-
Chương 2
Tiểu Bạch Long thẳng không ăn cơm, chỉ ngủ, trong lòng Bạch Tiểu Bạch thực lo lắng, mặc kệ nàng làm cái gì, mí mắt hắn nâng cũng không nâng, cũng không để ý nàng, điều này làm cho lòng tự trọng Bạch Tiểu Bạch thực bi thương. Nàng thật sâu cảm thấy được, làm mẹ là không dễ làm. Liền cũng nương trên đời này giống nhau, nàng cũng hiểu được đứa con nhà mình là rất không giống người thường trên đời, vì thế lấy cho hắn cái tên vô cùng khí phách – Bạch Đại Bạch.
[Nha Đầu: “Tác giả, nhà ngươi định lấy bao nhiêu cái tên bạch nữa vậy, ta sắp choáng tới nơi rồi~ (=_=╬) ]
“Bạch Đại Bạch, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là thần thú của ta, ngươi phải bảo vệ ta, giúp ta đánh quái, giúp ta đánh thắng Đại Khôi thảo nhân ghét!” Đây tất nhiên là lời nói thứ mười tám của Bạch Tiểu Bạch nói bên tai Tiểu Bạch Long.
Bạch Tiểu Bạch là tiểu yêu của Tử La sơn, Đại Khôi là đại yêu của Phi Hạp cốc. Tử La sơn cùng Phi Hạp cốc thật sự gần, Bạch Tiểu Bạch mơ hồ mỗi ngày không nghĩ qua là đụng phải đại hôi lang chuyên ăn tiểu bạch thỏ. Đại Khôi thật không có ăn Bạch Tiểu Bạch, chỉ nói một ít lời kỳ kỳ quái quái, còn đối với nàng làm chuyện kỳ kỳ quái quái. Bạch Tiểu Bạch bị buộc nóng nảy, còn có thể cắn người mà! Cho nên nàng cắn hắn một hơi, nhanh chân chạy. Nghiệt duyên là loại như vậy.
Không mấy ngày nữa, đại hôi lang xám xịt kia liền nghênh ngang đến Tử La sơn, điểm danh Bạch Tiểu Bạch.
“Ta muốn nàng làm thần thú của ta.” Trong đồng tử của đại hôi lang màu xám tiểu bạch thỏ phát run tránh ở phái sau đại sư huynh, cười không có hảo ý, “Nàng lưu lại dấu trên người của ta, căn cứ vào quy định của yêu tộc chúng ta, nàng phải cùng ta đánh một hồi, hoặc là nàng làm thần thú của ta, hoặc ta làm thần thú của nàng.” Nói xong bày ra dấu răng thỏ trên cánh tay.
Đại sư huynh nói, Đại Khôi không phải yêu quái tốt, Đại Khôi vừa phong lưu vừa hạ lưu, mặc kệ ai làm thần thú của ai, chịu thiệt nhất định là Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch kiên quyết nói: “Không cần!” Chẳng sợ đại hôi lang dùng củ cải bạch ngọc ăn không xong hấp dẫn nàng.
Cưỡng bức dụ dỗ thất bại, đại hôi lang bộc lộ bộ mặt hung ác. “Các ngươi cũng là yêu giới danh môn Tử La sơn, nếu các ngươi không ấn theo quy cũ làm việc, cũng đừng trách ta cướp cô dâu.”
“Cho nên a… Đại Bạch…” Nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của đại hôi lang, Bạch Tiểu Bạch chán nản tựa vào trên người tiểu long, “Đại sư huynh nói, việc này đại hôi lang rất để ý, ta phải đánh thắng hắn, nếu không phải làm thần thú của hắn. Nhưng ta nhất định đánh không thắng hắn a, hắn chính là Lang Vương, ngươi thì không giống, ngươi là… rồng… đi…” Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiểu Bạch lại không xác định.
Trong truyền thuyết long chính là vua của vạn yêu, giơ tay nhấc chân đều có sấm gió, mà Bạch Đại Bạch… chỉ biết ngáy ngủ…
“Đại Bạch, ngươi nghe được lời của ta không a, ta chỉ có thể nhờ vào ngươi.” Bạch Tiểu Bạch thở dài, chọt chọt vào cái bụng hắn, lại đọc một lần ma chú. “Đại Bạch, ngươi phải bảo vệ Tiểu Bạch a…”
Bạch Đại Bạch bị quấy rầy hơn một tháng cuối cùng có chút không nhịn được nữa mà nhíu nhíu mày, mí mắt nâng lên, nghiêng người liếc Bạch Tiểu Bạch một cái.
Bạch Tiểu Bạch chấn kinh rồi. Đại Bạch cuối cùng cũng mở mắt nhìn nàng!
Đây là một lịch sử có tính chất khởi đầu!
“Đại Bạch, ngươi có tuyệt chiêu sao?” Bạch Tiểu Bạch bắt tay vào nghĩ chiêu, “Thần long vẫy đuôi a, long kiêu ngạo hối hận a, song long mang nước a…”
Cái gì loạn thất bát tao… Đại Bạch hừ hừ, khinh bỉ nàng.
Hắn mới không có nhiều thời gian rỗi mà đi luyện động tác võ thuật đẹp mắt như vậy.
Bạch Tiểu Bạch còn bám riết không tha mà kể, đến nữa ngày, bi ai phát hiện, Đại Bạch lại đang ngủ…
Bạch Tiểu Bạch cõng Bạch Đại Bạch lên Tử La sơn. Tròng mắt đại sư huynh như rơi ra đến nơi, hoảng sợ vạn phần nhìn tiểu bạch long lòe lòe sáng sau lưng nàng.
Này đương nhiên là rồng, tuyệt đối là rồng, nhất định là rồng, này không thể là rồng à!
Hắn nghĩ Bạch Tiểu Bạch chính là chạy trối chết đi, bằng bản lĩnh của nàng làm sao có thể bắt được rồng! Chính là nàng bắt được! Hơn nữa nhìn có tiên khí chính là long lân, còn có thể là long vương ngồi xuống chín tử một trong chính tông!
Nhưng vấn đề là, long này làm thế nào mà nhỏ như vậy, non nớt như vậy, kỳ quái như vậy mà bất động không nói lời nào, chính là ngủ? Hoặc là hắn nhìn lầm rồi!
Nhất định là hắn nhìn lầm rồi!
Đại sư huynh vì Tử La sơn tránh được tai ương ngập đầu mà nhẹ nhàng thở ra…
“Đại sư huynh, Đại Bạch vì cái gì bất động, hắn có phải hay không bị thương?” Bạch Tiểu Bạch chớp nước mắt lưng tròng, hỏi đại sư huynh.
“Có thể là…” Đại sư huynh châm chước một lát, “Bẩm sinh tàn tật…”
Bẩm sinh tàn tật, bệnh gì nguy hiểm di truyền, cho nên, người nhà của hắn đem hắn ném ở Bàn Long cốc tự sinh tự diệt….
Tâm Bạch Tiểu Bạch ra sức tưởng tượng cùng đồng tình phát tán, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên long lân của hắn.
“Tiểu Bạch, vậy ngươi chẳng phải bắt được chỉ long vô dụng?” Đại sư huynh thở dài, “Ngươi đánh thắng Đại Khôi như thế nào a?”
Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch, khóc nức nở nói: “Ta, Ta cũng không biết… Ô ô ô… Đại Bạch thật đáng thương…”
“Không bằng… ngươi tìm một con khác đi?” Tuy nói như vậy, phải kiếm một con yêu quái làm thần thú so với Lang Vương càng mạnh, kia cũng quá không dễ dàng.
Một người chỉ có thể có một thần thú, nếu phải giải trừ khế ước, thần thú kia chỉ có một đường chết. Đó cũng là nàng vì cái gì phải tìm một con thần thú so với Đại Khôi càng lớn mạnh.
Tay Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch căng thẳng, “Không cần, hắn thật đáng thương, ta sẽ không ném hắn đi!”
Đại sư huynh đem bốn chữ “Yêu đạo hủy diệt” nuốt xuống.
Bạch Đại Bạch không hờn giận mà mặt nhăn mày nhíu, nàng ôm thật chặt, làm hắn khó thở.
Vì cứu vớt Bạch Đại Bạch bẩm sinh tàn tật, Bạch Tiểu Bạch lừa lấy linh đan diệu dược gian lận sư huynh các sư tỷ, toàn bộ làm thành nước đút cho Bạch Đại Bạch ăn.
Chính là một chút khá hơn cũng không có.
Bạch Tiểu Bạch thương tâm mà khóc a khóc a, làm cho Bạch Đại Bạch phiền lòng, cuối cùng có một ngày hắn nhịn không được, mở miệng nói: “Câm miệng.”
Lúc ấy nàng sợ ngây người…
Cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí!
Bạch Đại Bạch của nàng rốt cục có thể nói!
Ngày hôm sau, nhóm yêu quái của Tử La sơn cũng biết, long tàn tật của tiểu sư muội kia, rốt cục có thể nói, tuy rằng câu nói đầu tiên là “Câm miệng”.
Mùa đông tới rồi, trên núi Tử La băng tuyết ngập trời. Bạch Tiểu Bạch đắp chăn cho Bạch Đại Bạch tốt lắm, còn chính mình ngả ra đất nghỉ.
Ban đêm tới, Bạch Đại Bạch nghe được tiếng cắn răng hắt xì hắt xì, mở to mắt, nhìn đến Bạch Tiểu Bạch nằm trên sàn nhà đóng băng mà run lên.
Người này đến từ thế giới khác sao? Đầu cấu tạo thế nào không giống người thường như vậy?
Nàng là một chủ nuôi, nàng coi như đủ tư cách. Bạch Đại Bạch trong lòng nghĩ, cái đuôi lắc lắc, đem nàng gói lại trên giường, quang mang màu trắng bạc mang theo nhiều lo lắng, hô hấp Bạch Tiểu Bạch trong lúc mơ dần dần nhẹ nhàng, xê dịch về phía Bạch Đại Bạch, thân thủ ôm lấy, vù vù ngủ.
Quên đi, dù sao con thỏ cũng rất ấm áp. Ngày hôm sau Bạch Tiểu bạch tỉnh dậy, phát hiện mình đoạt giường ngủ của Đại Bạch, tưởng chính mình nửa đêm mộng du bò lên, trong lòng băn khoăn, hầu hạ càng thêm ân cần. Kết quả buổi sáng ngày thứ ba, ngày thứ tư đều như vậy…
Ban đêm ngày thứ tư, Bạch Tiểu Bạch nói với Bạch Đại Bạch: “Dù sao mỗi buổi tối ta vẫn mộng du bò lên, không bằng hiện tại ngủ trên giường đi.”
Bạch Đại Bạch nghĩ thầm: sớm nên như vậy, còn muốn hắn nữa đêm động thủ, thực phiền toái.
Kỳ thật cái này không phải là trọng điểm a.
Trọng điểm là, Bạch Tiểu Bạch, võ đấu yêu giới của ngươi sẽ làm sao a!
[Nha Đầu: “Tác giả, nhà ngươi định lấy bao nhiêu cái tên bạch nữa vậy, ta sắp choáng tới nơi rồi~ (=_=╬) ]
“Bạch Đại Bạch, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là thần thú của ta, ngươi phải bảo vệ ta, giúp ta đánh quái, giúp ta đánh thắng Đại Khôi thảo nhân ghét!” Đây tất nhiên là lời nói thứ mười tám của Bạch Tiểu Bạch nói bên tai Tiểu Bạch Long.
Bạch Tiểu Bạch là tiểu yêu của Tử La sơn, Đại Khôi là đại yêu của Phi Hạp cốc. Tử La sơn cùng Phi Hạp cốc thật sự gần, Bạch Tiểu Bạch mơ hồ mỗi ngày không nghĩ qua là đụng phải đại hôi lang chuyên ăn tiểu bạch thỏ. Đại Khôi thật không có ăn Bạch Tiểu Bạch, chỉ nói một ít lời kỳ kỳ quái quái, còn đối với nàng làm chuyện kỳ kỳ quái quái. Bạch Tiểu Bạch bị buộc nóng nảy, còn có thể cắn người mà! Cho nên nàng cắn hắn một hơi, nhanh chân chạy. Nghiệt duyên là loại như vậy.
Không mấy ngày nữa, đại hôi lang xám xịt kia liền nghênh ngang đến Tử La sơn, điểm danh Bạch Tiểu Bạch.
“Ta muốn nàng làm thần thú của ta.” Trong đồng tử của đại hôi lang màu xám tiểu bạch thỏ phát run tránh ở phái sau đại sư huynh, cười không có hảo ý, “Nàng lưu lại dấu trên người của ta, căn cứ vào quy định của yêu tộc chúng ta, nàng phải cùng ta đánh một hồi, hoặc là nàng làm thần thú của ta, hoặc ta làm thần thú của nàng.” Nói xong bày ra dấu răng thỏ trên cánh tay.
Đại sư huynh nói, Đại Khôi không phải yêu quái tốt, Đại Khôi vừa phong lưu vừa hạ lưu, mặc kệ ai làm thần thú của ai, chịu thiệt nhất định là Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch kiên quyết nói: “Không cần!” Chẳng sợ đại hôi lang dùng củ cải bạch ngọc ăn không xong hấp dẫn nàng.
Cưỡng bức dụ dỗ thất bại, đại hôi lang bộc lộ bộ mặt hung ác. “Các ngươi cũng là yêu giới danh môn Tử La sơn, nếu các ngươi không ấn theo quy cũ làm việc, cũng đừng trách ta cướp cô dâu.”
“Cho nên a… Đại Bạch…” Nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của đại hôi lang, Bạch Tiểu Bạch chán nản tựa vào trên người tiểu long, “Đại sư huynh nói, việc này đại hôi lang rất để ý, ta phải đánh thắng hắn, nếu không phải làm thần thú của hắn. Nhưng ta nhất định đánh không thắng hắn a, hắn chính là Lang Vương, ngươi thì không giống, ngươi là… rồng… đi…” Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiểu Bạch lại không xác định.
Trong truyền thuyết long chính là vua của vạn yêu, giơ tay nhấc chân đều có sấm gió, mà Bạch Đại Bạch… chỉ biết ngáy ngủ…
“Đại Bạch, ngươi nghe được lời của ta không a, ta chỉ có thể nhờ vào ngươi.” Bạch Tiểu Bạch thở dài, chọt chọt vào cái bụng hắn, lại đọc một lần ma chú. “Đại Bạch, ngươi phải bảo vệ Tiểu Bạch a…”
Bạch Đại Bạch bị quấy rầy hơn một tháng cuối cùng có chút không nhịn được nữa mà nhíu nhíu mày, mí mắt nâng lên, nghiêng người liếc Bạch Tiểu Bạch một cái.
Bạch Tiểu Bạch chấn kinh rồi. Đại Bạch cuối cùng cũng mở mắt nhìn nàng!
Đây là một lịch sử có tính chất khởi đầu!
“Đại Bạch, ngươi có tuyệt chiêu sao?” Bạch Tiểu Bạch bắt tay vào nghĩ chiêu, “Thần long vẫy đuôi a, long kiêu ngạo hối hận a, song long mang nước a…”
Cái gì loạn thất bát tao… Đại Bạch hừ hừ, khinh bỉ nàng.
Hắn mới không có nhiều thời gian rỗi mà đi luyện động tác võ thuật đẹp mắt như vậy.
Bạch Tiểu Bạch còn bám riết không tha mà kể, đến nữa ngày, bi ai phát hiện, Đại Bạch lại đang ngủ…
Bạch Tiểu Bạch cõng Bạch Đại Bạch lên Tử La sơn. Tròng mắt đại sư huynh như rơi ra đến nơi, hoảng sợ vạn phần nhìn tiểu bạch long lòe lòe sáng sau lưng nàng.
Này đương nhiên là rồng, tuyệt đối là rồng, nhất định là rồng, này không thể là rồng à!
Hắn nghĩ Bạch Tiểu Bạch chính là chạy trối chết đi, bằng bản lĩnh của nàng làm sao có thể bắt được rồng! Chính là nàng bắt được! Hơn nữa nhìn có tiên khí chính là long lân, còn có thể là long vương ngồi xuống chín tử một trong chính tông!
Nhưng vấn đề là, long này làm thế nào mà nhỏ như vậy, non nớt như vậy, kỳ quái như vậy mà bất động không nói lời nào, chính là ngủ? Hoặc là hắn nhìn lầm rồi!
Nhất định là hắn nhìn lầm rồi!
Đại sư huynh vì Tử La sơn tránh được tai ương ngập đầu mà nhẹ nhàng thở ra…
“Đại sư huynh, Đại Bạch vì cái gì bất động, hắn có phải hay không bị thương?” Bạch Tiểu Bạch chớp nước mắt lưng tròng, hỏi đại sư huynh.
“Có thể là…” Đại sư huynh châm chước một lát, “Bẩm sinh tàn tật…”
Bẩm sinh tàn tật, bệnh gì nguy hiểm di truyền, cho nên, người nhà của hắn đem hắn ném ở Bàn Long cốc tự sinh tự diệt….
Tâm Bạch Tiểu Bạch ra sức tưởng tượng cùng đồng tình phát tán, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên long lân của hắn.
“Tiểu Bạch, vậy ngươi chẳng phải bắt được chỉ long vô dụng?” Đại sư huynh thở dài, “Ngươi đánh thắng Đại Khôi như thế nào a?”
Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch, khóc nức nở nói: “Ta, Ta cũng không biết… Ô ô ô… Đại Bạch thật đáng thương…”
“Không bằng… ngươi tìm một con khác đi?” Tuy nói như vậy, phải kiếm một con yêu quái làm thần thú so với Lang Vương càng mạnh, kia cũng quá không dễ dàng.
Một người chỉ có thể có một thần thú, nếu phải giải trừ khế ước, thần thú kia chỉ có một đường chết. Đó cũng là nàng vì cái gì phải tìm một con thần thú so với Đại Khôi càng lớn mạnh.
Tay Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch căng thẳng, “Không cần, hắn thật đáng thương, ta sẽ không ném hắn đi!”
Đại sư huynh đem bốn chữ “Yêu đạo hủy diệt” nuốt xuống.
Bạch Đại Bạch không hờn giận mà mặt nhăn mày nhíu, nàng ôm thật chặt, làm hắn khó thở.
Vì cứu vớt Bạch Đại Bạch bẩm sinh tàn tật, Bạch Tiểu Bạch lừa lấy linh đan diệu dược gian lận sư huynh các sư tỷ, toàn bộ làm thành nước đút cho Bạch Đại Bạch ăn.
Chính là một chút khá hơn cũng không có.
Bạch Tiểu Bạch thương tâm mà khóc a khóc a, làm cho Bạch Đại Bạch phiền lòng, cuối cùng có một ngày hắn nhịn không được, mở miệng nói: “Câm miệng.”
Lúc ấy nàng sợ ngây người…
Cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí!
Bạch Đại Bạch của nàng rốt cục có thể nói!
Ngày hôm sau, nhóm yêu quái của Tử La sơn cũng biết, long tàn tật của tiểu sư muội kia, rốt cục có thể nói, tuy rằng câu nói đầu tiên là “Câm miệng”.
Mùa đông tới rồi, trên núi Tử La băng tuyết ngập trời. Bạch Tiểu Bạch đắp chăn cho Bạch Đại Bạch tốt lắm, còn chính mình ngả ra đất nghỉ.
Ban đêm tới, Bạch Đại Bạch nghe được tiếng cắn răng hắt xì hắt xì, mở to mắt, nhìn đến Bạch Tiểu Bạch nằm trên sàn nhà đóng băng mà run lên.
Người này đến từ thế giới khác sao? Đầu cấu tạo thế nào không giống người thường như vậy?
Nàng là một chủ nuôi, nàng coi như đủ tư cách. Bạch Đại Bạch trong lòng nghĩ, cái đuôi lắc lắc, đem nàng gói lại trên giường, quang mang màu trắng bạc mang theo nhiều lo lắng, hô hấp Bạch Tiểu Bạch trong lúc mơ dần dần nhẹ nhàng, xê dịch về phía Bạch Đại Bạch, thân thủ ôm lấy, vù vù ngủ.
Quên đi, dù sao con thỏ cũng rất ấm áp. Ngày hôm sau Bạch Tiểu bạch tỉnh dậy, phát hiện mình đoạt giường ngủ của Đại Bạch, tưởng chính mình nửa đêm mộng du bò lên, trong lòng băn khoăn, hầu hạ càng thêm ân cần. Kết quả buổi sáng ngày thứ ba, ngày thứ tư đều như vậy…
Ban đêm ngày thứ tư, Bạch Tiểu Bạch nói với Bạch Đại Bạch: “Dù sao mỗi buổi tối ta vẫn mộng du bò lên, không bằng hiện tại ngủ trên giường đi.”
Bạch Đại Bạch nghĩ thầm: sớm nên như vậy, còn muốn hắn nữa đêm động thủ, thực phiền toái.
Kỳ thật cái này không phải là trọng điểm a.
Trọng điểm là, Bạch Tiểu Bạch, võ đấu yêu giới của ngươi sẽ làm sao a!
Bình luận facebook