Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Năm Vạn Lượng
"Là Trương di nương." Xuân Nê đứng bật lên, nhẹ giọng nói.
Sao bà ta lại đến đây, Thanh Hoàn nháy mắt ra hiệu cho hai người, nói: "Mời vào đây."
Trương di nương mặc chiếc áo khoác màu tím đỏ bằng gấm, hai bên vạt áo thêu hoa văn hải thủy tam bảo như ý, nhẹ nhàng ngồi xuống nửa ghế.
"Lục tiểu thư có nguyệt sự lần đầu, ta cũng không giúp được gì. Nhưng dù sao ta cũng là người từng trải, biết cái gì tốt cái gì không tốt nên mới qua đây dặn dò vài câu."
Thanh Hoàn muốn thử thăm dò Trương di nương, nói: "Di nương đến đây như vậy không sợ Quận chúa biết được, sẽ bị căm ghét sao?"
Trương di nương cười nói: "Vốn dĩ đã bị căm ghét rồi, còn cái gì phải sợ nữa sao. Nếu như có thể giúp cho Lục tiểu thư nhận được một chút lợi ích thì để Quận chúa oán trách vài câu cũng có hề gì."
Thanh Hoàn nghe ra được thâm ý trong đó, trong lòng cũng đã tỏ.
Trương di nương đến Cố phủ mới mấy tháng ngắn ngủi, trên thì bị Quận chúa chèn ép, dưới thì có hai vị Lưu và Hứa di nương nhìn chòng chọc như hổ đói nên không thể nói sai một lời, không thể đi sai một bước. Lại thêm, người đàn ông lấy bà ta chỉ là một kẻ nhu nhược nên cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng gì.
Có câu, một cây làm chẳng nên non, trong phủ, người có cảnh ngộ giống như bà ta, tính đi tính lại cũng chỉ có một mình cô. Vì vậy Trương di nương mới nóng lòng đến đây tỏ thái độ.
Thanh Hoàn cười mỉm, nói: "Đa tạ di nương lo lắng cho Thanh Hoàn, mẹ của Thanh Hoàn mất sớm, bản thân ta cũng chỉ vừa mới thoát cơn u mê, vì vậy rất cần sự chỉ dạy của trưởng bối, vậy mới không để cho Quận chúa khinh khi."
Điều này có nghĩa, ta là người không nơi nương tựa, nếu như bà không sợ Quận chúa thì ta bằng lòng liên minh với bà.
Trương di nương xuất thân là thứ nữ, là một người phụ nữ thông minh nhạy bén, nghe câu nói đó thì cười: "Lục tiểu thư đã không ghét bỏ thì ta sẽ nói cho Lục tiểu thư nghe vậy."
Trong thời gian nửa chung trà, Trương di nương đã nói xong, thấy nét mặt Thanh Hoàn có vẻ mệt nhọc nên cũng biết điều cáo lui. Nguyệt nương tự mình tiễn người ra ngoài.
Khi trong phòng không có người ngoài thì Xuân Nê mới vội vàng hỏi: "Tiểu thư định... lôi kéo bà ta sao?"
"Cũng không tính là lôi kéo, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh. Bà ta và ta đều muốn có thêm đồng minh, chỉ vậy mà thôi."
Nguyệt nương vừa quay trở lại, nghe câu nói này của Thanh Hoàn cũng tán đồng: "Tiểu thư nói đúng, nô tì thấy cô ta ăn nói khéo léo, hành sự cũng không hề đơn giản."
Thanh Hoàn lắc đầu cảm thán: "Người đơn giản không sống nổi ở Cố gia."
Nguyệt nương sợ tiểu thư nhớ lại chuyện cũ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lúc tiểu thư ngủ, Nhị tiểu thư có đến đây thăm người, còn mang theo áo khoác mà thái thái ban cho người cùng với một số đồ ăn nữa. Nhị tiểu thư ngồi một lát thì đi rồi."
Thanh Hoàn cười khẽ: "Tỷ ấy mới là người đáng để ta đối đãi thật lòng."
Trương di nương trở về phòng, ngồi trên mép giường không nói không rằng.
Nha hoàn Tiểu Cốt thấy vậy thì nhanh chóng đi bưng nước hầu hạ di nương tắm rửa.
Trương thị hoàn hồn lại, bỗng hỏi: "Ngươi cảm thấy Lục tiểu thư như thế nào?"
Tiểu Cốt đã đi theo Trương di nương năm sáu năm, tình cảm chủ tớ hai người rất tốt. Nghe Trương di nương hỏi, cô ta suy nghĩ một hồi mới đáp: "Là một người đáng thương ạ."
Vẻ mặt Trương thị có chút kỳ quái: "Vậy tại sao ta lại cảm thấy vị Lục tiểu thư này không hề bình thường chút nào?"
"Di nương nói gì vậy chứ, Lục tiểu thư có bệnh tật ở chỗ này, còn có thể bình thường được sao." Tiểu Cốt chỉ lên đầu mình.
Trương di nương lắc đầu.
Bà ta là thứ nữ trong nhà, nên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác. Nhưng bà ta lại nhìn không thấu được cảm xúc trong đôi mắt của Lục tiểu thư.
Vị Lục tiểu thư này nói năng rất thận trọng, không để lộ một sơ hở nào, nhìn thì có vẻ là hồ đồ nhưng lại giống như rất thông minh.
Trương thị cảm thấy không quá chắc chắn về bước cờ mà mình vừa đi, là đúng hay sai nữa.
Nha môn tri phủ phủ Hoành Thủy.
Đặng tri phủ quỳ dưới đất, cẩn thận, dè dặt quan sát hai vị Diêm vương sống trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thọ vương đích thân đến Hoành Thủy, thuyền còn chưa cập bến thì đã bị thủy tặc ném xuống sông. Điều này có khác gì muốn ông ta đi chết đâu, lỡ như Hoàng thượng trách tội thì chắc chắn ông ta không thể giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu, không khéo còn bị mất đầu như chơi.
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Tưởng Hoằng Văn đứng phía sau thì giống như Nhị Lang Thần, sắc mặt âm u đến nỗi làm người ta muốn nghẹt thở.
Thôi xong!
Đặng tri phủ đau lòng, đau cả thịt, lấy ngân phiếu trong tay áo ra, cung kính dâng lên trước mặt Thọ vương, thút thít nói: "Hạ quan nhất định sẽ tra xét việc này, thỉnh vương gia giơ cao đánh khẽ ạ."
Triệu Cảnh Diễm nhìn ngân phiếu, bĩu môi, hứ một tiếng, giống như chê ít vậy.
"Có tý ngân lượng vậy, ngươi bố thí cho ăn mày sao? Vương gia, hay là chúng ta cứ bẩm báo đúng sự thật cho Hoàng thượng đi."
Đặng tri phủ bị dọa tới chân cũng mềm nhũn ra, bèn cầu xin: "Không được, ngàn vạn lần không được đâu ạ."
Nói xong ông ta lại móc thêm mấy tờ nữa ra, sau đó quỳ sụp xuống nền nhà: "Vương gia ơi, hạ quan còn cha già con thơ. Đây đã là toàn bộ gia tài của hạ quan rồi ạ, cầu xin vương gia cho hạ quan một con đường sống."
Triệu Cảnh Diễm ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Được rồi, đứng lên đi. Đừng nói bản vương không thể trị ngươi. Vụ án này phải điều tra rõ ràng cho bản vương. Nếu thật sự là thủy tặc thì không sao, còn nếu như là thuộc hạ của kẻ khác thì... ngươi cũng biết đấy, bản vương bị ám sát ở Giang Nam, quan lại ở Giang Nam sẽ... hừ hừ!"
Nói xong, hắn phất quạt đi thẳng.
Tưởng Hoằng Văn lấy ngân phiếu, nghênh ngang đi theo sau.
Đặng tri phủ hồn bay phách lạc bò từ dưới đất lên, phút chốc dáng vẻ rụt rè lo sợ đã không còn, nghiêm nghị nói: "Người đâu!"
"Đại nhân có gì căn dặn ạ?"
"Mau phái người đến phủ Hiền vương, bẩm báo rõ ràng việc Thọ vương bị ám sát cho ta. Đợi đã... về việc năm vạn lượng kia cũng báo cáo luôn đi."
"Dạ, đại nhân!"
Triệu Cảnh Diễm chỉ mở miệng thôi là đã có năm vạn lượng, nhưng trên mặt không có một chút vui vẻ nào.
Tưởng Hoằng Văn hiểu rõ suy tư của hắn, nghiêm nghị nói: "Năm vạn lượng, tuy chẳng thấm vào đâu nhưng cũng có thể dùng được một thời gian rồi. Ta chỉ lo là…"
Nụ cười trên mặt Triệu Cảnh Diễm chợt tắt, lạnh lùng nói: "Bản vương là một vương gia ăn chơi trác táng, còn có gì phải sợ? Đặng Thanh là con chó của Tam ca. Chó ngoài biết quẫy đuôi với chủ, sủa mấy tiếng ra thì cũng chẳng làm được gì khác."
"Phải đề phòng hắn cắn ngươi một phát."
"Loại chó canh cửa này không có nổi cái gan đó đâu, trừ phi hắn không sợ chết. Năm vạn lượng này là gia quang minh chính đại lấy được, được rồi, cất chúng đi."
Tưởng Hoằng Văn căn bản không nghĩ tới việc nhả tiền ra, nhướng mày nói sang chuyện khác: "Đi, chúng ta đi thăm vị Lục tiểu thư kia, đừng để bị bệnh gì nặng thật thì nguy?"
"Hồi bẩm hai vị, một canh giờ trước, thuyền của Cố gia đã rời bến rồi ạ."
Sắc mặt hai người ngồi trong xe ngựa cùng thay đổi.
Thuyền của Cố phủ xuất phát từ Hoành Thủy, đi với tốc độ rất nhanh, chập tối năm ngày sau đã tới được bến sông ở Kinh thành.
Vợ chồng đại phòng đích thân ra bến sông đón tiếp, mười mấy chiếc xe ngựa xếp thành hàng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi bến sông.
Mấy ngày nay, bệnh của Thanh Hoàn đã đỡ hơn nhiều, chỉ có sắc mặt còn hơi trắng bệch. Cô ngồi trong xe, vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Trần Bình đang trà trộn trong đám đông nhìn về phía cô.
Hai người khẽ gật đầu với nhau, Trần Bình thấy tiểu thư đã bình an thì nhanh chóng quay người rời đi.
Thanh Hoàn cảm thấy rất ấm lòng, định buông rèm xuống. Đột nhiên, cô nhìn thấy Tiền Phúc và Ngân Đăng đang chen ra trong đám dân chúng.
Tiền Phúc và Ngân Đăng nhìn thấy tiểu thư thì rất kích động.
Thanh Hoàn gật đầu, nhanh chóng buông rèm xuống. Cô nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán.
Xe chạy hơn một canh giờ thì đến căn nhà của Cố gia trong Kinh thành.
Ngôi nhà tọa lạc ở phường Bài Lâu, trung tâm của Kinh thành. Đây là căn nhà mà Cố lão gia đã mua lúc còn trẻ. Những người có địa vị, thân phận ở Kinh thành hầu hết đều sống ở xung quanh phường Bài Lâu này.
Ngôi nhà có mặt tiền hướng về phía Nam, kết cấu ba gian ngũ tiến tam lộ*, vô cùng khí thế chiếm hết một phần ba con ngõ Yên Chi. Căn nhà chia làm Đông viện và Tây viện, kiến trúc khá giống kiểu nhà vườn ở Giang Nam, có đầy đủ đình đài lầu các, các hành lang dài mát mẻ, ngói xanh tường quét vôi trắng, đúng là một nơi ở rất lịch sự, tao nhã.
(*) Mỗi một tứ hợp viện nhỏ sẽ gồm bốn căn nhà quay mặt vào nhau tạo thành một chữ khẩu 口, tứ hợp viện có cấu trúc ngũ tiến sẽ có năm chữ khẩu như vậy.
Thanh Hoàn chỉ cười. Từ xưa đến nay, người của Cố gia không bao giờ bạc đãi mình về khoản ăn ở đi lại. Cho dù là tiền bạc có hết đi nữa thì vẫn phải phô trương cho bằng được.
Mọi người đi đường dài đều mệt mỏi, hơn nữa lão thái thái còn đang bị bệnh, nên để cho nha hoàn trong phủ đưa mọi người về phòng của mình nghỉ ngơi trước.
Thanh Hoàn đánh giá tiểu viện của mình.
Một căn nhà ba gian là chính phòng ở giữa và hai căn nhỏ hai bên. Trong viện có đường đi được rải đá, trước đình trồng mấy cây nguyệt quế và chuối tây, những dây leo héo úa bò khắp tường, gió vừa thổi qua là đám lá lại rụng xuống, làm cho khung cảnh có phần đìu hiu.
Xuân Nê đến gần nói: "Người của đại phòng đều chuyển đến Đông viện, nhị phòng thì ở Tây viện. Hai tiểu viện tốt nhất của Tây viện do Nhị gia và Quận chúa ở một cái, Linh tiểu thư ở một cái."
"Cố lão gia và lão thái thái ở viện nào?"
"Lão gia và thái thái ở Thọ An Đường. Nhị tiểu thư ở cùng với lão thái thái, không trở về Đông viện."
Thanh Hoàn gật đầu, đi vào đại sảnh, đánh giá quanh một vòng rồi quay người đi vào phòng ngủ, màn trướng và chăn gấm lại rất sạch sẽ.
Cô cười căn dặn: "Lấy thảo dược xông kĩ từng ngóc ngách, ta đi nghỉ ngơi một chút."
Vừa mới cởi y phục, tháo trâm ngọc thì có nha hoàn mang thức ăn đến. Nguyệt nương cảm ơn, nhét cho cô ta hai vụn bạc, kéo cô ta qua một bên hỏi thăm kĩ càng tình hình trong phủ.
Xuân Nê thì bày đồ ăn trong hộp ra bàn.
Thanh Hoàn rửa tay xong, ăn được mấy miếng thì Nguyệt nương đi vào.
Xuân Nê vội vã hỏi: "Có nghe ngóng được gì không?"
Nguyệt nương lắc đầu nói: "Nha hoàn đó cũng mới được mua về phủ hai tháng, cho nên không biết gì cả."
Trong lòng Thanh Hoàn như có linh cảm, cười hỏi: "Trong viện của chúng ta thì sao?"
"Cũng là người mới, có người còn chưa học xong quy củ trong phủ nữa ạ."
Thanh Hoàn cười nói: "Đây là do đại phòng đề phòng người nhị phòng chúng ta đấy. Được rồi, để ta ngủ một giấc trước cho lại sức rồi mới đấu với bọn họ được."
Thanh Hoàn buông đũa, cầm ly trà hớp một ngụm, sau đó liền đi đến bên cửa sổ. Mặc dù cô đang nghiêng đầu nhìn vào cái lỗ lớn trên cửa sổ, nhưng trong đầu thì suy nghĩ, không biết bây giờ đám người Trần Bình như thế nào rồi.
Bên ngoài bức tường cao, có một bóng đen bỗng nhảy qua tường, chính là Trần Bình mà Thanh Hoàn đang nghĩ đến.
Y nhanh chóng nhảy vào xe ngựa, nở nụ cười với Tiền Phúc: "Phúc bá, bên chỗ tiểu thư đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, ta cũng đã thăm dò kĩ tình hình trong viện rồi, chúng ta trở về thôi."
Tiền Phúc vuốt bộ râu thưa nói: "Chúng ta trở về trước, để tiểu thư nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp, ta nhìn từ xa thấy sắc mặt tiểu thư không được khỏe cho lắm."
"Nhà chúng ta ở chỗ nào trong Kinh thành?" Trần Bình thuận miệng hỏi một câu.
Tiền Phúc bật cười, chỉ về phía một ngôi nhà lớn: "Ngay trước mắt ngươi đấy."
"Gần như vậy sao?"
"Tiểu thư đã mua từ ba năm trước rồi. Đi, vào trong xem xem." Tiền Phúc mỉm cười hiểu ý.
"Ba năm trước? Mẹ tôi ơi, ba năm trước tôi còn chưa gặp được tiểu thư nữa."
Vừa nói chuyện, hai người vừa cùng nhau đi vào nhà. Trong chốc lát, cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt đóng lại.
Trong hẻm không một bóng người.
Lúc này có một bóng đen nhẹ nhàng từ trên tường nhảy xuống, cúi thấp người, cẩn tận đi về phía cửa nhà, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng "Kim phủ".
"Là Trương di nương." Xuân Nê đứng bật lên, nhẹ giọng nói.
Sao bà ta lại đến đây, Thanh Hoàn nháy mắt ra hiệu cho hai người, nói: "Mời vào đây."
Trương di nương mặc chiếc áo khoác màu tím đỏ bằng gấm, hai bên vạt áo thêu hoa văn hải thủy tam bảo như ý, nhẹ nhàng ngồi xuống nửa ghế.
"Lục tiểu thư có nguyệt sự lần đầu, ta cũng không giúp được gì. Nhưng dù sao ta cũng là người từng trải, biết cái gì tốt cái gì không tốt nên mới qua đây dặn dò vài câu."
Thanh Hoàn muốn thử thăm dò Trương di nương, nói: "Di nương đến đây như vậy không sợ Quận chúa biết được, sẽ bị căm ghét sao?"
Trương di nương cười nói: "Vốn dĩ đã bị căm ghét rồi, còn cái gì phải sợ nữa sao. Nếu như có thể giúp cho Lục tiểu thư nhận được một chút lợi ích thì để Quận chúa oán trách vài câu cũng có hề gì."
Thanh Hoàn nghe ra được thâm ý trong đó, trong lòng cũng đã tỏ.
Trương di nương đến Cố phủ mới mấy tháng ngắn ngủi, trên thì bị Quận chúa chèn ép, dưới thì có hai vị Lưu và Hứa di nương nhìn chòng chọc như hổ đói nên không thể nói sai một lời, không thể đi sai một bước. Lại thêm, người đàn ông lấy bà ta chỉ là một kẻ nhu nhược nên cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng gì.
Có câu, một cây làm chẳng nên non, trong phủ, người có cảnh ngộ giống như bà ta, tính đi tính lại cũng chỉ có một mình cô. Vì vậy Trương di nương mới nóng lòng đến đây tỏ thái độ.
Thanh Hoàn cười mỉm, nói: "Đa tạ di nương lo lắng cho Thanh Hoàn, mẹ của Thanh Hoàn mất sớm, bản thân ta cũng chỉ vừa mới thoát cơn u mê, vì vậy rất cần sự chỉ dạy của trưởng bối, vậy mới không để cho Quận chúa khinh khi."
Điều này có nghĩa, ta là người không nơi nương tựa, nếu như bà không sợ Quận chúa thì ta bằng lòng liên minh với bà.
Trương di nương xuất thân là thứ nữ, là một người phụ nữ thông minh nhạy bén, nghe câu nói đó thì cười: "Lục tiểu thư đã không ghét bỏ thì ta sẽ nói cho Lục tiểu thư nghe vậy."
Trong thời gian nửa chung trà, Trương di nương đã nói xong, thấy nét mặt Thanh Hoàn có vẻ mệt nhọc nên cũng biết điều cáo lui. Nguyệt nương tự mình tiễn người ra ngoài.
Khi trong phòng không có người ngoài thì Xuân Nê mới vội vàng hỏi: "Tiểu thư định... lôi kéo bà ta sao?"
"Cũng không tính là lôi kéo, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh. Bà ta và ta đều muốn có thêm đồng minh, chỉ vậy mà thôi."
Nguyệt nương vừa quay trở lại, nghe câu nói này của Thanh Hoàn cũng tán đồng: "Tiểu thư nói đúng, nô tì thấy cô ta ăn nói khéo léo, hành sự cũng không hề đơn giản."
Thanh Hoàn lắc đầu cảm thán: "Người đơn giản không sống nổi ở Cố gia."
Nguyệt nương sợ tiểu thư nhớ lại chuyện cũ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lúc tiểu thư ngủ, Nhị tiểu thư có đến đây thăm người, còn mang theo áo khoác mà thái thái ban cho người cùng với một số đồ ăn nữa. Nhị tiểu thư ngồi một lát thì đi rồi."
Thanh Hoàn cười khẽ: "Tỷ ấy mới là người đáng để ta đối đãi thật lòng."
Trương di nương trở về phòng, ngồi trên mép giường không nói không rằng.
Nha hoàn Tiểu Cốt thấy vậy thì nhanh chóng đi bưng nước hầu hạ di nương tắm rửa.
Trương thị hoàn hồn lại, bỗng hỏi: "Ngươi cảm thấy Lục tiểu thư như thế nào?"
Tiểu Cốt đã đi theo Trương di nương năm sáu năm, tình cảm chủ tớ hai người rất tốt. Nghe Trương di nương hỏi, cô ta suy nghĩ một hồi mới đáp: "Là một người đáng thương ạ."
Vẻ mặt Trương thị có chút kỳ quái: "Vậy tại sao ta lại cảm thấy vị Lục tiểu thư này không hề bình thường chút nào?"
"Di nương nói gì vậy chứ, Lục tiểu thư có bệnh tật ở chỗ này, còn có thể bình thường được sao." Tiểu Cốt chỉ lên đầu mình.
Trương di nương lắc đầu.
Bà ta là thứ nữ trong nhà, nên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác. Nhưng bà ta lại nhìn không thấu được cảm xúc trong đôi mắt của Lục tiểu thư.
Vị Lục tiểu thư này nói năng rất thận trọng, không để lộ một sơ hở nào, nhìn thì có vẻ là hồ đồ nhưng lại giống như rất thông minh.
Trương thị cảm thấy không quá chắc chắn về bước cờ mà mình vừa đi, là đúng hay sai nữa.
Nha môn tri phủ phủ Hoành Thủy.
Đặng tri phủ quỳ dưới đất, cẩn thận, dè dặt quan sát hai vị Diêm vương sống trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thọ vương đích thân đến Hoành Thủy, thuyền còn chưa cập bến thì đã bị thủy tặc ném xuống sông. Điều này có khác gì muốn ông ta đi chết đâu, lỡ như Hoàng thượng trách tội thì chắc chắn ông ta không thể giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu, không khéo còn bị mất đầu như chơi.
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Tưởng Hoằng Văn đứng phía sau thì giống như Nhị Lang Thần, sắc mặt âm u đến nỗi làm người ta muốn nghẹt thở.
Thôi xong!
Đặng tri phủ đau lòng, đau cả thịt, lấy ngân phiếu trong tay áo ra, cung kính dâng lên trước mặt Thọ vương, thút thít nói: "Hạ quan nhất định sẽ tra xét việc này, thỉnh vương gia giơ cao đánh khẽ ạ."
Triệu Cảnh Diễm nhìn ngân phiếu, bĩu môi, hứ một tiếng, giống như chê ít vậy.
"Có tý ngân lượng vậy, ngươi bố thí cho ăn mày sao? Vương gia, hay là chúng ta cứ bẩm báo đúng sự thật cho Hoàng thượng đi."
Đặng tri phủ bị dọa tới chân cũng mềm nhũn ra, bèn cầu xin: "Không được, ngàn vạn lần không được đâu ạ."
Nói xong ông ta lại móc thêm mấy tờ nữa ra, sau đó quỳ sụp xuống nền nhà: "Vương gia ơi, hạ quan còn cha già con thơ. Đây đã là toàn bộ gia tài của hạ quan rồi ạ, cầu xin vương gia cho hạ quan một con đường sống."
Triệu Cảnh Diễm ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Được rồi, đứng lên đi. Đừng nói bản vương không thể trị ngươi. Vụ án này phải điều tra rõ ràng cho bản vương. Nếu thật sự là thủy tặc thì không sao, còn nếu như là thuộc hạ của kẻ khác thì... ngươi cũng biết đấy, bản vương bị ám sát ở Giang Nam, quan lại ở Giang Nam sẽ... hừ hừ!"
Nói xong, hắn phất quạt đi thẳng.
Tưởng Hoằng Văn lấy ngân phiếu, nghênh ngang đi theo sau.
Đặng tri phủ hồn bay phách lạc bò từ dưới đất lên, phút chốc dáng vẻ rụt rè lo sợ đã không còn, nghiêm nghị nói: "Người đâu!"
"Đại nhân có gì căn dặn ạ?"
"Mau phái người đến phủ Hiền vương, bẩm báo rõ ràng việc Thọ vương bị ám sát cho ta. Đợi đã... về việc năm vạn lượng kia cũng báo cáo luôn đi."
"Dạ, đại nhân!"
Triệu Cảnh Diễm chỉ mở miệng thôi là đã có năm vạn lượng, nhưng trên mặt không có một chút vui vẻ nào.
Tưởng Hoằng Văn hiểu rõ suy tư của hắn, nghiêm nghị nói: "Năm vạn lượng, tuy chẳng thấm vào đâu nhưng cũng có thể dùng được một thời gian rồi. Ta chỉ lo là…"
Nụ cười trên mặt Triệu Cảnh Diễm chợt tắt, lạnh lùng nói: "Bản vương là một vương gia ăn chơi trác táng, còn có gì phải sợ? Đặng Thanh là con chó của Tam ca. Chó ngoài biết quẫy đuôi với chủ, sủa mấy tiếng ra thì cũng chẳng làm được gì khác."
"Phải đề phòng hắn cắn ngươi một phát."
"Loại chó canh cửa này không có nổi cái gan đó đâu, trừ phi hắn không sợ chết. Năm vạn lượng này là gia quang minh chính đại lấy được, được rồi, cất chúng đi."
Tưởng Hoằng Văn căn bản không nghĩ tới việc nhả tiền ra, nhướng mày nói sang chuyện khác: "Đi, chúng ta đi thăm vị Lục tiểu thư kia, đừng để bị bệnh gì nặng thật thì nguy?"
"Hồi bẩm hai vị, một canh giờ trước, thuyền của Cố gia đã rời bến rồi ạ."
Sắc mặt hai người ngồi trong xe ngựa cùng thay đổi.
Thuyền của Cố phủ xuất phát từ Hoành Thủy, đi với tốc độ rất nhanh, chập tối năm ngày sau đã tới được bến sông ở Kinh thành.
Vợ chồng đại phòng đích thân ra bến sông đón tiếp, mười mấy chiếc xe ngựa xếp thành hàng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi bến sông.
Mấy ngày nay, bệnh của Thanh Hoàn đã đỡ hơn nhiều, chỉ có sắc mặt còn hơi trắng bệch. Cô ngồi trong xe, vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Trần Bình đang trà trộn trong đám đông nhìn về phía cô.
Hai người khẽ gật đầu với nhau, Trần Bình thấy tiểu thư đã bình an thì nhanh chóng quay người rời đi.
Thanh Hoàn cảm thấy rất ấm lòng, định buông rèm xuống. Đột nhiên, cô nhìn thấy Tiền Phúc và Ngân Đăng đang chen ra trong đám dân chúng.
Tiền Phúc và Ngân Đăng nhìn thấy tiểu thư thì rất kích động.
Thanh Hoàn gật đầu, nhanh chóng buông rèm xuống. Cô nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán.
Xe chạy hơn một canh giờ thì đến căn nhà của Cố gia trong Kinh thành.
Ngôi nhà tọa lạc ở phường Bài Lâu, trung tâm của Kinh thành. Đây là căn nhà mà Cố lão gia đã mua lúc còn trẻ. Những người có địa vị, thân phận ở Kinh thành hầu hết đều sống ở xung quanh phường Bài Lâu này.
Ngôi nhà có mặt tiền hướng về phía Nam, kết cấu ba gian ngũ tiến tam lộ*, vô cùng khí thế chiếm hết một phần ba con ngõ Yên Chi. Căn nhà chia làm Đông viện và Tây viện, kiến trúc khá giống kiểu nhà vườn ở Giang Nam, có đầy đủ đình đài lầu các, các hành lang dài mát mẻ, ngói xanh tường quét vôi trắng, đúng là một nơi ở rất lịch sự, tao nhã.
(*) Mỗi một tứ hợp viện nhỏ sẽ gồm bốn căn nhà quay mặt vào nhau tạo thành một chữ khẩu 口, tứ hợp viện có cấu trúc ngũ tiến sẽ có năm chữ khẩu như vậy.
Thanh Hoàn chỉ cười. Từ xưa đến nay, người của Cố gia không bao giờ bạc đãi mình về khoản ăn ở đi lại. Cho dù là tiền bạc có hết đi nữa thì vẫn phải phô trương cho bằng được.
Mọi người đi đường dài đều mệt mỏi, hơn nữa lão thái thái còn đang bị bệnh, nên để cho nha hoàn trong phủ đưa mọi người về phòng của mình nghỉ ngơi trước.
Thanh Hoàn đánh giá tiểu viện của mình.
Một căn nhà ba gian là chính phòng ở giữa và hai căn nhỏ hai bên. Trong viện có đường đi được rải đá, trước đình trồng mấy cây nguyệt quế và chuối tây, những dây leo héo úa bò khắp tường, gió vừa thổi qua là đám lá lại rụng xuống, làm cho khung cảnh có phần đìu hiu.
Xuân Nê đến gần nói: "Người của đại phòng đều chuyển đến Đông viện, nhị phòng thì ở Tây viện. Hai tiểu viện tốt nhất của Tây viện do Nhị gia và Quận chúa ở một cái, Linh tiểu thư ở một cái."
"Cố lão gia và lão thái thái ở viện nào?"
"Lão gia và thái thái ở Thọ An Đường. Nhị tiểu thư ở cùng với lão thái thái, không trở về Đông viện."
Thanh Hoàn gật đầu, đi vào đại sảnh, đánh giá quanh một vòng rồi quay người đi vào phòng ngủ, màn trướng và chăn gấm lại rất sạch sẽ.
Cô cười căn dặn: "Lấy thảo dược xông kĩ từng ngóc ngách, ta đi nghỉ ngơi một chút."
Vừa mới cởi y phục, tháo trâm ngọc thì có nha hoàn mang thức ăn đến. Nguyệt nương cảm ơn, nhét cho cô ta hai vụn bạc, kéo cô ta qua một bên hỏi thăm kĩ càng tình hình trong phủ.
Xuân Nê thì bày đồ ăn trong hộp ra bàn.
Thanh Hoàn rửa tay xong, ăn được mấy miếng thì Nguyệt nương đi vào.
Xuân Nê vội vã hỏi: "Có nghe ngóng được gì không?"
Nguyệt nương lắc đầu nói: "Nha hoàn đó cũng mới được mua về phủ hai tháng, cho nên không biết gì cả."
Trong lòng Thanh Hoàn như có linh cảm, cười hỏi: "Trong viện của chúng ta thì sao?"
"Cũng là người mới, có người còn chưa học xong quy củ trong phủ nữa ạ."
Thanh Hoàn cười nói: "Đây là do đại phòng đề phòng người nhị phòng chúng ta đấy. Được rồi, để ta ngủ một giấc trước cho lại sức rồi mới đấu với bọn họ được."
Thanh Hoàn buông đũa, cầm ly trà hớp một ngụm, sau đó liền đi đến bên cửa sổ. Mặc dù cô đang nghiêng đầu nhìn vào cái lỗ lớn trên cửa sổ, nhưng trong đầu thì suy nghĩ, không biết bây giờ đám người Trần Bình như thế nào rồi.
Bên ngoài bức tường cao, có một bóng đen bỗng nhảy qua tường, chính là Trần Bình mà Thanh Hoàn đang nghĩ đến.
Y nhanh chóng nhảy vào xe ngựa, nở nụ cười với Tiền Phúc: "Phúc bá, bên chỗ tiểu thư đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, ta cũng đã thăm dò kĩ tình hình trong viện rồi, chúng ta trở về thôi."
Tiền Phúc vuốt bộ râu thưa nói: "Chúng ta trở về trước, để tiểu thư nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp, ta nhìn từ xa thấy sắc mặt tiểu thư không được khỏe cho lắm."
"Nhà chúng ta ở chỗ nào trong Kinh thành?" Trần Bình thuận miệng hỏi một câu.
Tiền Phúc bật cười, chỉ về phía một ngôi nhà lớn: "Ngay trước mắt ngươi đấy."
"Gần như vậy sao?"
"Tiểu thư đã mua từ ba năm trước rồi. Đi, vào trong xem xem." Tiền Phúc mỉm cười hiểu ý.
"Ba năm trước? Mẹ tôi ơi, ba năm trước tôi còn chưa gặp được tiểu thư nữa."
Vừa nói chuyện, hai người vừa cùng nhau đi vào nhà. Trong chốc lát, cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt đóng lại.
Trong hẻm không một bóng người.
Lúc này có một bóng đen nhẹ nhàng từ trên tường nhảy xuống, cúi thấp người, cẩn tận đi về phía cửa nhà, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng "Kim phủ".
Bình luận facebook