Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
"Bạch gia, có gì phân phó?"
"Ai cho ông tự tiện ra tay với bọn họ?"
Anh Quân thật cẩn thận nói: "Ngài không phải bảo tôi nhìn mà làm sao?" Một mạng đổi một mạng là thiết quy của tập đoàn "Ty" từ trước đến nay, anh Đức chết trên tay tổ chuyên án bảo vệ văn vật, Hoắc Hàn là tổ trưởng, mạng này không phải hắn trả, còn ai trả?
Bạch gia trầm mặc làm trong lòng hắn nặng nề nổi lên lo sợ, việc không thành, lại kinh động đến đối phương, lần tới muốn xuống tay sẽ khó khăn hơn.
Bất quá, anh Quân nhanh chóng bình tĩnh, nghiêm túc nghĩ lại lời Bạch gia nói, ý tứ này cũng không giống như là hỏi tội việc nhiệm vụ thất bại, trọng điểm tựa hồ có khuynh hướng ở "Bọn họ", hắn giật mình một cái, "Tôi để thuộc hạ canh chừng giữa sa mạc, mục tiêu vừa xuất hiện sẽ lập tức hành động, trước đó cũng không biết Ôn tiểu thư cũng ở trên xe, may mắn cũng ... chưa ngộ thương ..."
"Xử lý sạch sẽ cái đuôi chưa?"
Anh Quân dường như bị đâm trúng cột sống: "Bạch gia thứ tội."
Mấy người mướn ở ngoài kia thấy nhiệm vụ thất bại, liền hẹn trước từng người chạy trốn, nhưng tập đoàn "Ty" ở khắp nơi trên cả nước đều có tai mắt, có thể trốn đến chỗ nào? Ngoại trừ một kẻ bị thương tự mình đi trấn trên tìm thuốc, tất cả những người khác đều đã bị bắt trở lại.
Người của hắn cơ hồ đem Phượng Lai trấn lật tung ba thước đất nhưng cũng không bắt được kẻ bị thương kia, đại khái là đã ở trong tay cảnh sát.
Việc này hắn xác thật làm đặc biệt không đẹp, nghiêm trọng mất tiêu chuẩn, chính mình đều có chút không vớt được mặt mũi, hận ý đối với Hoắc Hàn trong lòng càng sâu thêm vài phần.
"Người ông mướn, kín miệng không?"
Anh Quân căng cả da đầu, đến cả giấy sinh tử trước đó còn có thể vi phạm, còn có chuyện gì là không làm được?
Bạch gia cười nhạo một tiếng.
"Việc này trước bỏ đi, trong thời gian ngắn tạm thời không cần hành động."
Anh Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Bạch gia, Tưởng gia ở Hồng Kông muốn gặp ngài, cũng còn mấy phần văn kiện yêu cầu ngài ký tên, ngài xem khi nào thuận tiện."
"Ba ngày sau đi." Đến lúc đó việc nơi này hắn cần làm cũng gần xong.
"Bạch gia, tôi còn có một vấn đề, là về vị Ôn tiểu thư kia ..." Thấy đối phương cũng không có ý tứ ngắt lời, hắn tiếp tục nói: "Cô ấy không chỉ am hiểu phục chế bích hoạ, hơn nữa còn là cao thủ chế tạo đồ giả, tôi cũng là nghe người khác nói, đồ giả cô ấy làm đến người thu thập đồ cổ Phó Tư Cẩn cũng thiếu chút nữa nhìn nhầm, nếu cô ấy có thể cho chúng ta sử dụng ..."
Quả thực chính là một cây rụng tiền lớn.
Nhưng có một vấn đề khó giải quyết, cô ấy kế thừa di sản kếch xù của cha mình, chỉ sợ không dễ dàng thuyết phục như vậy.
Hắn không có khả năng này, không có nghĩa Bạch gia không có.
Quả nhiên, bên kia nói, "Tôi ở Tương Tư Lĩnh."
Anh Quân ngược lại hít một hơi, tức khắc như mây tan sương tạnh.
Cũng đúng, chính mình có thể nghĩ đến, Bạch gia hiển nhiên càng có thể nghĩ tới, khó trách mấy ngày này đều không thấy bóng dáng hắn.
Bất quá ngẫm lại thì như vậy mới phù hợp phong cách Bạch gia.
Anh Quân cơ hồ có thể tưởng tượng đến tương lai khi những người đó biết chân tướng, trên mặt nên là cái dạng biểu tình gì, trong lòng xuất hiện một trận vui sướng thống khoái tràn trề.
"Ông theo lời tôi nói đi làm đi."
"Vâng!"
Diệp Nghênh treo điện thoại, ở trong sân chậm rì rì đi hai vòng, thái dương đem bóng dáng hắn kéo dài, hắn ngừng lại, lại mở màn hình di động, đánh một dãy số.
Vang lên vài tiếng, không có người nghe, hắn kiên nhẫn chờ, chờ đến khi tiếng chuông gần kết thúc, bên kia mới có thanh âm mang theo một chút buồn ngủ xuất hiện, "Bạch gia."
"Lão Phàn, mọi việc xong xuôi liền trở về đi."
Vài phút sau, Phàn gia nắm di động đã kết thúc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, một mảnh đen như mực, ban đêm phá lệ an tĩnh, vốn dĩ chỉ có tiếng bông tuyết rơi, phía sau lại thêm tiếng tim đập kịch liệt của ông.
Câu nói cuối cùng của Bạch Dạ kia là có ý tứ gì? Cho ông đi gặp một cố nhân?
Một cuộc điện thoại vượt quốc gia, thành công làm cơn buồn ngủ của Phàn gia mất hết, mí mắt phải cũng theo đó nhảy dựng lên, trong lòng ông ẩn ẩn có một loại dự cảm không lành.
Cố nhân.
Sẽ là ai đây?
***
Mặt trời muốn lặn nhưng chưa lặn được, ngoài cửa sổ bao trùm một đoàn ánh sáng vàng ấm áp.
Ôn Thiên Thụ đang tưới nước cho một cây cỏ mèo nhỏ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô buông cốc đi ra ngoài, là Hoắc Hàn đã trở lại.
"Thế nào, hắn có khai hết không?"
Hoắc Hàn cùng cô đi vào, "Đại bộ phận đều khai rõ ràng, cũng thừa nhận là chịu sự sai khiến của người tập đoàn "Ty", nhưng địa điểm gặp mặt đối phương thì còn cắn chặt chết cũng không chịu nhả."
Có lẽ trong lòng còn lưu một tia may mắn.
"Mệt muốn chết rồi đi."
Ôn Thiên Thụ vào nhà mang cho anh hai cái bánh bắp, đổ chén nước, chính mình đi đến phía sau anh, giúp anh bóp vai.
Cái lực độ kia của cô, không đau không ngứa, đến lúc đó miễn cho lại mỏi cổ tay, Hoắc Hàn kéo cô đến một bên ngồi xuống, "Hắn thật ra lại tin lời em nói bậy, nói là không có thuốc giải, kiên quyết không mở miệng."
Ôn Thiên Thụ "Phốc" một tiếng cười ra, "Cái này dễ dàng a."
Chính là sợ Tiền Côn ăn thuốc giải rồi không có tầng kiêng kị kia sẽ càng thêm không chịu nói thật ra.
Di động Hoắc Hàn rung lên, là Thịnh Thiên Chúc phát WeChat, một tấm hình cùng một giọng nói.
Tín hiệu có chút yếu, hình ảnh còn ở trạng thái đang tải, anh nhấn mở giọng nói —
"Anh Hàn, di động Tiền Côn vừa mới thu được một tấm hình, đã cùng hắn xác nhận qua, hình ảnh gửi tới chính là người của tập đoàn 'Ty'."
Ôn Thiên Thụ cũng thò lại gần nhìn xem.
Hình ảnh từ từ trở nên rõ ràng, cô kinh ngạc đến thiếu chút nữa đánh đổ cái cốc trong tầm tay. Quá tàn nhẫn.
Dưới mái hiên rách nát, đồng thời treo năm người đàn ông, nếu nói không sai, chính là năm người ngày hôm qua truy đuổi bọn họ ở sa mạc, trong một đêm, bọn họ thế nhưng đang sống sờ sờ lại bị treo cổ.
Người chụp ảnh có lẽ lo lắng đối phương không nhìn được rõ, cố ý dùng camera chuyên nghiệp đắt tiền, vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng tuyệt vọng của người trước khi chết, đều bị máy ảnh tinh tế lưu giữ lại một cách sinh động ...
Giọng nói Thịnh Thiên Chúc lại tới nữa: "Anh Hàn, Tiền Côn tất cả đều khai."
Sao có thể không khai đây?
Đồng bọn chạy trốn bị bắt trở về, hơn nữa đều là cái dạng kết cục này không có ngoại lệ, những người đó còn đặc biệt chụp ảnh tới cảnh cáo, hắn là người còn sống, làm sao có thể thoát được vận mệnh như vậy đây?
Đối Tiền Côn mà nói thì ngoại trừ ngục giam, trên đời này không có địa phương nào an toàn hơn.
"Bọn họ lúc trước đã hẹn địa điểm gặp mặt là Trấn Bình An."
Hoắc Hàn đứng lên, "Anh phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đêm nay anh không trở lại, Đồn công an bên kia sẽ có hai người tới đây canh giữ." lo lắng duy nhất của anh chính là mình đi rồi, cô có thể phát sinh bất kỳ nguy hiểm gì.
"Được."
Ôn Thiên Thụ ôm lấy anh, "Hôn một cái rồi đi."
Hoắc Hàn cười khẽ, cúi đầu tới, ôm lấy mặt cô, Ôn Thiên Thụ cho rằng anh chỉ lướt qua rồi ngừng, không nghĩ tới lại là một hồi hôn sâu, cơ hồ muốn cướp đi tất cả hô hấp của cô.
Khi anh buông ra, cô đã có chút đứng không nổi.
Hoắc Hàn ở trên trán cô dùng sức hôn một cái, "Đi đây."
Cô nhìn anh ra ngoài.
Hoắc Hàn đi nhanh bước khỏi cửa.
Trước cửa cách vách, Diệp Nghênh thẳng tắp đứng ở nơi đó, hoàng hôn kéo dài bóng dáng hắn ra phía sau.
Hoắc Hàn trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đối phương cũng nhìn qua, hướng anh gật đầu mỉm cười, anh cũng gật gật đầu, hướng về phía Dương Tiểu Dương đang chờ trong xe đi qua.
"Anh Hàn." Anh ta bất giác cũng sửa lại xưng hô, thoạt nhìn dáng vẻ có chút khẩn trương.
Hoắc Hàn vỗ vỗ bả vai anh, một nặng một nhẹ, "Đi thôi."
Bọn họ đi rồi, Diệp Nghênh đi vào nhà của cụ bà, cụ bà đang cho lạc đà ăn cỏ, nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, hắn lễ phép cười cười, "Xin chào, xin hỏi Thiên Thụ có ở đây không?"
Cụ bà vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Diệp Nghênh đành phải nói: "Tôi là bạn của cô ấy, cũng đang ở tạm nhà cách vách, tìm cô ấy có chút việc."
Cụ bà: "Ở bên trong."
"Cảm ơn bà."
Diệp Nghênh đi vào.
Mười phút sau, Ôn Thiên Thụ đưa hắn ra ngoài, "Thuốc anh uống trước, không cần sốt ruột, tôi ở đây vẫn còn."
"Được," Diệp Nghênh cười cười, "Tôi đi về trước."
Bóng dáng của hắn bị ngạch cửa chia thành hai đoạn.
Thái dương thật mau rơi xuống núi, chiều hôm được đèn dầu của mọi nhà thắp sáng, Ôn Thiên Thụ cùng cụ bà mặt đối mặt ngồi ăn cơm chiều, người của Đồn công an đã tới, đang canh giữ ở trong viện, nói là đã ăn cơm rồi, không cần tiếp đón.
Ôn Thiên Thụ giúp cụ bà và chính mình múc một chén canh.
Cụ bà nói: "Cái người lúc trước tới tìm cô nói chuyện kia là ai?"
"Dạ," Ôn Thiên Thụ uống một ngụm canh, "Không lâu trước đây mới biết, đó là nhà công trình địa chất, tới đây thăm dò tình hình khoáng sản."
"Cô về sau không nên cùng hắn qua lại thân cận quá." Cụ bà thình lình tới một câu như vậy.
Ôn Thiên Thụ kinh ngạc cực kỳ: "Vì sao?"
"Ánh mắt người này nhìn bất chính." Bà lại nói: "Người có ánh mắt bất chính, tâm cũng không chính được đến đâu."
Còn ... qua lại tốt.
Ôn Thiên Thụ lại cảm thấy Diệp Nghênh rất có phong độ thân sĩ, ánh mắt cũng rất ôn hòa, làm cũng là công tác rất có thể diện, cảm giác không thấy điểm nào bất chính a.
Huống chi, nghe nói ngày kia công trình sẽ xong, người bèo nước gặp nhau, về sau hẳn là cũng sẽ không gặp lại, cho nên cô không quá đem lời cụ bà nói để trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Thiên Thụ tặng cho hai người canh giữ bên ngoài chút đồ dùng khi màn đêm buông xuống, lại cùng bọn họ hàn huyên một lúc mới về phòng.
Cô ôm gối đầu của Hoắc Hàn nằm ở trên giường, ngửi hơi thở của anh, rõ ràng rời đi mới được mấy tiếng, nhớ mong lại giống như cỏ xuân mọc thành cụm, cô nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không biết hiện tại anh ở nơi nào?
Hoắc Hàn còn đang trên đường đi Trấn Bình An.
Đêm cực kỳ an tĩnh.
Chỉ có ánh đèn bên đường chiếu xuống mặt anh hình dáng rõ ràng, anh bỗng nhiên mở to mắt, Thịnh Thiên Chúc bên cạnh phát hiện ra trước tiên, "Làm sao vậy, anh Hàn?"
Anh quay đầu lại nhìn Tiền Côn đang nghiêng đầu ngủ, tiểu tử này còn tính thành thật.
Hoắc Hàn lắc đầu, chỉ là không hiểu sao cảm thấy nơi ngực dường như trống rỗng, giống như bị người đào đi một khối, anh vẫn thấy không yên tâm, gọi điện thoại hỏi đồng sự ở Đồn công an, biết Ôn Thiên Thụ hết thảy đều ổn, lúc này mới thả lỏng tiếng lòng.
Thời gian hừng đông, đoàn người đến Trấn Bình An.
Căn cứ vào lời khai của Tiền Côn, bọn họ thuận lợi tìm được địa điểm gặp mặt, khi đi vào, bên trong không có một bóng người, chỉ có ba tiếng chim kêu thê thảm khiến người ta rùng mình, Hoắc Hàn đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu hướng lên trên xem.
Đây đúng là nơi treo cổ năm người kia.
Có thể xác định là Tiền Côn cũng không nói dối.
Thịnh Thiên Chúc đá một chân lên tường, "Lại công dã tràng."
Những người đó có lẽ đã sớm thu được tiếng gió mà chuồn mất, nhưng cũng không có biện pháp nào, chỉ cần có một chút ít manh mối, cũng muốn truy rõ ràng.
Tưởng tượng đến chính mình đang đứng ở nơi đồng bọn chết thảm, Tiền Côn lo sợ bất an mà nhìn khắp nơi, chân bắt đầu có điểm phát run.
Hoắc Hàn tựa hồ nhận thấy được cái gì, đôi mắt nhíu lại, nhanh chóng lôi Tiền Côn về phía mình, cơ hồ liền tại một giây đó, viên đạn xé gió mà đến "Phanh" một tiếng bắn vào dưới chân Tiền Côn, hắn sợ tới mức tay trái ôm đầu, "Oa" một tiếng khóc ra tới.
Thịnh Thiên Chúc nhanh chóng ấn ngã hắn trên mặt đất.
Hoắc Hàn vọt đến sau cây cột, nã một phát súng về hướng viên đạn bắn lại đây.
Một hướng khác lại đáp trả một súng về đây.
Hai bên giằng co vài phút, ai cũng không nổ súng tiếp.
Dương Tiểu Dương thấp giọng nói: "Anh Hàn, bọn họ ở trên lầu đối diện."
Hoắc Hàn ra dấu tay.
Dương Tiểu Dương có chút khẩn trương, nhưng càng có nhiều hưng phấn, anh ta nín thở ngưng thần nhìn bóng dáng chiếu trên cửa sổ, nhắm chuẩn phương hướng nào đó, từ từ ấn xuống cò súng —
"Phanh!"
"Ai u!"
Có tiếng đàn ông kêu từ trên cửa sổ xuống.
Bắn trúng!
Hoắc Hàn gật gật đầu với anh ta, Dương Tiểu Dương kích động đến mặt đỏ bừng.
Ánh nắng chói lọi chiếu xuống, hai bên đều không lại tùy tiện ra tay, còn tiếp tục kéo dài đánh giá lẫn nhau ...
***
Gần chính ngọ, cụ bà nhìn thấy người đàn ông trung niên mang mắt kính ngày hôm qua lại tới đây, trong tay không biết cầm thứ gì, bà lướt qua hắn đi ra ngoài cửa, đổ nước rửa rau, khi trở về nhìn hai người trẻ tuổi của Đồn công an ở ngoài canh giữ, bà liền vào phòng bếp nấu cơm.
Hoắc Hàn bảo cô hôm nay không được lên núi trước, Ôn Thiên Thụ liền ở nhà chờ anh trở về.
Diệp Nghênh đi vào, "Nhàn rỗi nhàm chán quá, muốn cùng tôi chơi cờ không?"
Trong tay hắn cầm một hộp cờ.
Thấy Ôn Thiên Thụ nhìn chằm chằm, Diệp Nghênh cười nói, "Phát hiện trong túi hành lý, có lẽ là khi thu thập đồ vật không cẩn thận bỏ vào."
Hai người bày quân cờ xong.
Diệp Nghênh nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Ôn Thiên Thụ lấy một quân cờ trước, cờ đen "Tốt", dựa theo quy định, cờ đỏ thuộc về Diệp Nghênh.
Diệp Nghênh ở bên cạnh "Tốt" lật lên một viên cờ đỏ "Tốt", có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, "Ra quân bất lợi a."
Ôn Thiên Thụ lại không dùng "Tốt" ăn luôn "Tốt" của hắn, mà tiếp tục mở ra quân cờ mới, một viên "Tốt" bên cạnh cờ đỏ "Xe", Diệp Nghênh cười, "Lễ thượng vãng lai." (Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã - lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại không phải lễ vậy - Lễ ký)
Hắn cũng không xử lý "Tốt" của cô.
Mười phút sau, tất cả quân cờ đều bị đặt lên.
Hai quân giằng co, một bước khó đi.
Diệp nghênh lại nổi lên tâm tư nói chuyện phiếm, "Đồng nghiệp của tôi nói cảm thấy tên của cô có chút quen tai, ngày hôm qua có nói với tôi, cô chính là người phục chế bức bích hoạ "Phi Tiên", hơn nữa cô cũng rất am hiểu phục chế và giám định đồ cổ."
Ôn Thiên Thụ động tác khựng lại, chờ lời tiếp theo của hắn.
"Khả năng có chút đường đột, là thế này, tôi có một người bạn, là người điên cuồng yêu thích đồ cổ, mấy năm trước ở hội chợ đấu giá trả giá cao lấy được một bình hoa vô cùng trân quý, nhưng người bảo tồn không để ý làm tổn hại ... Không biết cô có cái ý niệm này hay không ..."
Ôn Thiên Thụ bất động thanh sắc mà dùng "Pháo" đánh rớt "Tượng" của hắn, "Xin lỗi, bởi vì nguyên nhân cá nhân, cơ bản không thể tiếp nhận loại hợp tác mang tính thương nghiệp tư nhân này."
Diệp Nghênh gật gật đầu, "Tôi hiểu, xem ra người bạn này của tôi phải thất vọng rồi."
Nhạc đệm nhỏ cứ như vậy trôi qua.
Hắn cũng dùng "Pháo" móc xuống một quân "Mã" của cô, "Lại nói tiếp, tôi thích nhất chính là quân cờ. Nhà cách mạng tinh thần thế hệ trước, thật sự làm người ta kính nể."
"Đúng vậy," Ôn Thiên Thụ cũng nói: "Để cho người ta thấy cảm động chính là, bọn họ vì tín ngưỡng, thậm chí có thể trả giá bằng sinh mạng của chính mình."
"Thiên Thụ," Diệp Nghênh gọi tên cô, "Cô cảm thấy, sinh mệnh cùng tín ngưỡng, cái nào quan trọng hơn?"
Ôn Thiên Thụ suy nghĩ một hồi lâu, "Cái này thật là khó trả lời."
"Nếu nhất định phải cho một đáp án thì sao?"
"Tín ngưỡng đi." Cô thật sự tin tưởng nó tồn tại, có sức mạnh cường đại, thậm chí siêu việt trong sinh mạng rất nhiều người.
Lúc này, di động trên bàn vang lên, trên màn hình nhảy lên hai chữ "Hoắc Hàn".
"Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."
Diệp Nghênh nhìn cô đi qua ngạch cửa, ý cười trên mặt rút lui sạch sẽ, cũng đứng dậy ra ngoài theo.
Ôn Thiên Thụ dựa vào tường, tiếp điện thoại.
"Thụ, nghe, Diệp Nghênh chính là Bạch Dạ, em phải cẩn ..."
Mặt sau còn nói nhưng một bóng người áp lại đây, Ôn Thiên Thụ không kịp quay đầu lại, di động đã bị đoạt đi, cô xoay người muốn chạy ra bên ngoài lại bị hắn một phen giữ chặt.
Cụ bà nghe được động tĩnh ra tới, nhìn thấy hai người cảnh sát đều ngã trên mặt đất, mà người đàn ông cao gầy kia đang lôi kéo Ôn Thiên Thụ ra ngoài, bà chạy lại phòng bếp cầm một cái dao phay đuổi theo.
Bạch Dạ móc ra một khẩu súng nhỏ màu bạc tinh xảo, họng súng đối diện cụ bà, bà đột nhiên dừng bước.
Ôn Thiên Thụ hung hăng trừng mắt hắn, "Ông thả bà ấy, tôi đi theo ông."
Hắn thu hồi súng, nâng tay lên —
Ôn Thiên Thụ chỉ cảm thấy sau cổ một trận đau đớn, tiếp theo người liền mất đi ý thức.
Bạch Dạ bế cô lên đi ra ngoài.
Cụ bà đuổi theo.
Hắn quay đầu lại, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt kia, nhưng ánh mắt lộ ra một tia hung ác —
"Bà báo cảnh sát, tôi sẽ giết cô ấy."
———
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có tình tiết rất quan trọng, trái tim ta đều mau nổ mạnh.
Bạch gia làm Phàn gia thấy cố nhân sẽ là ai đây?
———
Edit: Vô cùng buồn phiền về vấn đề tên các quân cờ trong ngoặc kép, kiểu gì cũng thấy nó là cờ úp nhưng thực sự không edit nổi kiểu tên của nó, nửa giống cờ tướng, nửa lại giống cờ Tư lệnh, thôi thì chi tiết cũng không ảnh hưởng mấy, mọi người đọc tạm, sẽ tìm cách chỉnh sửa sau a T.T
———
Thêm nữa, chúc cả nhà năm mới vui vẻ, hạnh phúc
"Ai cho ông tự tiện ra tay với bọn họ?"
Anh Quân thật cẩn thận nói: "Ngài không phải bảo tôi nhìn mà làm sao?" Một mạng đổi một mạng là thiết quy của tập đoàn "Ty" từ trước đến nay, anh Đức chết trên tay tổ chuyên án bảo vệ văn vật, Hoắc Hàn là tổ trưởng, mạng này không phải hắn trả, còn ai trả?
Bạch gia trầm mặc làm trong lòng hắn nặng nề nổi lên lo sợ, việc không thành, lại kinh động đến đối phương, lần tới muốn xuống tay sẽ khó khăn hơn.
Bất quá, anh Quân nhanh chóng bình tĩnh, nghiêm túc nghĩ lại lời Bạch gia nói, ý tứ này cũng không giống như là hỏi tội việc nhiệm vụ thất bại, trọng điểm tựa hồ có khuynh hướng ở "Bọn họ", hắn giật mình một cái, "Tôi để thuộc hạ canh chừng giữa sa mạc, mục tiêu vừa xuất hiện sẽ lập tức hành động, trước đó cũng không biết Ôn tiểu thư cũng ở trên xe, may mắn cũng ... chưa ngộ thương ..."
"Xử lý sạch sẽ cái đuôi chưa?"
Anh Quân dường như bị đâm trúng cột sống: "Bạch gia thứ tội."
Mấy người mướn ở ngoài kia thấy nhiệm vụ thất bại, liền hẹn trước từng người chạy trốn, nhưng tập đoàn "Ty" ở khắp nơi trên cả nước đều có tai mắt, có thể trốn đến chỗ nào? Ngoại trừ một kẻ bị thương tự mình đi trấn trên tìm thuốc, tất cả những người khác đều đã bị bắt trở lại.
Người của hắn cơ hồ đem Phượng Lai trấn lật tung ba thước đất nhưng cũng không bắt được kẻ bị thương kia, đại khái là đã ở trong tay cảnh sát.
Việc này hắn xác thật làm đặc biệt không đẹp, nghiêm trọng mất tiêu chuẩn, chính mình đều có chút không vớt được mặt mũi, hận ý đối với Hoắc Hàn trong lòng càng sâu thêm vài phần.
"Người ông mướn, kín miệng không?"
Anh Quân căng cả da đầu, đến cả giấy sinh tử trước đó còn có thể vi phạm, còn có chuyện gì là không làm được?
Bạch gia cười nhạo một tiếng.
"Việc này trước bỏ đi, trong thời gian ngắn tạm thời không cần hành động."
Anh Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Bạch gia, Tưởng gia ở Hồng Kông muốn gặp ngài, cũng còn mấy phần văn kiện yêu cầu ngài ký tên, ngài xem khi nào thuận tiện."
"Ba ngày sau đi." Đến lúc đó việc nơi này hắn cần làm cũng gần xong.
"Bạch gia, tôi còn có một vấn đề, là về vị Ôn tiểu thư kia ..." Thấy đối phương cũng không có ý tứ ngắt lời, hắn tiếp tục nói: "Cô ấy không chỉ am hiểu phục chế bích hoạ, hơn nữa còn là cao thủ chế tạo đồ giả, tôi cũng là nghe người khác nói, đồ giả cô ấy làm đến người thu thập đồ cổ Phó Tư Cẩn cũng thiếu chút nữa nhìn nhầm, nếu cô ấy có thể cho chúng ta sử dụng ..."
Quả thực chính là một cây rụng tiền lớn.
Nhưng có một vấn đề khó giải quyết, cô ấy kế thừa di sản kếch xù của cha mình, chỉ sợ không dễ dàng thuyết phục như vậy.
Hắn không có khả năng này, không có nghĩa Bạch gia không có.
Quả nhiên, bên kia nói, "Tôi ở Tương Tư Lĩnh."
Anh Quân ngược lại hít một hơi, tức khắc như mây tan sương tạnh.
Cũng đúng, chính mình có thể nghĩ đến, Bạch gia hiển nhiên càng có thể nghĩ tới, khó trách mấy ngày này đều không thấy bóng dáng hắn.
Bất quá ngẫm lại thì như vậy mới phù hợp phong cách Bạch gia.
Anh Quân cơ hồ có thể tưởng tượng đến tương lai khi những người đó biết chân tướng, trên mặt nên là cái dạng biểu tình gì, trong lòng xuất hiện một trận vui sướng thống khoái tràn trề.
"Ông theo lời tôi nói đi làm đi."
"Vâng!"
Diệp Nghênh treo điện thoại, ở trong sân chậm rì rì đi hai vòng, thái dương đem bóng dáng hắn kéo dài, hắn ngừng lại, lại mở màn hình di động, đánh một dãy số.
Vang lên vài tiếng, không có người nghe, hắn kiên nhẫn chờ, chờ đến khi tiếng chuông gần kết thúc, bên kia mới có thanh âm mang theo một chút buồn ngủ xuất hiện, "Bạch gia."
"Lão Phàn, mọi việc xong xuôi liền trở về đi."
Vài phút sau, Phàn gia nắm di động đã kết thúc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, một mảnh đen như mực, ban đêm phá lệ an tĩnh, vốn dĩ chỉ có tiếng bông tuyết rơi, phía sau lại thêm tiếng tim đập kịch liệt của ông.
Câu nói cuối cùng của Bạch Dạ kia là có ý tứ gì? Cho ông đi gặp một cố nhân?
Một cuộc điện thoại vượt quốc gia, thành công làm cơn buồn ngủ của Phàn gia mất hết, mí mắt phải cũng theo đó nhảy dựng lên, trong lòng ông ẩn ẩn có một loại dự cảm không lành.
Cố nhân.
Sẽ là ai đây?
***
Mặt trời muốn lặn nhưng chưa lặn được, ngoài cửa sổ bao trùm một đoàn ánh sáng vàng ấm áp.
Ôn Thiên Thụ đang tưới nước cho một cây cỏ mèo nhỏ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô buông cốc đi ra ngoài, là Hoắc Hàn đã trở lại.
"Thế nào, hắn có khai hết không?"
Hoắc Hàn cùng cô đi vào, "Đại bộ phận đều khai rõ ràng, cũng thừa nhận là chịu sự sai khiến của người tập đoàn "Ty", nhưng địa điểm gặp mặt đối phương thì còn cắn chặt chết cũng không chịu nhả."
Có lẽ trong lòng còn lưu một tia may mắn.
"Mệt muốn chết rồi đi."
Ôn Thiên Thụ vào nhà mang cho anh hai cái bánh bắp, đổ chén nước, chính mình đi đến phía sau anh, giúp anh bóp vai.
Cái lực độ kia của cô, không đau không ngứa, đến lúc đó miễn cho lại mỏi cổ tay, Hoắc Hàn kéo cô đến một bên ngồi xuống, "Hắn thật ra lại tin lời em nói bậy, nói là không có thuốc giải, kiên quyết không mở miệng."
Ôn Thiên Thụ "Phốc" một tiếng cười ra, "Cái này dễ dàng a."
Chính là sợ Tiền Côn ăn thuốc giải rồi không có tầng kiêng kị kia sẽ càng thêm không chịu nói thật ra.
Di động Hoắc Hàn rung lên, là Thịnh Thiên Chúc phát WeChat, một tấm hình cùng một giọng nói.
Tín hiệu có chút yếu, hình ảnh còn ở trạng thái đang tải, anh nhấn mở giọng nói —
"Anh Hàn, di động Tiền Côn vừa mới thu được một tấm hình, đã cùng hắn xác nhận qua, hình ảnh gửi tới chính là người của tập đoàn 'Ty'."
Ôn Thiên Thụ cũng thò lại gần nhìn xem.
Hình ảnh từ từ trở nên rõ ràng, cô kinh ngạc đến thiếu chút nữa đánh đổ cái cốc trong tầm tay. Quá tàn nhẫn.
Dưới mái hiên rách nát, đồng thời treo năm người đàn ông, nếu nói không sai, chính là năm người ngày hôm qua truy đuổi bọn họ ở sa mạc, trong một đêm, bọn họ thế nhưng đang sống sờ sờ lại bị treo cổ.
Người chụp ảnh có lẽ lo lắng đối phương không nhìn được rõ, cố ý dùng camera chuyên nghiệp đắt tiền, vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng tuyệt vọng của người trước khi chết, đều bị máy ảnh tinh tế lưu giữ lại một cách sinh động ...
Giọng nói Thịnh Thiên Chúc lại tới nữa: "Anh Hàn, Tiền Côn tất cả đều khai."
Sao có thể không khai đây?
Đồng bọn chạy trốn bị bắt trở về, hơn nữa đều là cái dạng kết cục này không có ngoại lệ, những người đó còn đặc biệt chụp ảnh tới cảnh cáo, hắn là người còn sống, làm sao có thể thoát được vận mệnh như vậy đây?
Đối Tiền Côn mà nói thì ngoại trừ ngục giam, trên đời này không có địa phương nào an toàn hơn.
"Bọn họ lúc trước đã hẹn địa điểm gặp mặt là Trấn Bình An."
Hoắc Hàn đứng lên, "Anh phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đêm nay anh không trở lại, Đồn công an bên kia sẽ có hai người tới đây canh giữ." lo lắng duy nhất của anh chính là mình đi rồi, cô có thể phát sinh bất kỳ nguy hiểm gì.
"Được."
Ôn Thiên Thụ ôm lấy anh, "Hôn một cái rồi đi."
Hoắc Hàn cười khẽ, cúi đầu tới, ôm lấy mặt cô, Ôn Thiên Thụ cho rằng anh chỉ lướt qua rồi ngừng, không nghĩ tới lại là một hồi hôn sâu, cơ hồ muốn cướp đi tất cả hô hấp của cô.
Khi anh buông ra, cô đã có chút đứng không nổi.
Hoắc Hàn ở trên trán cô dùng sức hôn một cái, "Đi đây."
Cô nhìn anh ra ngoài.
Hoắc Hàn đi nhanh bước khỏi cửa.
Trước cửa cách vách, Diệp Nghênh thẳng tắp đứng ở nơi đó, hoàng hôn kéo dài bóng dáng hắn ra phía sau.
Hoắc Hàn trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đối phương cũng nhìn qua, hướng anh gật đầu mỉm cười, anh cũng gật gật đầu, hướng về phía Dương Tiểu Dương đang chờ trong xe đi qua.
"Anh Hàn." Anh ta bất giác cũng sửa lại xưng hô, thoạt nhìn dáng vẻ có chút khẩn trương.
Hoắc Hàn vỗ vỗ bả vai anh, một nặng một nhẹ, "Đi thôi."
Bọn họ đi rồi, Diệp Nghênh đi vào nhà của cụ bà, cụ bà đang cho lạc đà ăn cỏ, nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, hắn lễ phép cười cười, "Xin chào, xin hỏi Thiên Thụ có ở đây không?"
Cụ bà vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Diệp Nghênh đành phải nói: "Tôi là bạn của cô ấy, cũng đang ở tạm nhà cách vách, tìm cô ấy có chút việc."
Cụ bà: "Ở bên trong."
"Cảm ơn bà."
Diệp Nghênh đi vào.
Mười phút sau, Ôn Thiên Thụ đưa hắn ra ngoài, "Thuốc anh uống trước, không cần sốt ruột, tôi ở đây vẫn còn."
"Được," Diệp Nghênh cười cười, "Tôi đi về trước."
Bóng dáng của hắn bị ngạch cửa chia thành hai đoạn.
Thái dương thật mau rơi xuống núi, chiều hôm được đèn dầu của mọi nhà thắp sáng, Ôn Thiên Thụ cùng cụ bà mặt đối mặt ngồi ăn cơm chiều, người của Đồn công an đã tới, đang canh giữ ở trong viện, nói là đã ăn cơm rồi, không cần tiếp đón.
Ôn Thiên Thụ giúp cụ bà và chính mình múc một chén canh.
Cụ bà nói: "Cái người lúc trước tới tìm cô nói chuyện kia là ai?"
"Dạ," Ôn Thiên Thụ uống một ngụm canh, "Không lâu trước đây mới biết, đó là nhà công trình địa chất, tới đây thăm dò tình hình khoáng sản."
"Cô về sau không nên cùng hắn qua lại thân cận quá." Cụ bà thình lình tới một câu như vậy.
Ôn Thiên Thụ kinh ngạc cực kỳ: "Vì sao?"
"Ánh mắt người này nhìn bất chính." Bà lại nói: "Người có ánh mắt bất chính, tâm cũng không chính được đến đâu."
Còn ... qua lại tốt.
Ôn Thiên Thụ lại cảm thấy Diệp Nghênh rất có phong độ thân sĩ, ánh mắt cũng rất ôn hòa, làm cũng là công tác rất có thể diện, cảm giác không thấy điểm nào bất chính a.
Huống chi, nghe nói ngày kia công trình sẽ xong, người bèo nước gặp nhau, về sau hẳn là cũng sẽ không gặp lại, cho nên cô không quá đem lời cụ bà nói để trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Thiên Thụ tặng cho hai người canh giữ bên ngoài chút đồ dùng khi màn đêm buông xuống, lại cùng bọn họ hàn huyên một lúc mới về phòng.
Cô ôm gối đầu của Hoắc Hàn nằm ở trên giường, ngửi hơi thở của anh, rõ ràng rời đi mới được mấy tiếng, nhớ mong lại giống như cỏ xuân mọc thành cụm, cô nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không biết hiện tại anh ở nơi nào?
Hoắc Hàn còn đang trên đường đi Trấn Bình An.
Đêm cực kỳ an tĩnh.
Chỉ có ánh đèn bên đường chiếu xuống mặt anh hình dáng rõ ràng, anh bỗng nhiên mở to mắt, Thịnh Thiên Chúc bên cạnh phát hiện ra trước tiên, "Làm sao vậy, anh Hàn?"
Anh quay đầu lại nhìn Tiền Côn đang nghiêng đầu ngủ, tiểu tử này còn tính thành thật.
Hoắc Hàn lắc đầu, chỉ là không hiểu sao cảm thấy nơi ngực dường như trống rỗng, giống như bị người đào đi một khối, anh vẫn thấy không yên tâm, gọi điện thoại hỏi đồng sự ở Đồn công an, biết Ôn Thiên Thụ hết thảy đều ổn, lúc này mới thả lỏng tiếng lòng.
Thời gian hừng đông, đoàn người đến Trấn Bình An.
Căn cứ vào lời khai của Tiền Côn, bọn họ thuận lợi tìm được địa điểm gặp mặt, khi đi vào, bên trong không có một bóng người, chỉ có ba tiếng chim kêu thê thảm khiến người ta rùng mình, Hoắc Hàn đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu hướng lên trên xem.
Đây đúng là nơi treo cổ năm người kia.
Có thể xác định là Tiền Côn cũng không nói dối.
Thịnh Thiên Chúc đá một chân lên tường, "Lại công dã tràng."
Những người đó có lẽ đã sớm thu được tiếng gió mà chuồn mất, nhưng cũng không có biện pháp nào, chỉ cần có một chút ít manh mối, cũng muốn truy rõ ràng.
Tưởng tượng đến chính mình đang đứng ở nơi đồng bọn chết thảm, Tiền Côn lo sợ bất an mà nhìn khắp nơi, chân bắt đầu có điểm phát run.
Hoắc Hàn tựa hồ nhận thấy được cái gì, đôi mắt nhíu lại, nhanh chóng lôi Tiền Côn về phía mình, cơ hồ liền tại một giây đó, viên đạn xé gió mà đến "Phanh" một tiếng bắn vào dưới chân Tiền Côn, hắn sợ tới mức tay trái ôm đầu, "Oa" một tiếng khóc ra tới.
Thịnh Thiên Chúc nhanh chóng ấn ngã hắn trên mặt đất.
Hoắc Hàn vọt đến sau cây cột, nã một phát súng về hướng viên đạn bắn lại đây.
Một hướng khác lại đáp trả một súng về đây.
Hai bên giằng co vài phút, ai cũng không nổ súng tiếp.
Dương Tiểu Dương thấp giọng nói: "Anh Hàn, bọn họ ở trên lầu đối diện."
Hoắc Hàn ra dấu tay.
Dương Tiểu Dương có chút khẩn trương, nhưng càng có nhiều hưng phấn, anh ta nín thở ngưng thần nhìn bóng dáng chiếu trên cửa sổ, nhắm chuẩn phương hướng nào đó, từ từ ấn xuống cò súng —
"Phanh!"
"Ai u!"
Có tiếng đàn ông kêu từ trên cửa sổ xuống.
Bắn trúng!
Hoắc Hàn gật gật đầu với anh ta, Dương Tiểu Dương kích động đến mặt đỏ bừng.
Ánh nắng chói lọi chiếu xuống, hai bên đều không lại tùy tiện ra tay, còn tiếp tục kéo dài đánh giá lẫn nhau ...
***
Gần chính ngọ, cụ bà nhìn thấy người đàn ông trung niên mang mắt kính ngày hôm qua lại tới đây, trong tay không biết cầm thứ gì, bà lướt qua hắn đi ra ngoài cửa, đổ nước rửa rau, khi trở về nhìn hai người trẻ tuổi của Đồn công an ở ngoài canh giữ, bà liền vào phòng bếp nấu cơm.
Hoắc Hàn bảo cô hôm nay không được lên núi trước, Ôn Thiên Thụ liền ở nhà chờ anh trở về.
Diệp Nghênh đi vào, "Nhàn rỗi nhàm chán quá, muốn cùng tôi chơi cờ không?"
Trong tay hắn cầm một hộp cờ.
Thấy Ôn Thiên Thụ nhìn chằm chằm, Diệp Nghênh cười nói, "Phát hiện trong túi hành lý, có lẽ là khi thu thập đồ vật không cẩn thận bỏ vào."
Hai người bày quân cờ xong.
Diệp Nghênh nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Ôn Thiên Thụ lấy một quân cờ trước, cờ đen "Tốt", dựa theo quy định, cờ đỏ thuộc về Diệp Nghênh.
Diệp Nghênh ở bên cạnh "Tốt" lật lên một viên cờ đỏ "Tốt", có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, "Ra quân bất lợi a."
Ôn Thiên Thụ lại không dùng "Tốt" ăn luôn "Tốt" của hắn, mà tiếp tục mở ra quân cờ mới, một viên "Tốt" bên cạnh cờ đỏ "Xe", Diệp Nghênh cười, "Lễ thượng vãng lai." (Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã - lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại không phải lễ vậy - Lễ ký)
Hắn cũng không xử lý "Tốt" của cô.
Mười phút sau, tất cả quân cờ đều bị đặt lên.
Hai quân giằng co, một bước khó đi.
Diệp nghênh lại nổi lên tâm tư nói chuyện phiếm, "Đồng nghiệp của tôi nói cảm thấy tên của cô có chút quen tai, ngày hôm qua có nói với tôi, cô chính là người phục chế bức bích hoạ "Phi Tiên", hơn nữa cô cũng rất am hiểu phục chế và giám định đồ cổ."
Ôn Thiên Thụ động tác khựng lại, chờ lời tiếp theo của hắn.
"Khả năng có chút đường đột, là thế này, tôi có một người bạn, là người điên cuồng yêu thích đồ cổ, mấy năm trước ở hội chợ đấu giá trả giá cao lấy được một bình hoa vô cùng trân quý, nhưng người bảo tồn không để ý làm tổn hại ... Không biết cô có cái ý niệm này hay không ..."
Ôn Thiên Thụ bất động thanh sắc mà dùng "Pháo" đánh rớt "Tượng" của hắn, "Xin lỗi, bởi vì nguyên nhân cá nhân, cơ bản không thể tiếp nhận loại hợp tác mang tính thương nghiệp tư nhân này."
Diệp Nghênh gật gật đầu, "Tôi hiểu, xem ra người bạn này của tôi phải thất vọng rồi."
Nhạc đệm nhỏ cứ như vậy trôi qua.
Hắn cũng dùng "Pháo" móc xuống một quân "Mã" của cô, "Lại nói tiếp, tôi thích nhất chính là quân cờ. Nhà cách mạng tinh thần thế hệ trước, thật sự làm người ta kính nể."
"Đúng vậy," Ôn Thiên Thụ cũng nói: "Để cho người ta thấy cảm động chính là, bọn họ vì tín ngưỡng, thậm chí có thể trả giá bằng sinh mạng của chính mình."
"Thiên Thụ," Diệp Nghênh gọi tên cô, "Cô cảm thấy, sinh mệnh cùng tín ngưỡng, cái nào quan trọng hơn?"
Ôn Thiên Thụ suy nghĩ một hồi lâu, "Cái này thật là khó trả lời."
"Nếu nhất định phải cho một đáp án thì sao?"
"Tín ngưỡng đi." Cô thật sự tin tưởng nó tồn tại, có sức mạnh cường đại, thậm chí siêu việt trong sinh mạng rất nhiều người.
Lúc này, di động trên bàn vang lên, trên màn hình nhảy lên hai chữ "Hoắc Hàn".
"Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."
Diệp Nghênh nhìn cô đi qua ngạch cửa, ý cười trên mặt rút lui sạch sẽ, cũng đứng dậy ra ngoài theo.
Ôn Thiên Thụ dựa vào tường, tiếp điện thoại.
"Thụ, nghe, Diệp Nghênh chính là Bạch Dạ, em phải cẩn ..."
Mặt sau còn nói nhưng một bóng người áp lại đây, Ôn Thiên Thụ không kịp quay đầu lại, di động đã bị đoạt đi, cô xoay người muốn chạy ra bên ngoài lại bị hắn một phen giữ chặt.
Cụ bà nghe được động tĩnh ra tới, nhìn thấy hai người cảnh sát đều ngã trên mặt đất, mà người đàn ông cao gầy kia đang lôi kéo Ôn Thiên Thụ ra ngoài, bà chạy lại phòng bếp cầm một cái dao phay đuổi theo.
Bạch Dạ móc ra một khẩu súng nhỏ màu bạc tinh xảo, họng súng đối diện cụ bà, bà đột nhiên dừng bước.
Ôn Thiên Thụ hung hăng trừng mắt hắn, "Ông thả bà ấy, tôi đi theo ông."
Hắn thu hồi súng, nâng tay lên —
Ôn Thiên Thụ chỉ cảm thấy sau cổ một trận đau đớn, tiếp theo người liền mất đi ý thức.
Bạch Dạ bế cô lên đi ra ngoài.
Cụ bà đuổi theo.
Hắn quay đầu lại, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt kia, nhưng ánh mắt lộ ra một tia hung ác —
"Bà báo cảnh sát, tôi sẽ giết cô ấy."
———
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có tình tiết rất quan trọng, trái tim ta đều mau nổ mạnh.
Bạch gia làm Phàn gia thấy cố nhân sẽ là ai đây?
———
Edit: Vô cùng buồn phiền về vấn đề tên các quân cờ trong ngoặc kép, kiểu gì cũng thấy nó là cờ úp nhưng thực sự không edit nổi kiểu tên của nó, nửa giống cờ tướng, nửa lại giống cờ Tư lệnh, thôi thì chi tiết cũng không ảnh hưởng mấy, mọi người đọc tạm, sẽ tìm cách chỉnh sửa sau a T.T
———
Thêm nữa, chúc cả nhà năm mới vui vẻ, hạnh phúc
Bình luận facebook