Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Ôn Thiên Thụ ở trong lòng ngực anh tìm vị trí thoải mái, khi đang muốn ngủ, lại nghe anh nhẹ giọng hỏi bên tai, "Phồn Phồn, anh có thể hỏi một vài việc về cha em không?"
"Cha em?"
Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?
"Anh muốn biết cái gì?"
Hoắc Hàn hỏi: "Cha mẹ em khi nào ly hôn?"
Ôn Thiên Thụ: "Bọn họ vừa làm xong thủ tục ly hôn không bao lâu thì em gặp anh."
Đó chính là bảy năm trước, thời gian cơ bản ăn khớp.
"Nguyên nhân ly hôn là gì?"
"Cha em ... ngoại tình."
Hoắc Hàn trầm mặc vài giây: "Trước đó có dấu hiệu gì không?"
Ôn Thiên Thụ một hồi lâu mới phản ứng lại, "Không có, thực đột ngột, người phụ nữ kia trước nay em chưa từng thấy."
Tất cả mọi người đều khó mà tin được cha cô sẽ làm ra chuyện khác người như vậy, thẳng đến khi ký tên lên giấy thỏa thuận ly hôn, cuộc hôn nhân giằng co gần hai mươi năm, chỉ dùng mấy tháng đã chặt đứt sạch sẽ, từng người bọn họ đều an bài thoả đáng cuộc sống sau này của mình.
Có lẽ là từ khi đó, quan hệ của cô và cha mẹ mình tựa như mạng nhện trong gió, lung lay sắp đổ.
"Cha em để lại tất cả tài sản cho em, em ... mẹ kế em không có ý kiến gì sao?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu, "Nghe nói khi lễ tang kết thúc cô ta cũng biến mất, hình như là đi nước ngoài."
Lúc ấy tâm tình xuống thấp, không kịp nghĩ lại, hiện tại cân nhắc thì tựa hồ có chỗ nào không đúng?
Cha cô nếu nguyện ý vì người phụ nữ kia vứt bỏ vợ con thì vì cái gì một phân tiền cũng không để lại cho cô ta?
"Có biện pháp nào tìm được cô ta không?"
"Em chỉ gặp qua cô ta một lần, trông như thế nào cũng không nhớ rõ." Ôn Thiên Thụ che miệng ngáp, "Bất quá, có thể để Chu Mộ Sơn đi tra một chút." Cô căng mí mắt ra thật mạnh, "Người phụ nữ này rất quan trọng sao?"
Hiện tại Hoắc Hàn cũng chỉ là lớn mật giả thiết, "Chờ anh sắp xếp rõ ràng sẽ nói với em."
"Được." Cô gối lên ngực anh, rơi vào mộng đẹp trong đêm đen.
Hoắc Hàn cũng mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của người trong lòng ngực, một đêm thức trắng đến bình minh.
Ngày kế, sai khi ăn qua cơm sáng, Ôn Thiên Thụ cũng đi theo mọi người vào Tương Tư Lĩnh, bốn phía cổ mộ đã kéo dây cảnh giới, còn sắp xếp một phân đội nhỏ chuyên môn tiến hành công tác tuần tra.
Bởi vì cổ mộ bị phá hỏng bởi tác động của con người, cho nên chỉ có thể xin trợ giúp khai quật, sự tình liên quan hệ trọng, bên trên suốt đêm phái tổ công tác cùng chuyên gia văn vật xuống, ở phụ cận tạm thời dựng mấy căn lều trại làm điểm sắp đặt văn vật tạm thời.
Ôn Thiên Thụ mới vừa xốc cửa lều trại lên, một người đàn ông trung niên mang thẻ công tác nhìn thấy có một cô gái trẻ tiến vào, vừa muốn nói gì, lại thấy Hoắc Hàn đi theo sau cô, "Đội trưởng Hoắc."
"Không có việc gì, chúng tôi chỉ tới nhìn xem, mọi người cứ tiếp tục đi."
Ôn Thiên Thụ xem qua, trên bàn gỗ có hai ngọn núi nhỏ dường như đều là mảnh vỡ, bọn họ đang chọn lựa những mảnh vỡ có hình dạng giống nhau ra để thuận tiện cho việc phục chế kế tiếp.
Tầm mắt cô lại rơi xuống tượng đá bên tay trái, "Đây là mộ đời nhà Hán?"
Người đàn ông lúc trước ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, "Đúng vậy."
Tượng đá này là vật mang điềm lành đời nhà Hán, đều là trước khi đặt vào lăng mộ sẽ được trấn sát trừ tà, có tác dụng bảo hộ linh hồn người chết, đặc biệt được hoàng thất và quý tộc tôn sùng.
Cô gật gật đầu, tiếp tục nhìn.
Trên bàn phía sau đặt dây vàng áo ngọc, ngọc phiến có chất lượng cao, tinh tế, thủ công tinh xảo, có thể phỏng đoán chủ nhân mộ có thân phận cao quý, ít nhất cũng là quý tộc bậc cao, bên cạnh là một loạt tượng gốm màu sắc rực rỡ, có hình động vật cũng có hình người, trong đó lục súc (các loại gia súc), binh lính và cung nữ chiếm đa số.
Trên một cái bàn khác là một ít văn vật thoạt nhìn không có quy luật, đèn cung đình bạch hạc cổ dài, đèn đồng dương, huân lò ngọc thạch, lụa thêu hồng, tiền tệ cổ, bình hoa pha lê màu tím nhạt, gương đồng khắc hoa ...
Rực rỡ muôn màu.
Chúng đã từng bị chôn sâu dưới nền đất, không thấy ánh mặt trời, vượt qua thời gian ngàn năm lại được đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, một lần nữa gặp mặt thế gian.
Chúng là phương pháp để giải đáp mật mã lịch sử, dẫn tới vô số chuyên gia văn vật, lịch sử học như tre già măng mọc, làm không biết mệt mà cống hiến cả cuộc đời, mỗi ngày mỗi đêm cùng chúng tiếp xúc, cảm thụ hô hấp cùng nhịp đập của chúng, hoàn nguyên đoạn lịch sử hoàn chỉnh, chân thật kia.
Các nhân viên công tác an tĩnh tiến hành động tác trên tay, Ôn Thiên Thụ lui ra, "Em có thể đi xem mộ một chút không?"
Trên mặt Hoắc Hàn hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn nói: "Đi thôi."
Đi ở mộ đạo thật dài, đối mặt vài người nâng quan tài ra, hai người nghiêng người nhường đường, Ôn Thiên Thụ không cẩn thận bị vướng phải đá vụn, Hoắc Hàn nhanh tay giữ chặt cô lại, "Cẩn thận một chút."
Mộ đạo sao lại có nhiều đá vụn như vậy? Chẳng lẽ là ...
Hoắc Hàn nói ra chứng thực suy đoán của cô: "Bị hủy là mộ thất giả, chủ mộ thất cơ bản không có ảnh hưởng gì." Rất có thể là tình thế lúc ấy khẩn cấp, dưới cơn hoảng loạn không kịp lựa chọn, chỉ vì muốn thỏa mãn tâm lý trả thù, hơn nữa mộ thất giả cách lối ra khá gần, làm sẽ càng thuận tiện.
Ôn Thiên Thụ hỏi: "Ngoại trừ bình gốm, đồ sứ ở ngoài, còn có tổn thất khác không?"
Hoắc Hàn đỡ cô đi về phía trước: "Có."
Từ trong giọng nói của anh, Ôn Thiên Thụ ẩn ẩn dự cảm đến cái gì, đi vào chủ mộ thất, giống như đặt mình trong một mảnh băng thiên tuyết địa (trời đất chỉ toàn băng tuyết), những gì chứng kiến trước mắt gắt gao đóng đinh đôi mắt cô.
Một lòng phảng phất như đi qua nước đá, lại bị hàn tuyết kín mít bao lấy.
Bích hoạ dưới đế Thiên Phật tháp bị trộm, nội tâm cô cũng chưa xuất hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy, ít nhất khi đó biết chúng đã bị hoàn chỉnh cắt xuống, hơn nữa để tương lai có thể bán được giá tốt, cũng sẽ được đối xử tử tế, nhưng mà ...
Một mặt tường này bị đào đến trụi lủi, bích hoạ còn sót lại phần lớn đã nhìn không ra hình dáng nguyên dạng, mặt đất chồng chất mảnh vụn, giống như xương khô.
Đây là một vụ mưu sát.
Cô đã từng cho rằng bích hoạ không có sinh mệnh, phục chế đều chỉ vì để cho chúng vĩnh viễn, an tĩnh mà chết đi thôi, làm phục chế bích hoạ đã nhiều năm, trước nay cô đều chỉ mang một lòng kính ngưỡng, chuyên chú làm tốt việc trên tay chính mình.
Chưa bao giờ từng có tình cảm, khi xoay người cũng có thể thoải mái.
Nhưng thẳng đến giờ phút này, cô mới biết được bích hoạ nguyên lai cũng có sinh mệnh, cô tựa hồ nghe thấy chúng đang khóc —
Là chúng đang khóc?
Hay là văn minh than khóc?
Trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Ôn Thiên Thụ ngẩn ra một cái chớp mắt, ngơ ngác giơ tay lau đi, cô sao lại khóc?
Hoắc Hàn đi tới, cô xoay người nhào vào trong lòng ngực anh, nước mắt rất nhanh thấm ướt ngực áo sơmi anh.
Anh đã sớm nghĩ đến cô nhìn thấy này đó trong lòng nhất định không dễ chịu, nhưng lấy tính tình cô, hẳn là cũng sẽ ẩn nhẫn không phát tác ra, không nghĩ tới thế nhưng khóc thành như vậy.
Ôn Thiên Thụ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ trở nên yếu ớt như vậy, nước mắt giống như tự có ý thức, làm thế nào cũng không ngăn được, cô nhẹ nắm vạt áo anh: "Lại ôm thêm chốc lát."
Một hồi lâu sau cô mới buông anh ra.
Hoắc Hàn nhìn cô khóc đến hốc mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, ngón tay lau đi nước mắt treo trên lông mi cô, "Sự tình đã như vậy, nên nghĩ đến phương diện tốt."
Đây là lời tối hôm qua cô nói để an ủi anh, vẫn còn rõ ràng bên tai.
Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, miễn cưỡng bình phục cảm xúc, đi đến trước một mặt tường khác, có lẽ là do không có nhiều thời gian, hung thủ giết người mặt mày dữ tợn giơ xẻng sắt, ở trên 'người' tường dùng sức cắt một đạo, sau đó giận dữ ném xẻng đi, hốt hoảng chạy trốn.
Nó may mắn thoát khỏi tai nạn phá hủy, nhưng vẫn bị trọng thương, đang gầy yếu mà hô hấp.
Cô vẫn có thể phân biệt ra nội dung mặt trên.
Người đàn ông cao lớn ngồi trên lạc đà, vạt áo bị gió sa mạc thổi tung, lục lạc cũng đang đong đưa, mặt sau còn có mấy con lạc đà đi theo, trên lưng chở tơ lụa, lá trà, đồ sứ, vật phẩm, này không phải ...
"Hoắc Hàn, mau tới đây!"
"Làm sao vậy?"
"Anh nhìn cái này xem, còn có nhớ lúc trước chúng ta ở hang đá Mạc Cao, Đôn Hoàng đã nhìn qua cùng loại hình ảnh này không?"
Lúc trước vẫn luôn vội vàng tuần tra và dọn dẹp văn vật, Hoắc Hàn thật ra không nhìn kỹ bích hoạ đã nửa hủy này, nghe cô nói như vậy, anh cũng đi qua tinh tế nhìn lên, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng.
Ôn Thiên Thụ lại nói: "Nếu nhớ không lầm thì trong hang đá Mạc Cao phía bắc có vách tường bích hoạ cao 323 quật (không biết cái "quật" này là kiểu đơn vị gì ko vì tra thì quật là hang đá cao), ký lục về con đường tơ lụa, tổng cộng chia làm ba bộ phận, 'Hán Vũ Đế bái tế kim nhân ở Cam Tuyền Cung', 'Hán Vũ Đế đưa tiễn Trương Khiên', 'Trương Khiên đến Đại Hạ Quốc'."
Ôn Thiên Thụ chỉ vào bộ phận trên tường, "Anh xem nơi này, giống như là tình cảnh trên đường Trương Khiên trở về Trường An?"
Ở giữa phiến bích hoạ, ngồi trên lạc đà vẫn là người nam nhân cao lớn kia, nhưng hàng hóa trên lưng lạc đà lại đổi thành hạt giống đã thu hoạch, hồ cầm, phía sau còn đi theo đà điểu, hãn huyết bảo mã ...
"Phiến này có thể chính là quà đáp lễ trứng đà điểu của Quốc Vương Đại Hạ Quốc dành cho Hán Vũ Đế?"
Ánh mắt hai người giao nhau, một chút vui sướng nhẹ nhàng lan tràn.
Nếu suy đoán là thật, đây sẽ là một phát hiện trọng đại.
Bích hoạ mộ thất không lấy cuộc đời cá nhân làm chủ đề chính mà ngược lại để lại một bút hoạ huy hoàng bao la hùng vĩ, lấy ánh sáng rực rỡ chiếu lên toàn bộ lăng mộ ... chủ nhân mộ này rốt cuộc là ai? Có thân phận cao quý đến mức nào?
Trở lại mặt đất.
Hoắc Hàn đem phát hiện này báo cáo cho Cục phó Trần, đối phương cũng khó nén được thần sắc kích động, Ôn Thiên Thụ rút bàn tay bị ông nắm đến phát đau về, lắc lắc ở sau người.
"Ôn tiểu thư, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Cục phó Trần là người thẳng tính, cũng không quanh co lòng vòng, "Tôi biết cô là cao thủ phục chế bích hoạ, vừa rồi tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, không biết có vinh hạnh mời cô gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?"
Không đợi Ôn Thiên Thụ trả lời, ông lại nói: "Quốc gia chúng ta vô cùng coi trọng chiến dịch "một con đường", nội dung bích hoạ về con đường tơ lụa, sẽ bù đắp, hoàn chỉnh thời kỳ lịch sử kia, vô luận là từ phương diện nào tới nói, phát hiện này đều có ý nghĩa rất quan trọng."
"Chỉ thị của cấp trên là không tiếc bất kỳ thứ gì để toàn lực phục chế. Tôi đã xem qua bức "Phi Thiên mà cô phục chế, nó đã từng thuộc về hàng ngũ không thể phục chế, nhưng ở trên tay cô lại tìm được sinh mệnh mới, đây là kỳ tích của lịch sử phục chế ..."
Cục phó Trần và Ôn Thiên Thụ thật ra lại có cùng suy nghĩ, vốn dĩ ông không đề cập tới, cô cũng sẽ chủ động xin gia nhập đội ngũ phục chế, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, tự nhiên là nước chảy thành sông mà đáp ứng.
Việc này liền nhịp nhàng định ra.
***
Ngoài huyện thành xa xôi cách đó hơn ba trăm km, trong một tòa nhà tư nhân.
Anh Quân đang dựa vào cạnh cửa hút thuốc, vết trầy da trên cánh tay đã xử lý thỏa đáng, vết thương này nhẹ thật ra cũng không bỏ ở trong mắt, tuy nhiên tình huống Tiểu Tằng thay hắn lĩnh một súng liền có chút không ổn, viên đạn bắn vào trên xương bả vai, trên đường lại không có thuốc tê, công cụ cũng đơn sơ, thật vất vả mới lấy ra được, hiện tại người còn nằm trên giường sốt cao.
Tuổi không lớn nhưng là con người rắn rỏi, đau thành như vậy, lại sốt đến lợi hại, nếu đổi thành người khác, sớm đã đau đến kêu cha gọi mẹ.
Phần nhân tình này hắn sẽ nhớ kỹ.
Anh Quân ném thuốc trên mặt đất, chân nghiền lên, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên ngoài, hắn nhìn thấy người tới, thay đổi thành đầy mặt ý cười, "Phàn gia, lần này phải nhờ ngài rồi."
Phàn gia lại mang lên khẩu trang hắn suốt ngày mang kia, chỉ lộ ra một đôi mắt ưng sắc bén, thanh âm cũng trầm đến khiến người ta sợ hãi, giống như bị mài qua bằng giấy ráp, "Vừa vặn có việc ở gần đó."
"Chuyện này, Bạch gia bên kia......"
"Diệp Minh Đức đã chết, việc này anh đi trả lời Bạch gia."
Anh Quân thở dài thật mạnh, chết cũng quá không đúng lúc, sao lại cố tình cho hắn gặp phải? Thật là xúi quẩy.
"Khụ, còn có thể trả lời cái gì? Tôi nhiều lắm thì là tội danh hành sự bất lực, lần này chết chính là người tổng phụ trách khu phía nam, tính tình Bạch gia ngài còn không biết? Can tướng đắc lực chết oan chết uổng, hắn có thể thiện bãi cam hưu?" (Thiện bãi cam hưu ý có thể hiểu là không dễ dàng bỏ qua)
"Lại nói, người lại là chết ở trong tay cảnh sát bảo vệ văn vật kia, Bạch gia dù phẫn nộ, cũng không đến mức trộn lẫn đầu mâu đi?"
Huống chi, còn chưa bao giờ gặp qua thời khắc Bạch gia phẫn nộ, trong ấn tượng người nọ vĩnh viễn là trầm ổn bình tĩnh, hơn nữa ở người trước mặt xa lạ, nếu hắn nguyện ý, tuyệt đối có thể làm đối phương cảm thấy tự nhiên như tắm mình trong gió xuân.
Phàn gia không lên tiếng, hướng túi quần sờ hộp thuốc, đầu ngón tay đột ngột run lên, lại sờ soạng túi quần một lượt, ngọc Phật đút bên trong lúc trước ... không cánh mà bay.
Hắn làm bộ như không có việc gì dùng bật lửa châm thuốc, phun ra một vòng khói, híp mắt nhìn ánh trăng treo trên bầu trời.
Là trăng tròn, giống như chiếc mâm ngọc lớn.
Bên tai lại phảng phất nhớ tới thanh âm mềm mại non nớt kia, "Tiểu thì bất thức nguyệt, Hô tác bạch ngọc bàn. Hựu nghi Dao Đài kính, Phi tại bạch vân đoan ..." (Bốn cầu đầu bài thơ Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch – tạm dịch Thuở bé chưa biết trăng, Gọi là mâm ngọc trắng. Dao Đài ngỡ là gương, Bay giữa tầng mây thẳm.)
Buông xuống mí mắt, đáy mắt khó có được một tia nhu hòa.
Điếu thuốc hút đến tận cùng, hắn cũng không phát hiện chút nào, quá sơ suất, ngọc Phật kia rốt cuộc là rơi ở đâu?
———
Tác giả có lời muốn nói: Triền ở bên nhau tuyến, sẽ chậm rãi cởi bỏ ~
Bạch gia hẳn sẽ thực mau lộ diện, mọi người cũng nhất định sẽ nhận ra lão bằng hữu này
Chương này thay ta đau Tểu Tằng, hắn là một hài tử đáng thương, cũng là một dũng sĩ khả kính.
Đúng rồi, bối cảnh giả tưởng, cùng đại bộ phận tương quan văn vật đều là ta biên, không cần khảo cứu.
———
EDit: Vì lời của tác giả mà không biết tra kiểu gì để edit cho xuôi mấy câu miêu tả bích họa T.T
"Cha em?"
Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?
"Anh muốn biết cái gì?"
Hoắc Hàn hỏi: "Cha mẹ em khi nào ly hôn?"
Ôn Thiên Thụ: "Bọn họ vừa làm xong thủ tục ly hôn không bao lâu thì em gặp anh."
Đó chính là bảy năm trước, thời gian cơ bản ăn khớp.
"Nguyên nhân ly hôn là gì?"
"Cha em ... ngoại tình."
Hoắc Hàn trầm mặc vài giây: "Trước đó có dấu hiệu gì không?"
Ôn Thiên Thụ một hồi lâu mới phản ứng lại, "Không có, thực đột ngột, người phụ nữ kia trước nay em chưa từng thấy."
Tất cả mọi người đều khó mà tin được cha cô sẽ làm ra chuyện khác người như vậy, thẳng đến khi ký tên lên giấy thỏa thuận ly hôn, cuộc hôn nhân giằng co gần hai mươi năm, chỉ dùng mấy tháng đã chặt đứt sạch sẽ, từng người bọn họ đều an bài thoả đáng cuộc sống sau này của mình.
Có lẽ là từ khi đó, quan hệ của cô và cha mẹ mình tựa như mạng nhện trong gió, lung lay sắp đổ.
"Cha em để lại tất cả tài sản cho em, em ... mẹ kế em không có ý kiến gì sao?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu, "Nghe nói khi lễ tang kết thúc cô ta cũng biến mất, hình như là đi nước ngoài."
Lúc ấy tâm tình xuống thấp, không kịp nghĩ lại, hiện tại cân nhắc thì tựa hồ có chỗ nào không đúng?
Cha cô nếu nguyện ý vì người phụ nữ kia vứt bỏ vợ con thì vì cái gì một phân tiền cũng không để lại cho cô ta?
"Có biện pháp nào tìm được cô ta không?"
"Em chỉ gặp qua cô ta một lần, trông như thế nào cũng không nhớ rõ." Ôn Thiên Thụ che miệng ngáp, "Bất quá, có thể để Chu Mộ Sơn đi tra một chút." Cô căng mí mắt ra thật mạnh, "Người phụ nữ này rất quan trọng sao?"
Hiện tại Hoắc Hàn cũng chỉ là lớn mật giả thiết, "Chờ anh sắp xếp rõ ràng sẽ nói với em."
"Được." Cô gối lên ngực anh, rơi vào mộng đẹp trong đêm đen.
Hoắc Hàn cũng mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của người trong lòng ngực, một đêm thức trắng đến bình minh.
Ngày kế, sai khi ăn qua cơm sáng, Ôn Thiên Thụ cũng đi theo mọi người vào Tương Tư Lĩnh, bốn phía cổ mộ đã kéo dây cảnh giới, còn sắp xếp một phân đội nhỏ chuyên môn tiến hành công tác tuần tra.
Bởi vì cổ mộ bị phá hỏng bởi tác động của con người, cho nên chỉ có thể xin trợ giúp khai quật, sự tình liên quan hệ trọng, bên trên suốt đêm phái tổ công tác cùng chuyên gia văn vật xuống, ở phụ cận tạm thời dựng mấy căn lều trại làm điểm sắp đặt văn vật tạm thời.
Ôn Thiên Thụ mới vừa xốc cửa lều trại lên, một người đàn ông trung niên mang thẻ công tác nhìn thấy có một cô gái trẻ tiến vào, vừa muốn nói gì, lại thấy Hoắc Hàn đi theo sau cô, "Đội trưởng Hoắc."
"Không có việc gì, chúng tôi chỉ tới nhìn xem, mọi người cứ tiếp tục đi."
Ôn Thiên Thụ xem qua, trên bàn gỗ có hai ngọn núi nhỏ dường như đều là mảnh vỡ, bọn họ đang chọn lựa những mảnh vỡ có hình dạng giống nhau ra để thuận tiện cho việc phục chế kế tiếp.
Tầm mắt cô lại rơi xuống tượng đá bên tay trái, "Đây là mộ đời nhà Hán?"
Người đàn ông lúc trước ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, "Đúng vậy."
Tượng đá này là vật mang điềm lành đời nhà Hán, đều là trước khi đặt vào lăng mộ sẽ được trấn sát trừ tà, có tác dụng bảo hộ linh hồn người chết, đặc biệt được hoàng thất và quý tộc tôn sùng.
Cô gật gật đầu, tiếp tục nhìn.
Trên bàn phía sau đặt dây vàng áo ngọc, ngọc phiến có chất lượng cao, tinh tế, thủ công tinh xảo, có thể phỏng đoán chủ nhân mộ có thân phận cao quý, ít nhất cũng là quý tộc bậc cao, bên cạnh là một loạt tượng gốm màu sắc rực rỡ, có hình động vật cũng có hình người, trong đó lục súc (các loại gia súc), binh lính và cung nữ chiếm đa số.
Trên một cái bàn khác là một ít văn vật thoạt nhìn không có quy luật, đèn cung đình bạch hạc cổ dài, đèn đồng dương, huân lò ngọc thạch, lụa thêu hồng, tiền tệ cổ, bình hoa pha lê màu tím nhạt, gương đồng khắc hoa ...
Rực rỡ muôn màu.
Chúng đã từng bị chôn sâu dưới nền đất, không thấy ánh mặt trời, vượt qua thời gian ngàn năm lại được đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, một lần nữa gặp mặt thế gian.
Chúng là phương pháp để giải đáp mật mã lịch sử, dẫn tới vô số chuyên gia văn vật, lịch sử học như tre già măng mọc, làm không biết mệt mà cống hiến cả cuộc đời, mỗi ngày mỗi đêm cùng chúng tiếp xúc, cảm thụ hô hấp cùng nhịp đập của chúng, hoàn nguyên đoạn lịch sử hoàn chỉnh, chân thật kia.
Các nhân viên công tác an tĩnh tiến hành động tác trên tay, Ôn Thiên Thụ lui ra, "Em có thể đi xem mộ một chút không?"
Trên mặt Hoắc Hàn hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn nói: "Đi thôi."
Đi ở mộ đạo thật dài, đối mặt vài người nâng quan tài ra, hai người nghiêng người nhường đường, Ôn Thiên Thụ không cẩn thận bị vướng phải đá vụn, Hoắc Hàn nhanh tay giữ chặt cô lại, "Cẩn thận một chút."
Mộ đạo sao lại có nhiều đá vụn như vậy? Chẳng lẽ là ...
Hoắc Hàn nói ra chứng thực suy đoán của cô: "Bị hủy là mộ thất giả, chủ mộ thất cơ bản không có ảnh hưởng gì." Rất có thể là tình thế lúc ấy khẩn cấp, dưới cơn hoảng loạn không kịp lựa chọn, chỉ vì muốn thỏa mãn tâm lý trả thù, hơn nữa mộ thất giả cách lối ra khá gần, làm sẽ càng thuận tiện.
Ôn Thiên Thụ hỏi: "Ngoại trừ bình gốm, đồ sứ ở ngoài, còn có tổn thất khác không?"
Hoắc Hàn đỡ cô đi về phía trước: "Có."
Từ trong giọng nói của anh, Ôn Thiên Thụ ẩn ẩn dự cảm đến cái gì, đi vào chủ mộ thất, giống như đặt mình trong một mảnh băng thiên tuyết địa (trời đất chỉ toàn băng tuyết), những gì chứng kiến trước mắt gắt gao đóng đinh đôi mắt cô.
Một lòng phảng phất như đi qua nước đá, lại bị hàn tuyết kín mít bao lấy.
Bích hoạ dưới đế Thiên Phật tháp bị trộm, nội tâm cô cũng chưa xuất hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy, ít nhất khi đó biết chúng đã bị hoàn chỉnh cắt xuống, hơn nữa để tương lai có thể bán được giá tốt, cũng sẽ được đối xử tử tế, nhưng mà ...
Một mặt tường này bị đào đến trụi lủi, bích hoạ còn sót lại phần lớn đã nhìn không ra hình dáng nguyên dạng, mặt đất chồng chất mảnh vụn, giống như xương khô.
Đây là một vụ mưu sát.
Cô đã từng cho rằng bích hoạ không có sinh mệnh, phục chế đều chỉ vì để cho chúng vĩnh viễn, an tĩnh mà chết đi thôi, làm phục chế bích hoạ đã nhiều năm, trước nay cô đều chỉ mang một lòng kính ngưỡng, chuyên chú làm tốt việc trên tay chính mình.
Chưa bao giờ từng có tình cảm, khi xoay người cũng có thể thoải mái.
Nhưng thẳng đến giờ phút này, cô mới biết được bích hoạ nguyên lai cũng có sinh mệnh, cô tựa hồ nghe thấy chúng đang khóc —
Là chúng đang khóc?
Hay là văn minh than khóc?
Trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Ôn Thiên Thụ ngẩn ra một cái chớp mắt, ngơ ngác giơ tay lau đi, cô sao lại khóc?
Hoắc Hàn đi tới, cô xoay người nhào vào trong lòng ngực anh, nước mắt rất nhanh thấm ướt ngực áo sơmi anh.
Anh đã sớm nghĩ đến cô nhìn thấy này đó trong lòng nhất định không dễ chịu, nhưng lấy tính tình cô, hẳn là cũng sẽ ẩn nhẫn không phát tác ra, không nghĩ tới thế nhưng khóc thành như vậy.
Ôn Thiên Thụ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ trở nên yếu ớt như vậy, nước mắt giống như tự có ý thức, làm thế nào cũng không ngăn được, cô nhẹ nắm vạt áo anh: "Lại ôm thêm chốc lát."
Một hồi lâu sau cô mới buông anh ra.
Hoắc Hàn nhìn cô khóc đến hốc mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, ngón tay lau đi nước mắt treo trên lông mi cô, "Sự tình đã như vậy, nên nghĩ đến phương diện tốt."
Đây là lời tối hôm qua cô nói để an ủi anh, vẫn còn rõ ràng bên tai.
Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, miễn cưỡng bình phục cảm xúc, đi đến trước một mặt tường khác, có lẽ là do không có nhiều thời gian, hung thủ giết người mặt mày dữ tợn giơ xẻng sắt, ở trên 'người' tường dùng sức cắt một đạo, sau đó giận dữ ném xẻng đi, hốt hoảng chạy trốn.
Nó may mắn thoát khỏi tai nạn phá hủy, nhưng vẫn bị trọng thương, đang gầy yếu mà hô hấp.
Cô vẫn có thể phân biệt ra nội dung mặt trên.
Người đàn ông cao lớn ngồi trên lạc đà, vạt áo bị gió sa mạc thổi tung, lục lạc cũng đang đong đưa, mặt sau còn có mấy con lạc đà đi theo, trên lưng chở tơ lụa, lá trà, đồ sứ, vật phẩm, này không phải ...
"Hoắc Hàn, mau tới đây!"
"Làm sao vậy?"
"Anh nhìn cái này xem, còn có nhớ lúc trước chúng ta ở hang đá Mạc Cao, Đôn Hoàng đã nhìn qua cùng loại hình ảnh này không?"
Lúc trước vẫn luôn vội vàng tuần tra và dọn dẹp văn vật, Hoắc Hàn thật ra không nhìn kỹ bích hoạ đã nửa hủy này, nghe cô nói như vậy, anh cũng đi qua tinh tế nhìn lên, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng.
Ôn Thiên Thụ lại nói: "Nếu nhớ không lầm thì trong hang đá Mạc Cao phía bắc có vách tường bích hoạ cao 323 quật (không biết cái "quật" này là kiểu đơn vị gì ko vì tra thì quật là hang đá cao), ký lục về con đường tơ lụa, tổng cộng chia làm ba bộ phận, 'Hán Vũ Đế bái tế kim nhân ở Cam Tuyền Cung', 'Hán Vũ Đế đưa tiễn Trương Khiên', 'Trương Khiên đến Đại Hạ Quốc'."
Ôn Thiên Thụ chỉ vào bộ phận trên tường, "Anh xem nơi này, giống như là tình cảnh trên đường Trương Khiên trở về Trường An?"
Ở giữa phiến bích hoạ, ngồi trên lạc đà vẫn là người nam nhân cao lớn kia, nhưng hàng hóa trên lưng lạc đà lại đổi thành hạt giống đã thu hoạch, hồ cầm, phía sau còn đi theo đà điểu, hãn huyết bảo mã ...
"Phiến này có thể chính là quà đáp lễ trứng đà điểu của Quốc Vương Đại Hạ Quốc dành cho Hán Vũ Đế?"
Ánh mắt hai người giao nhau, một chút vui sướng nhẹ nhàng lan tràn.
Nếu suy đoán là thật, đây sẽ là một phát hiện trọng đại.
Bích hoạ mộ thất không lấy cuộc đời cá nhân làm chủ đề chính mà ngược lại để lại một bút hoạ huy hoàng bao la hùng vĩ, lấy ánh sáng rực rỡ chiếu lên toàn bộ lăng mộ ... chủ nhân mộ này rốt cuộc là ai? Có thân phận cao quý đến mức nào?
Trở lại mặt đất.
Hoắc Hàn đem phát hiện này báo cáo cho Cục phó Trần, đối phương cũng khó nén được thần sắc kích động, Ôn Thiên Thụ rút bàn tay bị ông nắm đến phát đau về, lắc lắc ở sau người.
"Ôn tiểu thư, tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Cục phó Trần là người thẳng tính, cũng không quanh co lòng vòng, "Tôi biết cô là cao thủ phục chế bích hoạ, vừa rồi tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, không biết có vinh hạnh mời cô gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?"
Không đợi Ôn Thiên Thụ trả lời, ông lại nói: "Quốc gia chúng ta vô cùng coi trọng chiến dịch "một con đường", nội dung bích hoạ về con đường tơ lụa, sẽ bù đắp, hoàn chỉnh thời kỳ lịch sử kia, vô luận là từ phương diện nào tới nói, phát hiện này đều có ý nghĩa rất quan trọng."
"Chỉ thị của cấp trên là không tiếc bất kỳ thứ gì để toàn lực phục chế. Tôi đã xem qua bức "Phi Thiên mà cô phục chế, nó đã từng thuộc về hàng ngũ không thể phục chế, nhưng ở trên tay cô lại tìm được sinh mệnh mới, đây là kỳ tích của lịch sử phục chế ..."
Cục phó Trần và Ôn Thiên Thụ thật ra lại có cùng suy nghĩ, vốn dĩ ông không đề cập tới, cô cũng sẽ chủ động xin gia nhập đội ngũ phục chế, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, tự nhiên là nước chảy thành sông mà đáp ứng.
Việc này liền nhịp nhàng định ra.
***
Ngoài huyện thành xa xôi cách đó hơn ba trăm km, trong một tòa nhà tư nhân.
Anh Quân đang dựa vào cạnh cửa hút thuốc, vết trầy da trên cánh tay đã xử lý thỏa đáng, vết thương này nhẹ thật ra cũng không bỏ ở trong mắt, tuy nhiên tình huống Tiểu Tằng thay hắn lĩnh một súng liền có chút không ổn, viên đạn bắn vào trên xương bả vai, trên đường lại không có thuốc tê, công cụ cũng đơn sơ, thật vất vả mới lấy ra được, hiện tại người còn nằm trên giường sốt cao.
Tuổi không lớn nhưng là con người rắn rỏi, đau thành như vậy, lại sốt đến lợi hại, nếu đổi thành người khác, sớm đã đau đến kêu cha gọi mẹ.
Phần nhân tình này hắn sẽ nhớ kỹ.
Anh Quân ném thuốc trên mặt đất, chân nghiền lên, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên ngoài, hắn nhìn thấy người tới, thay đổi thành đầy mặt ý cười, "Phàn gia, lần này phải nhờ ngài rồi."
Phàn gia lại mang lên khẩu trang hắn suốt ngày mang kia, chỉ lộ ra một đôi mắt ưng sắc bén, thanh âm cũng trầm đến khiến người ta sợ hãi, giống như bị mài qua bằng giấy ráp, "Vừa vặn có việc ở gần đó."
"Chuyện này, Bạch gia bên kia......"
"Diệp Minh Đức đã chết, việc này anh đi trả lời Bạch gia."
Anh Quân thở dài thật mạnh, chết cũng quá không đúng lúc, sao lại cố tình cho hắn gặp phải? Thật là xúi quẩy.
"Khụ, còn có thể trả lời cái gì? Tôi nhiều lắm thì là tội danh hành sự bất lực, lần này chết chính là người tổng phụ trách khu phía nam, tính tình Bạch gia ngài còn không biết? Can tướng đắc lực chết oan chết uổng, hắn có thể thiện bãi cam hưu?" (Thiện bãi cam hưu ý có thể hiểu là không dễ dàng bỏ qua)
"Lại nói, người lại là chết ở trong tay cảnh sát bảo vệ văn vật kia, Bạch gia dù phẫn nộ, cũng không đến mức trộn lẫn đầu mâu đi?"
Huống chi, còn chưa bao giờ gặp qua thời khắc Bạch gia phẫn nộ, trong ấn tượng người nọ vĩnh viễn là trầm ổn bình tĩnh, hơn nữa ở người trước mặt xa lạ, nếu hắn nguyện ý, tuyệt đối có thể làm đối phương cảm thấy tự nhiên như tắm mình trong gió xuân.
Phàn gia không lên tiếng, hướng túi quần sờ hộp thuốc, đầu ngón tay đột ngột run lên, lại sờ soạng túi quần một lượt, ngọc Phật đút bên trong lúc trước ... không cánh mà bay.
Hắn làm bộ như không có việc gì dùng bật lửa châm thuốc, phun ra một vòng khói, híp mắt nhìn ánh trăng treo trên bầu trời.
Là trăng tròn, giống như chiếc mâm ngọc lớn.
Bên tai lại phảng phất nhớ tới thanh âm mềm mại non nớt kia, "Tiểu thì bất thức nguyệt, Hô tác bạch ngọc bàn. Hựu nghi Dao Đài kính, Phi tại bạch vân đoan ..." (Bốn cầu đầu bài thơ Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch – tạm dịch Thuở bé chưa biết trăng, Gọi là mâm ngọc trắng. Dao Đài ngỡ là gương, Bay giữa tầng mây thẳm.)
Buông xuống mí mắt, đáy mắt khó có được một tia nhu hòa.
Điếu thuốc hút đến tận cùng, hắn cũng không phát hiện chút nào, quá sơ suất, ngọc Phật kia rốt cuộc là rơi ở đâu?
———
Tác giả có lời muốn nói: Triền ở bên nhau tuyến, sẽ chậm rãi cởi bỏ ~
Bạch gia hẳn sẽ thực mau lộ diện, mọi người cũng nhất định sẽ nhận ra lão bằng hữu này
Chương này thay ta đau Tểu Tằng, hắn là một hài tử đáng thương, cũng là một dũng sĩ khả kính.
Đúng rồi, bối cảnh giả tưởng, cùng đại bộ phận tương quan văn vật đều là ta biên, không cần khảo cứu.
———
EDit: Vì lời của tác giả mà không biết tra kiểu gì để edit cho xuôi mấy câu miêu tả bích họa T.T
Bình luận facebook