• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thịnh thế kiều y (1 Viewer)

  • thinh-the-kieu-y-29

Chương 29: VẬN MỆNH KHÓ KHĂN GẤP TRĂM LẦN




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87103.png

Xem ảnh 2
87103_2.png
“Vậy cửa hiệu chúng ta mới mở thì sao, phải chăng có chuyện cũng có thể đi tìm hắn?”



“Phúc bá, quân bài tẩy thì không thể để người ta nhìn thấy được, chúng ta phải giấu thật kỹ nó đi.”



Phúc bá đứng dậy, khó khăn nuốt nước bọt: “Tiểu thư, vậy Thọ vương thật sự giúp chúng ta sao?”



Ánh mắt Thanh Hoàn sáng rực nói: “Chính xác.”



“Vậy chúng ta bám được vào sợi dây này rồi, phải chăng cũng có nghĩa là từ nay về sau liền…”



Thanh Hoàn lắc đầu: “Thọ vương chỉ có thể chắn gió chắn mưa cho chúng ta, giúp chúng ta đứng vững trong Kinh thành, còn những chuyện khác thì vẫn phải dựa vào chính chúng ta.”



Phúc bá ngẫm nghĩ trong giây lát rồi nói: “Lúc còn sống lão gia thường nói, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, tiểu thư có cùng suy nghĩ với lão gia rồi.”



Thanh Hoàn thở dài một hơi: “Phúc bá, đây là một lần đánh cược. Thắng bại rất khó đoán, chỉ có bước từng bước thật chắc chắn, chúng ta mới không lo bước hụt.”



Phúc bá nghe thấy mà tê cả da đầu, nhưng trong lòng cũng vô cùng kính trọng và tự hào.



Tiểu thư của ông đã không còn giống như trước kia, không còn là một cô bé con chỉ biết nũng nịu trước mặt lão gia nữa. Mặc kệ chuyện có thể trả được mối thù của Tiền gia, Thịnh gia hay không, chỉ dựa vào tâm trí của tiểu thư hiện giờ, kiếp này cô cũng có thể sống rất tốt.



Thanh Hoàn không có thời gian để cảm khái điều gì. Cô suy nghĩ một hồi, nhân tiện nói: “Phúc bá, tầm một tháng nữa ta muốn kết thúc việc chữa bệnh từ thiện.”



Phúc bá thấy tiểu thư thốt ra câu này, lập tức hỏi thẳng: “Tiểu thư, vì sao vậy?”



“Thứ nhất, chúng ta sẽ không ở lại phủ Tô Châu này được bao lâu nữa. Thứ hai, người sợ nổi tiếng lợn sợ mập. Danh tiếng quá vang dội cũng không phải là chuyện tốt. Chúng ta đã tìm được chỗ dựa như mong muốn, việc chữa bệnh từ thiện cũng không còn cần thiết nữa. Hãy thông báo là Kim thần y muốn đi ngao du bốn biển.”



Đối với mọi quyết định của tiểu thư, Phúc bá đều không có ý kiến gì, đương nhiên đồng ý ngay.



Thanh Hoàn nhíu mày trầm tư: “Ta chỉ đang do dự một điều, trước khi Kim thần y đi ngao du, liệu có nên chữa khỏi bệnh điên cho Lục tiểu thư của Cố phủ hay không.”



Chân Phúc bá mềm nhũn, suýt nữa lại ngồi sụp xuống đất.



“Tiểu thư… chuyện này… là vì sao?”



“Nếu đã có chỗ dựa vững chắc rồi thì cần gì phải tỏ ra yếu đuối nữa. Bệnh điên của ta không khỏi, làm sao Cố phủ đưa ta vào Kinh được.”



“Tiểu thư, những người ở Cố phủ đó, còn cả đại phòng nữa, đều không phải là người dễ đối phó, tiểu thư muốn vào Kinh thì còn nhiều cách mà!”



Phúc bá quả thật buồn đến nao lòng. Một khi tiểu thư hết điên, dựa vào dung nhan của cô, nhất định sẽ lại bị đám người Cố phủ tính kế. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tiểu thư lẻ loi ở trong nhà đó một mình phải làm sao?



“Tiểu thư, chúng ta nhân cơ hội này rời khỏi Cố phủ, chẳng phải là rất dễ sao.”



Thanh Hoàn cười khẩy: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Con sâu trăm chân chết cũng không ngã, Cố phủ chưa hoàn toàn sụp đổ, ta càng muốn xem bọn chúng xuống đài từng người một thì mới hả hê trong lòng.”



Huống hồ cô vẫn chưa ra tay với kẻ đã bức ép di mẫu và biểu muội mà.



“Tiểu thư, thuốc sắc xong rồi, nên uống thôi.” Tiếng của Nguyệt Nương nhẹ nhàng vang lên ở bên ngoài.



Thanh Hoàn gật đầu.



Tiền Phúc mở cửa, Nguyệt Nương bước vào, đặt thuốc xuống bàn trước rồi cẩn thận từng chút một đỡ tiểu thư ngồi dậy, dựa vào nệm gấm.



Thuốc bưng đến miệng, Thanh Hoàn nếm thử một tí, chân mày lập tức nhíu chặt. Phương thuốc này có dược tính rất mạnh, không giống là do Phúc bá kê.



Tiền Phúc bước lên phía trước nói: “Là do Tào công tử kê, ngoài uống ra còn có thuốc bôi ngoài da.”



“Hơi nóng vội chút. Có điều đã khá thuần thục. Tào gia sao rồi?”



Tiền Phúc đáp lời: “Người của Tào gia đều rất đau buồn, mấy vị lão gia đã vào Kinh. Lão nô làm chủ, đã tặng ít lộ phí cho bọn họ.”



Thanh Hoàn không lên tiếng, một hơi uống cạn thuốc, thở gấp nói: “Lấy danh nghĩa của Khánh Phong Đường, tặng thêm một ngàn lượng cho Tào gia lo hậu sự. Lão thái y vất vả cả đời, tìm một nơi non xanh nước biếc cho ông ấy. Mọi người xuất phát sớm một chút, ta không sao, nghỉ ngơi tầm ba tháng là không có gì đáng ngại nữa.”



Tiền Phúc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm, để ta đi xem hắn điều chế thuốc thế nào rồi?”



Thanh Hoàn nói chuyện một hồi, thể lực đã cạn kiệt. Tiền Phúc vừa đi, cô liền bảo Nguyệt Nương đỡ mình nằm xuống ngủ. Một phần cũng do tác dụng của thuốc, bởi vậy chẳng bao lâu, cô đã ngủ say.



Hôm sau, khi cô tỉnh lại thì đã là buổi trưa, trên ngực có gì đó dấp dính lại có vẻ hơi lạnh.



“Trên ngực ta dính gì vậy?”



Nguyệt Nương, Xuân Nê thấy nàng tỉnh lại, vội vàng tiến lại gần.



Nguyệt nương cười nói: “Tiểu thư, đây là thuốc bôi ngoài da mà Tào công tử điều chế cho tiểu thư, nói là đắp liên tục một tháng thì nội thương sẽ khỏi nhanh hơn.”



“Có phương pháp điều chế không?”



“Trước khi đi Tào công tử đã viết ra cho tiểu thư rồi.”



Thanh Hoàn cảm thấy trong lời này có gì không đúng, vội hỏi: “Bọn họ đâu?”



Xuân Nê cười nói: “Xuất phát từ sáng sớm rồi, đi đường bộ từ phủ Tô Châu đến thẳng Kinh thành. Lục Điệp cùng các cô nương khác cũng đi theo rồi.”



Trong lòng Thanh Hoàn có chút buồn bã: “Vậy mà ta lại không tiễn được một đoạn.”



“Có gì mà phải tiễn, không phải tiểu thư nói chúng ta cũng sắp đi sao, đến Kinh thành là có thể gặp rồi.” Xuân Nê an ủi.



Thanh Hoàn nghe cô bé nói như vậy, sự buồn bã trong lòng liền giảm bớt: “Dìu ta đứng dậy, rửa mặt chải đầu cho ta, cầm phương thuốc kia tới cho ta xem thử.”



Xuân Nê dìu Thanh Hoàn đứng lên, cầm lược tới chải đầu cho tiểu thư.



Nguyệt Nương đưa phương thuốc tới tay tiểu thư rồi ra ngoài. Một lúc sau, bà ấy lại cầm hộp thức ăn bước vào.



Thanh Hoàn xem đi xem lại phương thuốc kia, trong lòng có chút cảm động, cười nói: “Phương thuốc này đáng giá ngàn vàng. Lần tới gặp mặt Tử Ngang nhất định phải cảm ơn hắn cho đàng hoàng.”



Xuân Nê nói giọng lanh lảnh: “Tào công tử xuất thân từ gia tộc theo nghề y nhiều đời, tuy tuổi còn trẻ nhưng y thuật rất tốt. Nghe Phúc bá nói, khi ngài ấy vừa hay tin tiểu thư bị thương, không nói hai lời liền buông chuyện đang làm dở xuống để chạy tới. Không giống vương tử nào đó. Làm tiểu thư bị thương thì thôi, còn bỏ chạy ngay trong đêm, đúng là không còn tính người.”



Thanh Hoàn bị cô bé chọc cười, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng hai người Triệu, Tưởng nhân lúc ban đêm mà bỏ chạy.







Vừa chớm thu, phủ Tô Châu đã đồn ầm hai chuyện lớn.



Chuyện lớn thứ nhất là Kim thần y bởi vì sức khỏe không tốt nên đã tạm dừng chữa bệnh từ thiện.



Mọi người không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng sức khỏe Kim thần y không tốt là chuyện thường tình, nghỉ mấy ngày là được rồi. Nào biết mới chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, đại chưởng quỹ Tống Ngữ của Khánh Phong Đường lại tuyên bố, sau khi Kim thần y khỏi bệnh sẽ lập tức rời khỏi phủ Tô Châu, ngao du bốn biển, tu luyện y thuật.



Bởi vì Kim thần y ngao du cần bạc, cố gắng đặt ra ba cơ hội chữa bệnh, người trả giá cao sẽ có cơ hội.



Lần này, trên dưới phủ Tô Châu xôn xao, những người từng nhận ơn huệ của Kim thần y vì cảm động trước ơn cứu mạng của cô, đã đồng loạt bái tạ ngay đầu con hẻm Miêu Nhi. Thậm chí còn lập cổng làng Trường Sinh cho cô, phù hộ thần y bình an.



Chuyện lớn thứ hai là con trai bảo bối của Hoàng đế, tức Thọ vương, đã về Kinh. Nghe mấy người kỹ nữ của Di Hồng Viện nói, Thọ vương đến Giang Nam vốn là để chữa khỏi căn bệnh đàn ông, còn đã từng vào hẻm Miêu Nhi cầu xin Kim thần y chữa cho.



Ai ngờ vị Thọ vương này ngày thường túng dục quá độ, ngay cả sau khi uống mấy thang thuốc rồi, nhưng cái thứ kia vẫn mềm nhũn không cứng lên được. Mà hắn tới Giang Nam lại đắm mình trong kỹ viện cả ngày, hại bệnh của hắn đến thần Phật cũng khó mà cứu được.



Thọ vương đau lòng, không thể làm gì khác hơn là về Kinh trong vô vọng.



Tin tức này vừa truyền ra, khiến tất cả danh môn vọng tộc của phủ Tô Châu đều sợ hãi không thôi. Bọn họ đang thấy lạ là sau tiệc ngắm hoa rình rang, vì sao không thấy Thọ vương có động tĩnh gì khác nữa, còn đang định nghe ngóng bên phía Hành cung xem sao. Hóa ra là bệnh của Thọ vương vẫn chưa được chữa khỏi.



Những tiểu thư đã từng được chiêm ngưỡng phong thái của Thọ vương không khỏi tiếc nuối trong lòng. Ngươi nói xem, nam tử anh tuấn cao quý như thế, tại sao lại bất lực chứ?



Nửa tháng sau khi Thọ vương về Kinh, Hoàng đế ra lệnh cho Hiền vương đang điều tra án ở Giang Nam tức tốc quay về.



Hiền vương không dám chậm trễ, thu xếp hành lý rồi xuất phát ngay trong đêm. Vụ án Thọ vương bị ám sát, ban đầu thì rình rang, cuối cùng lại kết thúc trong im lặng, ngay cả một manh mối cũng chưa điều tra ra thì đã bị gác sang một bên.



Chỉ khổ cho Nhị gia của Cố phủ, vì chuyện đưa tặng một cô gái điên mà bị Hiền vương trả thủ.



Cái chức Giám sát sử phủ dệt Tô Hàng đang yên ấm bỗng nhiên bị lột mất, nhưng ngay cả một lời giải thích mà triều đình cũng không nói cho ông ta biết.



Chuyện càng khiến Cố Nhị gia bực mình hơn là, bản thân vừa mới mất chức quan, những kẻ thường dựa dẫm, bợ đỡ ông ta liền mất tích theo luôn. Yến tiệc cũng không mời, bạc cũng không biếu nữa, đúng là một đám tiểu nhân chỉ giỏi nịnh hót, gió chiều nào che chiều nấy.



Đúng lúc mọi người đang tò mò, chức Giám sát sử phủ dệt Tô Hàng béo bở đó sẽ rơi vào nhà nào thì triều đình lại cử một tên đại tướng xuống, thân phận của người này là người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.



Tin tức truyền ra, người có mặt mũi, có địa vị ở phủ Tô Châu đều sáng tỏ trong lòng.



Thụy vương, Hiền vương tranh giành bao lâu nay, kết quả người thắng vẫn là Thụy vương. Vùng đất Giang Nam màu mỡ này, cuối cùng vẫn nằm trong sự khống chế của Thụy vương.



Xem ra… Ân quý phi này vẫn không đấu lại Hoàng hậu!



Chuyện trên đời chính là như vậy, không phải gió Đông át gió Tây thì chính là gió Tây dập gió Đông.



Gió trong nhà Cố phủ nên thổi thế nào, đây không phải là chuyện Thanh Hoàn nên bận tâm, lúc này cô đang nghênh đón một vị khách không mời mà đến.



“Cố Thanh Hoàn, sao muội lại ở một nơi quỷ quái thế này? Có phải người của Cố gia lại ức hiếp muội không?”



Cô gái trước mắt mặc một chiếc váy sa tanh mỏng màu đỏ có thêu một cành hoa hồng, bên tóc mai cài một bông hoa lan bạch ngọc tươi tắn, mắt to mi dày, đuôi lông mày lộ ra một vẻ hào hiệp, khiến người ta nhìn mà quên đi sự trần tục.



Thanh Hoàn thản nhiên liếc nhìn cô ấy, nói: “Vươn tay.”



“Vươn cái gì, muội nói rõ ra xem nào?” Cô gái kia nhếch đôi mi thanh tú, nghiêm mặt nói.



“Ngũ tiểu thư, thật sự lời này nói ra thì dài lắm.” Nguyệt Nương bưng đĩa hoa quả tới, để trên bàn nhỏ.



“Nguyệt Nương, muội ấy không nói, bà nói đi.” Cô gái áo đỏ chỉ tay.



Nguyệt Nương chuyển chiếc ghế tới, kể một mạch những hành vi ác liệt của nhà họ Cố.



Cô gái áo đỏ nghe mà hai mắt tràn đầy lửa giận, Thanh Hoàn nhìn vẻ mặt căm giận, bất bình của cô gái, khẽ thở dài một hơi.



Người đến họ Sử, tên Tùng Âm, đứng hàng thứ năm trong nhà, người ta thường gọi là Ngũ tiểu thư.



Sử gia là một gia đình buôn bán giàu có, nổi danh lừng lẫy ở phủ Hàng Châu, phường đan dệt chính là một trong những sản nghiệp của Sử gia.



Cô quen biết với Sử Tùng Âm vào một buổi tối mùa đông tuyết rơi lớn năm ngoái.



Cô chui qua lỗ chó dưới chân tường ra ngoài, vì tuyết rơi nhiều nên xe ngựa của Trần Bình tới trễ. Cô và Nguyệt Nương chỉ có thể đứng chờ ở ven đường.



Xe ngựa của Sử gia trùng hợp đi ngang qua, tưởng cô và Nguyệt Nương là tiểu thư và nha hoàn của gia đình giàu có nào đó đang bỏ trốn, nghĩ ngợi một hồi, Ngũ tiểu thư liền ra lệnh cho hạ nhân tiến lên hỏi vài câu.



Lúc này Trần Bình đuổi tới, thấy có người lạ chắn đường đi của cô, không nói hai lời liền giơ đao xông tới, đánh nhau với mấy người hộ vệ của Sử gia.



 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom