Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
Chương 142: Ta Đến Thăm Cô
TA ĐẾN THĂM CÔ
Hai người này, một người tên Lý Trác, một người tên Phạm Vũ Hàm, vốn là người trong phủ Thái tử. Thái tử bị giam cầm, Triệu Cảnh Diễm thấy hai người bọn họ có tài, thế là mời vào phủ Thọ vương làm mưu sĩ.
Một lát sau, trước mặt mọi người đều bày một chung trà nóng hổi, Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt: "Trong chu vi một trăm mét, một con ruồi cũng không được để lọt vào."
"Vâng, Vương gia." A Ly trầm giọng đáp. xoay người rời đi.
Lúc này Triệu Cảnh Diễm mới nói chính sự: "Sau khi khai trương tiền trang, bạc không thành vấn đề, nên làm như thế nào, các ngươi nói ta nghe."
Lý Trác hiểu hàm ý trong lời của Triệu Cảnh Diễm, vuốt râu nói: "Trác cho rằng, hiện nay có hai việc chúng ta cần làm."
"Ồ, nói ta nghe xem?" Triệu Cảnh Diễm nhìn qua.
"Trong triều, trong quân, cần phải song quản tề hạ*."
(*) Song quản tề hạ (双管齐下): diễn tả chuyện thực hiện hai việc cùng một lúc.
Súc tích, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa. Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt trong tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Phạm Vũ Hàm bồi thêm một câu: "Tại hạ cho rằng, mặc dù song quản tề hạ, nhưng còn cần ẩn nấp trong bóng tối. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Vương gia, chúng ta cần phải làm ngư ông kia."
Lý Trác suy nghĩ rồi lập tức đáp: "Nói có lý."
"Làm thế nào ra tay trong triều, làm thế nào ra tay trong quân, hai vị liệu đã có mưu kế?" Triệu Cảnh Diễm hỏi tiếp.
Lý Trác ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trong triều ba tỉnh sáu bộ, hơn nửa số lão thần đều nhận được ân huệ của Tiên Hoàng hậu, hơn nữa Thái tử khoan hậu nhân đức, xuất thân chính thống, chuyện mưu nghịch năm đó vô cùng kỳ lạ, trong lòng các lão thần đều hiểu rõ cả, chỉ là không dám nói ra. Việc vương gia phải làm bây giờ là khiến cho các lão thần kia có thể nhớ lại tình nghĩa lúc trước."
Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn nhìn nhau, đều không nói gì.
"Hoàng đế đã cao tuổi, chỉ một lòng tu đạo, không để ý tới chính sự, lại thường cho vời một ít lão thần vào Ngự Thư Phòng tâm sự. Một cây làm chẳng nên non, nhưng nếu nhiều người, Hoàng thượng ít nhiều gì cũng nhớ đến một số chuyện nhân đức trước đây của Thái tử."
Lý Trác uống một ngụm trà, lại nói: "Còn như trong quân, tại hạ cho rằng, tuyệt đối không thể nóng vội. Hiền vương lợi dụng Tô gia để bày bố, quân lính riêng của Thụy vương cũng đang âm thầm làm chuẩn bị, những việc này chưa chắc Hoàng thượng không biết, bằng không... sao lâu như vậy còn chưa lập Thái tử?"
Triệu Cảnh Diễm nghe xong, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Phạm Vũ Hàm gật đầu khen: "Lời này của Trác gia rất có đạo lý. Như vậy xem ra vô vi chính là hữu vi*."
(*) Xuất phát từ tư tưởng vô vi của Lão Tử, ý chỉ mọi vật vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường. Thuyết này đặc biệt hiệu quả trong trường hợp chúng ta chưa biết phải làm thế nào.
Triệu Cảnh Diễm xoa bóp cái đầu hơi đau nhức: "Gánh vác quốc gia chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, đó cũng chưa chắc không phải là lí do khiến phụ hoàng sa vào tu đạo, quên mất giang sơn xã tắc. Lần trước bản vương vào cung, ngồi trong Ngự Thư Phòng ăn một bát cháo. Phụ hoàng là bậc đế vương, vậy mà suốt ngày ăn cháo trắng với dưa cải lót bụng, có thể nói là thời trước nay cũng chẳng ai như vậy."
Sắc mặt Lý Trác và Phạm Vũ Hàm căng thẳng, cũng không biết nên đáp lời như thế nào. "Vô dục thì vô cầu, đã một năm trời phụ hoàng chưa từng vào hậu cung, đây là muốn đắc đạo thành tiên mà, đâu còn lo nghĩ gì đến triều đình, bách tính."
Phạm Vũ Hàm lập tức phản bác: "Vương gia, tuy Hoàng thượng trầm mê tu đạo, nhưng quyền lực cũng không hề bị chia cắt. Nhìn cả triều đình, ngoại trừ Binh bộ, Hộ bộ ra, tất cả đều nằm trong tay Hoàng thượng. Hậu cung một Hậu một Phi, tuy là lộng quyền, nhưng cũng kiềm chế lẫn nhau, chưa chắc đã không phải là cách giữ cân bằng của Hoàng thượng."
Cũng có vài phần đạo lý. Triệu Cảnh Diễm lặng yên một lát rồi gật đầu nói: "Xem ra, có chừng có mực là rất quan trọng."
Hắn luôn ra vẻ yếu kém, lỡ như phụ hoàng có mệnh hệ gì, đến lúc đó tên đã lên dây thì sẽ không thể nào khống chế được tình hình. Nếu như làm việc quá mức lộ liễu, khiến phụ hoàng hoài nghi, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Triệu Cảnh Diễm vừa nói mấy chữ có chừng có mực ra, trong lòng hai vị mưu sĩ hiểu rõ, cao giọng nói: "Vương gia anh minh."
"Cái này cũng thật khó làm!" Triệu Cảnh Diễm khẽ than thở.
Tưởng Hoằng Văn nâng chung trà lên nhấp một ngụm: "Vậy chọn một trong hai. Trong quân gây động tĩnh quá lớn, trước tiên giữ đấy chưa động đến. Trên triều đình thì..."
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm không nói tiếp, chỉ nhíu mày, đảo mắt nhìn Triệu Cảnh Diễm.
Hai người bọn họ ngày nào cũng dính lấy nhau, hiểu rõ nhất cử nhất động của nhau, Triệu Cảnh Diễm lập tức hiểu ý: "Thế cô thì lực yếu, lão thần mặc dù có tác dụng, nhưng không sánh bằng quyền thần. Hiền vương có Tô lão đầu ở Binh bộ, Thụy vương có Hộ bộ Thượng thư. Còn lại bốn bộ, chỉ có Cao Thượng thư Công bộ được phụ hoàng coi trọng."
Lý Trác lập tức khen ngợi: "Cao Thượng thư chỉ trung thành với Hoàng thượng, vương gia ngài lại là một Vương gia nhàn tản, hai người thẳng thắn, vô tư kết giao với nhau sẽ không khiến người khác chú ý."
Phạm Vũ Hàm lập tức hiểu ra, cười nói: "Vương gia, diệu kế. Có điều tại hạ cũng có một kế."
Triệu Cảnh Diễm nói: "Mời nói."
"Tổ phụ của Tưởng Thất gia là một đại tông sư, vô số người từng được ngài ấy dạy dỗ, và phần lớn làm quan trong triều. Phụ thân cùng các vị thúc bá của Tưởng Thất gia cha truyền con nối, dưới trướng cũng có nhiều đệ tử vào triều, sao không lợi dụng điều này."
Triệu Cảnh Diễm cùng Tưởng Hoằng Văn liếc nhau, Tưởng Hoằng Văn khẽ lắc đầu.
"Sở dĩ Tưởng gia được lòng Hoàng đế chính là vì chúng ta không đứng về phe nào, chỉ chú tâm dạy dỗ, rèn người. Đây là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, không thể bày ra quá sớm, chưa đến thời điểm mấu chốt thì không thể dùng. Bằng không, trọng lượng của người nhà họ Tưởng trong lòng Hoàng thượng sẽ bị giảm bớt."
Hai vị mưu sĩ nghiền ngẫm lời của vương gia, gật đầu tán đồng.
Hai người Lý, Phạm rời khỏi, Tưởng Hoằng Văn thở dài: "Đệ có thể dùng tên Cao Tiểu Phong kia. Tuy tính cách hơi quái gở, nhưng đúng là có chút năng lực."
Triệu Cảnh Diễm gật đầu, cười nói: "Quả thật cần phải chú tâm kết giao, chỉ có điều ta hơi luyến tiếc các cô nương Vạn Hoa Lâu."
Tưởng Hoằng Văn nhướng mắt nói: "Từ khi nào mà Thọ vương lại biết thương hoa tiếc ngọc?"
"Cũng không phải là thương hoa tiếc ngọc."
Triệu Cảnh Diễm ngoảnh mặt làm ngơ lời châm biếm của Tưởng Hoằng Văn, lại thu quạt lại nói: "Ta luôn cảm thấy người này không bình thường, có bệnh, phải trị."
"Có bệnh thì tìm Cố Thanh Hoàn đi." Tưởng Hoằng Văn thuận miệng nói.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm liền sáng lên, thầm nghĩ đây là ý hay, "Trước tiên kết giao cùng Cao Tiểu Phong rồi lại nói sau."
Hai người không nói gì, ánh mắt rơi xuống ngọn nến.
Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm tựa như nghĩ tới điều gì, dịch người lại gần nói nhỏ: "Hoằng Văn, năm nghìn binh mã quá ít, chúng ta sắp có bạc rồi, cho huynh thời gian hai năm, ta muốn năm vạn người." Tưởng Hoằng Văn giật nảy mình, nhảy dựng khỏi ghế ngồi, trầm giọng hỏi lại: "Năm vạn người?"
"Ta phải đảm bảo cho huynh ấy, chỉ sợ vạn nhất... đến lúc đó cho dù... năm vạn người này cũng có thể giúp đỡ huynh ấy lên ngôi."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sâu thẳm, trên mặt mang theo vẻ trang nghiêm, "Ba đại doanh cộng lại cũng không vượt qua được con số này."
"Nếu vậy thì đệ còn chưa tính đến thân vệ của hai vị vương gia kia đâu."
Tưởng Hoằng Văn giận dữ nói tiếp: "Đệ có biết nuôi năm vạn người, mỗi năm chỉ riêng lương thực đã tốn bao nhiêu không?"
"Thế nên ta mới muốn kiếm bạc, mới phải mở tiền trang, mới dùng trăm phương nghìn kế kéo cô gái kia đến bên người." Triệu Cảnh Diễm bình chân như vại.
"Những thứ này đều không phải mấu chốt của vấn đề. Mấu chốt là đệ giấu năm vạn người này ở nơi nào để không bị phát hiện? Đình Lâm à, động tĩnh quá lớn."
Triệu Cảnh Diễm đau đầu bóp trán. Hắn cùng Tưởng Hoằng Văn có được năm nghìn binh vệ này thôi cũng đã phải vắt hết trí óc để che giấu. Giờ mà tăng thêm hơn bốn vạn quân, quả thật lực bất tòng tâm.
"Theo ta thấy, hai vạn người đã là cực hạn. Còn lại, chi bằng chúng ta xem xét hai doanh kia. Theo ta được biết, sức khỏe của mẫu thân Triệu Chấn, Thống lĩnh Ngũ Quân Doanh, không được tốt. Triệu Chấn là một đứa con có hiếu. Vương phi tương lai của đệ có bản lĩnh lợi hại như vậy, sao không ra tay bắt mạch chẩn đoán, lót đường trước cho đệ."
Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn hắn ta: "Huynh nói có vài phần đạo lý đấy. Có điều bây giờ vẫn chưa đến lúc. Đi thôi, đi thăm cô ấy."
"Thăm ai cơ?" Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
"Vương phi tương lai của ta."
Cố Thanh Hoàn nằm mơ, trong mơ có một đôi tay lạnh như băng phủ lên khuôn mặt nhỏ sưng vù của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô cảm giác có gì đó không đúng, trong không khí có mùi long diên hương.
Trong phòng có người.
Triệu Cảnh Diễm khoanh tay đứng nơi đầu giường, đang từ trên cao nhìn xuống cô. Dáng ngủ của cô gái này đàng hoàng thật, che kín cả người lại, chỉ để lộ một mái tóc mượt mà ra.
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh trở mình, tay mò xuống gối, sau đó cô chợt mở bừng mắt, tay ném ra một đám phấn.
Thời gian như ngừng lại ngay thời khắc này.
Cố Thanh Hoàn nhặt xiêm y đặt nơi mép giường mặc vào, đốt nến lên. Sau khi thấy rõ người đến, cô hỏi bằng giọng điệu lạnh thấu xương: "Nửa đêm nửa hôm, Thọ vương xông vào khuê phòng của ta, không biết có chuyện gì quan trọng?"
Triệu Cảnh Diễm không thể động đậy, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động, hắn cười khổ nói: "Ta tới xem cô bị thương thế nào rồi."
Tai mắt thật nhanh. Chỉ có điều, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đứng trước đầu giường người khác, đây không gọi là thăm bệnh, mà là giả thần giả quỷ.
Khuôn mặt Cố Thanh Hoàn sa sầm, cô xuống khỏi giường, đi đến trước bàn trang điểm, cũng không biết lấy từ đâu ra một bình sứ trắng, đặt dưới mũi Triệu Cảnh Diễm để hắn ngửi mấy cái.
Một lát sau, vị vương gia cao quý của chúng ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngã nhào xuống đất như lá rụng mùa Thu.
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn hắn, "Sau nửa canh giờ, ngài mới có sức lực trở lại."
Chơi ghê thật!
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên. Hắn hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ thảm hại của mình: "Xin hỏi Lục tiểu thư, đây là vật gì?"
Cố Thanh Hoàn không đáp, tự rót cho mình ly trà nóng: "Vương gia đến một mình, hay là có người hầu ở bên ngoài?"
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, nói như thật: "Hoằng Văn ở Kim phủ uống trà với Tiền Phúc. Lục tiểu thư có thể đỡ ta dậy không, dướt đất lạnh quá."
"Vương gia gọi A Ly."
"A Ly... cũng ở Kim phủ uống trà." Triệu Cảnh Diễm cười ngang ngược.
Gia, A Ly đang ngồi dưới cửa sổ phòng Lục tiểu thư đây? A Ly hoàn toàn nghẹn lời đối với việc Vương gia ăn nói lung tung, đã vậy cậu ta còn không thể ló mặt ra, chỉ có thể âm thầm oán trách.
Cố Thanh Hoàn giận nghiến răng, cười khẩy nói: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đành phải để vương gia chịu uất ức một lát vậy."
"Cố Thanh Hoàn, nếu bản vương cảm lạnh thì sẽ phiền phức to đấy. Chưa nói đến chuyện tiền trang không có người xử lý, có lẽ ta sẽ không còn hơi sức đâu để điều tra vụ án năm xưa mất."
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, cho dù đang ngã ngồi dưới đất, trông dáng vẻ vẫn chẳng khác gì công tử ca đang ngồi trên giường trong chốn lầu xanh.
Cố Thanh Hoàn không thèm liếc mắt, cầm đèn đi ra bên ngoài.
Cô nói chuyện với cái tên này hồi lâu, vậy mà Nguyệt nương nằm ngủ ở gian ngoài lại chẳng có chút động tĩnh nào, đúng là kì quái.
"Không cần đi, ta đã điểm huyệt bà ta rồi."
Giọng nói của kẻ vô sỉ nào đó vang lên sau lưng, Cố Thanh Hoàn rụt chân lại, trong lòng mắng câu "Khốn kiếp", rồi mới đi đến trước mặt Triệu Cảnh Diễm.
"Ngay cả tấm thân của ta mà Lục tiểu thư cũng đã thấy, chắc cô sẽ không câu nệ lễ nghĩa tầm thường như thế chứ." Khi Triệu Cảnh Diễm nói lời này, đuôi lông mày nhướng lên thật cao.
Giả bộ đáng thương không được thì uy hiếp, uy hiếp không được thì khích tướng. Gia đây có ba mươi sáu kế, dùng từng kế một, kiểu gì cũng có thể khiến cô đỡ gia dậy.
Hắn đang vui vẻ tưởng tượng, thì một cánh tay nhỏ đã khoác lên vai hắn, tiếp đó, mùi hương nhàn nhạt của mái tóc xộc vào mũi.
TA ĐẾN THĂM CÔ
Hai người này, một người tên Lý Trác, một người tên Phạm Vũ Hàm, vốn là người trong phủ Thái tử. Thái tử bị giam cầm, Triệu Cảnh Diễm thấy hai người bọn họ có tài, thế là mời vào phủ Thọ vương làm mưu sĩ.
Một lát sau, trước mặt mọi người đều bày một chung trà nóng hổi, Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt: "Trong chu vi một trăm mét, một con ruồi cũng không được để lọt vào."
"Vâng, Vương gia." A Ly trầm giọng đáp. xoay người rời đi.
Lúc này Triệu Cảnh Diễm mới nói chính sự: "Sau khi khai trương tiền trang, bạc không thành vấn đề, nên làm như thế nào, các ngươi nói ta nghe."
Lý Trác hiểu hàm ý trong lời của Triệu Cảnh Diễm, vuốt râu nói: "Trác cho rằng, hiện nay có hai việc chúng ta cần làm."
"Ồ, nói ta nghe xem?" Triệu Cảnh Diễm nhìn qua.
"Trong triều, trong quân, cần phải song quản tề hạ*."
(*) Song quản tề hạ (双管齐下): diễn tả chuyện thực hiện hai việc cùng một lúc.
Súc tích, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa. Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt trong tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Phạm Vũ Hàm bồi thêm một câu: "Tại hạ cho rằng, mặc dù song quản tề hạ, nhưng còn cần ẩn nấp trong bóng tối. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Vương gia, chúng ta cần phải làm ngư ông kia."
Lý Trác suy nghĩ rồi lập tức đáp: "Nói có lý."
"Làm thế nào ra tay trong triều, làm thế nào ra tay trong quân, hai vị liệu đã có mưu kế?" Triệu Cảnh Diễm hỏi tiếp.
Lý Trác ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trong triều ba tỉnh sáu bộ, hơn nửa số lão thần đều nhận được ân huệ của Tiên Hoàng hậu, hơn nữa Thái tử khoan hậu nhân đức, xuất thân chính thống, chuyện mưu nghịch năm đó vô cùng kỳ lạ, trong lòng các lão thần đều hiểu rõ cả, chỉ là không dám nói ra. Việc vương gia phải làm bây giờ là khiến cho các lão thần kia có thể nhớ lại tình nghĩa lúc trước."
Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn nhìn nhau, đều không nói gì.
"Hoàng đế đã cao tuổi, chỉ một lòng tu đạo, không để ý tới chính sự, lại thường cho vời một ít lão thần vào Ngự Thư Phòng tâm sự. Một cây làm chẳng nên non, nhưng nếu nhiều người, Hoàng thượng ít nhiều gì cũng nhớ đến một số chuyện nhân đức trước đây của Thái tử."
Lý Trác uống một ngụm trà, lại nói: "Còn như trong quân, tại hạ cho rằng, tuyệt đối không thể nóng vội. Hiền vương lợi dụng Tô gia để bày bố, quân lính riêng của Thụy vương cũng đang âm thầm làm chuẩn bị, những việc này chưa chắc Hoàng thượng không biết, bằng không... sao lâu như vậy còn chưa lập Thái tử?"
Triệu Cảnh Diễm nghe xong, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Phạm Vũ Hàm gật đầu khen: "Lời này của Trác gia rất có đạo lý. Như vậy xem ra vô vi chính là hữu vi*."
(*) Xuất phát từ tư tưởng vô vi của Lão Tử, ý chỉ mọi vật vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng là làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả thì tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường. Thuyết này đặc biệt hiệu quả trong trường hợp chúng ta chưa biết phải làm thế nào.
Triệu Cảnh Diễm xoa bóp cái đầu hơi đau nhức: "Gánh vác quốc gia chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, đó cũng chưa chắc không phải là lí do khiến phụ hoàng sa vào tu đạo, quên mất giang sơn xã tắc. Lần trước bản vương vào cung, ngồi trong Ngự Thư Phòng ăn một bát cháo. Phụ hoàng là bậc đế vương, vậy mà suốt ngày ăn cháo trắng với dưa cải lót bụng, có thể nói là thời trước nay cũng chẳng ai như vậy."
Sắc mặt Lý Trác và Phạm Vũ Hàm căng thẳng, cũng không biết nên đáp lời như thế nào. "Vô dục thì vô cầu, đã một năm trời phụ hoàng chưa từng vào hậu cung, đây là muốn đắc đạo thành tiên mà, đâu còn lo nghĩ gì đến triều đình, bách tính."
Phạm Vũ Hàm lập tức phản bác: "Vương gia, tuy Hoàng thượng trầm mê tu đạo, nhưng quyền lực cũng không hề bị chia cắt. Nhìn cả triều đình, ngoại trừ Binh bộ, Hộ bộ ra, tất cả đều nằm trong tay Hoàng thượng. Hậu cung một Hậu một Phi, tuy là lộng quyền, nhưng cũng kiềm chế lẫn nhau, chưa chắc đã không phải là cách giữ cân bằng của Hoàng thượng."
Cũng có vài phần đạo lý. Triệu Cảnh Diễm lặng yên một lát rồi gật đầu nói: "Xem ra, có chừng có mực là rất quan trọng."
Hắn luôn ra vẻ yếu kém, lỡ như phụ hoàng có mệnh hệ gì, đến lúc đó tên đã lên dây thì sẽ không thể nào khống chế được tình hình. Nếu như làm việc quá mức lộ liễu, khiến phụ hoàng hoài nghi, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Triệu Cảnh Diễm vừa nói mấy chữ có chừng có mực ra, trong lòng hai vị mưu sĩ hiểu rõ, cao giọng nói: "Vương gia anh minh."
"Cái này cũng thật khó làm!" Triệu Cảnh Diễm khẽ than thở.
Tưởng Hoằng Văn nâng chung trà lên nhấp một ngụm: "Vậy chọn một trong hai. Trong quân gây động tĩnh quá lớn, trước tiên giữ đấy chưa động đến. Trên triều đình thì..."
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm không nói tiếp, chỉ nhíu mày, đảo mắt nhìn Triệu Cảnh Diễm.
Hai người bọn họ ngày nào cũng dính lấy nhau, hiểu rõ nhất cử nhất động của nhau, Triệu Cảnh Diễm lập tức hiểu ý: "Thế cô thì lực yếu, lão thần mặc dù có tác dụng, nhưng không sánh bằng quyền thần. Hiền vương có Tô lão đầu ở Binh bộ, Thụy vương có Hộ bộ Thượng thư. Còn lại bốn bộ, chỉ có Cao Thượng thư Công bộ được phụ hoàng coi trọng."
Lý Trác lập tức khen ngợi: "Cao Thượng thư chỉ trung thành với Hoàng thượng, vương gia ngài lại là một Vương gia nhàn tản, hai người thẳng thắn, vô tư kết giao với nhau sẽ không khiến người khác chú ý."
Phạm Vũ Hàm lập tức hiểu ra, cười nói: "Vương gia, diệu kế. Có điều tại hạ cũng có một kế."
Triệu Cảnh Diễm nói: "Mời nói."
"Tổ phụ của Tưởng Thất gia là một đại tông sư, vô số người từng được ngài ấy dạy dỗ, và phần lớn làm quan trong triều. Phụ thân cùng các vị thúc bá của Tưởng Thất gia cha truyền con nối, dưới trướng cũng có nhiều đệ tử vào triều, sao không lợi dụng điều này."
Triệu Cảnh Diễm cùng Tưởng Hoằng Văn liếc nhau, Tưởng Hoằng Văn khẽ lắc đầu.
"Sở dĩ Tưởng gia được lòng Hoàng đế chính là vì chúng ta không đứng về phe nào, chỉ chú tâm dạy dỗ, rèn người. Đây là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, không thể bày ra quá sớm, chưa đến thời điểm mấu chốt thì không thể dùng. Bằng không, trọng lượng của người nhà họ Tưởng trong lòng Hoàng thượng sẽ bị giảm bớt."
Hai vị mưu sĩ nghiền ngẫm lời của vương gia, gật đầu tán đồng.
Hai người Lý, Phạm rời khỏi, Tưởng Hoằng Văn thở dài: "Đệ có thể dùng tên Cao Tiểu Phong kia. Tuy tính cách hơi quái gở, nhưng đúng là có chút năng lực."
Triệu Cảnh Diễm gật đầu, cười nói: "Quả thật cần phải chú tâm kết giao, chỉ có điều ta hơi luyến tiếc các cô nương Vạn Hoa Lâu."
Tưởng Hoằng Văn nhướng mắt nói: "Từ khi nào mà Thọ vương lại biết thương hoa tiếc ngọc?"
"Cũng không phải là thương hoa tiếc ngọc."
Triệu Cảnh Diễm ngoảnh mặt làm ngơ lời châm biếm của Tưởng Hoằng Văn, lại thu quạt lại nói: "Ta luôn cảm thấy người này không bình thường, có bệnh, phải trị."
"Có bệnh thì tìm Cố Thanh Hoàn đi." Tưởng Hoằng Văn thuận miệng nói.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm liền sáng lên, thầm nghĩ đây là ý hay, "Trước tiên kết giao cùng Cao Tiểu Phong rồi lại nói sau."
Hai người không nói gì, ánh mắt rơi xuống ngọn nến.
Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm tựa như nghĩ tới điều gì, dịch người lại gần nói nhỏ: "Hoằng Văn, năm nghìn binh mã quá ít, chúng ta sắp có bạc rồi, cho huynh thời gian hai năm, ta muốn năm vạn người." Tưởng Hoằng Văn giật nảy mình, nhảy dựng khỏi ghế ngồi, trầm giọng hỏi lại: "Năm vạn người?"
"Ta phải đảm bảo cho huynh ấy, chỉ sợ vạn nhất... đến lúc đó cho dù... năm vạn người này cũng có thể giúp đỡ huynh ấy lên ngôi."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sâu thẳm, trên mặt mang theo vẻ trang nghiêm, "Ba đại doanh cộng lại cũng không vượt qua được con số này."
"Nếu vậy thì đệ còn chưa tính đến thân vệ của hai vị vương gia kia đâu."
Tưởng Hoằng Văn giận dữ nói tiếp: "Đệ có biết nuôi năm vạn người, mỗi năm chỉ riêng lương thực đã tốn bao nhiêu không?"
"Thế nên ta mới muốn kiếm bạc, mới phải mở tiền trang, mới dùng trăm phương nghìn kế kéo cô gái kia đến bên người." Triệu Cảnh Diễm bình chân như vại.
"Những thứ này đều không phải mấu chốt của vấn đề. Mấu chốt là đệ giấu năm vạn người này ở nơi nào để không bị phát hiện? Đình Lâm à, động tĩnh quá lớn."
Triệu Cảnh Diễm đau đầu bóp trán. Hắn cùng Tưởng Hoằng Văn có được năm nghìn binh vệ này thôi cũng đã phải vắt hết trí óc để che giấu. Giờ mà tăng thêm hơn bốn vạn quân, quả thật lực bất tòng tâm.
"Theo ta thấy, hai vạn người đã là cực hạn. Còn lại, chi bằng chúng ta xem xét hai doanh kia. Theo ta được biết, sức khỏe của mẫu thân Triệu Chấn, Thống lĩnh Ngũ Quân Doanh, không được tốt. Triệu Chấn là một đứa con có hiếu. Vương phi tương lai của đệ có bản lĩnh lợi hại như vậy, sao không ra tay bắt mạch chẩn đoán, lót đường trước cho đệ."
Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn hắn ta: "Huynh nói có vài phần đạo lý đấy. Có điều bây giờ vẫn chưa đến lúc. Đi thôi, đi thăm cô ấy."
"Thăm ai cơ?" Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.
"Vương phi tương lai của ta."
Cố Thanh Hoàn nằm mơ, trong mơ có một đôi tay lạnh như băng phủ lên khuôn mặt nhỏ sưng vù của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô cảm giác có gì đó không đúng, trong không khí có mùi long diên hương.
Trong phòng có người.
Triệu Cảnh Diễm khoanh tay đứng nơi đầu giường, đang từ trên cao nhìn xuống cô. Dáng ngủ của cô gái này đàng hoàng thật, che kín cả người lại, chỉ để lộ một mái tóc mượt mà ra.
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh trở mình, tay mò xuống gối, sau đó cô chợt mở bừng mắt, tay ném ra một đám phấn.
Thời gian như ngừng lại ngay thời khắc này.
Cố Thanh Hoàn nhặt xiêm y đặt nơi mép giường mặc vào, đốt nến lên. Sau khi thấy rõ người đến, cô hỏi bằng giọng điệu lạnh thấu xương: "Nửa đêm nửa hôm, Thọ vương xông vào khuê phòng của ta, không biết có chuyện gì quan trọng?"
Triệu Cảnh Diễm không thể động đậy, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động, hắn cười khổ nói: "Ta tới xem cô bị thương thế nào rồi."
Tai mắt thật nhanh. Chỉ có điều, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đứng trước đầu giường người khác, đây không gọi là thăm bệnh, mà là giả thần giả quỷ.
Khuôn mặt Cố Thanh Hoàn sa sầm, cô xuống khỏi giường, đi đến trước bàn trang điểm, cũng không biết lấy từ đâu ra một bình sứ trắng, đặt dưới mũi Triệu Cảnh Diễm để hắn ngửi mấy cái.
Một lát sau, vị vương gia cao quý của chúng ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngã nhào xuống đất như lá rụng mùa Thu.
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn hắn, "Sau nửa canh giờ, ngài mới có sức lực trở lại."
Chơi ghê thật!
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên. Hắn hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ thảm hại của mình: "Xin hỏi Lục tiểu thư, đây là vật gì?"
Cố Thanh Hoàn không đáp, tự rót cho mình ly trà nóng: "Vương gia đến một mình, hay là có người hầu ở bên ngoài?"
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, nói như thật: "Hoằng Văn ở Kim phủ uống trà với Tiền Phúc. Lục tiểu thư có thể đỡ ta dậy không, dướt đất lạnh quá."
"Vương gia gọi A Ly."
"A Ly... cũng ở Kim phủ uống trà." Triệu Cảnh Diễm cười ngang ngược.
Gia, A Ly đang ngồi dưới cửa sổ phòng Lục tiểu thư đây? A Ly hoàn toàn nghẹn lời đối với việc Vương gia ăn nói lung tung, đã vậy cậu ta còn không thể ló mặt ra, chỉ có thể âm thầm oán trách.
Cố Thanh Hoàn giận nghiến răng, cười khẩy nói: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đành phải để vương gia chịu uất ức một lát vậy."
"Cố Thanh Hoàn, nếu bản vương cảm lạnh thì sẽ phiền phức to đấy. Chưa nói đến chuyện tiền trang không có người xử lý, có lẽ ta sẽ không còn hơi sức đâu để điều tra vụ án năm xưa mất."
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, cho dù đang ngã ngồi dưới đất, trông dáng vẻ vẫn chẳng khác gì công tử ca đang ngồi trên giường trong chốn lầu xanh.
Cố Thanh Hoàn không thèm liếc mắt, cầm đèn đi ra bên ngoài.
Cô nói chuyện với cái tên này hồi lâu, vậy mà Nguyệt nương nằm ngủ ở gian ngoài lại chẳng có chút động tĩnh nào, đúng là kì quái.
"Không cần đi, ta đã điểm huyệt bà ta rồi."
Giọng nói của kẻ vô sỉ nào đó vang lên sau lưng, Cố Thanh Hoàn rụt chân lại, trong lòng mắng câu "Khốn kiếp", rồi mới đi đến trước mặt Triệu Cảnh Diễm.
"Ngay cả tấm thân của ta mà Lục tiểu thư cũng đã thấy, chắc cô sẽ không câu nệ lễ nghĩa tầm thường như thế chứ." Khi Triệu Cảnh Diễm nói lời này, đuôi lông mày nhướng lên thật cao.
Giả bộ đáng thương không được thì uy hiếp, uy hiếp không được thì khích tướng. Gia đây có ba mươi sáu kế, dùng từng kế một, kiểu gì cũng có thể khiến cô đỡ gia dậy.
Hắn đang vui vẻ tưởng tượng, thì một cánh tay nhỏ đã khoác lên vai hắn, tiếp đó, mùi hương nhàn nhạt của mái tóc xộc vào mũi.
Bình luận facebook