-
Chương 6
Chuyện xảy ra tại buổi thi Hội hôm đó nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Dân gian đều ca ngợi rằng công chúa thật dũng cảm, đã làm rạng danh nữ nhi Đại Kinh.
Hoàng huynh vui mừng, hỏi ta muốn thưởng gì.
Trong đại điện.
Ta quỳ xuống, nói: "Hoàng huynh, Liên nhi chỉ cầu được gả cho người trong lòng, mong hoàng huynh tác thành."
Tạ Dữ Từ đứng sau ta, suýt nữa không đứng vững.
Hắn khẽ gọi: "Liên nhi."
"Đừng đùa nữa."
Ta không quay đầu lại.
Hoàng huynh vui vẻ, hỏi: "Liên nhi đã có người trong lòng rồi sao?"
Ta gật đầu, hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Thẩm Ý: "Có."
"Người đó là ai? Không ngại nói ra nghe thử xem."
Hoàng huynh biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Nhưng ta không trả lời.
Chiêu "dục cầm cố túng" là bước tiếp theo của ta.
Không ngoài dự đoán.
Vừa kết thúc triều sớm, Như Yên đã đến tìm ta.
"Tối nay có hội đèn lồng, tướng quân nhà ta có lời mời, công chúa nhất định phải đến dự, ngài ấy đang đợi người."
Ta chậm rãi cắm hoa, hỏi: "Tại sao ta phải đi?"
Như Yên không ngờ ta lại từ chối.
Nàng mất kiên nhẫn, liền đe dọa ta:
"Công chúa, nếu người không muốn đi, Như Yên có cả trăm cách để khiến công chúa phải đến, người tin không?"
Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Nhanh quên cảm giác thua cuộc rồi sao?"
"Kẻ bại trận."
Nàng tức giận, định giơ tay đánh ta.
Một cơn gió thoáng qua, là Thẩm Ý dùng khinh công bay đến, chặn tay nàng lại.
"Tướng quân."
Một cái tát giáng xuống mặt nàng, Như Yên sợ hãi quỳ xuống.
"Vô lễ." Thẩm Ý thu lại nụ cười, quát mắng nàng.
Rồi hắn ngẩng đầu, mỉm cười với ta, nói: "Công chúa, không muốn cùng Thẩm mỗ thưởng đèn sao?"
"Không muốn."
"Công chúa có hẹn với người khác rồi?"
"Chưa có."
"Vậy thì Thẩm mỗ sẽ đến đón công chúa."
Nói xong, hắn không đợi ta trả lời, kéo Như Yên đang quỳ trên đất, như một làn khói, biến mất.
"Công chúa."
Cung nữ lo lắng nhìn ta, ta xoa đầu nàng, mỉm cười trấn an.
Trước khi ra ngoài, ta lại gặp Tạ Dữ Từ và Phù Dung.
Hai người không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp.
Tạ Dữ Từ thậm chí giơ tay, tát nàng một cái.
Phù Dung bị đánh ngã xuống đất, sững sờ, không dám nói thêm một lời.
Cung nữ kể với ta rằng gần đây Phù Dung đã quấn lấy Thẩm Ý, ngày nào cũng tìm hắn, nói muốn học bắn cung từ hắn.
Lúc này, ta mới hiểu.
Kiếp trước, Phù Dung không thực sự yêu Tạ Dữ Từ.
Nàng ta chỉ thích những người mà ta thích.
Nhưng nàng ta đã tính toán sai.
Ta không thích Tạ Dữ Từ.
Và cũng sẽ không thích Thẩm Ý.
Khi Thẩm Ý đến đón ta, vừa vặn gặp Tạ Dữ Từ cũng đến tìm ta.
Tạ Dữ Từ chặn ta lại, hỏi: "Liên Nhi, nàng thực sự muốn đi cùng hắn sao?"
Ta chưa kịp trả lời.
Thẩm Ý đã khóa chặt eo ta, nói: "Công chúa, ngồi vững nhé."
Hắn mang ta bay lên ngựa, phóng đi như bay.
Ta quay đầu lại, thấy Tạ Dữ Từ thất thần, đứng yên tại chỗ.
Không tệ.
Ít nhất bây giờ.
Hắn có lẽ không còn ý định kéo Thẩm Ý vào cuộc mưu phản nữa.
Hoặc có thể nói.
Có lẽ hắn đã không thể lôi kéo được nữa.
Thẩm Ý không thích dạo đèn lồng, cũng chẳng hứng thú với việc giải đố.
Chúng ta cùng nhau đến tửu lâu uống rượu.
Vừa hay nhìn thấy có người đang ném tú cầu.
Tú cầu rơi trúng người hắn.
Hắn thoáng sững lại, sau đó cười phong lưu, quay đầu nhìn ta.
Ta giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Nhìn gì chứ, đâu phải ta bắt được."
"Ghen rồi sao?"
Ta không thèm đáp.
Thẩm Ý không lên lầu, mà lại ném tú cầu trở lại, nói: "Bản... tiểu sinh đã có gia thất, thật khó lòng đáp ứng."
Hắn vòng tay ôm eo ta, nói: "Nương tử, nàng nói có phải không?"
Ta cười lạnh, hỏi hắn: "Ngươi muốn làm phò mã sao?"
"Hỏi công chúa có muốn ta làm phò mã không thì đúng hơn."
"Ngươi nghĩ sao?"
Hắn ghé sát tai ta, chậm rãi nói: "Sáng nay, bản tướng đã vào cung gặp Thánh thượng, xin cưới công chúa làm thê tử, người đoán xem, Thánh thượng trả lời thế nào?"
Ta nhíu mày, hỏi: "Trả lời thế nào?"
"Ngài nói với ta, người mà công chúa đem lòng yêu mến, chính là bản tướng."
"Công chúa, từ khi nào người bắt đầu yêu ta?"
Từ khi nào ư...
Có lẽ là từ lúc hắn có ý định mưu phản.
Dân gian đều ca ngợi rằng công chúa thật dũng cảm, đã làm rạng danh nữ nhi Đại Kinh.
Hoàng huynh vui mừng, hỏi ta muốn thưởng gì.
Trong đại điện.
Ta quỳ xuống, nói: "Hoàng huynh, Liên nhi chỉ cầu được gả cho người trong lòng, mong hoàng huynh tác thành."
Tạ Dữ Từ đứng sau ta, suýt nữa không đứng vững.
Hắn khẽ gọi: "Liên nhi."
"Đừng đùa nữa."
Ta không quay đầu lại.
Hoàng huynh vui vẻ, hỏi: "Liên nhi đã có người trong lòng rồi sao?"
Ta gật đầu, hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Thẩm Ý: "Có."
"Người đó là ai? Không ngại nói ra nghe thử xem."
Hoàng huynh biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Nhưng ta không trả lời.
Chiêu "dục cầm cố túng" là bước tiếp theo của ta.
Không ngoài dự đoán.
Vừa kết thúc triều sớm, Như Yên đã đến tìm ta.
"Tối nay có hội đèn lồng, tướng quân nhà ta có lời mời, công chúa nhất định phải đến dự, ngài ấy đang đợi người."
Ta chậm rãi cắm hoa, hỏi: "Tại sao ta phải đi?"
Như Yên không ngờ ta lại từ chối.
Nàng mất kiên nhẫn, liền đe dọa ta:
"Công chúa, nếu người không muốn đi, Như Yên có cả trăm cách để khiến công chúa phải đến, người tin không?"
Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Nhanh quên cảm giác thua cuộc rồi sao?"
"Kẻ bại trận."
Nàng tức giận, định giơ tay đánh ta.
Một cơn gió thoáng qua, là Thẩm Ý dùng khinh công bay đến, chặn tay nàng lại.
"Tướng quân."
Một cái tát giáng xuống mặt nàng, Như Yên sợ hãi quỳ xuống.
"Vô lễ." Thẩm Ý thu lại nụ cười, quát mắng nàng.
Rồi hắn ngẩng đầu, mỉm cười với ta, nói: "Công chúa, không muốn cùng Thẩm mỗ thưởng đèn sao?"
"Không muốn."
"Công chúa có hẹn với người khác rồi?"
"Chưa có."
"Vậy thì Thẩm mỗ sẽ đến đón công chúa."
Nói xong, hắn không đợi ta trả lời, kéo Như Yên đang quỳ trên đất, như một làn khói, biến mất.
"Công chúa."
Cung nữ lo lắng nhìn ta, ta xoa đầu nàng, mỉm cười trấn an.
Trước khi ra ngoài, ta lại gặp Tạ Dữ Từ và Phù Dung.
Hai người không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp.
Tạ Dữ Từ thậm chí giơ tay, tát nàng một cái.
Phù Dung bị đánh ngã xuống đất, sững sờ, không dám nói thêm một lời.
Cung nữ kể với ta rằng gần đây Phù Dung đã quấn lấy Thẩm Ý, ngày nào cũng tìm hắn, nói muốn học bắn cung từ hắn.
Lúc này, ta mới hiểu.
Kiếp trước, Phù Dung không thực sự yêu Tạ Dữ Từ.
Nàng ta chỉ thích những người mà ta thích.
Nhưng nàng ta đã tính toán sai.
Ta không thích Tạ Dữ Từ.
Và cũng sẽ không thích Thẩm Ý.
Khi Thẩm Ý đến đón ta, vừa vặn gặp Tạ Dữ Từ cũng đến tìm ta.
Tạ Dữ Từ chặn ta lại, hỏi: "Liên Nhi, nàng thực sự muốn đi cùng hắn sao?"
Ta chưa kịp trả lời.
Thẩm Ý đã khóa chặt eo ta, nói: "Công chúa, ngồi vững nhé."
Hắn mang ta bay lên ngựa, phóng đi như bay.
Ta quay đầu lại, thấy Tạ Dữ Từ thất thần, đứng yên tại chỗ.
Không tệ.
Ít nhất bây giờ.
Hắn có lẽ không còn ý định kéo Thẩm Ý vào cuộc mưu phản nữa.
Hoặc có thể nói.
Có lẽ hắn đã không thể lôi kéo được nữa.
Thẩm Ý không thích dạo đèn lồng, cũng chẳng hứng thú với việc giải đố.
Chúng ta cùng nhau đến tửu lâu uống rượu.
Vừa hay nhìn thấy có người đang ném tú cầu.
Tú cầu rơi trúng người hắn.
Hắn thoáng sững lại, sau đó cười phong lưu, quay đầu nhìn ta.
Ta giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Nhìn gì chứ, đâu phải ta bắt được."
"Ghen rồi sao?"
Ta không thèm đáp.
Thẩm Ý không lên lầu, mà lại ném tú cầu trở lại, nói: "Bản... tiểu sinh đã có gia thất, thật khó lòng đáp ứng."
Hắn vòng tay ôm eo ta, nói: "Nương tử, nàng nói có phải không?"
Ta cười lạnh, hỏi hắn: "Ngươi muốn làm phò mã sao?"
"Hỏi công chúa có muốn ta làm phò mã không thì đúng hơn."
"Ngươi nghĩ sao?"
Hắn ghé sát tai ta, chậm rãi nói: "Sáng nay, bản tướng đã vào cung gặp Thánh thượng, xin cưới công chúa làm thê tử, người đoán xem, Thánh thượng trả lời thế nào?"
Ta nhíu mày, hỏi: "Trả lời thế nào?"
"Ngài nói với ta, người mà công chúa đem lòng yêu mến, chính là bản tướng."
"Công chúa, từ khi nào người bắt đầu yêu ta?"
Từ khi nào ư...
Có lẽ là từ lúc hắn có ý định mưu phản.
Bình luận facebook