• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thỏ Yêu Không Kháo Phố (2 Viewers)

  • Chương 4

Lúc lũ xuân phong thứ nhất phất qua Đông Hải, võ đấu yêu giới sẽ về bên Khư Chi mời dự hợp.

Trận đầu võ đấu bình thường năm rồi là cường cường quyết đấu, thắng bại khó liệu, trận đầu năm nay lấy cường đấu yếu cũng không hề trì hoãn.

Yêu giới nổi danh ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhất chi lê hoa áp hải đường Lang Vương Thải Huy vừa ra trận liền giành được vô số hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai của nữ yêu quái. Lang Vương Thải Huy hướng dưới đài mỉm cười, làm một mảnh tiếng hút khí, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch đối diện vừa mới nhảy lên đài.

Ở dưới ồ lên một mảnh. “Thần thú nhà ai là chỉ con thỏ a! Tuyệt chiêu của con thỏ là cái gì? Cắn chết người sao?”

Hai tay Bạch Tiểu Bạch đặt ở phía sau, gió trên đài cao thổi lỗ tai thỏ của nàng cong về phía sau.

“Ra chiêu đi.” Đại Khôi cười tủm tỉm nói: “Không bằng ngươi nhận thua đi, chúng ta đều quen thuộc như vậy, làm thần thú của ta, ta uy ngươi ăn của cải bạch ngọc, cho ngươi ấm giường, bảo hộ ngươi không bị người khi dễ.”

“Ngươi nên chết tâm đi.” Bạch Tiểu Bạch hừ một tiếng, “Đại sư huynh nói, lang cùng thỏ không có khả năng ở cùng một chỗ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ ăn luôn ta.”

“Đúng.” Đại Khôi khẽ gật đầu, “Buổi tối hôm nay của ta sẽ ăn luôn ngươi.”

Bạch Tiểu Bạch cuối đầu, trong lòng một mảng sầu khổ: Đại Bạch, kiếp này, ta không thể gặp mặt ngươi một lần.

Đại Khôi ra chiêu nhẹ nhàng, Bạch Tiểu Bạch tốc độ không chậm, đáng tiếc lực công kích hữu hạn, chính là ngẫu nhiên trên cánh tay phía sau lưng hắn thượng không đến nơi chốn quấy nhiễu một chút, lại bị chiết phiến Đại Khôi gõ lên đầu, trên chóp mũi, trên mông gõ xuống vài cái.

Bạch Tiểu Bạch không chịu nỗi quấy nhiễu này, dừng lại trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi đến đây là đấu võ hay đến tán tỉnh!”

Đại Khôi ngửa mặt lên trời cười to: “Đương nhiên là tán tỉnh, bằng không ngươi cho là gì?” Tiếng nói vừa dứt, chiết phiến xoát một tiếng mở ra, rồi đột nhiên tăng toàn cục gấp bội, nhẹ nhàng chợt lóe, mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nỗi lên cuồng phong. Mắt Bạch Tiểu Bạch nhất thời mở không ra, thân mình hướng ngoài đài cao bay đi.

Một khi té xuống đài, nàng liền thua, sẽ trở thành thần thú của Đại Khôi, sẽ bị Đại Khôi ăn luôn.

Đại Bạch… Ta muốn ngươi a… Ta chết… Sẽ không thể nhớ ngươi…

Thân thể giống như rơi vào Đông Hải, hơi thở biển rộng giống như tằm ti ôn nhu đem nàng vây quanh, thân thể không có rơi xuống, mà bị dị động nâng lên.

Trên mặt ngứa, hình như là tảo biển. Tay Bạch Tiểu Bạch bắt lấy, mở to mắt ra liền thấy – hình như là tóc?

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chợt nhe đến tiếng cười chán nản nói: “Long Thần làm giám khảo, chẳng lẽ có thể nhúng tay vào chuyện võ đấu hội sao?”

Thanh âm trên đỉnh đầu hơi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Ta không phải giám khảo. Là thần thú của nàng.”

Thời gian giống như đọng lại ở một khắc kia, ngay cả gió cũng dừng lại chân lại, có thể nó cũng hiểu được chính mình nghe được cái gì chê cười.

Bạch Tiểu Bạch lên mới có thể nhìn thấy yết hầu dưới cằm hắn, hơi thở trên người hắn rất quen thuộc, không đếm được bao đêm, nàng đều như vậy đi vào giấc ngủ – không đếm được là bởi vì nàng giữ lời kém, không phải vì số lượng nhiều.

Chóp mũi nàng ở trước ngực hắn cọ cọ, yếu ớt hô lên một tiếng: “Đại Bạch?”

Thiếu niên long tộc cúi thân xuống ôm lấy nàng, cọ cọ, gật gật đầu đáp lại nàng.

Quả nhiên, loại cảm giác này mới đúng. Hắn nheo mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười thản nhiên, thiếu niên long tộc áo trắng ngọc quang cười như gió xuân, nam nhân đoạn tay áo, nữ nhân khom lưng.

Long gia lão đại ở chỗ ngồi giám khảo bất mãn nhíu mày – mấy ngàn năm không thấy Long Thất biến thành hình người, vẫn là trước sau như một ham ngủ, hãy để cho hắn tiếp tục lại tiếp tục trạch đi, bằng không nỗi bật của chính mình đều bị cướp sạch.

Đại Khôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Thất: “Vậy đến đây, ra chiêu đi.”

Long Thất giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ra chiêu, rất phiền toái.” Vì thế đôi môi hé mở, long tức vừa phun, Đại Khôi trong nháy mắt bị lượn theo gió lốc bay xa chín ngàn dặm.

Long Thất tiêu sái xoay người, ôm Bạch Tiểu Bạch bay trở về chỗ ngồi giám khảo.

Đây là cảm giác thể nghiệm cưỡi mây đạp gió đầu tiên của Bạch Tiểu Bạch, bị dọa đến ôm thật chặt cổ Long Thất, Long Thất cư nhiên cảm thấy được hưởng thụ mà dùng cằm cọ cọ nàng.

Thẳng đến Long Thất ngồi xuống, Bạch Tiểu Bạch mới có thể cẩn thận đánh giá hắn, nhìn hắn trơ đôi mắt đen thản nhiên, ngực không khỏi tê rần, hốc mắt lại đỏ, thương tiếc mà cầm mặc hắn nói: “Đại Bạch, ngươi có phải ngủ không ngoan hay không?”

Hắn gối lên hõm vai nàng, nhắm mắt gật đầu.

Đại Bạch đáng thương, nàng không ở bên cạnh hắn, hắn nhận hết ngược ngược đãi a.

Bạch Tiểu Bạch khe khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng của hắn ồn ào, nói: “Chúng ta về sau không bao giờ… tách ra nữa.”

Hắn khẽ ừ.

Chính là loại cảm giác này, xúc cảm ấm áp này, hô hấp nhợt nhạt, cùng với tiếng nói cằn nhằn liên miên cùng tiếng khóc sướt mướt ngẫu nhiên. Hắn nguyên bản có thói quen một mình một thế giới im lặng, kết quả một con thỏ xâm nhập vào thế giới của hắn, cải biến thói quen của hắn, lại trở thành thói quen của hắn.

Ánh mắt của chỉ lang kia nhìn nàng thật đáng ghét, thật muốn một phát đánh chết, chính là đại ca nói hội võ đấu không thương đến tính mạng, phiền toái.

Quên đi, Bạch Tiểu Bạch trở về là tốt rồi. Hắn cọ hai cái, buồn ngủ lại dâng lên, Bạch Tiểu Bạch lại nói cằn nhằn liên miên.

Long Thất tron lòng ai thán một tiếng, cúi đầu, ngăn chặn cái miệng của nàng.

Ngọt ngào mềm mại, giống như đóa hoa.

Long lão đại cách đó không xa vô lực đỡ trán… Tiết chế a huynh đệ, ban ngày tuyên dâm sẽ bất lợi cho việc xây dựng xã hội yêu giới hài hòa a huynh đệ… Vua vạn yêu áp lực rất lớn a huynh đệ…

Đợi cho võ đấu thuận lợi kết thúc, Đại Khôi mới từ chân trời xa xôi trở về.

Đại Khôi bị thương quần áo tả tơi mà nhìn Long Thất cùng Bạch Tiểu Bạch.

“Ta nghĩ làm bạn từ mấy ngày nay tới giờ, sẽ làm ngươi đối với ta có điều đổi mới…” Thần sắc Đại Khôi bi thương ảm đạm, “Tuy rằng ta có chút phá hư, nhưng ta nguyện ý cho ngươi tốt một lần, có lẽ ta đã quá mức lạm dụng chuyện, nhưng ta về sau chỉ chuyên tình đối với ngươi, vì ngươi, ta ngay cả thịt đều cai, về sau chỉ ăn chay…”

Cứ như vậy bị ngươi chinh phục…. Chặt đứt đường ăn thịt…

Ngay cả gió đi ngang qua cũng cười nhạo hắn hồ đồ.

Bạch Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Không ăn thịt thì tốt, ăn thịt phạm sát nghiệp, bỏ ác theo thiện, thiện lớn lao yên…”

Đáy mắt Đại Khôi lại bùng cháy hy vọng, tiến lên từng bước: “Vậy ngươi nguyện ý đi theo ta sao? Ta sẽ không ăn ngươi, ngươi không muốn làm thần thú của ta thì đừng lo, ta lập ngươi làm hậu lang.”

Cánh tay Long Thất ôm Bạch Tiểu Bạch căng thẳng, mày đẹp cau lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó, lại là một hơi long tức…

“Về nhà.” Long Thất nói.

Nhà này, đương nhiên là Bàn Long cốc.

Con đường tình tràng Đại Khôi của thủ ngộ suy sụp, lại bại mà không bỏ đi, từ võ đấu yêu giới hội sau, mỗi nữa tháng một tờ phong thơ đưa đến Bàn Long cốc.

“Tiểu Bạch, ta nghĩ rất nhiều, bi kịch chúng ta trong lúc đó là trúng mục tiêu nhất định, nhưng ta không tin số mệnh, mệnh ở trong tay, do ngã bất do thiên. Tuy rằng hiện tại ta đánh không lại Long Thất, nhưng ta dốc lòng tu luyện, một ngàn năm, một vạn năm, một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi từ trong tay hắn cướp về.”

“Tiểu Bạch, ta gần đây rất nhớ ngươi. Ngươi có thể không biết, lúc ở Tử La sơn, ta thường thường lên núi nhìn ngươi đi vào giấc ngủ. Tổng thời điểm ngươi ngủ thích ôm cái gì, hoặc là cái chăn, hoặc là gối đầu, khi đó ta đã nghĩ, nếu như có thể trở thành cái giường chăn kia cũng tốt. Nhưng khi đó ta sợ dọa đến ngươi.”

“Tiểu Bạch, ta nghĩ đến ngươi ngủ không được, ăn không thơm, vậy đại khái chính là cướp, bốn tiểu thiên kiếp, cửu đại thiên kiếp ta đều vượt qua, chỉ có tình kiếp này…”

Long gia lão đại đem thư cấp cho Long Thất nghe xong, Long Thất mí mắt nhảy lên một chút, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía long gia lão đại.

“Ta đều bị cảm động.” Long gia lão đại nói, “Lang Vương này động tâm không đổi, kết quả bị ngươi đoạt, ngươi phải hảo hảo đối đãi với Bạch Tiểu Bạch.

Long Thất hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: thực hối hận khi không đánh chết hắn.

Ba ngày sau, Lang Vương nhận được đáp lễ của Bàn Long cốc, hắn kích động khó nhịn mà té xuống vương tọa, hướng ra phái ngồi chạy tới.

Chỉ thấy một con lông xù, mềm nhũn, tiểu động vật màu trắng tròn vo ngẩng đầu hướng hắn hô một tiếng: “Mị…”

Lang Vương run run một cái, hướng sứ giả Bàn Long cốc hô to một tiếng: “Uy, linh dương của ngươi!”

Sứ giả kia ngoái đầu nhìn lại cười: “Là linh dương của ngươi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhìn trời~ Ta thế nhưng viết ra càng bạch so với cuốn «thất niên chi dương dương dương» a~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
  • Nhất Mộng Hoàng Lương
Ôm Cây Đợi Thỏ
  • 5.00 star(s)
  • Ức Thủy Nhược Hàn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom