Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Chửi Khéo
"Đệ muội có điều không biết, thợ may trong Kinh thành cũng là người đến từ phương Nam, một tháng trước người ta đã về quê mất rồi."
Quận chúa cười lạnh: "Phận tiểu bối như chúng ta không có thì cũng thôi, nhưng làm gì có đạo lý để lão gia và thái thái mặc đồ cũ mừng năm mới được."
Chu thị bị chặn họng, tức đến nỗi gân xanh trên Thái dương cũng giật giật. Nói như vậy có khác nào chỉ thẳng mặt chửi bà ta bất hiếu chứ.
"Được rồi!"
Đột nhiên Ngụy thị lên tiếng: "Sắp xếp cho mọi người ổn định trước đã rồi xử lý từng việc khác sau, những chuyện nhỏ như thế thì không cần gấp."
Quận chúa bĩu môi, lạnh lùng cười: "Thái thái có điều không biết. Các danh gia vọng tộc ở Kinh thành này đều có ánh mắt vô cùng phú quý, thế lực. Nếu quần áo của người chỉ cần có một nếp nhăn thôi thì bọn họ cũng có thể lấy chuyện đó ra để bàn luận. Con dâu cũng là muốn tốt cho Cố gia. Vốn dĩ phủ đệ chúng ta đã không hiển hách rồi, nếu còn khiến bọn họ xem thường chúng ta thì, ôi…"
Chu thị tức đến nỗi suýt ngã ngửa. Nhà mẹ đẻ của bà ta cũng là gia đình quan ngũ phẩm, huynh đệ tỷ muội tuy rằng không phải đại phú đại quý nhưng cũng được xem là danh gia vọng tộc ở đây. Không ngờ bị cô ta nói như thể, môn đệ của nhà bà không đáng để nhắc đến vậy.
Dù sao cũng là con gái vương gia, khả năng đấu đá không phải dạng vừa. Thanh Hoàn cầm chung trà, nhưng lại tập trung cao độ để nghe đến nỗi quên cả uống trà.
Ngụy thị là người phương Nam, tuy rằng lúc còn trẻ có cùng chồng vào Kinh thành mấy lần nhưng đó cũng là chuyện ngày xưa rồi.
Bà ta nghe vợ của lão nhị nói như vậy thì trong lòng dậy sóng.
Vốn dĩ chuyến đi này là để đến Kinh thành thăm viếng một phen, nhằm giúp con trai lớn giữ chắc được chức quan, giúp con trai út tìm được một chức quan béo bở, rồi tìm mối gả mấy tiểu thư trong phủ đi. Nếu mọi chuyện thật sự như lời vợ lão nhị nói, danh gia vọng tộc người đến kẻ đi nhiều như vậy, nếu không biết ăn mặc giữ thể diện thì e rằng Cố gia sẽ bị người ta cười nhạo sau lưng.
"Đại nãi nãi, con xem việc này làm sao mới ổn thỏa đây?"
Chu thị nghe lời này thì biết thái thái đã tin lời mà vợ lão nhị nói, nhất thời sắc mặt có chút không được thoải mái.
Giống như việc ngoài dự tính này chỉ là chuyện thoáng qua, bà ta cười trừ nói: "Phan Lượng, ngươi nhanh chóng đi mấy nhà may tốt xem thử, nếu còn thợ may có tay nghề giỏi thì ra giá cao để mời họ đến phủ."
"Dạ, Đại nãi nãi!"
"Đừng quên còn cả đồ trang sức nữa," Đột nhiên Hoa Dương lên tiếng.
Chu thị nghiến răng nghiến lợi: "Lời Nhị nãi nãi nói ngươi nghe rõ chưa."
"Nô tì đã rõ ạ."
Hoa Dương vô cùng đắc ý trong lòng, âm thầm thở hắt ra một hơi.
Một khi đã bước vào Kinh thành này thì đây chính là thiên hạ của bà ta. Sau này, bà ta muốn bóp nặn người của Cố phủ như thế nào mà chẳng được. Chuyện vừa rồi chẳng qua là để thăm dò Ngụy thái thái và Chu thị mà thôi. Xem ra, quyền quản lý nội trạch này sớm muộn gì cũng rơi vào tay bà ta.
Ngụy thị quét mắt nhìn Hoa Dương, sau đó nói: "Cháu dâu, đưa các muội muội đi tham quan sân vườn đi, sẵn tiện để bọn chúng làm quen với nơi này."
Thanh Hoàn đang nghe hai người đấu đá với nhau rất mê say, nhưng thấy lão thái thái bảo bọn họ lui ra ngoài thì hiểu bà cụ có việc quan trọng muốn bàn bạc với hai người con dâu, cô cũng liền tiến lên hành lễ cáo lui, cùng Quản thị đi ra ngoài.
"Qua năm sau, mấy vị tiểu thư trong phủ đều đã đến tuổi gả chồng, các con đều là người làm mẹ, nên bắt đầu xem xét việc này đi."
Ngụy thị nhắc nhở hai con dâu.
Chu thị thì không hề lo lắng việc này, bản thân bà ta chỉ có một con trai và một con gái, một người gả đi, một người thì lấy vợ, rất đơn giản. Còn nhị nha đầu thì được lão thái thái nuôi dưỡng, lẽ nào lão thái thái lại bỏ mặc không quan tâm, thể nào cũng âm thầm cho thêm chút tiền làm đồ cưới thôi.
Hoa Dương thì lại lúng túng trong lòng. Trên danh nghĩa, bà ta có tới bốn cô con gái, điều này thật sự làm bà ta vô cùng đau đầu. Con gái cưng của bà ta thì không nói, ba đứa còn lại thì dựa vào cái gì mà bắt bà ta phải lo của hồi môn cho.
Không có cửa đâu.
Mặc dù hai cô con dâu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng mỗi người đều đang bắt đầu tính toán.
Một mình Quản thị dẫn theo năm cô gái đi về phía hậu hoa viên.
Tâm tình Thanh Hoàn thoải mái, cô được Nguyệt nương đỡ tay đi tham quan cảnh quan trong Cố phủ ở Kinh thành. Trong lòng cô cảm thán, nếu không nắm rõ tình hình trong phủ thì sau này làm sao hành sự được đây.
Hậu hoa viên vào những ngày Đông không còn một chút tinh xảo, đẹp đẽ nào mà thay vào đó chỉ có gió lạnh thổi vù vù. May là mặt trời đã lên cao, trong tay của mỗi tiểu thư đều có lò sưởi, trên người khoác áo khoác dày nên không tính là lạnh.
Thanh Hoàn khoác trên mình chiếc áo mà thái thái ban cho lúc ở trên thuyền, màu sắc, kiểu dáng của chiếc áo đã cũ, so với mấy vị tiểu thư khác quả thật là quá giản dị. Nhưng cô không hề để ý về việc này, cô cười híp mắt, một bước cũng không rời đi sau lưng Nhị tiểu thư.
Cố Thanh Chỉ bước chầm chậm, sóng vai với Thanh Hoàn. Từ sau khi Lục muội khỏi bệnh, cô vẫn chưa trò chuyện với muội ấy lần nào, nhân cơ hội lần này, cô cũng muốn nhắc nhở muội ấy vài câu.
"Trong phủ có rất nhiều người, người nhiều thì miệng lưỡi cũng nhiều, Lục muội không có việc gì thì ở yên trong viện của mình dưỡng bệnh cho tốt."
Thanh Hoàn trợn tròn đôi mắt, nở nụ cười trong trẻo: "Nhị tỷ, muội đã khỏi bệnh rồi, Nhị tỷ không cần lo lắng cho muội nữa. Về sau muội sẽ thường xuyên đến phòng tỷ chơi."
Lời nói rõ ràng mạch lạc, Thanh Chỉ không dám tin vào mắt mình, trong lòng cũng vui mừng không thôi.
"Nha đầu ngốc, rốt cuộc… ông trời cũng có mắt."
Thanh Hoàn mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo, nói: "Ông trời tất nhiên là có mắt, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, Nhị tỷ yên tâm."
Cố Thanh Chỉ vô cùng kinh ngạc.
Mới mấy tháng không gặp, Lục muội đã hoàn toàn không còn vẻ nhu nhược, ngốc nghếch của trước kia, giờ đã có thể nói những lời thông thấu vô cùng.
Không chỉ như vậy, khi muội ấy bỏ đi vẻ ngoài ngốc nghếch của mình, vén gọn lớp tóc mái lòa xòa trước trán lên, đã để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của mình. Lời nói cử chỉ cũng tự nhiên, thoải mái, làm cho người ta có cảm giác vui tai vui mắt.
Thanh Hoàn thấy Nhị tỷ nhìn mình ngẩn ngơ thì trong lòng khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Sự chăm sóc ngày trước của Nhị tỷ đối với Thanh Hoàn, Thanh Hoàn sẽ ghi khắc trong lòng. Nếu có người dám ức hiếp Nhị tỷ, Thanh Hoàn nhất định sẽ bảo vệ tỷ."
Động vật còn biết cảm ơn huống chi là con người.
Cố Thanh Chỉ thấy Lục muội biết tri ân báo đáp thì trong lòng ấm áp, tay vuốt nhẹ búi tóc của cô, khẽ nói: "Muội thật sự đã khỏi bệnh rồi, ta có thái thái bảo vệ, ai dám ức hiếp ta chứ. Ngược lại là muội, tự mình phải cẩn thận. Hôm nay ta dám nói những lời đó là vì ỷ vào thái thái, muội thì ỷ lại ai được đây? Về sau không được nói lung tung đâu đấy."
Thanh Hoàn chớp mắt, gật đầu không nói gì nữa. Cô tự nhủ với mình, trên đời này được ai bảo vệ cũng không có tác dụng gì, chỉ có làm bản thân mình mạnh lên mới là chân lý.
"Ủa, Nhị tỷ và Lục muội thì thầm cái gì vậy, có thể nói cho muội muội nghe với không." Cố Thanh Liên cầm khăn tay cười nói.
Cố Thanh Chỉ nhìn cô ta, không hề đáp lời.
Cố Thanh Liên cúi xuống, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, khẽ hừ một tiếng, "Có cái gì hay ho chứ, không phải cũng giống với chúng ta sao."
Giọng nói tuy nhỏ nhưng các cô gái ở đây đều nghe rất rõ ràng. Ánh mắt Cố Thanh Chỉ đột nhiên trở nên sắc bén. Cô là con gái do di nương sinh ra, dựa vào mặt mũi của thái thái mới sống thoải mái trong phủ như vậy.
Thanh Hoàn đảo mắt, cười khẽ: "Nhị tỷ và mọi người không giống nhau."
Tam tiểu thư Thanh Vân cười lạnh nói: "Không giống thế nào, không phải là thứ xuất cả sao."
Khóe miệng Thanh Hoàn cong cong: "Mẹ đẻ của Nhị tỷ được lão thái thái ban cho đại bá, là người mà thái thái chọn trúng, rất hiểu quy củ."
Lời này có nghĩa là, mẹ đẻ của các ngươi chưa xuất giá đã thất thân, hoàn toàn không có quy củ gì cả. Làm di nương mà không có quy củ thì làm sao nuôi dạy được con gái có quy củ chứ.
Cô vừa nói ra những lời này, Thanh Chỉ cũng âm thầm mỉm cười. Không biết mấy cái đạo lý kì quặc này là Lục muội nghe được ở đâu, nhưng lại làm người ta không tìm ra được chỗ sai nào cả.
Thanh Vân, Thanh Liên tức muốn nổ phổi, cơ thể liễu yếu đào tơ run rẩy trong gió lạnh.
Di nương của mình khi chưa xuất giá đã thất thân là chuyện mà ai cũng biết, chỉ là không người nào dám nói ra mà thôi. Nhưng con ngốc này lại đem chuyện này ra nói giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, thật đáng hận.
Điều làm cho người ta tức hơn là bản thân lại không tìm ra được một điểm sai nào trong lời nói của nó, không những không sai mà nó còn đang ca ngợi lão thái thái.
Thanh Hoàn đắc ý nhướng mày, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Chiêu giả heo ăn thịt hổ này, không phải chỉ có một mình tên Triệu Cảnh Diễm kia làm được. Cố Thanh Hoàn cô đã giả ngây giả dại bao nhiêu năm nay, hơn nữa còn là người đã trải qua một kiếp người, ngay cả hai cô thứ nữ nhỏ bé này còn đàn áp không được thì nói gì đến việc báo thù cho hai phủ Tiền, Thịnh chứ.
Quản thị và Ngô Nhạn Linh đi phía trước, nghe cuộc đối thoại của mấy người thì chầm chậm dừng bước, ánh mắt như có như không mà liếc qua khuôn mặt của Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn thấy bọn họ nhìn qua thì nở một nụ cười rất tự nhiên. Nhưng điều này lại làm cho hai người Quan thị và Ngô Nhạn Linh ngại ngùng quay mặt đi.
Lúc còn ở trên thuyền, Thanh Vân đã bị Thanh Hoàn ức hiếp, bây giờ lại bị nữa, làm sao cô ta cam tâm để yên như vậy, cô ta cười lạnh nói: "Bệnh điên của muội mới khỏi có mấy ngày vậy mà biết cũng không ít nhỉ."
"Tam tỷ, nhất định là là do những tên hạ nhân ăn nói lung tung rồi. Theo muội, với những kẻ không để chủ tử mình vào trong mắt thì nên đuổi đi là vừa." Lần đầu tiên Cố Thanh Liên đứng về phía Thanh Vân.
Muốn động vào người của ta ư?
Thanh Hoàn nhướng mày, vui vẻ khoác tay Nhị tỷ, bĩu môi nói: "Cây ngay không sợ chết đứng. Có một lần muội nghe thấy hai vị di nương cũng nói những điều không phải về mẫu thân mà, như vậy có nên đuổi bọn họ đi không ạ!"
"Nói bậy, di nương của ta không bao giờ là người như vậy."
Mặt Thanh Vân biến sắc, cô ta vội vàng phân bua.
Buồn cười, Ngô Nhạn Linh đang đứng ngay bên cạnh, không khéo những lời này sẽ truyền đến tai Quận chúa, đừng nói là di nương, khéo ngay cả cô ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
"Di nương của ta cũng chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác." Thanh Liên cũng phân bua.
Đáng tiếc là, sắc mặt Ngô Nhạn Linh lúc này không hề dễ nhìn cho lắm. Cô ta đi tới trước mặt Thanh Hoàn, dịu dàng hỏi: "Lục muội, muội nghe những lời này từ đâu vậy?"
Thanh Hoàn giống như có ấn tượng rất tốt với người chị không cùng huyết thống này, lập tức buông tay của Nhị tỷ ra, bước tới rồi khoác tay của cô ta.
"Linh tỷ tỷ, muội nghe được lúc ở trên thuyền ạ. Bọn họ nói mẫu thân quá bá đạo, ngày nào cũng quấn lấy phụ thân. Còn nói có quấn lấy cũng chẳng có con được, đã năm năm rồi vẫn chưa sinh được đứa con trai nào, có quấn thêm năm năm nữa cũng chẳng thể nào sinh được đâu."
Hai người Thanh Vân, Thanh Liên nghe Thanh Hoàn nói những lời này chỉ biết hận nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thanh Hoàn nhìn qua, trong không khí như có ánh lửa đang lan tràn ra.
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Tam tỷ, Tứ tỷ làm gì mà nhìn muội như vậy, muội muội nói sai chỗ nào sao. Những lời đó cũng đâu phải do ta bịa đặt ra được. Nếu các tỷ không tin thì đi đối chất với di nương của mình xem. Đúng rồi, còn phải mời thái thái, Đại nãi nãi đến để làm chứng nữa mới được."
Đầu trọc không sợ nắm tóc, trên đời này chỉ có kẻ dám liều mạng mới có thể đạp người khác dưới chân mình được.
Con gái nhà thế gia phải chú ý đoan trang nhã nhặn, lời nói phải có chừng mực, chửi người cũng phải vòng mấy vòng mới được. Nhưng Thanh Hoàn cô ngay cả quần của Triệu Cảnh Diễm còn dám cởi thì còn có cái gì không liều được nữa chứ.
Thanh Vân, Thanh Liên hoảng sợ, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không ngờ kẻ điên này lại dám làm lớn chuyện như vậy, thật sự là… Vẻ mặt hai người xám xịt như cho nhà có tang, không nói thêm một lời nào mà quay lưng đi thẳng.
"Đệ muội có điều không biết, thợ may trong Kinh thành cũng là người đến từ phương Nam, một tháng trước người ta đã về quê mất rồi."
Quận chúa cười lạnh: "Phận tiểu bối như chúng ta không có thì cũng thôi, nhưng làm gì có đạo lý để lão gia và thái thái mặc đồ cũ mừng năm mới được."
Chu thị bị chặn họng, tức đến nỗi gân xanh trên Thái dương cũng giật giật. Nói như vậy có khác nào chỉ thẳng mặt chửi bà ta bất hiếu chứ.
"Được rồi!"
Đột nhiên Ngụy thị lên tiếng: "Sắp xếp cho mọi người ổn định trước đã rồi xử lý từng việc khác sau, những chuyện nhỏ như thế thì không cần gấp."
Quận chúa bĩu môi, lạnh lùng cười: "Thái thái có điều không biết. Các danh gia vọng tộc ở Kinh thành này đều có ánh mắt vô cùng phú quý, thế lực. Nếu quần áo của người chỉ cần có một nếp nhăn thôi thì bọn họ cũng có thể lấy chuyện đó ra để bàn luận. Con dâu cũng là muốn tốt cho Cố gia. Vốn dĩ phủ đệ chúng ta đã không hiển hách rồi, nếu còn khiến bọn họ xem thường chúng ta thì, ôi…"
Chu thị tức đến nỗi suýt ngã ngửa. Nhà mẹ đẻ của bà ta cũng là gia đình quan ngũ phẩm, huynh đệ tỷ muội tuy rằng không phải đại phú đại quý nhưng cũng được xem là danh gia vọng tộc ở đây. Không ngờ bị cô ta nói như thể, môn đệ của nhà bà không đáng để nhắc đến vậy.
Dù sao cũng là con gái vương gia, khả năng đấu đá không phải dạng vừa. Thanh Hoàn cầm chung trà, nhưng lại tập trung cao độ để nghe đến nỗi quên cả uống trà.
Ngụy thị là người phương Nam, tuy rằng lúc còn trẻ có cùng chồng vào Kinh thành mấy lần nhưng đó cũng là chuyện ngày xưa rồi.
Bà ta nghe vợ của lão nhị nói như vậy thì trong lòng dậy sóng.
Vốn dĩ chuyến đi này là để đến Kinh thành thăm viếng một phen, nhằm giúp con trai lớn giữ chắc được chức quan, giúp con trai út tìm được một chức quan béo bở, rồi tìm mối gả mấy tiểu thư trong phủ đi. Nếu mọi chuyện thật sự như lời vợ lão nhị nói, danh gia vọng tộc người đến kẻ đi nhiều như vậy, nếu không biết ăn mặc giữ thể diện thì e rằng Cố gia sẽ bị người ta cười nhạo sau lưng.
"Đại nãi nãi, con xem việc này làm sao mới ổn thỏa đây?"
Chu thị nghe lời này thì biết thái thái đã tin lời mà vợ lão nhị nói, nhất thời sắc mặt có chút không được thoải mái.
Giống như việc ngoài dự tính này chỉ là chuyện thoáng qua, bà ta cười trừ nói: "Phan Lượng, ngươi nhanh chóng đi mấy nhà may tốt xem thử, nếu còn thợ may có tay nghề giỏi thì ra giá cao để mời họ đến phủ."
"Dạ, Đại nãi nãi!"
"Đừng quên còn cả đồ trang sức nữa," Đột nhiên Hoa Dương lên tiếng.
Chu thị nghiến răng nghiến lợi: "Lời Nhị nãi nãi nói ngươi nghe rõ chưa."
"Nô tì đã rõ ạ."
Hoa Dương vô cùng đắc ý trong lòng, âm thầm thở hắt ra một hơi.
Một khi đã bước vào Kinh thành này thì đây chính là thiên hạ của bà ta. Sau này, bà ta muốn bóp nặn người của Cố phủ như thế nào mà chẳng được. Chuyện vừa rồi chẳng qua là để thăm dò Ngụy thái thái và Chu thị mà thôi. Xem ra, quyền quản lý nội trạch này sớm muộn gì cũng rơi vào tay bà ta.
Ngụy thị quét mắt nhìn Hoa Dương, sau đó nói: "Cháu dâu, đưa các muội muội đi tham quan sân vườn đi, sẵn tiện để bọn chúng làm quen với nơi này."
Thanh Hoàn đang nghe hai người đấu đá với nhau rất mê say, nhưng thấy lão thái thái bảo bọn họ lui ra ngoài thì hiểu bà cụ có việc quan trọng muốn bàn bạc với hai người con dâu, cô cũng liền tiến lên hành lễ cáo lui, cùng Quản thị đi ra ngoài.
"Qua năm sau, mấy vị tiểu thư trong phủ đều đã đến tuổi gả chồng, các con đều là người làm mẹ, nên bắt đầu xem xét việc này đi."
Ngụy thị nhắc nhở hai con dâu.
Chu thị thì không hề lo lắng việc này, bản thân bà ta chỉ có một con trai và một con gái, một người gả đi, một người thì lấy vợ, rất đơn giản. Còn nhị nha đầu thì được lão thái thái nuôi dưỡng, lẽ nào lão thái thái lại bỏ mặc không quan tâm, thể nào cũng âm thầm cho thêm chút tiền làm đồ cưới thôi.
Hoa Dương thì lại lúng túng trong lòng. Trên danh nghĩa, bà ta có tới bốn cô con gái, điều này thật sự làm bà ta vô cùng đau đầu. Con gái cưng của bà ta thì không nói, ba đứa còn lại thì dựa vào cái gì mà bắt bà ta phải lo của hồi môn cho.
Không có cửa đâu.
Mặc dù hai cô con dâu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng mỗi người đều đang bắt đầu tính toán.
Một mình Quản thị dẫn theo năm cô gái đi về phía hậu hoa viên.
Tâm tình Thanh Hoàn thoải mái, cô được Nguyệt nương đỡ tay đi tham quan cảnh quan trong Cố phủ ở Kinh thành. Trong lòng cô cảm thán, nếu không nắm rõ tình hình trong phủ thì sau này làm sao hành sự được đây.
Hậu hoa viên vào những ngày Đông không còn một chút tinh xảo, đẹp đẽ nào mà thay vào đó chỉ có gió lạnh thổi vù vù. May là mặt trời đã lên cao, trong tay của mỗi tiểu thư đều có lò sưởi, trên người khoác áo khoác dày nên không tính là lạnh.
Thanh Hoàn khoác trên mình chiếc áo mà thái thái ban cho lúc ở trên thuyền, màu sắc, kiểu dáng của chiếc áo đã cũ, so với mấy vị tiểu thư khác quả thật là quá giản dị. Nhưng cô không hề để ý về việc này, cô cười híp mắt, một bước cũng không rời đi sau lưng Nhị tiểu thư.
Cố Thanh Chỉ bước chầm chậm, sóng vai với Thanh Hoàn. Từ sau khi Lục muội khỏi bệnh, cô vẫn chưa trò chuyện với muội ấy lần nào, nhân cơ hội lần này, cô cũng muốn nhắc nhở muội ấy vài câu.
"Trong phủ có rất nhiều người, người nhiều thì miệng lưỡi cũng nhiều, Lục muội không có việc gì thì ở yên trong viện của mình dưỡng bệnh cho tốt."
Thanh Hoàn trợn tròn đôi mắt, nở nụ cười trong trẻo: "Nhị tỷ, muội đã khỏi bệnh rồi, Nhị tỷ không cần lo lắng cho muội nữa. Về sau muội sẽ thường xuyên đến phòng tỷ chơi."
Lời nói rõ ràng mạch lạc, Thanh Chỉ không dám tin vào mắt mình, trong lòng cũng vui mừng không thôi.
"Nha đầu ngốc, rốt cuộc… ông trời cũng có mắt."
Thanh Hoàn mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo, nói: "Ông trời tất nhiên là có mắt, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, Nhị tỷ yên tâm."
Cố Thanh Chỉ vô cùng kinh ngạc.
Mới mấy tháng không gặp, Lục muội đã hoàn toàn không còn vẻ nhu nhược, ngốc nghếch của trước kia, giờ đã có thể nói những lời thông thấu vô cùng.
Không chỉ như vậy, khi muội ấy bỏ đi vẻ ngoài ngốc nghếch của mình, vén gọn lớp tóc mái lòa xòa trước trán lên, đã để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của mình. Lời nói cử chỉ cũng tự nhiên, thoải mái, làm cho người ta có cảm giác vui tai vui mắt.
Thanh Hoàn thấy Nhị tỷ nhìn mình ngẩn ngơ thì trong lòng khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Sự chăm sóc ngày trước của Nhị tỷ đối với Thanh Hoàn, Thanh Hoàn sẽ ghi khắc trong lòng. Nếu có người dám ức hiếp Nhị tỷ, Thanh Hoàn nhất định sẽ bảo vệ tỷ."
Động vật còn biết cảm ơn huống chi là con người.
Cố Thanh Chỉ thấy Lục muội biết tri ân báo đáp thì trong lòng ấm áp, tay vuốt nhẹ búi tóc của cô, khẽ nói: "Muội thật sự đã khỏi bệnh rồi, ta có thái thái bảo vệ, ai dám ức hiếp ta chứ. Ngược lại là muội, tự mình phải cẩn thận. Hôm nay ta dám nói những lời đó là vì ỷ vào thái thái, muội thì ỷ lại ai được đây? Về sau không được nói lung tung đâu đấy."
Thanh Hoàn chớp mắt, gật đầu không nói gì nữa. Cô tự nhủ với mình, trên đời này được ai bảo vệ cũng không có tác dụng gì, chỉ có làm bản thân mình mạnh lên mới là chân lý.
"Ủa, Nhị tỷ và Lục muội thì thầm cái gì vậy, có thể nói cho muội muội nghe với không." Cố Thanh Liên cầm khăn tay cười nói.
Cố Thanh Chỉ nhìn cô ta, không hề đáp lời.
Cố Thanh Liên cúi xuống, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, khẽ hừ một tiếng, "Có cái gì hay ho chứ, không phải cũng giống với chúng ta sao."
Giọng nói tuy nhỏ nhưng các cô gái ở đây đều nghe rất rõ ràng. Ánh mắt Cố Thanh Chỉ đột nhiên trở nên sắc bén. Cô là con gái do di nương sinh ra, dựa vào mặt mũi của thái thái mới sống thoải mái trong phủ như vậy.
Thanh Hoàn đảo mắt, cười khẽ: "Nhị tỷ và mọi người không giống nhau."
Tam tiểu thư Thanh Vân cười lạnh nói: "Không giống thế nào, không phải là thứ xuất cả sao."
Khóe miệng Thanh Hoàn cong cong: "Mẹ đẻ của Nhị tỷ được lão thái thái ban cho đại bá, là người mà thái thái chọn trúng, rất hiểu quy củ."
Lời này có nghĩa là, mẹ đẻ của các ngươi chưa xuất giá đã thất thân, hoàn toàn không có quy củ gì cả. Làm di nương mà không có quy củ thì làm sao nuôi dạy được con gái có quy củ chứ.
Cô vừa nói ra những lời này, Thanh Chỉ cũng âm thầm mỉm cười. Không biết mấy cái đạo lý kì quặc này là Lục muội nghe được ở đâu, nhưng lại làm người ta không tìm ra được chỗ sai nào cả.
Thanh Vân, Thanh Liên tức muốn nổ phổi, cơ thể liễu yếu đào tơ run rẩy trong gió lạnh.
Di nương của mình khi chưa xuất giá đã thất thân là chuyện mà ai cũng biết, chỉ là không người nào dám nói ra mà thôi. Nhưng con ngốc này lại đem chuyện này ra nói giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, thật đáng hận.
Điều làm cho người ta tức hơn là bản thân lại không tìm ra được một điểm sai nào trong lời nói của nó, không những không sai mà nó còn đang ca ngợi lão thái thái.
Thanh Hoàn đắc ý nhướng mày, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Chiêu giả heo ăn thịt hổ này, không phải chỉ có một mình tên Triệu Cảnh Diễm kia làm được. Cố Thanh Hoàn cô đã giả ngây giả dại bao nhiêu năm nay, hơn nữa còn là người đã trải qua một kiếp người, ngay cả hai cô thứ nữ nhỏ bé này còn đàn áp không được thì nói gì đến việc báo thù cho hai phủ Tiền, Thịnh chứ.
Quản thị và Ngô Nhạn Linh đi phía trước, nghe cuộc đối thoại của mấy người thì chầm chậm dừng bước, ánh mắt như có như không mà liếc qua khuôn mặt của Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn thấy bọn họ nhìn qua thì nở một nụ cười rất tự nhiên. Nhưng điều này lại làm cho hai người Quan thị và Ngô Nhạn Linh ngại ngùng quay mặt đi.
Lúc còn ở trên thuyền, Thanh Vân đã bị Thanh Hoàn ức hiếp, bây giờ lại bị nữa, làm sao cô ta cam tâm để yên như vậy, cô ta cười lạnh nói: "Bệnh điên của muội mới khỏi có mấy ngày vậy mà biết cũng không ít nhỉ."
"Tam tỷ, nhất định là là do những tên hạ nhân ăn nói lung tung rồi. Theo muội, với những kẻ không để chủ tử mình vào trong mắt thì nên đuổi đi là vừa." Lần đầu tiên Cố Thanh Liên đứng về phía Thanh Vân.
Muốn động vào người của ta ư?
Thanh Hoàn nhướng mày, vui vẻ khoác tay Nhị tỷ, bĩu môi nói: "Cây ngay không sợ chết đứng. Có một lần muội nghe thấy hai vị di nương cũng nói những điều không phải về mẫu thân mà, như vậy có nên đuổi bọn họ đi không ạ!"
"Nói bậy, di nương của ta không bao giờ là người như vậy."
Mặt Thanh Vân biến sắc, cô ta vội vàng phân bua.
Buồn cười, Ngô Nhạn Linh đang đứng ngay bên cạnh, không khéo những lời này sẽ truyền đến tai Quận chúa, đừng nói là di nương, khéo ngay cả cô ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
"Di nương của ta cũng chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác." Thanh Liên cũng phân bua.
Đáng tiếc là, sắc mặt Ngô Nhạn Linh lúc này không hề dễ nhìn cho lắm. Cô ta đi tới trước mặt Thanh Hoàn, dịu dàng hỏi: "Lục muội, muội nghe những lời này từ đâu vậy?"
Thanh Hoàn giống như có ấn tượng rất tốt với người chị không cùng huyết thống này, lập tức buông tay của Nhị tỷ ra, bước tới rồi khoác tay của cô ta.
"Linh tỷ tỷ, muội nghe được lúc ở trên thuyền ạ. Bọn họ nói mẫu thân quá bá đạo, ngày nào cũng quấn lấy phụ thân. Còn nói có quấn lấy cũng chẳng có con được, đã năm năm rồi vẫn chưa sinh được đứa con trai nào, có quấn thêm năm năm nữa cũng chẳng thể nào sinh được đâu."
Hai người Thanh Vân, Thanh Liên nghe Thanh Hoàn nói những lời này chỉ biết hận nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thanh Hoàn nhìn qua, trong không khí như có ánh lửa đang lan tràn ra.
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Tam tỷ, Tứ tỷ làm gì mà nhìn muội như vậy, muội muội nói sai chỗ nào sao. Những lời đó cũng đâu phải do ta bịa đặt ra được. Nếu các tỷ không tin thì đi đối chất với di nương của mình xem. Đúng rồi, còn phải mời thái thái, Đại nãi nãi đến để làm chứng nữa mới được."
Đầu trọc không sợ nắm tóc, trên đời này chỉ có kẻ dám liều mạng mới có thể đạp người khác dưới chân mình được.
Con gái nhà thế gia phải chú ý đoan trang nhã nhặn, lời nói phải có chừng mực, chửi người cũng phải vòng mấy vòng mới được. Nhưng Thanh Hoàn cô ngay cả quần của Triệu Cảnh Diễm còn dám cởi thì còn có cái gì không liều được nữa chứ.
Thanh Vân, Thanh Liên hoảng sợ, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không ngờ kẻ điên này lại dám làm lớn chuyện như vậy, thật sự là… Vẻ mặt hai người xám xịt như cho nhà có tang, không nói thêm một lời nào mà quay lưng đi thẳng.
Bình luận facebook