt nương, chúng ta đi."
Nguyệt nương vừa khóc vừa mắng: "Tiểu thư nuốt trôi cục tức này, nhưng nô tỳ nuốt không trôi. Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại có kẻ dám ép người làm thiếp. Hôm nay, dù nô tỳ có liều cái mạng già này cũng phải đòi lại công bằng cho tiểu thư."
Cái gì, Thế tử gia muốn nạp kẻ điên này làm thiếp, sao có thể? Hai đứa con thứ xuất nghe mà trợn mắt, há hốc mồm.
Tô Tử Ngữ bị khuôn mặt sưng đỏ của Cố Thanh Hoàn làm cho kinh ngạc, rồi lại bị lời của Nguyệt nương khiến cho kinh hãi, nhìn Ân Lập Phong bằng ánh mắt sắc như dao.
"Tỷ phu, không phải như thế, ta..." Ân Lập Phong luống cuống.
Cố Thanh Hoàn cười gằn, đẩy cánh tay Nguyệt nương đưa đến đỡ mình, đi đến trước mặt hai người, dáng vẻ bình thản: "Cố Thanh Hoàn ta tuy là kẻ điên, nhưng cũng không cho phép người khác giày xéo như vậy. Năm nay hoa thắm, sắc thêm đỏ, chỉ tiếc năm sau hoa càng đẹp hơn. Cố Thanh Hoàn tự biết mình ít phước, không nhận nổi sự ưu ái của Thế tử gia, xin đi trước một bước."
Cô vừa nói xong, Tô Tử Ngữ như bị sét đánh, đứng yên bất động.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh, xoay người rời đi.
"Này... Lục muội... Lục muội."
Hai đứa con thứ xuất gọi cô lại không được, dù không cam lòng cũng chỉ có thể căm hận đuổi theo.
"Này..." Ân Lập Phong nghẹn một bụng lửa giận, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, vừa khó chịu vừa hối hận không thôi.
"Khốn kiếp!"
Ân Cửu Linh giận đến dựng râu, "Ngươi... ngươi dám..."
"Lão gia, ông giận dữ cái gì chứ. Chẳng qua chỉ là một kẻ điên mà thôi, con chúng ta vừa ý cô ta, vậy đó là nhờ phúc đức mà cô ta tu luyện mấy đời."
"Thứ đàn bà vô tri, bà thì biết cái gì hả?"
Ân Cửu Linh căm phẫn: "Đó là người của Cố gia, là một con chó của Thụy vương."
Cừu thị cười khẩy đáp lại: "Thế nên con trai mới có chừng mực, chỉ muốn nạp cô ta làm thiếp, đâu bảo cho làm chính thê."
"Bà... bà..." Ân Cửu Linh bị sự ngang ngược của vợ chọc cho giận đến suýt chút nữa thì ngất xỉu. Cừu thị trừng Ân Cửu Linh một cái, bước đến nâng con trai đang quỳ trên đất dậy, đau lòng nói: "Chỉ là một cô gái thôi mà, con cần gì phải như vậy. Để mẫu thân tìm cho con mấy đứa đẹp hơn."
"Con không muốn, con chỉ muốn cô ấy!" Ân Lập Phong giận dữ nói.
Hắn ta bày ta tiệc ngắm hoa hôm nay là vì muốn tốt cho cô, nể mặt người đã chết nên muốn đưa cô đến bên mình mà che chở.
Mưa không đến mặt, nắng không tới đầu, chỉ cần một ngày có hắn thì cô sẽ sống vô ưu vô lự, ai cũng không dám coi thường.
Ai ngờ... cô... không ngờ cô lại vu oan cho hắn ta, đúng là trên đời này, phụ nữ và tiểu nhân khó chiều nhất mà.
Ân Cửu Linh nghe lời này, cầm lấy chén trà bên cạnh ném qua, "Nghiệt chướng, ngươi còn dám nói lời này."
Chén trà vỡ toang dưới chân Cừu thị, Cừu thị kinh ngạc giật mình, giận dữ mắng ầm lên: "Họ Ân, ông định làm gì thế hả? Ta chỉ có một đứa con trai này, nếu như ông động đến nó, ta... ta liều mạng với ông."
"Đồ đàn bà ngu đần, đồ đàn bà ngu đần..."
"Đừng cãi nhau nữa!"
Ân Lập Phong gào to, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Hắn ta đã tưởng tượng vô số các khả năng, nhưng lại không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Cố Thanh Hoàn này trông đáng thương là vậy, thướt tha là vậy, thế nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, còn nói ra những câu khiến lòng người đau đớn.
Ân Lập Phong run rẩy nâng bàn tay phải lên, trong lòng vô cùng phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng đánh phụ nữ bao giờ. Hôm nay hắn ta không chỉ đánh, mà còn đánh biểu muội duy nhất của Tiền Tử Kỳ.
Sự lạnh lẽo lan từ đầu xuống chân, trong nháy mắt, Ân Lập Phong cảm giác như rơi vào hầm băng. Hắn ta ngước mắt lên, nói một câu chắc nịch: "Con mặc kệ, Cố Thanh Hoàn này là người con muốn, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện khuyên ngăn con."
"Cái thằng nghiệt súc này, ta đánh chết ngươi."
Ân Cửu Linh nhảy dựng lên, nhưng lại bị Cừu thị ôm chặt lấy.
Ân Lập Phong chẳng hề sợ hãi chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù có đánh chết con thì con vẫn muốn có cô ấy. Cô ấy không muốn làm thiếp, con để cô ấy làm chính thê..."
"Ngươi... ngươi..."
Ân Cửu Linh giận đến không thở nổi, người mềm nhũn, ngã ngửa ra sau.
"Lão gia... lão gia... người đâu!"
Trong sảnh là cảnh tượng hỗn loạn.
…
"Tiểu thư..."
Nguyệt nương nhìn nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng của Cố Thanh Hoàn, nước mắt lã chã rơi, thuốc mỡ cầm trong tay, nhưng bà không cách nào bôi lên cho tiểu thư được.
Cố Thanh Hoàn quyết định nhanh chóng: "Xuân Nê, ngươi đến làm."
Còn nói chưa xong, tấm màn được vén lên, Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ nghiêm mặt đi đến, lấy thuốc mỡ trong tay Nguyệt nương, không hề khách khí lập tức bôi lên mặt Cố Thanh Hoàn.
"Đau!"
Cố Thanh Hoàn đau đến hít vào một hơi lạnh.
"Làm sao mỗi lần muội ra ngoài đều phải gây ra một ít họa vậy?"
Cố Thanh Chỉ vừa giận vừa đau lòng, động tác tay càng nặng hơn: "Hắn ta muốn đánh muội, muội không biết tránh ra sao?"
Cố Thanh Hoàn biết rõ Nhị tỷ đang giận, không dám cãi lại, chỉ giả vờ đáng thương.
Cố Thanh Chỉ thấy thì đau lòng không thôi, cắn răng mắng: "Ân Thế tử là cái hạng gì, muốn con gái chính thất Cố gia chúng ta làm thiếp cho hắn ta, không đồng ý thì đánh người, ta nhổ vào... Súc sinh lòng dạ ác độc, cẩn thận kẻo chết không tử tế."
Cố Thanh Hoàn không ngờ một Nhị tỷ luôn luôn ôn hòa là vậy, giờ lại mở miệng mắng người, cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng biết Nhị tỷ đã thật sự nổi giận.
Cố Thanh Chỉ đương nhiên là thật sự nổi giận, Lục muội trở về, nửa bên mặt đã sưng lên như bánh màn thầu, sao còn nhìn cho nổi.
Lại nói, bản thân mình chỉ là con gái thứ xuất, vậy mà cũng đường đường chính chính làm nãi nãi chính thất. Lục muội là đích nữ duy nhất của Nhị gia, vậy mà lại bị buộc làm thiếp cho người ta, Cố Thanh Chỉ làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Thuốc mỡ đã bôi xong, Cố Thanh Chỉ cũng đã mắng xong, cô thấy Cố Thanh Hoàn vẫn chưa nói gì, liền bảo: "Muội cũng đừng buồn, ta sẽ đến nói với thái thái. Ta không tin, chẳng lẽ phủ Anh Quốc công kia còn có thể đến cướp người được sao."
Nói rồi cũng không đợi Cố Thanh Hoàn đáp lại, cô liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Nguyệt nương đợi người đi rồi, vẻ mặt nghĩ vẫn còn thấy sợ: "Nhị tiểu thư nổi giận lên cũng thật dọa người."
Xuân Nê vắt khăn nóng, cẩn thận xoa từng chút một cho tiểu thư, "Đó là vì Nhị tiểu thư bình thường tốt tính, có giận dữ cũng đều nén trong lòng."
"Hai người đều đi ra đi, ta mệt, muốn nghỉ ngơi." Cố Thanh Hoàn hơi phiền muộn.
Nguyệt nương và Xuân Nê biết rõ hôm nay tiểu thư gặp phải Tô Tử Ngữ, trong lòng nhất định không thoải mái. Họ cũng không dám nhiều lời, cất bước đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có ánh nến bập bùng.
Cố Thanh Hoàn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, một vầng trăng mờ treo trên ngọn cây, tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Ánh trăng chiếu lên nửa bên khuôn mặt thanh tú của Cố Thanh Hoàn, làn da vẫn nhẵn nhụi như ngọc.
Cô khẽ thở dài.
Mùa Xuân năm nọ, cô cùng Tô Tử Ngữ ngắm hoa trong vườn Tiền phủ, hắn chỉ vào một gốc hoa lan rồi nói: "Tử Kỳ, hoa này thật giống nàng, hoa lan trong sơn cốc, chỉ người hiểu nàng mới biết cái tốt của nàng."
Trong lòng cô rất vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn cười dỗi nói: "Năm nay hoa thắm, sắc thêm đỏ, chỉ tiếc năm sau hoa càng đẹp hơn. Tô Tử Ngữ, chàng phải ngắm cùng ai?"
"Năm năm tháng tháng, chỉ có ta cùng nàng."
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, siết chặt nắm đấm, ép nước mắt bên khóe mắt trở về.
Tiền Tử Kỳ, ngươi đã vào Kinh ba tháng rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên hành động thôi!
NĂM NAY HOA ĐẸP HƠN NĂM TRƯỚC*
*Nguyên văn 今年花胜去年红, 可惜明年花更好, 知与谁同: trích từ bài thơ "Lãng đào sa" của nhà thơ Âu Dương Tu. Ý nghĩa ba câu trên là năm nay hoa nở đỏ rực hơn năm ngoái, chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa, nhưng biết sẽ cùng ai ngắm hoa?
Cố Thanh Hoàn giả vờ đau lòng, lắc đầu nói: "Ta nghe nói, lúc Bát tiểu thư theo đuổi Tô Tam gia, có thể nói là oanh động Kinh thành. Giáo dưỡng của tiểu thư khuê các cũng chẳng gì hơn cái này, khó trách Tô Tam gia không muốn cưới, sáu năm qua chỉ kéo dài, cưới cô nương như vậy vào nhà chính là phá hủy danh tiếng Tô gia."
"Láo xược!"
Ân Lập Phong giận đến mức mắt nổ đom đóm, đầu ong ong cả lên, không kịp suy nghĩ đã giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Cố Thanh Hoàn.
Hắn giận dữ hét to, "Cô là đồ đặt điều, Bát tỷ của ta không phải là người như thế, là Tô Tử Ngữ đến đây cầu xin, quỳ ở cửa phủ không nói lời nào. Kẻ điên như cô thì biết cái gì, hiểu cái gì, bọn họ không thể sớm thành thân..."
Bàn tay của thanh niên vừa mạnh vừa nhanh, lập tức khiến Cố Thanh Hoàn ngã xuống. Cố Thanh Hoàn che nửa bên mặt nóng rát, nhưng lại không thấy đau đớn chút nào.
Hắn ta quỳ mãi trước cửa phủ Anh Quốc công không chịu đứng dậy là vì sợ bị liên lụy bởi hôn ước với Tiền gia, để tự bảo vệ mình nên không thể không tìm tới chỗ dựa vững chắc là Anh Quốc công. Mà Ân Đại Mi đã yêu sâu đậm Tô Tử Ngữ từ lâu, bèn nhân đó đồng ý hôn sự.
Nhờ dựa vào Ân gia, Tô lão gia nhảy lên được cái ghế Binh bộ Thượng thư. Một năm sau, Tô Tử Ngữ cũng được lão ta nhét vào Thần Cơ Doanh, sau ba năm lăn xả thì trở thành người đứng đầu của Thần Cơ Doanh.
Sau khi Thái tử thất thế, Tô gia không chỉ không bị liên lụy, mà còn từng bước thăng tiến. Bây giờ, thế lực của Tô gia ở Binh bộ đã lớn mạnh đến ngay cả Hiền vương cũng phải chú ý duy trì quan hệ.
Một cái bạt tai, ép Ân Lập Phong nói ra sự thật, cũng khiến cô đoán ra sự thật năm đó, đoán được quan hệ tế nhị giữa hai phủ.
Chuyến ngắm hoa này thật không uổng phí. Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác ngực mình hơi đau.
Cô rủ mắt nhìn xuống đất, thầm thề: Tô Tử Ngữ, ngươi bò lên thế nào thì ta sẽ khiến ngươi ngã xuống thế ấy. Ta phải khiến Tô gia nhà tan cửa nát.
Trong thủy tạ, Tô Tử Ngữ và Ân Đại Mi ngồi đối diện nhau cùng thưởng trà.
Đôi mắt dịu dàng của Tô Tử Ngữ nhìn Ân Đại Mi nóng rực như có thể khiến lòng người hòa tan: "Người này điên điên khùng khùng, lời nói không đứng đắn, về sau nàng bớt gặp cô ta đi."
Ân Đại Mi nhẹ nhàng đáp: "Lập Phong cầu xin ta, nói là muốn săn sóc cô ta, ta..."
Sắc mặt Tô Tử Ngữ khẽ thay đổi, hắn ta nói: "Đại Mi, Lập Phong đã hồ đồ, nàng cũng làm càn theo nó sao?"
Ân Đại Mi run sợ, ánh mắt trong veo, "Tử Ngữ, ta cũng thấy cô ta đáng thương, nên mới..."
Tô Tử Ngữ dịu dàng nhìn Ân Đại Mi, muốn đưa tay xoa đầu cô, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, "Được rồi, lần sau không được như vậy nữa. Cô ta là người Cố gia, không phải là kẻ chung đường với chúng ta."
"Ừm, ta nghe lời chàng!"
Ân Đại Mi cười rộ lên, dùng khăn lau nước mắt, che đi tia sáng lóe lên trong mắt.
"Lần này chàng trở về mấy ngày?"
"Hai ngày." "Ít vậy sao?" Ân Đại Mi tỏ ra thất vọng.
Tô Tử Ngữ dịu dàng nói: "Cả ngày hôm nay ta sẽ ở cùng nàng."
"Thật vậy sao?"
Ân Đại Mi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt đong đầy tình yêu, bốn mắt nhìn nhau, tựa như có một thứ gì đó trào dâng xunh quanh hai người.
Ân Đại Mi có hơi oán trách sự cẩn thận của mẫu thân, nếu không phải bà tin lời lão hòa thượng kia, giờ đây hai người bọn họ hẳn đã thành phu thê rồi.
"Tiểu thư, Tam gia, không ổn rồi, Thế tử gia và Lục tiểu thư... đang đánh nhau ở bên kia."
"Cái gì, sao lại như vậy?" Ân Đại Mi biến sắc.
"Đừng vội, ta đi xem trước."
Tô Tử Ngữ vọt lên, nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa đến mấy trượng.
"Lục muội, muội làm chuyện điên khùng gì mà khiến Thế tử gia giận dữ vậy?"
"Lục muội, muội cũng quá ngang bướng rồi."
Cố Thanh Hoàn tựa đầu trong lòng Nguyệt nương, nghe những lời châm chọc của hai tiểu thư thứ xuất kia mà trong lòng bình thản đến lạ, cô đang đợi Tô Tử Ngữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Hắn đến rồi, rất tốt.
Cố Thanh Hoàn vùng ra khỏi lòng Nguyệt nương, chìa nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng ra, lạnh lùng cười nói: "Nguyệt nương, chúng ta đi."
Nguyệt nương vừa khóc vừa mắng: "Tiểu thư nuốt trôi cục tức này, nhưng nô tỳ nuốt không trôi. Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại có kẻ dám ép người làm thiếp. Hôm nay, dù nô tỳ có liều cái mạng già này cũng phải đòi lại công bằng cho tiểu thư."
Cái gì, Thế tử gia muốn nạp kẻ điên này làm thiếp, sao có thể? Hai đứa con thứ xuất nghe mà trợn mắt, há hốc mồm.
Tô Tử Ngữ bị khuôn mặt sưng đỏ của Cố Thanh Hoàn làm cho kinh ngạc, rồi lại bị lời của Nguyệt nương khiến cho kinh hãi, nhìn Ân Lập Phong bằng ánh mắt sắc như dao.
"Tỷ phu, không phải như thế, ta..." Ân Lập Phong luống cuống.
Cố Thanh Hoàn cười gằn, đẩy cánh tay Nguyệt nương đưa đến đỡ mình, đi đến trước mặt hai người, dáng vẻ bình thản: "Cố Thanh Hoàn ta tuy là kẻ điên, nhưng cũng không cho phép người khác giày xéo như vậy. Năm nay hoa thắm, sắc thêm đỏ, chỉ tiếc năm sau hoa càng đẹp hơn. Cố Thanh Hoàn tự biết mình ít phước, không nhận nổi sự ưu ái của Thế tử gia, xin đi trước một bước."
Cô vừa nói xong, Tô Tử Ngữ như bị sét đánh, đứng yên bất động.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh, xoay người rời đi.
"Này... Lục muội... Lục muội."
Hai đứa con thứ xuất gọi cô lại không được, dù không cam lòng cũng chỉ có thể căm hận đuổi theo.
"Này..." Ân Lập Phong nghẹn một bụng lửa giận, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, vừa khó chịu vừa hối hận không thôi.
"Khốn kiếp!"
Ân Cửu Linh giận đến dựng râu, "Ngươi... ngươi dám..."
"Lão gia, ông giận dữ cái gì chứ. Chẳng qua chỉ là một kẻ điên mà thôi, con chúng ta vừa ý cô ta, vậy đó là nhờ phúc đức mà cô ta tu luyện mấy đời."
"Thứ đàn bà vô tri, bà thì biết cái gì hả?"
Ân Cửu Linh căm phẫn: "Đó là người của Cố gia, là một con chó của Thụy vương."
Cừu thị cười khẩy đáp lại: "Thế nên con trai mới có chừng mực, chỉ muốn nạp cô ta làm thiếp, đâu bảo cho làm chính thê."
"Bà... bà..." Ân Cửu Linh bị sự ngang ngược của vợ chọc cho giận đến suýt chút nữa thì ngất xỉu. Cừu thị trừng Ân Cửu Linh một cái, bước đến nâng con trai đang quỳ trên đất dậy, đau lòng nói: "Chỉ là một cô gái thôi mà, con cần gì phải như vậy. Để mẫu thân tìm cho con mấy đứa đẹp hơn."
"Con không muốn, con chỉ muốn cô ấy!" Ân Lập Phong giận dữ nói.
Hắn ta bày ta tiệc ngắm hoa hôm nay là vì muốn tốt cho cô, nể mặt người đã chết nên muốn đưa cô đến bên mình mà che chở.
Mưa không đến mặt, nắng không tới đầu, chỉ cần một ngày có hắn thì cô sẽ sống vô ưu vô lự, ai cũng không dám coi thường.
Ai ngờ... cô... không ngờ cô lại vu oan cho hắn ta, đúng là trên đời này, phụ nữ và tiểu nhân khó chiều nhất mà.
Ân Cửu Linh nghe lời này, cầm lấy chén trà bên cạnh ném qua, "Nghiệt chướng, ngươi còn dám nói lời này."
Chén trà vỡ toang dưới chân Cừu thị, Cừu thị kinh ngạc giật mình, giận dữ mắng ầm lên: "Họ Ân, ông định làm gì thế hả? Ta chỉ có một đứa con trai này, nếu như ông động đến nó, ta... ta liều mạng với ông."
"Đồ đàn bà ngu đần, đồ đàn bà ngu đần..."
"Đừng cãi nhau nữa!"
Ân Lập Phong gào to, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Hắn ta đã tưởng tượng vô số các khả năng, nhưng lại không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Cố Thanh Hoàn này trông đáng thương là vậy, thướt tha là vậy, thế nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, còn nói ra những câu khiến lòng người đau đớn.
Ân Lập Phong run rẩy nâng bàn tay phải lên, trong lòng vô cùng phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng đánh phụ nữ bao giờ. Hôm nay hắn ta không chỉ đánh, mà còn đánh biểu muội duy nhất của Tiền Tử Kỳ.
Sự lạnh lẽo lan từ đầu xuống chân, trong nháy mắt, Ân Lập Phong cảm giác như rơi vào hầm băng. Hắn ta ngước mắt lên, nói một câu chắc nịch: "Con mặc kệ, Cố Thanh Hoàn này là người con muốn, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện khuyên ngăn con."
"Cái thằng nghiệt súc này, ta đánh chết ngươi."
Ân Cửu Linh nhảy dựng lên, nhưng lại bị Cừu thị ôm chặt lấy.
Ân Lập Phong chẳng hề sợ hãi chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù có đánh chết con thì con vẫn muốn có cô ấy. Cô ấy không muốn làm thiếp, con để cô ấy làm chính thê..."
"Ngươi... ngươi..."
Ân Cửu Linh giận đến không thở nổi, người mềm nhũn, ngã ngửa ra sau.
"Lão gia... lão gia... người đâu!"
Trong sảnh là cảnh tượng hỗn loạn.
…
"Tiểu thư..."
Nguyệt nương nhìn nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng của Cố Thanh Hoàn, nước mắt lã chã rơi, thuốc mỡ cầm trong tay, nhưng bà không cách nào bôi lên cho tiểu thư được.
Cố Thanh Hoàn quyết định nhanh chóng: "Xuân Nê, ngươi đến làm."
Còn nói chưa xong, tấm màn được vén lên, Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ nghiêm mặt đi đến, lấy thuốc mỡ trong tay Nguyệt nương, không hề khách khí lập tức bôi lên mặt Cố Thanh Hoàn.
"Đau!"
Cố Thanh Hoàn đau đến hít vào một hơi lạnh.
"Làm sao mỗi lần muội ra ngoài đều phải gây ra một ít họa vậy?"
Cố Thanh Chỉ vừa giận vừa đau lòng, động tác tay càng nặng hơn: "Hắn ta muốn đánh muội, muội không biết tránh ra sao?"
Cố Thanh Hoàn biết rõ Nhị tỷ đang giận, không dám cãi lại, chỉ giả vờ đáng thương.
Cố Thanh Chỉ thấy thì đau lòng không thôi, cắn răng mắng: "Ân Thế tử là cái hạng gì, muốn con gái chính thất Cố gia chúng ta làm thiếp cho hắn ta, không đồng ý thì đánh người, ta nhổ vào... Súc sinh lòng dạ ác độc, cẩn thận kẻo chết không tử tế."
Cố Thanh Hoàn không ngờ một Nhị tỷ luôn luôn ôn hòa là vậy, giờ lại mở miệng mắng người, cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng biết Nhị tỷ đã thật sự nổi giận.
Cố Thanh Chỉ đương nhiên là thật sự nổi giận, Lục muội trở về, nửa bên mặt đã sưng lên như bánh màn thầu, sao còn nhìn cho nổi.
Lại nói, bản thân mình chỉ là con gái thứ xuất, vậy mà cũng đường đường chính chính làm nãi nãi chính thất. Lục muội là đích nữ duy nhất của Nhị gia, vậy mà lại bị buộc làm thiếp cho người ta, Cố Thanh Chỉ làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Thuốc mỡ đã bôi xong, Cố Thanh Chỉ cũng đã mắng xong, cô thấy Cố Thanh Hoàn vẫn chưa nói gì, liền bảo: "Muội cũng đừng buồn, ta sẽ đến nói với thái thái. Ta không tin, chẳng lẽ phủ Anh Quốc công kia còn có thể đến cướp người được sao."
Nói rồi cũng không đợi Cố Thanh Hoàn đáp lại, cô liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Nguyệt nương đợi người đi rồi, vẻ mặt nghĩ vẫn còn thấy sợ: "Nhị tiểu thư nổi giận lên cũng thật dọa người."
Xuân Nê vắt khăn nóng, cẩn thận xoa từng chút một cho tiểu thư, "Đó là vì Nhị tiểu thư bình thường tốt tính, có giận dữ cũng đều nén trong lòng."
"Hai người đều đi ra đi, ta mệt, muốn nghỉ ngơi." Cố Thanh Hoàn hơi phiền muộn.
Nguyệt nương và Xuân Nê biết rõ hôm nay tiểu thư gặp phải Tô Tử Ngữ, trong lòng nhất định không thoải mái. Họ cũng không dám nhiều lời, cất bước đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có ánh nến bập bùng.
Cố Thanh Hoàn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, một vầng trăng mờ treo trên ngọn cây, tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Ánh trăng chiếu lên nửa bên khuôn mặt thanh tú của Cố Thanh Hoàn, làn da vẫn nhẵn nhụi như ngọc.
Cô khẽ thở dài.
Mùa Xuân năm nọ, cô cùng Tô Tử Ngữ ngắm hoa trong vườn Tiền phủ, hắn chỉ vào một gốc hoa lan rồi nói: "Tử Kỳ, hoa này thật giống nàng, hoa lan trong sơn cốc, chỉ người hiểu nàng mới biết cái tốt của nàng."
Trong lòng cô rất vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn cười dỗi nói: "Năm nay hoa thắm, sắc thêm đỏ, chỉ tiếc năm sau hoa càng đẹp hơn. Tô Tử Ngữ, chàng phải ngắm cùng ai?"
"Năm năm tháng tháng, chỉ có ta cùng nàng."
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, siết chặt nắm đấm, ép nước mắt bên khóe mắt trở về.
Tiền Tử Kỳ, ngươi đã vào Kinh ba tháng rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên hành động thôi!
Bình luận facebook