Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-203
Chương 202: Nhân viên phát triển ý tưởng game chạy rồi
Editor: Nguyetmai
Ngày hôm sau.
Chung Minh mất nguyên cả ngày trời để viết ra bản thảo thiết kế hoàn chỉnh của "Sương khói thủy mặc."
Đương nhiên cũng chưa thể coi là cực kì hoàn chỉnh, chủ yếu là sườn cốt truyện chính, cách chơi vân vân, để anh Đại Huy và Châu Sâm làm trước, còn một vài thứ đằng sau thì từ từ hoàn thiện.
Châu Sâm vẫn đang bứt rứt không yên chuyện Thang Doanh hôm qua, nhất quyết nói là Chung Minh cố ý.
Buổi chiều, Chung Minh tan làm sớm, anh muốn đến chỗ studio kia một lần, xem tình hình thế nào.
Theo như địa chỉ mà Thang Doanh gửi tới, studio Thời đại mộng ảo nằm ở phía Đông Bắc thành phố Minh An, cách đây mười mấy phút đi xe.
Chung Minh gọi taxi bay, rất nhanh đã đến nơi.
"Điều kiện còn tốt hơn một chút so với studio của nhóm mình."
Chung Minh nhìn một lúc, studio này chắc nằm bên trong tòa nhà văn phòng, không giống studio Vi Quang, bây giờ vẫn chưa tách ra khỏi giai đoạn dùng nhà chung cư.
Tầng 11, phòng 1107.
Chung Minh đi thang máy lên trên, dựa theo số nhà mà tìm được studio Thời đại mộng ảo.
Nhìn vào bên trong cửa kính, xem ra cũng không tồi.
Có tất cả hơn mười người trong phòng, quả thực không tính là nhiều.
Nhưng không có lễ tân, kiểu studio nhỏ như vậy cũng không cần thiết phải có lễ tân, thật là lãng phí tiền.
Chung Minh vừa định gõ cửa thì anh trai ngồi gần cửa nhất đã mở nó ra: "Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ai?"
"À, tôi tìm Tổng Giám đốc Ngô."
Tổng Giám đốc Ngô chính là ông chủ của studio Thời đại mộng ảo, cũng là nhà sản xuất game, trước đây Thang Doanh đã cho Chung Minh cách thức liên lạc.
Anh trai này vừa định quay đầu gọi Tổng Giám đốc Ngô, đã nghe thấy một giọng nữ vui vẻ trong studio nói: "A, là cứu binh mà chị em mời đến à?"
Chung Minh nhìn vào bên trong, một cô gái tóc đỏ ở trong phòng đứng bật dậy ra khỏi chỗ ngồi, xem ra cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, có vẻ cũng khá giống Thang Doanh, đoán chừng chính là cô em họ của Thang Doanh.
Nhưng mà nhìn kĩ thì thấy dáng người của cô gái này nhỏ hơn Thang Doanh một chút, thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, một số bộ phận cũng không nảy nở bằng.
Chung Minh nhớ Thang Doanh đã kể với anh, cô em họ này tên là Điền Viện.
"Ông chủ! Người này là người em đã nói, anh đến đón nhanh nhanh lên nào." Điền Viện vẫy vẫy tay về một chỗ ngồi xa xa.
Một người đàn ông với mái tóc xoăn dài ngang lưng, còn để một ít ria mép, nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đứng dậy đi ra đón tiếp.
"Chung Minh, phải không? À, cậu đến mà chẳng nói tiếng nào, tôi nên xuống dưới đón cậu mới phải." Ông chủ đi ra bắt tay Chung Minh: "Giới thiệu qua nhé, tôi là Ngô Minh Hạo, là người sản xuất game này. Tiểu Điền đi pha trà nhanh đi."
"Vâng." Điền Viện đáp một tiếng, đi đến chỗ máy lọc nước cầm cốc giấy và lá trà, pha cho Chung Minh một cốc.
Ngô Minh Hạo tiếp Chung Minh ở một phòng họp nhỏ, Điền Viện cũng mang cốc trà đến.
Lúc đi ngang qua khu vực làm việc, Chung Minh tùy tiện nhìn lướt một lượt, tình trạng của studio này cũng tạm được.
Tình trạng này, đương nhiên là chỉ tình trạng làm việc.
Tình trạng làm việc của mỗi dự án, thật ra chủ yếu thể hiện ở biểu cảm và không khí làm việc của tất cả nhân viên. Một vài studio hoặc dự án, tất cả nhân viên đều mang theo không khí im lặng, bàn bạc cũng không dám nói lớn tiếng, hoặc nhân viên có vẻ như đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng thực chất lại đang làm việc riêng, mãi lâu cũng không làm được gì. Còn có những dự án, bên tổ lập trình và thiết kế mệt mỏi đến mức mắt đầy quầng đen, cảm giác giây tiếp theo sẽ mệt đến ngã gục trên bàn làm việc.
Những điều trên đều không phải một tình trạng làm việc lành mạnh.
Nhưng Chung Minh tạm thời vẫn chưa nhìn thấy điều đó ở studio này.
Nói theo cách nói của Thang Doanh, em họ của cô ấy, chính là Điền Viện, rất thích studio này, nếu không cô ấy đã không lo lắng cho dự án đến thế, có thể thấy studio này cũng không phải dạng nhà máy chuyên bóc lột mồ hôi và xương máu của nhân viên.
Trong phòng họp, Chung Minh uống hai ngụm trà, bắt đầu nói chuyện với Ngô Minh Hạo về dự án.
"Không ngờ cậu lại đích thân đến đây, "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" và "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" mà cậu làm tôi đều chơi cả rồi, đúng là phục sát đất. Nhất là "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" cốt truyện quả thực quá thần thánh." Ngô Minh Hạo xúc động nói: "Nếu như cậu đồng ý giúp đỡ, phần cốt truyện của game này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Chung Minh cười cười: "Thế này thì khách sáo quá, chúng ta đều là những người làm game độc lập, đều biết sự khó xử của nhau, giúp đỡ nhau là việc nên làm."
"Được, vậy tôi xin phép giới thiệu sơ qua một chút về tình trạng game của chúng tôi."
Lúc trước Thang Doanh cũng đã nói qua với Chung Minh về tình hình của studio này, còn đối với trò chơi, cô cũng không biết nhiều lắm.
Vì thế, Ngô Minh Hạo lại giới thiệu sơ lược một chút về tình hình của game.
Đây là một game đi cảnh 2D thuộc thể loại hành động tên là "Thành phố mộng ảo".
Quy tắc cơ bản, đồ họa, cách chơi của game, vân vân về cơ bản là một game độc lập tiêu chuẩn, không có chỗ nào thiếu sót nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng.
Điều này đúng là không dễ dàng gì, bởi vì đa số những người làm game độc lập, đều rất dễ đánh giá sai thực lực của bản thân mình.
Game độc lập, bản thân nó thuộc loại hình game mà yêu cầu về các mặt đều tương đối thấp.
Hình ảnh, không thể so sánh với những game 3A bom tấn, đủ xem là được rồi.
Cách chơi cũng không cần quá phức tạp.
Nhưng cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Nếu không đạt được các yêu cầu tối thiểu có nghĩa là game đó tồn tại những điểm yếu không thể chấp nhận, chắc chắn là không có tương lai.
Ngược lại nếu như thiết kế nội dung quá phức tạp, vượt ra ngoài khả năng thực hiện của các nhân viên, có thể sẽ kéo dài thời gian phát triển ra rất lâu, tiền vốn không thể duy trì, dẫn đến studio bị phá sản.
Vì thế, nói chuyện với Ngô Minh Hạo vài câu, Chung Minh đã hiểu rõ đại khái, thực ra tình trạng của studio này không tồi, Ngô Minh Hạo cũng là một nhà sản xuất có ý tưởng, có năng lực.
Nhưng vấn đề bây giờ là cốt truyện, cốt truyện vẫn chưa được hoàn thiện!
Nói đến đây, Ngô Minh Hạo cũng không biết phải làm thế nào.
"Là thế này, nhân viên phát triển ý tưởng game trước đây của chúng tôi, vốn cũng là một trong những người sáng lập studio. Trong bản kế hoạch gốc, nội dung tình tiết vốn là một trọng điểm của game "Thành phố mộng ảo"."
"Khi người chơi khiêu chiến với các boss khác nhau ở mỗi khu vực mình du ngoạn, mỗi khu vực đều có một cốt truyện phụ, ngoài ra cũng có một vài câu đố nhỏ, những thứ này là để thúc giục người chơi có động lực để tiến lên. Nói cách khác, là nội dung game có thêm phần giải câu đố, chắc cậu hiểu ý tôi chứ?"
Chung Minh gật đầu: "Hiểu được."
Ngô Minh Hạo tiếp tục nói: "Vốn dĩ là một dự án lớn, kết quả nhân viên phát triển ý tưởng game của chúng tôi lại nghỉ việc giữa chừng."
"Nói ra thì chuyện này cũng là lỗi do tôi. Trước đây tiến độ rất gấp, hai người chúng tôi phụ trách mảng thiết kế cách chơi, cũng từng cãi nhau. Tôi không chấp nhận một số ý tưởng của cậu ấy, cộng thêm việc tôi không trả tiền tưởng theo giai đoạn đúng hẹn, nên bị mang tiếng không giữ chữ tín…"
Ngô Minh Hạo cũng không giấu giếm gì, giải thích qua về nguyên nhân nhân viên phát triển ý tưởng game trước đây nghỉ việc.
Theo lý mà nói, nhân viên phát triển ý tưởng game của dự án này chịu trách nhiệm quan trọng, lại là một trong những người sáng lập, không lý nào làm đến một nửa rồi nói đi là đi.
Vì thế Ngô Minh Hạo cũng phải giải thích với Chung Minh để loại trừ nghi ngờ của Chung Minh, để anh không cảm thấy mình đang bị bẫy.
Nói một cách đơn giản, chuyện nhân viên phát triển ý tưởng game ra đi cũng tựa như chuyện chia tay với người yêu, bùng nổ sau khi nhiều khó chịu nho nhỏ bị dồn đến đỉnh điểm.
Vốn dĩ ra ngoài lập nghiệp, tất cả đều phải hạ lương xuống.
Tiền lương của nhân viên phát triển ý tưởng game này trước đây vào khoảng chừng hai mươi nghìn tệ, nhảy ra ngoài mở studio, những thành viên sáng lập đều tự nguyện giảm lương xuống sáu nghìn tệ.
Số tiền này chỉ để đảm bảo cuộc sống cơ bản cho Ngô Minh Hạo, cái chính là cổ phần công ty và tiền thưởng sau khi game hoàn thành.
Nhưng họ lại nảy sinh một vài xung đột trong công việc.
Studio nhỏ không thể so sánh với công ty lớn, tài nguyên dồi dào.
Ở công ty lớn, muốn gì cứ báo cáo trực tiếp, lãnh đạo phê duyệt thì có thể thoải mái mà làm, lãnh đạo không phê duyệt, mắng thầm lãnh đạo hai câu, đổi cách khác.
Nói tóm lại, tài nguyên của công ty đều đặt ở chỗ lãnh đạo, tuy nói không dễ nhận được nhưng chỉ cần dụ dỗ được lãnh đạo, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Giống như lúc Chung Minh làm "Biển học vô biên", có thể lừa được hơn một triệu tiền quảng cáo, nhưng nếu là studio nhỏ, thì đây là chuyện không tưởng.
Sau khi nhân viên phát triển ý tưởng game này đến studio, vẫn làm việc theo tư duy trước đây, đề xuất yêu cầu, có rất nhiều phương án đối với Ngô Minh Hạo là vượt quá mức dự toán.
Dù sao không quán xuyến gia đình nên không biết củi gạo đắt, Ngô Minh Hạo là người giữ tiền, hận không thể chia một đồng thành hai để tiêu, nhưng nhân viên phát triển ý tưởng game kia lại không nhìn xa như vậy, chỉ thấy Ngô Minh Hạo thỏa hiệp mọi lúc, chịu đựng mọi nơi, làm mà cứ phải đè nén bực bội.
Hơn nữa hình như có một công ty lớn đã liên tục tiếp cận với vị nhân viên phát triển ý tưởng game này, muốn kéo cậu ta đi.
Ngòi nổ làm bùng phát mâu thuẫn là lời hứa hẹn của Ngô Minh Hạo.
Cho đến thời điểm hiện tại, bộ phận sáng tạo cốt truyện của "Thành phố mộng ảo" đã hoàn thành được khoảng bảy mươi phần trăm, trước đây Ngô Minh Hạo đã từng mang phiên bản chưa hoàn thành của "Thành phố mộng ảo" đi liên hệ với các nhà phân phối để trải đường sẵn cho game ra mắt sau này.
Có một nhà phân phối coi trọng, tỏ ý muốn ký hợp đồng độc quyền, sau khi ký kết hợp đồng này, sẽ có ngay một khoản tiền vào tài khoản.
Đương nhiên Ngô Minh Hạo đã báo ngay tin tức này cho tất cả mọi người trong dự án, còn hứa hẹn, sau khi có được số tiền này, sẽ chi ra một phần làm tiền thưởng.
Dù sao mọi người đi làm lâu như vậy, vẫn chịu cảnh lương thấp, thật ra Ngô Minh Hạo cũng muốn thưởng thêm cho mọi người về mặt vật chất.
Kết quả không ngờ nhà phân phối kia trở mặt, không ký hợp đồng độc quyền nữa.
Cứ như thế, Ngô Minh Hạo bị đẩy vào thế bị động. Trước đây anh ta hứa hẹn sẽ phát thưởng nhưng điều kiện tiên quyết là phải ký được hợp đồng độc quyền, có tiền rồi mới có thể thưởng được. Tài chính của studio hiện nay quá cạn kiệt, cũng không thể bất chấp khó khăn mà cố tình phát thưởng.
Đủ thứ nguyên nhân cộng lại, khiến nhân viên phát triển ý tưởng game kia chạy mất.
Nghe nói công ty lớn nọ đã chi ra lương tháng hơn ba mươi nghìn để dụ cậu ta đi.
Đương nhiên lương cao chỉ là một phần, nhân viên phát triển ý tưởng game này chạy sang nơi khác cũng không hoàn toàn vì tiền, hơn cả là vì trong giai đoạn xây dựng thiết kế, mâu thuẫn tích lũy không ngừng khiến cậu ta không còn tin tưởng vào dự án này nữa.
Rất nhiều cách chơi bị giảm bớt, bị cắt bỏ, tài chính thiếu thốn, làm gì cũng phải dè dặt, hơn nữa cũng không thể ký hợp đồng độc quyền, tương lai game sau khi ra mắt cũng không lạc quan…
Đây đều là những nguyên nhân khiến nhân viên phát triển ý tưởng game kia ra đi.
Chung Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy tương lai tươi đẹp trước khi lập nghiệp mà chẳng nhìn thấy những rủi ro đằng sau.
Đương nhiên, những người đi theo Ngô Minh Hạo lập nghiệp, nhất là mấy người nòng cốt, đều rất có tài năng, ít nhất nếu họ vào công ty lớn thì có thể như cá gặp nước.
Nhưng, tài năng chưa chắc đã phù hợp để tự làm riêng, ít nhất nhân viên phát triển ý tưởng game này cực kì khuyết thiếu phần đánh giá rủi ro.
Ngô Minh Hạo thở dài nói: "Tình hình chính là như vậy, thật ra cũng chẳng có gì để giấu giếm, xảy ra chuyện này, nhà sản xuất là tôi phải chịu trách nhiệm chính. Nói chung, bây giờ còn lại một đống hỗn loạn, rất khó giải quyết, nếu cậu đồng ý giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm kích."
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Có thể giúp đỡ, nhưng có hai điều kiện."
Ngô Minh Hạo gật đầu: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất, cốt truyện giao hết cho tôi, mọi người không thể tham gia. Nếu như tôi thay đổi một vài cách chơi, cũng phải nghe tôi."
"Thứ hai, tôi không cần lương cơ bản, nhưng sau khi game ra mắt ba tháng, tôi muốn có một phần mười lợi nhuận ròng."
"Ơ..."
Ngô Minh Hạo cảm thấy hơi đắn đo.
Giao toàn bộ cốt truyện là điều chắc chắn, vì những người khác trong studio không có khả năng sửa đổi cốt truyện game.
Nhưng về việc sửa chữa cách chơi cơ bản của game, nếu như mâu thuẫn với những thiết kế của bản thân Ngô Minh Hạo, vậy phải làm thế nào?
Tiền cũng là một vấn đề khác.
Nếu đúng lý ra thì phải trả tiền lương, Ngô Minh Hạo quả thực có thể sẽ không trả nổi.
Chung Minh ở đẳng cấp nào? Chắc chắn không thể tính theo giá thị trường của nhân viên phát triển ý tưởng game khác. Vì Chung Minh đã có hai game thành công, hơn nữa còn tự mở một studio để phát triển game, hàng tháng thu về mấy chục triệu tệ một cách nhẹ nhàng. Kiểu người này làm thuê cho bạn, vậy phải trả bao nhiêu tiền mới là hợp lý?
Nhưng một phần mười lợi nhuận, cũng tức là mười phần trăm, vậy cũng nhiều quá.
Nếu như dự án này có lợi nhuận ròng là năm trăm vạn, một mình Chung Minh đã lấy đi năm mươi vạn rồi.
Đương nhiên, nếu như dự án phá sản, không có lấy một cắc, thì Chung Minh cũng chẳng được đồng nào.
Ngô Minh Hạo nghĩ vài phút, vỗ bàn nói: "Được, tôi đồng ý. Nhưng mà, những cách chơi cơ bản này, hy vọng cậu hãy thay đổi cẩn thận."
Chung Minh cười cười: "Yên tâm đi, bản thân tôi cũng là nhà sản xuất, sao tôi có thể thay đổi game của anh một cách mù quáng được? Chỉ liên quan đến nội dung cốt truyện mới cần sửa đổi nho nhỏ. Những phần khác tôi sẽ không thay đổi. Với lại muốn tôi làm lại cách chơi thì đắt lắm đấy, anh làm như tôi thích thay đổi tính năng của anh lắm vậy?
Ngô Minh Hạo cười ha ha: "Cũng phải, vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé."
Ngô Minh Hạo không ngốc, cũng không do dự lâu, về mặt tiền nong, anh ta cũng có thể bỏ xuống hoàn toàn.
Hơn nữa, trong lòng Ngô Minh Hạo hiểu rõ, cái giá mà Chung Minh đưa ra, thể hiện sự tự tin của anh về chính bản thân mình, cảm thấy nếu có thể bổ sung cốt truyện cho tốt, sẽ đưa dự án này lên voi luôn. Cuộc chào giá này không chỉ đầy thành ý mà còn đầy lòng tin.
Nghiêm túc mà nói, Ngô Minh Hạo còn phải cảm ơn Chung Minh. Trên thực tế Chung Minh đang giúp đỡ, anh ta cần sự giúp đỡ của anh.
"Vậy lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu liên quan đến cốt truyện cho cậu, cậu nghiên cứu trước một chút nhé? Sau này cậu sẽ tiến hành ở bên kia luôn à?" Ngô Minh Hạo nói.
Chung Minh nói: "Hôm nay tôi sẽ mang tài liệu cốt truyện về xem trước, nghiên cứu một chút. Sau này thứ Tư, thứ Bảy hằng tuần tôi sẽ đến đây làm việc cùng mọi người. Có vấn đề gì về cốt truyện, sẽ bàn bạc trực tiếp."
Ngô Minh Hạo rất vui mừng: "Vậy là tốt rồi. Vậy đi, chúng ta ký một thoả thuận trước, sau đó tôi mở máy tính cho cậu, cậu sao chép hết toàn bộ tài liệu cốt truyện rồi mang đi đi."
Editor: Nguyetmai
Ngày hôm sau.
Chung Minh mất nguyên cả ngày trời để viết ra bản thảo thiết kế hoàn chỉnh của "Sương khói thủy mặc."
Đương nhiên cũng chưa thể coi là cực kì hoàn chỉnh, chủ yếu là sườn cốt truyện chính, cách chơi vân vân, để anh Đại Huy và Châu Sâm làm trước, còn một vài thứ đằng sau thì từ từ hoàn thiện.
Châu Sâm vẫn đang bứt rứt không yên chuyện Thang Doanh hôm qua, nhất quyết nói là Chung Minh cố ý.
Buổi chiều, Chung Minh tan làm sớm, anh muốn đến chỗ studio kia một lần, xem tình hình thế nào.
Theo như địa chỉ mà Thang Doanh gửi tới, studio Thời đại mộng ảo nằm ở phía Đông Bắc thành phố Minh An, cách đây mười mấy phút đi xe.
Chung Minh gọi taxi bay, rất nhanh đã đến nơi.
"Điều kiện còn tốt hơn một chút so với studio của nhóm mình."
Chung Minh nhìn một lúc, studio này chắc nằm bên trong tòa nhà văn phòng, không giống studio Vi Quang, bây giờ vẫn chưa tách ra khỏi giai đoạn dùng nhà chung cư.
Tầng 11, phòng 1107.
Chung Minh đi thang máy lên trên, dựa theo số nhà mà tìm được studio Thời đại mộng ảo.
Nhìn vào bên trong cửa kính, xem ra cũng không tồi.
Có tất cả hơn mười người trong phòng, quả thực không tính là nhiều.
Nhưng không có lễ tân, kiểu studio nhỏ như vậy cũng không cần thiết phải có lễ tân, thật là lãng phí tiền.
Chung Minh vừa định gõ cửa thì anh trai ngồi gần cửa nhất đã mở nó ra: "Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ai?"
"À, tôi tìm Tổng Giám đốc Ngô."
Tổng Giám đốc Ngô chính là ông chủ của studio Thời đại mộng ảo, cũng là nhà sản xuất game, trước đây Thang Doanh đã cho Chung Minh cách thức liên lạc.
Anh trai này vừa định quay đầu gọi Tổng Giám đốc Ngô, đã nghe thấy một giọng nữ vui vẻ trong studio nói: "A, là cứu binh mà chị em mời đến à?"
Chung Minh nhìn vào bên trong, một cô gái tóc đỏ ở trong phòng đứng bật dậy ra khỏi chỗ ngồi, xem ra cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, có vẻ cũng khá giống Thang Doanh, đoán chừng chính là cô em họ của Thang Doanh.
Nhưng mà nhìn kĩ thì thấy dáng người của cô gái này nhỏ hơn Thang Doanh một chút, thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, một số bộ phận cũng không nảy nở bằng.
Chung Minh nhớ Thang Doanh đã kể với anh, cô em họ này tên là Điền Viện.
"Ông chủ! Người này là người em đã nói, anh đến đón nhanh nhanh lên nào." Điền Viện vẫy vẫy tay về một chỗ ngồi xa xa.
Một người đàn ông với mái tóc xoăn dài ngang lưng, còn để một ít ria mép, nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đứng dậy đi ra đón tiếp.
"Chung Minh, phải không? À, cậu đến mà chẳng nói tiếng nào, tôi nên xuống dưới đón cậu mới phải." Ông chủ đi ra bắt tay Chung Minh: "Giới thiệu qua nhé, tôi là Ngô Minh Hạo, là người sản xuất game này. Tiểu Điền đi pha trà nhanh đi."
"Vâng." Điền Viện đáp một tiếng, đi đến chỗ máy lọc nước cầm cốc giấy và lá trà, pha cho Chung Minh một cốc.
Ngô Minh Hạo tiếp Chung Minh ở một phòng họp nhỏ, Điền Viện cũng mang cốc trà đến.
Lúc đi ngang qua khu vực làm việc, Chung Minh tùy tiện nhìn lướt một lượt, tình trạng của studio này cũng tạm được.
Tình trạng này, đương nhiên là chỉ tình trạng làm việc.
Tình trạng làm việc của mỗi dự án, thật ra chủ yếu thể hiện ở biểu cảm và không khí làm việc của tất cả nhân viên. Một vài studio hoặc dự án, tất cả nhân viên đều mang theo không khí im lặng, bàn bạc cũng không dám nói lớn tiếng, hoặc nhân viên có vẻ như đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng thực chất lại đang làm việc riêng, mãi lâu cũng không làm được gì. Còn có những dự án, bên tổ lập trình và thiết kế mệt mỏi đến mức mắt đầy quầng đen, cảm giác giây tiếp theo sẽ mệt đến ngã gục trên bàn làm việc.
Những điều trên đều không phải một tình trạng làm việc lành mạnh.
Nhưng Chung Minh tạm thời vẫn chưa nhìn thấy điều đó ở studio này.
Nói theo cách nói của Thang Doanh, em họ của cô ấy, chính là Điền Viện, rất thích studio này, nếu không cô ấy đã không lo lắng cho dự án đến thế, có thể thấy studio này cũng không phải dạng nhà máy chuyên bóc lột mồ hôi và xương máu của nhân viên.
Trong phòng họp, Chung Minh uống hai ngụm trà, bắt đầu nói chuyện với Ngô Minh Hạo về dự án.
"Không ngờ cậu lại đích thân đến đây, "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" và "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" mà cậu làm tôi đều chơi cả rồi, đúng là phục sát đất. Nhất là "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" cốt truyện quả thực quá thần thánh." Ngô Minh Hạo xúc động nói: "Nếu như cậu đồng ý giúp đỡ, phần cốt truyện của game này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Chung Minh cười cười: "Thế này thì khách sáo quá, chúng ta đều là những người làm game độc lập, đều biết sự khó xử của nhau, giúp đỡ nhau là việc nên làm."
"Được, vậy tôi xin phép giới thiệu sơ qua một chút về tình trạng game của chúng tôi."
Lúc trước Thang Doanh cũng đã nói qua với Chung Minh về tình hình của studio này, còn đối với trò chơi, cô cũng không biết nhiều lắm.
Vì thế, Ngô Minh Hạo lại giới thiệu sơ lược một chút về tình hình của game.
Đây là một game đi cảnh 2D thuộc thể loại hành động tên là "Thành phố mộng ảo".
Quy tắc cơ bản, đồ họa, cách chơi của game, vân vân về cơ bản là một game độc lập tiêu chuẩn, không có chỗ nào thiếu sót nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng.
Điều này đúng là không dễ dàng gì, bởi vì đa số những người làm game độc lập, đều rất dễ đánh giá sai thực lực của bản thân mình.
Game độc lập, bản thân nó thuộc loại hình game mà yêu cầu về các mặt đều tương đối thấp.
Hình ảnh, không thể so sánh với những game 3A bom tấn, đủ xem là được rồi.
Cách chơi cũng không cần quá phức tạp.
Nhưng cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Nếu không đạt được các yêu cầu tối thiểu có nghĩa là game đó tồn tại những điểm yếu không thể chấp nhận, chắc chắn là không có tương lai.
Ngược lại nếu như thiết kế nội dung quá phức tạp, vượt ra ngoài khả năng thực hiện của các nhân viên, có thể sẽ kéo dài thời gian phát triển ra rất lâu, tiền vốn không thể duy trì, dẫn đến studio bị phá sản.
Vì thế, nói chuyện với Ngô Minh Hạo vài câu, Chung Minh đã hiểu rõ đại khái, thực ra tình trạng của studio này không tồi, Ngô Minh Hạo cũng là một nhà sản xuất có ý tưởng, có năng lực.
Nhưng vấn đề bây giờ là cốt truyện, cốt truyện vẫn chưa được hoàn thiện!
Nói đến đây, Ngô Minh Hạo cũng không biết phải làm thế nào.
"Là thế này, nhân viên phát triển ý tưởng game trước đây của chúng tôi, vốn cũng là một trong những người sáng lập studio. Trong bản kế hoạch gốc, nội dung tình tiết vốn là một trọng điểm của game "Thành phố mộng ảo"."
"Khi người chơi khiêu chiến với các boss khác nhau ở mỗi khu vực mình du ngoạn, mỗi khu vực đều có một cốt truyện phụ, ngoài ra cũng có một vài câu đố nhỏ, những thứ này là để thúc giục người chơi có động lực để tiến lên. Nói cách khác, là nội dung game có thêm phần giải câu đố, chắc cậu hiểu ý tôi chứ?"
Chung Minh gật đầu: "Hiểu được."
Ngô Minh Hạo tiếp tục nói: "Vốn dĩ là một dự án lớn, kết quả nhân viên phát triển ý tưởng game của chúng tôi lại nghỉ việc giữa chừng."
"Nói ra thì chuyện này cũng là lỗi do tôi. Trước đây tiến độ rất gấp, hai người chúng tôi phụ trách mảng thiết kế cách chơi, cũng từng cãi nhau. Tôi không chấp nhận một số ý tưởng của cậu ấy, cộng thêm việc tôi không trả tiền tưởng theo giai đoạn đúng hẹn, nên bị mang tiếng không giữ chữ tín…"
Ngô Minh Hạo cũng không giấu giếm gì, giải thích qua về nguyên nhân nhân viên phát triển ý tưởng game trước đây nghỉ việc.
Theo lý mà nói, nhân viên phát triển ý tưởng game của dự án này chịu trách nhiệm quan trọng, lại là một trong những người sáng lập, không lý nào làm đến một nửa rồi nói đi là đi.
Vì thế Ngô Minh Hạo cũng phải giải thích với Chung Minh để loại trừ nghi ngờ của Chung Minh, để anh không cảm thấy mình đang bị bẫy.
Nói một cách đơn giản, chuyện nhân viên phát triển ý tưởng game ra đi cũng tựa như chuyện chia tay với người yêu, bùng nổ sau khi nhiều khó chịu nho nhỏ bị dồn đến đỉnh điểm.
Vốn dĩ ra ngoài lập nghiệp, tất cả đều phải hạ lương xuống.
Tiền lương của nhân viên phát triển ý tưởng game này trước đây vào khoảng chừng hai mươi nghìn tệ, nhảy ra ngoài mở studio, những thành viên sáng lập đều tự nguyện giảm lương xuống sáu nghìn tệ.
Số tiền này chỉ để đảm bảo cuộc sống cơ bản cho Ngô Minh Hạo, cái chính là cổ phần công ty và tiền thưởng sau khi game hoàn thành.
Nhưng họ lại nảy sinh một vài xung đột trong công việc.
Studio nhỏ không thể so sánh với công ty lớn, tài nguyên dồi dào.
Ở công ty lớn, muốn gì cứ báo cáo trực tiếp, lãnh đạo phê duyệt thì có thể thoải mái mà làm, lãnh đạo không phê duyệt, mắng thầm lãnh đạo hai câu, đổi cách khác.
Nói tóm lại, tài nguyên của công ty đều đặt ở chỗ lãnh đạo, tuy nói không dễ nhận được nhưng chỉ cần dụ dỗ được lãnh đạo, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Giống như lúc Chung Minh làm "Biển học vô biên", có thể lừa được hơn một triệu tiền quảng cáo, nhưng nếu là studio nhỏ, thì đây là chuyện không tưởng.
Sau khi nhân viên phát triển ý tưởng game này đến studio, vẫn làm việc theo tư duy trước đây, đề xuất yêu cầu, có rất nhiều phương án đối với Ngô Minh Hạo là vượt quá mức dự toán.
Dù sao không quán xuyến gia đình nên không biết củi gạo đắt, Ngô Minh Hạo là người giữ tiền, hận không thể chia một đồng thành hai để tiêu, nhưng nhân viên phát triển ý tưởng game kia lại không nhìn xa như vậy, chỉ thấy Ngô Minh Hạo thỏa hiệp mọi lúc, chịu đựng mọi nơi, làm mà cứ phải đè nén bực bội.
Hơn nữa hình như có một công ty lớn đã liên tục tiếp cận với vị nhân viên phát triển ý tưởng game này, muốn kéo cậu ta đi.
Ngòi nổ làm bùng phát mâu thuẫn là lời hứa hẹn của Ngô Minh Hạo.
Cho đến thời điểm hiện tại, bộ phận sáng tạo cốt truyện của "Thành phố mộng ảo" đã hoàn thành được khoảng bảy mươi phần trăm, trước đây Ngô Minh Hạo đã từng mang phiên bản chưa hoàn thành của "Thành phố mộng ảo" đi liên hệ với các nhà phân phối để trải đường sẵn cho game ra mắt sau này.
Có một nhà phân phối coi trọng, tỏ ý muốn ký hợp đồng độc quyền, sau khi ký kết hợp đồng này, sẽ có ngay một khoản tiền vào tài khoản.
Đương nhiên Ngô Minh Hạo đã báo ngay tin tức này cho tất cả mọi người trong dự án, còn hứa hẹn, sau khi có được số tiền này, sẽ chi ra một phần làm tiền thưởng.
Dù sao mọi người đi làm lâu như vậy, vẫn chịu cảnh lương thấp, thật ra Ngô Minh Hạo cũng muốn thưởng thêm cho mọi người về mặt vật chất.
Kết quả không ngờ nhà phân phối kia trở mặt, không ký hợp đồng độc quyền nữa.
Cứ như thế, Ngô Minh Hạo bị đẩy vào thế bị động. Trước đây anh ta hứa hẹn sẽ phát thưởng nhưng điều kiện tiên quyết là phải ký được hợp đồng độc quyền, có tiền rồi mới có thể thưởng được. Tài chính của studio hiện nay quá cạn kiệt, cũng không thể bất chấp khó khăn mà cố tình phát thưởng.
Đủ thứ nguyên nhân cộng lại, khiến nhân viên phát triển ý tưởng game kia chạy mất.
Nghe nói công ty lớn nọ đã chi ra lương tháng hơn ba mươi nghìn để dụ cậu ta đi.
Đương nhiên lương cao chỉ là một phần, nhân viên phát triển ý tưởng game này chạy sang nơi khác cũng không hoàn toàn vì tiền, hơn cả là vì trong giai đoạn xây dựng thiết kế, mâu thuẫn tích lũy không ngừng khiến cậu ta không còn tin tưởng vào dự án này nữa.
Rất nhiều cách chơi bị giảm bớt, bị cắt bỏ, tài chính thiếu thốn, làm gì cũng phải dè dặt, hơn nữa cũng không thể ký hợp đồng độc quyền, tương lai game sau khi ra mắt cũng không lạc quan…
Đây đều là những nguyên nhân khiến nhân viên phát triển ý tưởng game kia ra đi.
Chung Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy tương lai tươi đẹp trước khi lập nghiệp mà chẳng nhìn thấy những rủi ro đằng sau.
Đương nhiên, những người đi theo Ngô Minh Hạo lập nghiệp, nhất là mấy người nòng cốt, đều rất có tài năng, ít nhất nếu họ vào công ty lớn thì có thể như cá gặp nước.
Nhưng, tài năng chưa chắc đã phù hợp để tự làm riêng, ít nhất nhân viên phát triển ý tưởng game này cực kì khuyết thiếu phần đánh giá rủi ro.
Ngô Minh Hạo thở dài nói: "Tình hình chính là như vậy, thật ra cũng chẳng có gì để giấu giếm, xảy ra chuyện này, nhà sản xuất là tôi phải chịu trách nhiệm chính. Nói chung, bây giờ còn lại một đống hỗn loạn, rất khó giải quyết, nếu cậu đồng ý giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm kích."
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Có thể giúp đỡ, nhưng có hai điều kiện."
Ngô Minh Hạo gật đầu: "Cậu nói đi."
"Thứ nhất, cốt truyện giao hết cho tôi, mọi người không thể tham gia. Nếu như tôi thay đổi một vài cách chơi, cũng phải nghe tôi."
"Thứ hai, tôi không cần lương cơ bản, nhưng sau khi game ra mắt ba tháng, tôi muốn có một phần mười lợi nhuận ròng."
"Ơ..."
Ngô Minh Hạo cảm thấy hơi đắn đo.
Giao toàn bộ cốt truyện là điều chắc chắn, vì những người khác trong studio không có khả năng sửa đổi cốt truyện game.
Nhưng về việc sửa chữa cách chơi cơ bản của game, nếu như mâu thuẫn với những thiết kế của bản thân Ngô Minh Hạo, vậy phải làm thế nào?
Tiền cũng là một vấn đề khác.
Nếu đúng lý ra thì phải trả tiền lương, Ngô Minh Hạo quả thực có thể sẽ không trả nổi.
Chung Minh ở đẳng cấp nào? Chắc chắn không thể tính theo giá thị trường của nhân viên phát triển ý tưởng game khác. Vì Chung Minh đã có hai game thành công, hơn nữa còn tự mở một studio để phát triển game, hàng tháng thu về mấy chục triệu tệ một cách nhẹ nhàng. Kiểu người này làm thuê cho bạn, vậy phải trả bao nhiêu tiền mới là hợp lý?
Nhưng một phần mười lợi nhuận, cũng tức là mười phần trăm, vậy cũng nhiều quá.
Nếu như dự án này có lợi nhuận ròng là năm trăm vạn, một mình Chung Minh đã lấy đi năm mươi vạn rồi.
Đương nhiên, nếu như dự án phá sản, không có lấy một cắc, thì Chung Minh cũng chẳng được đồng nào.
Ngô Minh Hạo nghĩ vài phút, vỗ bàn nói: "Được, tôi đồng ý. Nhưng mà, những cách chơi cơ bản này, hy vọng cậu hãy thay đổi cẩn thận."
Chung Minh cười cười: "Yên tâm đi, bản thân tôi cũng là nhà sản xuất, sao tôi có thể thay đổi game của anh một cách mù quáng được? Chỉ liên quan đến nội dung cốt truyện mới cần sửa đổi nho nhỏ. Những phần khác tôi sẽ không thay đổi. Với lại muốn tôi làm lại cách chơi thì đắt lắm đấy, anh làm như tôi thích thay đổi tính năng của anh lắm vậy?
Ngô Minh Hạo cười ha ha: "Cũng phải, vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé."
Ngô Minh Hạo không ngốc, cũng không do dự lâu, về mặt tiền nong, anh ta cũng có thể bỏ xuống hoàn toàn.
Hơn nữa, trong lòng Ngô Minh Hạo hiểu rõ, cái giá mà Chung Minh đưa ra, thể hiện sự tự tin của anh về chính bản thân mình, cảm thấy nếu có thể bổ sung cốt truyện cho tốt, sẽ đưa dự án này lên voi luôn. Cuộc chào giá này không chỉ đầy thành ý mà còn đầy lòng tin.
Nghiêm túc mà nói, Ngô Minh Hạo còn phải cảm ơn Chung Minh. Trên thực tế Chung Minh đang giúp đỡ, anh ta cần sự giúp đỡ của anh.
"Vậy lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu liên quan đến cốt truyện cho cậu, cậu nghiên cứu trước một chút nhé? Sau này cậu sẽ tiến hành ở bên kia luôn à?" Ngô Minh Hạo nói.
Chung Minh nói: "Hôm nay tôi sẽ mang tài liệu cốt truyện về xem trước, nghiên cứu một chút. Sau này thứ Tư, thứ Bảy hằng tuần tôi sẽ đến đây làm việc cùng mọi người. Có vấn đề gì về cốt truyện, sẽ bàn bạc trực tiếp."
Ngô Minh Hạo rất vui mừng: "Vậy là tốt rồi. Vậy đi, chúng ta ký một thoả thuận trước, sau đó tôi mở máy tính cho cậu, cậu sao chép hết toàn bộ tài liệu cốt truyện rồi mang đi đi."
Bình luận facebook