Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Sức Chiến Đấu Quá Kém
Như vậy không được rồi, sức chiến đấu kém như vậy, mới đấu có vài hồi thôi mà!
Thanh Hoàn âm thầm cười lạnh, bề ngoài thì vẫn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, khẽ thở dài:
"Nhị tỷ, sao ta mới nhắc tới phu nhân, Đại nãi nãi mà Tam tỷ, Tứ tỷ đã chạy mất rồi. Ta còn chưa mời họ tới mà?"
Thanh Chỉ phì cười:
"Muội bớt nói hai câu đi, lúc ngu ngơ thì chẳng nói được câu nào lọt tai, bệnh mới khỏi thì lại chẳng ai nói bằng muội cả."
Ánh mắt Thanh Hoàn tối lại, nhưng nụ cười thì không giảm đi chút nào. Cô buông tay Ngô Nhạn Linh ra, nhẹ nhàng kéo Nhị tỷ:
"Nhị tỷ, ta đưa tỷ đi bên kia đi dạo nhé."
Dứt lời, cô nghênh ngang bỏ đi, để lại Quản thị và Ngô Nhạn Linh nhìn nhau.
Ngô Nhạn Linh buông thõng tay, cười lạnh, nhìn theo hai bóng người, miệng thì nói với Quản thị:
"Gió lớn quá, muội về phòng trước đây."
Quản thị không dám lên mặt với cô ta, chỉ cao giọng căn dặn:
"Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, hầu hạ cẩn thận."
Hai chị em Thanh Hoàn, Thanh Chỉ vừa đi xa khỏi được mấy bước thì đã có nha hoàn của lão thái thái tới mời Thanh Chỉ quay lại.
Thanh Chỉ không kịp nói thêm được mấy câu đã vội vàng quay về, để lại một mình Thanh Hoàn đứng ngẩn người dưới ánh nắng mặt trời nhìn theo bóng của Thanh Chỉ.
Quản thị quay người lại, vừa hay nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Thanh Hoàn đang đứng bên cạnh cây hồng mai. Ánh nắng rọi xuống nửa khuôn mặt. Trông mặt cô có vẻ buồn thương, dù cô ta có đứng cách khá xa nơi đó thì cũng vẫn bị sự buồn bã đó làm cho giật mình.
"Ngươi nói xem… hôm nay Lục tiểu thư cư xử thế nào?"
Quản thị nói nhỏ.
Nha hoàn Lan Nhi ở phía sau đứng gần lại, lắc đầu:
"Lòng dạ thẳng đuột, có sao nói vậy, hành sự lỗ mãng, nói chung là một kẻ vô dụng."
Quản thị liếc nhìn nha hoàn của mình một cái, cười nói:
"Vậy mà hai kẻ thứ xuất kia lại không đỡ nổi một chiêu của cô ta đấy."
"Chẳng qua là cô ta ỷ vào chút ngây thơ của mình thôi, không được coi là có bản lĩnh. Người lợi hại nhất chính là kẻ mà Quận chúa đưa tới."
Quản thị cười.
Vị ở nhị phòng đúng là có thân phận khá xấu hổ trong Cố phủ. Năm năm qua, người này sống dương dương tự đắc. Không những ăn mặc ở đều là những thứ tốt nhất mà đến ngay cả lão gia, lão thái thái cũng coi trọng hơn nhiều. Không nói tới việc dựa vào Quận chúa, chỉ riêng dựa vào thủ đoạn của cô ta thôi thì cũng là một kẻ rất lợi hại rồi.
"Thôi bỏ đi, chúng ta đừng xen vào chuyện của nhị phòng, kệ bọn họ đấu với nhau, chúng ta chỉ cần đứng từ xa quan sát là được."
Cơ thể đẫy đà của Quản thị nhẹ nhàng chuyển hướng, đi thẳng khỏi đó.
Thanh Hoàn không biết cảm xúc trong nháy mắt của mình đã bị Quản thị nhìn thấy. Cô vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cách cô mấy trượng, có một ngọn núi giả không to không nhỏ. Cô nhìn thấy nó liền nghĩ tới kiếp trước.
Phía sau hoa viên của Tiền phủ cũng có một ngọn núi giả to hơn ngọn núi ở Cố phủ này mấy lần. Đó là nơi mà cô và em trai Tiền Tử Dị thường chơi đùa.
Nhất là khi mùa Hạ tới, bên trong sơn động râm mát, đứng ở bên trong thì trời dù có nóng đến mấy cũng không hề toát lấy một giọt mồ hôi.
Nguyệt nương thấy thần sắc của tiểu thư có gì đó không đúng, bèn bước tới đỡ lấy một tay và lau mồ hôi cho cô:
"Tiểu thư, chuyện ngày hôm nay thiếu chút nữa dọa nô tài sợ chết khiếp. Cô làm vậy có phần quá lộ liễu rồi."
Thanh Hoàn lấy lại tinh thần, nói khẽ:
"Không phải sợ, đó chỉ là hai kẻ vô dụng, chó thật sự cắn người thì sẽ không sủa."
"Ý tiểu thư là đại thiếu nãi nãi và Linh tiểu thư là người lợi hại?"
Thanh Hoàn không đáp mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thấy sao?"
…
Trong thư phòng, Cố lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hai người con trai, một ngồi bên trái, một ngồi bên phải.
Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, Cố Thị lang không cần vào chầu triều. Ông ta từ tốn uống trà, lẳng lặng đợi phụ thân lên tiếng.
Cố lão gia hít thật sâu, mở lời:
"Tình hình trong kinh hiện tại thế nào?"
Cố Thị Lang suy nghĩ rồi nói:
"Trong triều, Thụy vương và Hiền vương không ai chịu nhường ai. Hoàng hậu và Ân Quý phi cũng đấu đá nhau ác liệt. Hoàng thượng khi thì đỡ cho Thụy vương, khi thì đỡ cho Hiền vương, có phần chưa chắc chắn.
Cố lão gia tỏ ra hơi lo lắng.
Chưa chắc chắn, đó là tình huống khó giải quyết nhất. Chỉ cần bước nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.
"Hiện tại đệ đệ của con rảnh rỗi ở nhà mãi cũng không phải là chuyện hay, con xem phải làm thế nào mới tốt?"
Cố Thị lang liếc mắt nhìn nhị đệ của mình, suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Đi theo còn đường của lão Tề vương là thượng thượng sách. Hai vương đấu nhau, người xui xẻo là toàn bộ quan viên phía dưới. Lúc này cũng không cần phải làm quan to, chỉ cần không tham gia vào là có thể bảo vệ bản thân."
Cố Tùng Đào lo lắng:
"Đại ca, không phải Hoàng hậu chiếm thế thượng phong sao?"
"Có vài điều đệ không biết. Mấy ngày trước phủ Thái tử đã xảy ra chuyện."
"Gì cơ?"
Cố Tùng Đào kinh sợ kêu lên.
Cố lão gia liếc nhìn. Nhiều tuổi rồi mà còn không giữ nổi bình tĩnh.
"Ta nghe còn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh chứ đừng nói gì tới Nhị đệ. Có kẻ hạ độc trong cơm canh của Thái tử. May mà hôm đó Thái tử không có tâm trạng ăn uống, thưởng cơm canh cho kẻ hầu mới thoát kiếp nạn."
Cố lão gia, Cố Tùng Đào thở phào nhẹ nhõm. Cố Thị lang không đợi bọn họ thở xong bèn nói tiếp:
"Dù vậy nhưng Thái tử vẫn bị dọa sợ tới mức bệnh nặng. Hôm nay còn phải mời đại phu tới khám đâu. Hoàng thượng tức giận, đập vỡ ống đựng bút bằng bạch ngọc ngay trước mặt Hoàng hậu và Quý phi. Hoàng thượng còn nói ra một câu rất tàn nhẫn.
"Nói gì tàn nhẫn?"
Cố Tùng Đào vội vàng hỏi han.
Cố Thị Lang phất tay, hai kẻ hầu biết điều lui ra, đứng hai bên cửa canh chừng.
"Mạng của Thái tử là do trẫm ban cho, chỉ có trẫm mới có thể lấy đi, ai dám động tới nó thì trẫm sẽ lấy mạng của kẻ đó."
Cố lão gia không nhịn được bèn hỏi:
"Chẳng lẽ Thái tử sẽ quật khởi."
Cố Thị Lang lắc đầu nguầy nguậy:
"Không phải như vậy. Hoàng thượng nói, có thể giữ lại cái mạng tàn, nhưng sẽ không phó thác giang sơn cho nữa."
Cố lão gia lập tức hiểu ra.
Hoàng đế cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nhi nữ tình thân. Là Hoàng đế, ngài ấy phải giam lỏng Thái tử, nhưng là phụ thân, ông ta vẫn hi vọng có thể giữ được mạng cho con trai.
"Vậy nên, trong lúc then chốt này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều, theo như quan sát của nhi tử thì Thụy vương vẫn đang chiếm thế thượng phong hơn. Cứ mồng một, mười lăm, Hoàng thượng lại tới cung Hoàng hậu ngồi, từ trước tới giờ chưa từng thay đổi."
Cố Thị Lang khẽ thở dài:
"Chỉ đáng tiếc, tặng người đi có hơi nóng vội. Nếu không, nhi tử cũng không phải sống trong binh bộ một ngày bằng một năm rồi."
Lời nói này không hề có ý oán trách mà lại khiến Cố lão gia và Cố Tùng Đào cảm thấy xấu hổ.
Hầy, biết vậy đã không làm!
Cố Thị Lang nhân cơ hội lại nói tiếp:
"Phụ thân, ngày mai để nhị đệ và đệ muội quay lại Vương phủ đi, đi lại nhiều một chút, dù sao cũng sẽ chỉ có lợi. Ngày mốt con định tới Thụy vương phủ tặng quà Tết, nhị đệ đi cùng con. Nể mặt lão Tề vương, chắc chắn Thụy vương sẽ dễ nói chuyện hơn."
…
Trong Thọ An Đường.
Cố Thanh Chỉ quỳ dưới đất.
Lão thái thái Ngụy thị nghiêng người dựa vào giường, vẻ mặt rất thờ ờ, cứ mặc kệ tôn nữ quỳ dưới đất.
Một lúc lâu sau, Ngụy thị mới thở dài:
"Đã biết sai chưa?"
Cố Thanh Chỉ nhìn xuống đất, tiếp lời:
"Tôn nữ biết sai rồi."
"Đứng dậy đi, tới đây."
Cố Thanh Chỉ đứng dậy, lại gần rồi ngồi xuống cạnh lão thái thái, hai tay bưng chén thuốc, dâng tới tay bà.
Lão thái thái ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc uống một hơi. Cố Thanh Chỉ vội vàng đưa trà tới cho bà súc miệng.
Lão thái thái lấy một quả mai bỏ vào miệng, thở dài một tiếng:
"Ta biết ngươi vì muốn tốt cho nó, nhưng ngay cả ta cũng còn phải dè chừng với vị đó. Ngươi làm vậy, không phải là đang giúp nó, mà là tự tìm kẻ địch cho mình đó."
Lão thái thái tỏ ra tức giận, dúi chén thuốc vào ngực cô. Thanh Chỉ đón lấy, giữ chặt:
"Thái thái, Cố gia có thể một tay che bầu trời ở Tô Châu nhưng ở Kinh thành…nếu bị kẻ có mục đích nhìn thấy, đồn ra bên ngoài thì chắc chắn người ngoài sẽ nói trong phủ chúng ta không phân đích thứ, không có phép tắc. Cố gia chúng ta có gốc rễ ở Giang Nam, vậy mà thanh danh lại mất sạch ở Giang Nam rồi. Nếu còn không cẩn thận lời ăn tiếng nói thì phủ ta còn đứng vững ở Kinh thành này thế nào? Cũng vì vậy nên tôn nữ mới to gan nói ra những lời đó."
Lão thái thái giật mình ngạc nhiên, không ngờ cháu gái mình lại nhìn rõ vấn đề được đến thế, suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Vậy nên dù thấy hơi chua chát nhưng bà cũng không khỏi cảm thán.
"Chỉ đáng tiếc ngươi không phải nam nhi. Nếu phải, chỉ cần dựa vào lời của ngươi thì nhất định Cố gia có thể kiến công lập nghiệp."
Cố Thanh Chỉ cất chén thuốc đi, khẽ nói:
"Phu nhân, tôn nữ không cầu kiến công lập nghiệp, chỉ mong cho Cố gia yên ổn. Nói một câu đại bất kính thì là ngoài cái Kinh thành này, Cố gia còn có thể đi đâu?"
Ngụy thị nghe xong, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Ngươi… ngươi…"
Cố Thanh Chỉ nắm lấy bàn tay run run của bà:
"Thái thái, mọi việc chỉ cần làm theo quy tắc thì sẽ không phải lo lắng gì cả."
Ngụy thị giống như bị rút sạch sức lực, nằm xuống giường một cách chán nản.
"Đứa ngốc, giảng quy tắc trong phủ này sao, khó lắm!"
Thanh Hoàn đi bộ một vòng, quan sát toàn bộ Cố phủ bên trong, bên ngoài. Đến trưa, khi đã thấm mệt, cô bèn quay lại tiểu viện.
Lúc này, Lưu, Hứa, hai vị di nương đã đợi cô cả nửa ngày rồi.
Lại nói về Thanh Vân, Thanh Liên, hai vị tiểu thư rời khỏi hoa viên rồi, trong lòng càng nghĩ lại thấy càng tức, mà càng tức lại càng thấy đau đầu. Cả hai liền đi tới chỗ của các di nương nói chuyện, khiến hai người Lưu, Hứa giận run lên, dựng hết cả lông tóc.
Những lời nói đó bọn họ chỉ nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng. Con điên kia dám ăn nói lung tung, ăn không nói có, chẳng phải muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết hay sao.
Thế là hai kẻ tính toán một hồi, mượn cớ tới tiền Cố Thanh Hoàn để nói chuyện, vừa hay trên đường gặp phải nhau. Hai kẻ sau khi bàn bạc, thống nhất làm thế nào để hành động bèn bước vào cửa ngồi đợi.
Thanh Hoàn bước vào trong viện, ánh mắt sắc bén quét qua, làm như không thấy hai người kia mà đi thẳng vào phòng của mình.
"Lục tiểu thư!"
Lưu, Hứa - hai người thấy tiểu thư không coi ai ra gì thì càng thêm tức tối. Hai người nhìn nhau rồi cùng đi vào.
Xuân Nê đưa tay ra chặn lại, cười hờ hững:
"Hai vị di nương dừng bước. Khuê phòng của tiểu thư không phải là nơi hai vị di nương có thể bước vào. Đợi tiểu thư rửa mặt, rửa tay, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi sẽ ra nói chuyện với hai di nương."
Lưu di nương cười lạnh lùng, nhìn Xuân Nê bằng ánh mắt hung hăng:
"Đúng là nha đầu biết bảo vệ chủ, đừng để đến lúc không bảo vệ được chủ mà ngược lại còn liên lụy đến chính mình."
Xuân Nê ngửa mặt lên:
"Làm nha hoàn, đương nhiên phải trung thành bảo vệ chủ. Nếu không thì có khác gì bọn vong ân bôi nghĩa, lòng lang dạ sói."
"Ngươi…"
Lưu di nương mặt hầm hầm tức giận, đưa tay định đánh nha hoàn.
Xuân Nê nhanh nhẹn lùi lại, cười lạnh lùng:
"Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Di nương đừng nghĩ tiểu thư nhà tôi còn là một kẻ ngốc để bà thích ức hiếp thì ức hiếp?"
"Con tiện nô nhà ngươi, học ai mà dám nói năng xoen xoét như vậy, đến ngay cả chủ tử cũng dám cãi lại, ta thấy ngươi ăn tim hùm mật gấu rồi mới dám to gan đến thế."
Lưu di nương tức tới mức nổ phổi.
Như vậy không được rồi, sức chiến đấu kém như vậy, mới đấu có vài hồi thôi mà!
Thanh Hoàn âm thầm cười lạnh, bề ngoài thì vẫn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, khẽ thở dài:
"Nhị tỷ, sao ta mới nhắc tới phu nhân, Đại nãi nãi mà Tam tỷ, Tứ tỷ đã chạy mất rồi. Ta còn chưa mời họ tới mà?"
Thanh Chỉ phì cười:
"Muội bớt nói hai câu đi, lúc ngu ngơ thì chẳng nói được câu nào lọt tai, bệnh mới khỏi thì lại chẳng ai nói bằng muội cả."
Ánh mắt Thanh Hoàn tối lại, nhưng nụ cười thì không giảm đi chút nào. Cô buông tay Ngô Nhạn Linh ra, nhẹ nhàng kéo Nhị tỷ:
"Nhị tỷ, ta đưa tỷ đi bên kia đi dạo nhé."
Dứt lời, cô nghênh ngang bỏ đi, để lại Quản thị và Ngô Nhạn Linh nhìn nhau.
Ngô Nhạn Linh buông thõng tay, cười lạnh, nhìn theo hai bóng người, miệng thì nói với Quản thị:
"Gió lớn quá, muội về phòng trước đây."
Quản thị không dám lên mặt với cô ta, chỉ cao giọng căn dặn:
"Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, hầu hạ cẩn thận."
Hai chị em Thanh Hoàn, Thanh Chỉ vừa đi xa khỏi được mấy bước thì đã có nha hoàn của lão thái thái tới mời Thanh Chỉ quay lại.
Thanh Chỉ không kịp nói thêm được mấy câu đã vội vàng quay về, để lại một mình Thanh Hoàn đứng ngẩn người dưới ánh nắng mặt trời nhìn theo bóng của Thanh Chỉ.
Quản thị quay người lại, vừa hay nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Thanh Hoàn đang đứng bên cạnh cây hồng mai. Ánh nắng rọi xuống nửa khuôn mặt. Trông mặt cô có vẻ buồn thương, dù cô ta có đứng cách khá xa nơi đó thì cũng vẫn bị sự buồn bã đó làm cho giật mình.
"Ngươi nói xem… hôm nay Lục tiểu thư cư xử thế nào?"
Quản thị nói nhỏ.
Nha hoàn Lan Nhi ở phía sau đứng gần lại, lắc đầu:
"Lòng dạ thẳng đuột, có sao nói vậy, hành sự lỗ mãng, nói chung là một kẻ vô dụng."
Quản thị liếc nhìn nha hoàn của mình một cái, cười nói:
"Vậy mà hai kẻ thứ xuất kia lại không đỡ nổi một chiêu của cô ta đấy."
"Chẳng qua là cô ta ỷ vào chút ngây thơ của mình thôi, không được coi là có bản lĩnh. Người lợi hại nhất chính là kẻ mà Quận chúa đưa tới."
Quản thị cười.
Vị ở nhị phòng đúng là có thân phận khá xấu hổ trong Cố phủ. Năm năm qua, người này sống dương dương tự đắc. Không những ăn mặc ở đều là những thứ tốt nhất mà đến ngay cả lão gia, lão thái thái cũng coi trọng hơn nhiều. Không nói tới việc dựa vào Quận chúa, chỉ riêng dựa vào thủ đoạn của cô ta thôi thì cũng là một kẻ rất lợi hại rồi.
"Thôi bỏ đi, chúng ta đừng xen vào chuyện của nhị phòng, kệ bọn họ đấu với nhau, chúng ta chỉ cần đứng từ xa quan sát là được."
Cơ thể đẫy đà của Quản thị nhẹ nhàng chuyển hướng, đi thẳng khỏi đó.
Thanh Hoàn không biết cảm xúc trong nháy mắt của mình đã bị Quản thị nhìn thấy. Cô vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cách cô mấy trượng, có một ngọn núi giả không to không nhỏ. Cô nhìn thấy nó liền nghĩ tới kiếp trước.
Phía sau hoa viên của Tiền phủ cũng có một ngọn núi giả to hơn ngọn núi ở Cố phủ này mấy lần. Đó là nơi mà cô và em trai Tiền Tử Dị thường chơi đùa.
Nhất là khi mùa Hạ tới, bên trong sơn động râm mát, đứng ở bên trong thì trời dù có nóng đến mấy cũng không hề toát lấy một giọt mồ hôi.
Nguyệt nương thấy thần sắc của tiểu thư có gì đó không đúng, bèn bước tới đỡ lấy một tay và lau mồ hôi cho cô:
"Tiểu thư, chuyện ngày hôm nay thiếu chút nữa dọa nô tài sợ chết khiếp. Cô làm vậy có phần quá lộ liễu rồi."
Thanh Hoàn lấy lại tinh thần, nói khẽ:
"Không phải sợ, đó chỉ là hai kẻ vô dụng, chó thật sự cắn người thì sẽ không sủa."
"Ý tiểu thư là đại thiếu nãi nãi và Linh tiểu thư là người lợi hại?"
Thanh Hoàn không đáp mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thấy sao?"
…
Trong thư phòng, Cố lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hai người con trai, một ngồi bên trái, một ngồi bên phải.
Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, Cố Thị lang không cần vào chầu triều. Ông ta từ tốn uống trà, lẳng lặng đợi phụ thân lên tiếng.
Cố lão gia hít thật sâu, mở lời:
"Tình hình trong kinh hiện tại thế nào?"
Cố Thị Lang suy nghĩ rồi nói:
"Trong triều, Thụy vương và Hiền vương không ai chịu nhường ai. Hoàng hậu và Ân Quý phi cũng đấu đá nhau ác liệt. Hoàng thượng khi thì đỡ cho Thụy vương, khi thì đỡ cho Hiền vương, có phần chưa chắc chắn.
Cố lão gia tỏ ra hơi lo lắng.
Chưa chắc chắn, đó là tình huống khó giải quyết nhất. Chỉ cần bước nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.
"Hiện tại đệ đệ của con rảnh rỗi ở nhà mãi cũng không phải là chuyện hay, con xem phải làm thế nào mới tốt?"
Cố Thị lang liếc mắt nhìn nhị đệ của mình, suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Đi theo còn đường của lão Tề vương là thượng thượng sách. Hai vương đấu nhau, người xui xẻo là toàn bộ quan viên phía dưới. Lúc này cũng không cần phải làm quan to, chỉ cần không tham gia vào là có thể bảo vệ bản thân."
Cố Tùng Đào lo lắng:
"Đại ca, không phải Hoàng hậu chiếm thế thượng phong sao?"
"Có vài điều đệ không biết. Mấy ngày trước phủ Thái tử đã xảy ra chuyện."
"Gì cơ?"
Cố Tùng Đào kinh sợ kêu lên.
Cố lão gia liếc nhìn. Nhiều tuổi rồi mà còn không giữ nổi bình tĩnh.
"Ta nghe còn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh chứ đừng nói gì tới Nhị đệ. Có kẻ hạ độc trong cơm canh của Thái tử. May mà hôm đó Thái tử không có tâm trạng ăn uống, thưởng cơm canh cho kẻ hầu mới thoát kiếp nạn."
Cố lão gia, Cố Tùng Đào thở phào nhẹ nhõm. Cố Thị lang không đợi bọn họ thở xong bèn nói tiếp:
"Dù vậy nhưng Thái tử vẫn bị dọa sợ tới mức bệnh nặng. Hôm nay còn phải mời đại phu tới khám đâu. Hoàng thượng tức giận, đập vỡ ống đựng bút bằng bạch ngọc ngay trước mặt Hoàng hậu và Quý phi. Hoàng thượng còn nói ra một câu rất tàn nhẫn.
"Nói gì tàn nhẫn?"
Cố Tùng Đào vội vàng hỏi han.
Cố Thị Lang phất tay, hai kẻ hầu biết điều lui ra, đứng hai bên cửa canh chừng.
"Mạng của Thái tử là do trẫm ban cho, chỉ có trẫm mới có thể lấy đi, ai dám động tới nó thì trẫm sẽ lấy mạng của kẻ đó."
Cố lão gia không nhịn được bèn hỏi:
"Chẳng lẽ Thái tử sẽ quật khởi."
Cố Thị Lang lắc đầu nguầy nguậy:
"Không phải như vậy. Hoàng thượng nói, có thể giữ lại cái mạng tàn, nhưng sẽ không phó thác giang sơn cho nữa."
Cố lão gia lập tức hiểu ra.
Hoàng đế cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nhi nữ tình thân. Là Hoàng đế, ngài ấy phải giam lỏng Thái tử, nhưng là phụ thân, ông ta vẫn hi vọng có thể giữ được mạng cho con trai.
"Vậy nên, trong lúc then chốt này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều, theo như quan sát của nhi tử thì Thụy vương vẫn đang chiếm thế thượng phong hơn. Cứ mồng một, mười lăm, Hoàng thượng lại tới cung Hoàng hậu ngồi, từ trước tới giờ chưa từng thay đổi."
Cố Thị Lang khẽ thở dài:
"Chỉ đáng tiếc, tặng người đi có hơi nóng vội. Nếu không, nhi tử cũng không phải sống trong binh bộ một ngày bằng một năm rồi."
Lời nói này không hề có ý oán trách mà lại khiến Cố lão gia và Cố Tùng Đào cảm thấy xấu hổ.
Hầy, biết vậy đã không làm!
Cố Thị Lang nhân cơ hội lại nói tiếp:
"Phụ thân, ngày mai để nhị đệ và đệ muội quay lại Vương phủ đi, đi lại nhiều một chút, dù sao cũng sẽ chỉ có lợi. Ngày mốt con định tới Thụy vương phủ tặng quà Tết, nhị đệ đi cùng con. Nể mặt lão Tề vương, chắc chắn Thụy vương sẽ dễ nói chuyện hơn."
…
Trong Thọ An Đường.
Cố Thanh Chỉ quỳ dưới đất.
Lão thái thái Ngụy thị nghiêng người dựa vào giường, vẻ mặt rất thờ ờ, cứ mặc kệ tôn nữ quỳ dưới đất.
Một lúc lâu sau, Ngụy thị mới thở dài:
"Đã biết sai chưa?"
Cố Thanh Chỉ nhìn xuống đất, tiếp lời:
"Tôn nữ biết sai rồi."
"Đứng dậy đi, tới đây."
Cố Thanh Chỉ đứng dậy, lại gần rồi ngồi xuống cạnh lão thái thái, hai tay bưng chén thuốc, dâng tới tay bà.
Lão thái thái ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc uống một hơi. Cố Thanh Chỉ vội vàng đưa trà tới cho bà súc miệng.
Lão thái thái lấy một quả mai bỏ vào miệng, thở dài một tiếng:
"Ta biết ngươi vì muốn tốt cho nó, nhưng ngay cả ta cũng còn phải dè chừng với vị đó. Ngươi làm vậy, không phải là đang giúp nó, mà là tự tìm kẻ địch cho mình đó."
Lão thái thái tỏ ra tức giận, dúi chén thuốc vào ngực cô. Thanh Chỉ đón lấy, giữ chặt:
"Thái thái, Cố gia có thể một tay che bầu trời ở Tô Châu nhưng ở Kinh thành…nếu bị kẻ có mục đích nhìn thấy, đồn ra bên ngoài thì chắc chắn người ngoài sẽ nói trong phủ chúng ta không phân đích thứ, không có phép tắc. Cố gia chúng ta có gốc rễ ở Giang Nam, vậy mà thanh danh lại mất sạch ở Giang Nam rồi. Nếu còn không cẩn thận lời ăn tiếng nói thì phủ ta còn đứng vững ở Kinh thành này thế nào? Cũng vì vậy nên tôn nữ mới to gan nói ra những lời đó."
Lão thái thái giật mình ngạc nhiên, không ngờ cháu gái mình lại nhìn rõ vấn đề được đến thế, suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Vậy nên dù thấy hơi chua chát nhưng bà cũng không khỏi cảm thán.
"Chỉ đáng tiếc ngươi không phải nam nhi. Nếu phải, chỉ cần dựa vào lời của ngươi thì nhất định Cố gia có thể kiến công lập nghiệp."
Cố Thanh Chỉ cất chén thuốc đi, khẽ nói:
"Phu nhân, tôn nữ không cầu kiến công lập nghiệp, chỉ mong cho Cố gia yên ổn. Nói một câu đại bất kính thì là ngoài cái Kinh thành này, Cố gia còn có thể đi đâu?"
Ngụy thị nghe xong, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Ngươi… ngươi…"
Cố Thanh Chỉ nắm lấy bàn tay run run của bà:
"Thái thái, mọi việc chỉ cần làm theo quy tắc thì sẽ không phải lo lắng gì cả."
Ngụy thị giống như bị rút sạch sức lực, nằm xuống giường một cách chán nản.
"Đứa ngốc, giảng quy tắc trong phủ này sao, khó lắm!"
Thanh Hoàn đi bộ một vòng, quan sát toàn bộ Cố phủ bên trong, bên ngoài. Đến trưa, khi đã thấm mệt, cô bèn quay lại tiểu viện.
Lúc này, Lưu, Hứa, hai vị di nương đã đợi cô cả nửa ngày rồi.
Lại nói về Thanh Vân, Thanh Liên, hai vị tiểu thư rời khỏi hoa viên rồi, trong lòng càng nghĩ lại thấy càng tức, mà càng tức lại càng thấy đau đầu. Cả hai liền đi tới chỗ của các di nương nói chuyện, khiến hai người Lưu, Hứa giận run lên, dựng hết cả lông tóc.
Những lời nói đó bọn họ chỉ nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng. Con điên kia dám ăn nói lung tung, ăn không nói có, chẳng phải muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết hay sao.
Thế là hai kẻ tính toán một hồi, mượn cớ tới tiền Cố Thanh Hoàn để nói chuyện, vừa hay trên đường gặp phải nhau. Hai kẻ sau khi bàn bạc, thống nhất làm thế nào để hành động bèn bước vào cửa ngồi đợi.
Thanh Hoàn bước vào trong viện, ánh mắt sắc bén quét qua, làm như không thấy hai người kia mà đi thẳng vào phòng của mình.
"Lục tiểu thư!"
Lưu, Hứa - hai người thấy tiểu thư không coi ai ra gì thì càng thêm tức tối. Hai người nhìn nhau rồi cùng đi vào.
Xuân Nê đưa tay ra chặn lại, cười hờ hững:
"Hai vị di nương dừng bước. Khuê phòng của tiểu thư không phải là nơi hai vị di nương có thể bước vào. Đợi tiểu thư rửa mặt, rửa tay, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi sẽ ra nói chuyện với hai di nương."
Lưu di nương cười lạnh lùng, nhìn Xuân Nê bằng ánh mắt hung hăng:
"Đúng là nha đầu biết bảo vệ chủ, đừng để đến lúc không bảo vệ được chủ mà ngược lại còn liên lụy đến chính mình."
Xuân Nê ngửa mặt lên:
"Làm nha hoàn, đương nhiên phải trung thành bảo vệ chủ. Nếu không thì có khác gì bọn vong ân bôi nghĩa, lòng lang dạ sói."
"Ngươi…"
Lưu di nương mặt hầm hầm tức giận, đưa tay định đánh nha hoàn.
Xuân Nê nhanh nhẹn lùi lại, cười lạnh lùng:
"Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Di nương đừng nghĩ tiểu thư nhà tôi còn là một kẻ ngốc để bà thích ức hiếp thì ức hiếp?"
"Con tiện nô nhà ngươi, học ai mà dám nói năng xoen xoét như vậy, đến ngay cả chủ tử cũng dám cãi lại, ta thấy ngươi ăn tim hùm mật gấu rồi mới dám to gan đến thế."
Lưu di nương tức tới mức nổ phổi.
Bình luận facebook