Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91: Chuyện Này Vẫn Chưa Xong Đâu
Thanh Hoàn nào có ngờ tới rằng, chỉ vì một Lưu tẩu lại khiến cho phu thê Tưởng Đại gia suy đoán không ngừng. Cô nhìn cái bếp lò vừa được làm xong, lượn quanh hai vòng rồi mới nói với Lưu tẩu: "Bây giờ xem như có thể yên tâm rồi."
Lưu tẩu vừa lau chùi thành bếp lò vừa nói nhỏ: "Tôi cứ mong ngóng được đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư mãi. Tiểu thư muốn ăn gì cứ nói với tôi, dù là thứ bay trên trời hay là bò dưới đất, tôi cũng đều có thể nấu cho tiểu thư."
"Tay nghề của Lưu tẩu tuyệt như vậy, viện của chúng ta đúng là có phúc." Hồng Hoa bưng thùng nước đi vào.
Lưu tẩu đã nắm rõ tình hình trong viện, biết Hồng Hoa và Đinh Hương không phải người của tiểu thư, bởi vậy trầm mặt nói: "Ta đến là để hầu hạ tiểu thư." Ý chỉ, hai nha hoàn các ngươi là cái thá gì.
Hồng Hoa thấy Lưu tẩu nói thẳng mặt không chút khách sáo như vậy, chỉ đành đặt thùng nước xuống, ngượng ngùng đi ra.
Thanh Hoàn tán thưởng: "Về sau cứ phải làm như vậy, trong phủ này ai dám lên mặt với tẩu thì tẩu cứ mắng thật ác vào. Có chuyện gì, ta gánh thay tẩu."
Lưu tẩu cười nói: "Tiểu thư cứ đợi mà xem, tôi chỉ là kẻ nông thôn quê mùa, cái khác không dám khoe khoang chứ mắng người thì tôi giỏi lắm."
Lời nói vừa thốt ra thì Thải Vân chạy vào, thở hồng hộc nói: "Tiểu thư, người của Cao phủ đến rồi, nghe nói... nói là muốn hủy hôn. Bây giờ đang ở trong thư phòng của lão gia ạ?"
Thanh Hoàn vui mừng không thôi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên tên Triệu Cảnh Diễm này nói lời giữ lời, nhưng không biết làm sao mà hắn làm được.
"Bây giờ Nhị gia, Quận chúa, Đại nãi nãi cũng đang vội vàng chạy qua đó."
Thanh Hoàn gấp rút nói: "Mau đi nghe ngóng, có động tĩnh gì thì chạy về báo lại cho ta ngay."
"Dạ, tiểu thư." Thải Vân chạy nhanh như làn khói.
Nguyệt nương nghe thấy có động tĩnh liền đi từ trong phòng ra.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cao phủ hủy hôn rồi."
Mắt Nguyệt nương sáng lên, bà cảm thán: "Không ngờ... không ngờ đã bị tiểu thư đoán trúng rồi.
Vương gia… ngài ấy…"
Thanh Hoàn sợ bà lỡ miệng, nhanh chóng đánh trống lảng: "Nguyệt nương, bà tìm cớ gì đó xuất phủ, sang bảo Trần Bình đi ra ngoài nghe ngóng xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào."
Nguyệt nương gật đầu, lập tức quay người rời đi.
Ngay lúc Thanh Hoàn đang đợi Thải Vân quay lại báo tin thì lại thấy đại nha hoàn Hồng Y, người hầu hạ bên cạnh Cố Thanh Chỉ, vén rèm bước vào.
Thanh Hoàn thấy khuôn mặt tươi cười của Hồng Y liền biết sự việc đã được giải quyết.
"Lục tiểu thư, Nhị tiểu thư bảo nô tì qua báo cho người một tin…"
Ban đêm, không ngoài dự liệu, Trần Bình đã trèo tường qua báo cáo.
Y đi vào phòng mà không hề gây một tiếng động nào, Nguyệt nương đợi y đã lâu, vừa thấy liền chỉ tay vào trong phòng.
Trần Bình hiểu ý, lập tức đi vào.
"Tiểu thư, sự việc đã được điều tra rõ ràng."
Thanh Hoàn uống trà, ánh mắt mang theo ý cười: "Mau nói cho ta nghe xem."
…
Bảo Khánh năm thứ ba mươi tám.
Đầu tháng Hai, trong số các quan viên bị điều tra ở Hồ Quảng, có một người tên là Trần Hoa đột nhiên kêu oan rằng, gã cũng chỉ là người làm theo lệnh trên, kẻ chủ mưu thật sự là người khác.
Trần Hoa làm quan ngũ phẩm, việc gã đột nhiên phản bội khiến người ta không dám xem nhẹ. Hơn nữa, từ đầu Hoàng đế đã có lệnh phải điều tra thật nghiêm nên sau nhiều lần xét hỏi, người chịu trách nhiệm thẩm tra vụ án đã trình lên một bản tấu.
Hoàng đế xem bản tấu xong, không hề mở rộng điều tra mà chỉ âm thầm phái Đại lý tự bí mật thẩm vấn. Kết quả là Trần Hoa đã khai ra tên Triệu Đình Hải.
Hoàng đế nhìn thấy tên của Triệu Đình Hải thì cũng không hề thấy ngạc nhiên. Cái gọi là, kẻ liêm khiết thì không làm quan, người làm quan trong thiên hạ này, mười kẻ thì có hết chín là tham lam. Chỉ khác nhau ở chỗ, tham ít hay tham nhiều.
Nhưng điều khiến cho Hoàng đế nổi giận là, ngươi tham ô ngân lượng của những chuyện khác thì cũng thôi, đằng này ngân lượng để xây dựng đê điều, liên quan đến cuộc sống của bá tánh, đến tính mạng con người, tại sao ngươi cũng dám tham ô?
Vì vậy, Hoàng đế vô cùng đau đầu bởi không biết nên xử lý đứa cháu trai này thế nào. Trùng hợp là trong bữa tối nay, Hoàng đế lại đến cung của Ân Quý phi. Dù Ân Quý phi có dỗ ngọt thế nào, Ngự Thiện Phòng có chuẩn bị sơn hào hải vị ngon đến mấy, Hoàng đế cũng không hề động đũa.
Nhưng Ân Quý phi nào phải người đơn giản. Bà ta dụ cho Hoàng đế nói ra tâm sự trong lòng, cuối cùng nói đỡ vài câu cho Triệu Đình Hải.
Vòng đi vòng lại vẫn là nhằm ám chỉ rằng, Triệu Đình Hải là người nhát gan, lại không phải người đứng đầu của Công bộ, làm sao có gan tham ô tiền xây dựng đê điều. E rằng, gã cũng chỉ là kẻ chết thay cho người khác.
Một câu nói đầy thâm ý đã khiến cho Hoàng đế dấy lên nghi ngờ. Người có thể khiến Triệu Đình Hải làm kẻ chết thay chỉ có Công bộ Thượng thư, Cao Minh Đào.
Lúc này, sắc mặt của Hoàng đế đã xanh mét.
Cao Minh Đào xuất thân là tiến sĩ. Khi Hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, lão ta một lòng kiên định đứng sau lưng phò tá. Quân thần hai người đã đạp bằng sóng gió, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bước lên đỉnh cao của quyền lực.
Một lão thần trung hiếu với Hoàng đế như vậy, lại cùng một giuộc với Triệu Đình Hải.
Người đứng sau Triệu Đình Hải lại chính là Thụy vương. Một thần tử có quyền lực, một hoàng tử có thế lực, điều này khiến cho một người từng đi vào vết xe đổ như Hoàng đế đây không thể không đề phòng, lập tức phái ám vệ đi điều tra kĩ càng.
Nhưng lần điều tra này không tra ra việc Cao Thượng thư tham ô hối lộ, mà lại tra ra được chuyện liên hôn giữa con trai lớn của Cao Thượng thư và Cố gia.
Hoàng đế không thể bình tĩnh được nữa, ngay trong buổi thượng triều sáng sớm hôm sau liền gọi Cao Thượng thư vào Ngự Thư Phòng, nói vài câu có hàm ý sâu xa.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vài câu nói thôi đã khiến người đứng đầu Lục bộ là Cao Thượng thư đổ mồ hôi lạnh như mưa. Ông ta quỳ sụp trước mặt Hoàng đế, hận không thể móc tim mình ra để biểu đạt sự trung thành.
Sau khi trở về phủ, Cao Thượng thư cùng con trai và phụ tá bàn bạc, nhất trí cho rằng, hôn nhân đại sự của con trai hoàn toàn không là gì nếu so với phú quý của Cao phủ.
Thế nên mới có chuyện, Cao gia tới Cố phủ để hủy hôn.
Thật ra cũng không tính là hủy hôn, dù sao hai phủ cũng chỉ mới quyết định miệng với nhau. Hơn nữa, Cao phủ lại quá biết cách đối nhân xử thế, còn nghiêm túc phái người trong phủ mang theo một xe chở đầy lễ vật đến Cố phủ, bày tỏ sự xin lỗi của mình.
Mua bán thất bại nhưng tình nghĩa vẫn còn, đều là người trong chốn quan trường, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Tuyệt đối đừng vì chuyện này mà gây oán hận trong lòng.
Thanh Hoàn nghe Trần Bình kể lại, không kìm được sự kính phục đối với tên vương gia ăn chơi trác táng Triệu Cảnh Diễm kia. Vở kịch này, mỗi một chuyện lại liên quan tới một chuyện khác, tâm tư của mỗi kẻ có liên quan đều bị hắn suy tính vô cùng chính xác.
Đây có thể nói là cơ quan tính tẫn (tính toán không bỏ sót một chi tiết nào).
Quan trọng nhất là trong chuyện này không hề có một dấu vết nào có thể khiến hắn bị liên lụy.
Nhưng với bản lĩnh của hắn, chuyện này chỉ dừng lại ở đó thôi sao?
Liệu Cố gia, Tề vương phủ, Thụy vương phủ có bị liên lụy tới hay không?
Hắn có nhân cơ hội này kích động Hiền vương, khiến cho ngọn lửa càng cháy dữ dội hơn nữa?
Thanh Hoàn nhướng mày, trầm ngâm: "Ngươi nghe ngóng những chuyện này ở đâu?"
Trần Bình trả lời: "Không cần nghe ngóng, là thuộc hạ A Ly của Thọ vương nói ra."
Là cậu ta?
Thanh Hoàn cười nói: "Hắn còn nói những gì?"
Trần Bình ngẫm nghĩ trong giây lát, nói: "Hắn nói, vì chuyện của tiểu thư mà mấy đêm vương gia không ngủ ngon."
Thanh Hoàn xoa nhẹ thành cốc, nhíu mày suy tư một lúc lâu, đột nhiên nhìn sang Trần Bình, cười nói: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Đương nhiên là chuyện vẫn chưa xong.
Trước mặt văn võ bá quan, Cao Thượng thư dâng lên tấu chương, hùng hồn tuyên bố rằng, vụ án tham ô hối lộ Hồ Quảng cần phải nghiêm phạt. Bản thân ông ta là người đứng đầu Công bộ, tình nguyện chịu phạt nửa năm bổng lộc để răn đe, cảnh cáo.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thụy vương chợt trở nên khó coi. Lão hồ ly này vừa bày tỏ được sự trung thành với Hoàng đế, lại còn thuận lợi rũ sạch quan hệ với Triệu Đình Hải. Đối với Cao phủ mà nói, nửa năm bổng lộc chỉ là một sợi lông trên người con trâu mà thôi.
Còn Hiền vương thì cười sâu xa, Cao Thượng thư thật đúng là ma mãnh, lão Hoàng đế vừa nói bóng gió mấy câu mà ông ta đã phủi mông sạch sẽ, không để người ta nắm đằng chuôi, người này có thể trọng dụng được. Xem ra mình phải âm thầm lôi kéo người này.
Hoàng đế nhìn chúng thần bên dưới, cuối cùng tuyên bố cách xử lý các quan viên Hồ Quảng. Vì Triệu Đình Hải là người của hoàng tộc, nên Hoàng đế càng cần phải trừng phạt nghiêm khắc, không những tước bỏ chức quan mà còn ra lệnh về nhà đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng.
Cuối cùng, Hoàng đế nhìn Thụy vương bằng ánh mắt sâu xa, nói một câu làm người ta kinh hồn tán đảm:
"Phận làm con, chữ hiếu làm đầu; phận là thần tử, chữ trung làm đầu. Sáu năm trước, trẫm phế một đứa con, cũng phế đi rất nhiều trung thần. Chuyện ngày ấy là để làm gương cho hôm nay."
Lời vừa nói ra, Thụy vương và Cao Thượng thư đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập bình bịch.
Sau buổi triều sớm, Hoàng đế cho gọi lão Tề vương, hai người trò chuyện ở Ngự Thư Phòng. Sau khoảng thời gian nửa chung trà, lão Tề vương ra về với vẻ mặt u ám.
Khi trở về phủ, ông ta đập vỡ một cái nghiên mực ngay trước mặt mọi người rồi cáo bệnh không ra ngoài.
Buổi trưa, Hoàng đế phá lệ, gọi Thụy vương vào cung cùng dùng bữa.
Trong lúc dùng bữa, Hoàng đế không nói câu nào, giống như chỉ tập trung vào các món ngon do Ngự Thiện Phòng làm ra. Dùng cơm xong thì phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Thụy vương đầy bất an ngồi nhìn mấy chục món ăn trên bàn.
Lúc Cao phủ phái người đến, Cố lão gia đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Ông cụ vừa hoảng loạng, bất an gọi hai người con chú ý đến tình hình trong cung, vừa bảo Quận chúa về phủ lão Tề vương để thăm dò tin tức.
Lúc ông cụ vừa hỏi thăm được toàn bộ sự việc thì chức quan của Cố Nhị gia đã được quyết định. Đó là chức Thái bộc tự thừa, quản lí ngựa, tòng lục phẩm, chỉ là một chức vị rảnh rỗi tới nỗi, có thể ngồi chăn gà để cải thiện cuộc sống. Trong hàng trăm chức quan thì nó thuộc về nhóm bất nhập lưu.
Cố lão gia tức đến nỗi râu cũng dựng ngược, mở miệng liền mắng. Ai ngờ chỉ vẻn vẹn nửa ngày mà con trai cả là Cố Thị lang cũng bị điều đến quân doanh ở Tây Bắc để truyền thánh chỉ.
Dù gì Cố Tùng Hàm cũng là một Thị lang, những việc nhỏ nhặt như vậy, sao lại bắt ông ta đi làm? Chuyến này, cả đi lẫn về, nhanh thì hai tháng, lâu cũng phải nửa năm, chỉ cần nghĩ là biết sẽ cực khổ như thế nào.
Ba vị gia của Cố gia họp nhau trong thư phòng, châu đầu bàn luận. Bấy giờ họ mới hiểu ra, chuyện này là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hoàng đế khiển trách Thụy vương, Thụy vương chịu trận thì người gặp xui xẻo đương nhiên là Cố gia. Cố lão gia bi ai than thở vận không tốt.
Cố Tùng Đào đinh ninh rằng, bản thân có thể giành được một chức Công bộ Thị lang, khi biết được bản thân từ quan giám sát phường dệt Tô Hàng lưu lạc đến độ, đi làm một chân chạy vặt lục phẩm thì tức đến mức giậm chân đấm ngực.
Một chức quản lý ngựa, không có quyền lực lại không có gì béo bở, còn phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. So với địa vị trước kia của ông ta ở phủ Tô Châu, có thể nói là khác xa một trời một vực, đúng là vô cùng nhục nhã.
Quá phẫn hận, ông ta lập tức đi đến phòng của Trương thị tìm an ủi.
Lúc này, Quận chúa Hoa Dương đang đợi phu quân mình về phòng để nói rõ ràng về công việc đó thì nha
hoàn lại đi vào bẩm báo, Nhị gia đã đi vào phòng của Trương di nương.
Hoa Dương tức đến nỗi ngực phập phồng, mắt đỏ lên.
Thanh Hoàn nào có ngờ tới rằng, chỉ vì một Lưu tẩu lại khiến cho phu thê Tưởng Đại gia suy đoán không ngừng. Cô nhìn cái bếp lò vừa được làm xong, lượn quanh hai vòng rồi mới nói với Lưu tẩu: "Bây giờ xem như có thể yên tâm rồi."
Lưu tẩu vừa lau chùi thành bếp lò vừa nói nhỏ: "Tôi cứ mong ngóng được đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư mãi. Tiểu thư muốn ăn gì cứ nói với tôi, dù là thứ bay trên trời hay là bò dưới đất, tôi cũng đều có thể nấu cho tiểu thư."
"Tay nghề của Lưu tẩu tuyệt như vậy, viện của chúng ta đúng là có phúc." Hồng Hoa bưng thùng nước đi vào.
Lưu tẩu đã nắm rõ tình hình trong viện, biết Hồng Hoa và Đinh Hương không phải người của tiểu thư, bởi vậy trầm mặt nói: "Ta đến là để hầu hạ tiểu thư." Ý chỉ, hai nha hoàn các ngươi là cái thá gì.
Hồng Hoa thấy Lưu tẩu nói thẳng mặt không chút khách sáo như vậy, chỉ đành đặt thùng nước xuống, ngượng ngùng đi ra.
Thanh Hoàn tán thưởng: "Về sau cứ phải làm như vậy, trong phủ này ai dám lên mặt với tẩu thì tẩu cứ mắng thật ác vào. Có chuyện gì, ta gánh thay tẩu."
Lưu tẩu cười nói: "Tiểu thư cứ đợi mà xem, tôi chỉ là kẻ nông thôn quê mùa, cái khác không dám khoe khoang chứ mắng người thì tôi giỏi lắm."
Lời nói vừa thốt ra thì Thải Vân chạy vào, thở hồng hộc nói: "Tiểu thư, người của Cao phủ đến rồi, nghe nói... nói là muốn hủy hôn. Bây giờ đang ở trong thư phòng của lão gia ạ?"
Thanh Hoàn vui mừng không thôi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên tên Triệu Cảnh Diễm này nói lời giữ lời, nhưng không biết làm sao mà hắn làm được.
"Bây giờ Nhị gia, Quận chúa, Đại nãi nãi cũng đang vội vàng chạy qua đó."
Thanh Hoàn gấp rút nói: "Mau đi nghe ngóng, có động tĩnh gì thì chạy về báo lại cho ta ngay."
"Dạ, tiểu thư." Thải Vân chạy nhanh như làn khói.
Nguyệt nương nghe thấy có động tĩnh liền đi từ trong phòng ra.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cao phủ hủy hôn rồi."
Mắt Nguyệt nương sáng lên, bà cảm thán: "Không ngờ... không ngờ đã bị tiểu thư đoán trúng rồi.
Vương gia… ngài ấy…"
Thanh Hoàn sợ bà lỡ miệng, nhanh chóng đánh trống lảng: "Nguyệt nương, bà tìm cớ gì đó xuất phủ, sang bảo Trần Bình đi ra ngoài nghe ngóng xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào."
Nguyệt nương gật đầu, lập tức quay người rời đi.
Ngay lúc Thanh Hoàn đang đợi Thải Vân quay lại báo tin thì lại thấy đại nha hoàn Hồng Y, người hầu hạ bên cạnh Cố Thanh Chỉ, vén rèm bước vào.
Thanh Hoàn thấy khuôn mặt tươi cười của Hồng Y liền biết sự việc đã được giải quyết.
"Lục tiểu thư, Nhị tiểu thư bảo nô tì qua báo cho người một tin…"
Ban đêm, không ngoài dự liệu, Trần Bình đã trèo tường qua báo cáo.
Y đi vào phòng mà không hề gây một tiếng động nào, Nguyệt nương đợi y đã lâu, vừa thấy liền chỉ tay vào trong phòng.
Trần Bình hiểu ý, lập tức đi vào.
"Tiểu thư, sự việc đã được điều tra rõ ràng."
Thanh Hoàn uống trà, ánh mắt mang theo ý cười: "Mau nói cho ta nghe xem."
…
Bảo Khánh năm thứ ba mươi tám.
Đầu tháng Hai, trong số các quan viên bị điều tra ở Hồ Quảng, có một người tên là Trần Hoa đột nhiên kêu oan rằng, gã cũng chỉ là người làm theo lệnh trên, kẻ chủ mưu thật sự là người khác.
Trần Hoa làm quan ngũ phẩm, việc gã đột nhiên phản bội khiến người ta không dám xem nhẹ. Hơn nữa, từ đầu Hoàng đế đã có lệnh phải điều tra thật nghiêm nên sau nhiều lần xét hỏi, người chịu trách nhiệm thẩm tra vụ án đã trình lên một bản tấu.
Hoàng đế xem bản tấu xong, không hề mở rộng điều tra mà chỉ âm thầm phái Đại lý tự bí mật thẩm vấn. Kết quả là Trần Hoa đã khai ra tên Triệu Đình Hải.
Hoàng đế nhìn thấy tên của Triệu Đình Hải thì cũng không hề thấy ngạc nhiên. Cái gọi là, kẻ liêm khiết thì không làm quan, người làm quan trong thiên hạ này, mười kẻ thì có hết chín là tham lam. Chỉ khác nhau ở chỗ, tham ít hay tham nhiều.
Nhưng điều khiến cho Hoàng đế nổi giận là, ngươi tham ô ngân lượng của những chuyện khác thì cũng thôi, đằng này ngân lượng để xây dựng đê điều, liên quan đến cuộc sống của bá tánh, đến tính mạng con người, tại sao ngươi cũng dám tham ô?
Vì vậy, Hoàng đế vô cùng đau đầu bởi không biết nên xử lý đứa cháu trai này thế nào. Trùng hợp là trong bữa tối nay, Hoàng đế lại đến cung của Ân Quý phi. Dù Ân Quý phi có dỗ ngọt thế nào, Ngự Thiện Phòng có chuẩn bị sơn hào hải vị ngon đến mấy, Hoàng đế cũng không hề động đũa.
Nhưng Ân Quý phi nào phải người đơn giản. Bà ta dụ cho Hoàng đế nói ra tâm sự trong lòng, cuối cùng nói đỡ vài câu cho Triệu Đình Hải.
Vòng đi vòng lại vẫn là nhằm ám chỉ rằng, Triệu Đình Hải là người nhát gan, lại không phải người đứng đầu của Công bộ, làm sao có gan tham ô tiền xây dựng đê điều. E rằng, gã cũng chỉ là kẻ chết thay cho người khác.
Một câu nói đầy thâm ý đã khiến cho Hoàng đế dấy lên nghi ngờ. Người có thể khiến Triệu Đình Hải làm kẻ chết thay chỉ có Công bộ Thượng thư, Cao Minh Đào.
Lúc này, sắc mặt của Hoàng đế đã xanh mét.
Cao Minh Đào xuất thân là tiến sĩ. Khi Hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, lão ta một lòng kiên định đứng sau lưng phò tá. Quân thần hai người đã đạp bằng sóng gió, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bước lên đỉnh cao của quyền lực.
Một lão thần trung hiếu với Hoàng đế như vậy, lại cùng một giuộc với Triệu Đình Hải.
Người đứng sau Triệu Đình Hải lại chính là Thụy vương. Một thần tử có quyền lực, một hoàng tử có thế lực, điều này khiến cho một người từng đi vào vết xe đổ như Hoàng đế đây không thể không đề phòng, lập tức phái ám vệ đi điều tra kĩ càng.
Nhưng lần điều tra này không tra ra việc Cao Thượng thư tham ô hối lộ, mà lại tra ra được chuyện liên hôn giữa con trai lớn của Cao Thượng thư và Cố gia.
Hoàng đế không thể bình tĩnh được nữa, ngay trong buổi thượng triều sáng sớm hôm sau liền gọi Cao Thượng thư vào Ngự Thư Phòng, nói vài câu có hàm ý sâu xa.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vài câu nói thôi đã khiến người đứng đầu Lục bộ là Cao Thượng thư đổ mồ hôi lạnh như mưa. Ông ta quỳ sụp trước mặt Hoàng đế, hận không thể móc tim mình ra để biểu đạt sự trung thành.
Sau khi trở về phủ, Cao Thượng thư cùng con trai và phụ tá bàn bạc, nhất trí cho rằng, hôn nhân đại sự của con trai hoàn toàn không là gì nếu so với phú quý của Cao phủ.
Thế nên mới có chuyện, Cao gia tới Cố phủ để hủy hôn.
Thật ra cũng không tính là hủy hôn, dù sao hai phủ cũng chỉ mới quyết định miệng với nhau. Hơn nữa, Cao phủ lại quá biết cách đối nhân xử thế, còn nghiêm túc phái người trong phủ mang theo một xe chở đầy lễ vật đến Cố phủ, bày tỏ sự xin lỗi của mình.
Mua bán thất bại nhưng tình nghĩa vẫn còn, đều là người trong chốn quan trường, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Tuyệt đối đừng vì chuyện này mà gây oán hận trong lòng.
Thanh Hoàn nghe Trần Bình kể lại, không kìm được sự kính phục đối với tên vương gia ăn chơi trác táng Triệu Cảnh Diễm kia. Vở kịch này, mỗi một chuyện lại liên quan tới một chuyện khác, tâm tư của mỗi kẻ có liên quan đều bị hắn suy tính vô cùng chính xác.
Đây có thể nói là cơ quan tính tẫn (tính toán không bỏ sót một chi tiết nào).
Quan trọng nhất là trong chuyện này không hề có một dấu vết nào có thể khiến hắn bị liên lụy.
Nhưng với bản lĩnh của hắn, chuyện này chỉ dừng lại ở đó thôi sao?
Liệu Cố gia, Tề vương phủ, Thụy vương phủ có bị liên lụy tới hay không?
Hắn có nhân cơ hội này kích động Hiền vương, khiến cho ngọn lửa càng cháy dữ dội hơn nữa?
Thanh Hoàn nhướng mày, trầm ngâm: "Ngươi nghe ngóng những chuyện này ở đâu?"
Trần Bình trả lời: "Không cần nghe ngóng, là thuộc hạ A Ly của Thọ vương nói ra."
Là cậu ta?
Thanh Hoàn cười nói: "Hắn còn nói những gì?"
Trần Bình ngẫm nghĩ trong giây lát, nói: "Hắn nói, vì chuyện của tiểu thư mà mấy đêm vương gia không ngủ ngon."
Thanh Hoàn xoa nhẹ thành cốc, nhíu mày suy tư một lúc lâu, đột nhiên nhìn sang Trần Bình, cười nói: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Đương nhiên là chuyện vẫn chưa xong.
Trước mặt văn võ bá quan, Cao Thượng thư dâng lên tấu chương, hùng hồn tuyên bố rằng, vụ án tham ô hối lộ Hồ Quảng cần phải nghiêm phạt. Bản thân ông ta là người đứng đầu Công bộ, tình nguyện chịu phạt nửa năm bổng lộc để răn đe, cảnh cáo.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thụy vương chợt trở nên khó coi. Lão hồ ly này vừa bày tỏ được sự trung thành với Hoàng đế, lại còn thuận lợi rũ sạch quan hệ với Triệu Đình Hải. Đối với Cao phủ mà nói, nửa năm bổng lộc chỉ là một sợi lông trên người con trâu mà thôi.
Còn Hiền vương thì cười sâu xa, Cao Thượng thư thật đúng là ma mãnh, lão Hoàng đế vừa nói bóng gió mấy câu mà ông ta đã phủi mông sạch sẽ, không để người ta nắm đằng chuôi, người này có thể trọng dụng được. Xem ra mình phải âm thầm lôi kéo người này.
Hoàng đế nhìn chúng thần bên dưới, cuối cùng tuyên bố cách xử lý các quan viên Hồ Quảng. Vì Triệu Đình Hải là người của hoàng tộc, nên Hoàng đế càng cần phải trừng phạt nghiêm khắc, không những tước bỏ chức quan mà còn ra lệnh về nhà đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng.
Cuối cùng, Hoàng đế nhìn Thụy vương bằng ánh mắt sâu xa, nói một câu làm người ta kinh hồn tán đảm:
"Phận làm con, chữ hiếu làm đầu; phận là thần tử, chữ trung làm đầu. Sáu năm trước, trẫm phế một đứa con, cũng phế đi rất nhiều trung thần. Chuyện ngày ấy là để làm gương cho hôm nay."
Lời vừa nói ra, Thụy vương và Cao Thượng thư đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập bình bịch.
Sau buổi triều sớm, Hoàng đế cho gọi lão Tề vương, hai người trò chuyện ở Ngự Thư Phòng. Sau khoảng thời gian nửa chung trà, lão Tề vương ra về với vẻ mặt u ám.
Khi trở về phủ, ông ta đập vỡ một cái nghiên mực ngay trước mặt mọi người rồi cáo bệnh không ra ngoài.
Buổi trưa, Hoàng đế phá lệ, gọi Thụy vương vào cung cùng dùng bữa.
Trong lúc dùng bữa, Hoàng đế không nói câu nào, giống như chỉ tập trung vào các món ngon do Ngự Thiện Phòng làm ra. Dùng cơm xong thì phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Thụy vương đầy bất an ngồi nhìn mấy chục món ăn trên bàn.
Lúc Cao phủ phái người đến, Cố lão gia đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Ông cụ vừa hoảng loạng, bất an gọi hai người con chú ý đến tình hình trong cung, vừa bảo Quận chúa về phủ lão Tề vương để thăm dò tin tức.
Lúc ông cụ vừa hỏi thăm được toàn bộ sự việc thì chức quan của Cố Nhị gia đã được quyết định. Đó là chức Thái bộc tự thừa, quản lí ngựa, tòng lục phẩm, chỉ là một chức vị rảnh rỗi tới nỗi, có thể ngồi chăn gà để cải thiện cuộc sống. Trong hàng trăm chức quan thì nó thuộc về nhóm bất nhập lưu.
Cố lão gia tức đến nỗi râu cũng dựng ngược, mở miệng liền mắng. Ai ngờ chỉ vẻn vẹn nửa ngày mà con trai cả là Cố Thị lang cũng bị điều đến quân doanh ở Tây Bắc để truyền thánh chỉ.
Dù gì Cố Tùng Hàm cũng là một Thị lang, những việc nhỏ nhặt như vậy, sao lại bắt ông ta đi làm? Chuyến này, cả đi lẫn về, nhanh thì hai tháng, lâu cũng phải nửa năm, chỉ cần nghĩ là biết sẽ cực khổ như thế nào.
Ba vị gia của Cố gia họp nhau trong thư phòng, châu đầu bàn luận. Bấy giờ họ mới hiểu ra, chuyện này là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hoàng đế khiển trách Thụy vương, Thụy vương chịu trận thì người gặp xui xẻo đương nhiên là Cố gia. Cố lão gia bi ai than thở vận không tốt.
Cố Tùng Đào đinh ninh rằng, bản thân có thể giành được một chức Công bộ Thị lang, khi biết được bản thân từ quan giám sát phường dệt Tô Hàng lưu lạc đến độ, đi làm một chân chạy vặt lục phẩm thì tức đến mức giậm chân đấm ngực.
Một chức quản lý ngựa, không có quyền lực lại không có gì béo bở, còn phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. So với địa vị trước kia của ông ta ở phủ Tô Châu, có thể nói là khác xa một trời một vực, đúng là vô cùng nhục nhã.
Quá phẫn hận, ông ta lập tức đi đến phòng của Trương thị tìm an ủi.
Lúc này, Quận chúa Hoa Dương đang đợi phu quân mình về phòng để nói rõ ràng về công việc đó thì nha
hoàn lại đi vào bẩm báo, Nhị gia đã đi vào phòng của Trương di nương.
Hoa Dương tức đến nỗi ngực phập phồng, mắt đỏ lên.
Bình luận facebook