Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-kieu-y-30
Chương 30: CHO NGƯƠI UỐNG THUỐC ĐỘC
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giọng nói của Cố Thanh Hoàn có phần quạnh quẽ: “Ta muốn thông qua bọn họ, biết được toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ ở Kinh thành.”
Phúc bá giật mình sợ hãi, ông hoàn toàn không ngờ, tiểu thư là vì cái này.
Kỹ viện vốn là nơi ngư long hỗn tạp, người đến người đi nhiều vô số, tin tức cũng nhanh nhạy nhất. Những gã đàn ông tới nơi đó tìm vui, chỉ cần mấy chén rượu vào là hận không thể lôi bảy đời tám đại tổ tông ra nói.
Nãi nãi nhà đại danh môn nào tằng tịu với trai, tiểu thư nhà ai thầm thương trộm nhớ người nào, lão gia nhà ai nạp tiểu thiếp, tất cả đều có thể thành câu chuyện phiếm trong lúc tìm hoa hỏi liễu.
Như vậy xem ra...
Phúc bá kích động nói: “Tiểu thư dự định hồi Kinh rồi?”
Cố Thanh Hoàn gật đầu: “Dù sao cũng cần phải trở về, thế nên cũng phải chuẩn bị trước. Có bọn họ rồi, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn. Dù sao, chúng ta đã năm năm chưa trở lại nơi đó, bầu trời Kinh thành là xanh hay xám, nước sâu hay cạn, cũng phải phái người thăm dò trước.”
Phúc bá thở dài một hơi: “Tiểu thư đúng là biết nhìn xa trông rộng, không ai sánh bằng.”
“Cái gọi là nhìn xa trông rộng, chẳng qua là trải qua nhiều hơn người khác một kiếp mà thôi. Chịu thiệt, vấp ngã, cuối cùng đều phải đứng lên. Phúc bá, ông nói có phải không?”
“Tiểu thư nói rất phải.”
“Cũng không phải tất cả mọi người, đều có cơ hội bò dậy như ta.”
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: “Cơ hội của ta là dùng một trăm tám mươi mạng người của Tiền gia, thêm cả mạng của di mẫu và biểu muội đổi lấy, thế nên càng cần quý trọng gấp bội.”
Phúc bá cay mắt, không khỏi quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt, nức nở nói: “Tiểu thư...”
“Phúc bá!”
Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: “Khóc cái gì, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía trước mà!”
“Lão nô là cảm thán, trọng trách trên người tiểu thư quá nặng nề. Năm năm qua, tiểu thư học y thuật, mở Khánh Phong Đường, chữa bệnh từ thiện, còn phải đấu trí đấu dũng với đám súc sinh trong Cố phủ, không có một ngày được thoải mái.”
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nói: “Phúc bá, cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng, người chết mới nhẹ nhõm.”
Hôm nay là lần cuối Triệu Cảnh Diễm phải châm cứu, trùng hợp là, hắn chính là bệnh nhân cuối cùng hôm nay.
Dĩ nhiên, sự trùng hợp này đối với một vương gia như hắn mà nói, chẳng phải việc khó gì. Bỏ ít tiền trao đổi vị trí với người khác, hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tinh thần sảng khoái, hắn phe phẩy cái quạt bước vào phòng, không coi ai ra gì mà cởi áo, sau đó quen cửa quen nẻo nằm lên giường.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn không gợn sóng. Cô tiếp nhận kim châm cứu mà tỳ nữ đưa tới, thuần thục châm vào từng huyệt đạo.
Thân hình người này săn chắc, cơ bắp cân xứng, từng đường nét đều hoàn mỹ không gì sánh được, nhìn qua cũng không phải là hạng quần là áo lượt.
Hơn nữa, cô vừa mới xem mạch của hắn, vẻn vẹn sáu ngày, độc đã bị loại trừ sạch sẽ, bởi vậy có thể thấy được, người này cũng biết võ nghệ, hơn nữa không hề tầm thường.
Mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên vẻ nghi hoặc. Một hoàng tử sống trong nhung lụa, ung dung tuấn nhã, phong thái xuất trần như vậy, từ đâu lại học được võ công bất phàm?
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm khép hờ, lực chú ý tập trung ở mũi và tai, tai thì chăm chú lắng nghe từng hơi thở của Kim đại phu, mũi thì ngửi mùi hương vô cùng khó nhận ra trên người nàng.
Hơi thở của cô rất chậm, trên người trừ mùi thuốc ra, tựa hồ còn xen lẫn chút mùi hương gì đó rất khó diễn tả, rất đặc biệt.
Kim châm hết, hắn chậm rãi mở mắt.
“Kim đại phu xin dừng bước đã.”
Cố Thanh Hoàn vừa rửa tay xong, đang định rời khỏi thì nghe Thọ vương gọi, bởi vậy không khỏi dừng lại, quay đầu hỏi rất lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
“Có thể cho người lui xuống chăng?”
Cố Thanh Hoàn khoát tay, tỳ nữ đều rời khỏi, chỉ chừa lại Ngân Đăng sau lưng.
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt: “Bản vương châm cứu bảy ngày, Kim đại phu lại không nhắc lấy một chữ đến chuyện Cố phủ. Lỡ như bản vương lành bệnh rồi phủi mông một cái, cao bay xa chạy, há chẳng phải là Kim đại phu làm ăn lỗ vốn sao?”
“Thế nên...” Cố Thanh Hoàn trầm ngâm, không nói hết lời.
“Thế nên, chúng ta phải thương lượng cho kỹ, nên làm thế nào mới là thỏa đáng.”
Triệu Cảnh Diễm nói tiếp: “Dù sao người nói lời giữ lời như bản vương đây, quả thật không có nhiều.”
“Đa tạ Vương gia nói lời giữ lời, ta chỉ là một đại phu, ngoại trừ trị bệnh cứu người ra, không có sở trường gì. Huống hồ, ta chỉ phụ trách đưa ra yêu cầu, làm thế nào thì lại do Vương gia định đoạt.”
Ý của lời này, bản đại phu chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình, mặc ngươi muốn làm gì thì làm.
Triệu Cảnh Diễm thông minh cỡ nào, vừa nghe là hiểu, bởi vậy không khỏi nhíu mày, sau đó ánh mắt sáng rực.
“Bản vương ngu dốt, chỉ hiểu phong hoa tuyết nguyệt, không hiểu âm mưu tính toán. Lần trước, nếu không phải Kim đại phu nhắc nhở bản vương chưa đủ phô trương, có lẽ bản vương đến giờ vẫn chưa hay biết gì đâu.”
Ý không ở trong lời, Kim đại phu ngươi nói gì, ta liền làm nấy. Xin ngươi hãy nhìn vào thành ý của ta đi.
Cố Thanh Hoàn có chút dao động, đang muốn mở miệng thì lại bất ngờ thấy được vẻ tà mị đầy mê hoặc thoáng qua trong mắt phượng của hắn, nụ cười mỉm nơi khóe miệng cũng mang theo sự giảo hoạt.
Cô lập tức rùng mình, tựa hồ hiểu ra gì đó.
Cố Thanh Hoàn khẽ cười, lấy một bình sứ bằng bạch ngọc từ trong ngực áo, đổ một viên thuốc màu đen ra, sau đó nói rất lạnh lùng: “Nuốt vào.”
Triệu Cảnh Diễm ngẩn ra: “Đây là cái gì?”
“Thuốc bổ.”
“Đang yên lành cho ta ăn cái này làm gì?” Triệu Cảnh Diễm mới vừa mở miệng lẩm bẩm, Cố Thanh Hoàn đã không chút khách sáo mà nắm lấy cằm của hắn, nhét thuốc vào.
“Ngân Đăng, ngươi hãy trông chừng hắn.”
Dứt lời, Cố Thanh Hoàn cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Triệu Cảnh Diễm, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Này, chúng ta còn chưa nói xong mà, cô không thể cứ thế mà đi được.”
“Vị Vương gia này, nô tỳ khuyên ngài vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn. Ngài muốn câu giờ để thăm dò thân phận của Kim đại phu nhà ta sao, không có cửa đâu.” Ngân Đăng vừa nhìn tiểu thư lấy thuốc ra thì đã hiểu ngay.
“Nói bậy, bản vương...”
“Im miệng, ở chỗ bọn ta, không có bản vương này bản vương kia gì cả.” Ngân Đăng vừa rút kim châm vừa quát lớn.
Triệu Cảnh Diễm đường đường là Hoàng tử, thân phận vô cùng tôn quý, trước giờ chưa từng bị người ta nhạo báng, bởi vậy tức giận đến mức muốn vùng dậy, nhưng rồi lại phát hiện ra toàn thân không có chút sức lực nào.
“Cô ta... cô ta... đã cho ta uống thuốc gì?”
“Yên tâm, không chết được, chỉ là khiến ngài không thể động đậy trong một canh giờ.”
Ngân Đăng hừ lạnh hai tiếng, cô bé gí nắm đấm trước mặt Triệu Cảnh Diễm.
“Lần sau còn dám tính kế chủ nhân nhà ta, hừ, ta sẽ nhét độc dược vào miệng ngươi, để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngươi cứ liệu hồn.”
Triệu Cảnh Diễm trơ mắt nhìn Ngân Đăng ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng, im lặng cúi đầu xuống, ánh mắt có phần phức tạp.
Thật đúng là một người con gái thông minh, bản thân hắn để lộ sơ hở chỗ nào, mà khiến cô ta nhận ra điều bất ổn ?
Cố Thanh Hoàn vừa ra khỏi cửa viện, Trần Bình và Nguyệt nương liền tiến lên đón.
“Tiểu thư, trong hẻm lẫn xung quanh phủ đệ đều có hộ vệ của Thọ vương, bệnh nhân đều đi cả rồi, chúng ta không ra được.”
Cố Thanh Hoàn thầm mắng một tiếng đồ khốn. Thọ vương này đoán chắc mình là tiểu thư khuê các, trời sáng cần phải trở về phủ đệ, cho nên mới kéo dài thời gian.
Nguyệt nương khẽ nói: “Tiểu thư, bằng không, chúng ta dứt khoát ở lại luôn.”
“Không được, ngày mai Cố phủ mở tiệc rượu ngắm hoa, tuy là bọn họ không để ý tới ta, thế nhưng lỡ như... ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Cố Thanh Hoàn khẽ động tâm tư, lên tiếng nói: “Đi lấy hai bộ y phục của nô bộc đến.”
Ánh mắt Trần Bình sáng lên: “Tiểu thư, ý kiến hay.”
Một lát sau, Cố Thanh Hoàn mặc y phục của nô bộc vào, Nguyệt nương thay cô thắt kiểu tóc của nam tử, Cố Thanh Hoàn thừa dịp này cải trang sơ qua, một gã nô bộc thân hình gầy gò xuất hiện.
“Thế nào?” Cố Thanh Hoàn xoay người.
Trần Bình quan sát từ trên xuống dưới: “Tiểu thư, không chút sơ hở.”
Triệu Cảnh Diễm được A Ly bế lên xe ngựa, thuận thế trở mình, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cậu ta, hậm hực nói: “A Ly à, gia của ngươi bị giày vò ra như vậy, chắc hẳn ngươi đã tra ra được thân phận của Kim đại phu này rồi chứ?”
A Ly hổ thẹn nói: “Hồi gia, A Ly vô năng, không tra ra được.”
Triệu Cảnh Diễm cầm quạt gí vào đầu A Ly hai cái, cuối cùng cũng không đập mạnh xuống.
Hắn ngừng cười, bình tĩnh hỏi: “Từ bệnh nhân cuối cùng cho đến khi ta ra, tổng cộng có bao nhiêu người ra khỏi phủ?”
“Năm sáu gã nô bộc.”
“Ngu dốt, nhất định là cô ta hoá trang thành nô bộc rồi quang minh chính đại ra ngoài.”
Cuối cùng cây quạt vẫn gõ xuống, A Ly đau đến hít một hơi lạnh.
“Gia, không thể nào, bọn ta đều tỉ mỉ quan sát từng gã nô bộc, đều là nam tử.”
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, gia một đời anh minh, đã bị nhà ngươi làm hỏng hết cả đấy.”
Triệu Cảnh Diễm im lặng nhìn hắn, không nói thêm lời trách cứ nào.
Bản lĩnh của A Ly thế nào, hắn ít nhiều cũng biết rõ. Trên đời này, người có thể tránh thoát được ánh mắt của cậu ta cũng không nhiều lắm. Người con gái này có thể quang minh chính đại rời khỏi, đủ để chứng tỏ khả năng cải trang của cô ta giỏi đến cỡ nào.
Triệu Cảnh Diễm có phần thầm lo lại có phần vui vẻ, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại. Dù cho bản vương có phải lật ngược cái phủ Tô Châu này lên, cũng phải tìm cho ra nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên di chuyển, mà Triệu Cảnh Diễm lại chưa lấy lại sức lực, bởi vậy theo quán tính nên hắn ngửa người ra sau, đầu đập vào thân xe. Hắn cũng lười dịch chuyển nên cứ vậy mà dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, hắn khịt mũi mấy cái, hô to một tiếng: “A Ly!”
A Ly xốc màn tiến vào, phát hiện chủ tử của mình đang giống như con chó, dán người trên thành xe ngửi gì đó.
“Gia, ngài đang ngửi gì vậy?”
Triệu Cảnh Diễm bỗng dừng động tác lại, xoay người sang nhìn A Ly nhà mình, trên mặt viết hai chữ căm phẫn rất to.
“A Ly, xe ngựa chúng ta cướp được lúc trước, là của Kim đại phu.”
“Hở!”
A Ly trợn mắt, há mồm.
“Mau, mau, mau, mau nhớ lại lúc đó chúng ta chặn được cô ta ở chỗ nào, con đường kia thông tới mấy nhà nào.”
Triệu Cảnh Diễm bỗng dưng rất muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Đúng là mất bên Đông, được bên Tây, xe ngựa hắn cướp được lúc trước, chính là của người con gái đó.
Ha... ha... ha... Kim đại phu, giờ ta muốn xem, cô còn trốn được đi đâu!
…
Ngày hai mươi mốt tháng Bảy, trời xanh không mây, hơi nóng ngút ngàn.
Trước cửa Cố phủ, xe tới xe đi vô cùng náo nhiệt.
Thái thái, nãi nãi, các tiểu thư của các phủ đều trang điểm lộng lẫy, được bọn nha hoàn nghênh đón vào Cố phủ.
Quận chúa Hoa Dương làm chủ nhân, có trách nhiệm dẫn theo chúng phu nhân của Cố phủ tiến lên bắt chuyện. Ngô Nhạn Linh, Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên cầm quạt lụa trong tay, bước theo sau mẹ cả.
Hôm nay, phàm là người của các gia tộc có danh tiếng ở phủ Tô Châu đều đến đây tề tựu. Cố phủ bỗng ngập tràn yến yến oanh oanh, tiếng nói cười lảnh lót, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đang lúc chúng nữ nhân ngẩng cổ kiễng chân trông ngóng, Thọ vương mặc áo bào trắng, phe phẩy quạt, phong thái nhanh nhẹn bước đến.
Chúng nữ nhân cùng kinh ngạc kêu lên, trên mặt nổi lên từng ráng mây đỏ.
Rõ ràng Thọ vương này có một khuôn mặt tuấn mỹ, thậm chí còn có phần nghịch thiên. Mỗi một đường nét trên khuôn mặt này đều tinh xảo đến cực hạn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phúc bá giật mình sợ hãi, ông hoàn toàn không ngờ, tiểu thư là vì cái này.
Kỹ viện vốn là nơi ngư long hỗn tạp, người đến người đi nhiều vô số, tin tức cũng nhanh nhạy nhất. Những gã đàn ông tới nơi đó tìm vui, chỉ cần mấy chén rượu vào là hận không thể lôi bảy đời tám đại tổ tông ra nói.
Nãi nãi nhà đại danh môn nào tằng tịu với trai, tiểu thư nhà ai thầm thương trộm nhớ người nào, lão gia nhà ai nạp tiểu thiếp, tất cả đều có thể thành câu chuyện phiếm trong lúc tìm hoa hỏi liễu.
Như vậy xem ra...
Phúc bá kích động nói: “Tiểu thư dự định hồi Kinh rồi?”
Cố Thanh Hoàn gật đầu: “Dù sao cũng cần phải trở về, thế nên cũng phải chuẩn bị trước. Có bọn họ rồi, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn. Dù sao, chúng ta đã năm năm chưa trở lại nơi đó, bầu trời Kinh thành là xanh hay xám, nước sâu hay cạn, cũng phải phái người thăm dò trước.”
Phúc bá thở dài một hơi: “Tiểu thư đúng là biết nhìn xa trông rộng, không ai sánh bằng.”
“Cái gọi là nhìn xa trông rộng, chẳng qua là trải qua nhiều hơn người khác một kiếp mà thôi. Chịu thiệt, vấp ngã, cuối cùng đều phải đứng lên. Phúc bá, ông nói có phải không?”
“Tiểu thư nói rất phải.”
“Cũng không phải tất cả mọi người, đều có cơ hội bò dậy như ta.”
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: “Cơ hội của ta là dùng một trăm tám mươi mạng người của Tiền gia, thêm cả mạng của di mẫu và biểu muội đổi lấy, thế nên càng cần quý trọng gấp bội.”
Phúc bá cay mắt, không khỏi quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt, nức nở nói: “Tiểu thư...”
“Phúc bá!”
Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: “Khóc cái gì, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía trước mà!”
“Lão nô là cảm thán, trọng trách trên người tiểu thư quá nặng nề. Năm năm qua, tiểu thư học y thuật, mở Khánh Phong Đường, chữa bệnh từ thiện, còn phải đấu trí đấu dũng với đám súc sinh trong Cố phủ, không có một ngày được thoải mái.”
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nói: “Phúc bá, cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng, người chết mới nhẹ nhõm.”
Hôm nay là lần cuối Triệu Cảnh Diễm phải châm cứu, trùng hợp là, hắn chính là bệnh nhân cuối cùng hôm nay.
Dĩ nhiên, sự trùng hợp này đối với một vương gia như hắn mà nói, chẳng phải việc khó gì. Bỏ ít tiền trao đổi vị trí với người khác, hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tinh thần sảng khoái, hắn phe phẩy cái quạt bước vào phòng, không coi ai ra gì mà cởi áo, sau đó quen cửa quen nẻo nằm lên giường.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn không gợn sóng. Cô tiếp nhận kim châm cứu mà tỳ nữ đưa tới, thuần thục châm vào từng huyệt đạo.
Thân hình người này săn chắc, cơ bắp cân xứng, từng đường nét đều hoàn mỹ không gì sánh được, nhìn qua cũng không phải là hạng quần là áo lượt.
Hơn nữa, cô vừa mới xem mạch của hắn, vẻn vẹn sáu ngày, độc đã bị loại trừ sạch sẽ, bởi vậy có thể thấy được, người này cũng biết võ nghệ, hơn nữa không hề tầm thường.
Mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên vẻ nghi hoặc. Một hoàng tử sống trong nhung lụa, ung dung tuấn nhã, phong thái xuất trần như vậy, từ đâu lại học được võ công bất phàm?
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm khép hờ, lực chú ý tập trung ở mũi và tai, tai thì chăm chú lắng nghe từng hơi thở của Kim đại phu, mũi thì ngửi mùi hương vô cùng khó nhận ra trên người nàng.
Hơi thở của cô rất chậm, trên người trừ mùi thuốc ra, tựa hồ còn xen lẫn chút mùi hương gì đó rất khó diễn tả, rất đặc biệt.
Kim châm hết, hắn chậm rãi mở mắt.
“Kim đại phu xin dừng bước đã.”
Cố Thanh Hoàn vừa rửa tay xong, đang định rời khỏi thì nghe Thọ vương gọi, bởi vậy không khỏi dừng lại, quay đầu hỏi rất lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
“Có thể cho người lui xuống chăng?”
Cố Thanh Hoàn khoát tay, tỳ nữ đều rời khỏi, chỉ chừa lại Ngân Đăng sau lưng.
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt: “Bản vương châm cứu bảy ngày, Kim đại phu lại không nhắc lấy một chữ đến chuyện Cố phủ. Lỡ như bản vương lành bệnh rồi phủi mông một cái, cao bay xa chạy, há chẳng phải là Kim đại phu làm ăn lỗ vốn sao?”
“Thế nên...” Cố Thanh Hoàn trầm ngâm, không nói hết lời.
“Thế nên, chúng ta phải thương lượng cho kỹ, nên làm thế nào mới là thỏa đáng.”
Triệu Cảnh Diễm nói tiếp: “Dù sao người nói lời giữ lời như bản vương đây, quả thật không có nhiều.”
“Đa tạ Vương gia nói lời giữ lời, ta chỉ là một đại phu, ngoại trừ trị bệnh cứu người ra, không có sở trường gì. Huống hồ, ta chỉ phụ trách đưa ra yêu cầu, làm thế nào thì lại do Vương gia định đoạt.”
Ý của lời này, bản đại phu chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình, mặc ngươi muốn làm gì thì làm.
Triệu Cảnh Diễm thông minh cỡ nào, vừa nghe là hiểu, bởi vậy không khỏi nhíu mày, sau đó ánh mắt sáng rực.
“Bản vương ngu dốt, chỉ hiểu phong hoa tuyết nguyệt, không hiểu âm mưu tính toán. Lần trước, nếu không phải Kim đại phu nhắc nhở bản vương chưa đủ phô trương, có lẽ bản vương đến giờ vẫn chưa hay biết gì đâu.”
Ý không ở trong lời, Kim đại phu ngươi nói gì, ta liền làm nấy. Xin ngươi hãy nhìn vào thành ý của ta đi.
Cố Thanh Hoàn có chút dao động, đang muốn mở miệng thì lại bất ngờ thấy được vẻ tà mị đầy mê hoặc thoáng qua trong mắt phượng của hắn, nụ cười mỉm nơi khóe miệng cũng mang theo sự giảo hoạt.
Cô lập tức rùng mình, tựa hồ hiểu ra gì đó.
Cố Thanh Hoàn khẽ cười, lấy một bình sứ bằng bạch ngọc từ trong ngực áo, đổ một viên thuốc màu đen ra, sau đó nói rất lạnh lùng: “Nuốt vào.”
Triệu Cảnh Diễm ngẩn ra: “Đây là cái gì?”
“Thuốc bổ.”
“Đang yên lành cho ta ăn cái này làm gì?” Triệu Cảnh Diễm mới vừa mở miệng lẩm bẩm, Cố Thanh Hoàn đã không chút khách sáo mà nắm lấy cằm của hắn, nhét thuốc vào.
“Ngân Đăng, ngươi hãy trông chừng hắn.”
Dứt lời, Cố Thanh Hoàn cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Triệu Cảnh Diễm, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Này, chúng ta còn chưa nói xong mà, cô không thể cứ thế mà đi được.”
“Vị Vương gia này, nô tỳ khuyên ngài vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn. Ngài muốn câu giờ để thăm dò thân phận của Kim đại phu nhà ta sao, không có cửa đâu.” Ngân Đăng vừa nhìn tiểu thư lấy thuốc ra thì đã hiểu ngay.
“Nói bậy, bản vương...”
“Im miệng, ở chỗ bọn ta, không có bản vương này bản vương kia gì cả.” Ngân Đăng vừa rút kim châm vừa quát lớn.
Triệu Cảnh Diễm đường đường là Hoàng tử, thân phận vô cùng tôn quý, trước giờ chưa từng bị người ta nhạo báng, bởi vậy tức giận đến mức muốn vùng dậy, nhưng rồi lại phát hiện ra toàn thân không có chút sức lực nào.
“Cô ta... cô ta... đã cho ta uống thuốc gì?”
“Yên tâm, không chết được, chỉ là khiến ngài không thể động đậy trong một canh giờ.”
Ngân Đăng hừ lạnh hai tiếng, cô bé gí nắm đấm trước mặt Triệu Cảnh Diễm.
“Lần sau còn dám tính kế chủ nhân nhà ta, hừ, ta sẽ nhét độc dược vào miệng ngươi, để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngươi cứ liệu hồn.”
Triệu Cảnh Diễm trơ mắt nhìn Ngân Đăng ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng, im lặng cúi đầu xuống, ánh mắt có phần phức tạp.
Thật đúng là một người con gái thông minh, bản thân hắn để lộ sơ hở chỗ nào, mà khiến cô ta nhận ra điều bất ổn ?
Cố Thanh Hoàn vừa ra khỏi cửa viện, Trần Bình và Nguyệt nương liền tiến lên đón.
“Tiểu thư, trong hẻm lẫn xung quanh phủ đệ đều có hộ vệ của Thọ vương, bệnh nhân đều đi cả rồi, chúng ta không ra được.”
Cố Thanh Hoàn thầm mắng một tiếng đồ khốn. Thọ vương này đoán chắc mình là tiểu thư khuê các, trời sáng cần phải trở về phủ đệ, cho nên mới kéo dài thời gian.
Nguyệt nương khẽ nói: “Tiểu thư, bằng không, chúng ta dứt khoát ở lại luôn.”
“Không được, ngày mai Cố phủ mở tiệc rượu ngắm hoa, tuy là bọn họ không để ý tới ta, thế nhưng lỡ như... ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Cố Thanh Hoàn khẽ động tâm tư, lên tiếng nói: “Đi lấy hai bộ y phục của nô bộc đến.”
Ánh mắt Trần Bình sáng lên: “Tiểu thư, ý kiến hay.”
Một lát sau, Cố Thanh Hoàn mặc y phục của nô bộc vào, Nguyệt nương thay cô thắt kiểu tóc của nam tử, Cố Thanh Hoàn thừa dịp này cải trang sơ qua, một gã nô bộc thân hình gầy gò xuất hiện.
“Thế nào?” Cố Thanh Hoàn xoay người.
Trần Bình quan sát từ trên xuống dưới: “Tiểu thư, không chút sơ hở.”
Triệu Cảnh Diễm được A Ly bế lên xe ngựa, thuận thế trở mình, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cậu ta, hậm hực nói: “A Ly à, gia của ngươi bị giày vò ra như vậy, chắc hẳn ngươi đã tra ra được thân phận của Kim đại phu này rồi chứ?”
A Ly hổ thẹn nói: “Hồi gia, A Ly vô năng, không tra ra được.”
Triệu Cảnh Diễm cầm quạt gí vào đầu A Ly hai cái, cuối cùng cũng không đập mạnh xuống.
Hắn ngừng cười, bình tĩnh hỏi: “Từ bệnh nhân cuối cùng cho đến khi ta ra, tổng cộng có bao nhiêu người ra khỏi phủ?”
“Năm sáu gã nô bộc.”
“Ngu dốt, nhất định là cô ta hoá trang thành nô bộc rồi quang minh chính đại ra ngoài.”
Cuối cùng cây quạt vẫn gõ xuống, A Ly đau đến hít một hơi lạnh.
“Gia, không thể nào, bọn ta đều tỉ mỉ quan sát từng gã nô bộc, đều là nam tử.”
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, gia một đời anh minh, đã bị nhà ngươi làm hỏng hết cả đấy.”
Triệu Cảnh Diễm im lặng nhìn hắn, không nói thêm lời trách cứ nào.
Bản lĩnh của A Ly thế nào, hắn ít nhiều cũng biết rõ. Trên đời này, người có thể tránh thoát được ánh mắt của cậu ta cũng không nhiều lắm. Người con gái này có thể quang minh chính đại rời khỏi, đủ để chứng tỏ khả năng cải trang của cô ta giỏi đến cỡ nào.
Triệu Cảnh Diễm có phần thầm lo lại có phần vui vẻ, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại. Dù cho bản vương có phải lật ngược cái phủ Tô Châu này lên, cũng phải tìm cho ra nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên di chuyển, mà Triệu Cảnh Diễm lại chưa lấy lại sức lực, bởi vậy theo quán tính nên hắn ngửa người ra sau, đầu đập vào thân xe. Hắn cũng lười dịch chuyển nên cứ vậy mà dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, hắn khịt mũi mấy cái, hô to một tiếng: “A Ly!”
A Ly xốc màn tiến vào, phát hiện chủ tử của mình đang giống như con chó, dán người trên thành xe ngửi gì đó.
“Gia, ngài đang ngửi gì vậy?”
Triệu Cảnh Diễm bỗng dừng động tác lại, xoay người sang nhìn A Ly nhà mình, trên mặt viết hai chữ căm phẫn rất to.
“A Ly, xe ngựa chúng ta cướp được lúc trước, là của Kim đại phu.”
“Hở!”
A Ly trợn mắt, há mồm.
“Mau, mau, mau, mau nhớ lại lúc đó chúng ta chặn được cô ta ở chỗ nào, con đường kia thông tới mấy nhà nào.”
Triệu Cảnh Diễm bỗng dưng rất muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Đúng là mất bên Đông, được bên Tây, xe ngựa hắn cướp được lúc trước, chính là của người con gái đó.
Ha... ha... ha... Kim đại phu, giờ ta muốn xem, cô còn trốn được đi đâu!
…
Ngày hai mươi mốt tháng Bảy, trời xanh không mây, hơi nóng ngút ngàn.
Trước cửa Cố phủ, xe tới xe đi vô cùng náo nhiệt.
Thái thái, nãi nãi, các tiểu thư của các phủ đều trang điểm lộng lẫy, được bọn nha hoàn nghênh đón vào Cố phủ.
Quận chúa Hoa Dương làm chủ nhân, có trách nhiệm dẫn theo chúng phu nhân của Cố phủ tiến lên bắt chuyện. Ngô Nhạn Linh, Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên cầm quạt lụa trong tay, bước theo sau mẹ cả.
Hôm nay, phàm là người của các gia tộc có danh tiếng ở phủ Tô Châu đều đến đây tề tựu. Cố phủ bỗng ngập tràn yến yến oanh oanh, tiếng nói cười lảnh lót, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đang lúc chúng nữ nhân ngẩng cổ kiễng chân trông ngóng, Thọ vương mặc áo bào trắng, phe phẩy quạt, phong thái nhanh nhẹn bước đến.
Chúng nữ nhân cùng kinh ngạc kêu lên, trên mặt nổi lên từng ráng mây đỏ.
Rõ ràng Thọ vương này có một khuôn mặt tuấn mỹ, thậm chí còn có phần nghịch thiên. Mỗi một đường nét trên khuôn mặt này đều tinh xảo đến cực hạn.
Bình luận facebook