Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: Quỷ Ranh Ma
Tưởng Hoằng Văn bị khuôn mặt cười của hắn làm cho hoa hết cả mắt, mặt nghệt cả ra, cuối cùng thốt ra một câu rất khó tin: "Hay là người mà bọn họ nhìn trúng là Lục ca mọt sách của ta."
Lão Lục của Tưởng phủ từ nhỏ đã học hành chăm chỉ, thi, thư, lễ, nhạc đều có thể hạ bút thành văn. Huynh ấy có thể không ăn, không mặc, không rượu chè, nhưng không thể thiếu sách dù chỉ một ngày, là một con mọt sách chính hiệu, hơn nữa còn không màng thế sự, không thấu sự đời.
"Mọt sách mới dễ khống chế, đồ ngu."
Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn ta một cái, đột nhiên đứng lên nói: "Đi, đi thỉnh an lão tổ tông thôi."
Thanh Hoàn chỉ nhìn lão tổ tông một cái đã biết bà cụ rất nghe lời bản thân, ít nhất là đã kiêng đồ ăn ngọt.
Tỷ muội hai người nhận lấy đệm mà nha hoàn đưa qua, cung kính khấu đầu ba cái. Chu thị hiểu ý kéo Ngô Nhạn Linh đi dạo ngoài vườn.
Ngô Nhạn Linh vui mừng trong lòng, cô ta đang muốn đi dạo Tưởng phủ. Với ánh mắt sắc bén của bản thân, chỉ cần đi một vòng là cô ta sẽ hiểu được phủ này tốt xấu như thế nào.
Hai người đi ra ngoài, Thanh Hoàn nở nụ cười với lão tổ tông, cô ngồi bên mép giường. Vừa định bắt mạch thì lại nghe nha hoàn bên ngoài cao giọng "Vương gia, Thất gia đến."
Lão tổ tông nhìn Thanh Hoàn cười nói: "Hai tên nhãi Diêm vương sống đó đến rồi."
Thanh Hoàn chỉ cười, nhưng cũng không có ý định đứng dậy, ba ngón tay đặt yên trên cổ tay bắt mạch.
Triệu Cảnh Diễm vừa đi vào phòng thì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Một cô gái xinh đẹp, thanh nhã như cành trúc đang ngồi ngay trước giường. Cô hơi cúi đầu, chân mày thanh tú khẽ chau lại, hàng mi dài cong vút như che giấu đi những cảm xúc bên trong.
Hắn thúc cho Tưởng Hoằng Văn một cái cùi chỏ, lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng để không làm phiền Lục tiểu thư bắt mạch.
"Đổi tay khác."
Lão tổ tông làm theo lời cô, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thanh Hoàn như sợ bỏ sót biểu cảm gì.
Thanh Hoàn bắt mạch xong, nói một cách nghiêm túc: "Tốt lắm, lần này lão tổ tông đã nghe lời dặn dò của Thanh Hoàn, sức khỏe tốt hơn rất nhiều. Cứ như vậy con cũng dễ thêm vào vài vị thuốc cho người."
Lão tổ tông muốn thể hiện rằng mình rất nghe lời cô, vội nói: "Ta không ăn tý đồ ngọt nào, thuốc đắng muốn chết."
Nói đoạn, bà cụ còn làm ra vẻ tủi thân lắm.
Thanh Hoàn bật cười, nói: "Đắng là đúng rồi, thuốc của nửa tháng sau sợ sẽ còn đắng hơn nữa, lão tổ tông phải cắn răng kiên trì."
"Còn đắng hơn nữa sao?" Hai hàng chân mày của lão tổ tông nhíu chặt vào với nhau.
Khuôn mặt Thanh Hoàn trở nên đanh lại, miệng nói: "Thuốc không đắng thì cái gì mới đắng. Nếu người không muốn uống thuốc vậy thì sẽ châm cứu, chỉ được chọn một trong hai."
"Uống thuốc, ta uống thuốc." Lão tổ tông lập tức trả lời cô.
"Vâng, vậy mới nghe lời chứ."
Giọng nói Thanh Hoàn dịu dàng hơn: "Đợi đến khi thời tiết ấm áp thì người thường xuyên ra ngoài vườn đi lại một chút, đừng cứ nằm trên giường như vậy, có phải là người già tám mươi đâu. Ở tuổi của lão tổ tông, nếu như không bệnh tật gì thì tay chân khỏe mạnh không thua người trẻ bao nhiêu đâu."
Người có tuổi thích nhất là nghe người khác khen mình còn trẻ. Lão tổ tông nghe vậy thì cười tít mắt.
"Vừa đánh vừa xoa, dỗ ngọt chết người không đền mạng!" Triệu Cảnh Diễm sáp lại gần tai của Tưởng Hoằng Văn, thì thầm một câu.
Tưởng Hoằng Văn trừng hắn một cái rồi tiến lên nói: "Lục tiểu thư, mời cô kê phương thuốc."
Thanh Hoàn giống như vừa mới phát hiện trong phòng có người vậy, hành lễ một cách đơn giản với hai người, sau đó mới ngồi xuống kê phương thuốc.
Thuốc được kê xong thì có nha hoàn mang đi đưa cho tổng quản.
Tưởng Hoằng Văn đưa mắt ra hiệu cho lão tổ tông, nói: "Lão tổ tông, tôn nhi đưa Lục tiểu thư đi dạo một lát rồi sẽ trở lại nói chuyện với người."
Đương nhiên lão tổ tông biết cháu mình có việc, cho nên giơ cánh tay mập mạp lên chỉ vào Triệu Cảnh Diễm.
Người phía sau thoải mái bước lên ngồi xuống trước giường, hai tay cầm lấy tay của bà, mặt cười nịnh bợ nói: "Nấu nhiều đồ ăn một chút, trưa nay con ăn cơm cùng bà ngoại. Mấy hôm nay con bị phụ hoàng bắt ở trong cung, người nhìn xem, mặt cũng gầy mất một lớp thịt rồi."
Thanh Hoàn nghe hắn nói, không kìm được liếc nhìn một cái. Tên này môi hồng răng trắng, da dẻ hồng hào, làm gì giống như gầy đi.
Triệu Cảnh Diễm giống như biết Thanh Hoàn đang nhìn hắn, đột nhiên quay đầu lại nói: "Lục tiểu thư, lát nữa giúp ta bắt mạch một chút, ta chỉ mong không bị gầy tới mức phát bệnh gì là được."
Thanh Hoàn nghiến răng hừ mũi "Ừ" một tiếng!
Lão tổ tông cười nói: "Đồ ăn trong cung nào phải đồ để cho người ăn chứ. Yên tâm, mấy cậu của con biết con đến đây nên đã ra lệnh cho người hầu chuẩn bị trước rồi."
Triệu Cảnh Diễm rất không biết xấu hổ tựa đầu lên người lão tổ mẫu, nhõng nhẽo nói: "Vẫn là bà ngoại thương con."
Thanh Hoàn rùng mình một cái, ghét bỏ xoa da gà đang nổi trên người.
Tưởng Hoằng Văn liếc mắt thấy dáng vẻ ghét bỏ của Thanh Hoàn, vội nói: "Lục tiểu thư, mời."
Thanh Hoàn đi ra gian ngoài, thấy Triệu Cảnh Diễm vẫn chưa đi ra thì nhỏ giọng nói: "Thất gia, Thanh Hoàn có một thỉnh cầu không hợp lý lắm."
Tưởng Hoằng Văn hơi bất ngờ nói: "Lục tiểu thư mời nói."
"Thất gia từng đến điền trang, nếm qua món ăn của Lưu tẩu nên cũng biết rồi. Bây giờ ta muốn mượn tay của Tưởng gia để đưa bà ấy vào trong phủ."
Tưởng Hoằng Văn còn tưởng là chuyện to tát thế nào, thì ra là muốn sắp xếp một đầu bếp, hắn ta cười: "Đây là chuyện nhỏ, cứ giao cho ta xử lý."
Thanh Hoàn hắng giọng: "Mọi chi phí cứ tính cho Kim phủ."
Ý cười của Tưởng Hoằng Văn nhạt đi một chút: "Tổng cộng cũng không có bao nhiêu ngân lượng, cứ xem như là ta giúp lão tổ tông trả tiền khám bệnh đi."
Khóe miệng Thanh Hoàn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt khẽ chớp, cười nói: "Tiền khám bệnh của ta không chỉ có như vậy đâu. Ba vị lão gia, ba vị phu nhân, năm vị nãi nãi, bảy vị tiểu thư trong phủ…"
"Đều nhờ cô khám bệnh hết rồi sao?" Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc, đám người này nhanh tay lẹ chân thật đấy.
Thanh Hoàn chớp mắt, cười sâu xa: "Người nói xem, cái này tính làm sao đây? Tính theo ngân lượng hay tính theo quy củ trước đây của ta ở phủ Tô Châu?"
Tưởng Hoằng Văn vừa nghe tính theo quy củ trước đây ở phủ Tô Châu thì giật thót tim, nói như vậy là hắn phải giúp Lục tiểu thư làm bao nhiêu việc mới có thể trả hết tiền khám bệnh đây?
Đột nhiên nhìn thấy ý cười trong mắt cô, Tưởng Hoằng Văn mới biết là cô đang chọc mình, hắn ta không khỏi thở phào, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Cô nhóc này lém lỉnh thật!
Ba người ngồi trong Hoa Đình, Triệu Cảnh Diễm thay đổi dáng vẻ tươi cười lúc nãy, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Việc của Nhị tiểu thư quý phủ đã có chút manh mối, không quá mười ngày sẽ có thay đổi."
Thanh Hoàn âm thầm thở phào một hơi, cũng không hỏi những chuyện lắt léo bên trong, chỉ nói: "Ta thay Nhị tỷ cảm ơn vương gia."
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm cong lên nhưng trong lòng thì than thở.
Vì một tiếng cảm ơn này mà hắn bỏ công bỏ sức, gặp biết bao trắc trở, uống biết bao nhiêu là rượu, nở không biết bao nhiêu nụ cười. Mấy hôm nay, chỉ vì chuyện của cô nàng này mà hắn bận rộn muốn chết.
Phóng mắt khắp Kinh thành, không, phải phóng mắt ra cả thiên hạ này, người có thể khiến cho Thọ vương hắn chạy ngược chạy xuôi cũng chỉ có một mình cô gái này thôi.
Chỉ đáng tiếc, mỹ nhân có độc!
Thanh Hoàn mỉm cười nhìn hắn, móc một xấp giấy từ trong ngực ra, Nguyệt nương nhận lấy đưa qua cho Thọ vương.
"Ừm, đây là một vài kế hoạch mà ta viết cho tiền trang mấy hôm nay, ngài xem kĩ đi, nếu có cái gì không hiểu cứ hỏi."
Triệu Cảnh Diễm thầm nói hắn chỉ đợi có mỗi cái này thôi.
Hôm qua Tiền Phúc có ghé qua nói một lượt, hắn nghe mà không hiểu gì cả, hỏi lại thì Tiền Phúc chỉ nói đây là ý của tiểu thư.
Hắn thương lượng với các phụ tá trong phủ, bọn họ đều nói việc này không dễ tiến hành, cho nên hôm nay hắn mới nhân cơ hội cô đến Tưởng phủ để hỏi rõ.
Triệu Cảnh Diễm cầm xấp giấy lên, nét chữ rồng bay phượng múa đập vào mắt hắn.
Hắn chau mày, đường đường là danh y vậy mà viết chữ lại xấu như gà bới vậy, quả thật là. Chút nữa, hắn nhất định phải tặng mấy cái danh thiếp cho cô ta.
Triệu Cảnh Diễm ghét bỏ lắc đầu, tâm không cam tình không nguyện mà xem tiếp.
Đương nhiên Thanh Hoàn nhìn ra được sự ghét bỏ trên mặt hắn là vì nét chữ của cô, thầm cười lạnh.
Triệu Cảnh Diễm xem một trang, mày kiếm khẽ nhướng lên, sự ghét bỏ trên mặt đã không thấy đâu nữa; lúc xem đến trang thứ hai thì hơi ngạc nhiên một chút, xem tiếp nữa thì trong lòng chấn động đến mức không có lời nào để hình dung được.
Nếu như căn cứ theo những giấy tờ này để làm thì không quá năm năm, hắn có thể trở thành người giàu sang phú quý thật rồi.
Giàu sang phú quý... mẹ ơi... cái này... cái này... chỉ nghĩ thôi đã làm sóng lòng người người dâng trào rồi!
Tưởng Hoằng Văn nhìn biểu cảm kỳ lạ của Đình Lâm, không khỏi tò mò đứng dậy đi tới trước mặt hắn, giật xấp giấy trong tay hắn, lật xem từng trang một.
Thanh Hoàn chỉ tập trung uống trà.
Ừm, lá trà của Tưởng gia tuy không phải danh trà nhưng khi uống vào lại có một mùi hương thanh khiết, xem ra nguyên nhân nhất định là ở nguồn nước.
Dù gì cũng là văn nhân nho nhã.
Tưởng Hoằng Văn xem cả nửa ngày cũng không hiểu, nghi hoặc nói: "Lục tiểu thư, tại sao lại để thương gia giàu có ở Nam Trực Lệ và Bắc Trực Lệ tham gia vào. Nếu cho người khác nhiều cổ phần thì ngân lượng mà chúng ta kiếm được sẽ ít đi đấy."
Thanh Hoàn thong thả uống một ngụm trà, nhìn hắn ta bằng ánh mắt cao thâm khó lường, sau rồi mới bình tĩnh mở miệng: "Đạo lý rất đơn giản. Ngài thấy đĩa hạt dưa này như thế nào?"
Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên, đáp lại ngay: "Không có gì hiếm lạ cả."
Thanh Hoàn bốc một nắm hạt dưa xếp thành một đống, rồi lại bốc một nắm nữa xếp thành một đống khác.
Hai người kia trừng mắt nhìn, không hiểu cô muốn nói cái gì.
Thanh Hoàn mỉm cười, bàn tay bốc lấy mấy chục hạt dưa từ một trong hai đống đó ra; sau đó cô lại lấy từ trong mấy chục hạt dưa này ra mười mấy hạt, cuối cùng cô lại lấy ra mấy hạt từ trong mười mấy hạt đó.
Không đợi hai người mở miệng, Thanh Hoàn lại phân chia đống còn lại y như vậy. Cứ như vậy một đĩa hạt dưa biến thành mười mấy phần xếp thành hình bông hoa nở.
Làm xong, cô ngẩng gương mặt trắng ngần lên, đôi mắt lóe lên tia sáng, cười khẽ: "Hiểu rồi chứ?"
Một tiếng "Hiểu rồi chứ" làm cho Triệu Cảnh Diễm kích động muốn run rẩy, hắn thuận miệng hỏi: "Ý của cô là hạt dưa không ít đi nhưng số lượng lại nhân lên?"
Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi đếm từ hàng hạt dưa thấp nhất đếm lên, đếm đến cuối cùng, ngón tay chỉ vào đĩa hạt dưa nói: "Chỉ cần vương gia nắm chắc được cả đĩa hạt dưa này trong tay, có nhiều người thay vương gia bán mạng như vậy thì cớ sao lại không làm."
Triệu Cảnh Diễm chau mày vừa định phản bác thì giọng nói mềm mại của cô lại cất lên:
"Những người này và vương gia bị ràng buộc với nhau, có phúc cùng hưởng. Phú quý của vương gia là phú quý của bọn họ. Huống hồ gì, các gia tộc giàu có ai mà không có dăm ba người bạn tri kỷ, anh em cột chèo. Vương gia chỉ dùng một cổ phần nho nhỏ thôi là có thể tập hợp mọi người lại một chỗ. Một ngày nào đó, nếu vương gia muốn làm chuyện lớn thì những người này vì một chữ lợi này sẽ như thế nào?"
Mặt Triệu Cảnh Diễm đột nhiên biến sắc, hắn đứng bật dậy, đi tới đi lui trong khoảng trống của căn phòng, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Thanh Hoàn.
Hắn nhìn xuống cô gái trước mắt, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu cả người cô.
Thanh Hoàn không vui khi bị người khác nhìn với ánh mắt ấy, nó khiến cô có cảm giác bản thân không có chỗ nào trốn được. Cô từ tốn đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cúi đầu nói: "Thanh Hoàn cáo lui."
"Đợi đã!"
Tưởng Hoằng Văn bị khuôn mặt cười của hắn làm cho hoa hết cả mắt, mặt nghệt cả ra, cuối cùng thốt ra một câu rất khó tin: "Hay là người mà bọn họ nhìn trúng là Lục ca mọt sách của ta."
Lão Lục của Tưởng phủ từ nhỏ đã học hành chăm chỉ, thi, thư, lễ, nhạc đều có thể hạ bút thành văn. Huynh ấy có thể không ăn, không mặc, không rượu chè, nhưng không thể thiếu sách dù chỉ một ngày, là một con mọt sách chính hiệu, hơn nữa còn không màng thế sự, không thấu sự đời.
"Mọt sách mới dễ khống chế, đồ ngu."
Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn ta một cái, đột nhiên đứng lên nói: "Đi, đi thỉnh an lão tổ tông thôi."
Thanh Hoàn chỉ nhìn lão tổ tông một cái đã biết bà cụ rất nghe lời bản thân, ít nhất là đã kiêng đồ ăn ngọt.
Tỷ muội hai người nhận lấy đệm mà nha hoàn đưa qua, cung kính khấu đầu ba cái. Chu thị hiểu ý kéo Ngô Nhạn Linh đi dạo ngoài vườn.
Ngô Nhạn Linh vui mừng trong lòng, cô ta đang muốn đi dạo Tưởng phủ. Với ánh mắt sắc bén của bản thân, chỉ cần đi một vòng là cô ta sẽ hiểu được phủ này tốt xấu như thế nào.
Hai người đi ra ngoài, Thanh Hoàn nở nụ cười với lão tổ tông, cô ngồi bên mép giường. Vừa định bắt mạch thì lại nghe nha hoàn bên ngoài cao giọng "Vương gia, Thất gia đến."
Lão tổ tông nhìn Thanh Hoàn cười nói: "Hai tên nhãi Diêm vương sống đó đến rồi."
Thanh Hoàn chỉ cười, nhưng cũng không có ý định đứng dậy, ba ngón tay đặt yên trên cổ tay bắt mạch.
Triệu Cảnh Diễm vừa đi vào phòng thì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Một cô gái xinh đẹp, thanh nhã như cành trúc đang ngồi ngay trước giường. Cô hơi cúi đầu, chân mày thanh tú khẽ chau lại, hàng mi dài cong vút như che giấu đi những cảm xúc bên trong.
Hắn thúc cho Tưởng Hoằng Văn một cái cùi chỏ, lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng để không làm phiền Lục tiểu thư bắt mạch.
"Đổi tay khác."
Lão tổ tông làm theo lời cô, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thanh Hoàn như sợ bỏ sót biểu cảm gì.
Thanh Hoàn bắt mạch xong, nói một cách nghiêm túc: "Tốt lắm, lần này lão tổ tông đã nghe lời dặn dò của Thanh Hoàn, sức khỏe tốt hơn rất nhiều. Cứ như vậy con cũng dễ thêm vào vài vị thuốc cho người."
Lão tổ tông muốn thể hiện rằng mình rất nghe lời cô, vội nói: "Ta không ăn tý đồ ngọt nào, thuốc đắng muốn chết."
Nói đoạn, bà cụ còn làm ra vẻ tủi thân lắm.
Thanh Hoàn bật cười, nói: "Đắng là đúng rồi, thuốc của nửa tháng sau sợ sẽ còn đắng hơn nữa, lão tổ tông phải cắn răng kiên trì."
"Còn đắng hơn nữa sao?" Hai hàng chân mày của lão tổ tông nhíu chặt vào với nhau.
Khuôn mặt Thanh Hoàn trở nên đanh lại, miệng nói: "Thuốc không đắng thì cái gì mới đắng. Nếu người không muốn uống thuốc vậy thì sẽ châm cứu, chỉ được chọn một trong hai."
"Uống thuốc, ta uống thuốc." Lão tổ tông lập tức trả lời cô.
"Vâng, vậy mới nghe lời chứ."
Giọng nói Thanh Hoàn dịu dàng hơn: "Đợi đến khi thời tiết ấm áp thì người thường xuyên ra ngoài vườn đi lại một chút, đừng cứ nằm trên giường như vậy, có phải là người già tám mươi đâu. Ở tuổi của lão tổ tông, nếu như không bệnh tật gì thì tay chân khỏe mạnh không thua người trẻ bao nhiêu đâu."
Người có tuổi thích nhất là nghe người khác khen mình còn trẻ. Lão tổ tông nghe vậy thì cười tít mắt.
"Vừa đánh vừa xoa, dỗ ngọt chết người không đền mạng!" Triệu Cảnh Diễm sáp lại gần tai của Tưởng Hoằng Văn, thì thầm một câu.
Tưởng Hoằng Văn trừng hắn một cái rồi tiến lên nói: "Lục tiểu thư, mời cô kê phương thuốc."
Thanh Hoàn giống như vừa mới phát hiện trong phòng có người vậy, hành lễ một cách đơn giản với hai người, sau đó mới ngồi xuống kê phương thuốc.
Thuốc được kê xong thì có nha hoàn mang đi đưa cho tổng quản.
Tưởng Hoằng Văn đưa mắt ra hiệu cho lão tổ tông, nói: "Lão tổ tông, tôn nhi đưa Lục tiểu thư đi dạo một lát rồi sẽ trở lại nói chuyện với người."
Đương nhiên lão tổ tông biết cháu mình có việc, cho nên giơ cánh tay mập mạp lên chỉ vào Triệu Cảnh Diễm.
Người phía sau thoải mái bước lên ngồi xuống trước giường, hai tay cầm lấy tay của bà, mặt cười nịnh bợ nói: "Nấu nhiều đồ ăn một chút, trưa nay con ăn cơm cùng bà ngoại. Mấy hôm nay con bị phụ hoàng bắt ở trong cung, người nhìn xem, mặt cũng gầy mất một lớp thịt rồi."
Thanh Hoàn nghe hắn nói, không kìm được liếc nhìn một cái. Tên này môi hồng răng trắng, da dẻ hồng hào, làm gì giống như gầy đi.
Triệu Cảnh Diễm giống như biết Thanh Hoàn đang nhìn hắn, đột nhiên quay đầu lại nói: "Lục tiểu thư, lát nữa giúp ta bắt mạch một chút, ta chỉ mong không bị gầy tới mức phát bệnh gì là được."
Thanh Hoàn nghiến răng hừ mũi "Ừ" một tiếng!
Lão tổ tông cười nói: "Đồ ăn trong cung nào phải đồ để cho người ăn chứ. Yên tâm, mấy cậu của con biết con đến đây nên đã ra lệnh cho người hầu chuẩn bị trước rồi."
Triệu Cảnh Diễm rất không biết xấu hổ tựa đầu lên người lão tổ mẫu, nhõng nhẽo nói: "Vẫn là bà ngoại thương con."
Thanh Hoàn rùng mình một cái, ghét bỏ xoa da gà đang nổi trên người.
Tưởng Hoằng Văn liếc mắt thấy dáng vẻ ghét bỏ của Thanh Hoàn, vội nói: "Lục tiểu thư, mời."
Thanh Hoàn đi ra gian ngoài, thấy Triệu Cảnh Diễm vẫn chưa đi ra thì nhỏ giọng nói: "Thất gia, Thanh Hoàn có một thỉnh cầu không hợp lý lắm."
Tưởng Hoằng Văn hơi bất ngờ nói: "Lục tiểu thư mời nói."
"Thất gia từng đến điền trang, nếm qua món ăn của Lưu tẩu nên cũng biết rồi. Bây giờ ta muốn mượn tay của Tưởng gia để đưa bà ấy vào trong phủ."
Tưởng Hoằng Văn còn tưởng là chuyện to tát thế nào, thì ra là muốn sắp xếp một đầu bếp, hắn ta cười: "Đây là chuyện nhỏ, cứ giao cho ta xử lý."
Thanh Hoàn hắng giọng: "Mọi chi phí cứ tính cho Kim phủ."
Ý cười của Tưởng Hoằng Văn nhạt đi một chút: "Tổng cộng cũng không có bao nhiêu ngân lượng, cứ xem như là ta giúp lão tổ tông trả tiền khám bệnh đi."
Khóe miệng Thanh Hoàn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt khẽ chớp, cười nói: "Tiền khám bệnh của ta không chỉ có như vậy đâu. Ba vị lão gia, ba vị phu nhân, năm vị nãi nãi, bảy vị tiểu thư trong phủ…"
"Đều nhờ cô khám bệnh hết rồi sao?" Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc, đám người này nhanh tay lẹ chân thật đấy.
Thanh Hoàn chớp mắt, cười sâu xa: "Người nói xem, cái này tính làm sao đây? Tính theo ngân lượng hay tính theo quy củ trước đây của ta ở phủ Tô Châu?"
Tưởng Hoằng Văn vừa nghe tính theo quy củ trước đây ở phủ Tô Châu thì giật thót tim, nói như vậy là hắn phải giúp Lục tiểu thư làm bao nhiêu việc mới có thể trả hết tiền khám bệnh đây?
Đột nhiên nhìn thấy ý cười trong mắt cô, Tưởng Hoằng Văn mới biết là cô đang chọc mình, hắn ta không khỏi thở phào, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Cô nhóc này lém lỉnh thật!
Ba người ngồi trong Hoa Đình, Triệu Cảnh Diễm thay đổi dáng vẻ tươi cười lúc nãy, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Việc của Nhị tiểu thư quý phủ đã có chút manh mối, không quá mười ngày sẽ có thay đổi."
Thanh Hoàn âm thầm thở phào một hơi, cũng không hỏi những chuyện lắt léo bên trong, chỉ nói: "Ta thay Nhị tỷ cảm ơn vương gia."
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm cong lên nhưng trong lòng thì than thở.
Vì một tiếng cảm ơn này mà hắn bỏ công bỏ sức, gặp biết bao trắc trở, uống biết bao nhiêu là rượu, nở không biết bao nhiêu nụ cười. Mấy hôm nay, chỉ vì chuyện của cô nàng này mà hắn bận rộn muốn chết.
Phóng mắt khắp Kinh thành, không, phải phóng mắt ra cả thiên hạ này, người có thể khiến cho Thọ vương hắn chạy ngược chạy xuôi cũng chỉ có một mình cô gái này thôi.
Chỉ đáng tiếc, mỹ nhân có độc!
Thanh Hoàn mỉm cười nhìn hắn, móc một xấp giấy từ trong ngực ra, Nguyệt nương nhận lấy đưa qua cho Thọ vương.
"Ừm, đây là một vài kế hoạch mà ta viết cho tiền trang mấy hôm nay, ngài xem kĩ đi, nếu có cái gì không hiểu cứ hỏi."
Triệu Cảnh Diễm thầm nói hắn chỉ đợi có mỗi cái này thôi.
Hôm qua Tiền Phúc có ghé qua nói một lượt, hắn nghe mà không hiểu gì cả, hỏi lại thì Tiền Phúc chỉ nói đây là ý của tiểu thư.
Hắn thương lượng với các phụ tá trong phủ, bọn họ đều nói việc này không dễ tiến hành, cho nên hôm nay hắn mới nhân cơ hội cô đến Tưởng phủ để hỏi rõ.
Triệu Cảnh Diễm cầm xấp giấy lên, nét chữ rồng bay phượng múa đập vào mắt hắn.
Hắn chau mày, đường đường là danh y vậy mà viết chữ lại xấu như gà bới vậy, quả thật là. Chút nữa, hắn nhất định phải tặng mấy cái danh thiếp cho cô ta.
Triệu Cảnh Diễm ghét bỏ lắc đầu, tâm không cam tình không nguyện mà xem tiếp.
Đương nhiên Thanh Hoàn nhìn ra được sự ghét bỏ trên mặt hắn là vì nét chữ của cô, thầm cười lạnh.
Triệu Cảnh Diễm xem một trang, mày kiếm khẽ nhướng lên, sự ghét bỏ trên mặt đã không thấy đâu nữa; lúc xem đến trang thứ hai thì hơi ngạc nhiên một chút, xem tiếp nữa thì trong lòng chấn động đến mức không có lời nào để hình dung được.
Nếu như căn cứ theo những giấy tờ này để làm thì không quá năm năm, hắn có thể trở thành người giàu sang phú quý thật rồi.
Giàu sang phú quý... mẹ ơi... cái này... cái này... chỉ nghĩ thôi đã làm sóng lòng người người dâng trào rồi!
Tưởng Hoằng Văn nhìn biểu cảm kỳ lạ của Đình Lâm, không khỏi tò mò đứng dậy đi tới trước mặt hắn, giật xấp giấy trong tay hắn, lật xem từng trang một.
Thanh Hoàn chỉ tập trung uống trà.
Ừm, lá trà của Tưởng gia tuy không phải danh trà nhưng khi uống vào lại có một mùi hương thanh khiết, xem ra nguyên nhân nhất định là ở nguồn nước.
Dù gì cũng là văn nhân nho nhã.
Tưởng Hoằng Văn xem cả nửa ngày cũng không hiểu, nghi hoặc nói: "Lục tiểu thư, tại sao lại để thương gia giàu có ở Nam Trực Lệ và Bắc Trực Lệ tham gia vào. Nếu cho người khác nhiều cổ phần thì ngân lượng mà chúng ta kiếm được sẽ ít đi đấy."
Thanh Hoàn thong thả uống một ngụm trà, nhìn hắn ta bằng ánh mắt cao thâm khó lường, sau rồi mới bình tĩnh mở miệng: "Đạo lý rất đơn giản. Ngài thấy đĩa hạt dưa này như thế nào?"
Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên, đáp lại ngay: "Không có gì hiếm lạ cả."
Thanh Hoàn bốc một nắm hạt dưa xếp thành một đống, rồi lại bốc một nắm nữa xếp thành một đống khác.
Hai người kia trừng mắt nhìn, không hiểu cô muốn nói cái gì.
Thanh Hoàn mỉm cười, bàn tay bốc lấy mấy chục hạt dưa từ một trong hai đống đó ra; sau đó cô lại lấy từ trong mấy chục hạt dưa này ra mười mấy hạt, cuối cùng cô lại lấy ra mấy hạt từ trong mười mấy hạt đó.
Không đợi hai người mở miệng, Thanh Hoàn lại phân chia đống còn lại y như vậy. Cứ như vậy một đĩa hạt dưa biến thành mười mấy phần xếp thành hình bông hoa nở.
Làm xong, cô ngẩng gương mặt trắng ngần lên, đôi mắt lóe lên tia sáng, cười khẽ: "Hiểu rồi chứ?"
Một tiếng "Hiểu rồi chứ" làm cho Triệu Cảnh Diễm kích động muốn run rẩy, hắn thuận miệng hỏi: "Ý của cô là hạt dưa không ít đi nhưng số lượng lại nhân lên?"
Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi đếm từ hàng hạt dưa thấp nhất đếm lên, đếm đến cuối cùng, ngón tay chỉ vào đĩa hạt dưa nói: "Chỉ cần vương gia nắm chắc được cả đĩa hạt dưa này trong tay, có nhiều người thay vương gia bán mạng như vậy thì cớ sao lại không làm."
Triệu Cảnh Diễm chau mày vừa định phản bác thì giọng nói mềm mại của cô lại cất lên:
"Những người này và vương gia bị ràng buộc với nhau, có phúc cùng hưởng. Phú quý của vương gia là phú quý của bọn họ. Huống hồ gì, các gia tộc giàu có ai mà không có dăm ba người bạn tri kỷ, anh em cột chèo. Vương gia chỉ dùng một cổ phần nho nhỏ thôi là có thể tập hợp mọi người lại một chỗ. Một ngày nào đó, nếu vương gia muốn làm chuyện lớn thì những người này vì một chữ lợi này sẽ như thế nào?"
Mặt Triệu Cảnh Diễm đột nhiên biến sắc, hắn đứng bật dậy, đi tới đi lui trong khoảng trống của căn phòng, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Thanh Hoàn.
Hắn nhìn xuống cô gái trước mắt, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu cả người cô.
Thanh Hoàn không vui khi bị người khác nhìn với ánh mắt ấy, nó khiến cô có cảm giác bản thân không có chỗ nào trốn được. Cô từ tốn đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cúi đầu nói: "Thanh Hoàn cáo lui."
"Đợi đã!"
Bình luận facebook